Danh Họa

Chương 95: Thục nữ x thầy giáo nghi lễ (15)

Thần Nguyệt

14/12/2022

Trong trang viên hầu tước của Giản Mặc Thư, Du Họa sắp nghênh đón cái Tết đầu tiên sau khi kết hôn.

"Thầy ơi, ngày mai chúng ta sẽ làm gì đây?"

Đêm trước mùng một, tuyết rơi bên ngoài, Du Họa đã sớm chui vào ổ chăn và rúc vào ngực anh, cô nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.

Giản Mặc Thư đưa chăn kéo lên trên, che hai lỗ tai của cô lại, làm cô chỉ lộ ra đôi mắt rồi sau đó cúi đầu, hôn nhẹ lên mí mắt của cô một cái: "Kêu một tiếng chồng yêu cho anh nghe trước đã."

Cho dù Giản Mặc Thư đã trở thành chồng của cô, kết hôn hơn nửa năm nhưng Du Họa đã có ấn tượng sâu sắc với thân phận thầy giáo nghi lễ của anh cho nên không sửa miệng được, cũng không muốn sửa miệng.

Du Họa hừ hừ hai tiếng: "Được rồi, thầy yêu --- ngày mai chúng ta làm gì để chúc mừng năm mới đây?"

Giản Mặc Thư cười cười, thương lượng với cô: "Tối mai cho bọn người hầu nghỉ phép, sau đó chúng ta tự làm bữa tối chúc mừng năm mới, thấy thế nào?"

"Tuyệt lắm!" Du Họa vui vẻ ôm lấy anh, đầu cọ cọ trước ngực anh: "Em vẫn chưa thử nấu nướng bao giờ!"

Lồng ngực được ngăn cách bởi một lớp áo ngủ cũng bị ma sát tới mức nóng lên, bụng dưới cũng bắt đầu khô nóng, Giản Mặc Thư bất đắc dĩ đè cô lại: "Bé cưng, anh biết em vui vẻ."

"Nhưng nếu em không muốn bị mất hết sức lực vào đêm nay thì mau nghe lời anh, lập tức đi ngủ."

Cảm nhận được vật giữa hai chân người đàn ông có xu hướng ngẩng đầu lên, Du Họa khẩn trương tới mức nhắm chặt hai mắt, chứng tỏ bản thân mình là một bé ngoan.

Không bao lâu sau, Du Họa đã yên tĩnh ngủ trong ngực của người đàn ông, Giản Mặc Thư vừa ổn định cảm giác khô nóng vừa nương theo ánh sáng từ lò sưởi sát tường để ngắm cô.

Sau khi làm vợ người ta, gương mặt thiếu nữ đã bớt đi vẻ non nớt và ngây thơ, mà thay vào đó là sự nhu mì và quyến rũ của thục nữ. Trong lúc anh dốc lòng tưới nước mỗi ngày thì cô đã âm thầm lột xác.

Nhìn thấy cô yên bình nằm bên cạnh mình hằng đêm, anh cảm thấy việc đã từng bị cha mẹ cô cản trở hoặc nói đúng hơn là khảo nghiệm không là gì cả, dù sao cuối cùng anh cũng đạt được phần thưởng là báu vật mà anh mơ ước nhiều năm.

Giản Mặc Thư cúi đầu rồi vùi vào tóc dài rối tung của Du Họa, ngửi mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn bên mũi mình rồi ngủ say.

Buổi chiều ngày kế tiếp, sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Giản Mặc Thư thực hiện lời hứa, sai người hầu đi nghỉ, kéo Du Họa đến phòng bếp rồi cài tạp đề cho hai người bọn họ.

Thiếu nữ vung tay ra sau lưng rồi buộc cái nơ con bướm cho tạp dề, sau đó nhào về phía nguyên liệu nấu ăn và gia vị, vô cùng tò mò mà chọc chọc chỗ này chỗ kia một chút, nhìn thịt tươi và rau dưa, cô không thể nào tưởng tượng chúng nó đã trải qua quá trình thần bí và kỳ diệu như thế nào mới trở thành món ăn trên bàn cơm mà cô thường thấy.

"A--- Thầy ơi!"

Du Họa đột nhiên sực nhớ: "Nhóm người hầu đã đi hết rồi, không ai dạy chúng ta nấu nướng, vậy phải làm sao giờ?"

