Chương 63: Nguyện vọng của cô, nguyện vọng của anh
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 63: Nguyện vọng của cô, nguyện vọng của anh
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Ba người lái xe rời khỏi phòng trưng bày mỹ thuật, tìm một quán ăn sạch sẽ gần đó rồi đặt một phòng riêng.
Giản Mặc Thư ngồi giữa hai người, ngăn cách Du Hoạ và phu nhân Chu Tịnh.
Anh nhìn sang mẹ mình: “Bố đâu? Chỉ có mình mẹ đến?”
“Mẹ thấy ông ấy làm vướng víu lắm.”
Chu phu nhân ghé sát tai con trai nói nhỏ: “Thêm nữa nếu nhiều người quá, mẹ sợ sẽ doạ Tiểu Hoạ.”
“...” Giản Mặc Thư liếc nhìn Du Hoạ đang cúi đầu nắm chặt áo mình để cố gắng không tự co rúc mình lại mình một khối.
Đã dọa được rồi.
Mặt Du Hoạ đầy vẻ phiền muộn, rõ ràng cô và thầy Mặc Thư đã chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt người nhà của anh, cũng nghĩ xong chủ đề nói chuyện và chào hỏi vào ngày mai, chỉ là hôm nay...đúng là quá đột ngột rồi, cô căng thẳng đến mức không nói được gì.
Dưới sự che đậy của tấm khăn trải bàn, Giản Mặc Thư nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của Du Hoạ, nhẹ nhàng xoa xoa để an ủi cô, quay sang tỏ ý nghi hoặc với phu nhân Chu Tịnh.
“Không phải đã bàn trước ngày mai sẽ đến gặp mẹ và bố rồi sao, sao hôm nay mẹ lại tự đến trước vậy.”
Chu phu nhân trừng mắt với Giản Mặc Thư trách anh nói điều không nên nói: “Nói gì vậy, chỉ là mẹ nghe nói ở đây có triển lãm tranh, vừa hay cuối tuần nên đến xem thử, không ngờ lại trùng hợp gặp nhau đó chứ.”
“Ồ——”
Trên mặt Giản Mặc Thử bày ra biểu cảm “Thì ra là vậy”, giọng điệu miễn cưỡng đó thật khiến Chu phu nhân muốn đấm anh một cái, thế nhưng do bà nói dối hơi nhiều nên có chút chột dạ, vậy nên
phu nhân Chu Tịnh dứt khoát “mắt không thấy thì người không mệt” lướt qua mặt con trai mình, tươi cười tiến sát Du Hoạ: “Đây là Tiểu Hoạ nhỉ? Cô gái nhỏ đúng thật là đẹp hơn trên ảnh đó nha, lúc nãy bác không nhận ra luôn.”
“A, cảm ơn... bác gái!”
Du Hoạ đột nhiên được bắt chuyện nên thoáng hoảng hốt, đối diện với gương mặt xinh đẹp được bảo dưỡng kỹ lưỡng trước mắt, mặt cô từ từ đỏ lên: “Cháu cũng không... nhìn bác rất trẻ, cháu không ngờ rằng bác, bác lại là mẹ của thầy Mặc Thư.”
“Ai, Tiểu Hoạ thật biết nói chuyện.” Chu phu nhân thích thú nhận lấy lời khen rồi đảo mắt, như đang quở trách nói: “Lúc nãy còn gọi mẹ luôn rồi, sao lại đổi lại thành bác gái vậy?”
Giản Mặc Thư: “...”
Giản Mặc Thư vân vê bàn tay đặt trên đầu gối, nghe ra được sự cầu cứu phát không thành tiếng của cô gái nhỏ, anh cầm thực đơn lên để ngăn chặn người mẹ da mặt cực dày nhà mình: “Mẹ, vừa ăn vừa trò chuyện đi.”
“Đúng đúng, gọi món, Tiểu Hoạ thích ăn gì cứ việc gọi, đừng khách sáo với bác gái.”
Trên bàn ăn, Chu phu nhân không hề tập trung vấn đề quá mức lên người Du Hoạ, mà nói không ít về những chuyện thú vị bà gặp được khi đi khảo sát thực tế ở các quốc gia, còn kể vài câu chuyện cười lúc nhỏ của Giản Mặc Thư, Du Hoạ nghe đến mức nhịn không được mà cong mắt cười.
Giản Mặc Thư ngồi giữa hai người, nhìn bọn họ bị anh ngăn cách mà nói chuyện hợp rơ với dáng vẻ “hối hận không thể gặp nhau sớm hơn”, anh bỗng cảm thấy mình mới thực sự là bóng đèn.
Đợi đến lúc lên món, Chu phu nhân liền giúp anh làm công việc thường ngày của mình, không ngừng gắp thức ăn vào bát Du Hoạ, mà Du Hoạ cũng đáp lễ gắp lại hai đũa, Giản Mặc Thư nhìn mà mí mắt giật giật, nghi ngờ cuộc đời này.
Chiêu dỗ con gái này của phu nhân Chu Tịnh siêu hơn anh nhiều, trong mắt cô gái nhỏ của anh đã không còn quan tâm đến anh được nữa rồi.
Sau đó, một con tôm được gắp vào bát Giản Mặc Thư.
Anh nhìn theo bàn tay đó, mắt cô gái nhỏ mang theo ý cười lấp lánh, giục anh: “Thầy Mặc Thư, mau ăn đi, tôm này nấu ngon lắm.”
Giản Mặc Thư nhìn độ cong của khoé miệng và phần lưng đã trở nên thả lỏng của cô, dáng vẻ rất thoải mái, không nhịn được bật cười: Anh ghen tuông gì đây chứ? Cô hoà hợp với người nhà anh như vậy, nên vui mới đúng.
“Được.”
Đổ đi vại dấm trong đầu, Giản Mặc Thư
thấy con tôm đó hình như cũng ngọt hơn, sau khi ăn vào bụng, lòng anh cũng thấm đẫm mật ngọt.
Ăn xong bữa cơm, khi tạm biệt Chu phu nhân, Du Hoạ sớm đã không còn sự thận trọng lúc ban đầu, lúc bị Chu phu nhân kéo lại muốn nói thêm vài câu, cô còn chủ động cầm lấy tay bà, giọng điệu cực kì thân thiết, nghiêm túc xem bà như một người trưởng bối tôn kính: “Ngày mai bác gái lại có thể gặp cháu rồi mà, không cần gấp đâu ạ.”
“Cũng đúng, không gấp.” Chu phu nhân vỗ vỗ tay Du Hoạ, đùa giỡn nói: “Dù sao cũng còn gặp được nhiều năm mà.”
Du Hoạ ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại được lời nói của Chu phu nhân, mặt cô liền lập tức nóng lên, mắt bất giác liếc sang người đàn ông bên cạnh, vừa đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Giản Mặc Thư, cô lập tức cúi đầu không dám nhìn anh.
Chu phu nhân quan sát phản ứng của hai người, âm thầm cảm thán, đúng là tuổi trẻ mà.
“Bố Mặc Thư đến đón bác rồi, vậy bác không làm phiền tụi con nữa.” Chu phu nhân cười híp mắt rồi huơ tay rời đi, rút lui thành công,để lại không gian riêng cho bọn họ.
Tuy mắt Du Hoạ đang tiễn bóng dáng Chu phu nhân đi xa, nhưng sự chú ý của cô lại hoàn toàn nằm trên người Giản Mặc Thư.
Lời bác gái nói khi nãy, là như cô nghĩ sao?
Thầy Mặc Thư, anh ấy... cũng có ý này?
Giản Mặc Thư di chuyển.
Anh giữ chặt lấy Du Hoạ đang toàn thân cứng đờ, xoay mặt cô qua đối diện với anh: “Hoạ Hoạ.”
Du Hoạ nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không tránh khỏi cũng hoàn hồn lại: “... Vâng.”
“Anh muốn, mãi mãi ở bên em.”
“Anh muốn bảo vệ em, làm chỗ dựa cho em, không chỉ là mối quan hệ người nhà, mà là người nhà có ý nghĩa trên pháp luật.
Giữa đường xe cộ đông nghịt, rõ ràng là tạp âm rất nhiều, thế nhưng trong cảm quan của Du Hoạ, thế giới như yên tĩnh đi, cô chỉ nghe thấy giọng Giản Mặc Thư, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, hứa hẹn với cô nguyện vọng mà anh khao khát nhất.
Môi anh khép mở, Du Hoạ ngẩn người phân biệt những âm tiết đó.
“Anh muốn cùng em bước vào cung điện của hôn nhân.”
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Ba người lái xe rời khỏi phòng trưng bày mỹ thuật, tìm một quán ăn sạch sẽ gần đó rồi đặt một phòng riêng.
Giản Mặc Thư ngồi giữa hai người, ngăn cách Du Hoạ và phu nhân Chu Tịnh.
Anh nhìn sang mẹ mình: “Bố đâu? Chỉ có mình mẹ đến?”
“Mẹ thấy ông ấy làm vướng víu lắm.”
Chu phu nhân ghé sát tai con trai nói nhỏ: “Thêm nữa nếu nhiều người quá, mẹ sợ sẽ doạ Tiểu Hoạ.”
“...” Giản Mặc Thư liếc nhìn Du Hoạ đang cúi đầu nắm chặt áo mình để cố gắng không tự co rúc mình lại mình một khối.
Đã dọa được rồi.
Mặt Du Hoạ đầy vẻ phiền muộn, rõ ràng cô và thầy Mặc Thư đã chuẩn bị kỹ càng để gặp mặt người nhà của anh, cũng nghĩ xong chủ đề nói chuyện và chào hỏi vào ngày mai, chỉ là hôm nay...đúng là quá đột ngột rồi, cô căng thẳng đến mức không nói được gì.
Dưới sự che đậy của tấm khăn trải bàn, Giản Mặc Thư nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối của Du Hoạ, nhẹ nhàng xoa xoa để an ủi cô, quay sang tỏ ý nghi hoặc với phu nhân Chu Tịnh.
“Không phải đã bàn trước ngày mai sẽ đến gặp mẹ và bố rồi sao, sao hôm nay mẹ lại tự đến trước vậy.”
Chu phu nhân trừng mắt với Giản Mặc Thư trách anh nói điều không nên nói: “Nói gì vậy, chỉ là mẹ nghe nói ở đây có triển lãm tranh, vừa hay cuối tuần nên đến xem thử, không ngờ lại trùng hợp gặp nhau đó chứ.”
“Ồ——”
Trên mặt Giản Mặc Thử bày ra biểu cảm “Thì ra là vậy”, giọng điệu miễn cưỡng đó thật khiến Chu phu nhân muốn đấm anh một cái, thế nhưng do bà nói dối hơi nhiều nên có chút chột dạ, vậy nên
phu nhân Chu Tịnh dứt khoát “mắt không thấy thì người không mệt” lướt qua mặt con trai mình, tươi cười tiến sát Du Hoạ: “Đây là Tiểu Hoạ nhỉ? Cô gái nhỏ đúng thật là đẹp hơn trên ảnh đó nha, lúc nãy bác không nhận ra luôn.”
“A, cảm ơn... bác gái!”
Du Hoạ đột nhiên được bắt chuyện nên thoáng hoảng hốt, đối diện với gương mặt xinh đẹp được bảo dưỡng kỹ lưỡng trước mắt, mặt cô từ từ đỏ lên: “Cháu cũng không... nhìn bác rất trẻ, cháu không ngờ rằng bác, bác lại là mẹ của thầy Mặc Thư.”
“Ai, Tiểu Hoạ thật biết nói chuyện.” Chu phu nhân thích thú nhận lấy lời khen rồi đảo mắt, như đang quở trách nói: “Lúc nãy còn gọi mẹ luôn rồi, sao lại đổi lại thành bác gái vậy?”
Giản Mặc Thư: “...”
Giản Mặc Thư vân vê bàn tay đặt trên đầu gối, nghe ra được sự cầu cứu phát không thành tiếng của cô gái nhỏ, anh cầm thực đơn lên để ngăn chặn người mẹ da mặt cực dày nhà mình: “Mẹ, vừa ăn vừa trò chuyện đi.”
“Đúng đúng, gọi món, Tiểu Hoạ thích ăn gì cứ việc gọi, đừng khách sáo với bác gái.”
Trên bàn ăn, Chu phu nhân không hề tập trung vấn đề quá mức lên người Du Hoạ, mà nói không ít về những chuyện thú vị bà gặp được khi đi khảo sát thực tế ở các quốc gia, còn kể vài câu chuyện cười lúc nhỏ của Giản Mặc Thư, Du Hoạ nghe đến mức nhịn không được mà cong mắt cười.
Giản Mặc Thư ngồi giữa hai người, nhìn bọn họ bị anh ngăn cách mà nói chuyện hợp rơ với dáng vẻ “hối hận không thể gặp nhau sớm hơn”, anh bỗng cảm thấy mình mới thực sự là bóng đèn.
Đợi đến lúc lên món, Chu phu nhân liền giúp anh làm công việc thường ngày của mình, không ngừng gắp thức ăn vào bát Du Hoạ, mà Du Hoạ cũng đáp lễ gắp lại hai đũa, Giản Mặc Thư nhìn mà mí mắt giật giật, nghi ngờ cuộc đời này.
Chiêu dỗ con gái này của phu nhân Chu Tịnh siêu hơn anh nhiều, trong mắt cô gái nhỏ của anh đã không còn quan tâm đến anh được nữa rồi.
Sau đó, một con tôm được gắp vào bát Giản Mặc Thư.
Anh nhìn theo bàn tay đó, mắt cô gái nhỏ mang theo ý cười lấp lánh, giục anh: “Thầy Mặc Thư, mau ăn đi, tôm này nấu ngon lắm.”
Giản Mặc Thư nhìn độ cong của khoé miệng và phần lưng đã trở nên thả lỏng của cô, dáng vẻ rất thoải mái, không nhịn được bật cười: Anh ghen tuông gì đây chứ? Cô hoà hợp với người nhà anh như vậy, nên vui mới đúng.
“Được.”
Đổ đi vại dấm trong đầu, Giản Mặc Thư
thấy con tôm đó hình như cũng ngọt hơn, sau khi ăn vào bụng, lòng anh cũng thấm đẫm mật ngọt.
Ăn xong bữa cơm, khi tạm biệt Chu phu nhân, Du Hoạ sớm đã không còn sự thận trọng lúc ban đầu, lúc bị Chu phu nhân kéo lại muốn nói thêm vài câu, cô còn chủ động cầm lấy tay bà, giọng điệu cực kì thân thiết, nghiêm túc xem bà như một người trưởng bối tôn kính: “Ngày mai bác gái lại có thể gặp cháu rồi mà, không cần gấp đâu ạ.”
“Cũng đúng, không gấp.” Chu phu nhân vỗ vỗ tay Du Hoạ, đùa giỡn nói: “Dù sao cũng còn gặp được nhiều năm mà.”
Du Hoạ ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại được lời nói của Chu phu nhân, mặt cô liền lập tức nóng lên, mắt bất giác liếc sang người đàn ông bên cạnh, vừa đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Giản Mặc Thư, cô lập tức cúi đầu không dám nhìn anh.
Chu phu nhân quan sát phản ứng của hai người, âm thầm cảm thán, đúng là tuổi trẻ mà.
“Bố Mặc Thư đến đón bác rồi, vậy bác không làm phiền tụi con nữa.” Chu phu nhân cười híp mắt rồi huơ tay rời đi, rút lui thành công,để lại không gian riêng cho bọn họ.
Tuy mắt Du Hoạ đang tiễn bóng dáng Chu phu nhân đi xa, nhưng sự chú ý của cô lại hoàn toàn nằm trên người Giản Mặc Thư.
Lời bác gái nói khi nãy, là như cô nghĩ sao?
Thầy Mặc Thư, anh ấy... cũng có ý này?
Giản Mặc Thư di chuyển.
Anh giữ chặt lấy Du Hoạ đang toàn thân cứng đờ, xoay mặt cô qua đối diện với anh: “Hoạ Hoạ.”
Du Hoạ nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không tránh khỏi cũng hoàn hồn lại: “... Vâng.”
“Anh muốn, mãi mãi ở bên em.”
“Anh muốn bảo vệ em, làm chỗ dựa cho em, không chỉ là mối quan hệ người nhà, mà là người nhà có ý nghĩa trên pháp luật.
Giữa đường xe cộ đông nghịt, rõ ràng là tạp âm rất nhiều, thế nhưng trong cảm quan của Du Hoạ, thế giới như yên tĩnh đi, cô chỉ nghe thấy giọng Giản Mặc Thư, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, hứa hẹn với cô nguyện vọng mà anh khao khát nhất.
Môi anh khép mở, Du Hoạ ngẩn người phân biệt những âm tiết đó.
“Anh muốn cùng em bước vào cung điện của hôn nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.