Danh Kiếm Hoa Hương

Chương 18: Oan gia ngõ hẹp 4

Lâm Nghệ 5255

28/02/2013

Cao Phong cười gượng, không biết phải đáp lại làm sao.

Đinh Hiểu Lan lòng cởi mở, cười nói: “Võ công lão đạo gia thật khó có ai bì kịp, nếu muốn đào tạo môn đồ, sao lại không có đệ tử giỏi?”

Dương Bảo Thiên nói: “Ngươi lầm rồi, đạo lý của võ học yêu cầu bản chất của người luyện võ rất cao, rất trọng yếu, cái này phải do duyên ngộ, không thể mưu cầu, nếu cố công tìm kiếm, sao lại dễ dàng là có được?”

Đinh Hiểu Lan nói: “Hứ? thật vậy sao?”

Cao Phong thầm nhủ: “Bản chất của người luyện võ tất nhiên là trọng yếu, nhưng nếu hiểu rõ được tinh nghĩa của phương pháp luyện tập, thì có thể tăng thêm được phân nửa thời gian rồi, lão ta tuy có thông minh tài trí, nhưng cũng chưa được lĩnh ngộ việc này cho lắm.”

Dương Bảo Thiên lại nói: “Cao Phong chỉ mới luyện tập vài chục chiêu Kinh Long kiếm pháp ngăn ngắn thế thôi mà đã đạt tới cảnh giới tinh thuần, có thể nói xuất thần nhập hóa, không thể có ai thay thế được, đây là sự kiện có một không hai trong mấy trăm năm thành lập phái Võ Đang, ta nghĩ ngay cả sư tổ sáng lập Trương Tam Phong cũng không thể ngờ tới, là sau này đã có người hậu thế đem kiếm pháp của mình rèn luyện tới cảnh giới cao như vậy.”

Cao Phong thản nhiên nói: “Lão đưa tôi lên cao quá, tôi chỉ là đụng đâu đánh đó thôi.”

Lời nói của hắn tuy thành thật, nhưng khó làm người khác tin theo.

Dương Bảo Thiên thở dài nói: “Thái độ ngươi khiêm tốn, thật đáng quý, cả đám đệ tử không ra hồn của ta còn lâu mới sánh vai với ngươi được.” Nói xong lão đưa mắt quét một vòng đám đệ tử.

Đám đệ tử như chuột thấy mèo, ai nấy đều cúi đầu co rún người lại, ngay cả hơi thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ sơ ý làm giáo chủ sư phụ nổi giận, tai họa có thể giáng lên đầu bất cứ lúc nào.

Cao Phong đã phá hoại chuyện mỹ sự của lão, lòng nghĩ thầm chắc lão nổi giận vô cùng, nhưng đến khi nghe lão nói ra như thế, nhất thời hắn cũng không biết phải tìm lời đối đáp làm sao.

Một lát sau, Dương Bảo Thiên tra kiếm vào vỏ, đột nhiên cười khanh khách: “Cao Phong, ta có một ý kiến này, nghĩ muốn trao đổi với ngươi, không biết ngươi có muốn nghe không?”

Cao Phong nói: “Lão cứ nói thẳng ra.”



Dương Bảo Thiên nói: “Kiếm pháp Võ Đang được xem là tuyệt kỹ gồm có ba bộ kiếm pháp, điều này chắc ngươi đã biết.”

Cao Phong gật đầu nói: “Đúng.”

Dương Bảo Thiên nói: “Cho đến nay, mặc dầu ba bộ tuyệt kỹ kiếm pháp Võ Đang vẫn còn tồn tại, nhưng có hai bộ đã bị khiếm khuyết không hoàn chỉnh.”

Cao Phong cười, nói: “Cái này đều do kiệt tác của lão, ta biết rồi.”

Mắt Dương Bảo Thiên chớp lại thành một đường: “Nhưng đối với ta, toàn bộ ba bộ kiếm pháp này, ngay một chiêu một chữ cũng không thiếu.”

Cao Phong nói: “Đúng vậy, ngọn lửa do lão tạo ra lúc ly khai khỏi phái Võ Đang cháy quá lợi hại, mũi của đám đạo sĩ thúi Võ Đang làm sao ngửi ra được.”

Dương Bảo Thiên nói: “Xét võ công ta ngày nay, tuy không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng cũng không sai biệt mấy.”

Cao Phong nói: “Lời của lão không chút khoa trương.”

Dương Bảo Thiên nói: “Võ công ta có thành tựu như vậy, toàn bộ đều dựa vào ba bộ kiếm pháp này.”

Cao Phong trầm ngâm, nói: “Điều này ta cũng cảm thấy được.”

Dương Bảo Thiên nhìn thẳng vào mặt hắn, cười nói: “Nhưng ngươi chỉ học được một bộ Kinh Long kiếm pháp, hơn nữa ta còn biết, năm ấy lúc Cổ Mộc sư huynh truyền thụ cho ngươi mười ba chiêu của bộ kiếm pháp, còn có một chiêu không cho ngươi luyện.”

Cao Phong cười gượng: “Đúng vậy, lệnh sư phụ tôi nào dám không tuân, chiêu thức đó quá hung hiểm, đã xuất khó thâu, dễ đưa đến tử vong cho người, đã bao năm nay, tuy chiêu thức có sẵn trong lòng, nhưng tôi quyết không dám luyện qua.”



Dương Bảo Thiên nói: “Do đó, nghiêm khắc mà nói, ngươi ngay một bộ kiếm pháp cũng không học vẹn toàn.”

Cao Phong gật đầu, không nói được lời nào.

Dương Bảo Thiên lại đưa tay vuốt râu cười nói: “Ngươi vừa rồi đã giao đấu với đám đệ tử bất tài của ta, ta nghĩ ngươi cũng đã nhận ra, mấy bộ kiếm pháp đó đâu phải ta bủn xịn không truyền cho, mà hầu như toàn bộ đã truyền thụ hết cho bọn chúng.”

Cao Phong nói: “Đứng về mặt này lão thật đúng là đại bàng, vung cánh vẫy vùng một phương, các đạo sĩ này đầu quân dưới trướng chẳng khác nào các đệ tử môn của phái Võ Đang.”

Dương Bảo Thiên nghiêm mặt nói: “Do đó căn cứ vào tư chất của ngươi, cùng với trình độ đã đạt tới cảnh giới võ học bây giờ, nếu như ngươi được học trọn vẹn ba bộ kiếm pháp, không tới năm năm, ngươi nhất định sẽ trở thành vô định thiên hạ.”

Cao Phong tựa hồ như nghe không rõ, hắn căng mắt nhìn lão ta: “Ý của lão là muốn truyền cho tôi hai bộ kiếm pháp kia phải không?”

Dương Bảo Thiên gật đầu, bình thản cười nói: “Đương nhiên ta cũng có điều kiện.”

Cao Phong nói: “Điều kiện gì? nói ra nghe thử.”

Dương Bảo Thiên nói rành mạch từng chữ: “Ta muốn mời ngươi giữ chức phó giáo chủ bản giáo!”

Cao Phong nghe vậy ngây người ra, rõ ràng hắn quá bất ngờ.

Đối diện với danh và lợi cả hai thâu về một lúc, thử hỏi trên đời có ai dám cự tuyệt?

Đám đạo sĩ Thần Linh giáo ai nấy đều trố mắt như muốn lòi hết con ngươi ra, bọn chúng rõ ràng nghĩ mãi không thông, không biết vì sao ân sư giáo chủ lại xem trọng một kẻ thù đã phá hoại chuyện mỹ sự của bản giáo?

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Kiếm Hoa Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook