Chương 2: Án cướp tiêu cục 2
Lâm Nghệ 5255
28/02/2013
Quả nhiên có cỗ xe ngựa đậu ở cạnh Quần Ngọc Lâu.
Xe ngựa dài, thùng xe cũng dài.
Chỗ ngồi điều khiển ngựa không phải là người xa phu thông thường, thay vào đó là một vị công tử trẻ tuổi. Vị công tử này lưng đeo trường kiếm, y phục mầu mè, người cao to, trán nhô cao.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan cũng vừa xuống lầu.
Công tử trẻ tuổi đó thấy Cao Phong, liền xuống ngựa nói: “Tiểu muội suy đoán không lầm, quả nhiên hai vị ở đây.”
Cao Phong gật đầu, nói: “Ngươi mạnh giỏi chứ, Đinh Tương Ngọc.”
Đinh Hiểu Lan lẩm bẩm gọi: “Nhị ca”, rồi đứng sang một bên im lặng.
******
Đường Trung Long ngay sau khi nhảy xuống lầu liền chui vào thùng xe.
Màn xe vén lên, bên trong thùng có hai nam nhân, một nằm, một ngồi.
Người nằm đang ở trạng thái hôn mê, tuổi khoảng bốn mươi, thân thể cường tráng, sắc mặt trắng bệt, ngực được băng bó cẩn thận, các vết máu loang lỗ, hiển nhiên thương thế không nhẹ.
Người ngồi khoảng hơn ba mươi tuổi, râu quai nón mọc um tùm đầy mặt, hai mắt đờ đẫn, nét mặt đau khổ, vừa thấy Đường Trung Long, có vẻ như muốn cử động, nhưng chỉ nói được hai chữ “Đường ngũ”, rồi không nói nữa.
Đường Trung Long sau khi quan sát cẩn thận thương thế người nằm, hướng về người ngồi nói: “Sở tiêu đầu, rốt cuộc ai đã đả thương anh rể ta?”
Sở tiêu đầu có bộ râu quai nón nói: “Thụ Lâm …… bị người …… có đao ……” giọng nói thầm thì, có câu được câu không, dường như sự việc quá nghiêm trọng khiến cho ông ta sợ hãi quá không nói rõ thành lời.
Đường Trung Long thở dài lắc đầu, buồn bã bước xuống xe.
Cao Phong và anh em Đinh Tương Ngọc thấy hắn bước xuống liền chạy lại.
Đường Trung Long hỏi Đinh Tương Ngọc: “Rốt cuộc sự việc này như thế nào?”
Đinh Tương Ngọc níu mày nói: “Chi tiết sự tình ta không rõ lắm, chạng vạng chiều hôm qua, gia đinh báo có hai người bị thương tới cầu cứu, ta biết tình hình sau khi nhìn thấy hai người họ, liền lập tức cho mời đại phu tới chữa trị vết thương cho anh rể ngươi, về sau ta có nói chuyện với Sở tiêu đầu, có dò hỏi rất lâu nhưng cũng không ra manh mối gì.”
Đinh Hiểu Lan chen vào nói: “Sao ra manh mối nổi? ông ta không phải sợ hãi quá nên hóa thành ngớ ngẩn chăng? Nghe ông ấy nói xì xèo cả nửa buổi cũng không biết nói gì nữa.”
Đường Trung Long thở dài nói: “Sở tiêu đầu bẩm sinh đã nói ngọng, bây giờ lại gặp sự tình như vậy, cũng khó trách ông ta.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bây giờ làm sao? Ngươi có cách nào làm cho anh rể ngươi tỉnh lại không?”
Đường Trung Long gật đầu nói: “Ta đã có biện pháp, Đại ân hai vị đã cứu tỷ phu, Đường Trung Long này cảm kích bất tận!” nói xong liền chắp tay bái tạ.
Anh em Đinh gia lập tức trả lễ.
Đinh Tương Ngọc nói: “Đường huynh không cần cám ơn, Tần tổng tiêu đầu và Thái Sơn phái ta vốn có chung nguồn gốc, việc Đinh gia chúng ta ra tay cứu giúp là việc phải làm.”
Đường Trung Long ngăn không cho anh em họ trả lễ, nói: “Đinh huynh quá khách sáo.”
Cao Phong tiếp lời: “Người cướp đi hàng của Uy Võ tiêu cục, xem ra không phải hạng tầm thường.”
Đường Trung Long căm hận nói: “Mặc kể là người đó là ai, ta sẽ cho hắn biết đụng vào Thục Trung Đường môn sẽ không có kết quả tốt lành gì!”
Cao Phong nói: “Trước hết chúng ta cần thu xếp cho tỷ phu ngươi thật tốt, đợi sau này ông ta tỉnh lại rồi hãy tính.”
Đường Trung Long gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức mọi người đánh xe ngựa đi tới khách sạn Tường Bình ở phía đông phố.
Đợi đến khi vào khách sạn, thu xếp cho Tần Đại Sơn thỏa đáng xong thì trời đã tới giờ ngọ, mọi người đều cảm thấy bụng đói cồn cào, bèn kêu người khách sạn mang ra vài món thức ăn để dùng.
Đang lúc ăn, chợt thấy Sở tiêu đầu từ trong phòng xông ra, mặt đầy kích động, miệng luôn lảm nhảm “Nhanh lên nhanh lên”. Mọi người thấy vậy đều khẩn trương.
Đường Trung Long nói: “Xem ra anh rể ta đã tỉnh lại.” Mọi người lập tức xông vào phòng Tần Đại Sơn.
Tần Đại Sơn quả nhiên đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn trắng bệt, thấy bọn Đường Trung Long tiến vào phòng, thân thể như muốn ngồi dậy, cuối cùng lực bất tòng tâm, miệng ú ớ, rồi lại buông mình xuống.
Đường Trung Long vội tới bên gường, nắm lấy tay ông ta, nói nhỏ: “Tỷ phu, anh cảm thấy thế nào?”
Tần Đại Sơn ho hai lần, nói: “Ta ……” miệng mấp máy, hai mắt lờ đờ, hiển nhiên vết thương quá đau, không còn sức để nói nữa.
Đường Trung Long đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lôi từ trong bụng ra một bình sứ trắng, đổ ra một viên dược hoàn, bóp nát rồi hòa với nước cho Tần Đại Sơn uống.
Đinh Hiểu Lan không cầm nổi hiếu kỳ, hỏi: “Ngươi cho ông ta uống thuốc gì?”
Đường Trung Long nói: “Hùng Đản Linh Xà hoàn”
Thuốc thật hiệu nghiệm, sau khi Tần Đại Sơn uống xong Hùng Đản Linh Xà hoàn, trước tiên người run rẩy từng cơn, một lát sau thì khôi phục lại bình thường.
Sắc mặt ông ta từ trắng bệt dần dần biến thành tươi tắn hồng hào, ngay cả hơi thở cũng trở lên điều hòa trôi chảy.
Cao Phong và Đinh Tương Ngọc ngấm ngầm kinh ngạc, trong lòng đều nghĩ, người trong võ lâm chỉ biết đến bản lĩnh Đường môn dùng độc là thiên hạ đệ nhất, đâu biết họ còn chế tạo được diệu dược linh đan cũng cao minh như vậy.
Đinh Hiểu Lan vừa hồi hộp vừa vui mừng, vô tình nàng nắm lấy bàn tay Cao Phong, cặp mắt đẹp không ngừng theo dõi sắc mặt Tần Đại Sơn, rõ ràng linh dược của Đường môn đã khiến nàng khâm phục vô cùng.
Đinh Tương Ngọc cố ý ho, tựa hồ như muốn ám thị điều gì. Đinh Hiểu Lan nghe tiếng ho hiểu ý, khẽ kêu “Nhị ca”, nàng vội buông tay Cao Phong ra.
Một lát sau, Đường Trung Long cho Tần Đại Sơn uống chút cháo lỏng, Tần Đại Sơn nghiêng mặt nhìn các người trong phòng một lượt, hiển nhiên thần trí ông ta đã tỉnh.
Đường Trung Long nói: “Tỷ phu, huynh thấy thế nào?”
Tần Đại Sơn nói: “Ta khỏe rồi.”
Đường Trung Long lại hỏi: “Tiêu cục đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Đại Sơn hơi thở dài, nói: “Chuyện nói ra rất dài …”
Đường Trung Long nói: “Huynh nói vắn tắt thôi, chỉ nói các điểm chính.”
Tần Đại Sơn: “Được. Cách đây hai tháng ……”
Xe ngựa dài, thùng xe cũng dài.
Chỗ ngồi điều khiển ngựa không phải là người xa phu thông thường, thay vào đó là một vị công tử trẻ tuổi. Vị công tử này lưng đeo trường kiếm, y phục mầu mè, người cao to, trán nhô cao.
Cao Phong và Đinh Hiểu Lan cũng vừa xuống lầu.
Công tử trẻ tuổi đó thấy Cao Phong, liền xuống ngựa nói: “Tiểu muội suy đoán không lầm, quả nhiên hai vị ở đây.”
Cao Phong gật đầu, nói: “Ngươi mạnh giỏi chứ, Đinh Tương Ngọc.”
Đinh Hiểu Lan lẩm bẩm gọi: “Nhị ca”, rồi đứng sang một bên im lặng.
******
Đường Trung Long ngay sau khi nhảy xuống lầu liền chui vào thùng xe.
Màn xe vén lên, bên trong thùng có hai nam nhân, một nằm, một ngồi.
Người nằm đang ở trạng thái hôn mê, tuổi khoảng bốn mươi, thân thể cường tráng, sắc mặt trắng bệt, ngực được băng bó cẩn thận, các vết máu loang lỗ, hiển nhiên thương thế không nhẹ.
Người ngồi khoảng hơn ba mươi tuổi, râu quai nón mọc um tùm đầy mặt, hai mắt đờ đẫn, nét mặt đau khổ, vừa thấy Đường Trung Long, có vẻ như muốn cử động, nhưng chỉ nói được hai chữ “Đường ngũ”, rồi không nói nữa.
Đường Trung Long sau khi quan sát cẩn thận thương thế người nằm, hướng về người ngồi nói: “Sở tiêu đầu, rốt cuộc ai đã đả thương anh rể ta?”
Sở tiêu đầu có bộ râu quai nón nói: “Thụ Lâm …… bị người …… có đao ……” giọng nói thầm thì, có câu được câu không, dường như sự việc quá nghiêm trọng khiến cho ông ta sợ hãi quá không nói rõ thành lời.
Đường Trung Long thở dài lắc đầu, buồn bã bước xuống xe.
Cao Phong và anh em Đinh Tương Ngọc thấy hắn bước xuống liền chạy lại.
Đường Trung Long hỏi Đinh Tương Ngọc: “Rốt cuộc sự việc này như thế nào?”
Đinh Tương Ngọc níu mày nói: “Chi tiết sự tình ta không rõ lắm, chạng vạng chiều hôm qua, gia đinh báo có hai người bị thương tới cầu cứu, ta biết tình hình sau khi nhìn thấy hai người họ, liền lập tức cho mời đại phu tới chữa trị vết thương cho anh rể ngươi, về sau ta có nói chuyện với Sở tiêu đầu, có dò hỏi rất lâu nhưng cũng không ra manh mối gì.”
Đinh Hiểu Lan chen vào nói: “Sao ra manh mối nổi? ông ta không phải sợ hãi quá nên hóa thành ngớ ngẩn chăng? Nghe ông ấy nói xì xèo cả nửa buổi cũng không biết nói gì nữa.”
Đường Trung Long thở dài nói: “Sở tiêu đầu bẩm sinh đã nói ngọng, bây giờ lại gặp sự tình như vậy, cũng khó trách ông ta.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Bây giờ làm sao? Ngươi có cách nào làm cho anh rể ngươi tỉnh lại không?”
Đường Trung Long gật đầu nói: “Ta đã có biện pháp, Đại ân hai vị đã cứu tỷ phu, Đường Trung Long này cảm kích bất tận!” nói xong liền chắp tay bái tạ.
Anh em Đinh gia lập tức trả lễ.
Đinh Tương Ngọc nói: “Đường huynh không cần cám ơn, Tần tổng tiêu đầu và Thái Sơn phái ta vốn có chung nguồn gốc, việc Đinh gia chúng ta ra tay cứu giúp là việc phải làm.”
Đường Trung Long ngăn không cho anh em họ trả lễ, nói: “Đinh huynh quá khách sáo.”
Cao Phong tiếp lời: “Người cướp đi hàng của Uy Võ tiêu cục, xem ra không phải hạng tầm thường.”
Đường Trung Long căm hận nói: “Mặc kể là người đó là ai, ta sẽ cho hắn biết đụng vào Thục Trung Đường môn sẽ không có kết quả tốt lành gì!”
Cao Phong nói: “Trước hết chúng ta cần thu xếp cho tỷ phu ngươi thật tốt, đợi sau này ông ta tỉnh lại rồi hãy tính.”
Đường Trung Long gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức mọi người đánh xe ngựa đi tới khách sạn Tường Bình ở phía đông phố.
Đợi đến khi vào khách sạn, thu xếp cho Tần Đại Sơn thỏa đáng xong thì trời đã tới giờ ngọ, mọi người đều cảm thấy bụng đói cồn cào, bèn kêu người khách sạn mang ra vài món thức ăn để dùng.
Đang lúc ăn, chợt thấy Sở tiêu đầu từ trong phòng xông ra, mặt đầy kích động, miệng luôn lảm nhảm “Nhanh lên nhanh lên”. Mọi người thấy vậy đều khẩn trương.
Đường Trung Long nói: “Xem ra anh rể ta đã tỉnh lại.” Mọi người lập tức xông vào phòng Tần Đại Sơn.
Tần Đại Sơn quả nhiên đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn trắng bệt, thấy bọn Đường Trung Long tiến vào phòng, thân thể như muốn ngồi dậy, cuối cùng lực bất tòng tâm, miệng ú ớ, rồi lại buông mình xuống.
Đường Trung Long vội tới bên gường, nắm lấy tay ông ta, nói nhỏ: “Tỷ phu, anh cảm thấy thế nào?”
Tần Đại Sơn ho hai lần, nói: “Ta ……” miệng mấp máy, hai mắt lờ đờ, hiển nhiên vết thương quá đau, không còn sức để nói nữa.
Đường Trung Long đột nhiên như nghĩ tới điều gì, lôi từ trong bụng ra một bình sứ trắng, đổ ra một viên dược hoàn, bóp nát rồi hòa với nước cho Tần Đại Sơn uống.
Đinh Hiểu Lan không cầm nổi hiếu kỳ, hỏi: “Ngươi cho ông ta uống thuốc gì?”
Đường Trung Long nói: “Hùng Đản Linh Xà hoàn”
Thuốc thật hiệu nghiệm, sau khi Tần Đại Sơn uống xong Hùng Đản Linh Xà hoàn, trước tiên người run rẩy từng cơn, một lát sau thì khôi phục lại bình thường.
Sắc mặt ông ta từ trắng bệt dần dần biến thành tươi tắn hồng hào, ngay cả hơi thở cũng trở lên điều hòa trôi chảy.
Cao Phong và Đinh Tương Ngọc ngấm ngầm kinh ngạc, trong lòng đều nghĩ, người trong võ lâm chỉ biết đến bản lĩnh Đường môn dùng độc là thiên hạ đệ nhất, đâu biết họ còn chế tạo được diệu dược linh đan cũng cao minh như vậy.
Đinh Hiểu Lan vừa hồi hộp vừa vui mừng, vô tình nàng nắm lấy bàn tay Cao Phong, cặp mắt đẹp không ngừng theo dõi sắc mặt Tần Đại Sơn, rõ ràng linh dược của Đường môn đã khiến nàng khâm phục vô cùng.
Đinh Tương Ngọc cố ý ho, tựa hồ như muốn ám thị điều gì. Đinh Hiểu Lan nghe tiếng ho hiểu ý, khẽ kêu “Nhị ca”, nàng vội buông tay Cao Phong ra.
Một lát sau, Đường Trung Long cho Tần Đại Sơn uống chút cháo lỏng, Tần Đại Sơn nghiêng mặt nhìn các người trong phòng một lượt, hiển nhiên thần trí ông ta đã tỉnh.
Đường Trung Long nói: “Tỷ phu, huynh thấy thế nào?”
Tần Đại Sơn nói: “Ta khỏe rồi.”
Đường Trung Long lại hỏi: “Tiêu cục đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Đại Sơn hơi thở dài, nói: “Chuyện nói ra rất dài …”
Đường Trung Long nói: “Huynh nói vắn tắt thôi, chỉ nói các điểm chính.”
Tần Đại Sơn: “Được. Cách đây hai tháng ……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.