Chương 34: Cách biệt (3)
Bội Bội Bảo Bối
23/06/2023
Trở về nhà, bố mẹ anh lập bàn thờ cho anh. Người mới mất chưa được thờ
chung với gia tiên. Thu Hương ngồi trước di ảnh của anh, lặng lẽ rơi
nước mắt, không buồn ăn uống.
Không ai khuyên được cô, mẹ anh phải đến ngồi cạnh ôm lấy cô đang thất thần mà nói: “Con, con đừng như vậy nữa. Nghe mẹ, đi nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến lúc cúng cơm thì mẹ sẽ gọi con”.
“Cúng cơm?” cô lặp lại từ này, rồi đột nhiên đứng phắt dậy nói: “Con phải đi nấu cơm, anh ấy nói rồi, khi trở về muốn ăn một bữa cơm con nấu, đúng, con phải nấu cơm cho anh ấy”.
Cô nhanh chóng vào bếp lấy nguyên liệu, nấu những món anh thích ăn trước đây. Suốt cả quá trình cô vẫn cứ lẩm bẩm câu “con phải đi nấu cơm cho anh ấy” trong miệng hàng trăm lần. Cô không cho ai giúp, cô nói phải để mình nấu cho anh một bữa trọn vẹn.
Mâm cơm cúng được dọn lên, không phải những món đồ cúng truyền thống mà món cơm nhà trước đây anh thích ăn. Bố mẹ anh thắp hương, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, còn cô lại xới sẵn một bát cơm lẫn thức ăn ngồi đối diện với bàn thờ.
Cô cười có phần ngây ngốc rồi nói: “Em đã nấu cơm cho anh rồi, em không giận anh nữa đâu. Ăn thôi nào, chúng ta ăn cùng nhau. Ngày mai anh muốn ăn gì? Em lại nấu cho anh tiếp nhé. Em thấy em tốt không? Anh chỉ muốn ăn một bữa thôi nhưng mỗi ngày em đều muốn nấu cho anh ăn”.
Cô xúc từng thìa cơm đưa vào miệng, vừa ăn vừa khóc, một bữa cơm chan nước mắt đúng nghĩa.
Bố mẹ anh và bố mẹ cô nhìn vào cảnh tượng này chỉ biết đau xót rơi nước mắt. Mới chỉ qua vài ngày, nhà họ mất đi một đứa con trai, con rể hiếu thảo biết quan tâm gia đình; giờ đây con dâu, con gái họ cũng không còn bình thường nữa mà đã có dấu hiệu mắc bệnh tâm lý.
…
Sau khi anh qua đời không lâu, có nhân viên của một công ty bảo hiểm tìm đến nhà bố mẹ anh, cô ra mở cửa thì họ mở điện thoại ra xem gì đó rồi ngẩng lên nhìn cô hỏi:
“Xin chào, chị là Trương Dương Thu Hương, vợ cũ của anh Trần Minh Nhật phải không?”
“Phải, là tôi”
“Chúng tôi đã nhận được thông tin về việc anh ấy qua đời trong một thảm hoạ thiên nhiên. Chúng tôi vô cùng thương tiếc vì việc này. Khi còn sống anh ấy đã mua một gói bảo hiểm nhân thọ của chúng tôi, người thụ hưởng là chị. Chị có tiện để chúng tôi vào nhà trao đổi một chút không?”
“Được, mời anh chị vào”
Sau khi vào nhà, họ nói với cô rằng anh có để lại cho cô một đoạn video, nếu có ngày anh qua đời thì họ hãy tìm đến cô để cho cô xem.
Thu Hương cầm điện thoại của họ để xem, bên trong là video Minh Nhật đang ngồi trên bàn làm việc trong căn nhà trước đây của họ, anh trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Em à, anh không muốn có ngày em phải xem video này. Nhưng nếu em đang xem thì có lẽ là anh đã rời khỏi thế gian này rồi. Anh xin lỗi. Anh không biết nói gì hơn ngoài câu này. Tất cả những đau buồn em từng trải qua đều tại anh mà ra. Anh rất hối hận nhưng chuyện đã xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa. Anh để tên em làm người thụ hưởng gói bảo hiểm này, hãy nhớ đọc kỹ hợp đồng, lấy tất cả quyền lợi của người thụ hưởng. Nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho anh Tài luật sư mà lần trước anh có dẫn về nhà mình chơi, em nhớ mà đúng không? Đó là người em có thể tin tưởng. Cuối cùng, anh mong em sẽ hạnh phúc, tốt nhất là đừng nhớ về quá khứ đau khổ liên quan đến anh nữa nhé. Anh luôn yêu em và con gái của chúng ta”.
Anh mua gói bảo hiểm này từ sau khi họ ly hôn. Có một nhân viên tiếp thị sản phẩm gọi cho anh. Họ nói sẽ được bảo hiểm chi trả khoản tiền rất lớn cho các tai nạn, thương tật.
Anh hỏi họ: “Nếu người mua qua đời thì sao?”
“Vậy người thụ hưởng do người mua chỉ định trên hợp đồng sẽ được nhận tiền bảo hiểm”
“Tốt quá, tôi đồng ý mua, hãy gửi hợp đồng cho tôi”
Khi đó anh chỉ mua vì nghĩ rằng không rõ mình sẽ qua đời khi nào, nếu lỡ anh đi trước cô vậy thì phải để lại cho cô thứ gì đó. Họ đã ly hôn rồi, cô không nằm trong hàng thừa kế thứ nhất nữa. Nếu khi anh qua đời mà bé Dâu đã lớn, vậy cô cũng không phải người giám hộ nữa, cô sẽ không có gì cả. Dù cái lúc anh qua đời đó cô bao nhiêu tuổi thì anh vẫn muốn để lại thứ gì đó cho cô, cô dùng vào việc gì anh không quan tâm, anh chỉ biết nhất định không để cô thiệt thòi.
…
Minh Nhật thấy mình trôi đi rất lâu, cuối cùng thì bị đưa đến một nơi nhìn rất cổ kính, xung quanh có nhiều đèn dầu trải dọc hai bên bờ tường.
Ở nơi này chân anh có thể chạm tới mặt đất, cảm nhận rõ là mình đang đứng chứ không phải lơ lửng trong không khí. Anh nhìn xung quanh thì thấy những người mặc quần áo tay thụng, khom lưng đứng nghiêm trang giống như cảnh chầu vua trong phim truyền hình.
Trong lúc anh đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có một tiếng quát lớn vang lên từ cái đài cao cả trăm mét trước mặt.
“Tên kia! Gặp Diêm Vương tại sao không quỳ? Láo!”
Anh vội vàng quỳ xuống, dù khi nhìn lên cái đài cao đó thì chỉ thấy được cái chân bàn mà vị đó đang ngồi, không thấy được Diêm Vương trông như thế nào. Có một người mặc áo thụng chậm rãi đi xuống từ trên đài cao giọng hỏi anh:
“Nhà ngươi là ai? Mau khai báo tên họ”
“Dạ, tôi là Trần Minh Nhật, là một người mới chết hai hôm nay” anh ngẩng đầu lên khai báo.
“Cúi xuống! Không được nhìn thẳng” người mặc áo thụng quát một tiếng, anh lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Có lẽ vị ngồi trên cái đài cao kia đang xem xét gì đó, anh nghe thấy tiếng lật sách ở bên tai.
Từ trên cao anh nghe thấy tiếng một người hắng giọng rồi đọc lớn:
“Bẩm Diêm Vương, người này tên họ là Trần Minh Nhật, hưởng dương 37 tuổi, khi còn sống là một thầy thuốc”
“Tại sao hắn chết?”
Anh nghe thấy một tiếng nói trầm trầm đầy uy lực truyền tới khiến người ta không rét mà cũng phát run.
“Dạ bẩm chết do thiên tai” người vừa đọc tên anh khi nãy lễ phép trả lời.
“Công tội thế nào?” Diêm Vương tiếp tục hỏi
“Về công khi còn sống hắn hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc con cái tử tế. Ngoài xã hội hắn làm người cứu chữa cho nhiều kẻ mắc bệnh trọng, không phân biệt sang hèn. Kiếp sau đáng được đầu thai vào gia đình giàu có. Còn về tội…” người này ngập ngừng một lát.
Diêm Vương quát: “Nói”
“…dạ bẩm, về tội hắn đã từng nói dối một cô gái trẻ, lừa gạt cô gái đó trở thành vợ hắn. Kẻ từng lừa dối người khác đáng tội rút lưỡi, kiếp sau phải làm người câm”
“Công nhiều hay tội nhiều?”
“Dạ bẩm, công nhiều thưa Diêm Vương”
“Vậy cho hắn đi rút lưỡi nhưng không giật đứt hẳn, kiếp sau hắn vẫn được đầu thai vào gia đình giàu có, có điều phải lên 5 tuổi mới biết nói” Diêm Vương phán xong thì nhìn xuống chỗ anh đang quỳ hỏi: “Tên kia, ngươi đã nghe rõ hình phạt của mình chưa?”
Minh Nhật nhanh chóng học được cách xưng hô của người ở đây, anh kính cẩn nói: “Dạ thưa ngài tôi đã nghe rõ. Nhưng xin ngài thương xót tôi. Tôi còn cha mẹ già, còn con thơ vợ trẻ, tôi không nỡ để họ phải đau buồn, tôi có nguyện vọng được trở về với gia đình, kính mong ngài thương xót”.
Diêm Vương quay sang hỏi quỷ quan hầu cạnh: “Tổ tiên nhà hắn là ai? Có công đức gì không? Đã đầu thai chưa? Nếu chưa thì cho gọi lên đây xét công đức để xem có thể cho hắn nguyện vọng hay không”.
Qua một lúc mới có tiếng trả lời: “Dạ bẩm, tổ tiên nhà hắn phúc đức dày rộng do nhiều đời hành nghề y, đều đã đi đầu thai. Phần phúc đức tích được vẫn còn để cho con cháu đời sau. Nói chính xác thì là để cho hắn vì hắn là độc đinh, đời sau là con gái đi lấy chồng rồi sẽ không được nhận công đức nhà cha mẹ ruột nữa ạ”.
Diêm Vương suy nghĩ một lát rồi nói: “Tên kia, tổ tiên nhà ngươi để lại nhiều công đức cho ngươi. Nguyện vọng của ngươi là gì? Ngươi muốn về thăm nhà sao? 49 ngày sau khi chết có thể về. Linh hồn nào cũng được quyền này, không tính là nguyện vọng”
“Dạ thưa ngài, ý tôi là tôi chưa muốn chết, tôi phải chăm sóc cha mẹ già, nuôi dưỡng con gái, chuộc lỗi với vợ tôi”
“Láo! Ngươi dám chống lại mệnh trời sao?” Diêm Vương đập bàn quát.
“Thưa ngài, tôi nguyện trả mọi giá để có thể trở lại với gia đình sống trọn kiếp này. Tôi chỉ cần được chăm sóc cha mẹ già, được nhìn con tôi lớn lên và có chết cũng xin ngài cho tôi được chết sau vợ tôi, tôi không muốn cô ấy phải đau khổ vì tôi, dù chỉ sau một phút thôi cũng được”
Diêm Vương gọi quỷ quan lại gần hỏi nhỏ: “Vợ hắn sẽ sống đến bao nhiêu tuổi?”
“Dạ bẩm, số phận cô gái này cũng ngắn, sống được tới 60 tuổi là qua đời” quỷ quan cũng thấp giọng trả lời.
Minh Nhật quỳ bên dưới không nghe rõ được điều mà họ vừa nói.
Diêm Vương hắng giọng một cái rồi nói: “Hừm…nhà ngươi nghe cho rõ. Thân xác ngươi đã tan thành tro bụi, nếu trở về ngươi phải xuyên qua thời gian và không gian đến lúc ngươi được moi dưới đất lên. Có sống cũng phải nằm liệt giường 1 năm sau mới tỉnh lại được. Trong 1 năm này hồn ngươi không nhập được vào xác, chỉ có thể ở gần những người thân của ngươi, nếu đi gây hại cho người khác thì sẽ bị bắt về xử tội. Còn nữa, nguyện vọng này của ngươi sẽ làm tiêu tan hết công đức của tổ tiên và của bản thân ngươi, sau này sẽ phải chết trong đau đớn bệnh tật, kiếp sau chỉ có thể đầu thai vào cõi súc sinh”.
“Dạ, tôi bằng lòng, chỉ cần được trở về thì tôi sẽ bằng lòng trả bất cứ giá nào” anh vội vàng trả lời, chỉ sợ vị này sẽ đổi ý.
“Được. Đưa hắn về đi” Diêm Vương phán.
“Thưa ngài, tôi còn một mong muốn”
“Láo! Ngươi dám mặc cả với cả Diêm Vương?”
“Dạ không, tôi không dám thưa ngài. Tôi muốn chịu hình phạt rút lưỡi rồi mới quay về”
Diêm Vương hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ngươi muốn làm vậy? Tội lừa dối của ngươi thì khi ngươi chết lần nữa sẽ xử sau”
“Tôi chỉ muốn chịu hình phạt này xong mới trở về để tự răn đe bản thân”
“Kiếp này ngươi đã biết nói rồi, không thể phạt ngươi bị câm. Nếu bây giờ chịu phạt rút lưỡi thì sau khi tỉnh lại ngươi sẽ phải mắc bệnh về cổ họng, đau đớn dai dẳng cả đời”
“Tôi chấp nhận, tôi xin ngài hãy giúp tôi”
“Được rồi, đem hắn đi rút lưỡi, không làm đứt hẳn rồi đuổi hắn về lại dương gian đi” Diêm Vương xua tay nói.
“Tôi xin đội ơn ngài” anh quỳ rạp dập đầu cảm ơn liên tục.
Quỷ quan cúi đầu vâng dạ rồi kéo anh đi chịu phạt.
Hình phạt rút lưỡi của âm phủ quả thật rất ghê gớm. Quỷ quan đưa anh tới nơi chịu phạt, ở đây đầy những nhiếc kềm thép to lớn. Các quỷ nhỏ đang xử phạt người phạm lỗi, lưỡi họ bị xoắn lại, kéo dài ra rồi lại tiếp tục xoắn và kéo. Họ gào thét đau đớn, liên tục chắp tay xin tha.
