Chương 40
Tố Tố Tuyết
12/02/2014
Mọi người đều biết bút pháp Khải thư của Tiêu Uẩn được thế nhân cực kỳ tôn sùng, càng biết trong gia tộc Tiêu thị không hiếm danh gia thư pháp,
nhưng không ngờ ban đầu khi Tiêu Uẩn tập viết lại mô phỏng bút tích ông
nội Diêu Hồng của Cẩm Sắt, lại thấy Giang An huyền chủ xem trọng Diêu
Văn Thanh như vậy, nhất thời ai nấy đều càng coi trọng chị em Cẩm Sắt
hơn, thêm nữa quan sát thần sắc và phong thái của Văn Thanh, mọi người
bỗng khẽ động tâm tư.
Năm ấy khi Diêu Hồng trúng cử, dân gian liền nổi lên tin đồn rằng ông là sao Văn Khúc trên trời chuyển thế xuống trần, còn đồn rằng Diêu Hồng sau này sẽ chuyên dòng độc đinh, con cháu mỗi người đều thông minh phi phàm, thi đỗ Trạng Nguyên. Ai dè sau này Diêu Hồng quả thật chỉ sinh được một cậu con trai, tài năng xuất chúng, tạo thành giai thoại truyền kỳ về hai cha con đều đỗ Trạng Nguyên. Chính vì thế tin đồn nhảm lại trở thành lời tiên đoán tài tình, lưu truyền rộng rãi.
Sau này hai vị Diêu Trạng nguyên lần lượt qua đời thì lời đồn đãi mới phai nhạt dần, hôm nay nhân Giang An huyền chủ nhắc tới, chúng phu nhân bỗng nhiên nhớ tới lời tiên đoán năm ấy. Trong phút chốc mọi người đều nhìn Diêu Văn Thah với ánh mắt bất đồng, lời tiên tri quả nhiên linh nghiệm, Diêu Văn Thanh rõ ràng cũng là cậu con trai độc nhất, nếu vậy chẳng phải tương lai hắn chính là Trạng nguyên lang ư?
Thêm nữa vừa nãy Giang An huyền chủ nhắc tới việc Diêu Văn Thanh trông giống hệt Liêu Thượng thư, vì vậy bất chợt không ai dám coi thường cậu bé trước mặt nữa.
Hộ bộ Thượng thư Liêu Chính Kỳ chính là ông ngoại của chị em Cẩm Sắt, mặc dù mọi người đều biết năm ấy Diêu phủ và Thượng thư phủ vì tranh chấp việc nuôi dưỡng hai đứa bé, âm nhầm dương sai thế nào làm hại đến trưởng tử Liêu Thượng thư tới đây đón hai chị em vào kinh nhưng lại bỏ mạng tại Giang Châu, khiến cho Thượng thư phủ và Diêu phủ kết thù kết oán, mấy năm nay không hề quan tâm tới chị em Cẩm Sắt, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn có quan hệ máu mủ ruột rà, ai biết tương lai thế nào chứ.
Hai chị em Diêu Cẩm sắt hiện giờ có vẻ đáng thương, không nơi nương tựa, tuy được gửi nuôi tại nhà chú thím trong tộc, nhưng sản nghiệp to lớn của hai đời Diêu gia còn đang được họ tạm giữ, tương lai Diêu Văn Thanh trưởng thành thì đều phải hoàn trả lại cho hai chị em họ, hơn nữa hai vị Trạng nguyên còn lưu lại danh tiếng lẫy lừng như vậy, thêm vào mối quan hệ huyết thống với Liêu Thượng thư, tương lai tiền đồ của hai đứa trẻ khó có thể suy đoán được.
Nghĩ như vậy, chúng phu nhân đều chợt bừng tỉnh, vị Giang An huyền chủ này đột nhiên ghé phủ rõ ràng là tới thăm con cái cố nhân, có lẽ năm ấy Tiêu gia ắt hẳn cũng thường xuyên lui tới nhà Diêu Thủ phụ. Suy cho cùng lạc đà gầy vẫn giá trị hơn ngựa, gia đình Diêu Hồng dù có sa sút nhưng vẫn là nhà quan thanh cao trong sạch từng sản sinh ra hai vị Trạng Nguyên, người bình thường sao so được. Sau này trở về có lẽ phải căn dặn con cháu mình thường xuyên qua lại gần gũi với chị em Văn Thanh mới được.
Ngô thị thấy Giang An huyền chủ mới nói mấy câu mà đã làm mọi suy nghĩ đâu đâu thì trong bụng bực lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười chỉ bảo Văn Thanh: “Xem đứa nhỏ này này, huyền chủ mới khen hai câu con đã không biết khiêm tốn gì cả. Đứa bé này còn trẻ người non dạ, khiến huyền chủ phải chê cười rồi.”
Giang An huyền chủ nghe vậy nhưng mắt chẳng thèm liếc đến Ngô thị, hướng về phía Quách thị nói: “Trẻ nhỏ ngông nghênh, có chí khí một chút mới tốt. Ta thấy Văn Thanh đúng là một đứa trẻ ngay thẳng, chân thật. Có gì nói đó, rất có phong phạm xử thế của bậc đại trượng phu. Lão thái thái sau này xin hãy để ý tới việc dạy dỗ cháu nó, đừng để một khối ngọc thô bị nhiễm bẩn.
Theo lẽ thường Giang An huyền chủ là người ngoài nói lời này không hẳn đã thích hợp, nhưng thân phận nàng cao quý, muốn nói cũng chẳng ai dám bàn luận, Quách thị nghe vậy thì cười nói phải, sau đó khen ngợi Diêu Văn Thanh vài câu.
Trong khi đó Ngô thị thì tối tăm mặt mày, câu này của Giang An huyền chủ nhất định nhắm vào nàng, rõ ràng nàng ta muốn mỉa mai nàng mà. Ngô thị tức đến nghiến răng, nhận thấy hàng loạt ánh mắt kỳ quái của chúng phu nhân hướng về phía mình thì lòng bàn tay liền dấp dính mồ hôi lạnh.
Sắc diện Vạn thị cũng chẳng khá hơn là bao, luận về quan hệ với chị em Diêu Cẩm Sắt thì rõ ràng nàng ta thân cận hơn so với Giang An huyện chủ, thế mà nàng lại không nhận ra chữ viết của Diêu Văn Thanh, thêm vào đó xem Giang An huyện chủ coi trọng Văn Thanh như vậy trái lại làm cho nàng trước đó có vẻ hơi lạnh nhạt với chị em họ.
Phía sau bình phong, Cẩm Sắt thấy em trai được Giang An huyền chủ khuyến khích vài câu liền tỏ chí hướng ngút ngàn thì bất giác mỉm cười. Nghĩ đến câu nói tổ tôn tam vị Trạng Nguyên của nàng, trong lòng Cẩm Sắt cũng hơi xúc động, nhìn em trai với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Diêu Văn Thanh về phủ đã thay đổi bộ trang phục màu xanh điểm chỉ bạc, áo trong màu trắng thêu họa tiết hình tròn, thắt lưng đính ngọc màu xanh nhạt, cử chỉ ngoan ngoãn lễ phép, ánh mắt toát đầy vẻ kiên nghị, trái lại làm hắn trông có vẻ lớn hơn 2 tuổi. Cẩm Sắt từ xưa đến giờ luôn hiểu tính em trai, hắn thông minh giống hệt phụ thân, đọc sách cực có thiên phú, hầu như chỉ đọc qua một lần đã nhớ rõ, tuy mấy năm nay bị Ngô thị tận lực hướng sai đường, tính nết có vẻ hơi kiêu căng ngang bướng, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì ôn luyện bài vở do ông nội chỉ dạy, chưa đến mức quên hết tất thảy.
Sự khích lệ và cổ vũ có tác dụng rất quan trọng với một đứa trẻ tầm tuổi như Văn Thanh, chỉ cần được ai đó kỳ vọng thì hắn sẽ ra sức hăng hái học hành, chỉ vài câu của bậc tiền bối như Giang An huyền chủ có tác dụng mạnh mẽ hơn trăm nghìn câu khuyên nhủ của nàng. Văn Thanh ngờ ngệch không rõ lý do, các vị phu nhân cũng tưởng nhầm rồi, một mực cho rằng Giang An huyền chủ và Diêu gia trước đây có giao tình, nhưng Cẩm Sắt thì biết rõ không phải vậy.
