Chương 15
Điệp Chi Linh
12/04/2021
Sau khi nhận được tin nhắn từ Trần Di Quân, Trình Hạ không vội trả lời, trước tiên cậu gọi điện cho người đại diện của mình là Chu Nhan, muốn biết lịch trình ngày mai sắp xếp ra sao.
Cuộc gọi vừa thông, Chu Nhan đã lo lắng không yên mà nói: “Trình Hạ, chị vừa định tìm em. Người đại diện của Trần Di Quân đã liên hệ với chị, nói ngày mai sẽ thử trang điểm, quyết định tạo hình, muốn hoàn thành MV trong một tuần. Lịch trình của cô ấy rất gấp, chúng ta chỉ có thể cố gắng phối hợp. Ngày mai em có việc gì không?”
Chu Nhan vừa dùng wechat trên máy tính để bàn công việc với người đại diện bên kia, vừa gọi cho Trình Hạ.
Cơ hội hiếm có như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ. Trình Hạ không chút do dự gật đầu: “Em thì không vấn đề gì, chị Nhan cứ sắp xếp đi”.
Chu Nhan gõ Wechat trả lời đối phương “không vấn đề”, sau đó nói: “Trần Di Quân là người tốt, chủ động trả em 2 vạn tiền cát xê, chị muốn hỏi ý kiến em một chút, chúng ta có lấy số tiền này không?”
Trình Hạ cười nói: “Không cần tiền có được không? Chị Di Quân đã kéo một người mới là em, em nên cảm ơn chị ấy, lấy phí biểu diễn nữa thì cũng quá keo kiệt, không bằng vun đắp tình hữu nghị. Huống chi em còn là fan của chị ấy, lần này coi như được thơm lây. Chị ấy muốn chọn người khác, em cũng sẽ không có cơ hội lộ diện.”
Chu Nhan hài lòng gật đầu: “Em biết là tốt rồi. Ngày mai dậy sớm chút, 9h30 tới công ty tìm chị.”
“Được rồi chị Nhan, ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Hạ lễ phép trả lời lại Trần Di Quân, bày tỏ cảm ơn.
Lúc này, tại phòng làm việc tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Toàn.
Bùi Thiệu Trạch thấp giọng hỏi Chương Phàm vừa mới vào: “Bên đạo diễn Lưu nói sao?”
Chương Phàm đưa cho anh một bản hợp đồng, nói: “Tôi vừa mới gọi điện cho đạo diễn Lưu xác nhận lại, sáng mai anh ta sẽ gặp anh tại phòng VIP số 1, lầu 3 tòa nhà Long Hoa lúc 11 giờ.”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, tỉ mỉ lật đọc hợp đồng Chương Phàm vừa đưa.
Anh không thích dây dưa dài dòng, nếu buổi gặp mặt ngày mai cảm thấy thích hợp, có thể bàn chuyện hợp đồng ngay lập tức, cố gắng càng nhanh càng tốt. Chỉ khi nào tìm được đạo diễn, biên kịch, thì mới có thể chọn diễn viên, bắt đầu quay phim.”
Đạo diễn Lưu tên đầy đủ là Lưu Học Nghị, mới tốt nghiệp khoa Biên kịch Học viện Điện ảnh, năm nay 26 tuổi, xem như là người mới trong giới.
Bùi Thiệu Trạch tìm anh ta, trước tiên là vì giá cả phải chăng, hơn nữa bộ phim của anh ta đã hoàn thành nên thời gian khá dư dả. Nếu là đạo diễn có tiếng, không chỉ chi phí cao, mà còn chưa chắc người ta đã rảnh.
Thứ hai, Lưu Học Nghị mấy năm gần đây hoạt động rất sôi nổi trong lĩnh vực phim trực tuyến, anh ta đã quay 3 bộ phim thần tượng thanh xuân kinh phí thấp, tuy rằng tiếng tăm không lớn, tình tiết cũng không có gì đáng nói, nhưng nội dung phim đều rất ấm áp, bình chọn trên diễn đàn điện ảnh và truyền hình đều được trên 7 điểm, không tính là làm ẩu, anh ta đối với chất lượng của phim mạng yêu cầu rất nghiêm ngặt.
Vị đạo diễn này là do Bùi Thiệu Trạch quyết định sau khi đã xem qua tư liệu của hơn trăm đạo diễn.
Gần đây Chương Phàm tăng ca cùng Bùi Thiệu Trạch, vô cùng ngưỡng mộ phong cách làm việc chuyên nghiệp của Bùi tổng. Mỗi một phần tư liệu của từng vị đạo diễn anh đều xem tỉ mỉ, còn xem cả đánh giá bình chọn trên mạng, thậm chí tự mình xem qua những tác phẩm tiêu biểu để xem phong cách của đạo diễn.
Thái độ kiểm tra tư liệu nghiêm túc như nghiên cứu sinh làm luận văn tốt nghiệp vậy.
Từ một phú nhị đại vô tích sự biến thành một người đàn ông nghiêm cẩn lưu loát trong công việc, Bùi Thiệu Trạch trước mặt gần như đã thay da đổi thịt.
Bùi Thiệu Trạch đưa hợp đồng lại cho Chương Phàm: “Mang qua Bộ phận Pháp vụ đóng dấu, sáng mai 9 giờ cùng tài xế đến biệt thự bên hồ đón tôi, cậu theo tôi đi gặp đạo diễn Lưu.” Anh ngẩng đầu lên nhìn trợ lý trước mặt, nhẹ giọng: “Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, hôm nay về sớm đi.”
Chương Phàm vội nói: “Cảm ơn Bùi tổng!”
Trình Hạ trở về nhà trọ thì bắt đầu đọc nguyên tác, kết quả quá mê mẩn, đọc liền mạch đến tận đêm khuya. Cậu bỏ sách xuống, bước đến cửa sổ sát đất khẽ vươn vai.
Đột nhiên, tầm mắt cậu hướng về phía cửa sổ chéo đối diện…
Tầng 33 tòa nhà Thiên Toàn.
Vì đã hết giờ làm việc, toàn bộ đèn trong cao ốc Thiên Toàn đều đã tắt hết, bởi vậy, ánh đèn phòng làm việc lầu 33 càng nổi bật. Hình như vì để thoáng khí, ai đó đã mở một ô cửa sổ, Trình Hạ thoáng thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng dậy khỏi bàn làm việc, đến bên cạnh đó cầm cốc nước. Cách một con đường, cậu chẳng thể nhìn rõ dung mạo đối phương, nhưng mà dựa theo dáng người để phán đoán, cậu vừa nhìn đã có thể nhận ra đây chính là Bùi Thiệu Trạch, Bùi tổng!
Muộn như vậy mà Bùi tổng vẫn làm việc sao?
Anh ấy đúng là một ông chủ tận tâm có trách nhiệm.
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +5]
Bùi Thiệu Trạch vừa cầm cốc uống nước: “???”
Hôm nay anh căn bản không gặp Trình Hạ, thậm chí hoàn toàn không liên lạc.
Vậy độ hảo cảm này từ đâu mà ra?
Cảm giác này giống như cây non được trồng trong chậu, không cần tưới nước, không cần bón phân, cứ tự nhiên cao lớn.
Trình Hạ chính là một mầm non có thể tự lớn lên.
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch, uống nước xong thì lấy điện thoại nhắn wechat cho Trình Hạ: “Ngày mai có đi quay MV không?”
Điện thoại có âm báo tin nhắn khiến Trình Hạ giật mình, vội vàng trả lời: “Có ạ, Bùi tổng anh cũng biết sao?”
“Trần Di Quân có nói qua với tôi. Cô ấy đã hợp tác quay MV với đạo diễn Trương nhiều lần. Vị đạo diễn này yêu cầu rất cao, việc quay đi quay lại vài lần là chuyện thường, cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý, MV này có thể không dễ dàng như tưởng tượng đâu.”
“Em biết.” Trình Hạ nhắn lại, rồi lại căng thẳng: “Bùi tổng, anh nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng làm việc quá mệt mỏi!”
“Được. Cậu cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Bùi Thiệu Trạch cũng chuẩn bị tan làm, vừa gửi tin nhắn vừa tắt đèn rồi đi xuống gara.
Trình Hạ thấy phòng làm việc đối diện đã tắt đèn, quay người đi tắm rửa.
Hôm sau Trình Hạ thức dậy đúng 7 giờ, vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo sạch sẽ, chị Di Quân nói là đã có nhà tài trợ trang phục, vì vậy cậu chỉ cần đi thẳng qua đó là được rồi.
Trợ lý Từ Dung Dung sáng sớm đã mang bữa sáng dinh dưỡng qua cho cậu, còn thêm cả một cái balo, balo này hệt như hộp đồ nghề vậy, đủ hết các loại đồ dùng thường ngày. Trình Hạ nhịn không được cảm thán: “Chị Dung, chị chuẩn bị cũng đầy đủ quá đó!”
Từ Dung Dung nói: “Chị là trợ lý của em, đương nhiên phải chăm sóc tốt cho em rồi.”
Trình Hạ cười với cô: “Chị vất vả rồi.”
Thiếu niên lễ phép lại ngọt ngào, Từ Dung Dung nghe cậu gọi “chị” vô cùng êm tai. Cô rất vui mừng vì ban đầu đã được phân làm trợ lý cho Trình Hạ, thái độ với Trình Hạ cũng trở nên hòa nhã hơn: “Trước ăn sáng đi đã, ăn xong chúng ta tới công ty tìm Chu Nhan.”
Khi hai người tới công ty thì Chu Nhan đã chuẩn bị xong rồi, dặn dò Trình Hạ vài việc cần chú ý rồi cả ba người xuống bãi đỗ xe. Vốn tưởng Trần Di Quân dù sao cũng là đại minh tinh, rất có thể 10 giờ mới tới. Kết quả xe bảo mẫu của Trần Di Quân rất chuẩn giờ, 10 giờ đúng đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Trần Di Quân đeo kính mát cool ngầu, chủ động mở cửa xe vẫy Trình Hạ: “Trình Hạ, qua đây đi với chị!”
Trình Hạ nhìn người đại diện, thấy Chu Nhan không phản đối gì liền ngồi cùng Trần Di Quân ở ghế sau, người đại diện và trợ lý lên xe khác.
Không gian xe bảo mẫu của Trần Di Quân rất rộng rãi, ghế sau đủ cho một người lớn nằm ngủ. Trần Di Quân kéo rèm xe, bật đèn, sau đó đưa cho Trình Hạ một xấp tài liệu: “Đây là kịch bản của MV, em xem trước một chút.”
Trình Hạ cầm lên xem kỹ, phát hiện nhân vật của cậu trong MV từ đầu đến cuối đều không có lời thoại. Nhưng dù sao đây cũng là MV ca nhạc, không phải phim ngắn, đang hát mà có người nói chuyện ngược lại mới thật là kỳ quái.
Không có lời thoại là chuyện thường. Biểu diễn không có lời thoại so với có lời thoại cũng khó hơn.
Khi có lời thoại, diễn viên có thể thông qua việc khống chế âm lượng lớn nhỏ, âm điệu trầm bổng để biểu đạt cảm xúc của nhân vật, những diễn viên tài giỏi thậm chí còn có thể dùng một hai câu thoại đi vào lòng khán giả. Tuy nhiên, thể loại “phim câm” không có lời thoại này hoàn toàn phải dựa vào động tác và ánh mắt, đối với Trình Hạ mà nói, đây là một thử thách không nhỏ.
Đợi Trình Hạ đọc xong, Trần Di Quân mới nói thẳng: “Single này chị mới thu âm xong tháng trước, dự định phát hành vào ngày lễ tình nhân, MV phải quay xong trong vòng một tuần, còn phải chế tác hậu kỳ, cho nên thời gian này phải làm gấp rút, mấy ngày này em phải vất vả rồi.”
Trình Hạ hiểu chuyện đáp lại: “Em hiểu, bài hát này của chị nói về mối tình đầu, rất thích hợp phát hành vào lễ tình nhân. Với lại lễ tình nhân năm nay chỉ cách Tết có ba ngày, đúng thời điểm các trang web âm nhạc có lượng truy cập lớn nhất.”
Trần Di Quân mỉm cười nhìn Trình Hạ: “Ca sĩ muốn ra mắt bài hát trong kỳ nghỉ đông cực kỳ nhiều, muốn có sự đột phá thì phải cạnh tranh kịch liệt chứ cũng không dễ dàng như vậy. Để em diễn trong MV này không phải là quyết định tùy tiện, ngày hôm đó lần đầu tiên thấy em, chị đã cảm thấy em vô cùng thích hợp với bài hát này, Trình Hạ, em phải cố gắng lên nha!”
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Chị Quân yên tâm, em nhất định cố gắng phối hợp.”
Chẳng mấy chốc xe bảo mẫu đã tới một ngôi trường trung học gần đó.
Do sắp tới là kỳ nghỉ đông, học sinh đều đã về nhà, Trần Di Quân dứt khoát mượn sân trường để quay MV.
Các nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng ở hiện trường.
Trần Di Quân vừa xuống xe liền đưa Trình Hạ đến gặp đạo diễn: “Vị này là đạo diễn Trương. Đây chính là người mới mà tôi đã nói với anh, Trình Hạ!”
Đạo diễn Trương chuyên quay MV cho ngôi sao ca nhạc, yêu cầu nghiêm khắc, tinh ích cầu tinh*. Nghe nói Trần Di Quân tìm được một người mới vốn còn có chút không cao hứng, kết quả, khi thiếu niên bước tới lịch sự nói “Chào đạo diễn Trương”, mắt anh ta đột nhiên sáng ngời
*tinh ích cầu tinh: thành ngữ ý chỉ đã tốt còn muốn tốt hơn.
Thiếu niên ấm áp xán lạn, mối tình đầu mà nữ chính vĩnh viễn không thể quên trong ký ức.
Đây mẹ nó không phải là gương mặt thích hợp cho mối tình đầu sao!
Đạo diễn Trương kích động đưa Trình Hạ vào phòng hóa trang: “Nhanh nhanh nhanh, vào tạo hình một chút, tôi muốn chụp thử vài kiểu.”
Trình Hạ đang bị kéo đi có chút bối rối.
Thấy Trình Hạ bị kéo đi, người đại diện Chu Nhan và trợ lý Từ Dung Dung cũng khẩn trương qua đó.
Trình Hạ bị đạo diễn đẩy vào phòng trang phục thay đồ.
Do MV có bối cảnh học đường nên cậu sẽ phải thay đồng phục. Đồng phục đều do nhà tài trợ cung cấp, đều có màu xanh lam và trắng, đa số người mặc lên đều trông như đồ thể thao xấu xí, nhưng mặc trên người Trình Hạ thì lại như người mẫu vậy!
Những người có vóc dáng cân đối mặc gì cũng đẹp. Nếu Trình Hạ là người phát ngôn cho bộ đồng phục này chắc bộ đồ sẽ được bán hết.
Ánh mắt đạo diễn phát sáng, gọi Trình Hạ đến ngồi trước gương, người trang điểm và người tạo hình ngay lập tức bắt đầu lăn qua lộn lại mặt và tóc cậu, Trình Hạ cảm giác bản thân sắp biến thành chuột bạch thí nghiệm.
Chị gái trang điểm yêu cầu cậu mở mắt, nhắm mắt, cậu đều phối hợp nghe theo.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cũng trang điểm và tạo kiểu xong.
Người trang điểm và người tạo hình nhìn thiếu niên đã trang điểm rực rỡ, ánh mắt tức thì sáng lên, cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh Trình Hạ.
Mái tóc đen ngắn đơn giản cùng mái lệch, không có trang sức dư thừa khiến cậu trông càng tươi tắn, tự nhiên. Nước da Trình Hạ vốn đã trắng trẻo, đánh chút phấn cũng không cảm thấy bức bối. Trang điểm mũi một chút khiến mũi của thiếu niên càng thêm tinh xảo. Chuyên gia trang điểm chọn cho cậu màu son chỉ đậm hơn màu môi tự nhiên của cậu một chút, sau khi thoa lên nhìn khí sắc càng thêm thuận.
Trang điểm phong cách thường ngày, kết hợp với mái tóc ngắn trẻ trung – Đây hoàn toàn chính là mầm non của trường trung học!
Sau khi Trình Hạ ra khỏi phòng trang điểm, Trần Di Quân khoa trương kêu thành tiếng: “Aaa đẹp quá đi! Trình Hạ à chị muốn làm là em gái nhỏ… à không, là chị gái nhỏ mê muội em nhất luôn!”
Những người xung quanh đều bị diễn xuất phóng đại của cô chọc cười.
Không ngờ ngôi sao ca nhạc danh tiếng lẫy lừng như Trần Di Quân lại là kiểu tính cách thoát tuyến này. Trình Hạ nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Chị Quân, chị mới là thần tượng của em, đừng trêu em nữa mà.”
Trần Di Quân cười híp mắt chụp Trình Hạ mấy tấm. Đạo diễn Trương ở bên cạnh kích động xoa tay: “Rất tốt, hình tượng và tuổi tác đều vô cùng thích hợp. Nào nào, trước tiên chúng ta chụp thử vài tấm!”
Cuộc gọi vừa thông, Chu Nhan đã lo lắng không yên mà nói: “Trình Hạ, chị vừa định tìm em. Người đại diện của Trần Di Quân đã liên hệ với chị, nói ngày mai sẽ thử trang điểm, quyết định tạo hình, muốn hoàn thành MV trong một tuần. Lịch trình của cô ấy rất gấp, chúng ta chỉ có thể cố gắng phối hợp. Ngày mai em có việc gì không?”
Chu Nhan vừa dùng wechat trên máy tính để bàn công việc với người đại diện bên kia, vừa gọi cho Trình Hạ.
Cơ hội hiếm có như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ. Trình Hạ không chút do dự gật đầu: “Em thì không vấn đề gì, chị Nhan cứ sắp xếp đi”.
Chu Nhan gõ Wechat trả lời đối phương “không vấn đề”, sau đó nói: “Trần Di Quân là người tốt, chủ động trả em 2 vạn tiền cát xê, chị muốn hỏi ý kiến em một chút, chúng ta có lấy số tiền này không?”
Trình Hạ cười nói: “Không cần tiền có được không? Chị Di Quân đã kéo một người mới là em, em nên cảm ơn chị ấy, lấy phí biểu diễn nữa thì cũng quá keo kiệt, không bằng vun đắp tình hữu nghị. Huống chi em còn là fan của chị ấy, lần này coi như được thơm lây. Chị ấy muốn chọn người khác, em cũng sẽ không có cơ hội lộ diện.”
Chu Nhan hài lòng gật đầu: “Em biết là tốt rồi. Ngày mai dậy sớm chút, 9h30 tới công ty tìm chị.”
“Được rồi chị Nhan, ngày mai gặp.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Hạ lễ phép trả lời lại Trần Di Quân, bày tỏ cảm ơn.
Lúc này, tại phòng làm việc tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Toàn.
Bùi Thiệu Trạch thấp giọng hỏi Chương Phàm vừa mới vào: “Bên đạo diễn Lưu nói sao?”
Chương Phàm đưa cho anh một bản hợp đồng, nói: “Tôi vừa mới gọi điện cho đạo diễn Lưu xác nhận lại, sáng mai anh ta sẽ gặp anh tại phòng VIP số 1, lầu 3 tòa nhà Long Hoa lúc 11 giờ.”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu, tỉ mỉ lật đọc hợp đồng Chương Phàm vừa đưa.
Anh không thích dây dưa dài dòng, nếu buổi gặp mặt ngày mai cảm thấy thích hợp, có thể bàn chuyện hợp đồng ngay lập tức, cố gắng càng nhanh càng tốt. Chỉ khi nào tìm được đạo diễn, biên kịch, thì mới có thể chọn diễn viên, bắt đầu quay phim.”
Đạo diễn Lưu tên đầy đủ là Lưu Học Nghị, mới tốt nghiệp khoa Biên kịch Học viện Điện ảnh, năm nay 26 tuổi, xem như là người mới trong giới.
Bùi Thiệu Trạch tìm anh ta, trước tiên là vì giá cả phải chăng, hơn nữa bộ phim của anh ta đã hoàn thành nên thời gian khá dư dả. Nếu là đạo diễn có tiếng, không chỉ chi phí cao, mà còn chưa chắc người ta đã rảnh.
Thứ hai, Lưu Học Nghị mấy năm gần đây hoạt động rất sôi nổi trong lĩnh vực phim trực tuyến, anh ta đã quay 3 bộ phim thần tượng thanh xuân kinh phí thấp, tuy rằng tiếng tăm không lớn, tình tiết cũng không có gì đáng nói, nhưng nội dung phim đều rất ấm áp, bình chọn trên diễn đàn điện ảnh và truyền hình đều được trên 7 điểm, không tính là làm ẩu, anh ta đối với chất lượng của phim mạng yêu cầu rất nghiêm ngặt.
Vị đạo diễn này là do Bùi Thiệu Trạch quyết định sau khi đã xem qua tư liệu của hơn trăm đạo diễn.
Gần đây Chương Phàm tăng ca cùng Bùi Thiệu Trạch, vô cùng ngưỡng mộ phong cách làm việc chuyên nghiệp của Bùi tổng. Mỗi một phần tư liệu của từng vị đạo diễn anh đều xem tỉ mỉ, còn xem cả đánh giá bình chọn trên mạng, thậm chí tự mình xem qua những tác phẩm tiêu biểu để xem phong cách của đạo diễn.
Thái độ kiểm tra tư liệu nghiêm túc như nghiên cứu sinh làm luận văn tốt nghiệp vậy.
Từ một phú nhị đại vô tích sự biến thành một người đàn ông nghiêm cẩn lưu loát trong công việc, Bùi Thiệu Trạch trước mặt gần như đã thay da đổi thịt.
Bùi Thiệu Trạch đưa hợp đồng lại cho Chương Phàm: “Mang qua Bộ phận Pháp vụ đóng dấu, sáng mai 9 giờ cùng tài xế đến biệt thự bên hồ đón tôi, cậu theo tôi đi gặp đạo diễn Lưu.” Anh ngẩng đầu lên nhìn trợ lý trước mặt, nhẹ giọng: “Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, hôm nay về sớm đi.”
Chương Phàm vội nói: “Cảm ơn Bùi tổng!”
Trình Hạ trở về nhà trọ thì bắt đầu đọc nguyên tác, kết quả quá mê mẩn, đọc liền mạch đến tận đêm khuya. Cậu bỏ sách xuống, bước đến cửa sổ sát đất khẽ vươn vai.
Đột nhiên, tầm mắt cậu hướng về phía cửa sổ chéo đối diện…
Tầng 33 tòa nhà Thiên Toàn.
Vì đã hết giờ làm việc, toàn bộ đèn trong cao ốc Thiên Toàn đều đã tắt hết, bởi vậy, ánh đèn phòng làm việc lầu 33 càng nổi bật. Hình như vì để thoáng khí, ai đó đã mở một ô cửa sổ, Trình Hạ thoáng thấy bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng dậy khỏi bàn làm việc, đến bên cạnh đó cầm cốc nước. Cách một con đường, cậu chẳng thể nhìn rõ dung mạo đối phương, nhưng mà dựa theo dáng người để phán đoán, cậu vừa nhìn đã có thể nhận ra đây chính là Bùi Thiệu Trạch, Bùi tổng!
Muộn như vậy mà Bùi tổng vẫn làm việc sao?
Anh ấy đúng là một ông chủ tận tâm có trách nhiệm.
[Độ hảo cảm của Trình Hạ với bạn +5]
Bùi Thiệu Trạch vừa cầm cốc uống nước: “???”
Hôm nay anh căn bản không gặp Trình Hạ, thậm chí hoàn toàn không liên lạc.
Vậy độ hảo cảm này từ đâu mà ra?
Cảm giác này giống như cây non được trồng trong chậu, không cần tưới nước, không cần bón phân, cứ tự nhiên cao lớn.
Trình Hạ chính là một mầm non có thể tự lớn lên.
Khóe môi Bùi Thiệu Trạch khẽ nhếch, uống nước xong thì lấy điện thoại nhắn wechat cho Trình Hạ: “Ngày mai có đi quay MV không?”
Điện thoại có âm báo tin nhắn khiến Trình Hạ giật mình, vội vàng trả lời: “Có ạ, Bùi tổng anh cũng biết sao?”
“Trần Di Quân có nói qua với tôi. Cô ấy đã hợp tác quay MV với đạo diễn Trương nhiều lần. Vị đạo diễn này yêu cầu rất cao, việc quay đi quay lại vài lần là chuyện thường, cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý, MV này có thể không dễ dàng như tưởng tượng đâu.”
“Em biết.” Trình Hạ nhắn lại, rồi lại căng thẳng: “Bùi tổng, anh nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng làm việc quá mệt mỏi!”
“Được. Cậu cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi.” Bùi Thiệu Trạch cũng chuẩn bị tan làm, vừa gửi tin nhắn vừa tắt đèn rồi đi xuống gara.
Trình Hạ thấy phòng làm việc đối diện đã tắt đèn, quay người đi tắm rửa.
Hôm sau Trình Hạ thức dậy đúng 7 giờ, vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo sạch sẽ, chị Di Quân nói là đã có nhà tài trợ trang phục, vì vậy cậu chỉ cần đi thẳng qua đó là được rồi.
Trợ lý Từ Dung Dung sáng sớm đã mang bữa sáng dinh dưỡng qua cho cậu, còn thêm cả một cái balo, balo này hệt như hộp đồ nghề vậy, đủ hết các loại đồ dùng thường ngày. Trình Hạ nhịn không được cảm thán: “Chị Dung, chị chuẩn bị cũng đầy đủ quá đó!”
Từ Dung Dung nói: “Chị là trợ lý của em, đương nhiên phải chăm sóc tốt cho em rồi.”
Trình Hạ cười với cô: “Chị vất vả rồi.”
Thiếu niên lễ phép lại ngọt ngào, Từ Dung Dung nghe cậu gọi “chị” vô cùng êm tai. Cô rất vui mừng vì ban đầu đã được phân làm trợ lý cho Trình Hạ, thái độ với Trình Hạ cũng trở nên hòa nhã hơn: “Trước ăn sáng đi đã, ăn xong chúng ta tới công ty tìm Chu Nhan.”
Khi hai người tới công ty thì Chu Nhan đã chuẩn bị xong rồi, dặn dò Trình Hạ vài việc cần chú ý rồi cả ba người xuống bãi đỗ xe. Vốn tưởng Trần Di Quân dù sao cũng là đại minh tinh, rất có thể 10 giờ mới tới. Kết quả xe bảo mẫu của Trần Di Quân rất chuẩn giờ, 10 giờ đúng đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Trần Di Quân đeo kính mát cool ngầu, chủ động mở cửa xe vẫy Trình Hạ: “Trình Hạ, qua đây đi với chị!”
Trình Hạ nhìn người đại diện, thấy Chu Nhan không phản đối gì liền ngồi cùng Trần Di Quân ở ghế sau, người đại diện và trợ lý lên xe khác.
Không gian xe bảo mẫu của Trần Di Quân rất rộng rãi, ghế sau đủ cho một người lớn nằm ngủ. Trần Di Quân kéo rèm xe, bật đèn, sau đó đưa cho Trình Hạ một xấp tài liệu: “Đây là kịch bản của MV, em xem trước một chút.”
Trình Hạ cầm lên xem kỹ, phát hiện nhân vật của cậu trong MV từ đầu đến cuối đều không có lời thoại. Nhưng dù sao đây cũng là MV ca nhạc, không phải phim ngắn, đang hát mà có người nói chuyện ngược lại mới thật là kỳ quái.
Không có lời thoại là chuyện thường. Biểu diễn không có lời thoại so với có lời thoại cũng khó hơn.
Khi có lời thoại, diễn viên có thể thông qua việc khống chế âm lượng lớn nhỏ, âm điệu trầm bổng để biểu đạt cảm xúc của nhân vật, những diễn viên tài giỏi thậm chí còn có thể dùng một hai câu thoại đi vào lòng khán giả. Tuy nhiên, thể loại “phim câm” không có lời thoại này hoàn toàn phải dựa vào động tác và ánh mắt, đối với Trình Hạ mà nói, đây là một thử thách không nhỏ.
Đợi Trình Hạ đọc xong, Trần Di Quân mới nói thẳng: “Single này chị mới thu âm xong tháng trước, dự định phát hành vào ngày lễ tình nhân, MV phải quay xong trong vòng một tuần, còn phải chế tác hậu kỳ, cho nên thời gian này phải làm gấp rút, mấy ngày này em phải vất vả rồi.”
Trình Hạ hiểu chuyện đáp lại: “Em hiểu, bài hát này của chị nói về mối tình đầu, rất thích hợp phát hành vào lễ tình nhân. Với lại lễ tình nhân năm nay chỉ cách Tết có ba ngày, đúng thời điểm các trang web âm nhạc có lượng truy cập lớn nhất.”
Trần Di Quân mỉm cười nhìn Trình Hạ: “Ca sĩ muốn ra mắt bài hát trong kỳ nghỉ đông cực kỳ nhiều, muốn có sự đột phá thì phải cạnh tranh kịch liệt chứ cũng không dễ dàng như vậy. Để em diễn trong MV này không phải là quyết định tùy tiện, ngày hôm đó lần đầu tiên thấy em, chị đã cảm thấy em vô cùng thích hợp với bài hát này, Trình Hạ, em phải cố gắng lên nha!”
Trình Hạ nghiêm túc gật đầu: “Chị Quân yên tâm, em nhất định cố gắng phối hợp.”
Chẳng mấy chốc xe bảo mẫu đã tới một ngôi trường trung học gần đó.
Do sắp tới là kỳ nghỉ đông, học sinh đều đã về nhà, Trần Di Quân dứt khoát mượn sân trường để quay MV.
Các nhân viên đã chuẩn bị sẵn sàng ở hiện trường.
Trần Di Quân vừa xuống xe liền đưa Trình Hạ đến gặp đạo diễn: “Vị này là đạo diễn Trương. Đây chính là người mới mà tôi đã nói với anh, Trình Hạ!”
Đạo diễn Trương chuyên quay MV cho ngôi sao ca nhạc, yêu cầu nghiêm khắc, tinh ích cầu tinh*. Nghe nói Trần Di Quân tìm được một người mới vốn còn có chút không cao hứng, kết quả, khi thiếu niên bước tới lịch sự nói “Chào đạo diễn Trương”, mắt anh ta đột nhiên sáng ngời
*tinh ích cầu tinh: thành ngữ ý chỉ đã tốt còn muốn tốt hơn.
Thiếu niên ấm áp xán lạn, mối tình đầu mà nữ chính vĩnh viễn không thể quên trong ký ức.
Đây mẹ nó không phải là gương mặt thích hợp cho mối tình đầu sao!
Đạo diễn Trương kích động đưa Trình Hạ vào phòng hóa trang: “Nhanh nhanh nhanh, vào tạo hình một chút, tôi muốn chụp thử vài kiểu.”
Trình Hạ đang bị kéo đi có chút bối rối.
Thấy Trình Hạ bị kéo đi, người đại diện Chu Nhan và trợ lý Từ Dung Dung cũng khẩn trương qua đó.
Trình Hạ bị đạo diễn đẩy vào phòng trang phục thay đồ.
Do MV có bối cảnh học đường nên cậu sẽ phải thay đồng phục. Đồng phục đều do nhà tài trợ cung cấp, đều có màu xanh lam và trắng, đa số người mặc lên đều trông như đồ thể thao xấu xí, nhưng mặc trên người Trình Hạ thì lại như người mẫu vậy!
Những người có vóc dáng cân đối mặc gì cũng đẹp. Nếu Trình Hạ là người phát ngôn cho bộ đồng phục này chắc bộ đồ sẽ được bán hết.
Ánh mắt đạo diễn phát sáng, gọi Trình Hạ đến ngồi trước gương, người trang điểm và người tạo hình ngay lập tức bắt đầu lăn qua lộn lại mặt và tóc cậu, Trình Hạ cảm giác bản thân sắp biến thành chuột bạch thí nghiệm.
Chị gái trang điểm yêu cầu cậu mở mắt, nhắm mắt, cậu đều phối hợp nghe theo.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cũng trang điểm và tạo kiểu xong.
Người trang điểm và người tạo hình nhìn thiếu niên đã trang điểm rực rỡ, ánh mắt tức thì sáng lên, cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh Trình Hạ.
Mái tóc đen ngắn đơn giản cùng mái lệch, không có trang sức dư thừa khiến cậu trông càng tươi tắn, tự nhiên. Nước da Trình Hạ vốn đã trắng trẻo, đánh chút phấn cũng không cảm thấy bức bối. Trang điểm mũi một chút khiến mũi của thiếu niên càng thêm tinh xảo. Chuyên gia trang điểm chọn cho cậu màu son chỉ đậm hơn màu môi tự nhiên của cậu một chút, sau khi thoa lên nhìn khí sắc càng thêm thuận.
Trang điểm phong cách thường ngày, kết hợp với mái tóc ngắn trẻ trung – Đây hoàn toàn chính là mầm non của trường trung học!
Sau khi Trình Hạ ra khỏi phòng trang điểm, Trần Di Quân khoa trương kêu thành tiếng: “Aaa đẹp quá đi! Trình Hạ à chị muốn làm là em gái nhỏ… à không, là chị gái nhỏ mê muội em nhất luôn!”
Những người xung quanh đều bị diễn xuất phóng đại của cô chọc cười.
Không ngờ ngôi sao ca nhạc danh tiếng lẫy lừng như Trần Di Quân lại là kiểu tính cách thoát tuyến này. Trình Hạ nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Chị Quân, chị mới là thần tượng của em, đừng trêu em nữa mà.”
Trần Di Quân cười híp mắt chụp Trình Hạ mấy tấm. Đạo diễn Trương ở bên cạnh kích động xoa tay: “Rất tốt, hình tượng và tuổi tác đều vô cùng thích hợp. Nào nào, trước tiên chúng ta chụp thử vài tấm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.