Chương 149: Hoan Lạc chi đảo 4
Lâm Nghệ 5255
01/03/2013
Nhìn thấy Lưu Nhị Đản từ trong nhà đi ra, tay Lôi Vũ ra dấu cho Cao Phong, ý muốn tiếp tục bám theo sau gã. Cao Phong có chút không hiểu lão, nhưng không tiện hỏi lại, đành theo sau Lôi Vũ đi theo hướng Lưu Nhị Đản.
Khi họ ra khỏi cổng, đã thấy Lưu Nhị Đản tiếp tục trảy về hướng bắc, quả nhiên không đầy một khắc sau, y đã đi đến một toà cung điện to lớn.
Toà cung điện sừng sững khí thế hoành tráng, bên trong có một đại sảnh.
Cao Phong, Lôi Vũ ẩn mình trong đám cỏ cây, qua ánh sáng đèn lửa trong điện, họ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đại sảnh, nhưng không nghe tiếng người nói chuyện.
Lôi Vũ nhỏ giọng bảo Cao Phong:
- Khi Bạch Long sứ giả tới đây tiếp đón khách khứa, mình mà muốn nghe trộm đối thoại của bọn họ, thể nào cũng phải vô trong sảnh đó mới theo dõi được.
Cao Phong gật gù, đáp:
- Nhưng bọn mình ẩn nấp chỗ nào để khỏi bị phát hiện.
Lôi Vũ trỏ tay về mé tây sảnh đường, nói:
- Người thấy tấm hoành phi kia liệu dùng được hay chăng?
Nhìn theo hướng lão chỉ, quả nhiên Cao Phong nhận ra bức hoành phi có ba chữ đại tự dát vàng "Tụ Nghĩa Đường", gã hỏi:
- Ý ông muốn hai ta cùng nấp vào đàng sau tấm hoành phi ấy?
Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế. Nhưng mà, từ khi lẩn trốn sau biển đó trở đi, ngươi phải nhớ cho kỹ điều này mới được!
Cao Phong hỏi:
- Nhớ kỹ cái gì?
Lôi Vũ bảo:
- Tức là, ngươi mà có chợt trông thấy người ngợm kỳ quái đến đâu, hay có nghe được chuyện gì khinh khủng mấy đi nữa, đều phải cố gắng trấn tĩnh, hiểu chưa?
Cao Phong lại gật đầu chấp thuận.
Cùng lúc ấy, bóng dáng Lưu Nhị Đản đã từ trong toà cung điện bước ra, y đi mất, bên trong cung điện chẳng còn một ai.
Lôi Vũ nhìn Lưu Nhị Đản đi khuất, lão vỗ nhẹ vào tay Cao Phong, hai người rất nhanh chóng đột nhập vô cung điện, người đi về mé trái, kẻ tiến theo bên phải, hầu như đồng lúc phóng mình lên nấp vào đàng sau hoành phi.
Từ chỗ ẩn khá cao ấy, tầm mắt họ có thể bao quát trọn sảnh đường, cả hai lập tức nín hơi, tập trung tinh thần chờ Bạch Long môn chủ đưa khách đến.
Sau ước chừng hai tuần trà, quả nhiên từ mé ngoài có tiếng bước chân vọng vào.
Cao Phong chẳng ngăn nổi tò mò, gã chăm chú nhìn ra ngoài sân, thì thấy sáu, bẩy người đang lục tục vô điện, chỉ là, khi gã nhìn thấy người đi trước nhất, đầu óc gã bỗng quay cuồng, lồng ngực quặn thắt, tinh thần gã bỗng mê muội, suýt nữa là gã đã ngã lộn cổ xuống bên dưới.
Vì người đi trước ấy, quá sức bất ngờ, lại là Hoa Ngưỡng Hạc!
Lôi Vũ vội chụp cứng vào bắp tay gã, đề phòng gã vì quá kích thích mà gây tiếng động, làm lộ tông tích.
Đàng sau Hoa Ngưỡng Hạc có sáu người, một là Bạch Long sứ giả, một là Phí Ngữ Thư, ngoài ra, trong số bốn người kia, có một người mà Lôi Vũ từng quen biết, chính thị vị phó thống lĩnh Cẩm Y vệ Hàn Trung đột nhiên biệt tăm nơi kinh đô hai tháng trước đây, và cũng một trong số bốn người là chỗ quen cũ của Cao Phong, người ấy đích thực tên phản đồ Võ Đang, hiện đanhg nắm vai giáo chủ Thần Llinh giáo, là Dương Bảo Thiên.
"Sao mà Hoa Ngưỡng Hạc này đã đội mồ sống lại? Sao lão lại có mặt trên đảo nay? Sao lại có vẻ là nhân vật thủ lĩnh tối cao của cả đám? Mà lão sao quen biết cùng Dương Bảo Thiên? Giữa hai người, mối giây liên hệ là thế nào?
Một chuỗi những nghi vấn đó làm Cao Phong suy nghĩ muốn nổ tung đầu óc lên, cũng không sao hiểu rõ ngọn ngành!
Gã thầm vận khí, điều hoà hơi thở, gắng sức kiềm chế những khích động trong lòng.
Khi Lôi Vũ thấy gã hơi thở đã bình hoà trở lại, lão biết gã đã tự chủ được rồi, bèn chầm chậm buông lỏng bắp tay gã ra.
Đoàn bẩy người của Hoa Ngưỡng Hạc, Dương Bảo Thiên vô điện xong, họ đến đại sảnh Tụ Nghĩa đường, cùng chia nhau ngồi quanh một cái bàn lớn,. Rượu thịt bèn lập tức được dâng lên.
Rôi nghe tiếng Hoa Ngưỡng Hạc:
- Dương giáo chủ ngàn dặm vượt biển đến chơi hòn đảo nhỏ bé này, ta chiêu đãi khiếm khuyết, mong được tha thứ.
Dương Bảo Thiên cười ha hả, đáp:
- Lão môn chủ khách khí quá rồi! Mình như người một nhà cả, đâu có gì mà phải đối xử như người dưng?
Rồi lão còn ha ha thêm một tràng nữa.
Lạ một điều là Hoa Ngưỡng Hạc cũng cười hì hì bồi tiếp lão.
Khi họ ra khỏi cổng, đã thấy Lưu Nhị Đản tiếp tục trảy về hướng bắc, quả nhiên không đầy một khắc sau, y đã đi đến một toà cung điện to lớn.
Toà cung điện sừng sững khí thế hoành tráng, bên trong có một đại sảnh.
Cao Phong, Lôi Vũ ẩn mình trong đám cỏ cây, qua ánh sáng đèn lửa trong điện, họ có thể nhìn rõ mọi thứ trong đại sảnh, nhưng không nghe tiếng người nói chuyện.
Lôi Vũ nhỏ giọng bảo Cao Phong:
- Khi Bạch Long sứ giả tới đây tiếp đón khách khứa, mình mà muốn nghe trộm đối thoại của bọn họ, thể nào cũng phải vô trong sảnh đó mới theo dõi được.
Cao Phong gật gù, đáp:
- Nhưng bọn mình ẩn nấp chỗ nào để khỏi bị phát hiện.
Lôi Vũ trỏ tay về mé tây sảnh đường, nói:
- Người thấy tấm hoành phi kia liệu dùng được hay chăng?
Nhìn theo hướng lão chỉ, quả nhiên Cao Phong nhận ra bức hoành phi có ba chữ đại tự dát vàng "Tụ Nghĩa Đường", gã hỏi:
- Ý ông muốn hai ta cùng nấp vào đàng sau tấm hoành phi ấy?
Lôi Vũ đáp:
- Đúng thế. Nhưng mà, từ khi lẩn trốn sau biển đó trở đi, ngươi phải nhớ cho kỹ điều này mới được!
Cao Phong hỏi:
- Nhớ kỹ cái gì?
Lôi Vũ bảo:
- Tức là, ngươi mà có chợt trông thấy người ngợm kỳ quái đến đâu, hay có nghe được chuyện gì khinh khủng mấy đi nữa, đều phải cố gắng trấn tĩnh, hiểu chưa?
Cao Phong lại gật đầu chấp thuận.
Cùng lúc ấy, bóng dáng Lưu Nhị Đản đã từ trong toà cung điện bước ra, y đi mất, bên trong cung điện chẳng còn một ai.
Lôi Vũ nhìn Lưu Nhị Đản đi khuất, lão vỗ nhẹ vào tay Cao Phong, hai người rất nhanh chóng đột nhập vô cung điện, người đi về mé trái, kẻ tiến theo bên phải, hầu như đồng lúc phóng mình lên nấp vào đàng sau hoành phi.
Từ chỗ ẩn khá cao ấy, tầm mắt họ có thể bao quát trọn sảnh đường, cả hai lập tức nín hơi, tập trung tinh thần chờ Bạch Long môn chủ đưa khách đến.
Sau ước chừng hai tuần trà, quả nhiên từ mé ngoài có tiếng bước chân vọng vào.
Cao Phong chẳng ngăn nổi tò mò, gã chăm chú nhìn ra ngoài sân, thì thấy sáu, bẩy người đang lục tục vô điện, chỉ là, khi gã nhìn thấy người đi trước nhất, đầu óc gã bỗng quay cuồng, lồng ngực quặn thắt, tinh thần gã bỗng mê muội, suýt nữa là gã đã ngã lộn cổ xuống bên dưới.
Vì người đi trước ấy, quá sức bất ngờ, lại là Hoa Ngưỡng Hạc!
Lôi Vũ vội chụp cứng vào bắp tay gã, đề phòng gã vì quá kích thích mà gây tiếng động, làm lộ tông tích.
Đàng sau Hoa Ngưỡng Hạc có sáu người, một là Bạch Long sứ giả, một là Phí Ngữ Thư, ngoài ra, trong số bốn người kia, có một người mà Lôi Vũ từng quen biết, chính thị vị phó thống lĩnh Cẩm Y vệ Hàn Trung đột nhiên biệt tăm nơi kinh đô hai tháng trước đây, và cũng một trong số bốn người là chỗ quen cũ của Cao Phong, người ấy đích thực tên phản đồ Võ Đang, hiện đanhg nắm vai giáo chủ Thần Llinh giáo, là Dương Bảo Thiên.
"Sao mà Hoa Ngưỡng Hạc này đã đội mồ sống lại? Sao lão lại có mặt trên đảo nay? Sao lại có vẻ là nhân vật thủ lĩnh tối cao của cả đám? Mà lão sao quen biết cùng Dương Bảo Thiên? Giữa hai người, mối giây liên hệ là thế nào?
Một chuỗi những nghi vấn đó làm Cao Phong suy nghĩ muốn nổ tung đầu óc lên, cũng không sao hiểu rõ ngọn ngành!
Gã thầm vận khí, điều hoà hơi thở, gắng sức kiềm chế những khích động trong lòng.
Khi Lôi Vũ thấy gã hơi thở đã bình hoà trở lại, lão biết gã đã tự chủ được rồi, bèn chầm chậm buông lỏng bắp tay gã ra.
Đoàn bẩy người của Hoa Ngưỡng Hạc, Dương Bảo Thiên vô điện xong, họ đến đại sảnh Tụ Nghĩa đường, cùng chia nhau ngồi quanh một cái bàn lớn,. Rượu thịt bèn lập tức được dâng lên.
Rôi nghe tiếng Hoa Ngưỡng Hạc:
- Dương giáo chủ ngàn dặm vượt biển đến chơi hòn đảo nhỏ bé này, ta chiêu đãi khiếm khuyết, mong được tha thứ.
Dương Bảo Thiên cười ha hả, đáp:
- Lão môn chủ khách khí quá rồi! Mình như người một nhà cả, đâu có gì mà phải đối xử như người dưng?
Rồi lão còn ha ha thêm một tràng nữa.
Lạ một điều là Hoa Ngưỡng Hạc cũng cười hì hì bồi tiếp lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.