Chương 37: Phía sau
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 37: Phía sau
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Theo như Du Họa biết, lúc đó ở huyện Hoài Thủy chỉ có một viện phúc lợi, cho nên theo lý mà nói Tần Nhĩ Na chắc hẳn là ở cùng một viện phúc lợi với cô.
"Em không nhớ rõ cô ta sao?" Giản Mặc Thư kinh ngạc, không nghĩ đến giữa Du Họa và Tần Nhĩ Na còn có loại trùng hợp như vậy.
"Không nhớ rõ..." Du Họa nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc còn nhỏ cô rất bẽn lẽn, không thích trò chuyện với người khác, không phải một mình làm ổ trong phòng vẽ tranh thì cũng là chui vào trong góc nhìn người ta chơi, ngoại trừ đồng bọn nhỏ ở bên cạnh phòng mình, cũng không quen thân với người khác lắm, hơn nữa trí nhớ bây giờ cũng hơi mơ hồ, thật sự cô không có ấn tượng gì với hình dáng lúc nhỏ của Tần Nhĩ Na.
"Đúng rồi."
Du Họa lấy cuốn album Giản Mặc Thư tiện tay đặt trên bàn vuông lật tìm: "Em nhớ rõ hình như có tấm ảnh chụp tập thể viện phúc lợi, lúc em đi viện trưởng cho em, mỗi lần đến Tết viện trưởng đều cho chúng em chụp một tấm ảnh chung."
Lật xem hết một quyển, Du Họa tìm được mục tiêu: "Chính là tấm này."
Tấm ảnh được giữ rất tốt, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, những khuôn mặt của người bên trong tấm hình vẫn rõ ràng có thể phân biệt rõ như trước.
"Đây là Họa Họa." Giản Mặc Thư tìm một chút rồi tìm thấy Du Họa đứng ở một góc hàng thứ hai bị người khác che mất gần nửa người.
"Trả lời đúng rồi." Du Họa chỉ chỉ vào cụ già hiền từ đứng ở giữa hàng thứ nhất: "Đây là viện trưởng."
"Đây là Tiểu Lộ, San San, đây... ừm..."
Du Họa phân biệt từng người đang xếp hàng trong tấm ảnh, phát hiện có một số người sôi nổi còn có thể gọi được tên của bọn họ lúc đó, có một số người nhìn quen mắt nhưng không nhớ được tên, còn lại tất cả đều là phần mất trí nhớ kiểu "Trước đây em đã từng gặp người này sao?"
Ở gần cuối hàng thứ nhất trong số vài người, Du Họa thấy một khuôn mặt không khác nhiều lắm so với tấm hình trên máy tính.
Vậy mà Tần Nhĩ Na lại thật sự là một trong năm mươi đứa trẻ ở viện phúc lợi lúc đó!
"Là cô ấy... thật sự em không nhận ra..."
"Em không nhận ra cô ta, cô ta có thể nhận ra em."
"Không có khả năng lắm... đi?"
Du Họa cũng không xác định được Tần Nhĩ Na có nhớ người ít có cảm giác tồn tại khi đó là cô hay không, dù sao sau khi hai người lớn lên không chỉ hình dáng thay đổi, hơn nữa tên cũng không phải tên trước đây, nếu không phải là người vô cùng quen thuộc, khả năng có thể nhận ra cô vô cùng nhỏ.
Cùng một viện phúc lợi sao...
Giản Mặc Thư suy nghĩ xâu xa, nếu không phát hiện mối quan hệ này, có lẽ anh có thể nghĩ đến Tần Nhĩ Na chỉ là đang ghen tị với Du Họa, nhưng bây giờ anh không tránh được phải suy nghĩ nhiều, nếu mầm mống ác ý bị gieo từ nhiều năm trước, chôn sâu mãi đến bây giờ, chờ đến khi nó thật sự chui ra từ lòng đất sẽ tạo thành hậu quả thế nào anh không thể biết trước được, trước tiên phải đề phòng thật tốt bao giờ cũng không sai.
Bọn họ đặt album xuống, sau đó nhìn tài liệu gửi đến, nhưng mà những tin tức liên quan đến chuyện Tần Nhĩ Na ở trong viện phúc lợi không có nhiều.