Khi anh đón nhận hình phạt cảm giác còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng. Dường như mọi giác quan đều có thể cảm nhận được nỗi đau này. Lưỡi bị kéo căng ra ngoài, máu chảy xuống hai bên mép, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào cuống họng, đau đớn tê tái. Nhưng anh không gào khóc như những linh hồn khác, anh tình nguyện chịu nỗi đau này. Hoá ra đây chính là cái giá phải trả khi lừa dối. Nhưng anh cảm thấy nó không đáng là bao so với những đau khổ mà anh từng mang đến cho cô.
Kết hôn với người không yêu mình, bị lừa gạt nhiều năm. Sau đó thì phải trải qua nỗi sợ hãi khi con bị bắt cóc. Lại sau đó nữa thì là nỗi đau khi nhận tin anh đã chết. Dường như tất cả những đau khổ trong cuộc đời cô đều có liên quan đến anh. Giá mà hôm đó anh không đồng ý làm thẻ thì có lẽ cũng không gặp cô, có lẽ cuộc đời cô sẽ không phải khổ đau đến vậy.
Chịu xong hình phạt, anh được cho về lại dương gian.
…
Minh Nhật được trở lại lúc anh được đưa dưới lớp đất đá dày cả mét lên. Anh vẫn lơ lửng trong không trung như trước, được nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này thêm lần nữa. Một bác sĩ quân y kiểm tra tình hình của anh rồi lập tức hô lớn:
“Còn sống! Cấp cứu! Mau lên!”
Xe cấp cứu nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện tỉnh, tại đó anh được kiểm tra và cấp cứu để ngăn xuất huyết nội tạng. Bố mẹ anh cũng đi theo xe, sắc mặt đều cực kỳ căng thẳng vì mạng sống của anh lúc này là đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mẹ anh liên tục cầu nguyện, bố anh nhìn chăm chăm vào từng hành động của các bác sĩ đang cấp cứu cho anh. Thậm chí ông còn muốn lao vào tham gia cấp cứu nhưng không được phép.
Ca cấp cứu cho anh diễn ra suốt một đêm dài dằng dặc, bố mẹ anh cũng thức trắng đêm đó. Có một vị bác sĩ cỡ tuổi bố anh bước ra nói:
“Gia đình không phải lo lắng nữa rồi, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Đây đúng là một kỳ tích, không ai dám nghĩ bị vùi dưới đất đá lâu như vậy mà vẫn còn sự sống. Bệnh nhân đã rất mạnh mẽ, gia đình đừng lo lắng quá. Tình trạng cụ thể chúng tôi sẽ ghi trong bệnh án để chuyển viện đi điều trị các chấn thương nặng, lên tuyến trên sẽ có tư vấn cụ thể hơn cho gia đình”
Lúc này hai ông bà mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Ông, ông mau gọi cho cái Hương, nó ở nhà lo lắm”
“Thôi chết tôi quên mất, qua giờ không liên lạc về nhất định con bé rất lo lắng”
Sau đó bố anh gọi cho cô thông báo tình hình, ở đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹn nhưng lại rất đỗi vui mừng của cô:
“Thật không bố? Bố nói thật không? Anh Nhật còn sống đúng không ạ? Bố ơi trên ti vi người ta nói có rất nhiều người chết, con sợ…sợ lắm…bố cho con gặp anh ấy đi”
“Con yên tâm, đã qua cơn nguy hiểm rồi, bố mẹ sắp đưa nó về viện trên đó để điều trị. Có lẽ sẽ cần phẫu thuật nữa vì chấn thương hầu hết các bộ phận, còn gãy xương ở nhiều vị trí. Nhưng con đừng lo nữa, sẽ không sao đâu, đợi đến nơi bố mẹ sẽ gọi cho con”
“Vâng, con cảm ơn bố”
Thu Hương cúp máy xong thì gọi cho bố mình, nói vắn tắt sự việc bên này, muốn nhờ ông bà lên chăm bé Dâu mấy ngày vì khi đưa anh về cô sẽ vào viện chăm sóc anh.
Bố cô nghe xong thì nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi, con đừng khóc, bố mẹ sẽ lên ngay”.
Trưa hôm đó thì bố mẹ cô đã có mặt ở thành phố này, cả một năm mới gặp lại, mẹ cô cũng không còn mặt nặng mày nhẹ với cô nữa. Bố cô đi tới ôm cô an ủi còn mẹ cô thì bế bé Dâu lên hỏi han. Mấy ngày nay bé con thấy mẹ khóc rất nhiều, hôm nay mẹ mới tươi tỉnh lên một chút, ông bà ngoại còn lên thăm làm bé rất vui. Cô bé bám lấy ông bà ngoại cả ngày, không cần cô phải chăm lo nữa. Thu Hương thì cứ nhấp nhổm không yên, luôn giữ chắc điện thoại trong tay đợi bố mẹ anh thông báo là đã đưa anh về. Đây là tin tức cô mong chờ nhất lúc này, cô tha thiết muốn được nhìn thấy anh.
Không ai khuyên được cô, mẹ anh phải đến ngồi cạnh ôm lấy cô đang thất thần mà nói: “Con, con đừng như vậy nữa. Nghe mẹ, đi nghỉ ngơi một lát đi, khi nào đến lúc cúng cơm thì mẹ sẽ gọi con”.
“Cúng cơm?” cô lặp lại từ này, rồi đột nhiên đứng phắt dậy nói: “Con phải đi nấu cơm, anh ấy nói rồi, khi trở về muốn ăn một bữa cơm con nấu, đúng, con phải nấu cơm cho anh ấy”.
Cô nhanh chóng vào bếp lấy nguyên liệu, nấu những món anh thích ăn trước đây. Suốt cả quá trình cô vẫn cứ lẩm bẩm câu “con phải đi nấu cơm cho anh ấy” trong miệng hàng trăm lần. Cô không cho ai giúp, cô nói phải để mình nấu cho anh một bữa trọn vẹn.
Mâm cơm cúng được dọn lên, không phải những món đồ cúng truyền thống mà món cơm nhà trước đây anh thích ăn. Bố mẹ anh thắp hương, lẩm nhẩm gì đó trong miệng, còn cô lại xới sẵn một bát cơm lẫn thức ăn ngồi đối diện với bàn thờ.
Cô cười có phần ngây ngốc rồi nói: “Em đã nấu cơm cho anh rồi, em không giận anh nữa đâu. Ăn thôi nào, chúng ta ăn cùng nhau. Ngày mai anh muốn ăn gì? Em lại nấu cho anh tiếp nhé. Em thấy em tốt không? Anh chỉ muốn ăn một bữa thôi nhưng mỗi ngày em đều muốn nấu cho anh ăn”.
Cô xúc từng thìa cơm đưa vào miệng, vừa ăn vừa khóc, một bữa cơm chan nước mắt đúng nghĩa.
Bố mẹ anh và bố mẹ cô nhìn vào cảnh tượng này chỉ biết đau xót rơi nước mắt. Mới chỉ qua vài ngày, nhà họ mất đi một đứa con trai, con rể hiếu thảo biết quan tâm gia đình; giờ đây con dâu, con gái họ cũng không còn bình thường nữa mà đã có dấu hiệu mắc bệnh tâm lý.
…
Sau khi anh qua đời không lâu, có nhân viên của một công ty bảo hiểm tìm đến nhà bố mẹ anh, cô ra mở cửa thì họ mở điện thoại ra xem gì đó rồi ngẩng lên nhìn cô hỏi:
“Xin chào, chị là Trương Dương Thu Hương, vợ cũ của anh Trần Minh Nhật phải không?”
“Phải, là tôi”
“Chúng tôi đã nhận được thông tin về việc anh ấy qua đời trong một thảm hoạ thiên nhiên. Chúng tôi vô cùng thương tiếc vì việc này. Khi còn sống anh ấy đã mua một gói bảo hiểm nhân thọ của chúng tôi, người thụ hưởng là chị. Chị có tiện để chúng tôi vào nhà trao đổi một chút không?”
“Được, mời anh chị vào”
Sau khi vào nhà, họ nói với cô rằng anh có để lại cho cô một đoạn video, nếu có ngày anh qua đời thì họ hãy tìm đến cô để cho cô xem.
Thu Hương cầm điện thoại của họ để xem, bên trong là video Minh Nhật đang ngồi trên bàn làm việc trong căn nhà trước đây của họ, anh trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Em à, anh không muốn có ngày em phải xem video này. Nhưng nếu em đang xem thì có lẽ là anh đã rời khỏi thế gian này rồi. Anh xin lỗi. Anh không biết nói gì hơn ngoài câu này. Tất cả những đau buồn em từng trải qua đều tại anh mà ra. Anh rất hối hận nhưng chuyện đã xảy ra rồi không thể cứu vãn được nữa. Anh để tên em làm người thụ hưởng gói bảo hiểm này, hãy nhớ đọc kỹ hợp đồng, lấy tất cả quyền lợi của người thụ hưởng. Nếu cần giúp đỡ hãy gọi cho anh Tài luật sư mà lần trước anh có dẫn về nhà mình chơi, em nhớ mà đúng không? Đó là người em có thể tin tưởng. Cuối cùng, anh mong em sẽ hạnh phúc, tốt nhất là đừng nhớ về quá khứ đau khổ liên quan đến anh nữa nhé. Anh luôn yêu em và con gái của chúng ta”.
Anh mua gói bảo hiểm này từ sau khi họ ly hôn. Có một nhân viên tiếp thị sản phẩm gọi cho anh. Họ nói sẽ được bảo hiểm chi trả khoản tiền rất lớn cho các tai nạn, thương tật.
Anh hỏi họ: “Nếu người mua qua đời thì sao?”
“Vậy người thụ hưởng do người mua chỉ định trên hợp đồng sẽ được nhận tiền bảo hiểm”
“Tốt quá, tôi đồng ý mua, hãy gửi hợp đồng cho tôi”
Khi đó anh chỉ mua vì nghĩ rằng không rõ mình sẽ qua đời khi nào, nếu lỡ anh đi trước cô vậy thì phải để lại cho cô thứ gì đó. Họ đã ly hôn rồi, cô không nằm trong hàng thừa kế thứ nhất nữa. Nếu khi anh qua đời mà bé Dâu đã lớn, vậy cô cũng không phải người giám hộ nữa, cô sẽ không có gì cả. Dù cái lúc anh qua đời đó cô bao nhiêu tuổi thì anh vẫn muốn để lại thứ gì đó cho cô, cô dùng vào việc gì anh không quan tâm, anh chỉ biết nhất định không để cô thiệt thòi.
…
Minh Nhật thấy mình trôi đi rất lâu, cuối cùng thì bị đưa đến một nơi nhìn rất cổ kính, xung quanh có nhiều đèn dầu trải dọc hai bên bờ tường.
Ở nơi này chân anh có thể chạm tới mặt đất, cảm nhận rõ là mình đang đứng chứ không phải lơ lửng trong không khí. Anh nhìn xung quanh thì thấy những người mặc quần áo tay thụng, khom lưng đứng nghiêm trang giống như cảnh chầu vua trong phim truyền hình.
Trong lúc anh đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có một tiếng quát lớn vang lên từ cái đài cao cả trăm mét trước mặt.
“Tên kia! Gặp Diêm Vương tại sao không quỳ? Láo!”
Anh vội vàng quỳ xuống, dù khi nhìn lên cái đài cao đó thì chỉ thấy được cái chân bàn mà vị đó đang ngồi, không thấy được Diêm Vương trông như thế nào. Có một người mặc áo thụng chậm rãi đi xuống từ trên đài cao giọng hỏi anh:
“Nhà ngươi là ai? Mau khai báo tên họ”
“Dạ, tôi là Trần Minh Nhật, là một người mới chết hai hôm nay” anh ngẩng đầu lên khai báo.
“Cúi xuống! Không được nhìn thẳng” người mặc áo thụng quát một tiếng, anh lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Có lẽ vị ngồi trên cái đài cao kia đang xem xét gì đó, anh nghe thấy tiếng lật sách ở bên tai.
Từ trên cao anh nghe thấy tiếng một người hắng giọng rồi đọc lớn:
“Bẩm Diêm Vương, người này tên họ là Trần Minh Nhật, hưởng dương 37 tuổi, khi còn sống là một thầy thuốc”
“Tại sao hắn chết?”
Anh nghe thấy một tiếng nói trầm trầm đầy uy lực truyền tới khiến người ta không rét mà cũng phát run.
“Dạ bẩm chết do thiên tai” người vừa đọc tên anh khi nãy lễ phép trả lời.
“Công tội thế nào?” Diêm Vương tiếp tục hỏi
“Về công khi còn sống hắn hiếu thảo với cha mẹ, chăm sóc con cái tử tế. Ngoài xã hội hắn làm người cứu chữa cho nhiều kẻ mắc bệnh trọng, không phân biệt sang hèn. Kiếp sau đáng được đầu thai vào gia đình giàu có. Còn về tội…” người này ngập ngừng một lát.
Diêm Vương quát: “Nói”
“…dạ bẩm, về tội hắn đã từng nói dối một cô gái trẻ, lừa gạt cô gái đó trở thành vợ hắn. Kẻ từng lừa dối người khác đáng tội rút lưỡi, kiếp sau phải làm người câm”
“Công nhiều hay tội nhiều?”
“Dạ bẩm, công nhiều thưa Diêm Vương”
“Vậy cho hắn đi rút lưỡi nhưng không giật đứt hẳn, kiếp sau hắn vẫn được đầu thai vào gia đình giàu có, có điều phải lên 5 tuổi mới biết nói” Diêm Vương phán xong thì nhìn xuống chỗ anh đang quỳ hỏi: “Tên kia, ngươi đã nghe rõ hình phạt của mình chưa?”
Minh Nhật nhanh chóng học được cách xưng hô của người ở đây, anh kính cẩn nói: “Dạ thưa ngài tôi đã nghe rõ. Nhưng xin ngài thương xót tôi. Tôi còn cha mẹ già, còn con thơ vợ trẻ, tôi không nỡ để họ phải đau buồn, tôi có nguyện vọng được trở về với gia đình, kính mong ngài thương xót”.
Diêm Vương quay sang hỏi quỷ quan hầu cạnh: “Tổ tiên nhà hắn là ai? Có công đức gì không? Đã đầu thai chưa? Nếu chưa thì cho gọi lên đây xét công đức để xem có thể cho hắn nguyện vọng hay không”.
Qua một lúc mới có tiếng trả lời: “Dạ bẩm, tổ tiên nhà hắn phúc đức dày rộng do nhiều đời hành nghề y, đều đã đi đầu thai. Phần phúc đức tích được vẫn còn để cho con cháu đời sau. Nói chính xác thì là để cho hắn vì hắn là độc đinh, đời sau là con gái đi lấy chồng rồi sẽ không được nhận công đức nhà cha mẹ ruột nữa ạ”.
Diêm Vương suy nghĩ một lát rồi nói: “Tên kia, tổ tiên nhà ngươi để lại nhiều công đức cho ngươi. Nguyện vọng của ngươi là gì? Ngươi muốn về thăm nhà sao? 49 ngày sau khi chết có thể về. Linh hồn nào cũng được quyền này, không tính là nguyện vọng”
“Dạ thưa ngài, ý tôi là tôi chưa muốn chết, tôi phải chăm sóc cha mẹ già, nuôi dưỡng con gái, chuộc lỗi với vợ tôi”
“Láo! Ngươi dám chống lại mệnh trời sao?” Diêm Vương đập bàn quát.
“Thưa ngài, tôi nguyện trả mọi giá để có thể trở lại với gia đình sống trọn kiếp này. Tôi chỉ cần được chăm sóc cha mẹ già, được nhìn con tôi lớn lên và có chết cũng xin ngài cho tôi được chết sau vợ tôi, tôi không muốn cô ấy phải đau khổ vì tôi, dù chỉ sau một phút thôi cũng được”
Diêm Vương gọi quỷ quan lại gần hỏi nhỏ: “Vợ hắn sẽ sống đến bao nhiêu tuổi?”
“Dạ bẩm, số phận cô gái này cũng ngắn, sống được tới 60 tuổi là qua đời” quỷ quan cũng thấp giọng trả lời.
Minh Nhật quỳ bên dưới không nghe rõ được điều mà họ vừa nói.
Diêm Vương hắng giọng một cái rồi nói: “Hừm…nhà ngươi nghe cho rõ. Thân xác ngươi đã tan thành tro bụi, nếu trở về ngươi phải xuyên qua thời gian và không gian đến lúc ngươi được moi dưới đất lên. Có sống cũng phải nằm liệt giường 1 năm sau mới tỉnh lại được. Trong 1 năm này hồn ngươi không nhập được vào xác, chỉ có thể ở gần những người thân của ngươi, nếu đi gây hại cho người khác thì sẽ bị bắt về xử tội. Còn nữa, nguyện vọng này của ngươi sẽ làm tiêu tan hết công đức của tổ tiên và của bản thân ngươi, sau này sẽ phải chết trong đau đớn bệnh tật, kiếp sau chỉ có thể đầu thai vào cõi súc sinh”.
“Dạ, tôi bằng lòng, chỉ cần được trở về thì tôi sẽ bằng lòng trả bất cứ giá nào” anh vội vàng trả lời, chỉ sợ vị này sẽ đổi ý.
“Được. Đưa hắn về đi” Diêm Vương phán.
“Thưa ngài, tôi còn một mong muốn”
“Láo! Ngươi dám mặc cả với cả Diêm Vương?”
“Dạ không, tôi không dám thưa ngài. Tôi muốn chịu hình phạt rút lưỡi rồi mới quay về”
Diêm Vương hơi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ngươi muốn làm vậy? Tội lừa dối của ngươi thì khi ngươi chết lần nữa sẽ xử sau”
“Tôi chỉ muốn chịu hình phạt này xong mới trở về để tự răn đe bản thân”
“Kiếp này ngươi đã biết nói rồi, không thể phạt ngươi bị câm. Nếu bây giờ chịu phạt rút lưỡi thì sau khi tỉnh lại ngươi sẽ phải mắc bệnh về cổ họng, đau đớn dai dẳng cả đời”
“Tôi chấp nhận, tôi xin ngài hãy giúp tôi”
“Được rồi, đem hắn đi rút lưỡi, không làm đứt hẳn rồi đuổi hắn về lại dương gian đi” Diêm Vương xua tay nói.
“Tôi xin đội ơn ngài” anh quỳ rạp dập đầu cảm ơn liên tục.
Quỷ quan cúi đầu vâng dạ rồi kéo anh đi chịu phạt.
Hình phạt rút lưỡi của âm phủ quả thật rất ghê gớm. Quỷ quan đưa anh tới nơi chịu phạt, ở đây đầy những nhiếc kềm thép to lớn. Các quỷ nhỏ đang xử phạt người phạm lỗi, lưỡi họ bị xoắn lại, kéo dài ra rồi lại tiếp tục xoắn và kéo. Họ gào thét đau đớn, liên tục chắp tay xin tha.
Khi anh đón nhận hình phạt cảm giác còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng. Dường như mọi giác quan đều có thể cảm nhận được nỗi đau này. Lưỡi bị kéo căng ra ngoài, máu chảy xuống hai bên mép, cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào cuống họng, đau đớn tê tái. Nhưng anh không gào khóc như những linh hồn khác, anh tình nguyện chịu nỗi đau này. Hoá ra đây chính là cái giá phải trả khi lừa dối. Nhưng anh cảm thấy nó không đáng là bao so với những đau khổ mà anh từng mang đến cho cô.
Kết hôn với người không yêu mình, bị lừa gạt nhiều năm. Sau đó thì phải trải qua nỗi sợ hãi khi con bị bắt cóc. Lại sau đó nữa thì là nỗi đau khi nhận tin anh đã chết. Dường như tất cả những đau khổ trong cuộc đời cô đều có liên quan đến anh. Giá mà hôm đó anh không đồng ý làm thẻ thì có lẽ cũng không gặp cô, có lẽ cuộc đời cô sẽ không phải khổ đau đến vậy.
Chịu xong hình phạt, anh được cho về lại dương gian.
…
Minh Nhật được trở lại lúc anh được đưa dưới lớp đất đá dày cả mét lên. Anh vẫn lơ lửng trong không trung như trước, được nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này thêm lần nữa. Một bác sĩ quân y kiểm tra tình hình của anh rồi lập tức hô lớn:
“Còn sống! Cấp cứu! Mau lên!”
Xe cấp cứu nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện tỉnh, tại đó anh được kiểm tra và cấp cứu để ngăn xuất huyết nội tạng. Bố mẹ anh cũng đi theo xe, sắc mặt đều cực kỳ căng thẳng vì mạng sống của anh lúc này là đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Mẹ anh liên tục cầu nguyện, bố anh nhìn chăm chăm vào từng hành động của các bác sĩ đang cấp cứu cho anh. Thậm chí ông còn muốn lao vào tham gia cấp cứu nhưng không được phép.
Ca cấp cứu cho anh diễn ra suốt một đêm dài dằng dặc, bố mẹ anh cũng thức trắng đêm đó. Có một vị bác sĩ cỡ tuổi bố anh bước ra nói:
“Gia đình không phải lo lắng nữa rồi, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Đây đúng là một kỳ tích, không ai dám nghĩ bị vùi dưới đất đá lâu như vậy mà vẫn còn sự sống. Bệnh nhân đã rất mạnh mẽ, gia đình đừng lo lắng quá. Tình trạng cụ thể chúng tôi sẽ ghi trong bệnh án để chuyển viện đi điều trị các chấn thương nặng, lên tuyến trên sẽ có tư vấn cụ thể hơn cho gia đình”
Lúc này hai ông bà mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Ông, ông mau gọi cho cái Hương, nó ở nhà lo lắm”
“Thôi chết tôi quên mất, qua giờ không liên lạc về nhất định con bé rất lo lắng”
Sau đó bố anh gọi cho cô thông báo tình hình, ở đầu dây bên kia anh nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹn nhưng lại rất đỗi vui mừng của cô:
“Thật không bố? Bố nói thật không? Anh Nhật còn sống đúng không ạ? Bố ơi trên ti vi người ta nói có rất nhiều người chết, con sợ…sợ lắm…bố cho con gặp anh ấy đi”
“Con yên tâm, đã qua cơn nguy hiểm rồi, bố mẹ sắp đưa nó về viện trên đó để điều trị. Có lẽ sẽ cần phẫu thuật nữa vì chấn thương hầu hết các bộ phận, còn gãy xương ở nhiều vị trí. Nhưng con đừng lo nữa, sẽ không sao đâu, đợi đến nơi bố mẹ sẽ gọi cho con”
“Vâng, con cảm ơn bố”
Thu Hương cúp máy xong thì gọi cho bố mình, nói vắn tắt sự việc bên này, muốn nhờ ông bà lên chăm bé Dâu mấy ngày vì khi đưa anh về cô sẽ vào viện chăm sóc anh.
Bố cô nghe xong thì nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, không sao nữa rồi, con đừng khóc, bố mẹ sẽ lên ngay”.
Trưa hôm đó thì bố mẹ cô đã có mặt ở thành phố này, cả một năm mới gặp lại, mẹ cô cũng không còn mặt nặng mày nhẹ với cô nữa. Bố cô đi tới ôm cô an ủi còn mẹ cô thì bế bé Dâu lên hỏi han. Mấy ngày nay bé con thấy mẹ khóc rất nhiều, hôm nay mẹ mới tươi tỉnh lên một chút, ông bà ngoại còn lên thăm làm bé rất vui. Cô bé bám lấy ông bà ngoại cả ngày, không cần cô phải chăm lo nữa. Thu Hương thì cứ nhấp nhổm không yên, luôn giữ chắc điện thoại trong tay đợi bố mẹ anh thông báo là đã đưa anh về. Đây là tin tức cô mong chờ nhất lúc này, cô tha thiết muốn được nhìn thấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.