Chương 23: Chương 12.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Nói dối luôn không
phải việc dễ dàng. Sau khi ngồi trên xe,Tuân Thiệu cố gắng tìm lý do nói dối, lại nghe Ứng Thiên đi thẳng vào vấn đề:
"Muội là nghe thái hậu nói chuyện rồi mới đến phải không?"
Tuân Thiệu tâm tư vừa chuyển:
“ Không đúng, là ta muốn hỏi Trữ Đô hầu một chút. Lần này có công lao ở Hợp Phổ, hạ quan chẳng hay có thể được thăng quan?"
Ứng Thiên bật cười:
"Muội sẽ không tự dưng tìm một cái cớ. Muội theo thái hậu chứ không theo ta, ít nhất ta có thể cho muội, so với thái hậu còn nhiều hơn."
Tuân Thiệu thấy hắn đem sự thật nói rõ ràng như vậy, cũng không che dấu nữa :
"Ta cùng với huynh bất đồng, ta là tri ân báo đáp, lúc trước tiên đế đối với ta có ơn tri ngộ, nếu không có hắn đặc biệt cho ta làm giáo úy, chỉ sợ ta đã sớm rời khỏi quân Tây Bắc ."
"Nói là nói như vậy, nhưng tiên đế là tiên đế, thái hậu là thái hậu, đừng nói đề bạt muội, chỉ sợ chính bản thân thái hậu còn khó bảo toàn."
Tuân Thiệu giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, nửa bên khuôn mặt của hắn dưới ánh đuốc mịt mờ, mông lung càng thêm rét lạnh, âm trầm.
Hai người nhất thời không nói chuyện. Ngoài xe bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập sau đó là tiếng của Phạm Nhất Thống vang lên:
"Công tử, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo."
Ứng Thiên gật đầu, Phạm Nhất Thống ở bên tai hắn nói mấy câu. Hắn có chút suy tư, quay đầu nói với Tuân Thiệu:
"Ta còn có việc, cho xa phu đưa muội trở về đi." Nói xong liền xuống xe, cưỡi ngựa cùng Phạm Nhất Thống một trước một sau bỏ đi.
Tuân Thiệu thấy hành vi thần bí của hắn, có chút tò mò, nhưng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của thái hậu, cũng không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa đành một mình đi trở về.
Trúc Tú còn chưa ngủ, ngồi trong phòng nhàm chán chọc bấc đèn, nhìn thấy nàng trở về, chạy vài bước lại hỏi:
"Như thế nào ?"
Tuân Thiệu cảm thấy quái lạ:
"Cái gì như thế nào ?"
"Công chúa và quốc cữu a? Bọn họ hôm nay rất đẹp đôi phải không?"
Tuân Thiệu nhìn chằm chằm nàng, hết nhìn trái lại nhìn phải:
"Ngươi sẽ không coi trọng Ứng Thiên đi? Tại sao dạo gần đối với mấy việc liên quan tới hắn rất quan tâm nha?"
Trúc Tú nháy mắt tức giận:
"Ta còn không đều là vì giáo úy người sao! Quốc cữu quyền cao chức trọng, cùng người tuổi tác thích hợp, trọng yếu là hắn còn đối với người hữu tình, người sẽ không thể mở to mát ra xem cho rõ ràng sao?"
"Ứng Thiên đối với ta có tình ý?" Tuân Thiệu ôm thắt lưng cười to:
"Thật là, ngươi không biết đức hạnh của hắn. Hắn trước kia ở Tây Bắc cũng như vậy, không có việc gì thì toàn nói chuyện ái muội, đều là vì chọc tức ta. Ta mà cho là thật thì đúng là đầu óc hỏng nặng rồi."
"A?" Trúc Tú nghẹn họng nhìn trân trối: "Hắn... Hắn trước kia cũng như vậy?"
"Đúng vậy."
Trúc Tú nhíu mày, chẳng lẽ ngay cả nàng cũng bị quốc cữu lừa gạt ?
Ở Lạc Dương bốn mùa rất rõ ràng. Đầu mùa đông, hàn sương một tầng lại phủ lên một tầng.
Ấu đế ham chơi bị nhiễm phong hàn, việc lâm triều bởi vậy bỏ qua vài ngày.Tuân Thiệu vừa về cũng không lâu, vừa vặn mượn cơ hội nghỉ ngơi hồi phục. Kết quả ngày vào triều hôm ấy thiếu chút nữa quên không đến.
Đến nơi thượng triều, Tuân Thiệu phát hiện triều đình hôm nay thực không yên ổn, tràn ngập đao quang kiếm ảnh.
Tuân Thiệu ngẫu nhiên nhìn về phía lão thừa tướng. Lão nhân gia hắn không biết ở đằng sau có thể giúp đỡ nàng hay không, bất quá Ứng Thiên ngay cả thái hậu là người thân cũng không để vào mắt. Chỉ e thừa tướng cũng là một trong những cái gai trong mắt hắn.
