Chương 70: Phiên ngoại Đêm tân hôn 2
Thần Nguyệt
14/12/2022
Chương 70: Phiên ngoại Đêm tân hôn 2
Cảm giác ấm nóng sau cổ khiến Du Họa vô thức rụt bả vai lại, cô quăng xấp giấy phác họa đang mở kia ra, kéo chăn che đi phong cảnh trước ngực bởi vì bị tuột áo tắm mà lộ ra hoàn toàn: "Em, em không chọn."
"Không được." Giản Mặc Thư nhoài người ra lấy lại xấp phác họa quơ quơ trước mặt cô.
"Nhiều thế này đều là công thầy Mặc Thư lấy em ra vẽ trong một năm đó, anh cố ý tập hợp lại thành quà tân hôn, chẳng lẽ Họa Họa không nên tôn trọng thành quả lao động của anh sao?"
Du Họa liếc mắt nhìn xấp phác họa dày gần một centimet, không nhịn được mủi lòng chớp mắt một cái, nhưng một giây sau nhìn thấy cảnh ướŧ áŧ kia, lại túm chăn quấn chặt hơn chút nữa, hừ hừ hai tiếng: "Nào có ai lại đưa quà tân hôn thế này chứ?..."
"Không tốt ư? Anh lại cảm thấy rất ý nghĩa kỷ niệm."
Giản Mặc Thư ngừng lại một chút, cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ nhìn như đang dùng chăn quấn chặt không kẽ hở nhưng thực tế lại là bộ dạng đề phòng được phía trên lại không che nổi phía dưới, cười nhẹ rồi mổ xuống khóe môi cô: "Mỗi lần nhìn những bức tranh này anh lại nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch lại dễ lừa của em lúc trước."?!
Du Họa lườm anh: "Còn lâu em mới ngốc."
"Vậy sao?" Bàn tay lớn của Giản Mặc Thư mò vào trong chăn, chụp lên một cái bánh bao mềm mại, lòng bàn tay để tại nụ hoa ép xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt ve phần mềm mại bên dưới.
"Bị người ta nhào nặn cái bánh bao rồi lại xoa nắn viên trân châu, huyệt nhỏ còn bị người ta đùa giỡn đến phun nước cũng không biết phản kháng, chỉ biết xấu hổ, nếu không thì lại khóc, còn dám nói không ngốc."
"Nhưng, đó không phải yêu cầu công việc ư..."
Giản Mặc Thư gẩy nụ hoa xinh đẹp, đợi đến khi hai quả anh đào chậm rãi dựng đứng lên, lại theo eo cô trượt vào bên trong quần ngủ, phủ lên bắp đùi non mềm, ngón cái và ngón áp út di chuyển tới hai mảnh thịt trai rồi chụm lại, xuôi theo khe thịt nho nhỏ đó trượt vào, đầu ngón tay vòng quanh miệng huyệt tĩnh mịch đảo đi đảo lại, thỉnh thoảng lại nhắm ngay chỗ tầng tầng lớp lớp ấy nhấn một cái.
"Ngốc."
"A..."
Viên trân châu của Du Họa bị chơi đùa, khuấy động đến mềm nhũn người, nhất thời buông lỏng hai tay sau đó bị người đàn ông rút đi chăn của cô từ phía dưới, tiện tay đặt xấp phác họa lên trên làm nó rơi bên chân Du Họa: " Ào ào ào." một tiếng mở ra một trang nào đó.
Ngón tay bên dưới vẫn làm loạn, đầu ngón tay không ngừng lướt qua mật huyệt đi vào bên trong vách tường nhẹ nhàng trêu đùa điểm mẫn cảm, thậm chí còn lau đi một ít mật dịch trơn trượt tràn ra cả trong và ngoài cửa huyệt nhỏ một lượt, khiến cho viên trân châu ẩm ướt dinh dính.
Bên dưới thân truyền đến kɦoáı ƈảʍ bắt đầu chầm chậm chi phối cơ thể, ánh mắt Du Họa cũng dần mơ màng đi, ánh mắt dao động chung quanh rồi dừng lại trên tờ tranh phác họa.
Bức này hơi khác một chút so với bức cô lật ra lúc nãy, bên trong bức tranh này, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc như tuyết đang rải trên đôi gò bồng đảo cao ngất, trên đỉnh quả anh đào còn có một chuỗi tơ bạc đông lại, vật cứng nam tính của người đàn ông chen vào sâu trong giữa hai khe núi, gậy thịt vùi mình bên dưới bộ ngực sữa no đủ, chỉ lộ ra qυყ đầυ cực lớn, mà cô đang rưng rưng nước mắt, duỗi đầu lưỡi ra thè lưỡi liếm mã mắt ướt đẫm, ăn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên đó vào trong bụng.
Hơi thở Du Họa hơi dồn dập, nhanh chóng dời mắt đi, ánh mắt lại chạm phải phần ngày đánh dấu ở góc phải bức tranh - Ngày 6 tháng 4 năm ngoái?
Lúc này Giản Mặc Thư đã nhanh nhẹn cởi xong quần ngủ của Du Họa cũng như áo ngủ trên cánh tay cô, kể cả áo tắm anh mặc cũng cuộn chung lại ném xuống giường rồi sau đó xoay người thuận thế áp sát, để cô đến chỗ tựa lưng ở đầu giường rồi kề bên tai nói thầm: "Để huyệt nhỏ cho thầy Mặc Thư làm có được không?"
"Không được--- a..."
Dù Du Họa đã khép hai chân lại cũng không có tác dụng gì, rất nhanh đã bị người đàn ông tóm được mắt cá chân khiến cả người cô lộn nhào, làm cho nơi tư mật ngập nước kia lộ rõ trước mắt.
Tư thế quen thuộc này, quả thực là tái hiện lại cảnh tượng lúc cô nhận lời mời làm người mẫu khỏa thân.
Trí nhớ Du Họa bị tìиɦ ɖu͙ƈ ăn mòn gian nan hoạt động lại, cô nhớ lúc vào nhà thầy Mặc Thư lần đầu tiên là ngày 6 tháng 4, thầy Mặc Thư nói những bức phác họa này đều là lấy cô để vẽ, nhưng ngày đó rõ ràng là cô…
Cuối cùng Du Họa cũng kịp phản ứng lại: "Thầy Mặc Thư anh… Anh gạt người."
Nhìn thấy dáng vẻ không thể tin của Du Họa, Giản Mặc Thư cố ý vỗ lên mông nhỏ của cô: "Sao anh lại gạt em chứ?"
Du Họa chỉ vào bức tranh bên giường bị động tác của người đàn ông đụng phải: "Anh căn bản không lấy em để vẽ, khi đó để em dùng lông nhung của thảm tự mình… cọ xát chỗ đó, cuối cùng lại vẽ thành kiểu này, kiểu này..."
Thì ra thầy Mặc Thư đã sớm có suy nghĩ này với cô rồi!
Giọng cô gái nhỏ càng lúc càng nhỏ, mặt thì càng ngày càng đỏ, rốt cuộc Giản Mặc Thư cười thành tiếng, sáp lại gần cắn cô một ngụm: "Cho nên mới nói em dễ bị lừa."
Du Họa thở phì phò vùng vẫy vài cái nhưng nhanh chóng bị Giản Mặc Thư đè xuống, tay lớn nắm chặt hông cô kéo đến trước mặt mình, dùng qυყ đầυ tách hai mảnh thịt trai nhẹ nhàng đâm vào sâu bên trong, thẳng hông nghiền nát huyệt thịt mềm mại.
“Họa Họa đúng là quá tin tưởng thầy Mặc Thư, bảo gì cũng nghe theo không nghi ngờ, không có một chút đề phòng nên có nào với đàn ông, sao có thể nghe lời như vậy chứ?"
Giản Mặc Thư tách hai đùi cô ra gác lên vai mình, mông hẹp chậm rãi ghì xuống, qυყ đầυ màu đỏ tím phá vỡ miệng huyệt chặt chẽ, từng chút từng chút một đâm vào vách tường ẩm ướt, gân xanh trên thân gậy nghiền nát tầng tầng nếp uốn chướng ngại vật, nương theo mật dịch trắng tinh đâm vào thật sâu.
"Ưm a a..."
Mỗi lần côn ŧɦịŧ thẳng tiến đều giống như mang theo điện, dù là lúc vật nam tính ma sát nhỏ thế nào đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ Du Họa đến từng cơn run rẩy, huyệt nhỏ bị xâm phạm đến nỗi co rút lại, phần thịt mềm mại hoảng sợ mà nhúc nhích, hút lấy gậy thịt tại nơi gồ ghề với ý đồ gạt bỏ vật lạ ra ngoài nhưng hoàn toàn không ngăn nổi sức lực của người đàn ông, ngược lại lại kéo cả cự vật nuốt vào bên trong cơ thể.
Mật huyệt vốn trống rỗng đột nhiên được lấp đầy, bị côn ŧɦịŧ làm tràn đầy, không để lại chút khe hở nào.
Qυყ đầυ gặp tầng tầng lớp lớp trở ngại không ngừng tiến về phía trước, như muốn tới gặp lại cái đáy huyệŧ khép chặt ở tận dưới cùng một lần nữa nhưng lại không thể tiến vào.
"Thế mà đã biết đề phòng rồi hả? Vô dụng thôi."
Giản Mặc Thư thả cô xuống giường, rút gối đầu qua kê dưới lưng cô nâng nơi tư mật no đủ lên, lập tức chống lên người cô nhẹ nhàng ưỡn thẳng.
Bởi vì tư thế lúc này, Du Họa có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng cự vật kéo căng miệng huyệt hồng nhạt của cô thành màu trong suốt, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, trực tiếp chặng đường qυყ đầυ của người đàn ông tới đáy huyệŧ của cô, trở nên bịp bợm đụng chạm cái huyệt thịt nhỏ xinh xắn kia.
"A a… thầy Mặc Thư đừng, đừng làm chỗ đó...a ~ "
Miệng đáy huyệŧ mẫn cảm bị đâm vừa mỏi nhừ lại vừa ngứa, Du Họa muốn rời đi lại bị người đàn ông nắm eo tiến không được lùi chẳng xong, dù cô liên tục lắc mông nhỏ giãy giụa nhưng vẫn không ngăn được qυყ đầυ xảo trá đâm vào, đợi đến khi miệng đáy huyệŧ không chịu nổi bị đâm như vậy nữa cuối cùng cũng thả cửa, run rẩy mà trào ra một lượng dâʍ ŧɦủy̠ lớn.
Giản Mặc Thư thừa cơ xông về phía trước, hai quả trứng chim ‘bạch’ một tiếng vỗ vào miệng huyệt, không tốn chút sức nào đâm vào nơi cấm địa mềm mại. Miệng đáy huyệŧ vẫn đang phun nước đột nhiên bị đầu nấm ngăn chặn, lập tức nhanh chóng run rẩy, siết chặt lấy côn ŧɦịŧ đang xông vào, giữ lại cả mật dịch chưa kịp phun ra cùng khóa lại bên trong.
Giản Mặc Thư sảng khoái thở dài, túm lấy eo Du Họa cong người để rút côn ŧɦịŧ ra một chút, hư hỏng đâm vào đáy huyệŧ yếu ớt một sâu rồi lại một nông.
“Thời điểm Họa Họa cởi sạch quần áo đến nhận lời mời, anh đã muốn làm em như vậy rồi."
"A..." Du Họa ngồi phịch trên giường, tiếp nhận kɦoáı ƈảʍ vô cùng kịch liệt, dường như toàn bộ sức lực cũng bị người đàn ông làm đầy kỹ xảo cho đi mất rồi, ngay cả mắng chửi người cũng yếu đuối: "Sắc lang...!"
"Ừm, là anh."
Giản Mặc Thư nằm sấp người xuống cắn một nụ hoa của cô, thẳng thắn thừa nhận tội danh, biên độ mông hẹp rút ra đút vào cũng dần lớn hơn một chút.
Người đàn ông tiếp lời trêu chọc cô một câu nửa thật nửa đùa: "Nhưng anh nói muốn nhìn mật huyệt thì Họa Họa đồng ý cho xem mật huyệt, lại còn chơi đùa viên chân trâu, hơn nữa thân thể lại mẫn cảm, anh cứ muốn - cô gái nhỏ nghe lời như vậy đó, nếu bây giờ làm cô ấy chưa biết chừng dọa người chạy mất, dù sao cô ấy cũng dễ lừa gạt, cứ dỗ cho cao hứng là cam tâm tình nguyện để cho anh làm rồi."
Anh gặm hai nụ hoa biến thành màu đỏ diễm lệ, hài lòng đánh giá vài giây, lại hôn lên môi cô, hông dứt khoát cấp tốc thẳng ra va chạm, khiến cho từng tấc của gậy thịt kết hợp chặt chẽ với vách tường, xoay tròn khiến bên trong cơ thể cô ngứa ngáy, rồi lại dùng lực đâm vào phá tan miệng đáy huyệŧ, dùng ma sát kịch liệt và va chạm mang lại cho cô sự sảng khoái cực hạn.
Giản Mặc Thư men theo cánh tay lên bàn tay trái của cô giữ trên đỉnh đầu, cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng nói mang theo ý cười: "Không ngờ anh dỗ được cô ấy cực kỳ cao hứng, cô ấy còn gả cho anh."
Dỗ gì chứ… Rõ ràng là bắt nạt người ta!
Du Họa bị làm đến nước mắt lưng tròng, dường như muốn bám vào người anh cắn vài cái nhưng nhìn nụ cười yếu ớt dịu dàng bên môi anh, cuối cùng vẫn không thể mở miệng, vẻ mặt đau thương, căm giận mà quay đầu cắn góc chăn, mặc kệ cho cự vật kia không ngừng đút ra rút vào nơi giữa hai chân mình.
Du Họa ngầm đồng ý khiến người đàn ông càng thêm hưng phấn, lại càng mặc sức rong ruổi trên người cô.
…
Hồi lâu, cuối cùng côn ŧɦịŧ cũng run rẩy, mở rộng mã mắt phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi, rót đầy mật huyệt chật hẹp.
Giản Mặc Thư chậm rãi rút gậy thịt ra, chút dịch lỏng tại nơi hai người kết hợp theo miệng huyệt co rút phun ra, tựa như con suối, dịch trắng trong suốt đậm đặc, tất cả theo độ cong của hai mảnh thịt trai mà chảy xuống khắp nơi, hình ảnh cực kỳ ướŧ áŧ.
Du Họa thở hổn hển, vất vả lắm mới bình thường lại cơ thể đang run rẩy, lòng ngập tràn tin tưởng là có thể nghỉ ngơi rồi, kết quả lại thấy Giản Mặc Thư nhặt xấp phác họa trên đất lên lật trang, như thể gọi món chỉ vài trang để tới trước mặt cô: "Nếu Họa Họa đã không chọn, vậy để anh chọn, chính là những trang này nha."
"Đợi, đợi một chút, vậy vừa rồi…?"
"Vừa rồi mới là khai vị." Giản Mặc Thư vuốt bụng cô, "Bây giờ mới là bữa chính."
"Đêm tân hôn tất nhiên là phải ăn nhiều món ngon hơn chút rồi."
Cảm giác ấm nóng sau cổ khiến Du Họa vô thức rụt bả vai lại, cô quăng xấp giấy phác họa đang mở kia ra, kéo chăn che đi phong cảnh trước ngực bởi vì bị tuột áo tắm mà lộ ra hoàn toàn: "Em, em không chọn."
"Không được." Giản Mặc Thư nhoài người ra lấy lại xấp phác họa quơ quơ trước mặt cô.
"Nhiều thế này đều là công thầy Mặc Thư lấy em ra vẽ trong một năm đó, anh cố ý tập hợp lại thành quà tân hôn, chẳng lẽ Họa Họa không nên tôn trọng thành quả lao động của anh sao?"
Du Họa liếc mắt nhìn xấp phác họa dày gần một centimet, không nhịn được mủi lòng chớp mắt một cái, nhưng một giây sau nhìn thấy cảnh ướŧ áŧ kia, lại túm chăn quấn chặt hơn chút nữa, hừ hừ hai tiếng: "Nào có ai lại đưa quà tân hôn thế này chứ?..."
"Không tốt ư? Anh lại cảm thấy rất ý nghĩa kỷ niệm."
Giản Mặc Thư ngừng lại một chút, cúi đầu xuống nhìn dáng vẻ nhìn như đang dùng chăn quấn chặt không kẽ hở nhưng thực tế lại là bộ dạng đề phòng được phía trên lại không che nổi phía dưới, cười nhẹ rồi mổ xuống khóe môi cô: "Mỗi lần nhìn những bức tranh này anh lại nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch lại dễ lừa của em lúc trước."?!
Du Họa lườm anh: "Còn lâu em mới ngốc."
"Vậy sao?" Bàn tay lớn của Giản Mặc Thư mò vào trong chăn, chụp lên một cái bánh bao mềm mại, lòng bàn tay để tại nụ hoa ép xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt ve phần mềm mại bên dưới.
"Bị người ta nhào nặn cái bánh bao rồi lại xoa nắn viên trân châu, huyệt nhỏ còn bị người ta đùa giỡn đến phun nước cũng không biết phản kháng, chỉ biết xấu hổ, nếu không thì lại khóc, còn dám nói không ngốc."
"Nhưng, đó không phải yêu cầu công việc ư..."
Giản Mặc Thư gẩy nụ hoa xinh đẹp, đợi đến khi hai quả anh đào chậm rãi dựng đứng lên, lại theo eo cô trượt vào bên trong quần ngủ, phủ lên bắp đùi non mềm, ngón cái và ngón áp út di chuyển tới hai mảnh thịt trai rồi chụm lại, xuôi theo khe thịt nho nhỏ đó trượt vào, đầu ngón tay vòng quanh miệng huyệt tĩnh mịch đảo đi đảo lại, thỉnh thoảng lại nhắm ngay chỗ tầng tầng lớp lớp ấy nhấn một cái.
"Ngốc."
"A..."
Viên trân châu của Du Họa bị chơi đùa, khuấy động đến mềm nhũn người, nhất thời buông lỏng hai tay sau đó bị người đàn ông rút đi chăn của cô từ phía dưới, tiện tay đặt xấp phác họa lên trên làm nó rơi bên chân Du Họa: " Ào ào ào." một tiếng mở ra một trang nào đó.
Ngón tay bên dưới vẫn làm loạn, đầu ngón tay không ngừng lướt qua mật huyệt đi vào bên trong vách tường nhẹ nhàng trêu đùa điểm mẫn cảm, thậm chí còn lau đi một ít mật dịch trơn trượt tràn ra cả trong và ngoài cửa huyệt nhỏ một lượt, khiến cho viên trân châu ẩm ướt dinh dính.
Bên dưới thân truyền đến kɦoáı ƈảʍ bắt đầu chầm chậm chi phối cơ thể, ánh mắt Du Họa cũng dần mơ màng đi, ánh mắt dao động chung quanh rồi dừng lại trên tờ tranh phác họa.
Bức này hơi khác một chút so với bức cô lật ra lúc nãy, bên trong bức tranh này, tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc như tuyết đang rải trên đôi gò bồng đảo cao ngất, trên đỉnh quả anh đào còn có một chuỗi tơ bạc đông lại, vật cứng nam tính của người đàn ông chen vào sâu trong giữa hai khe núi, gậy thịt vùi mình bên dưới bộ ngực sữa no đủ, chỉ lộ ra qυყ đầυ cực lớn, mà cô đang rưng rưng nước mắt, duỗi đầu lưỡi ra thè lưỡi liếm mã mắt ướt đẫm, ăn hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ trên đó vào trong bụng.
Hơi thở Du Họa hơi dồn dập, nhanh chóng dời mắt đi, ánh mắt lại chạm phải phần ngày đánh dấu ở góc phải bức tranh - Ngày 6 tháng 4 năm ngoái?
Lúc này Giản Mặc Thư đã nhanh nhẹn cởi xong quần ngủ của Du Họa cũng như áo ngủ trên cánh tay cô, kể cả áo tắm anh mặc cũng cuộn chung lại ném xuống giường rồi sau đó xoay người thuận thế áp sát, để cô đến chỗ tựa lưng ở đầu giường rồi kề bên tai nói thầm: "Để huyệt nhỏ cho thầy Mặc Thư làm có được không?"
"Không được--- a..."
Dù Du Họa đã khép hai chân lại cũng không có tác dụng gì, rất nhanh đã bị người đàn ông tóm được mắt cá chân khiến cả người cô lộn nhào, làm cho nơi tư mật ngập nước kia lộ rõ trước mắt.
Tư thế quen thuộc này, quả thực là tái hiện lại cảnh tượng lúc cô nhận lời mời làm người mẫu khỏa thân.
Trí nhớ Du Họa bị tìиɦ ɖu͙ƈ ăn mòn gian nan hoạt động lại, cô nhớ lúc vào nhà thầy Mặc Thư lần đầu tiên là ngày 6 tháng 4, thầy Mặc Thư nói những bức phác họa này đều là lấy cô để vẽ, nhưng ngày đó rõ ràng là cô…
Cuối cùng Du Họa cũng kịp phản ứng lại: "Thầy Mặc Thư anh… Anh gạt người."
Nhìn thấy dáng vẻ không thể tin của Du Họa, Giản Mặc Thư cố ý vỗ lên mông nhỏ của cô: "Sao anh lại gạt em chứ?"
Du Họa chỉ vào bức tranh bên giường bị động tác của người đàn ông đụng phải: "Anh căn bản không lấy em để vẽ, khi đó để em dùng lông nhung của thảm tự mình… cọ xát chỗ đó, cuối cùng lại vẽ thành kiểu này, kiểu này..."
Thì ra thầy Mặc Thư đã sớm có suy nghĩ này với cô rồi!
Giọng cô gái nhỏ càng lúc càng nhỏ, mặt thì càng ngày càng đỏ, rốt cuộc Giản Mặc Thư cười thành tiếng, sáp lại gần cắn cô một ngụm: "Cho nên mới nói em dễ bị lừa."
Du Họa thở phì phò vùng vẫy vài cái nhưng nhanh chóng bị Giản Mặc Thư đè xuống, tay lớn nắm chặt hông cô kéo đến trước mặt mình, dùng qυყ đầυ tách hai mảnh thịt trai nhẹ nhàng đâm vào sâu bên trong, thẳng hông nghiền nát huyệt thịt mềm mại.
“Họa Họa đúng là quá tin tưởng thầy Mặc Thư, bảo gì cũng nghe theo không nghi ngờ, không có một chút đề phòng nên có nào với đàn ông, sao có thể nghe lời như vậy chứ?"
Giản Mặc Thư tách hai đùi cô ra gác lên vai mình, mông hẹp chậm rãi ghì xuống, qυყ đầυ màu đỏ tím phá vỡ miệng huyệt chặt chẽ, từng chút từng chút một đâm vào vách tường ẩm ướt, gân xanh trên thân gậy nghiền nát tầng tầng nếp uốn chướng ngại vật, nương theo mật dịch trắng tinh đâm vào thật sâu.
"Ưm a a..."
Mỗi lần côn ŧɦịŧ thẳng tiến đều giống như mang theo điện, dù là lúc vật nam tính ma sát nhỏ thế nào đều kíƈɦ ŧɦíƈɦ Du Họa đến từng cơn run rẩy, huyệt nhỏ bị xâm phạm đến nỗi co rút lại, phần thịt mềm mại hoảng sợ mà nhúc nhích, hút lấy gậy thịt tại nơi gồ ghề với ý đồ gạt bỏ vật lạ ra ngoài nhưng hoàn toàn không ngăn nổi sức lực của người đàn ông, ngược lại lại kéo cả cự vật nuốt vào bên trong cơ thể.
Mật huyệt vốn trống rỗng đột nhiên được lấp đầy, bị côn ŧɦịŧ làm tràn đầy, không để lại chút khe hở nào.
Qυყ đầυ gặp tầng tầng lớp lớp trở ngại không ngừng tiến về phía trước, như muốn tới gặp lại cái đáy huyệŧ khép chặt ở tận dưới cùng một lần nữa nhưng lại không thể tiến vào.
"Thế mà đã biết đề phòng rồi hả? Vô dụng thôi."
Giản Mặc Thư thả cô xuống giường, rút gối đầu qua kê dưới lưng cô nâng nơi tư mật no đủ lên, lập tức chống lên người cô nhẹ nhàng ưỡn thẳng.
Bởi vì tư thế lúc này, Du Họa có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng cự vật kéo căng miệng huyệt hồng nhạt của cô thành màu trong suốt, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, trực tiếp chặng đường qυყ đầυ của người đàn ông tới đáy huyệŧ của cô, trở nên bịp bợm đụng chạm cái huyệt thịt nhỏ xinh xắn kia.
"A a… thầy Mặc Thư đừng, đừng làm chỗ đó...a ~ "
Miệng đáy huyệŧ mẫn cảm bị đâm vừa mỏi nhừ lại vừa ngứa, Du Họa muốn rời đi lại bị người đàn ông nắm eo tiến không được lùi chẳng xong, dù cô liên tục lắc mông nhỏ giãy giụa nhưng vẫn không ngăn được qυყ đầυ xảo trá đâm vào, đợi đến khi miệng đáy huyệŧ không chịu nổi bị đâm như vậy nữa cuối cùng cũng thả cửa, run rẩy mà trào ra một lượng dâʍ ŧɦủy̠ lớn.
Giản Mặc Thư thừa cơ xông về phía trước, hai quả trứng chim ‘bạch’ một tiếng vỗ vào miệng huyệt, không tốn chút sức nào đâm vào nơi cấm địa mềm mại. Miệng đáy huyệŧ vẫn đang phun nước đột nhiên bị đầu nấm ngăn chặn, lập tức nhanh chóng run rẩy, siết chặt lấy côn ŧɦịŧ đang xông vào, giữ lại cả mật dịch chưa kịp phun ra cùng khóa lại bên trong.
Giản Mặc Thư sảng khoái thở dài, túm lấy eo Du Họa cong người để rút côn ŧɦịŧ ra một chút, hư hỏng đâm vào đáy huyệŧ yếu ớt một sâu rồi lại một nông.
“Thời điểm Họa Họa cởi sạch quần áo đến nhận lời mời, anh đã muốn làm em như vậy rồi."
"A..." Du Họa ngồi phịch trên giường, tiếp nhận kɦoáı ƈảʍ vô cùng kịch liệt, dường như toàn bộ sức lực cũng bị người đàn ông làm đầy kỹ xảo cho đi mất rồi, ngay cả mắng chửi người cũng yếu đuối: "Sắc lang...!"
"Ừm, là anh."
Giản Mặc Thư nằm sấp người xuống cắn một nụ hoa của cô, thẳng thắn thừa nhận tội danh, biên độ mông hẹp rút ra đút vào cũng dần lớn hơn một chút.
Người đàn ông tiếp lời trêu chọc cô một câu nửa thật nửa đùa: "Nhưng anh nói muốn nhìn mật huyệt thì Họa Họa đồng ý cho xem mật huyệt, lại còn chơi đùa viên chân trâu, hơn nữa thân thể lại mẫn cảm, anh cứ muốn - cô gái nhỏ nghe lời như vậy đó, nếu bây giờ làm cô ấy chưa biết chừng dọa người chạy mất, dù sao cô ấy cũng dễ lừa gạt, cứ dỗ cho cao hứng là cam tâm tình nguyện để cho anh làm rồi."
Anh gặm hai nụ hoa biến thành màu đỏ diễm lệ, hài lòng đánh giá vài giây, lại hôn lên môi cô, hông dứt khoát cấp tốc thẳng ra va chạm, khiến cho từng tấc của gậy thịt kết hợp chặt chẽ với vách tường, xoay tròn khiến bên trong cơ thể cô ngứa ngáy, rồi lại dùng lực đâm vào phá tan miệng đáy huyệŧ, dùng ma sát kịch liệt và va chạm mang lại cho cô sự sảng khoái cực hạn.
Giản Mặc Thư men theo cánh tay lên bàn tay trái của cô giữ trên đỉnh đầu, cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng nói mang theo ý cười: "Không ngờ anh dỗ được cô ấy cực kỳ cao hứng, cô ấy còn gả cho anh."
Dỗ gì chứ… Rõ ràng là bắt nạt người ta!
Du Họa bị làm đến nước mắt lưng tròng, dường như muốn bám vào người anh cắn vài cái nhưng nhìn nụ cười yếu ớt dịu dàng bên môi anh, cuối cùng vẫn không thể mở miệng, vẻ mặt đau thương, căm giận mà quay đầu cắn góc chăn, mặc kệ cho cự vật kia không ngừng đút ra rút vào nơi giữa hai chân mình.
Du Họa ngầm đồng ý khiến người đàn ông càng thêm hưng phấn, lại càng mặc sức rong ruổi trên người cô.
…
Hồi lâu, cuối cùng côn ŧɦịŧ cũng run rẩy, mở rộng mã mắt phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi, rót đầy mật huyệt chật hẹp.
Giản Mặc Thư chậm rãi rút gậy thịt ra, chút dịch lỏng tại nơi hai người kết hợp theo miệng huyệt co rút phun ra, tựa như con suối, dịch trắng trong suốt đậm đặc, tất cả theo độ cong của hai mảnh thịt trai mà chảy xuống khắp nơi, hình ảnh cực kỳ ướŧ áŧ.
Du Họa thở hổn hển, vất vả lắm mới bình thường lại cơ thể đang run rẩy, lòng ngập tràn tin tưởng là có thể nghỉ ngơi rồi, kết quả lại thấy Giản Mặc Thư nhặt xấp phác họa trên đất lên lật trang, như thể gọi món chỉ vài trang để tới trước mặt cô: "Nếu Họa Họa đã không chọn, vậy để anh chọn, chính là những trang này nha."
"Đợi, đợi một chút, vậy vừa rồi…?"
"Vừa rồi mới là khai vị." Giản Mặc Thư vuốt bụng cô, "Bây giờ mới là bữa chính."
"Đêm tân hôn tất nhiên là phải ăn nhiều món ngon hơn chút rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.