Chương 21: Chương 11.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Như thế nào cũng không nghĩ tới đi một chuyến này trở về còn mang theo một vị công chúa.
Vĩnh An Công Chúa là một cô nương rất nhu thuận, biết được thân phận của Tuân Thiệu dọc theo đường đi đều muốn nàng bồi mình ngồi trong xe cùng nàng nói chuyện thân mật, người không biết còn tưởng rằng là một đôi tỷ muội.
Vốn với Tuân Thiệu, khi Ứng Thiên không có mấy lời nói ác độc thì nàng còn có thể ngẫu nhiên tiến vào trong xe ngồi cùng hắn. Hiện tại gặp một cô công chúa phong phạm tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa hoàng gia, tự mình thấy xấu hổ, sợ người ta đánh giá nên cố gắng giữ khoảng cách với Ứng Thiên.
Trúc Tú nhìn mà nóng vội, trên đường nghỉ ngơi nói với Tuân Thiệu:
"Nếu tiểu thư còn có chút thông minh thì hãy nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng tâm tư của Vĩnh An Công Chúa đối quốc cữu."
Tuân Thiệu thắc mắc:
"Chuyện đó với ta có quan hệ gì?."
"..."
Tuân Thiệu không có hỏi han gì nhiều Vĩnh An Công Chúa nhưng Vĩnh An Công Chúa thật ra hỏi nàng rất nhiều vấn đề.
Lúc đầu thì hỏi nàng cuộc sống ở Tây Bắc, Vĩnh An Công Chúa hàng năm ở thâm cung, đối với cuộc sống ở bên ngoài thường nghe đến nhập thần, nghe Tuân Thiệu nói đến việc chiến sự nàng còn thật sự căng thẳng. Khi chau mày, đắc thắng khi nét mặt tươi cười như hoa, khiếmTuân Thiệu nói chuyện vạn phần thỏa mãn.
Cuối cùng, nàng mới hỏi chút chuyện liên quan tới Ứng Thiên.
"Bản cung rời đi đã hai năm, cũng không biết huynh ấy đã có gia đình chưa."
Tuân Thiệu hồi tưởng một chút:
"Hẳn là không có, ta nhớ rõ chưa từng thấy, cũng không có nghe huynh ấy nhắc tới."
Chân mày Vĩnh An Công Chủ giãn ra, ngay sau đó lại dò hỏi thâm sâu:
"Huynh ấy có dung mạo tuyệt diễm, văn thải phong lưu, thân phận, địa vị cao, bên người chỉ sợ không thiếu hồng nhan tri kỷ."
"..." Tuân Thiệu thật sự muốn hỏi một câu: công chúa, ngài và ta đang nói về cùng một người chăng?
Mọi khi bọn họ đi đường với tốc độ nhanh phi thường, hiện bởi vì có công chúa, Ứng Thiên sợ nàng vất vả do ven đường xóc nảy, hạ lệnh giảm tốc, vì thế toàn bộ đội ngũ biến thành trạng thái du sơn ngoạn thủy.
Tuân Thiệu có chút không thoải mái, đây là có ý tứ gì, sao trước kia không đối đãi nàng như nữ nhân? Sao không đối nàng tốt như vậy nha!
Trúc Tú nhân cơ hội lại giựt giây:
"Có cái gì bất mãn người trực tiếp cùng quốc cữu nói a, hắn khẳng định sẽ thích nghe."
"Hả?"
"Không phải, ta là nói hắn nhất định nghe ý kiến của người."
Tuân Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu từ bỏ:
"Người ta là công chúa, kim chi ngọc diệp, ta cũng không thể tính toán chi li, lại thành ra người Tuân gia hẹp hòi."
Trúc Tú gấp đến độ xoay vòng, bình thường là một người rất thông minh, như thế nào gặp chuyện tình cảm lại “đầu gỗ” vậy chứ!
Trên đường đi rất chậm, tự nhiên cơ hội tạm dừng nghỉ ngơi cũng nhiều. Đến địa giới Lạc Dương, cả đội lại nghỉ ngơi, vết thương cũ của Ứng Thiên tái phát. Việc không biết như thế nào đến tai Vĩnh An Công Chúa, nàng thái độ bình thường đích thân xuống xe hỏi thăm ân cần.
Bởi vì Tuân Thiệu ngồi cùng một xe với Vĩnh An Công Chúa, đành phải cùng đi qua, nhìn thấy Ứng Thiên tao nhã đối mặt Vĩnh An Công Chúa, nói năng thích đáng, thật tình nàng cảm thấy có điểm dối trá.
Công chúa không cần bị lừa, đây không phải bộ mặt chân thật của hắn a!
Đợi Vĩnh An Công Chúa trở lại trên xe, Ứng Thiên gọi Tuân Thiệu lại:
"Muội xem xem người ta là công chúa còn phong độ như vậy, muội thân là cấp dưới, như thế nào không thèm hỏi han quan tâm thương thế bản hầu một chút?"
Tuân Thiệu bày ra gương mặt vô tội:
"Lúc ấy Trữ Đô hầu ngài lâm vào tình huống nguy hiểm, là thuộc hạ cõng ngài qua sông nha, cái này cũng chưa tính?"
Ứng Thiên cười rộ lên:
"Việc này muội có cho công chúa biết?"
"Không có việc gì tự nhiên ta nói làm sao?"
"Ngẫu nhiên nhắc tới cũng là một cách a."
Tuân Thiệu thầm nghĩ: Không tệ, công chúa còn có thể hay không thưởng ta?
Trở lại Lạc Dương đã là lúc sương mù giăng xuống, trong triều mọi việc vẫn diễn ra như thường, tin tức công chúa hồi cung khiến các đại thần đều phái nữ quyến vào cung yết kiến, thực tại náo nhiệt một đoạn thời gian.
Ấu đế đối với vị cô này vẫn rất quan tâm, vừa mới nay cữu cữu lại lập tiếp công lao, liền rất hưng trí nói muốn thiết đại yến.
Tuân Thiệu tự biết mình, không dám sĩ diện, đêm đó sớm thay quan phục đi trong cung.
Thái hậu biết được nàng đã vào cung, kêu Quách công công triệu nàng đi Thọ An cung nói chuyện.
Trên đường đi, Tuân Thiệu suy ngẫm một chút, toàn bộ quá trình Ứng Thiên đều biểu hiện đúng quy củ, thực sự nhìn không ra sai lầm, chỉ sợ khiến Thái hậu thất vọng rồi.
Thái hậu đang ẩm trà, đèn trong cung vừa mới thắp sáng, hương trà lượn lờ, gương mặ trẻ trung của Thái hậu dưới ánh đèn toát lên vẻ mông lung kiều mỵ, khó trách lúc trước có thể được tiên đế chuyên sủng nhiều năm.
Tuân Thiệu vừa hành lễ, nàng lập tức thu hồi tâm tình thanh thản, khẩu khí thực vội vã nói:
"Vĩnh An đã trở lại, đây là một cái họa lớn trong lòng ta."
Tuân Thiệu nghe được sửng sốt:
"Công chúa chỉ là thân nữ lưu mềm yếu, có thể có gì uy hiếp?"
"Ai, ái khanh là không biết, nàng có tâm tư với Ứng Thiên đã lâu. Lần này Ứng Thiên đem nàng đón trở về, cũng không biết là có kế hoạch gì, nếu là ngày nào đó bỗng nhiên cầu bệ hạ tứ hôn, bệ hạ tất nhiên đáp ứng, đến khi hắn có con nối dòng, còn có một nửa huyết thống hoàng gia, ngươi ngẫm lại bệ hạ có gì để nói? Nói không chừng một ngày kia sẽ bị sa cơ thất thế ."
Tuân Thiệu hiểu được, nhưng cũng hoài nghi sự tình sẽ không nghiêm trọng như vậy:
"Hồi thái hậu, thần nghĩ, tiên đế vẫn còn con nối dòng, Trữ Đô hầu hẳn là sẽ không mạo hiểm"
Thái hậu lắc đầu:
"Hắn có thể ngăn chặn bọn họ, giúp bệ hạ đăng cơ, có thể lại ngăn chặn đại sự của bọn họ thành công, ai gia thực không thể mạo hiểm, nếu không ai gia làm gì mà không biết rõ tâm ý Vĩnh An, lại cho tới bây giờ cũng không cho nàng được toại nguyện?"
Tuân Thiệu cau mày:
"Thái hậu cùng thần nói chuyện này, chẳng hay người đã có tính toán?"
Thái hậu nói:
"Ai gia tính rất đơn giản, khanh không phải cùng Vĩnh An giao hảo khá tốt sao? Vậy hãy phá hủy tình cảm của bọn họ, tóm lại chỉ cần bọn họ không thể kết thân, bệ hạ liền nhiều thêm một phần bảo đảm."
Tuân Thiệu cúi đầu, trong lòng chỉ cảm thấy không ổn, nhân duyên của chính mình đã không ra sao, giờ còn muốn đi phá nhân duyên của người ta, này còn không phải là làm bậy đi!
Vĩnh An Công Chúa là một cô nương rất nhu thuận, biết được thân phận của Tuân Thiệu dọc theo đường đi đều muốn nàng bồi mình ngồi trong xe cùng nàng nói chuyện thân mật, người không biết còn tưởng rằng là một đôi tỷ muội.
Vốn với Tuân Thiệu, khi Ứng Thiên không có mấy lời nói ác độc thì nàng còn có thể ngẫu nhiên tiến vào trong xe ngồi cùng hắn. Hiện tại gặp một cô công chúa phong phạm tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa hoàng gia, tự mình thấy xấu hổ, sợ người ta đánh giá nên cố gắng giữ khoảng cách với Ứng Thiên.
Trúc Tú nhìn mà nóng vội, trên đường nghỉ ngơi nói với Tuân Thiệu:
"Nếu tiểu thư còn có chút thông minh thì hãy nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng tâm tư của Vĩnh An Công Chúa đối quốc cữu."
Tuân Thiệu thắc mắc:
"Chuyện đó với ta có quan hệ gì?."
"..."
Tuân Thiệu không có hỏi han gì nhiều Vĩnh An Công Chúa nhưng Vĩnh An Công Chúa thật ra hỏi nàng rất nhiều vấn đề.
Lúc đầu thì hỏi nàng cuộc sống ở Tây Bắc, Vĩnh An Công Chúa hàng năm ở thâm cung, đối với cuộc sống ở bên ngoài thường nghe đến nhập thần, nghe Tuân Thiệu nói đến việc chiến sự nàng còn thật sự căng thẳng. Khi chau mày, đắc thắng khi nét mặt tươi cười như hoa, khiếmTuân Thiệu nói chuyện vạn phần thỏa mãn.
Cuối cùng, nàng mới hỏi chút chuyện liên quan tới Ứng Thiên.
"Bản cung rời đi đã hai năm, cũng không biết huynh ấy đã có gia đình chưa."
Tuân Thiệu hồi tưởng một chút:
"Hẳn là không có, ta nhớ rõ chưa từng thấy, cũng không có nghe huynh ấy nhắc tới."
Chân mày Vĩnh An Công Chủ giãn ra, ngay sau đó lại dò hỏi thâm sâu:
"Huynh ấy có dung mạo tuyệt diễm, văn thải phong lưu, thân phận, địa vị cao, bên người chỉ sợ không thiếu hồng nhan tri kỷ."
"..." Tuân Thiệu thật sự muốn hỏi một câu: công chúa, ngài và ta đang nói về cùng một người chăng?
Mọi khi bọn họ đi đường với tốc độ nhanh phi thường, hiện bởi vì có công chúa, Ứng Thiên sợ nàng vất vả do ven đường xóc nảy, hạ lệnh giảm tốc, vì thế toàn bộ đội ngũ biến thành trạng thái du sơn ngoạn thủy.
Tuân Thiệu có chút không thoải mái, đây là có ý tứ gì, sao trước kia không đối đãi nàng như nữ nhân? Sao không đối nàng tốt như vậy nha!
Trúc Tú nhân cơ hội lại giựt giây:
"Có cái gì bất mãn người trực tiếp cùng quốc cữu nói a, hắn khẳng định sẽ thích nghe."
"Hả?"
"Không phải, ta là nói hắn nhất định nghe ý kiến của người."
Tuân Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu từ bỏ:
"Người ta là công chúa, kim chi ngọc diệp, ta cũng không thể tính toán chi li, lại thành ra người Tuân gia hẹp hòi."
Trúc Tú gấp đến độ xoay vòng, bình thường là một người rất thông minh, như thế nào gặp chuyện tình cảm lại “đầu gỗ” vậy chứ!
Trên đường đi rất chậm, tự nhiên cơ hội tạm dừng nghỉ ngơi cũng nhiều. Đến địa giới Lạc Dương, cả đội lại nghỉ ngơi, vết thương cũ của Ứng Thiên tái phát. Việc không biết như thế nào đến tai Vĩnh An Công Chúa, nàng thái độ bình thường đích thân xuống xe hỏi thăm ân cần.
Bởi vì Tuân Thiệu ngồi cùng một xe với Vĩnh An Công Chúa, đành phải cùng đi qua, nhìn thấy Ứng Thiên tao nhã đối mặt Vĩnh An Công Chúa, nói năng thích đáng, thật tình nàng cảm thấy có điểm dối trá.
Công chúa không cần bị lừa, đây không phải bộ mặt chân thật của hắn a!
Đợi Vĩnh An Công Chúa trở lại trên xe, Ứng Thiên gọi Tuân Thiệu lại:
"Muội xem xem người ta là công chúa còn phong độ như vậy, muội thân là cấp dưới, như thế nào không thèm hỏi han quan tâm thương thế bản hầu một chút?"
Tuân Thiệu bày ra gương mặt vô tội:
"Lúc ấy Trữ Đô hầu ngài lâm vào tình huống nguy hiểm, là thuộc hạ cõng ngài qua sông nha, cái này cũng chưa tính?"
Ứng Thiên cười rộ lên:
"Việc này muội có cho công chúa biết?"
"Không có việc gì tự nhiên ta nói làm sao?"
"Ngẫu nhiên nhắc tới cũng là một cách a."
Tuân Thiệu thầm nghĩ: Không tệ, công chúa còn có thể hay không thưởng ta?
Trở lại Lạc Dương đã là lúc sương mù giăng xuống, trong triều mọi việc vẫn diễn ra như thường, tin tức công chúa hồi cung khiến các đại thần đều phái nữ quyến vào cung yết kiến, thực tại náo nhiệt một đoạn thời gian.
Ấu đế đối với vị cô này vẫn rất quan tâm, vừa mới nay cữu cữu lại lập tiếp công lao, liền rất hưng trí nói muốn thiết đại yến.
Tuân Thiệu tự biết mình, không dám sĩ diện, đêm đó sớm thay quan phục đi trong cung.
Thái hậu biết được nàng đã vào cung, kêu Quách công công triệu nàng đi Thọ An cung nói chuyện.
Trên đường đi, Tuân Thiệu suy ngẫm một chút, toàn bộ quá trình Ứng Thiên đều biểu hiện đúng quy củ, thực sự nhìn không ra sai lầm, chỉ sợ khiến Thái hậu thất vọng rồi.
Thái hậu đang ẩm trà, đèn trong cung vừa mới thắp sáng, hương trà lượn lờ, gương mặ trẻ trung của Thái hậu dưới ánh đèn toát lên vẻ mông lung kiều mỵ, khó trách lúc trước có thể được tiên đế chuyên sủng nhiều năm.
Tuân Thiệu vừa hành lễ, nàng lập tức thu hồi tâm tình thanh thản, khẩu khí thực vội vã nói:
"Vĩnh An đã trở lại, đây là một cái họa lớn trong lòng ta."
Tuân Thiệu nghe được sửng sốt:
"Công chúa chỉ là thân nữ lưu mềm yếu, có thể có gì uy hiếp?"
"Ai, ái khanh là không biết, nàng có tâm tư với Ứng Thiên đã lâu. Lần này Ứng Thiên đem nàng đón trở về, cũng không biết là có kế hoạch gì, nếu là ngày nào đó bỗng nhiên cầu bệ hạ tứ hôn, bệ hạ tất nhiên đáp ứng, đến khi hắn có con nối dòng, còn có một nửa huyết thống hoàng gia, ngươi ngẫm lại bệ hạ có gì để nói? Nói không chừng một ngày kia sẽ bị sa cơ thất thế ."
Tuân Thiệu hiểu được, nhưng cũng hoài nghi sự tình sẽ không nghiêm trọng như vậy:
"Hồi thái hậu, thần nghĩ, tiên đế vẫn còn con nối dòng, Trữ Đô hầu hẳn là sẽ không mạo hiểm"
Thái hậu lắc đầu:
"Hắn có thể ngăn chặn bọn họ, giúp bệ hạ đăng cơ, có thể lại ngăn chặn đại sự của bọn họ thành công, ai gia thực không thể mạo hiểm, nếu không ai gia làm gì mà không biết rõ tâm ý Vĩnh An, lại cho tới bây giờ cũng không cho nàng được toại nguyện?"
Tuân Thiệu cau mày:
"Thái hậu cùng thần nói chuyện này, chẳng hay người đã có tính toán?"
Thái hậu nói:
"Ai gia tính rất đơn giản, khanh không phải cùng Vĩnh An giao hảo khá tốt sao? Vậy hãy phá hủy tình cảm của bọn họ, tóm lại chỉ cần bọn họ không thể kết thân, bệ hạ liền nhiều thêm một phần bảo đảm."
Tuân Thiệu cúi đầu, trong lòng chỉ cảm thấy không ổn, nhân duyên của chính mình đã không ra sao, giờ còn muốn đi phá nhân duyên của người ta, này còn không phải là làm bậy đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.