Chương 3
Mít
21/10/2023
Tháng 7 năm 2005, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với đứa bé 5 tuổi như tôi_ Tôi phải đi học mẫu giáo, được quen với nhiều bạn nhỏ khác. Thật ra nếu tôi không đi học cũng vẫn quen được nhiều bạn mới_ bởi vì, nhà tôi ngay bên trường mà hihi. Nhưng mẹ nói với tôi muốn làm chị gái tốt thì phải đi học, tôi lớn rồi phải làm gương cho em. Vì phải làm chị tốt tôi quyết định tôi sẽ đi học.
Hôm sau, mẹ đưa tôi đi gặp cô Nga_ cô giáo mẫu giáo để làm thủ tục nhập học. Cô Nga rất tốt với tôi, cô dạy tôi viết chữ còn biết làm thơ nữa. Nào là: O tròn như quả trứng gà, ô thì thêm mũ, ơ thì có râu, rồi cô dạy tôi hát, dạy tôi nhảy. Vui nhất là được gặp nhiều bạn nhỏ khác, có bạn ở xóm trên, bạn xóm dưới, còn có các bạn, các anh chị ở xóm giữa của tôi nữa_ đi học thật vui quá.
Từ ngày tôi đi học mẹ liền thường xuyên dạy tôi viết chữ, lúc đầu mẹ rất có kiên nhẫn dạy tôi nhưng dần dần mẹ sẽ nổi nóng còn đánh tôi. Mẹ bảo:
- Sao mầy ngủ như vậy hả? Viết có chữ a không làm không được. Ngu sao mà ngu, không biết sao tao lại sinh ra mày. - Nói rồi mẹ liền ra trước nhà bỏ mặt tôi. Một lát sau mẹ quay lại với cây roi chim chim dài trên tay (cây chim chim chuối dẻ đây là tên gọi của cây ăn quả, quả nhỏ còn sống có màu xanh lá chín có màu vàng ăn rất ngon. Cây nhánh rất dẻo dai đánh rất khó gãy). Nhìn mẹ cầm trên tay cây roi tôi rất sợ giọng tôi run run:
- Mẹ.. mẹ con sợ.
- Mày sợ cái gì sợ, mầy viết không được biết tay tao. - Mẹ tôi hầm hừ nói. Rồi mẹ ngồi xuống dạy tôi viết. Mỗi lần tôi quên cách ô, quên chữ mẹ liền đánh tôi. Mẹ đánh lên mông, lên lưng, lên chân tay tôi. Đôi khi mẹ còn đánh lên mặt tôi nữa. Tôi đau quá, tôi chỉ biết khóc nhưng khóc dám khóc lớn, chỉ vừa khóc vừa viết bài tập của mình. Cuối cùng tôi cũng viết xong bài tập rồi vui quá, cũng đau quá hức.. hức mẹ không thương tôi. Vừa viết bài xong mẹ liền đứng dậy bỏ đi, vừa đi mẹ vừa nói:
- Đồ vô dụng, vô dụng như thằng cha mầy vậy. Viết có một trang chữ a mà không biết viết còn cần người chỉ, ngu như bò.
Ngu như bò là gì a? Là giống như mấy con bò nhà bác Bảy sao? Nhưng mà trong xóm tôi sống chỉ có mình nhát bác Bảy có bò a. Bò rất lợi hại nha, bò biết cách ruộng, cao thiệt cao, còn có anh Vũ với anh Nam con bác Bảy hay được ngồi trên lưng bò nữa. Hảo hâm mộ hai anh, bò lợi hại quá. Vậy ra mẹ bảo tôi "ngu như bò" là muốn nói tôi cũng lợi hại như bò sao hihi.
Mẹ quay lại rồi, trên tay mẹ cầm chai dầu gió đi bước đến chỗ tôi. Mẹ thoa dầu lên nhưng lần roi trên tay chân, trên mặt tôi, rồi mẹ cởi đồ tôi ra thoa đều dầu lên Mông cùng lưng giúp tôi. Lúc này nhìn mẹ hiền lắm á, mẹ tốt với tôi quá. Mẹ thoa dầu cho tôi xong thì tay mẹ cũng đầy máu. Tôi khó hiểu cầm tay mẹ nhìn trái nhìn phải nghĩ: Mẹ không bị đứt tay nha sao lại có máu nhỉ, khó hiểu quá. Tôi không hiểu nhưng mà cô giáo dặn không hiểu gì thì hỏi người lớn để người lớn giải thích cho. Thế là tôi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi tay mẹ sao chảy máu vậy mẹ.
- Máu của đứa ngu như bò là mầy đó. - Mẹ tức giận nhìn tôi.
Máu của tôi á. Nhưng mà tôi có bị đứt tay đâu? Không có mà. Mẹ lừa tôi đúng không?
Nhưng chưa đợi tôi hỏi tiếp thì mẹ tôi vẫy tay trước mặt tôi, có gì đó tiến vào mắt tôi. Đau, rất đau, tôi không mở mắt ra được, có phải tôi bị mù rồi không? Tôi khóc lớn lên hỏi mẹ:
- Mẹ.. mẹ mắt con đau quá, con bị mù rồi oa.. oaaaa.
- Đâu.. coi. Không có gì, dầu vâng dô mắt thâu chứ gì. Có đâu vô mắt sau này mắt sáng không sợ đau mắt cận thị. - Mẹ bình tĩnh đáp.
- Thiệt.. thiệt ạ. Con không bị mù ạ.. hức.. hức. - Giọng tội nghẹn nghẹn hỏi lại mẹ.
- Ừ hông có gì. Trèo lên giường nằm đi tao đi nấu cơm. - Nói rồi mẹ bỏ tôi lại giữa nhà rồi đi nấu cơm.
Vậy là sau này mắt tôi sẽ rất rất sáng nè vì hiện tại mắt tôi là tốt nhất lớp mẫu giáo chúng tôi đó. Này không phải tôi tự nhận đâu ai cũng bảo như vậy. Vì mỗi lần ra đồng bắt cua, bắt ốc thì tôi luôn là người nhìn thấy đầu tiên đó. Giờ thì tôi càng lợi hại hơn nữa nè. Nhưng đau mắt với cận thị là sao? Mẹ nói khó hiểu quá.
Hôm sau, mẹ đưa tôi đi gặp cô Nga_ cô giáo mẫu giáo để làm thủ tục nhập học. Cô Nga rất tốt với tôi, cô dạy tôi viết chữ còn biết làm thơ nữa. Nào là: O tròn như quả trứng gà, ô thì thêm mũ, ơ thì có râu, rồi cô dạy tôi hát, dạy tôi nhảy. Vui nhất là được gặp nhiều bạn nhỏ khác, có bạn ở xóm trên, bạn xóm dưới, còn có các bạn, các anh chị ở xóm giữa của tôi nữa_ đi học thật vui quá.
Từ ngày tôi đi học mẹ liền thường xuyên dạy tôi viết chữ, lúc đầu mẹ rất có kiên nhẫn dạy tôi nhưng dần dần mẹ sẽ nổi nóng còn đánh tôi. Mẹ bảo:
- Sao mầy ngủ như vậy hả? Viết có chữ a không làm không được. Ngu sao mà ngu, không biết sao tao lại sinh ra mày. - Nói rồi mẹ liền ra trước nhà bỏ mặt tôi. Một lát sau mẹ quay lại với cây roi chim chim dài trên tay (cây chim chim chuối dẻ đây là tên gọi của cây ăn quả, quả nhỏ còn sống có màu xanh lá chín có màu vàng ăn rất ngon. Cây nhánh rất dẻo dai đánh rất khó gãy). Nhìn mẹ cầm trên tay cây roi tôi rất sợ giọng tôi run run:
- Mẹ.. mẹ con sợ.
- Mày sợ cái gì sợ, mầy viết không được biết tay tao. - Mẹ tôi hầm hừ nói. Rồi mẹ ngồi xuống dạy tôi viết. Mỗi lần tôi quên cách ô, quên chữ mẹ liền đánh tôi. Mẹ đánh lên mông, lên lưng, lên chân tay tôi. Đôi khi mẹ còn đánh lên mặt tôi nữa. Tôi đau quá, tôi chỉ biết khóc nhưng khóc dám khóc lớn, chỉ vừa khóc vừa viết bài tập của mình. Cuối cùng tôi cũng viết xong bài tập rồi vui quá, cũng đau quá hức.. hức mẹ không thương tôi. Vừa viết bài xong mẹ liền đứng dậy bỏ đi, vừa đi mẹ vừa nói:
- Đồ vô dụng, vô dụng như thằng cha mầy vậy. Viết có một trang chữ a mà không biết viết còn cần người chỉ, ngu như bò.
Ngu như bò là gì a? Là giống như mấy con bò nhà bác Bảy sao? Nhưng mà trong xóm tôi sống chỉ có mình nhát bác Bảy có bò a. Bò rất lợi hại nha, bò biết cách ruộng, cao thiệt cao, còn có anh Vũ với anh Nam con bác Bảy hay được ngồi trên lưng bò nữa. Hảo hâm mộ hai anh, bò lợi hại quá. Vậy ra mẹ bảo tôi "ngu như bò" là muốn nói tôi cũng lợi hại như bò sao hihi.
Mẹ quay lại rồi, trên tay mẹ cầm chai dầu gió đi bước đến chỗ tôi. Mẹ thoa dầu lên nhưng lần roi trên tay chân, trên mặt tôi, rồi mẹ cởi đồ tôi ra thoa đều dầu lên Mông cùng lưng giúp tôi. Lúc này nhìn mẹ hiền lắm á, mẹ tốt với tôi quá. Mẹ thoa dầu cho tôi xong thì tay mẹ cũng đầy máu. Tôi khó hiểu cầm tay mẹ nhìn trái nhìn phải nghĩ: Mẹ không bị đứt tay nha sao lại có máu nhỉ, khó hiểu quá. Tôi không hiểu nhưng mà cô giáo dặn không hiểu gì thì hỏi người lớn để người lớn giải thích cho. Thế là tôi hỏi mẹ:
- Mẹ ơi tay mẹ sao chảy máu vậy mẹ.
- Máu của đứa ngu như bò là mầy đó. - Mẹ tức giận nhìn tôi.
Máu của tôi á. Nhưng mà tôi có bị đứt tay đâu? Không có mà. Mẹ lừa tôi đúng không?
Nhưng chưa đợi tôi hỏi tiếp thì mẹ tôi vẫy tay trước mặt tôi, có gì đó tiến vào mắt tôi. Đau, rất đau, tôi không mở mắt ra được, có phải tôi bị mù rồi không? Tôi khóc lớn lên hỏi mẹ:
- Mẹ.. mẹ mắt con đau quá, con bị mù rồi oa.. oaaaa.
- Đâu.. coi. Không có gì, dầu vâng dô mắt thâu chứ gì. Có đâu vô mắt sau này mắt sáng không sợ đau mắt cận thị. - Mẹ bình tĩnh đáp.
- Thiệt.. thiệt ạ. Con không bị mù ạ.. hức.. hức. - Giọng tội nghẹn nghẹn hỏi lại mẹ.
- Ừ hông có gì. Trèo lên giường nằm đi tao đi nấu cơm. - Nói rồi mẹ bỏ tôi lại giữa nhà rồi đi nấu cơm.
Vậy là sau này mắt tôi sẽ rất rất sáng nè vì hiện tại mắt tôi là tốt nhất lớp mẫu giáo chúng tôi đó. Này không phải tôi tự nhận đâu ai cũng bảo như vậy. Vì mỗi lần ra đồng bắt cua, bắt ốc thì tôi luôn là người nhìn thấy đầu tiên đó. Giờ thì tôi càng lợi hại hơn nữa nè. Nhưng đau mắt với cận thị là sao? Mẹ nói khó hiểu quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.