Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?
Chương 75
Lạc Dao My
06/02/2024
Mộng Vãn Tình ở nước ngoài nhưng vẫn theo dõi nhất cử nhất động tình hình trong nước, khóe môi không kìm được nụ cười nhấc lên.
Mộng gia xứng đáng bị như vậy. Tuy cô cũng có chút thương hại mẹ mình, nhưng khi nhớ lại quãng đời khổ sở của mình khi bé, chút tình mẫu tử cô vớt đã bay sạch. Một góc độ nào đó mà nói tình cảm trong cái giới hào môn quý tộc này, chẳng khác gì ở trong cung ngày xưa. Tình cảm là giẻ rách, chỉ có lợi ích là trên hết.
Ngày cô về nước, Hoắc Tường Quân đích thân đi đón cô.
Mộng Vãn Tình tách ra khỏi đoàn nghiên cứu, cô ngẩng đầu nhìn về một phía, lập tức nhìn thấy ngay hình dáng quen thuộc đứng sừng sững giữa dòng người. Hắn mặc nguyên bộ vest đen, mái tóc đen hơi rối, dáng vẻ xa cách hàng ngày giờ đây thế chỗ bằng bộ dáng lười nhác, có chút phong trần mệt mỏi. Cô kéo hành lý đến trước mặt hắn, Hoắc Tường Quân dụi điếu thuốc vất vào thùng rác gần đó, giọng nói có chút lúng túng
“Cô về rồi.”
“Vâng.” Cô mỉm cười “Anh đến đón em?”
“Ừ.” Hắn lấy hành lý trên tay cô, giúp cô xách đồ. Mộng Vãn Tình thản nhiên đi bên cạnh hắn, vạt áo trắng dài đung đưa theo từng bước chân. “Anh đến lâu chưa?”
“Vừa mới.”
Hai người ăn ý, trên đường từ sân bay về nhà đều không nói câu nào nữa. Mộng Vãn Tình đặt chân lên ngôi nhà quen thuộc, vậy mà có cảm giác cô đã rời đi lâu lắm rồi vậy.
Bữa tối, hai người dùng bữa cùng nhau. Mộng Vãn Tình lên tiếng hỏi “Bên anh thế nào rồi?”
“Nhờ có cô nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cảm ơn.”
Cô chỉ cười không đáp. Hắn nhìn cô một lúc, cảm thấy thật lì lạ. Rõ ràng vẫn là cô gái ấy, cái gì cũng không thay đổi, nhưng lại rất xa lạ.
“Thời gian tới có lẽ anh sẽ bận rộn một phen rồi.” Cô nhún vai. Giờ mới hạ bệ được Hoắc Vũ Khải, dây nhợ phía sau đoán chừng giờ đang rối mù, cần hắn đi cắt đứt toàn bộ.
“Ừm, sẽ ổn thôi.” Hắn cũng có chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này rồi, vấn đề chỉ là thời gian bao giờ thu lưới mà thôi.
“Mộng Vãn Tình, cô quả thật không tầm thường.” Hắn cảm khái một câu. Trước đây cô cái gì nhìn cũng vô hại, vậy mà…
“Anh đang khen em đấy à?”
“Ừ.”
“Cái này có gì khó hiểu đâu anh? Chúng ta giống nhau mà, chẳng qua khác giới tính thôi.” Trong thế giới hiện nay vẫn luôn tồn tại vấn đề bình đẳng giới, giới hào môn thường thiên vị con trai hơn, vì sau này bọn họ sẽ là người thừa kế. Hoắc Tường Quân là con trưởng, hồi mẹ hắn còn sống đã tạo cho hắn sẵn một con đường, còn cô thì khác, là con gái thì tốt mấy cũng chỉ là công cụ sau này để trưởng bối đổi lấy liên hôn làm ăn mà thôi, mà mẹ cô còn chẳng để ý đến cô. Hắn dùng vũ lực để sống, còn cô chỉ có thể dùng sự khiếp nhược để sống chui lủi, chờ cơ hội phản công mà thôi.
“Qua Giáng Sinh là tới năm mới rồi, nhanh thật đấy.” Cô nói bâng quơ, tuần sau là giáng sinh rồi mà, cũng…
“Chuyện ly hôn, anh muốn ngày nào?” Mộng Vãn Tình dừng bữa ăn, mỉm cười nhìn hắn. Cô cũng nghĩ rồi, vấn đề này không sớm thì muộn cô cũng phải nói, mà còn trễ so với hợp đồng mất mấy tháng cô đi nghiên cứu.
Hành động của hắn bỗng khựng lại. Hắn chợt nhớ ra, phải rồi, cũng đã hết hạn cái thỏa thuận kia.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.” Hắn gật đầu. Trong lòng cô có chút mất mát, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười kia.
