Chương 17: Phần chuyện đau thương
Tạ Lan
04/02/2024
Chưa một lần được làm theo ý mình muốn, giam cầm trói buộc. Thiên Kha Nguyệt cô bị hắn đày xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, gào đến khàn cổ cũng chẳng ai màng tới, khóc đến kiệt sức gục ngã, mòn mỏi chết ở nơi hoang tàn.
Cơn đau thắt ập tới quằn quại, cô nằm ôm siết chặt lấy bụng đau đớn. Như hàng trăm con dao đâm cắt nội tạng đẫm máu, sức lực yếu ớt nằm yên không buông.
" Đau quá mẹ kiếp..."
Căn phòng vắng bóng không có ai bên cạnh, cô cố tình tạo ra tiếng động lớn để người hầu vào xem xét.
Bàn tay với lấy bình hoa trên bàn cạnh giường, hất nhẹ rơi xuống vỡ tan nhiều mảnh tạo tiếng động lớn.
Cơn đau âm ỉ kéo dài khiến cô kiệt quệ, đám kẻ hầu người hạ vội vàng gõ cửa thăm dò tình hình sau tiếng rơi vỡ do cô tạo ra.
Thiên Kha Nguyệt nhỏ giọng cố thoát lên tiếng nói bị bóp méo do cơn đau không ngừng truyền đến. Nghe theo lời mệnh lệnh, giúp việc chạy nhanh đến bên cạnh giường sợ hãi nhìn cô.
" Tiểu...tiểu thư!!! "
" Giúp tôi...xem phía sau quần. "
Theo phán đoán của cô e là đã tới kì kinh nguyệt. Quả nhiên khi đám người đó dòm xuống thấy vũng máu bên dưới liền nhận ra vấn đề cần giải quyết.
Họ náo loạn cả lên, chuẩn bị bộ đồ mới lẫn đồ dùng cá nhân giúp cô lau dọn sạch sẽ phía bên dưới ga giường.
Sự việc được báo lại cho Hán Lập Thành, hắn nghe được liền chuyển cô tới căn phòng khác. Xích chân cũng được tháo bỏ để thay chiếc quần mới, nhìn dáng vẻ hiện tại được phục vụ tận tình, miệng nghiệt ngã cười lạnh.
Cũng nhờ cơn đau điếng dồn dập hắn mới mủi lòng tháo bỏ xiềng xích ra khỏi tay chân.
Thiên Kha Nguyệt chẳng còn muốn bận tâm suy nghĩ đến hành động của hắn thêm nữa, mọi cử động của cô đều khiến cơn đau âm ỉ khó chịu. Gương mặt cau có vã mồ hôi hột.
Vật vã hồi lâu không giảm sút, cô ngất ngay trên chiếc giường vừa được chuyển đến. Giọt nước lăn từ khóe mắt nặng trĩu.
" Thiên Kha Nguyệt? Cô sao vậy? "
Hắn vừa vào phòng đưa cô bát canh nóng thì phát hiện cô bất tỉnh. Tay điên cuồng lay động gọi cô thành tiếng đều vô tác dụng.
Bàn tay to lớn bế cô lên mình phóng ra bên ngoài thét dặn quản gia chuẩn bị xe. Bộ dạng khẩn trương chưa bao giờ cô được nhìn thấy, hắn vội vã đưa cô lên xe đến bệnh viện.
Tốc độ vụt nhanh băng qua mặt đường thoáng chốc đã đến. Chân vừa đặt xuống liền mau chóng tiến đến yêu cầu cho bác sĩ xuống kiểm tra.
" Hán tổng, phát hiện ra bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính cần tiến hành phẫu thuật gấp! "
Chẳng cần suy nghĩ tay đã kí vào tờ đơn phẫu thuật. Bác sĩ e ngại nhìn anh mãi mới dám hỏi.
" Cái này...Hán tổng, ngài là gì của bệnh nhân vậy ạ? "
Khựng lại trước câu hỏi tưởng như đơn giản, tình thế cấp bách không thể kéo dài thêm thời gian khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Hắn gằn giọng lí nhí.
" Là người nhà. "
Bác sĩ yên tâm thở phào, quay người đi vào phòng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Bệnh viện này thuộc quyền sở hữu của Hán Lập Thành từ rất lâu rồi, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp cũng là do hắn đích thân tìm kiếm. Đứng chờ bên ngoài hành lang mà tâm tư nặng nề.
Người mà Hán Lập Thành lo lắng là Thiên Kha Nguyệt hay là thế thân của Vi Mộng Ly.
Đồng hồ đeo tay trôi qua từng phút, 2 tiếng trôi qua trong sự hồi hộp. Đèn chiếu hiện chữ phẫu thuật vụt tắt, hắn bật dậy tiến đến tra hỏi tình hình.
" Rất may vì đã đưa bệnh nhân đến kịp thời, chậm trễ khoảng nửa tiếng nữa thôi cũng có thể gây mất mạng. "
Thiên Kha Nguyệt đã qua được cơn nguy kịch, lòng bỗng nhẹ nhõm đi đôi phần. Chẳng rõ vì sao bản thân lại lo sợ đến thế, người duy nhất khiến hắn được an ủi sau sự mất mát khi Vi Mộng Ly chết.
Tại sao Vi Mộng Ly lại chết?
" Hán Lập Thành, cậu điên cũng vừa thôi. Vi Mộng Ly lừa dối cậu vì mấy cái đồng tiền lẻ mà cậu cho là hiển nhiên khi cho cô ta. Vậy mà cậu vẫn yêu được loại phụ nữ vô liêm sỉ như vậy ư?? "
Nhớ lại lời của Bách Chu Việt khi biết hắn qua lại với người tình mà bản thân yêu sâu đậm. Vì nghe thấy cuộc hội thoại đó mà Vi Mộng Ly thất vọng chạy ra khỏi căn nhà nơi mà cả hai cùng chung sống. Đam Mỹ H Văn
Nỗi sợ tột cùng dấy lên khiến đôi chân nhanh nhẹn đuổi theo phía sau cô không ngừng níu kéo.
Chạy đến chân vách đá sâu thẳm, con ngươi hắn thu hẹp lại sợ hãi.
" Vi Mộng Ly....em đừng nghe mấy lời của tên đó nói..Ngoan, lại đây với anh đi, dưới đó nguy hiểm... "
" Anh không nghĩ em là kẻ đào mỏ sao...?"
" Không! Hoàn toàn không, em mau lại đây đi...xin em đấy...! "
Cô vui mừng cười lấy hạnh phúc, được anh tin tưởng cô chẳng cần bất kì điều gì xa xỉ, muốn tiến đến lại bất cẩn sát vách sạt lở sụp xuống khiến cô rơi vào vực thẳm.
" VI MỘNG LY!!! "
Tiếng hét tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến người mình yêu rơi vào cõi chết. Dù chỉ còn là cái xác, anh cũng muốn được nhìn thấy cô còn nguyên vẹn. Điều động toàn bộ người tìm kiếm đều không có kết quả.
Đau đớn đột ngột khiến anh suy sụp hoàn toàn muốn theo chân cô rời khỏi thế gian này. Phần mộ anh xây cho cô dù chẳng có lấy một bộ thi thể trọn vẹn.
Ngay tại nơi tưởng chừng như đau đớn chẳng thể ngẩng đầu, khi nốc rượu quên đi sự đời thăm mộ người mà mình yêu nhất. Hán Lập Thành trong bộ dạng thê thảm lại gặp được cô, Thiên Kha Nguyệt.
Cơn đau thắt ập tới quằn quại, cô nằm ôm siết chặt lấy bụng đau đớn. Như hàng trăm con dao đâm cắt nội tạng đẫm máu, sức lực yếu ớt nằm yên không buông.
" Đau quá mẹ kiếp..."
Căn phòng vắng bóng không có ai bên cạnh, cô cố tình tạo ra tiếng động lớn để người hầu vào xem xét.
Bàn tay với lấy bình hoa trên bàn cạnh giường, hất nhẹ rơi xuống vỡ tan nhiều mảnh tạo tiếng động lớn.
Cơn đau âm ỉ kéo dài khiến cô kiệt quệ, đám kẻ hầu người hạ vội vàng gõ cửa thăm dò tình hình sau tiếng rơi vỡ do cô tạo ra.
Thiên Kha Nguyệt nhỏ giọng cố thoát lên tiếng nói bị bóp méo do cơn đau không ngừng truyền đến. Nghe theo lời mệnh lệnh, giúp việc chạy nhanh đến bên cạnh giường sợ hãi nhìn cô.
" Tiểu...tiểu thư!!! "
" Giúp tôi...xem phía sau quần. "
Theo phán đoán của cô e là đã tới kì kinh nguyệt. Quả nhiên khi đám người đó dòm xuống thấy vũng máu bên dưới liền nhận ra vấn đề cần giải quyết.
Họ náo loạn cả lên, chuẩn bị bộ đồ mới lẫn đồ dùng cá nhân giúp cô lau dọn sạch sẽ phía bên dưới ga giường.
Sự việc được báo lại cho Hán Lập Thành, hắn nghe được liền chuyển cô tới căn phòng khác. Xích chân cũng được tháo bỏ để thay chiếc quần mới, nhìn dáng vẻ hiện tại được phục vụ tận tình, miệng nghiệt ngã cười lạnh.
Cũng nhờ cơn đau điếng dồn dập hắn mới mủi lòng tháo bỏ xiềng xích ra khỏi tay chân.
Thiên Kha Nguyệt chẳng còn muốn bận tâm suy nghĩ đến hành động của hắn thêm nữa, mọi cử động của cô đều khiến cơn đau âm ỉ khó chịu. Gương mặt cau có vã mồ hôi hột.
Vật vã hồi lâu không giảm sút, cô ngất ngay trên chiếc giường vừa được chuyển đến. Giọt nước lăn từ khóe mắt nặng trĩu.
" Thiên Kha Nguyệt? Cô sao vậy? "
Hắn vừa vào phòng đưa cô bát canh nóng thì phát hiện cô bất tỉnh. Tay điên cuồng lay động gọi cô thành tiếng đều vô tác dụng.
Bàn tay to lớn bế cô lên mình phóng ra bên ngoài thét dặn quản gia chuẩn bị xe. Bộ dạng khẩn trương chưa bao giờ cô được nhìn thấy, hắn vội vã đưa cô lên xe đến bệnh viện.
Tốc độ vụt nhanh băng qua mặt đường thoáng chốc đã đến. Chân vừa đặt xuống liền mau chóng tiến đến yêu cầu cho bác sĩ xuống kiểm tra.
" Hán tổng, phát hiện ra bệnh nhân bị viêm ruột thừa cấp tính cần tiến hành phẫu thuật gấp! "
Chẳng cần suy nghĩ tay đã kí vào tờ đơn phẫu thuật. Bác sĩ e ngại nhìn anh mãi mới dám hỏi.
" Cái này...Hán tổng, ngài là gì của bệnh nhân vậy ạ? "
Khựng lại trước câu hỏi tưởng như đơn giản, tình thế cấp bách không thể kéo dài thêm thời gian khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Hắn gằn giọng lí nhí.
" Là người nhà. "
Bác sĩ yên tâm thở phào, quay người đi vào phòng chuẩn bị tiến hành phẫu thuật.
Bệnh viện này thuộc quyền sở hữu của Hán Lập Thành từ rất lâu rồi, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp cũng là do hắn đích thân tìm kiếm. Đứng chờ bên ngoài hành lang mà tâm tư nặng nề.
Người mà Hán Lập Thành lo lắng là Thiên Kha Nguyệt hay là thế thân của Vi Mộng Ly.
Đồng hồ đeo tay trôi qua từng phút, 2 tiếng trôi qua trong sự hồi hộp. Đèn chiếu hiện chữ phẫu thuật vụt tắt, hắn bật dậy tiến đến tra hỏi tình hình.
" Rất may vì đã đưa bệnh nhân đến kịp thời, chậm trễ khoảng nửa tiếng nữa thôi cũng có thể gây mất mạng. "
Thiên Kha Nguyệt đã qua được cơn nguy kịch, lòng bỗng nhẹ nhõm đi đôi phần. Chẳng rõ vì sao bản thân lại lo sợ đến thế, người duy nhất khiến hắn được an ủi sau sự mất mát khi Vi Mộng Ly chết.
Tại sao Vi Mộng Ly lại chết?
" Hán Lập Thành, cậu điên cũng vừa thôi. Vi Mộng Ly lừa dối cậu vì mấy cái đồng tiền lẻ mà cậu cho là hiển nhiên khi cho cô ta. Vậy mà cậu vẫn yêu được loại phụ nữ vô liêm sỉ như vậy ư?? "
Nhớ lại lời của Bách Chu Việt khi biết hắn qua lại với người tình mà bản thân yêu sâu đậm. Vì nghe thấy cuộc hội thoại đó mà Vi Mộng Ly thất vọng chạy ra khỏi căn nhà nơi mà cả hai cùng chung sống. Đam Mỹ H Văn
Nỗi sợ tột cùng dấy lên khiến đôi chân nhanh nhẹn đuổi theo phía sau cô không ngừng níu kéo.
Chạy đến chân vách đá sâu thẳm, con ngươi hắn thu hẹp lại sợ hãi.
" Vi Mộng Ly....em đừng nghe mấy lời của tên đó nói..Ngoan, lại đây với anh đi, dưới đó nguy hiểm... "
" Anh không nghĩ em là kẻ đào mỏ sao...?"
" Không! Hoàn toàn không, em mau lại đây đi...xin em đấy...! "
Cô vui mừng cười lấy hạnh phúc, được anh tin tưởng cô chẳng cần bất kì điều gì xa xỉ, muốn tiến đến lại bất cẩn sát vách sạt lở sụp xuống khiến cô rơi vào vực thẳm.
" VI MỘNG LY!!! "
Tiếng hét tuyệt vọng khi tận mắt chứng kiến người mình yêu rơi vào cõi chết. Dù chỉ còn là cái xác, anh cũng muốn được nhìn thấy cô còn nguyên vẹn. Điều động toàn bộ người tìm kiếm đều không có kết quả.
Đau đớn đột ngột khiến anh suy sụp hoàn toàn muốn theo chân cô rời khỏi thế gian này. Phần mộ anh xây cho cô dù chẳng có lấy một bộ thi thể trọn vẹn.
Ngay tại nơi tưởng chừng như đau đớn chẳng thể ngẩng đầu, khi nốc rượu quên đi sự đời thăm mộ người mà mình yêu nhất. Hán Lập Thành trong bộ dạng thê thảm lại gặp được cô, Thiên Kha Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.