Đoạn cuối cùng của email cho thấy lúc Tần Nhĩ Na bảy tuổi thì được một cặp vợ chồng hiếm muộn thu dưỡng, trải qua một cuộc sống rất tốt. Nhưng hai năm sau, người vợ lại mang thai, hơn nữa lại còn sinh ra một đứa bé trai, từ đó về sau Tần Nhĩ Na dần dần bị lạnh nhạt, bố mẹ nuôi hoàn toàn xoay quanh em trai, sau khi học xong cấp hại, thậm chí cô ta còn phải đi làm thuê kiếm tiền đóng tiền học cấp ba, người trong nhà đối xử rất tệ, sau khi lên đại học, tình trạng gần như đã cắt đứt với người trong nhà, đã rất lâu không trở về.
Ở chung một viện phúc lợi, cùng tuổi, Tần Nhĩ Na chỉ được nhận nuôi sớm hơn một tháng so với cô, nhưng lại có cơ hội hoàn toàn khác với cô, Du Họa không tránh khỏi có chút cảm khái nho nhỏ.
So với Tần Nhĩ Na, cô có thể có được một gia đình không tính là đầy đủ nhưng lại ngập tràn tình yêu thương, thật sự là may mắn.
Du Họa nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp, vinh quang rộng mở của Tần Nhĩ Na, thật sự không nhìn ra cô ta từng có cuộc sống như vậy, lại nghĩ đến những lời nói hành động của cô ta, ở lâu trong loại hoàn cảnh như thế, tính cách phát triển thành như vậy hình như cũng không có gì kì lạ.
Nhưng cô càng không hiểu được giữa Tần Nhĩ Na và mình có chuyện gì nữa.
Giản Mặc Thư vuốt ve khuôn mặt rối bời của Du Họa, trấn an: "Bây giờ em nên tập trung sửa tranh mới là quan trọng nhất, mặc dù đã biết động cơ có thể có của cô ta, nhưng chúng ta cũng không rõ cô ta sẽ có hành động gì, ra tay ở đâu."
"Mặc dù anh cho rằng cô ta thật sự có thể làm cái gì đó, nhưng nói từ gốc rễ, điều này chỉ là sự nghi ngờ riêng của cá nhân anh, phòng ngừa chuyện chưa xảy ra mà thôi. Em không cần đặt tâm tư ở đó, giao hết cho anh, được chứ?"
"Vâng." Du Họa dựa vào vai Giản Mặc Thư, vùi đầu vào hõm cổ anh đang định cọ cọ lại bị Giản Mặc Thư tránh thoát, bàn tay to lật lại xoa xoa mặt cô.
Khóe môi của Giản Mặc Thư nâng lên một độ cao, con người đen nhìn chăm chú dáng vẻ không biết làm sao của Du Họa, cười vô cùng hòa nhã, cả người có một luồng hơi thở suиɠ sướиɠ không thể bỏ qua: "Bây giờ, Họa Họa có thể nói chuyện nhật ký với thầy Mặc Thư chưa?"
"Không... không có gì hay để nói hết..." Chuyện muốn chạy trốn nhất tối nay bị nhắc đến, Du Họa nói lắp trong nháy mắt.
Giản Mặc Thư bỗng nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt đẹp trai ghé vào trước mặt cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp ái muội đan xen với nhau: "Đương nhiên là có."
Trên mặt cũng có đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, từng chút từng chút giống như cào vào lòng Du Họa, ngứa đến mức cơ thể cô cũng khẽ run lên.
"Vậy mà giờ anh mới biết..." Giản Mặc Thư cúi đầu, chầm chậm cắn mấy cái trên đôi môi anh đào mềm mại, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, đáy mắt trầm xuống tối lại.
Giọng nói của anh vừa khàn khàn lại trầm thấp, thể hiện rõ ràng sự động tình: "Thì ra Họa Họa vẫn luôn nằm mơ, bị anh mơn trớn ngực sao?"
Vạt áo bị đẩy ra đúng lúc, tay kia của người đàn ông len vào, dọc theo đường cong eo rõ ràng từ từ hướng về phía trước, không chút lưu tình nhấc áo ngực lên. Bàn tay thô ráp đặt lên trên quả anh đào đỏ tươi trên đỉnh, cầm con thỏ trắng trơn mềm, nắn bóp con thỏ giống như nhào bột, tinh tế thưởng thức.
"Con thỏ của Họa Họa có thể lớn thế này, còn có công lao của anh hả?"
Đầu lưỡi của Giản Mặc Thư với vào, hơi thở đàn hương từ trong miệng càn quét, ngậm lấy đầu lưỡi của cô hút vang chậc chậc, động tác tay trước ngực Du Họa cũng không hề ngừng lại, ấn ngọn tuyết phong bẹp đi, giây tiếp theo lại buông tay ra đàn hồi lại rất tròn, cũng không buông tha quả anh đào trên đó, ngón tay vân vê rồi lại xoắn, ngón cái thường chà lên lỗ nhỏ nhạy cảm một phen, chơi đến quên trời quên đất.
"Uhm..."
Đầu Du Họa được đặt trên một bàn tay, dựa vào trên sofa bị hôn, hương vị mát lạnh của người đàn ông xoay quanh trong khoang miệng cô, hơi thở nồng đậm mạnh mẽ còn chưa tan đi, lập tức có cái mới bổ sung thêm vào, trong hô hấp đều là hương vị của anh.
Kĩ năng khiêu khích người khác của Giản Mặc Thư dần dần tăng lên, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn, ma sát trong miệng cô, ra ra vào vào, có lẽ là thần kinh ở đầu lưỡi còn nối với hoa huyệt, nếu không vì sao Du Họa cảm giác giống như anh đang liếm nơi giữa hai chân mình, làm đến mức dâʍ ŧɦủy̠ của cô không ngừng tràn ra.
Đầu gối vốn dĩ ở cạnh nhau của Du Họa cũng đã tạo ra một cái khe, phát ra lời mời trong im lặng, huyệt nhỏ từ từ mấp máy, bắt đầu chuẩn bị cho vật lạ tiến vào.
Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.
Theo như Du Họa biết, lúc đó ở huyện Hoài Thủy chỉ có một viện phúc lợi, cho nên theo lý mà nói Tần Nhĩ Na chắc hẳn là ở cùng một viện phúc lợi với cô.
"Em không nhớ rõ cô ta sao?" Giản Mặc Thư kinh ngạc, không nghĩ đến giữa Du Họa và Tần Nhĩ Na còn có loại trùng hợp như vậy.
"Không nhớ rõ..." Du Họa nhẹ nhàng lắc đầu.
Lúc còn nhỏ cô rất bẽn lẽn, không thích trò chuyện với người khác, không phải một mình làm ổ trong phòng vẽ tranh thì cũng là chui vào trong góc nhìn người ta chơi, ngoại trừ đồng bọn nhỏ ở bên cạnh phòng mình, cũng không quen thân với người khác lắm, hơn nữa trí nhớ bây giờ cũng hơi mơ hồ, thật sự cô không có ấn tượng gì với hình dáng lúc nhỏ của Tần Nhĩ Na.
"Đúng rồi."
Du Họa lấy cuốn album Giản Mặc Thư tiện tay đặt trên bàn vuông lật tìm: "Em nhớ rõ hình như có tấm ảnh chụp tập thể viện phúc lợi, lúc em đi viện trưởng cho em, mỗi lần đến Tết viện trưởng đều cho chúng em chụp một tấm ảnh chung."
Lật xem hết một quyển, Du Họa tìm được mục tiêu: "Chính là tấm này."
Tấm ảnh được giữ rất tốt, mặc dù đã mười mấy năm trôi qua, những khuôn mặt của người bên trong tấm hình vẫn rõ ràng có thể phân biệt rõ như trước.
"Đây là Họa Họa." Giản Mặc Thư tìm một chút rồi tìm thấy Du Họa đứng ở một góc hàng thứ hai bị người khác che mất gần nửa người.
"Trả lời đúng rồi." Du Họa chỉ chỉ vào cụ già hiền từ đứng ở giữa hàng thứ nhất: "Đây là viện trưởng."
"Đây là Tiểu Lộ, San San, đây... ừm..."
Du Họa phân biệt từng người đang xếp hàng trong tấm ảnh, phát hiện có một số người sôi nổi còn có thể gọi được tên của bọn họ lúc đó, có một số người nhìn quen mắt nhưng không nhớ được tên, còn lại tất cả đều là phần mất trí nhớ kiểu "Trước đây em đã từng gặp người này sao?"
Ở gần cuối hàng thứ nhất trong số vài người, Du Họa thấy một khuôn mặt không khác nhiều lắm so với tấm hình trên máy tính.
Vậy mà Tần Nhĩ Na lại thật sự là một trong năm mươi đứa trẻ ở viện phúc lợi lúc đó!
"Là cô ấy... thật sự em không nhận ra..."
"Em không nhận ra cô ta, cô ta có thể nhận ra em."
"Không có khả năng lắm... đi?"
Du Họa cũng không xác định được Tần Nhĩ Na có nhớ người ít có cảm giác tồn tại khi đó là cô hay không, dù sao sau khi hai người lớn lên không chỉ hình dáng thay đổi, hơn nữa tên cũng không phải tên trước đây, nếu không phải là người vô cùng quen thuộc, khả năng có thể nhận ra cô vô cùng nhỏ.
Cùng một viện phúc lợi sao...
Giản Mặc Thư suy nghĩ xâu xa, nếu không phát hiện mối quan hệ này, có lẽ anh có thể nghĩ đến Tần Nhĩ Na chỉ là đang ghen tị với Du Họa, nhưng bây giờ anh không tránh được phải suy nghĩ nhiều, nếu mầm mống ác ý bị gieo từ nhiều năm trước, chôn sâu mãi đến bây giờ, chờ đến khi nó thật sự chui ra từ lòng đất sẽ tạo thành hậu quả thế nào anh không thể biết trước được, trước tiên phải đề phòng thật tốt bao giờ cũng không sai.
Bọn họ đặt album xuống, sau đó nhìn tài liệu gửi đến, nhưng mà những tin tức liên quan đến chuyện Tần Nhĩ Na ở trong viện phúc lợi không có nhiều.
Đoạn cuối cùng của email cho thấy lúc Tần Nhĩ Na bảy tuổi thì được một cặp vợ chồng hiếm muộn thu dưỡng, trải qua một cuộc sống rất tốt. Nhưng hai năm sau, người vợ lại mang thai, hơn nữa lại còn sinh ra một đứa bé trai, từ đó về sau Tần Nhĩ Na dần dần bị lạnh nhạt, bố mẹ nuôi hoàn toàn xoay quanh em trai, sau khi học xong cấp hại, thậm chí cô ta còn phải đi làm thuê kiếm tiền đóng tiền học cấp ba, người trong nhà đối xử rất tệ, sau khi lên đại học, tình trạng gần như đã cắt đứt với người trong nhà, đã rất lâu không trở về.
Ở chung một viện phúc lợi, cùng tuổi, Tần Nhĩ Na chỉ được nhận nuôi sớm hơn một tháng so với cô, nhưng lại có cơ hội hoàn toàn khác với cô, Du Họa không tránh khỏi có chút cảm khái nho nhỏ.
So với Tần Nhĩ Na, cô có thể có được một gia đình không tính là đầy đủ nhưng lại ngập tràn tình yêu thương, thật sự là may mắn.
Du Họa nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp, vinh quang rộng mở của Tần Nhĩ Na, thật sự không nhìn ra cô ta từng có cuộc sống như vậy, lại nghĩ đến những lời nói hành động của cô ta, ở lâu trong loại hoàn cảnh như thế, tính cách phát triển thành như vậy hình như cũng không có gì kì lạ.
Nhưng cô càng không hiểu được giữa Tần Nhĩ Na và mình có chuyện gì nữa.
Giản Mặc Thư vuốt ve khuôn mặt rối bời của Du Họa, trấn an: "Bây giờ em nên tập trung sửa tranh mới là quan trọng nhất, mặc dù đã biết động cơ có thể có của cô ta, nhưng chúng ta cũng không rõ cô ta sẽ có hành động gì, ra tay ở đâu."
"Mặc dù anh cho rằng cô ta thật sự có thể làm cái gì đó, nhưng nói từ gốc rễ, điều này chỉ là sự nghi ngờ riêng của cá nhân anh, phòng ngừa chuyện chưa xảy ra mà thôi. Em không cần đặt tâm tư ở đó, giao hết cho anh, được chứ?"
"Vâng." Du Họa dựa vào vai Giản Mặc Thư, vùi đầu vào hõm cổ anh đang định cọ cọ lại bị Giản Mặc Thư tránh thoát, bàn tay to lật lại xoa xoa mặt cô.
Khóe môi của Giản Mặc Thư nâng lên một độ cao, con người đen nhìn chăm chú dáng vẻ không biết làm sao của Du Họa, cười vô cùng hòa nhã, cả người có một luồng hơi thở suиɠ sướиɠ không thể bỏ qua: "Bây giờ, Họa Họa có thể nói chuyện nhật ký với thầy Mặc Thư chưa?"
"Không... không có gì hay để nói hết..." Chuyện muốn chạy trốn nhất tối nay bị nhắc đến, Du Họa nói lắp trong nháy mắt.
Giản Mặc Thư bỗng nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người, khuôn mặt đẹp trai ghé vào trước mặt cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp ái muội đan xen với nhau: "Đương nhiên là có."
Trên mặt cũng có đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, từng chút từng chút giống như cào vào lòng Du Họa, ngứa đến mức cơ thể cô cũng khẽ run lên.
"Vậy mà giờ anh mới biết..." Giản Mặc Thư cúi đầu, chầm chậm cắn mấy cái trên đôi môi anh đào mềm mại, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, đáy mắt trầm xuống tối lại.
Giọng nói của anh vừa khàn khàn lại trầm thấp, thể hiện rõ ràng sự động tình: "Thì ra Họa Họa vẫn luôn nằm mơ, bị anh mơn trớn ngực sao?"
Vạt áo bị đẩy ra đúng lúc, tay kia của người đàn ông len vào, dọc theo đường cong eo rõ ràng từ từ hướng về phía trước, không chút lưu tình nhấc áo ngực lên. Bàn tay thô ráp đặt lên trên quả anh đào đỏ tươi trên đỉnh, cầm con thỏ trắng trơn mềm, nắn bóp con thỏ giống như nhào bột, tinh tế thưởng thức.
"Con thỏ của Họa Họa có thể lớn thế này, còn có công lao của anh hả?"
Đầu lưỡi của Giản Mặc Thư với vào, hơi thở đàn hương từ trong miệng càn quét, ngậm lấy đầu lưỡi của cô hút vang chậc chậc, động tác tay trước ngực Du Họa cũng không hề ngừng lại, ấn ngọn tuyết phong bẹp đi, giây tiếp theo lại buông tay ra đàn hồi lại rất tròn, cũng không buông tha quả anh đào trên đó, ngón tay vân vê rồi lại xoắn, ngón cái thường chà lên lỗ nhỏ nhạy cảm một phen, chơi đến quên trời quên đất.
"Uhm..."
Đầu Du Họa được đặt trên một bàn tay, dựa vào trên sofa bị hôn, hương vị mát lạnh của người đàn ông xoay quanh trong khoang miệng cô, hơi thở nồng đậm mạnh mẽ còn chưa tan đi, lập tức có cái mới bổ sung thêm vào, trong hô hấp đều là hương vị của anh.
Kĩ năng khiêu khích người khác của Giản Mặc Thư dần dần tăng lên, đầu lưỡi không ngừng xoay tròn, ma sát trong miệng cô, ra ra vào vào, có lẽ là thần kinh ở đầu lưỡi còn nối với hoa huyệt, nếu không vì sao Du Họa cảm giác giống như anh đang liếm nơi giữa hai chân mình, làm đến mức dâʍ ŧɦủy̠ của cô không ngừng tràn ra.
Đầu gối vốn dĩ ở cạnh nhau của Du Họa cũng đã tạo ra một cái khe, phát ra lời mời trong im lặng, huyệt nhỏ từ từ mấp máy, bắt đầu chuẩn bị cho vật lạ tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.