Năm đó khi ông nội và cha mẹ còn tại thế không hề có quan hệ với Giang An huyền chủ, khi Tiêu Uẩn tên đề bảng vàng thì nàng ta mới theo chồng tới sống tại kinh thành, lúc đó ông nội đã từ quan, ba ông cháu họ đã trên đường xuôi Nam về cố hương. Nếu nói hai nhà có giao tình thì cũng liên quan đến cha chồng của Giang An huyền chủ, Tiêu lão thái gia và ông nội nàng từng làm quan cùng thời, nhưng đó đã là chuyện của hơn 30 năm về trước.
Cách Giang An huyền chủ tán thưởng Văn Thanh trái lại làm Cẩm Sắt cực kỳ kinh ngạc, nàng không hiểu do Giang An huyền chủ tính tình nhân từ hiền hậu hay còn có nguyên do khác mà bản thân không biết… Nhưng vừa nãy xem thái độ của nàng ta với Ngô thị thì có vẻ không giống với người nhiệt tình rộng lượng. Bất kể với lý do gì thì Cẩm Sắt đã nhận mối ân tình này, nàng rất cảm kích hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của nàng ta*
*Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: Đại ý nghĩa là ra tay giúp đỡ khi người gặp khó khăn, khổ sở. Cẩm Sắt còn đang trầm tư suy nghĩ thì mặt khác Giang An huyền chủ hỏi Diêu Văn Thanh vài câu xong liền cho hắn lui xuống. Sau đó nàng cầm tách trà lên, khẽ nhấp hai ngụm rồi không hề hỏi đến các vị thiếu gia khác.
Quách thị thấy Giang An huyền chủ không hề chú ý coi trọng thằng cháu trai mà bà yêu thích nhất là Diêu Văn Cường thì bụng thấy không vui, nhưng nét mặt không dám biểu lộ tí gì, trái lại cười nói với đám người Diêu Văn Mẫn: “Các con phải ghi nhớ cho kỹ lòng kỳ vọng và sự tán thưởng của Huyền chủ, không được kiêu căng ngạo mạn. Được rồi, có mặt các con thì các vị tiểu thư cũng trở nên gò bó, lòng hiếu thảo của các con bà đều hiểu rõ, mau về tiền viện uống rượu góp vui đi.”Vạn thị nghe vậy cũng nói với Tạ Thiếu Văn: “Con cũng thấy Cẩm Sắt muội muội không có gì đáng ngại rồi, mau ra tiền viện đi thôi.”Tạ Thiếu Văn vâng lời rồi đứng lên, đi theo đám người Diêu Văn Khoa lui ra ngoài. Hắn vừa đi đến tiền viện vừa thấy vô cùng thất vọng, hôm nay vốn tưởng được gặp lại Cẩm Sắt muội muội, nhưng đến bây giờ ngay cả mặt nàng hắn còn chẳng thấy rõ, thật đúng là chán nảncực kỳ.Vừa nãy khi các vị tiểu thư rời bình phong ra ngoài nghênh đón Giang An huyền chủ, hắn dù cõi lòng vấn vương nhưng không dám đánh mất lễ nghĩa, nào dám quay đầu nhìn, dù khóe mắt trộm liếc nhưng cũng chỉ nhìn thấy một rừng hoa thơm bướm lượn, căn bản chẳng biết Cẩm Sắt đương đứng ở nơi đâu.Vì trong lòng buồn bực nên trông mặt Tạ Thiếu Văn cũng chán chường, hắn đi chậm lại, chợt nhớ đến chuyện thưởng trà trong đình cùng Diêu Cẩm Ngọc, vừa nãy hắn chả thấy có gì không ổn, nhưng hiện giờ lại sợ Cẩm Sắt nghe đồn mà sinh ra hiểu lầm, trong nhất thời thầm trách Diêu Cẩm Ngọc thật lắm chuyện. Trong lúc đó tại Cẩm Tú đường, khi các vị thiếu gia đều rời đi thì chúng tiểu thư mới dồn dập tiến lên hành lễ với Giang An huyền chủ, nhưng chỉ có mình Cẩm Sắt được gọi tiến gần lên trước, Giang An huyền chủ kéo tay nàng tỉ mỉ ngắm nghía, thấy vẻ mặt nàng hơi tái nhợt thì thân thiết hỏi thăm vài câu, Cẩm Sắt thong thả đáp lời, thái độ đúng mực, ung dung lễ phép.
Đôi mắt Giang An huyền chủ chợt lóe qua tia tìm tòi nghiên cứu, sau đó nàng ta lập tức tỏ ý khen ngợi Cẩm Sắt rồi cởi ra chuỗi vòng ngọc màu xanh biếc định đeo vào tay nàng.
Năm ấy khi Diêu Hồng trúng cử, dân gian liền nổi lên tin đồn rằng ông là sao Văn Khúc trên trời chuyển thế xuống trần, còn đồn rằng Diêu Hồng sau này sẽ chuyên dòng độc đinh, con cháu mỗi người đều thông minh phi phàm, thi đỗ Trạng Nguyên. Ai dè sau này Diêu Hồng quả thật chỉ sinh được một cậu con trai, tài năng xuất chúng, tạo thành giai thoại truyền kỳ về hai cha con đều đỗ Trạng Nguyên. Chính vì thế tin đồn nhảm lại trở thành lời tiên đoán tài tình, lưu truyền rộng rãi.
Sau này hai vị Diêu Trạng nguyên lần lượt qua đời thì lời đồn đãi mới phai nhạt dần, hôm nay nhân Giang An huyền chủ nhắc tới, chúng phu nhân bỗng nhiên nhớ tới lời tiên đoán năm ấy. Trong phút chốc mọi người đều nhìn Diêu Văn Thah với ánh mắt bất đồng, lời tiên tri quả nhiên linh nghiệm, Diêu Văn Thanh rõ ràng cũng là cậu con trai độc nhất, nếu vậy chẳng phải tương lai hắn chính là Trạng nguyên lang ư?
Thêm nữa vừa nãy Giang An huyền chủ nhắc tới việc Diêu Văn Thanh trông giống hệt Liêu Thượng thư, vì vậy bất chợt không ai dám coi thường cậu bé trước mặt nữa.
Hộ bộ Thượng thư Liêu Chính Kỳ chính là ông ngoại của chị em Cẩm Sắt, mặc dù mọi người đều biết năm ấy Diêu phủ và Thượng thư phủ vì tranh chấp việc nuôi dưỡng hai đứa bé, âm nhầm dương sai thế nào làm hại đến trưởng tử Liêu Thượng thư tới đây đón hai chị em vào kinh nhưng lại bỏ mạng tại Giang Châu, khiến cho Thượng thư phủ và Diêu phủ kết thù kết oán, mấy năm nay không hề quan tâm tới chị em Cẩm Sắt, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn có quan hệ máu mủ ruột rà, ai biết tương lai thế nào chứ.
Hai chị em Diêu Cẩm sắt hiện giờ có vẻ đáng thương, không nơi nương tựa, tuy được gửi nuôi tại nhà chú thím trong tộc, nhưng sản nghiệp to lớn của hai đời Diêu gia còn đang được họ tạm giữ, tương lai Diêu Văn Thanh trưởng thành thì đều phải hoàn trả lại cho hai chị em họ, hơn nữa hai vị Trạng nguyên còn lưu lại danh tiếng lẫy lừng như vậy, thêm vào mối quan hệ huyết thống với Liêu Thượng thư, tương lai tiền đồ của hai đứa trẻ khó có thể suy đoán được.
Nghĩ như vậy, chúng phu nhân đều chợt bừng tỉnh, vị Giang An huyền chủ này đột nhiên ghé phủ rõ ràng là tới thăm con cái cố nhân, có lẽ năm ấy Tiêu gia ắt hẳn cũng thường xuyên lui tới nhà Diêu Thủ phụ. Suy cho cùng lạc đà gầy vẫn giá trị hơn ngựa, gia đình Diêu Hồng dù có sa sút nhưng vẫn là nhà quan thanh cao trong sạch từng sản sinh ra hai vị Trạng Nguyên, người bình thường sao so được. Sau này trở về có lẽ phải căn dặn con cháu mình thường xuyên qua lại gần gũi với chị em Văn Thanh mới được.
Ngô thị thấy Giang An huyền chủ mới nói mấy câu mà đã làm mọi suy nghĩ đâu đâu thì trong bụng bực lắm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tươi cười chỉ bảo Văn Thanh: “Xem đứa nhỏ này này, huyền chủ mới khen hai câu con đã không biết khiêm tốn gì cả. Đứa bé này còn trẻ người non dạ, khiến huyền chủ phải chê cười rồi.”
Giang An huyền chủ nghe vậy nhưng mắt chẳng thèm liếc đến Ngô thị, hướng về phía Quách thị nói: “Trẻ nhỏ ngông nghênh, có chí khí một chút mới tốt. Ta thấy Văn Thanh đúng là một đứa trẻ ngay thẳng, chân thật. Có gì nói đó, rất có phong phạm xử thế của bậc đại trượng phu. Lão thái thái sau này xin hãy để ý tới việc dạy dỗ cháu nó, đừng để một khối ngọc thô bị nhiễm bẩn.
Theo lẽ thường Giang An huyền chủ là người ngoài nói lời này không hẳn đã thích hợp, nhưng thân phận nàng cao quý, muốn nói cũng chẳng ai dám bàn luận, Quách thị nghe vậy thì cười nói phải, sau đó khen ngợi Diêu Văn Thanh vài câu.
Trong khi đó Ngô thị thì tối tăm mặt mày, câu này của Giang An huyền chủ nhất định nhắm vào nàng, rõ ràng nàng ta muốn mỉa mai nàng mà. Ngô thị tức đến nghiến răng, nhận thấy hàng loạt ánh mắt kỳ quái của chúng phu nhân hướng về phía mình thì lòng bàn tay liền dấp dính mồ hôi lạnh.
Sắc diện Vạn thị cũng chẳng khá hơn là bao, luận về quan hệ với chị em Diêu Cẩm Sắt thì rõ ràng nàng ta thân cận hơn so với Giang An huyện chủ, thế mà nàng lại không nhận ra chữ viết của Diêu Văn Thanh, thêm vào đó xem Giang An huyện chủ coi trọng Văn Thanh như vậy trái lại làm cho nàng trước đó có vẻ hơi lạnh nhạt với chị em họ.
Phía sau bình phong, Cẩm Sắt thấy em trai được Giang An huyền chủ khuyến khích vài câu liền tỏ chí hướng ngút ngàn thì bất giác mỉm cười. Nghĩ đến câu nói tổ tôn tam vị Trạng Nguyên của nàng, trong lòng Cẩm Sắt cũng hơi xúc động, nhìn em trai với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng.
Diêu Văn Thanh về phủ đã thay đổi bộ trang phục màu xanh điểm chỉ bạc, áo trong màu trắng thêu họa tiết hình tròn, thắt lưng đính ngọc màu xanh nhạt, cử chỉ ngoan ngoãn lễ phép, ánh mắt toát đầy vẻ kiên nghị, trái lại làm hắn trông có vẻ lớn hơn 2 tuổi. Cẩm Sắt từ xưa đến giờ luôn hiểu tính em trai, hắn thông minh giống hệt phụ thân, đọc sách cực có thiên phú, hầu như chỉ đọc qua một lần đã nhớ rõ, tuy mấy năm nay bị Ngô thị tận lực hướng sai đường, tính nết có vẻ hơi kiêu căng ngang bướng, nhưng hắn vẫn luôn kiên trì ôn luyện bài vở do ông nội chỉ dạy, chưa đến mức quên hết tất thảy.
Sự khích lệ và cổ vũ có tác dụng rất quan trọng với một đứa trẻ tầm tuổi như Văn Thanh, chỉ cần được ai đó kỳ vọng thì hắn sẽ ra sức hăng hái học hành, chỉ vài câu của bậc tiền bối như Giang An huyền chủ có tác dụng mạnh mẽ hơn trăm nghìn câu khuyên nhủ của nàng. Văn Thanh ngờ ngệch không rõ lý do, các vị phu nhân cũng tưởng nhầm rồi, một mực cho rằng Giang An huyền chủ và Diêu gia trước đây có giao tình, nhưng Cẩm Sắt thì biết rõ không phải vậy.
Năm đó khi ông nội và cha mẹ còn tại thế không hề có quan hệ với Giang An huyền chủ, khi Tiêu Uẩn tên đề bảng vàng thì nàng ta mới theo chồng tới sống tại kinh thành, lúc đó ông nội đã từ quan, ba ông cháu họ đã trên đường xuôi Nam về cố hương. Nếu nói hai nhà có giao tình thì cũng liên quan đến cha chồng của Giang An huyền chủ, Tiêu lão thái gia và ông nội nàng từng làm quan cùng thời, nhưng đó đã là chuyện của hơn 30 năm về trước.
Cách Giang An huyền chủ tán thưởng Văn Thanh trái lại làm Cẩm Sắt cực kỳ kinh ngạc, nàng không hiểu do Giang An huyền chủ tính tình nhân từ hiền hậu hay còn có nguyên do khác mà bản thân không biết… Nhưng vừa nãy xem thái độ của nàng ta với Ngô thị thì có vẻ không giống với người nhiệt tình rộng lượng. Bất kể với lý do gì thì Cẩm Sắt đã nhận mối ân tình này, nàng rất cảm kích hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi của nàng ta*
*Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi: Đại ý nghĩa là ra tay giúp đỡ khi người gặp khó khăn, khổ sở. Cẩm Sắt còn đang trầm tư suy nghĩ thì mặt khác Giang An huyền chủ hỏi Diêu Văn Thanh vài câu xong liền cho hắn lui xuống. Sau đó nàng cầm tách trà lên, khẽ nhấp hai ngụm rồi không hề hỏi đến các vị thiếu gia khác.
Quách thị thấy Giang An huyền chủ không hề chú ý coi trọng thằng cháu trai mà bà yêu thích nhất là Diêu Văn Cường thì bụng thấy không vui, nhưng nét mặt không dám biểu lộ tí gì, trái lại cười nói với đám người Diêu Văn Mẫn: “Các con phải ghi nhớ cho kỹ lòng kỳ vọng và sự tán thưởng của Huyền chủ, không được kiêu căng ngạo mạn. Được rồi, có mặt các con thì các vị tiểu thư cũng trở nên gò bó, lòng hiếu thảo của các con bà đều hiểu rõ, mau về tiền viện uống rượu góp vui đi.”Vạn thị nghe vậy cũng nói với Tạ Thiếu Văn: “Con cũng thấy Cẩm Sắt muội muội không có gì đáng ngại rồi, mau ra tiền viện đi thôi.”Tạ Thiếu Văn vâng lời rồi đứng lên, đi theo đám người Diêu Văn Khoa lui ra ngoài. Hắn vừa đi đến tiền viện vừa thấy vô cùng thất vọng, hôm nay vốn tưởng được gặp lại Cẩm Sắt muội muội, nhưng đến bây giờ ngay cả mặt nàng hắn còn chẳng thấy rõ, thật đúng là chán nảncực kỳ.Vừa nãy khi các vị tiểu thư rời bình phong ra ngoài nghênh đón Giang An huyền chủ, hắn dù cõi lòng vấn vương nhưng không dám đánh mất lễ nghĩa, nào dám quay đầu nhìn, dù khóe mắt trộm liếc nhưng cũng chỉ nhìn thấy một rừng hoa thơm bướm lượn, căn bản chẳng biết Cẩm Sắt đương đứng ở nơi đâu.Vì trong lòng buồn bực nên trông mặt Tạ Thiếu Văn cũng chán chường, hắn đi chậm lại, chợt nhớ đến chuyện thưởng trà trong đình cùng Diêu Cẩm Ngọc, vừa nãy hắn chả thấy có gì không ổn, nhưng hiện giờ lại sợ Cẩm Sắt nghe đồn mà sinh ra hiểu lầm, trong nhất thời thầm trách Diêu Cẩm Ngọc thật lắm chuyện. Trong lúc đó tại Cẩm Tú đường, khi các vị thiếu gia đều rời đi thì chúng tiểu thư mới dồn dập tiến lên hành lễ với Giang An huyền chủ, nhưng chỉ có mình Cẩm Sắt được gọi tiến gần lên trước, Giang An huyền chủ kéo tay nàng tỉ mỉ ngắm nghía, thấy vẻ mặt nàng hơi tái nhợt thì thân thiết hỏi thăm vài câu, Cẩm Sắt thong thả đáp lời, thái độ đúng mực, ung dung lễ phép.
Đôi mắt Giang An huyền chủ chợt lóe qua tia tìm tòi nghiên cứu, sau đó nàng ta lập tức tỏ ý khen ngợi Cẩm Sắt rồi cởi ra chuỗi vòng ngọc màu xanh biếc định đeo vào tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.