Giản Mặc Thư tháo chiếc nhẫn cưới ngay ngón áp út xuống, tròng nó vào trong dây chuyền sapphire hơi cũ kỹ rồi đeo lên cổ: "Không cần, anh làm."

Đôi bàn tay thon dài của người đàn ông ngâm trong nước rồi rửa sạch, anh đứng trước thớt gỗ và cầm dao nhỏ lên, sau đó lập tức cắt bỏ phần mỡ dư thừa trên miếng thịt bò một cách dễ dàng mà hoàn toàn không dính vào một chút thịt nào.

Anh cầm dao phay cắt thịt bò thành hai nửa, phân biệt đường vân ngoài mặt của nó rồi sau đó nhanh chóng cắt nó thành những miếng thịt dài và hẹp bằng kích cỡ của ngón út. Anh đặt chúng vào trong chén rồi lại thêm muối, tiêu đen, nước cốt chanh, hương liệu và gia vị khác, sau đó kiên nhẫn trộn chúng lại với nhau.

Lúc Giản Mặc Thư làm tất cả việc này, Du Họa nấp bên cạnh anh như con mèo nhỏ, ánh mắt dõi theo từng động tác lưu loát của anh, đồ gia vị thấm vào trong thịt bò, mùi hương độc đáo cũng chầm chậm tỏa ra.

Cô nhịn không được mà để sát mũi vào bát rồi hít một hơi: "Thơm quá à... Khi nào thì có thể ăn?"

"Phải ướp ít nhất mười lăm phút mới có thể chiên."

Giản Mặc Thư liếc nhìn bộ dạng hai mắt tỏa sáng và không ngừng liếm môi của cô vợ nhỏ một cái, quyết định phân công cho cô một ít nhiệm vụ, để tránh cô chỉ nhìn thịt tươi rồi nuốt nước miếng.



Anh lấy con gà tây đã được người hầu nhổ lông và làm sạch nội tạng từ trước đến, dùng giấy ăn thấm khô hơi nước trên bề mặt, vẩy lên đó một chút gia vị, sau đó kêu Du Họa lại: "Bé cưng, mau đến bóp đều nó, món gà nướng đêm nay có ngon hay không đều phụ thuộc vào em cả."

"Thầy yên tâm, không thành vấn đề!"

Du Họa xắn tay áo rườm rà lên, tháo nhẫn cưới xuống rồi nhìn xung quanh một chút, đi đến phía sau lưng Giản Mặc Thư, cởi dây chuyển của anh ra rồi xâu nhẫn vào đó.

Một tay cô cầm thìa múc gia vị xối lên trên gà tây, tay còn lại ấn vào da gà, bắt đầu xoa đều nước sốt thơm ngon lên đó. Phía bên kia, Giản Mặc Thư đã bắt đầu xắt cà chua, hành tây, cà rốt và trộn rau, âm thanh dao đụng vào thớt và thìa chạm vào mâm hòa quyện vào nhau, ngoài cửa là khung cảnh tuyết rơi yên ả, đặc biệt khiến lòng người bình yên một cách kỳ lạ.

Mười lăm phút trôi qua, Giản Mặc Thư bật bếp lên, đổ dầu ô liu vào trong chảo, chờ tới khi dầu đủ độ nóng thì lập tức bỏ thịt bò đã thấm gia vị vào trong chảo, sức nóng xuyên thấu qua miếng thịt trong chảo dầu và nổ tí tách, hương thơm của gia vị tràn ngập vào không khí trong nháy mắt.

Sau khi người đàn ông điều chỉnh lửa xong thì lật từng miếng thịt bò lại, để lộ một mặt thịt hơi chín màu nâu vàng.

Tuy trên tay Du Họa vẫn duy trì công việc ướp gà nhưng nửa người trên đã lệch khỏi quỹ đạo thẳng đứng và nghiêng hẳn về phía người đàn ông bên kia, biểu cảm trên mặt và tư thế của cơ thể đều thể hiện đầy đủ cái gọi là "thèm nhỏ dãi".

Giản Mặc Thư vô tình xoay mặt qua, nhìn thấy dáng vẻ nay của cô thì không nhịn được mà cười ra tiếng: "Thèm tới vậy sao?"

Du Họa gật gật đầu.

Đồ ăn thầy làm còn thơm hơn đồ ăn cô thường ăn nữa!

