Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 40

Điệp Chi Linh

12/04/2021

Tần Vũ đẩy xe dụng cụ y tế vào phòng, đến cạnh giường Trình Hạ: “Thiệu Trạch, tôi thay thuốc cho Trình Hạ.” Bùi Thiệu Trạch đứng dậy nhường chỗ cho hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn Trình Hạ.

Trình Hạ ngẩng đầu cười với Tần Vũ, dường như hơi xấu hổ.

Tần Vũ nhìn đôi mắt trong veo của thiếu niên, đúng là càng nhìn càng thuận mắt. Hắn lấy một chiếc tăm bông tiệt trùng sát trùng vết thương giúp Trình Hạ, tay chân nhanh nhẹn đổi băng gạc sạch, nhỏ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, vết thương này không sâu, tôi đã dùng chỉ khâu chuyên dụng cho cậu, sau khi lành cũng sẽ khó nhìn thấy vết sẹo.”

Trình Hạ không hề quan tâm đến việc “có để lại sẹo hay không”, vết thương dưới xương quai xanh, cho dù mùa hè có mặc áo ngắn tay cũng không nhìn thấy. Nhưng thái độ của bác sĩ Beta Tần Vũ này rất ôn hoà, khiến tâm trạng của Trình Hạ dễ chịu hơn nhiều, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương, nghiêm túc nói: “Cảm ơn bác sĩ Tần, lần này làm phiền anh rồi.”

Một Omega khôn khéo hiểu chuyện rất dễ khiến người ta yêu thích, thiện cảm của Tần Vũ đối với Trình Hạ tăng cao, thậm chí còn cảm thấy Trình Hạ mới là đối tượng tốt nhất của Bùi Thiệu Trạch. Nói không chừng gần đây Bùi Thiệu Trạch không còn ăn chơi, bắt đầu nghiêm túc làm việc, hẳn là vì Trình Hạ ảnh hưởng đi? Quả nhiên khi gặp đúng người thì kẻ ăn chơi cũng cải tà quy chính, kẻ bạt mạng cũng biết quay đầu hối cải!

Bùi Thiệu Trạch nhìn vẻ mặt của Tần Vũ thì biết ngay hắn lại đang hiểu nhầm rồi. Bùi Thiệu Trạch không định giải thích. Sắp qua 2 giờ sáng, đợi Tần Vũ đổi thuốc xong, anh bước đến cạnh giường nói với Trình Hạ: “Hôm nay để em sợ rồi, giờ ngủ một giấc thật ngon đi. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thoả, yên tâm nghỉ ngơi, đừng nghĩ linh tinh, biết chưa?”

Trình Hạ ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, nhìn Bùi tổng nói: “Bùi tổng, anh nhanh chóng về nghỉ ngơi đi, đã 2 giờ rồi, anh vội vàng bay từ Á An về đây nhất định là rất mệt, có việc gì ngày mai hãy nói.”

Lời quan tâm của thiếu niên khiến trái tim Bùi Thiệu Trạch ấm áp, anh duỗi tay, động tác nhẹ nhàng đắp chăn cho Trình Hạ: “Tôi đi trước, có chuyện gì thì tìm bác sĩ Tần, hôm nay cậu ta làm ca đêm.”

Trình Hạ gật đầu: “Chúc Bùi tổng ngủ ngon.”

Bùi Thiệu Trạch tiện tay tắt đèn, ra ngoài cùng Tần Vũ.

Tần Vũ vỗ vỗ vai anh, tỏ vẻ sâu xa nói: “Trình Hạ rất tốt, nếu như cậu đã thích cậu ấy thì phải quý trọng đấy.”

Bùi Thiệu Trạch đánh trống lảng: “Cảm ơn, tôi lại nợ cậu một ân tình.”

“Chúng ta đã làm bạn từ cái thời mặc quần thủng mông rồi, khách khí với tôi làm gì!” Tần Vũ cười một tiếng, lại nói tiếp, “Đúng rồi, vết thương của Trình Hạ thực sự không nghiêm trọng, cậu không cần phải lo lắng quá, về ngủ đi.”

“Ừm, ngày mai tôi lại đến thăm cậu ấy. Chuyện ở bệnh viện nhờ vào cậu.”

Bùi Thiệu Trạch xoay người đi xuống lầu, đúng lúc đụng phải Chu Nhan ở cửa thang máy đang vội vội vàng vàng quay lại, hai người suýt chút nữa va vào nhau, Chu Nhan trợn to mắt, còn cho rằng mình bị ảo giác: “Bùi, Bùi tổng? Không phải ngài đang ở Á An à…”

“Tôi đổi vé về sớm.” Bùi Thiệu Trạch cau mày, trầm giọng hỏi: “Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khi đó Chu Nhan cũng rất sốc, bây giờ vết thương của Trình Hạ cũng được xử lý xong rồi, bác sĩ Tần nói vết thương không nghiêm trọng, tinh thần của cô mới thoải mái hơn một chút, vậy nên cô đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua ít đồ dùng hàng ngày cho Trình Hạ.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Bùi Thiệu Trạch, sống lưng Chu Nhan rét run, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, giải thích: “Theo nguyên tác, trong cảnh này Tần Niên sẽ giúp Lục Phong Dương chắn dao, đây cũng là bướt ngoặt quan trọng biến hai người họ từ người xa lạ trở thành anh em tốt. Lúc bắt đầu quay mọi chuyện rất suôn sẻ, nhưng khi vào cảnh bảy người đánh nhau, một trong số họ đã vô tình làm Trình Hạ bị thương.”

“Vô tình?” Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng, “Các người điều tra lâu như vậy, kết luận vụ này là tai nạn?”

“Chuyện này… Đạo diễn Lưu đã điều tra ra nguồn gốc của con dao, vài ngày trước đoàn phim mua một con dao về dùng để gọt trái cây, bởi vì giống với con dao của tổ đạo cụ chuẩn bị, vậy nên nhóm diễn vô tình cầm nhầm. Người diễn trong nhóm là một sinh viên đại học, trong kỳ nghỉ không về nhà muốn làm ít việc vặt kiếm tiền, vốn dĩ không hề quen biết Trình Hạ, vậy nên cậu ta hẳn là không có động cơ gây thương tích cho Trình Hạ?” Lúc nói những lời này, Chu Nhan cũng hơi thấp thỏm, đặc biệt là khi cô bị ánh mắt ác liệt của Bùi tổng nhìn chòng chọc, cô cảm giác mình như một nghi phạm đang đối mặt với câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát.

“Được rồi, tôi sẽ tới chỗ đoàn phim xác nhận.” Bùi Thiệu Trạch không nói nhiều, nhìn Chu Nhan, thấp giọng dặn dò: “Chăm sóc Trình Hạ cho tốt, tôi không muốn chuyện này xảy ra lần nữa…”

“Vâng, Bùi tổng, tôi sẽ rút kinh nghiệm!” Chu Nhan vội vàng cam đoan.

“Cô đi đi, vất vả rồi.” Bùi Thiệu Trạch gật đầu với cô, quay người đi ra bãi đậu xe ở cổng bệnh viện.

Tai nạn? Bùi Thiệu Trạch vẫn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Dao của đoàn phim mua về gọt trái cây, và dao đạo cụ mà tổ đạo cụ chuẩn bị, làm sao có thể lẫn lộn? Còn đúng lúc bị nhóm diễn cầm nhầm? Nếu nhân viên công tác của đoàn phim đều sơ xuất như này, vậy thì các diễn viên trong cảnh đánh võ đã chết hàng chục lần rồi.

Bùi Thiệu Trạch hít một hơi thật sâu, bước nhanh về phía xe.

Khi anh mở cửa xe, Bùi Thiệu Ngạn đang ở ghế sau lướt điện thoại, thấy anh trai ngồi lên xe, cậu lo lắng hỏi: “Anh, Trình Hạ không sao chứ?”



Bùi Thiệu Trạch đáp: “Cũng may, vết thương không nặng.”

Bùi Thiệu Ngạn thở phào nhẹ nhõm: “Em vừa dùng điện thoại lướt một lượt tất cả các tin tức giải trí của ngày hôm qua, không có trang web nào đưa tin về chuyện này hết, chắc là bên phía đoàn phim giấu kín rồi, trước mắt chưa có phóng viên nào biết Trình Hạ bị thương.”

Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng nói: “Là anh bảo đạo diễn Lưu giữ bí mật, một khi sự việc này đồn ra, các tay phóng viên săn ảnh sẽ đổ xô đến bệnh viện làm phiền Trình Hạ nghỉ ngơi. Cho dù kết quả chuyện này là thế nào, tốt nhất nên xử lý trong bí mật.” Anh nói với lái xe ngồi ghế trước: “Chú Chung, đến Trường trung học số 17.”

Tài xế mới là do Chương Phàm tìm giúp Bùi Thiệu Trạch, họ Chung, 45 tuổi, là một người rất trung thực an phận, điều gì không nên hỏi thì không hỏi. Nghe thấy câu này lập tức đáp: “Vâng, Bùi tổng.”

Bùi Thiệu Ngạn sững sờ: “Anh, đến Trường trung học số 17 á? Đêm nay anh không ngủ à?”

Sắc mặt Bùi Thiệu Trạch lạnh băng: “Bên phía đạo diễn Lưu điều tra cả nửa ngày, nói là tai nạn, anh không tin, anh phải đích thân đi xem thử.”

Trường trung học số 17 cách bệnh viện tư Tân Giang không xa, huống chi bây giờ là rạng sáng, trên đường không có xe mấy, chú Chung tăng tốc độ xe chạy, mới gần mười phút đã tới nơi.

Lúc anh em hai người xuống xe tiến vào trường học là 2 giờ 10 phút sáng.

Đèn đuốc trong trường sáng trưng, hiển nhiên là do buổi tối lúc quay phim xảy ra chuyện như thế nên mọi người đều không dám ngủ. Đặc biệt là Lưu Học Nghị, sau khi nhận được điện thoại của Bùi Thiệu Trạch thì đứng ngồi không yên, vẫn luôn đợi Bùi Thiệu Trạch trở về.

Bùi Thiệu Ngạn theo sau anh trai, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao khi quay phim lại có người mang dao thật vào phim trường? Anh, anh có cảm thấy chuyện này rất không đơn giản, có phải Trình Hạ có kẻ thù hay không?”

Bùi Thiệu Trạch cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Đến hiện trường rồi nói.”

Khi hai người đến phim trường, đạo diễn Lưu, biên kịch Hứa, tác giả, còn một nhóm nhân viên tổ đạo cụ, ánh sáng, quay phim,… vẫn chưa giải tán, hiện trường vẫn được giữ nguyên, vài người trong nhóm diễn viên quần chúng vẻ mặt sợ hãi, Lưu Học Nghị nhìn thấy Bùi Thiệu Trạch thì bước nhanh về phía trước nghênh đón: “Bùi tổng, thực xin lỗi, đoàn phim xảy ra sự việc này, khiến anh suốt đêm vội vã quay về.”

Bùi Thiệu Trạch quét mắt nhìn mấy người trong nhóm diễn viên quần chúng: “Ai đâm Trình Hạ bị thương?”

Lưu Học Nghị chỉ vào một thanh niên tóc đỏ đang ngồi xổm ở một chỗ hút thuốc, Bùi Thiệu Trạch nhìn sang, thanh niên kia bắt gặp ánh mắt sắc bén của Bùi Thiệu Trạch, sống lưng lạnh run, vội vàng xua xua tay nói: “Không liên quan đến tôi đâu, dao là do tổ đạo cụ đưa cho tôi! Buổi chiều lúc diễn tập không xảy ra chuyện gì, sao tôi biết được khi quay chính thức lại biến thành dao thật!”

Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt hỏi: “Cậu tên gì?”

Thanh niên nhỏ giọng đáp: “Chu, Chu Bằng.”

Bùi Thiệu Trạch phớt lờ cậu ta, khẽ hỏi Lưu Học Nghị: “Video gốc có lưu lại không?”

Lưu Học Nghị gật đầu: “Có, Bùi tổng muốn đích thân xem sao?”

“Ừm, đến phòng hội nghị bên cạnh, chiếu trên màn hình lớn cho tôi xem.” Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch lướt qua nhóm diễn viên quần chúng, “Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu thực sự là do sai sót của tổ đạo cụ chúng tôi, tôi sẽ bồi thường phí tinh thần cho mọi người, mời mọi người chờ một chút.”

Lưu Học Nghị dẫn các nhân viên và Bùi tổng đến phòng hội nghị đoàn phim hay dùng, kết nối máy với màn hình chiếu.

Bùi Thiệu Trạch ngồi ở vị trí đầu tiên, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh như muốn đóng băng. Khí thế mạnh mẽ của Alpha làm tất cả mọi người ở hiện trường kinh sợ, toàn bộ phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, màn hình chiếu bắt đầu phát cảnh quay nhóm vào ban đêm.

Trong video, Trình Hạ và Thân Khải lưng kề lưng, liên thủ đấu với năm tên côn đồ vây xung quanh, Trình Hạ đánh võ vừa nhanh nhẹn vừa đẹp trai, một chân quét ngang tên côn đồ bên cạnh ngã xuống đất, sau đó quay người đỡ đòn từ tên bên hông, Thân Khải cũng rất phối hợp, một cảnh diễn này lưu loát sinh động.

Hiện trường hỗn chiến diễn ra ác liệt, máy quay phim ghi lại được cảnh một tên trong nhóm côn đồ đã ngã xuống đất bỗng rút từ trong túi ra một con dao.

Vì kịch bản yêu cầu quay cận cảnh đặc tả con dao nên cảnh này vừa vặn được máy quay số 2 ghi lại.

Bùi Thiệu Trạch ấn tạm dừng, phóng to màn hình, cố định trên con dao kia, gằn giọng hỏi: “Tổ đạo cụ, con dao này có giống với đạo cụ các anh chuẩn bị không?”

Tổ trưởng tổ đạo cụ nơm nớp lo sợ nói: “Đúng, đúng thưa Bùi tổng, vì trong cảnh đánh nhau này sử dụng dao gọt trái cây, cho nên đạo cụ chúng tôi làm là dựa trên hình dáng của dao gọt trái cây, cố gắng làm thật giống, khán giả xem sẽ không nhận ra là đồ chơi…”

Lúc này trên bàn đặt hai con dao, một con là dao giả do tổ đạo cụ làm, một con là dao thật làm Trình Hạ bị thương. Nhìn từ bề ngoài, hai con dao quả thực vô cùng giống nhau.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bùi Thiệu Trạch đột nhiên cầm một con dao lên, đâm mạnh vào mu bàn tay của mình!



Mọi người ở hiện trường sợ tới mức nghẹt thở…

Tuy nhiên, khi con dao sắc nhọn tiếp xúc với mu bàn tay anh thì tự động rút lại, mu bàn tay không chút tổn thương. Bùi Thiệu Trạch ném dao đạo cụ xuống bàn, nhướng mày hỏi: “Đến tôi còn có thể phân biệt dao nào là thật dao nào là giả, vậy mà các người chuyên chế tạo đạo cụ lại không phân biệt nổi sao?”

Tổ trưởng tổ đạo cụ sống lưng lạnh buốt, vội vàng run rẩy giải thích: “Buổi tối lúc trước khi quay, tôi thực sự đã kiểm tra đạo cụ rồi, dao không hề có vấn đề gì, sau khi kiểm tra xong tôi mới bỏ đạo cụ vào vị trí nhóm diễn có thể lấy…”

Bùi Thiệu Trạch lạnh lùng nói: “Anh đã khẳng định mình kiểm tra rồi, vậy nhất định là trước khi quay có người nhân lúc hỗn loạn đổi dao.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều hít một ngụm khí lạnh. Nhân viên công tác sai sót chuẩn bị nhầm đạo cụ và có người cố ý đổi dao, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Đổi dao đạo cụ chính là mưu sát!

Chuyện này quá nghiêm trọng rồi.

Sắc mặt Lưu Học Nghị đen như đáy nồi, Bùi Thiệu Trạch tiếp tục mở video, phát chậm cảnh Trình Hạ bị thương.

Trên màn hình, có người dùng dao đâm Trình Hạ một nhát, ngực Trình Hạ chảy rất nhiều máu tươi, máu tươi chói mắt nhanh chóng nhuộm đỏ lên áo len trắng, Trình Hạ hơi mở to mắt, cậu cảm nhận được mình bị thương, tay phải vội vàng đè lên ngực, cơn đau dữ dội khiến cả khuôn mặt cậu vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn, sắc mặt trắng bệch dọa người…

Bùi Thiệu Trạch tận mắt chứng kiến cảnh này, trong lòng cảm thấy đau đớn, giống như có người dùng dao cắt vào dây thần kinh của anh.

Anh thực sự cảm thấy rất đau lòng. Hận không thể quay trở lại tối hôm qua, kéo thiếu niên ấy vào trong lòng mình để bảo vệ.

Những người trong phòng hội nghị rõ ràng nhận thấy được áp suất trên người Bùi tổng càng ngày càng thấp, Alpha ngồi đó tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng băng tỏa ra khí lạnh khắp nơi, mọi người ngay cả hô hấp cũng phải thật khẽ khàng cẩn thận, chỉ sợ sẽ chọc tức Bùi tổng.

Bùi Thiệu Trạch đột nhiên nói: “Chú ý xem động tác của người này.”

Anh kiềm chế sự đau lòng, cảnh vừa nãy được phát chậm lại một lần nữa.

Lúc này Lưu Học Nghị cũng nhìn ra có gì đó không đúng: “Động tác của nhóm diễn viên này có khác biệt với động tác của đạo diễn hành động dạy đúng không?”

Đạo diễn hành động sực tỉnh, vội vàng gật đầu: “Đúng, động tác tôi dạy lúc đó là cậu ta nên vung dao về phía bên phải để chém Thân Khải người đứng gần cậu ta nhất, khi đó Trình Hạ nghiêng người chắn thì con dao này sẽ đâm vào cánh tay phải của Trình Hạ mới đúng.”

Bùi Thiệu Trạch tạm dừng video, dùng chuột đánh dấu một đường vòng cung trên màn hình: “Cậu ta không hề vung dao sang bên phải, mà là vung lên trên, đây căn bản không phải để đâm Thân Khải, mà là muốn… rạch mặt Trình Hạ.”

Mọi người nhìn quỹ đạo vung dao mà Bùi Thiệu Trạch dùng chuột vẽ. Điểm rơi xuống cuối cùng của mũi dao, quả thực là mặt Trình Hạ.

Không khí tại hiện trường như bị hút hết trong tích tắc, sắc mặt của các nhân viên người này còn khó coi hơn người kia.

Điều quan trọng nhất của diễn viên chính là khuôn mặt. Một khi khuôn mặt bị hủy, vậy con đường diễn xuất của Trình Hạ sẽ chấm hết, đừng nói là nhân vật chính, một diễn viên có vết sẹo trên mặt rất khó nhận được vai diễn phù hợp, càng không thể có thêm tự tin bước trên con đường này.

Bùi Thiệu Trạch siết chặt nắm tay, anh thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng may tối qua Trình Hạ không cẩn thận bị rạch nát mặt… Thiếu niên vừa mới bước đi trên con đường này, nghiêm túc cố gắng biết bao nhiêu muốn diễn tốt vai diễn này, kết quả lại bị người ta ác ý hủy dung, cậu sẽ đau khổ đến nhường nào, buồn đến nhường nào?! Vừa nghĩ đến đây, Bùi Thiệu Trạch hận không thể lôi tên đầu sỏ Chu Bằng này ra hung hăng giày xéo một trận!

May mà lúc nhỏ Trình Hạ đã đánh nhau với người ta, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, từ những cảnh quay cũng có thể nhìn ra, có lẽ khi đó cậu đã nhận ra có gì đó không đúng, vô thức dùng cánh tay chặn lại nên con dao đó mới không đâm trúng mặt, lệch vài centimet đâm vào dưới xương quai xanh. Cũng chính nhờ cái chặn quan trọng này khiến lực mạnh của lưỡi dao giảm đi, không tạo thành vết thương nặng.

Lưu Học Nghị vẻ mặt đau lòng, nhịn không được chửi thề: “F# cmn! Đây là muốn hủy dung Trình Hạ?”

Ánh mắt ác liệt của Bùi Thiệu Trạch quét về phía phó đạo diễn: “Chu Bằng này có lai lịch thế nào, đã điều tra chưa?”

Phó đạo diễn nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, môi run cầm cập: “Tôi, tôi phát tờ rơi tìm người ở vùng phụ cận, năm người trong nhóm diễn đều là sinh viên trường dạy nghề, kỳ nghỉ không về nhà, muốn kiếm ít tiền tiêu vặt, Chu Bằng nói hắn hoàn toàn không biết Trình Hạ…”

“Không biết? Cố ý dùng dao gây thương tích, đây là án hình sự!” Bùi Thiệu Trạch bỏ hung khí vào túi niêm phong, ánh mắt lướt qua cả phòng, nghiêm nghị nói: “Chứng cứ tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý. Thông báo với tất cả nhân viên, nếu như ai để lộ chuyện Trình Hạ bị thương với người ngoài dù chỉ một chữ, lập tức cút khỏi đoàn phim cho tôi!”

Tiếng quát lạnh lùng của Alpha làm lòng mọi người giật thót.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Bùi tổng nóng nảy đến như vậy, xem ra lần này anh thực sự nổi giận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook