Danh Họa

Chương 18: Thổ lộ

Thần Nguyệt

14/12/2022

Chương 18: Thổ lộ

Editor: Ballantine’s -18 chủi, em gái nhà bên ngây thơ, trong sáng.

"Đóa hoa kia, có ý nghĩa gì ... đặc biệt hay không?"

"Có."

Du Họa dùng chăn che tối hết hơn nửa khuôn mặt mình, chỉ lộ ra đôi mắt hồi hộp chăm chú nhìn người bên giường: "Có phải là... hoa sơn tra không?"

Giản Mặc Thư mỉm cười, sờ đầu cô: "Đúng."

Nhìn thấy dáng vẻ cong mi mắt, xấu hổ đến mức ngay cả khóe mắt cũng nhiễm màu hồng phớt của Du Họa, Giản Mặc Thư biết cô gái nhỏ của anh đã đọc hiểu tất cả tâm tư của anh rồi.

"Họa Họa thật thông minh."

Vậy, vậy mà lại đúng là hoa sơn tra!

Cho nên, bảo vệ người yêu duy nhất cũng là thật sao?

Không đợi Du Họa tiêu hóa tin tức này, Giản Mặc Thư lại đánh thêm một tiếng sấm kinh thiên động địa tới.

"Cho nên, Họa Họa đồng ý làm bạn gái của anh không?"

!!!

Cả người Du Hoa chui tọt vào trong chăn, bọc bản thân kín không có chỗ hở, bàn tay Giản Mặc Thư đang để trên đỉnh đầu cô vừa rồi cũng bị yên lặng ném ở bên ngoài.

Không khoa học nha! Rõ ràng chính là cô mỗi ngày đều gặp mộng xuân, đơn phương mơ ước cơ thể của anh, thế nào mà thầy Mặc Thư lại bắt đầu theo đuổi cô vậy?

Mặc dù giữa họ đã từng có tiếp xúc cơ thể thân mật, nhưng những điều đó cũng chỉ là... công việc mà thôi?

Nhưng nếu cẩn thận tính toán, cô là người mơ ước cơ thể thầy Mặc Thư từ đầu đến cuối, chỉ đụng đến côn ŧɦịŧ của anh một lần, còn là dưới sự khống chế của anh, dựa theo mệnh lệnh của anh hỗ trợ giải tỏa cho anh. Ngược lại, thầy Mặc Thư chuyên tâm làm việc vừa bắt đầu đã nhìn sạch bộ ngực và hoa huyệt của cô, bao lần ra tay sờ từng tấc cơ thể cô, chỉ mấy ngày đọc tư liệu gần đây, huyệt nhỏ của cô cũng không biết đã bị ngón tay anh xâm nhập biết bao nhiêu lần...

Trước mắt vẫn còn duy trì mối quan hệ giữa họa sĩ và người mẫu khỏa thân, cô đã sắp bị chơi đùa đến hỏng rồi, nếu thật sự làm bạn gái của thầy Mặc Thư vậy không phải là trực tiếp bị làm cho đến chết à?

Cô không những phải hoàn thành công việc của một người mẫu, còn phải gánh vác nhiệm vụ phát tiết du͙ƈ vọиɠ cho thầy Mặc Thư, bị cây gậy lớn của anh mở huyệt nhỏ ra làm đến phun nước, mà phần tϊиɦ ɖϊƈh͙ anh bắn ra rất nhiều cũng sẽ rót vào trong đáy huyệŧ nhỏ bé của cô...

Du Họa nhớ lại cự vật mạnh mẽ phun ra dịch trắng đậm đặc ngày hôm qua, hai chân không tự chủ khẽ khép lại.

Số lượng và kích thước như vậy, đầu tiên không nói đến bụng cô sẽ gồ lên giống như mang thai, chỉ nghĩ đến việc đưa hoàn chỉnh cả cây gậy thịt vùi vào trong hoa huyệt của cô cũng khiến cô chịu đủ rồi.

Nhưng mà, cho dù biết chuyện sắp tới có thể xảy ra, trong đầu cô cũng hoàn toàn không nảy sinh suy nghĩ từ chối gì cả, thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng hình ảnh hoa huyệt bị anh làm đến mềm đến nát...

Giản Mặc Thư hoàn toàn không biết trong đầu Du Họa đã quanh co rẽ mười tám khúc, thấy cô mãi không trả lời, còn tưởng là cô cảm thấy trước mắt chuyện liên quan đến thân phận của họ tiến triển quá nhanh.

"Anh hiểu được sự băn khoăn của Họa Họa, chúng ta quen biết chưa lâu, cũng chưa hiểu nhau rõ lắm, bỗng nhiên đề ra ý muốn bên nhau thì hơi qua loa."



"Nhưng mà, anh thích em."

Chợt nghe thấy lời thổ lộ, người trong chăn giật mình kinh ngạc, tỉnh táo lại từ trong tưởng tượng.

Tay Giản Mặc Thư khẽ chạm lên trên chăn, giọng nói trầm thấp mà thành khẩn:

"Lần đầu tiên anh nhìn thấy hình dáng của Họa Họa, thật ra là trong tấm hình do Ôn Lâm sưu tập chọn ra những người phù hợp làm người mẫu. Mặc dù lúc đó có rất nhiều ảnh của người khác, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Họa Họa, anh đã bị em hấp dẫn, cảm thấy vô cùng thuận mắt."

"Lần gặp mặt chính thức trong biệt thự, dáng vẻ của Họa Họa đỏ mặt đạt cao trào thật sự rất đẹp. Mặc dù ở chung chưa lâu, nhưng bất kể là tính cách hay là cơ thể, Họa Họa đều khiến anh vô cùng thích. Sau đó lại nhìn thấy bức họa kia trong sảnh triển lãm ở trường, lúc về vẫn luôn luôn nghĩ, nếu khi đó anh ở đó thì tốt rồi. Mặc dù nói như vậy hơi bất kính với bố em nhưng anh muốn tiếp nhận vị trí của ông ấy, bảo vệ em."

Âm thanh của một chữ cuối cùng rơi xuống, cả phòng rơi vào trầm mặc.

Du Họa trốn ở trong chăn, coi nó như mặt nạ của mình, che giấu vẻ mặt ngũ vị tạp trần* của mình đi.

*Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị là năm vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn, không rõ là vị nào thường dùng để miêu tả cảm xúc phức tạp, hỗn loạn, nói không nên lời.

Ngoại trừ cảm động ra, thật sự cô cũng không biết phải phản ứng như thế nào nữa.

Cô nghĩ bề ngoài của mình đã đủ cứng rắn, mà lại có người còn vô cùng cẩn thận dùng lực nhẹ nhàng bao bọc lấy nội tâm yếu ớt của cô, tỉ mỉ săn sóc, chiếu cố tất cả.

Du Họa hít hít mũi, cảm thấy tất cả đều do lỗi của cơn sốt, hại cô hít thở cũng không thông.

"Nếu như em cảm thấy bối rối, ngủ một giấc đi, coi những lời nói lúc nãy của anh như một giấc mộng, đến lúc tỉnh lại quên đi là được rồi."

Giọng Giản Mặc Thư nói ra rất nhẹ nhàng, giống như sợ khiến người kia giật mình sợ hãi hoặc là dáng vẻ giống như anh sắp bay đi xa bất cứ lúc nào.

"Không có!" Du Họa xốc chăn lên một cái, nắm chặt tay Giản Mặc Thư: "Không phải là bối rối..."

"Em cũng rất thích... thầy Mặc Thư."

"Vẫn còn đang ốm, sao lại còn khóc rồi?"

Giản Mặc Thư rút khăn tay, lau nước mắt cho cô: "Họa Họa đồng ý rồi sao?"

Du Họa dùng sức gật đầu.

"Vậy Họa Họa hôn anh một cái, đóng dấu anh chính là của em."

Chờ đến khi Du Họa vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, nặn từng chữ từng chữ ra ngoài, nói:

"Sẽ... lây... bệnh..."

"Chỉ hôn má thôi làm sao lây bệnh được? Họa Họa muốn hôn anh sao?"

"...Không phải."

Du Họa nghiêng đầu ngắm Giản Mặc Thư, thật đúng là cô đã nghĩ đến con dấu chính là muốn hôn lên môi anh.



Thầy Mặc Thư vẫn rất xấu xa, mất công cô vừa rồi còn cảm động!

Reng-- tiếng chuông cửa vang lên.

Cái đầu vừa mới nhô ra khỏi của Du Họa lại rụt về: "Thầy Mặc Thư nhanh đi mở cửa đi!"

Giản Mặc Thư nhìn thấy trên mặt cô gái nhỏ viết "đi nhanh đi, nhanh đi", không như mong muốn của cô, cúi đầu xuống tập kích một ngụm.

"Bệnh..."

Du Họa từ từ nhắm hai mắt lại, cảm giác trên lông mi có gì đó mềm mềm lướt qua, dừng trên mí mắt, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Giản Mặc Thư khoác áo ra ngoài mở cửa, đứng ở cửa là một lão tiên sinh hơn sáu mươi tuổi.

"Bác Nghiêm? Sao lại là bác đến vậy?"

Bác Nghiêm là bác sĩ tư của nhà họ Ôn mấy chục năm nay, y thuật vô cùng tốt, hơn nữa rất am hiểu cách điều dưỡng cơ thể người bệnh, còn từng điều dưỡng hết căn bệnh đau dạ dày nhiều năm của mẹ anh. Chẳng qua là mấy năm trước bác Nghiêm đã nửa nghỉ hưu, thường là nửa năm mới đến nhà khám bệnh một hai lần, theo lý hẳn là đang ở nhà hưởng thụ cuộc sống mới phải.

"Dì Ôn của con nhờ bác đến khám cho bạn gái tương lai của con." Bác Nghiêm mặc quần tây, áo sơmi trắng, trên vai đeo chéo một thùng thuốc, ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

"Bác cũng tò mò Mặc Thư sẽ thích kiểu con gái như thế nào."

Giản Mặc Thư khụ khụ hai tiếng: "Bây giờ đã là bạn gái rồi."

Du Họa nằm trên giường, đầu hướng về bên cạnh cửa, lão tiên sinh đi vào rõ ràng mang khuôn mặt nói năng thận trọng nhưng ánh mắt nhìn cô lại hiền từ giống như người lớn trong nhà vô cùng quen thuộc với đám con cháu, khiến cho cô cảm thấy rất khó hiểu.

Giản Mặc Thư nâng Du Họa dậy, dựa vào đầu giường để cho bác Nghiêm tiến hành kiểm tra theo thường lệ, sau đó lại hỏi qua các triệu chứng bệnh, cuối cùng kê một số thuốc viên còn có vài vị dược liệu để Giản Mặc Thư phối hợp với những nguyên liệu nấu ăn ôn bổ* nấu thành canh ăn chữa bệnh.

*Ôn bổ: Nữ chính nhiễm khí lạnh dẫn đến cảm lạnh nên vị thuốc/nguyên liệu nấu ăn có tính ôn (làm ấm), bổ (bồi bổ tăng cường miễn dịch).

"Du tiểu thư bởi vì suy nghĩ quá nhiều mà nghỉ ngơi không đủ, khí lạnh nhập vào người mới có thể sinh bệnh, chẳng qua xét đến cùng là do thiếu tập thể dục, cơ sở hơi yếu ớt, hơn nữa gần đây còn miệt mài quá độ..."

Giản Mặc Thư cùng lúc bị hai người trừng mắt liếc nhìn một cái.

"Lần phát sốt này không thương tổn đến căn cơ nhưng vẫn có chút ảnh hưởng, bây giờ chuyện phải làm là phải bồi dưỡng, củng cố cơ sở, từ từ bổ sung cơ thể tốt hơn, Mặc Thư có rảnh thì đưa Du tiểu thư cùng luyện tập nhiều một chút, cho cơ thể khỏe mạnh hơn."

Bác Nghiêm quay đầu về phía Giản Mặc Thư và ra hiệu anh ra ngoài thực hành với ông: "Lại đây, nhớ một chút đồ ăn cần phải kiêng."

Cửa phòng vừa đóng lại, bác Nghiêm lập tức nói lời thấm thía: "Có thể có lòng với cô gái nhỏ nhà người ta chút không, vốn cơ thể đã kém rồi còn bị con giày vò đến mức càng yếu ớt hơn! Mặc dù ỷ vào tuổi còn trẻ nhưng vẫn phải tiết chế lại!"

Bị người lớn ân cần dạy bảo như vậy, Giản Mặc Thư cũng không dám không biết xấu hổ, tay nắm thành quyền đưa lên miệng che giấu sự ngại ngùng: "Vâng, cảm ơn bác Nghiêm, con biết rồi."

Bác Nghiêm vẫn khá hiểu rõ tính cách của Giản Mặc Thư, nhìn thấy thái độ này của anh cũng biết trong lời nói có ít nhiều giả dối, một câu bên miệng "Con biết cái gì..." rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ cường điệu nhắc lại: "Nhất định phải điều dưỡng cơ thể người ta cho tốt trước!"

Lúc này Giản Mặc Thư không có lệ nữa, nghiêm túc chân thành đồng ý, bác Nghiêm mới yên tâm rời đi.

Giản Mặc Thư làm một bát mì chay trước cho Du Họa lót dạ, cho cô uống thuốc, nhìn thấy cô nằm xuống ngủ rồi mới ra khỏi nhà mua đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook