Chương 23
Tố Tố Tuyết
12/02/2014
Phụ thân Diêu Cẩm
Ngọc là Diêu Lễ Hách, tuy chỉ là một vị Đồng Tri* lục phẩm, nhưng tại
vùng Giang Châu đã tính là có vị trí cao, thêm vào đó tổ tiên Diêu gia
bắt nguồn tại Giang Châu, sinh sống kinh doanh đã được mấy đời, Diêu gia tại đây cũng đứng hàng phú gia thứ nhất thứ nhì, có chút gốc rễ lâu
đời.
*Đồng Tri: quan quản lý.
Chính vì thế mà đại thọ của Diêu lão thái thái tự nhiên được tổ chức rất ầm ỹ hoành tráng, mấy ngày trước Diêu phủ dựng lều bố thí cho dân chúng tại phía Tây thành, vì lão thái thái tích phúc, hôm nay trong phủ càng hồng đăng chiếu sáng, vải đỏ giăng đầy, rực rỡ gấm hoa, khách khứa lui tới liên tục không dứt.
Ngô thị là phu nhân quản lý toàn phủ nên tự nhiên nét mặt rạng rỡ, nàng mặc chiếc áo bằng gấm Vân Nam đỏ rực in hình hoa mẫu đơn kết hợp với chiếc quần lụa mỏng xếp ly đỏ tươi, bên ngoài choàng áo khoác bằng lông sóc đỏ sậm, chân đi đôi giày gấm họa mây rực rỡ tinh xảo, trên cổ áo và phần eo lưng đính những viên ngọc trai Bắc Hải sáng long lanh mượt mà to cỡ ngón tay cái trẻ em, ngọc trai điểm xuyết từng hạt trắng sáng như tuyết nổi bật rõ rệt. Thêm vào đó trên đầu đội đầy trang sức bằng châu ngọc vàng ròng càng làm cho nàng ta toát lên vẻ tao nhã phú quý.
Nàng ta đã là mẹ của ba đứa con, từ khi vào phủ sinh cho Diêu Lễ Hách hai cậu con trai, một cô con gái, hiện giờ Diêu Cẩm Ngọc ít nhất cũng 14 tuổi, Ngô thị thì khoảng 36, nhưng nàng ta thường ngày sống an nhàn, lại coi trọng chăm sóc sắc đẹp, da thịt mịn màng sáng bóng, khuôn mặt tròn trịa đầy đặn, mắt hạnh mày ngài, dáng vẻ dịu dàng tươi tắn, so với các cô con dâu 20 tuổi còn có vẻ hào hoa phong nhã, thướt tha yểu điệu hơn.
Sớm tinh mơ hôm nay nàng ta đã cùng Diêu Lễ Hách tới phòng khách tiếp đón khách khứa, quả nhiên “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, nàng ta đối đáp khéo léo thỏa đáng, dù vô cùng bận rộn nhưng quả thực cũng vất vả cực nhọc, hiện giờ chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, hai chân đau nhức. Hạ ma ma đứng bên cạnh thấy nàng sắc diện lộ vẻ mệt mỏi thì cẩn thận đỡ tay nàng, sau đó khuyên nhủ: “Cũng chỉ còn có Tri phủ Khương phu nhân là chưa tới, những người khác đều đã ngồi vào bàn tiệc hết rồi, phu nhân sao phải đích thân nghênh đón, lão nô sai Lăng Tiêu canh tại chỗ này, khi kiệu của Khương phu nhân tới sẽ báo với người ngay lập tức. Phu nhân vào phòng nằm nghỉ một chút, cũng uống một bát canh cho nhuận họng, người không vì mình cũng đừng làm tiểu thiếu gia trong bụng mệt mỏi chứ.”
Ngô thị nghe vậy thì gật đầu, lại lo lắng bảo nha hoàn, nếu thấy Khương phu nhân tới thì nhất định phải nhanh thông báo, sau đó mới được Hạ ma ma đỡ tay vào phòng nhỏ phía sau nghỉ ngơi.
Nàng dựa lưng trên giường La Hán* đặt gần cửa sổ làm bằng gỗ tử đàn khảm hình chim diều hâu cùng dây leo, Hạ ma ma dâng một chén canh nhuận họng ấm nóng rồi quỳ xuống đấm bóp xoa chân, Ngô thị uống hai ngụm canh, thoải mái nhắm nghiền mắt, nhưng chốc lát nàng ta dường như nhớ tới điều gì, chợt nhíu mày, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Hừ, không phải Tứ thiếu gia đang chờ đáp lời sao, gọi hắn vào đây đi!”
*Giường La Hán: Bắt nguồn từ thời Hán, thường được dùng trong hoàng cung hoặc các gia đình vương công quý tộc.
Hạ ma ma thấy Ngô thị bực mình, tự biết là do Diêu Văn Mẫn làm việc thất bại, bà hiểu Ngô thị là người lòng dạ sắt đá, vì thế thở cũng không dám thở mạnh, Đại nha hoàn Lăng Nhạn bên cạnh Ngô thị đã tuân mệnh ra ngoài, Hạ ma ma đỡ Ngô thị dậy, dựa lưng vào gối, trong khi đó Diêu Văn Mẫn đã cúi đầu đi vào.
Diêu Văn Mẫn vào phòng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, hắn cung kính bước lên trước quỳ xuống hành đại lễ, mở miệng nói: “Con trai thỉnh an mẫu thân, chúc mẫu thân hôm nay mọi sự như ý.”
Một lúc lâu rồi mà hắn không nghe thấy Ngô thị cho đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng quẹt nắp trà vang đi vang lại, bất chợt trong lòng trở nên căng thẳng. Lại nói thêm, Diêu Văn Mẫn vốn cũng là một kẻ đáng thương, mẹ đẻ sinh ra hắn rồi qua đời ngay sau đó, hắn lại là con vợ lẽ, bên trên đã có hai người anh con vợ cả, vì vậy cha và bà nội không hề để ý tới, từ nhỏ đến lớn bị Ngô thị chèn ép, hắn từ khi còn nhỏ không biết làm thế nào cải thiện tình hình, thầm nghĩ cái mạng nhỏ và tiền đồ đều nằm trong tay mẹ cả, chỉ có cách nịnh bợ lấy lòng mẹ cả cho tốt thì mới có đường sống.
Chính vì thế bất kể chuyện gì Ngô thị dù chỉ ám chỉ một chút, hắn liền “nghe huyền âm hiểu nhã ý”, vội vã làm thay Ngô thị, cho nên ngày thường Ngô thị đối xử với hắn cũng tạm coi là tốt. Đối với bà mẹ cả này, Diêu Văn Mẫn vừa sợ vừa hận, hôm nay hắn làm việc không ổn, lại nhận thấy bầu không khí trầm lặng trong phòng, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt lại, trong nháy mắt vã mồ hôi trán.
Ngô thị lười biếng tựa lưng vào gối, uống hai ngụm trà, mắt thấy Diêu Văn Mẫn thở mạnh cũng không dám thở, tỏ vẻ ngoan ngoãn kính cẩn thì rốt cuộc thoáng dịu cơn tức giận lại, cầm tách trà “cạch” một tiếng đặt xuống bàn.
Diêu Văn Mẫn nghe thấy thế sợ hãi, thân thể run lên, vội vàng dập đầu sát đất rồi nói:”Mẫu thân nguôi giận, con trai vụng về lóng ngóng không được việc gì, làm hỏng chuyện của mẫu thân, thường ngày mẫu thân vẫn dạy bảo con trai, con trai xin chịu phạt, nếu vì con trai không nên thân mà chọc giận mẫu thân, con trai thực sự… Thực sự không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.”
Ngô thị lúc này mới cầm tách trà đưa cho Hạ ma ma, hít sâu một hơi rồi nói: “MẫnNhi à, không phải ta muốn trách mắng nặng nề, chẳng qua phụ thân con vốn ít con trai nối dõi, chả có ba anh em các con, con tuy không phải con ruột của ta, nhưng từ nhỏ vẫn được nuôi dưỡng bên cạnh, ta đối xử với con cũng giống như đối xử với anh cả và anh hai con, ta kỳ vọng rất nhiều vào con, nghĩ chờ đến khi con trưởng thành liền có thể giúp đỡ hai đứa nó. Nhưng con, hôm nay ngay cả chuyện nhỏ ấy mà cũng làm không xong, sau này làm sao ta có thể yên tâm giao cho con làm những chuyện lớn hơn được, làm sao có thể cho con đảm đương công chuyện một mình chứ.”
Diêu Văn Mẫn vội vàng rơi nước mắt nói: “Tấm lòng mẫu thân con hiểu rõ, hôm nay con quả thực làm việc không ỏa thỏa…”
Hắn chưa nói dứt lời Ngô thị đã hít sâu một hơi, sau đó cười nói bằng giọng đầy dịu dàng: “Thôi, nghe nói hôm nay có tên trộm mù mắt dám lấy đồ của con, vì thế con mới rời khỏi hiệu thuốc của Trầm Ký? Đấy là ngọc bội bên hông con à, ta nhớ rõ ngọc bội này là di vật của Tạ di nương… Ôi, Tạ di nương số phận cũng thật khổ, liều mạng sinh ra con nhưng tuổi còn trẻ đã nhắm mắt xuôi tay, nàng ấy là mẹ đẻ của con, thật khó cho con vẫn còn nhớ đến nàng, vẫn một lòng tưởng nhớ. Con là đứa trẻ hiếu thảo, chuyện hôm nay cũng không thể trách con được, đứng lên đi.”
Diêu Văn Mẫn nghe vậy càng sợ hãi, nào dám đứng dậy. Hắn biết Ngô thị đang mỉa mai mình, cũng biết Ngô thị thấu rõ sự khôn lỏi của hắn. Hôm nay không thấy ngọc bội, hắn quả thực vô cùng khẩn trương, trước hết đây là di vật của mẹ đẻ hắn, hắn giữ bên người để tưởng niệm bà, để gửi gắm nỗi nhớ nhung mong nhớ.
Lại nói thêm, mẹ đẻ Tạ di nương của hắn vốn là con gái gia đình tử tế, nhân dịp tết Nguyên Tiêu quen biết Diêu Lễ Hách, được hắn yêu thích ca ngợi, sau đó mới được đưa vào phủ làm thiếp, ngọc bội này là tín vật ước hẹn giữa hai người khi đó. Hắn giữ lại ngọc bội mong thường ngày phụ thân nhìn thấy cũng có thể nhớ đến tình cảm giữa người và Tạ di nương năm ấy mà yêu mến hắn thêm một chút.
*Tết Nguyên Tiêu: Hay còn gọi Tết Thượng Nguyên, diễn ra vào rằm tháng Giêng âm lịch.
Hiện giờ nghe Ngô thị nói như vậy, lồng ngực Diêu Văn Mẫn đập thình thịch, hắn hiểu rõ phụ thân không quan tâm chuyện nhà, việc hôn nhân và tiền đồ tương lai chắc chắn do Ngô thị sắp đặt, hơn nữa xem thủ đoạn của Ngô thị, nếu mình chọc tức nàng, chỉ sợ muốn gặp phụ thân một lần cũng khó khăn.
Hắn nghĩ đi ngẫm lại những chuyện này, cuối cùng thân thể run lên, quyết đoán tháo ngọc bội xuống, hai tay dâng lên, cười nói: “Nếu nói về hiếu kính thì tất nhiên là con phải hết sức hiếu kính với mẹ cả rồi, con trai không phải người không biết lý lẽ. Mẹ cả mới là bậc trưởng bối thật sự của con, mẹ cả nuôi dưỡng, dạy dỗ con bao năm, trong lòng con chỉ có một người mẹ thôi. Con trai hôm nay làm việc thất bại, nhưng con biết mẹ cả hiểu rõ nhất tính tình mình, ngọc bội này phẩm chất không tốt lắm, con trai sớm muốn thay cái tốt hơn, hôm nay nếu mẹ cả đã nhắc đến thì con trai xin mẹ cả thưởng cho một cái, mẹ cả nhất định phải đáp ứng con mới được.”
Chính vì thế mà đại thọ của Diêu lão thái thái tự nhiên được tổ chức rất ầm ỹ hoành tráng, mấy ngày trước Diêu phủ dựng lều bố thí cho dân chúng tại phía Tây thành, vì lão thái thái tích phúc, hôm nay trong phủ càng hồng đăng chiếu sáng, vải đỏ giăng đầy, rực rỡ gấm hoa, khách khứa lui tới liên tục không dứt.
Ngô thị là phu nhân quản lý toàn phủ nên tự nhiên nét mặt rạng rỡ, nàng mặc chiếc áo bằng gấm Vân Nam đỏ rực in hình hoa mẫu đơn kết hợp với chiếc quần lụa mỏng xếp ly đỏ tươi, bên ngoài choàng áo khoác bằng lông sóc đỏ sậm, chân đi đôi giày gấm họa mây rực rỡ tinh xảo, trên cổ áo và phần eo lưng đính những viên ngọc trai Bắc Hải sáng long lanh mượt mà to cỡ ngón tay cái trẻ em, ngọc trai điểm xuyết từng hạt trắng sáng như tuyết nổi bật rõ rệt. Thêm vào đó trên đầu đội đầy trang sức bằng châu ngọc vàng ròng càng làm cho nàng ta toát lên vẻ tao nhã phú quý.
Nàng ta đã là mẹ của ba đứa con, từ khi vào phủ sinh cho Diêu Lễ Hách hai cậu con trai, một cô con gái, hiện giờ Diêu Cẩm Ngọc ít nhất cũng 14 tuổi, Ngô thị thì khoảng 36, nhưng nàng ta thường ngày sống an nhàn, lại coi trọng chăm sóc sắc đẹp, da thịt mịn màng sáng bóng, khuôn mặt tròn trịa đầy đặn, mắt hạnh mày ngài, dáng vẻ dịu dàng tươi tắn, so với các cô con dâu 20 tuổi còn có vẻ hào hoa phong nhã, thướt tha yểu điệu hơn.
Sớm tinh mơ hôm nay nàng ta đã cùng Diêu Lễ Hách tới phòng khách tiếp đón khách khứa, quả nhiên “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, nàng ta đối đáp khéo léo thỏa đáng, dù vô cùng bận rộn nhưng quả thực cũng vất vả cực nhọc, hiện giờ chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, hai chân đau nhức. Hạ ma ma đứng bên cạnh thấy nàng sắc diện lộ vẻ mệt mỏi thì cẩn thận đỡ tay nàng, sau đó khuyên nhủ: “Cũng chỉ còn có Tri phủ Khương phu nhân là chưa tới, những người khác đều đã ngồi vào bàn tiệc hết rồi, phu nhân sao phải đích thân nghênh đón, lão nô sai Lăng Tiêu canh tại chỗ này, khi kiệu của Khương phu nhân tới sẽ báo với người ngay lập tức. Phu nhân vào phòng nằm nghỉ một chút, cũng uống một bát canh cho nhuận họng, người không vì mình cũng đừng làm tiểu thiếu gia trong bụng mệt mỏi chứ.”
Ngô thị nghe vậy thì gật đầu, lại lo lắng bảo nha hoàn, nếu thấy Khương phu nhân tới thì nhất định phải nhanh thông báo, sau đó mới được Hạ ma ma đỡ tay vào phòng nhỏ phía sau nghỉ ngơi.
Nàng dựa lưng trên giường La Hán* đặt gần cửa sổ làm bằng gỗ tử đàn khảm hình chim diều hâu cùng dây leo, Hạ ma ma dâng một chén canh nhuận họng ấm nóng rồi quỳ xuống đấm bóp xoa chân, Ngô thị uống hai ngụm canh, thoải mái nhắm nghiền mắt, nhưng chốc lát nàng ta dường như nhớ tới điều gì, chợt nhíu mày, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Hừ, không phải Tứ thiếu gia đang chờ đáp lời sao, gọi hắn vào đây đi!”
*Giường La Hán: Bắt nguồn từ thời Hán, thường được dùng trong hoàng cung hoặc các gia đình vương công quý tộc.
Hạ ma ma thấy Ngô thị bực mình, tự biết là do Diêu Văn Mẫn làm việc thất bại, bà hiểu Ngô thị là người lòng dạ sắt đá, vì thế thở cũng không dám thở mạnh, Đại nha hoàn Lăng Nhạn bên cạnh Ngô thị đã tuân mệnh ra ngoài, Hạ ma ma đỡ Ngô thị dậy, dựa lưng vào gối, trong khi đó Diêu Văn Mẫn đã cúi đầu đi vào.
Diêu Văn Mẫn vào phòng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, hắn cung kính bước lên trước quỳ xuống hành đại lễ, mở miệng nói: “Con trai thỉnh an mẫu thân, chúc mẫu thân hôm nay mọi sự như ý.”
Một lúc lâu rồi mà hắn không nghe thấy Ngô thị cho đứng dậy, chỉ nghe thấy tiếng quẹt nắp trà vang đi vang lại, bất chợt trong lòng trở nên căng thẳng. Lại nói thêm, Diêu Văn Mẫn vốn cũng là một kẻ đáng thương, mẹ đẻ sinh ra hắn rồi qua đời ngay sau đó, hắn lại là con vợ lẽ, bên trên đã có hai người anh con vợ cả, vì vậy cha và bà nội không hề để ý tới, từ nhỏ đến lớn bị Ngô thị chèn ép, hắn từ khi còn nhỏ không biết làm thế nào cải thiện tình hình, thầm nghĩ cái mạng nhỏ và tiền đồ đều nằm trong tay mẹ cả, chỉ có cách nịnh bợ lấy lòng mẹ cả cho tốt thì mới có đường sống.
Chính vì thế bất kể chuyện gì Ngô thị dù chỉ ám chỉ một chút, hắn liền “nghe huyền âm hiểu nhã ý”, vội vã làm thay Ngô thị, cho nên ngày thường Ngô thị đối xử với hắn cũng tạm coi là tốt. Đối với bà mẹ cả này, Diêu Văn Mẫn vừa sợ vừa hận, hôm nay hắn làm việc không ổn, lại nhận thấy bầu không khí trầm lặng trong phòng, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt lại, trong nháy mắt vã mồ hôi trán.
Ngô thị lười biếng tựa lưng vào gối, uống hai ngụm trà, mắt thấy Diêu Văn Mẫn thở mạnh cũng không dám thở, tỏ vẻ ngoan ngoãn kính cẩn thì rốt cuộc thoáng dịu cơn tức giận lại, cầm tách trà “cạch” một tiếng đặt xuống bàn.
Diêu Văn Mẫn nghe thấy thế sợ hãi, thân thể run lên, vội vàng dập đầu sát đất rồi nói:”Mẫu thân nguôi giận, con trai vụng về lóng ngóng không được việc gì, làm hỏng chuyện của mẫu thân, thường ngày mẫu thân vẫn dạy bảo con trai, con trai xin chịu phạt, nếu vì con trai không nên thân mà chọc giận mẫu thân, con trai thực sự… Thực sự không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.”
Ngô thị lúc này mới cầm tách trà đưa cho Hạ ma ma, hít sâu một hơi rồi nói: “MẫnNhi à, không phải ta muốn trách mắng nặng nề, chẳng qua phụ thân con vốn ít con trai nối dõi, chả có ba anh em các con, con tuy không phải con ruột của ta, nhưng từ nhỏ vẫn được nuôi dưỡng bên cạnh, ta đối xử với con cũng giống như đối xử với anh cả và anh hai con, ta kỳ vọng rất nhiều vào con, nghĩ chờ đến khi con trưởng thành liền có thể giúp đỡ hai đứa nó. Nhưng con, hôm nay ngay cả chuyện nhỏ ấy mà cũng làm không xong, sau này làm sao ta có thể yên tâm giao cho con làm những chuyện lớn hơn được, làm sao có thể cho con đảm đương công chuyện một mình chứ.”
Diêu Văn Mẫn vội vàng rơi nước mắt nói: “Tấm lòng mẫu thân con hiểu rõ, hôm nay con quả thực làm việc không ỏa thỏa…”
Hắn chưa nói dứt lời Ngô thị đã hít sâu một hơi, sau đó cười nói bằng giọng đầy dịu dàng: “Thôi, nghe nói hôm nay có tên trộm mù mắt dám lấy đồ của con, vì thế con mới rời khỏi hiệu thuốc của Trầm Ký? Đấy là ngọc bội bên hông con à, ta nhớ rõ ngọc bội này là di vật của Tạ di nương… Ôi, Tạ di nương số phận cũng thật khổ, liều mạng sinh ra con nhưng tuổi còn trẻ đã nhắm mắt xuôi tay, nàng ấy là mẹ đẻ của con, thật khó cho con vẫn còn nhớ đến nàng, vẫn một lòng tưởng nhớ. Con là đứa trẻ hiếu thảo, chuyện hôm nay cũng không thể trách con được, đứng lên đi.”
Diêu Văn Mẫn nghe vậy càng sợ hãi, nào dám đứng dậy. Hắn biết Ngô thị đang mỉa mai mình, cũng biết Ngô thị thấu rõ sự khôn lỏi của hắn. Hôm nay không thấy ngọc bội, hắn quả thực vô cùng khẩn trương, trước hết đây là di vật của mẹ đẻ hắn, hắn giữ bên người để tưởng niệm bà, để gửi gắm nỗi nhớ nhung mong nhớ.
Lại nói thêm, mẹ đẻ Tạ di nương của hắn vốn là con gái gia đình tử tế, nhân dịp tết Nguyên Tiêu quen biết Diêu Lễ Hách, được hắn yêu thích ca ngợi, sau đó mới được đưa vào phủ làm thiếp, ngọc bội này là tín vật ước hẹn giữa hai người khi đó. Hắn giữ lại ngọc bội mong thường ngày phụ thân nhìn thấy cũng có thể nhớ đến tình cảm giữa người và Tạ di nương năm ấy mà yêu mến hắn thêm một chút.
*Tết Nguyên Tiêu: Hay còn gọi Tết Thượng Nguyên, diễn ra vào rằm tháng Giêng âm lịch.
Hiện giờ nghe Ngô thị nói như vậy, lồng ngực Diêu Văn Mẫn đập thình thịch, hắn hiểu rõ phụ thân không quan tâm chuyện nhà, việc hôn nhân và tiền đồ tương lai chắc chắn do Ngô thị sắp đặt, hơn nữa xem thủ đoạn của Ngô thị, nếu mình chọc tức nàng, chỉ sợ muốn gặp phụ thân một lần cũng khó khăn.
Hắn nghĩ đi ngẫm lại những chuyện này, cuối cùng thân thể run lên, quyết đoán tháo ngọc bội xuống, hai tay dâng lên, cười nói: “Nếu nói về hiếu kính thì tất nhiên là con phải hết sức hiếu kính với mẹ cả rồi, con trai không phải người không biết lý lẽ. Mẹ cả mới là bậc trưởng bối thật sự của con, mẹ cả nuôi dưỡng, dạy dỗ con bao năm, trong lòng con chỉ có một người mẹ thôi. Con trai hôm nay làm việc thất bại, nhưng con biết mẹ cả hiểu rõ nhất tính tình mình, ngọc bội này phẩm chất không tốt lắm, con trai sớm muốn thay cái tốt hơn, hôm nay nếu mẹ cả đã nhắc đến thì con trai xin mẹ cả thưởng cho một cái, mẹ cả nhất định phải đáp ứng con mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.