“Sau khi ly hôn, theo luật pháp, nửa tài sản của tôi thuộc về cô, ngoài ra tôi sẽ cho cô thêm 10% cổ phần, 2 trang viên phía Nam, thấy thế nào?”
Mộng Vãn Tình đang uống nước mà bị nghẹn lại, suýt phun đầy mặt bàn.
“Sao? Vẫn thấy ít hả?”
“Không.” Cô lắc đầu kịch liệt. Cô còn không nghĩ tới vụ chia tài sản này luôn. Hắn cũng hào phóng ghế, một nửa tài sản của hắn? Đời này cô khỏi lo nghĩ ăn mặc rồi còn gì.
“Nhưng phiền cô đợi, tôi còn phải giải quyết bên kia.”
“Vâng, em hiểu mà.” Cô đứng dậy “Em về phòng đây.”
Cô gần như chạy trối chết về phòng, khóa cửa lại, thả người úp mặt vào gối, nén tiếng thở dài.
Thực lòng cô cũng không muốn ly hôn… nhưng mà… Cô thì có tư cách gì để nói chứ?
Mộng Vãn Tình trùm kín chăn, quệt vệt nước trên khóe mắt lên gối.
Mộng Vãn Tình vẫn tiếp tục đến trường học tập. Hắn thỉnh thoảng tiện đi qua đón cô tan học. Mộng Vãn Tình rất biết ơn hắn, cô cũng không để ý nhiều, nhưng không lâu sau cô muốn không để ý cũng khó. Đơn giản là, cô bị treo lên đầu bảng tin trường rồi. Không biết ai chụp lại ảnh cô bước lên con Rolls Royce của hắn, giờ cô được gắn cái danh sugar baby luôn rồi. Giáo sư yêu cầu cô phải làm rõ, vì như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của nhà trường. Cô thực sự nghẹn họng, giải thích kiểu gì giờ?
Cô đem chuyện nói với hắn. Cô thực sự hết cách rồi chứ bộ, dù sao nó cũng liên quan tới hắn, cô thấy hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
“Nói là tài xế của cô là được chứ gì?” Hắn phun ra một câu cô ngu người luôn.
Ừ ha, đơn giản thôi mà.
“Vậy phiền anh chịu ủy khuất nha!” Mộng Vãn Tình hớn hở cầm máy tính định đăng bài thanh minh thì bị đống thư mail gửi đến hù cho giật mình. Đồng thời điện thoại hắn cũng đổ chuông liên hồi. Cô và hắn bất giác nhìn nhau không nói thành lời.
“Alo?”
“Boss, ngài với phu nhân lên hot search rồi.”
Mộng gia xứng đáng bị như vậy. Tuy cô cũng có chút thương hại mẹ mình, nhưng khi nhớ lại quãng đời khổ sở của mình khi bé, chút tình mẫu tử cô vớt đã bay sạch. Một góc độ nào đó mà nói tình cảm trong cái giới hào môn quý tộc này, chẳng khác gì ở trong cung ngày xưa. Tình cảm là giẻ rách, chỉ có lợi ích là trên hết.
Ngày cô về nước, Hoắc Tường Quân đích thân đi đón cô.
Mộng Vãn Tình tách ra khỏi đoàn nghiên cứu, cô ngẩng đầu nhìn về một phía, lập tức nhìn thấy ngay hình dáng quen thuộc đứng sừng sững giữa dòng người. Hắn mặc nguyên bộ vest đen, mái tóc đen hơi rối, dáng vẻ xa cách hàng ngày giờ đây thế chỗ bằng bộ dáng lười nhác, có chút phong trần mệt mỏi. Cô kéo hành lý đến trước mặt hắn, Hoắc Tường Quân dụi điếu thuốc vất vào thùng rác gần đó, giọng nói có chút lúng túng
“Cô về rồi.”
“Vâng.” Cô mỉm cười “Anh đến đón em?”
“Ừ.” Hắn lấy hành lý trên tay cô, giúp cô xách đồ. Mộng Vãn Tình thản nhiên đi bên cạnh hắn, vạt áo trắng dài đung đưa theo từng bước chân. “Anh đến lâu chưa?”
“Vừa mới.”
Hai người ăn ý, trên đường từ sân bay về nhà đều không nói câu nào nữa. Mộng Vãn Tình đặt chân lên ngôi nhà quen thuộc, vậy mà có cảm giác cô đã rời đi lâu lắm rồi vậy.
Bữa tối, hai người dùng bữa cùng nhau. Mộng Vãn Tình lên tiếng hỏi “Bên anh thế nào rồi?”
“Nhờ có cô nên thuận lợi hơn rất nhiều. Cảm ơn.”
Cô chỉ cười không đáp. Hắn nhìn cô một lúc, cảm thấy thật lì lạ. Rõ ràng vẫn là cô gái ấy, cái gì cũng không thay đổi, nhưng lại rất xa lạ.
“Thời gian tới có lẽ anh sẽ bận rộn một phen rồi.” Cô nhún vai. Giờ mới hạ bệ được Hoắc Vũ Khải, dây nhợ phía sau đoán chừng giờ đang rối mù, cần hắn đi cắt đứt toàn bộ.
“Ừm, sẽ ổn thôi.” Hắn cũng có chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc này rồi, vấn đề chỉ là thời gian bao giờ thu lưới mà thôi.
“Mộng Vãn Tình, cô quả thật không tầm thường.” Hắn cảm khái một câu. Trước đây cô cái gì nhìn cũng vô hại, vậy mà…
“Anh đang khen em đấy à?”
“Ừ.”
“Cái này có gì khó hiểu đâu anh? Chúng ta giống nhau mà, chẳng qua khác giới tính thôi.” Trong thế giới hiện nay vẫn luôn tồn tại vấn đề bình đẳng giới, giới hào môn thường thiên vị con trai hơn, vì sau này bọn họ sẽ là người thừa kế. Hoắc Tường Quân là con trưởng, hồi mẹ hắn còn sống đã tạo cho hắn sẵn một con đường, còn cô thì khác, là con gái thì tốt mấy cũng chỉ là công cụ sau này để trưởng bối đổi lấy liên hôn làm ăn mà thôi, mà mẹ cô còn chẳng để ý đến cô. Hắn dùng vũ lực để sống, còn cô chỉ có thể dùng sự khiếp nhược để sống chui lủi, chờ cơ hội phản công mà thôi.
“Qua Giáng Sinh là tới năm mới rồi, nhanh thật đấy.” Cô nói bâng quơ, tuần sau là giáng sinh rồi mà, cũng…
“Chuyện ly hôn, anh muốn ngày nào?” Mộng Vãn Tình dừng bữa ăn, mỉm cười nhìn hắn. Cô cũng nghĩ rồi, vấn đề này không sớm thì muộn cô cũng phải nói, mà còn trễ so với hợp đồng mất mấy tháng cô đi nghiên cứu.
Hành động của hắn bỗng khựng lại. Hắn chợt nhớ ra, phải rồi, cũng đã hết hạn cái thỏa thuận kia.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp.” Hắn gật đầu. Trong lòng cô có chút mất mát, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười kia.
“Sau khi ly hôn, theo luật pháp, nửa tài sản của tôi thuộc về cô, ngoài ra tôi sẽ cho cô thêm 10% cổ phần, 2 trang viên phía Nam, thấy thế nào?”
Mộng Vãn Tình đang uống nước mà bị nghẹn lại, suýt phun đầy mặt bàn.
“Sao? Vẫn thấy ít hả?”
“Không.” Cô lắc đầu kịch liệt. Cô còn không nghĩ tới vụ chia tài sản này luôn. Hắn cũng hào phóng ghế, một nửa tài sản của hắn? Đời này cô khỏi lo nghĩ ăn mặc rồi còn gì.
“Nhưng phiền cô đợi, tôi còn phải giải quyết bên kia.”
“Vâng, em hiểu mà.” Cô đứng dậy “Em về phòng đây.”
Cô gần như chạy trối chết về phòng, khóa cửa lại, thả người úp mặt vào gối, nén tiếng thở dài.
Thực lòng cô cũng không muốn ly hôn… nhưng mà… Cô thì có tư cách gì để nói chứ?
Mộng Vãn Tình trùm kín chăn, quệt vệt nước trên khóe mắt lên gối.
Mộng Vãn Tình vẫn tiếp tục đến trường học tập. Hắn thỉnh thoảng tiện đi qua đón cô tan học. Mộng Vãn Tình rất biết ơn hắn, cô cũng không để ý nhiều, nhưng không lâu sau cô muốn không để ý cũng khó. Đơn giản là, cô bị treo lên đầu bảng tin trường rồi. Không biết ai chụp lại ảnh cô bước lên con Rolls Royce của hắn, giờ cô được gắn cái danh sugar baby luôn rồi. Giáo sư yêu cầu cô phải làm rõ, vì như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của nhà trường. Cô thực sự nghẹn họng, giải thích kiểu gì giờ?
Cô đem chuyện nói với hắn. Cô thực sự hết cách rồi chứ bộ, dù sao nó cũng liên quan tới hắn, cô thấy hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
“Nói là tài xế của cô là được chứ gì?” Hắn phun ra một câu cô ngu người luôn.
Ừ ha, đơn giản thôi mà.
“Vậy phiền anh chịu ủy khuất nha!” Mộng Vãn Tình hớn hở cầm máy tính định đăng bài thanh minh thì bị đống thư mail gửi đến hù cho giật mình. Đồng thời điện thoại hắn cũng đổ chuông liên hồi. Cô và hắn bất giác nhìn nhau không nói thành lời.
“Alo?”
“Boss, ngài với phu nhân lên hot search rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.