Chương 27: Quy tắc
Tạ Lan
08/02/2024
" Gì mà hình tượng, chỉ là nhân viên của Hán Lập Thành thôi mà có nghiêm trọng quá rồi không? "
Nghe thấy lời này, giáo viên phát tiết lớn tiếng giáo huấn cô cho ra trò. Giải thích cặn kẽ sự quan trọng khi sánh bước cùng với thiếu gia nhà họ Hán.
Một người tài giỏi giàu có lại thông minh xuất chúng, có biết bao kẻ thèm khát leo lên vị trí đỉnh cao ấy. Một chút sơ sót cũng dễ bề bị đạp xuống vũng vùn.
Không biết đến thì thôi nhưng một khi đã là một phần của Hán Lập Thành chọn lựa thì tuyệt đối không được phép phạm phải sai sót.
Thiên Kha Nguyệt nghiêng người nhìn bà cô dạy mình đang tức giận vẫn không thể hiểu nổi. Dù sao cô được hắn dắt vào công ty lớn như lời bà cô đó nói thì cũng chẳng phải chức trách gì lớn.
Một mình cô đủ hiểu kiến thức cơ bản là được rồi hà cớ gì phải học thêm mấy thể loại quy tắc quy củ dành cho người có kiến thức thâm hậu này?
" Thiên Kha Nguyệt! Nhan sắc cô xinh đẹp, dung mạo tuy không tầm thường nhưng cốt cách lại chẳng ra làm sao! Thật khó hiểu, sao thiếu gia lại bắt tôi dạy cho loại người như cô chứ? "
" Này bà thím kia!? "
Bị một người lạ giáo huấn lớn giọng, chê trách cô là hạng người không ra gì,chưa dùng bàn chân này sút vào miệng đã là niềm phúc lớn cho bà cô đó rồi.
Bà cô đó cũng không phải dạng vừa, bị cô thiếu tôn trọng gọi thẳng bản thân là bà thím khiến bà ta tức giận nổi trận lôi đình.
" Cô dám gọi ai là bà thím đó hả!? "
" Tôi nói bà thím đó bà già! Gì mà cốt cách chẳng ra làm sao, bà nghĩ tôi thích học mấy thứ vô nghĩa này lắm hả!?? "
" Cái con ranh con láo toét này, hôm nay ta phải dạy dỗ cho cô một trận! "
Quan gia Tề thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng liền nhảy vào căn ngan, suýt chút nữa là đánh nhau to rồi.
" Thả ta ra! Sống đến ngần ấy năm lần đầu tiên ta gặp con nhóc ranh hỗn láo với người lớn như vậy! Phải cho cô ta biết tay, thả ra! "
Thiên Kha Nguyệt cũng bị giữ tay chân lại, vùng vằng cố thoát ra khiêu khích bà ta cho bằng được.
" Có ngon thì đánh tôi này, ra đây mà đánh tôi này! "
Vừa hay Hán Lập Thành giải quyết xong việc liền trở về, nghe đâu tiếng tranh cãi kịch liệt mới tự thân đi kiểm tra. Giọng hắn vừa cất lên bà thím kia liền cáo trạng cô lười học hỗn xược.
" Làm gì mà ồn ào quá vậy? "
Thiên Kha Nguyệt không thèm giải thích với hắn mà vẫn luôn miệng nhắm vào bà cô kia. Nếu không phải do bà ta chửi cô trước cô cũng không đáp trả lại gay gắt như vậy.
" Nói gì mà không có lí chút nào vậy, nếu bà thím không chửi tôi không ra gì sao tôi phải tranh luận với bà cơ chứ. "
" Này con nhóc láo toét kia! Ta lớn hơn cô đấy, lại còn là đích thân đến dạy cô quy tắc, cô dám coi thường ta giờ còn đổ hết lỗi lên ta sao hả!? "
" Đủ rồi! "
Hán Lập Thành không nghe nổi thêm nữa liền kéo theo cô ra bên ngoài chấm dứt cuộc cãi vã nảy lửa. Chưa đi được mấy bước cô đã muốn quay lại nói cho bà ta hiểu bằng được mới thôi bị hắn dắt đi nhanh hơn ra tận bên ngoài.
Lường trước được Thiên Kha Nguyệt cô sẽ náo loạn gây đả động đến cả giáo viên dạy riêng. Hắn cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì mà chỉ cẩn trọng nhắc nhở cô đôi câu.
Nếu còn tiếp tục tái diễn trường hợp như này nữa, Hán Lập Thành không những nhốt cô cạnh chuồng hổ mà còn trói chặt bốn chi để cô hết đường chạy thoát.
Cả đời bị giam cầm trong lồng sắt, nắng mưa nóng lạnh bất thường. Có than vãn long trời nở đất cũng không một ai dám kháng lệnh đến cứu.
Bị dọa cho khiếp sợ cô mới bỏ cục tức qua một bên, thà rằng học mấy cái kiến thức rắc rối này còn hơn là bị trói chung với đám hổ lông lá đó.
Nghĩ lại bấy lâu nay lần đầu bị hắn trói chặt tứ phía nhờ ơn bị bệnh nặng đột xuất mới may mắn thoát kiếp. Lần này mà còn bị treo vào lồng sắt như lời hắn nói thì ắt hẳn sẽ bi thảm không lối thoát.
" Cô nghe hiểu được chưa? "
" Hiểu rồi. "
Quay lại căn phòng còn bà cô đang căm tức nhìn cô không thôi, chủ động gập đầu xin lỗi vì quá lời thiếu tôn trọng. Thiên Kha Nguyệt cô giờ đây nhất định dù có bị mắng chửi ra sao cũng phải nhịn nhục.
Nếu còn tranh cãi như làm loạn như ngày hôm nay chưa biết được Hán Lập Thành sẽ đày đọa cô đến mức nào. Nghĩ đến cảnh bị trói khó di chuyển, cô mới rùng mình thức tỉnh.
Học xong mấy thứ quy tắc này rồi sẽ tính sổ với bà cô tự đắc hiên ngang này sau. Nhất định sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức mà sống, khi đã nắm được cơ hội cô sẽ cao chạy xa bay thoát khỏi vòng tay của tên khốn Hán Lập Thành cuồng người tình cũ.
" Ngay từ đầu ngoan ngoãn như vậy có phải tốt rồi không? Biết lỗi rồi thì ngồi nghiêm túc học hành đàng hoàng vào cho tôi! "
" Nghe rõ chưa? "
Nhìn bộ dạng của bà cô dù không phục cũng nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Nghe thấy lời này, giáo viên phát tiết lớn tiếng giáo huấn cô cho ra trò. Giải thích cặn kẽ sự quan trọng khi sánh bước cùng với thiếu gia nhà họ Hán.
Một người tài giỏi giàu có lại thông minh xuất chúng, có biết bao kẻ thèm khát leo lên vị trí đỉnh cao ấy. Một chút sơ sót cũng dễ bề bị đạp xuống vũng vùn.
Không biết đến thì thôi nhưng một khi đã là một phần của Hán Lập Thành chọn lựa thì tuyệt đối không được phép phạm phải sai sót.
Thiên Kha Nguyệt nghiêng người nhìn bà cô dạy mình đang tức giận vẫn không thể hiểu nổi. Dù sao cô được hắn dắt vào công ty lớn như lời bà cô đó nói thì cũng chẳng phải chức trách gì lớn.
Một mình cô đủ hiểu kiến thức cơ bản là được rồi hà cớ gì phải học thêm mấy thể loại quy tắc quy củ dành cho người có kiến thức thâm hậu này?
" Thiên Kha Nguyệt! Nhan sắc cô xinh đẹp, dung mạo tuy không tầm thường nhưng cốt cách lại chẳng ra làm sao! Thật khó hiểu, sao thiếu gia lại bắt tôi dạy cho loại người như cô chứ? "
" Này bà thím kia!? "
Bị một người lạ giáo huấn lớn giọng, chê trách cô là hạng người không ra gì,chưa dùng bàn chân này sút vào miệng đã là niềm phúc lớn cho bà cô đó rồi.
Bà cô đó cũng không phải dạng vừa, bị cô thiếu tôn trọng gọi thẳng bản thân là bà thím khiến bà ta tức giận nổi trận lôi đình.
" Cô dám gọi ai là bà thím đó hả!? "
" Tôi nói bà thím đó bà già! Gì mà cốt cách chẳng ra làm sao, bà nghĩ tôi thích học mấy thứ vô nghĩa này lắm hả!?? "
" Cái con ranh con láo toét này, hôm nay ta phải dạy dỗ cho cô một trận! "
Quan gia Tề thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng liền nhảy vào căn ngan, suýt chút nữa là đánh nhau to rồi.
" Thả ta ra! Sống đến ngần ấy năm lần đầu tiên ta gặp con nhóc ranh hỗn láo với người lớn như vậy! Phải cho cô ta biết tay, thả ra! "
Thiên Kha Nguyệt cũng bị giữ tay chân lại, vùng vằng cố thoát ra khiêu khích bà ta cho bằng được.
" Có ngon thì đánh tôi này, ra đây mà đánh tôi này! "
Vừa hay Hán Lập Thành giải quyết xong việc liền trở về, nghe đâu tiếng tranh cãi kịch liệt mới tự thân đi kiểm tra. Giọng hắn vừa cất lên bà thím kia liền cáo trạng cô lười học hỗn xược.
" Làm gì mà ồn ào quá vậy? "
Thiên Kha Nguyệt không thèm giải thích với hắn mà vẫn luôn miệng nhắm vào bà cô kia. Nếu không phải do bà ta chửi cô trước cô cũng không đáp trả lại gay gắt như vậy.
" Nói gì mà không có lí chút nào vậy, nếu bà thím không chửi tôi không ra gì sao tôi phải tranh luận với bà cơ chứ. "
" Này con nhóc láo toét kia! Ta lớn hơn cô đấy, lại còn là đích thân đến dạy cô quy tắc, cô dám coi thường ta giờ còn đổ hết lỗi lên ta sao hả!? "
" Đủ rồi! "
Hán Lập Thành không nghe nổi thêm nữa liền kéo theo cô ra bên ngoài chấm dứt cuộc cãi vã nảy lửa. Chưa đi được mấy bước cô đã muốn quay lại nói cho bà ta hiểu bằng được mới thôi bị hắn dắt đi nhanh hơn ra tận bên ngoài.
Lường trước được Thiên Kha Nguyệt cô sẽ náo loạn gây đả động đến cả giáo viên dạy riêng. Hắn cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì mà chỉ cẩn trọng nhắc nhở cô đôi câu.
Nếu còn tiếp tục tái diễn trường hợp như này nữa, Hán Lập Thành không những nhốt cô cạnh chuồng hổ mà còn trói chặt bốn chi để cô hết đường chạy thoát.
Cả đời bị giam cầm trong lồng sắt, nắng mưa nóng lạnh bất thường. Có than vãn long trời nở đất cũng không một ai dám kháng lệnh đến cứu.
Bị dọa cho khiếp sợ cô mới bỏ cục tức qua một bên, thà rằng học mấy cái kiến thức rắc rối này còn hơn là bị trói chung với đám hổ lông lá đó.
Nghĩ lại bấy lâu nay lần đầu bị hắn trói chặt tứ phía nhờ ơn bị bệnh nặng đột xuất mới may mắn thoát kiếp. Lần này mà còn bị treo vào lồng sắt như lời hắn nói thì ắt hẳn sẽ bi thảm không lối thoát.
" Cô nghe hiểu được chưa? "
" Hiểu rồi. "
Quay lại căn phòng còn bà cô đang căm tức nhìn cô không thôi, chủ động gập đầu xin lỗi vì quá lời thiếu tôn trọng. Thiên Kha Nguyệt cô giờ đây nhất định dù có bị mắng chửi ra sao cũng phải nhịn nhục.
Nếu còn tranh cãi như làm loạn như ngày hôm nay chưa biết được Hán Lập Thành sẽ đày đọa cô đến mức nào. Nghĩ đến cảnh bị trói khó di chuyển, cô mới rùng mình thức tỉnh.
Học xong mấy thứ quy tắc này rồi sẽ tính sổ với bà cô tự đắc hiên ngang này sau. Nhất định sẽ không để bản thân phải chịu ấm ức mà sống, khi đã nắm được cơ hội cô sẽ cao chạy xa bay thoát khỏi vòng tay của tên khốn Hán Lập Thành cuồng người tình cũ.
" Ngay từ đầu ngoan ngoãn như vậy có phải tốt rồi không? Biết lỗi rồi thì ngồi nghiêm túc học hành đàng hoàng vào cho tôi! "
" Nghe rõ chưa? "
Nhìn bộ dạng của bà cô dù không phục cũng nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.