Độ cong trên khóe miệng Giản Mặc Thư càng lớn hơn, anh gắp một miếng thịt bò đã chín được bảy phần, thổi nhè nhẹ rồi đưa lên môi cô: "Cẩn thận nóng."

Du Họa cũng học theo dáng vẻ của anh, chu môi ra thổi vài cá, sau đó "ực" một cái, ăn luôn miếng thịt bò.

Trong khoảnh khắc cắn vào miếng thịt, nước thịt ngon ngọt đã hấp thu đầy đủ gia vị tràn vào trong miệng, cộng với hương vị thơm ngon vừa đủ, Du Họa nheo mắt lại, lộ ra vẻ thỏa mãn: "Ăn ngon quá!"

"Thật sao?" Giản Mặc Thư nhìn cô ăn, khóe miệng dính đầy dầu, cơ thể chủ động đảm nhận trách nhiệm làm khăn tay, anh vô cùng tự nhiên mà cúi đầu ngậm chặt môi cô rồi liếm một vòng.

"Ưm ưʍ..."

Gà tây được tẩm một lớp mật ong vô cùng bóng loáng và béo ngậy dưới ánh lửa, mỡ động vật bị than lửa nướng chảy ra rồi rơi xuống than đỏ, phát ra tiếng kêu tí tách, ngọn lửa màu cam cũng bùng lên trên, phần da gà bị nướng chín.

Du Họa ngồi chồm hổm trước chậu than, liếm liếm đôi môi bị hôn đến đỏ bừng, cô lơ đễnh xoay tròn khung nướng gà tây, khuỷu tay đặt trên bắp đùi rồi chống cằm, còn đang suy nghĩ về miếng thịt bò vừa rồi, tuy mùi vị đã bị người đàn ông cướp đi phân nửa nhưng mùi vị còn lại khiến cô bị dư âm lất râu.

Cô quay đầu, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang bận rộn trên bếp, khóe miệng nở nụ cười trong vô thức.

Cô sắp đón cái Tết đầu tiên với thầy rồi.

Chờ tới khi Giản Mặc Thư xử lý gần xong hết đồ ăn rồi, khi muốn quay qua xem gà nướng thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quyến luyến của vợ mình.

Trái tim anh đột nhiên mềm nhũn, anh đi qua và ngồi xổm xuống, muốn nói chuyện với cô, ai ngờ lại nhìn thấy thân gà tây bốc cháy, anh cầm tay cô xoay khung nướng lại thì gà tây đã cháy khét tới mức đen như mực, không còn cách nào có thể cứu chữa được.

"Oa, huhu, xin lỗi thầy nhiều lắm!"

Vẻ mặt Du Họa buồn rười rượi, đối mặt sám hối với cái thứ không biết gọi là gà tây hay là than trên khung nướng: "Em làm hỏng rồi..."

Giản Mặc Thư cố nén nụ cười sắp bật ra trên môi, ôm cô vợ nhỏ đang buồn rầu của anh: "Bé cưng, chỉ là một con gà tây mà thôi, không có gì đáng lo cả, nếu em muốn thì bữa sau chúng ta lại nướng thêm lần nữa."

"Nhưng mà, sao có thể không ăn gà tây trong Tết chứ..." Du Họa mím môi, "Đều tại em, nếu em tập trung một chút thì không tới nỗi vậy rồi..."

Giản Mặc Thư còn muốn an ủi thêm vài câu, lại thấy ánh mắt Du Họa từ từ có vẻ kiên định, như thể đang hạ quyết tâm làm gì đó.

Cô đẩy nhẹ anh ra rồi xông ra ngoài.



Giản Mặc Thư nhìn vòng tay mình với vẻ sửng sờ, đang tính đi qua đó xe, Du Họa lại vòng trở về, đi tới lấy một quả anh đào lên bàn.

"Thầy ơi, em sẽ sửa chữa lại!"

Giọng nói vẫn còn vang vọng phòng bếp thế nhưng người đã xông ra ngoài lần nữa.

Giản Mặc Thư ngồi tại chỗ một hồi, quay đầu nhìn gà tây đã khét tới không ra gì, anh cười rộ lên.

Cô gái nhỏ đã trưởng thành, nếu cô muốn gánh trách nhiệm thì cứ nghe cô thôi.

Cuối cùng Du Họa cũng không xuất hiện ở phòng bếp nữa, Giản Mặc Thư đang nấu bữa tối cho hai người nên tạm thời không có thời gian phân tâm, mãi cho tới khi anh bưng thức ăn tới trước bàn ăn, mới hiểu "sửa chữa" theo lời Du Họa là đã xảy ra chuyện gì.

Giản Mặc Thư từ từ bước tới đặt mấy cái đĩa xuống một cách thong thả, mặt mày mỉm cười mà nhìn cô: "Bé cưng như vậy là muốn làm gì?"

Thiếu nữ khoác áo bào màu cam đỏ mà anh đã mặc khi nhận tước vị Hầu tước rồi nằm trên bàn cơm, đôi chân dài trắng nõn vươn ra từ trong vạt áo, nửa người dưới không hề có gì che đậy, hai chân mở rộng ra, ở giữa còn có một quả anh đào, vừa tròn vừa chỉa thẳng về phía anh, chỉ cần anh xoa nhẹ và kéo ra một cái thì có thể thưởng thức hoa huyệt trần trụi của cô một cách trọn vẹn.

"Em, em là gà tây." Thiếu nữ đỏ mặt nhìn anh, hai tay giữ lấy áo bào trên người, giả vờ rằng mình thật sự là một con gà tây thơm ngon.

"Thầy ăn em đi!"

Người đàn ông tuyệt đối không hề nghĩ tới cô vợ nhỏ ngây ngô và hay thẹn thùng của mình có thể nghĩ ra được phương pháp sửa chữa đặc biệt thế này nhưng không thể không nói, cách này vô cùng hợp ý anh.

Giản Mặc Thư cởϊ qυầи, nửa người dưới chỉ được tạp dề che lại, anh lấy quả anh đào đỏ tươi kia ra, áp cơ thể lại gần, qυყ đầυ đưa qυყ đầυ đặt tại cửa huyệt non mềm rồi cọ cọ.

"Bây giờ vẫn chưa ăn được."

"Tại sao?" Du Họa bắt đầu khẩn trương.

"Bên trong gà nướng thường được nhồi nhiều loại nhân khác nhau, nhưng mà nhìn em xem..." Bàn tay to đặt ngay bụng dưới mềm mịn của thiếu nữ rồi xoa xoa, "Nơi này trống trơn."

"Nhưng mà không sao." Giản Mặc Thư tự quyết định, "Thầy có thể giúp em rót đầy bụng."

Khác với bàn ăn tràn ngập tiếng nói cười của nhà khác, phòng ăn của trang viên Hầu tước vang vọng tiếng rêи ɾỉ ái muội khiến người ta mặt đỏ tim đập thật lâu.

Du Họa nằm lắc lư trên bàn cơm, cảm nhận thân dưới đưa tới sự va chạm đánh sâu vào trong tâm hồn, quá trình tình ái kịch liệt tới mức khiến cô cảm thấy không chỉ bàn ăn sắp sập mà ngay cả thân thể cô cũng bị tháo rời từng mảnh.

Bụng của cô đã chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ tới mức phồng to lên, lúc này trời bên ngoài đã tối, dưới ánh nến mập mờ, áo bào màu cam đỏ khoác trên người cô giống như một món gà tây nướng thơm ngon, được Hầu tước cao quý chậm rãi thưởng thức.

Hai mắt Du Họa đầy sương mù, cô nhìn chằm chằm dây chuyền đang treo lủng lẳng trên cổ người đàn ông.

Hai chiếc nhẫn kim cương cùng kiểu dáng chạm vào nhau theo nhịp độ di chuyển của anh, ngẫu nhiên còn bị bật ra xa nhưng rồi lại tụ về một chỗ. Nó tựa như số phận của bọn họ vậy, luôn quấn vào nhau, chưa bao giờ rời xa.

Năng lượng tích trữ cuối cùng cũng sắp sử dụng hết, Du Họa cố gắng nâng mí mắt đang sụp xuống, túm chặt lấy ống tay áo của Giản Mặc Thư.

"Thầy ơi, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Giản Mặc Thư ngừng động tác, cúi đầu hôn nhẹ môi cô: "Ngủ đi, muộn một chút sẽ kêu em dậy ăn tối."

Du Họa cảm thấy an tâm mà nhắm hai mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm.

Bọn họ còn có thể như vậy, còn có thể cùng nhau qua rất nhiều cái Tết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Họa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook