Đánh Đổi Ước Mơ, Em Nhận Lại Được Gì?
Chương 57: Nụ cười
Lạc Dao My
15/08/2023
"Cô chuẩn bị sẵn đi. Hai ngày sau đi với tôi." Hắn nói. Dù sao thế nào
cũng phải dẫn cô đi cùng. Mọi chuyện bắt đầu rẽ theo chiều hướng khác
rồi...
Hắn cũng không muốn công khai cô ra với bên ngoài, nhưng Hoắc Vũ Khải lại không để hắn yên. Đã đến nước này e là muốn giấu cô đi cũng không thể rồi.
Nếu không giấu được vậy thì đành lôi cô ra thôi.
Nhưng nghĩ tới đống phiền phức kéo theo sau mà muốn đau đầu.
Phải lên sẵn kế hoạch mới được.
"Ơ vâng." Mộng Vãn Tình lúng túng đáp. Cô không nghĩ rằng hắn sẽ đưa cô đi cùng đâu... Dù sao thì...
Thôi bỏ đi. Cô lắc đầu, quệt vệt nước trên khoé mắt. Có lẽ vẫn nên có chút chuẩn bị cho một số tình huống xấu có thể xảy ra.
Cô sẽ không để hắn chịu thiệt đâu!
"Ừm." Bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, vỗ nhẹ hai cái.
"!" Cô ngạc nhiên. Hắn xoa đầu cô???
Hoắc Tường Quân thu tay lại, ho khụ một cái "Tôi thông báo vậy thôi."
"Vâng, em biết rồi." Cô cười, cúi người chào hắn "Vậy em xin phép đi trước."
Cô rời khỏi phòng hắn, đôi má ửng hồng. Mộng Vãn Tình nhớ lại cảm giác thô ráp nhưng cũng thật mềm mại của lòng bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu mình. Cô đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập mất quy luật, khóe môi khẽ câu lên một nụ cười e thẹn.
Vậy là được rồi...
Hai ngày sau, cô cùng hắn tới bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Vũ Hạo. Vì lần này là công khai Mộng Vãn Tình với mọi người nên hắn không thể để cô ăn mặc xuề xòa quê mùa tới đó được. Hắn chuẩn bị sẵn cho cô một chiếc váy xòe màu trắng dài tới đầu gối, tầng tầng lớp lớp là vải voan mềm mỏng, vừa đơn giản vừa tao nhã nhưng không kém phần cao quý. Mộng Vãn Tình rất hợp với màu trắng, hắn rút ra được kết luận khi lôi cô đi thử 7749 bộ đồ. Dáng người cô mảnh mai mang đến cảm giác dễ chịu tựa lông hồng vậy. Tóc cô búi lên cao, gương mặt baby nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng rất xinh đẹp.
"Anh." Cô cười mím môi, lúng túng tay chân nhìn hắn "Làm anh phải đợi rồi."
Cô thầm thở dài, hắn gọi cả người tới trang điểm cho cô làm gì không biết nữa.
"Không... không có gì." Hoắc Tường Quân nhìn đến có phần ngẩn người, không ngờ khi được chăm chút lên Mộng Vãn Tình cũng rất...
Hắn lắc đầu, vớ vẩn, là do phấn son lên thôi, Mộng Vãn Tình vẫn chỉ là Mộng Vãn Tình mà thôi.
"Hoắc thiếu gia." Cô gọi, hắn nhướn mày "Sao?"
"Em rất vui." Trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười tươi sáng rực rỡ. Cô đặt tay lên vị trí trái tim mình, giọng nói cô vang lên đầy ngọt ngào "Cảm ơn anh vì đã đưa em đi cùng."
Cô biết mình ích kỷ, thừa nước đục thả câu, nhưng, cơ hội có thể được đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn như vậy khiến cô rất vui mừng và hạnh phúc. Cô biết hắn sẽ chẳng dễ chịu gì, nhưng... cô chỉ muốn bản thân mình ích kỷ một chút, thời gian còn lại bên hắn cô không còn nhiều...
"Em sẽ không khiến anh thất vọng đâu." Cô tiến lên phía trước, trước con mắt sững sờ của hắn, ôm lấy một bên cánh tay của hắn.
Lòng cô liền hóa thành một vũng nước ấm, cô mỉm cười nhẹ, ngón tay mân mê tay áo hắn.
Một khối mềm mại ấm áp dựa sát vào đột ngột khiến hắn giật mình, đưa tay lên mặt mình.
Tim hắn đập thình thịch, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nụ cười của cô lúc nãy...
Hắn lần đầu thấy cô cười tươi như thế... cô ta khi cười như thế, rất dễ thương... Hoắc Tường Quân chưa kịp bừng tỉnh khỏi cảnh mộng trong đầu thì cánh tay đã chôn vùi vào một khoảng mềm mại, mùi hương thơm quen thuộc xỗ lên mũi, vành tai hắn đỏ lên. Trái tim vẫn đập liên hồi, nhất thời ngây ra không biết nên phản ứng như nào.
Mộng Vãn Tình không thấy hắn phản ứng gì, thấp thỏm hỏi "Anh sao vậy?"
Giọng nói của cô kéo hắn quay trở lại thực tại. Hoắc Tường Quân ho khụ vài cái, đuôi mắt liếc nhìn cô "Không... Không có gì."
"Đi thôi."
"Vâng."
Cô gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.
[...]
Con trai cưng của gia chủ Hoác gia được tổ chức sinh nhật ngay ở nhà chính của Hoắc gia. Ngay từ phía cổng tiếp khách đã trang hoàng lộng lẫy. Tông màu chủ đạo là màu vàng rực rỡ, hàng dàn loại xe đắt tiền nối tiếp nhau đi vào, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mộng Vãn Tình mở cửa bước xuống xe, khoác tây đứng bên cạnh hắn, hình ảnh cực kì nổi bật, thu hút vô số ánh mắt tò mò nhìn theo.
"Cô gái bên cạnh cậu cả Hoắc gia là ai vậy?"
"Người phụ nữ kia là tiểu thư nhà nào? Trông lạ quá."
"Đi cùng Hoắc đại thiếu gia lại còn thân thiết như vậy, hai người họ có quan hệ gì vậy?"
"Tôi thấy cô ta có chút quen mắt, không biết gặp ở đâu rồi nữa..."
Bị nhiều người nhìn như vậy, cô có chút không thích ứng được. Hoắc Tường Quân kéo cô nép vào lòng mình, giọng nói trầm thấp phả trên đỉnh đầu cô "Đừng để ý."
"Vâng. Em không sao."
Hắn cùng cô bước vào đại sảnh bữa tiệc. Mộng Vãn Tình bị sự xa hoa hoành tráng bên trong làm lóa cả mắt. Tất tần tật mọi thứ từ trần đến sàn nhà đều được trang trí bằng đồ dùng đắt tiền sang trọng, ngay cả một bông hoa hồng đặt trên bàn dãi khách cũng là hoa hồng Juliet, một loại hoa rất đắt đỏ với tên gọi hoa hồng triệu đô.
Lát về cô lấy một bông về được không?
"Cô thích?" Hắn hỏi cô, nãy giờ tầm nhìn của cô đều dán lên bông hoa hồng kia. Chỉ là một bông hoa thôi mà, có gì đặc sắc đâu?
"Không." Cô lắc đầu "Nó rất đắt."
"Ồ." Hắn đương nhiên biết, đắt thì đắt nhưng cũng không phải là không mua được.
"Lát nữa cô chỉ cần đi theo tôi là được." Hắn dặn dò cô. Mộng Vãn Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người đến khá sớm, đại sảnh cũng không có quá nhiều người. Đây là chủ đích của hăn, để cho cô đỡ thấy bối rối khi xuất hiện giữa một đám người đông nghẹt.
"Hoắc tổng, rất vui được gặp lại cậu."
"Vương tổng." Hắn gật đầu chào người đàn ông béo trước mặt. Ông ta cười hà hà, ưỡn cái bụng bia lên, tay lắc ly rượu trong tay, đôi mắt híp lại giữa đống mỡ nục nịch trên mặt "Hôm nay cậu dẫn theo ai đi cùng thế? Cô bé này là con cái nhà ai đấy hả? Thật xinh đẹp làm sao."
Ánh mắt ông ta nhìn cô có chút không đứng đắn, cô vô thức lùi lại phía sau.
"Cô bé sợ sao?" Lão già nhìn thấy hành động của cô,híp mắt bất mãn "Cô đây là đang khó chịu với tôi?"
"Không dám, tiểu nữ rất cảm ơn ngài vì lời khen ngài dành cho tôi." Cô nở nụ cười đúng chuẩn mực. Ánh mắt lão dính chặt lên người cô "Hoắc tổng kiếm đâu ra cô bé ngọt ngào này thế? Có thể cho tôi mượn chơi vài bữa không...? Vậy thì tôi có thể rót vốn cho công ty của cậu đấy..."
Sắc mặt cô tái lại, bàn tay siết chặt lại với nhau. Con lợn già này!!!
Hắn nhíu mày, ấn đầu cô vào lồng ngực mình, gằn giọng xuống "Xin Vương tổng chú ý lời nói, cô ấy là vợ tôi!"
Hắn cũng không muốn công khai cô ra với bên ngoài, nhưng Hoắc Vũ Khải lại không để hắn yên. Đã đến nước này e là muốn giấu cô đi cũng không thể rồi.
Nếu không giấu được vậy thì đành lôi cô ra thôi.
Nhưng nghĩ tới đống phiền phức kéo theo sau mà muốn đau đầu.
Phải lên sẵn kế hoạch mới được.
"Ơ vâng." Mộng Vãn Tình lúng túng đáp. Cô không nghĩ rằng hắn sẽ đưa cô đi cùng đâu... Dù sao thì...
Thôi bỏ đi. Cô lắc đầu, quệt vệt nước trên khoé mắt. Có lẽ vẫn nên có chút chuẩn bị cho một số tình huống xấu có thể xảy ra.
Cô sẽ không để hắn chịu thiệt đâu!
"Ừm." Bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, vỗ nhẹ hai cái.
"!" Cô ngạc nhiên. Hắn xoa đầu cô???
Hoắc Tường Quân thu tay lại, ho khụ một cái "Tôi thông báo vậy thôi."
"Vâng, em biết rồi." Cô cười, cúi người chào hắn "Vậy em xin phép đi trước."
Cô rời khỏi phòng hắn, đôi má ửng hồng. Mộng Vãn Tình nhớ lại cảm giác thô ráp nhưng cũng thật mềm mại của lòng bàn tay hắn đặt lên đỉnh đầu mình. Cô đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận nhịp tim đập mất quy luật, khóe môi khẽ câu lên một nụ cười e thẹn.
Vậy là được rồi...
Hai ngày sau, cô cùng hắn tới bữa tiệc sinh nhật của Hoắc Vũ Hạo. Vì lần này là công khai Mộng Vãn Tình với mọi người nên hắn không thể để cô ăn mặc xuề xòa quê mùa tới đó được. Hắn chuẩn bị sẵn cho cô một chiếc váy xòe màu trắng dài tới đầu gối, tầng tầng lớp lớp là vải voan mềm mỏng, vừa đơn giản vừa tao nhã nhưng không kém phần cao quý. Mộng Vãn Tình rất hợp với màu trắng, hắn rút ra được kết luận khi lôi cô đi thử 7749 bộ đồ. Dáng người cô mảnh mai mang đến cảm giác dễ chịu tựa lông hồng vậy. Tóc cô búi lên cao, gương mặt baby nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ nhàng rất xinh đẹp.
"Anh." Cô cười mím môi, lúng túng tay chân nhìn hắn "Làm anh phải đợi rồi."
Cô thầm thở dài, hắn gọi cả người tới trang điểm cho cô làm gì không biết nữa.
"Không... không có gì." Hoắc Tường Quân nhìn đến có phần ngẩn người, không ngờ khi được chăm chút lên Mộng Vãn Tình cũng rất...
Hắn lắc đầu, vớ vẩn, là do phấn son lên thôi, Mộng Vãn Tình vẫn chỉ là Mộng Vãn Tình mà thôi.
"Hoắc thiếu gia." Cô gọi, hắn nhướn mày "Sao?"
"Em rất vui." Trên gương mặt cô hiện lên một nụ cười tươi sáng rực rỡ. Cô đặt tay lên vị trí trái tim mình, giọng nói cô vang lên đầy ngọt ngào "Cảm ơn anh vì đã đưa em đi cùng."
Cô biết mình ích kỷ, thừa nước đục thả câu, nhưng, cơ hội có thể được đường đường chính chính đứng bên cạnh hắn như vậy khiến cô rất vui mừng và hạnh phúc. Cô biết hắn sẽ chẳng dễ chịu gì, nhưng... cô chỉ muốn bản thân mình ích kỷ một chút, thời gian còn lại bên hắn cô không còn nhiều...
"Em sẽ không khiến anh thất vọng đâu." Cô tiến lên phía trước, trước con mắt sững sờ của hắn, ôm lấy một bên cánh tay của hắn.
Lòng cô liền hóa thành một vũng nước ấm, cô mỉm cười nhẹ, ngón tay mân mê tay áo hắn.
Một khối mềm mại ấm áp dựa sát vào đột ngột khiến hắn giật mình, đưa tay lên mặt mình.
Tim hắn đập thình thịch, trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh nụ cười của cô lúc nãy...
Hắn lần đầu thấy cô cười tươi như thế... cô ta khi cười như thế, rất dễ thương... Hoắc Tường Quân chưa kịp bừng tỉnh khỏi cảnh mộng trong đầu thì cánh tay đã chôn vùi vào một khoảng mềm mại, mùi hương thơm quen thuộc xỗ lên mũi, vành tai hắn đỏ lên. Trái tim vẫn đập liên hồi, nhất thời ngây ra không biết nên phản ứng như nào.
Mộng Vãn Tình không thấy hắn phản ứng gì, thấp thỏm hỏi "Anh sao vậy?"
Giọng nói của cô kéo hắn quay trở lại thực tại. Hoắc Tường Quân ho khụ vài cái, đuôi mắt liếc nhìn cô "Không... Không có gì."
"Đi thôi."
"Vâng."
Cô gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.
[...]
Con trai cưng của gia chủ Hoác gia được tổ chức sinh nhật ngay ở nhà chính của Hoắc gia. Ngay từ phía cổng tiếp khách đã trang hoàng lộng lẫy. Tông màu chủ đạo là màu vàng rực rỡ, hàng dàn loại xe đắt tiền nối tiếp nhau đi vào, không khí vô cùng náo nhiệt.
Mộng Vãn Tình mở cửa bước xuống xe, khoác tây đứng bên cạnh hắn, hình ảnh cực kì nổi bật, thu hút vô số ánh mắt tò mò nhìn theo.
"Cô gái bên cạnh cậu cả Hoắc gia là ai vậy?"
"Người phụ nữ kia là tiểu thư nhà nào? Trông lạ quá."
"Đi cùng Hoắc đại thiếu gia lại còn thân thiết như vậy, hai người họ có quan hệ gì vậy?"
"Tôi thấy cô ta có chút quen mắt, không biết gặp ở đâu rồi nữa..."
Bị nhiều người nhìn như vậy, cô có chút không thích ứng được. Hoắc Tường Quân kéo cô nép vào lòng mình, giọng nói trầm thấp phả trên đỉnh đầu cô "Đừng để ý."
"Vâng. Em không sao."
Hắn cùng cô bước vào đại sảnh bữa tiệc. Mộng Vãn Tình bị sự xa hoa hoành tráng bên trong làm lóa cả mắt. Tất tần tật mọi thứ từ trần đến sàn nhà đều được trang trí bằng đồ dùng đắt tiền sang trọng, ngay cả một bông hoa hồng đặt trên bàn dãi khách cũng là hoa hồng Juliet, một loại hoa rất đắt đỏ với tên gọi hoa hồng triệu đô.
Lát về cô lấy một bông về được không?
"Cô thích?" Hắn hỏi cô, nãy giờ tầm nhìn của cô đều dán lên bông hoa hồng kia. Chỉ là một bông hoa thôi mà, có gì đặc sắc đâu?
"Không." Cô lắc đầu "Nó rất đắt."
"Ồ." Hắn đương nhiên biết, đắt thì đắt nhưng cũng không phải là không mua được.
"Lát nữa cô chỉ cần đi theo tôi là được." Hắn dặn dò cô. Mộng Vãn Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người đến khá sớm, đại sảnh cũng không có quá nhiều người. Đây là chủ đích của hăn, để cho cô đỡ thấy bối rối khi xuất hiện giữa một đám người đông nghẹt.
"Hoắc tổng, rất vui được gặp lại cậu."
"Vương tổng." Hắn gật đầu chào người đàn ông béo trước mặt. Ông ta cười hà hà, ưỡn cái bụng bia lên, tay lắc ly rượu trong tay, đôi mắt híp lại giữa đống mỡ nục nịch trên mặt "Hôm nay cậu dẫn theo ai đi cùng thế? Cô bé này là con cái nhà ai đấy hả? Thật xinh đẹp làm sao."
Ánh mắt ông ta nhìn cô có chút không đứng đắn, cô vô thức lùi lại phía sau.
"Cô bé sợ sao?" Lão già nhìn thấy hành động của cô,híp mắt bất mãn "Cô đây là đang khó chịu với tôi?"
"Không dám, tiểu nữ rất cảm ơn ngài vì lời khen ngài dành cho tôi." Cô nở nụ cười đúng chuẩn mực. Ánh mắt lão dính chặt lên người cô "Hoắc tổng kiếm đâu ra cô bé ngọt ngào này thế? Có thể cho tôi mượn chơi vài bữa không...? Vậy thì tôi có thể rót vốn cho công ty của cậu đấy..."
Sắc mặt cô tái lại, bàn tay siết chặt lại với nhau. Con lợn già này!!!
Hắn nhíu mày, ấn đầu cô vào lồng ngực mình, gằn giọng xuống "Xin Vương tổng chú ý lời nói, cô ấy là vợ tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.