Nàng lại quan sát triều đình một chút.Mới vừa rồi những người tham tấu đa số là văn thần, còn lại các võ tướng đều im lặng, lại nhìn số lượng người bên võ tướng, đại khái có thể hiểu được một ít, nhất định là Ứng Thiên sai tâm phúc ép buộc người của Chu Phong Dung.
Quả nhiên, Chu Phong Dung bị o ép đến không chịu nổi, bỗng nhiên bước ra khỏi hàng nói:
"Thần có bản tấu, lần này Trữ Đô hầu đến Hợp Phổ, âm thầm nhận hối lộ của tri phủ, sau khi trở về liền đưa người này xếp vào danh sách công thần." Hắn tà nghễ liếc mắt nhìn Ứng Thiên:
"Xin hỏi Trữ Đô hầu, tri phủ Hợp Phổ cho Trữ Đô hầu bao nhiêu lợi lộc mà Trữ Đô hầu đáp lễ hắn lớn như vậy?"
Tuân Thiệu vừa nghe Ứng Thiên không chỉ không trừng trị tên đút lót kia lại còn vì hắn tranh công, nhất thời oán giận, cảm thấy Chu Phong Dung nói hay lắm.
Ấu đế tất nhiên là tin tưởng cậu nhà mình bèn hỏi Ứng Thiên:
"Trữ Đô hầu có thể có giải thích không?"
Thái hậu ở phía sau bức rèm che lạnh nhạt phụ họa:
"Đúng vậy, ai gia cũng muốn nghe xem Trữ Đô hầu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì."
Ứng Thiên hành lễ nói:
"Lúc ấy quận Hợp Phổ chịu cảnh chiến hoả đã lâu, lần này lại là nơi nghị hoà, tri phủ cố ý phòng ngự thích đáng, lại trấn an lòng dân, thần cảm thấy chiến sự ở đây an ổn phần nào là nhờ hắn, liền đưa hắn xếp vào danh sách. Về phần chuyện nhận hối lộ, thần thật là oan uổng, bệ hạ hẳn còn nhớ rõ thần hôm qua vào cung dâng bảo vật này? Đấy đều là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng cống phẩm, chẳng qua là hắn phải bảo vệ Hợp Phổ, không thể đi xa, thế này mới nhờ thần mang về dâng cho bệ hạ, không ngờ khiến đại tướng quân hiểu lầm ."
"A, là cỏ linh chi bằng vàng và ngọc phải không?" Ấu đế cười khanh khách đứng lên, đối với Chu Phong Dung khoát tay:
"Đại tướng quân, khanh hiểu lầm rồi , đó là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng trẫm."
Chu Phong Dung vẫn nghiêm túc nói:
"Bệ hạ vẫn nên tra rõ một phen."
Ấu đế có chút mất hứng :
"Chẳng lẽ vật tặng trẫm này nọ cũng muốn tra?"
Ứng Thiên vội hỏi:
"Bệ hạ bớt giận, đại tướng quân cũng là vì suy nghĩ cho xã tắc, không phải cố ý làm khó dễ thần, cũng không phải đối bệ hạ bất kính, có một lương thần như thế, bệ hạ nên cao hứng mới phải."
Thế này, sắc mặt Ấu đế mới hòa hoãn một chút:
"Đại tướng quân lui ra đi."
Chu Phong Dung đứng thẳng người, nhìn thoáng qua Ứng Thiên, cuối cùng đành lui trở về.
"Muội là nghe thái hậu nói chuyện rồi mới đến phải không?"
Tuân Thiệu tâm tư vừa chuyển:
“ Không đúng, là ta muốn hỏi Trữ Đô hầu một chút. Lần này có công lao ở Hợp Phổ, hạ quan chẳng hay có thể được thăng quan?"
Ứng Thiên bật cười:
"Muội sẽ không tự dưng tìm một cái cớ. Muội theo thái hậu chứ không theo ta, ít nhất ta có thể cho muội, so với thái hậu còn nhiều hơn."
Tuân Thiệu thấy hắn đem sự thật nói rõ ràng như vậy, cũng không che dấu nữa :
"Ta cùng với huynh bất đồng, ta là tri ân báo đáp, lúc trước tiên đế đối với ta có ơn tri ngộ, nếu không có hắn đặc biệt cho ta làm giáo úy, chỉ sợ ta đã sớm rời khỏi quân Tây Bắc ."
"Nói là nói như vậy, nhưng tiên đế là tiên đế, thái hậu là thái hậu, đừng nói đề bạt muội, chỉ sợ chính bản thân thái hậu còn khó bảo toàn."
Tuân Thiệu giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, nửa bên khuôn mặt của hắn dưới ánh đuốc mịt mờ, mông lung càng thêm rét lạnh, âm trầm.
Hai người nhất thời không nói chuyện. Ngoài xe bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập sau đó là tiếng của Phạm Nhất Thống vang lên:
"Công tử, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo."
Ứng Thiên gật đầu, Phạm Nhất Thống ở bên tai hắn nói mấy câu. Hắn có chút suy tư, quay đầu nói với Tuân Thiệu:
"Ta còn có việc, cho xa phu đưa muội trở về đi." Nói xong liền xuống xe, cưỡi ngựa cùng Phạm Nhất Thống một trước một sau bỏ đi.
Tuân Thiệu thấy hành vi thần bí của hắn, có chút tò mò, nhưng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của thái hậu, cũng không muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa đành một mình đi trở về.
Trúc Tú còn chưa ngủ, ngồi trong phòng nhàm chán chọc bấc đèn, nhìn thấy nàng trở về, chạy vài bước lại hỏi:
"Như thế nào ?"
Tuân Thiệu cảm thấy quái lạ:
"Cái gì như thế nào ?"
"Công chúa và quốc cữu a? Bọn họ hôm nay rất đẹp đôi phải không?"
Tuân Thiệu nhìn chằm chằm nàng, hết nhìn trái lại nhìn phải:
"Ngươi sẽ không coi trọng Ứng Thiên đi? Tại sao dạo gần đối với mấy việc liên quan tới hắn rất quan tâm nha?"
Trúc Tú nháy mắt tức giận:
"Ta còn không đều là vì giáo úy người sao! Quốc cữu quyền cao chức trọng, cùng người tuổi tác thích hợp, trọng yếu là hắn còn đối với người hữu tình, người sẽ không thể mở to mát ra xem cho rõ ràng sao?"
"Ứng Thiên đối với ta có tình ý?" Tuân Thiệu ôm thắt lưng cười to:
"Thật là, ngươi không biết đức hạnh của hắn. Hắn trước kia ở Tây Bắc cũng như vậy, không có việc gì thì toàn nói chuyện ái muội, đều là vì chọc tức ta. Ta mà cho là thật thì đúng là đầu óc hỏng nặng rồi."
"A?" Trúc Tú nghẹn họng nhìn trân trối: "Hắn... Hắn trước kia cũng như vậy?"
"Đúng vậy."
Trúc Tú nhíu mày, chẳng lẽ ngay cả nàng cũng bị quốc cữu lừa gạt ?
Ở Lạc Dương bốn mùa rất rõ ràng. Đầu mùa đông, hàn sương một tầng lại phủ lên một tầng.
Ấu đế ham chơi bị nhiễm phong hàn, việc lâm triều bởi vậy bỏ qua vài ngày.Tuân Thiệu vừa về cũng không lâu, vừa vặn mượn cơ hội nghỉ ngơi hồi phục. Kết quả ngày vào triều hôm ấy thiếu chút nữa quên không đến.
Đến nơi thượng triều, Tuân Thiệu phát hiện triều đình hôm nay thực không yên ổn, tràn ngập đao quang kiếm ảnh.
Tuân Thiệu ngẫu nhiên nhìn về phía lão thừa tướng. Lão nhân gia hắn không biết ở đằng sau có thể giúp đỡ nàng hay không, bất quá Ứng Thiên ngay cả thái hậu là người thân cũng không để vào mắt. Chỉ e thừa tướng cũng là một trong những cái gai trong mắt hắn.
Nàng lại quan sát triều đình một chút.Mới vừa rồi những người tham tấu đa số là văn thần, còn lại các võ tướng đều im lặng, lại nhìn số lượng người bên võ tướng, đại khái có thể hiểu được một ít, nhất định là Ứng Thiên sai tâm phúc ép buộc người của Chu Phong Dung.
Quả nhiên, Chu Phong Dung bị o ép đến không chịu nổi, bỗng nhiên bước ra khỏi hàng nói:
"Thần có bản tấu, lần này Trữ Đô hầu đến Hợp Phổ, âm thầm nhận hối lộ của tri phủ, sau khi trở về liền đưa người này xếp vào danh sách công thần." Hắn tà nghễ liếc mắt nhìn Ứng Thiên:
"Xin hỏi Trữ Đô hầu, tri phủ Hợp Phổ cho Trữ Đô hầu bao nhiêu lợi lộc mà Trữ Đô hầu đáp lễ hắn lớn như vậy?"
Tuân Thiệu vừa nghe Ứng Thiên không chỉ không trừng trị tên đút lót kia lại còn vì hắn tranh công, nhất thời oán giận, cảm thấy Chu Phong Dung nói hay lắm.
Ấu đế tất nhiên là tin tưởng cậu nhà mình bèn hỏi Ứng Thiên:
"Trữ Đô hầu có thể có giải thích không?"
Thái hậu ở phía sau bức rèm che lạnh nhạt phụ họa:
"Đúng vậy, ai gia cũng muốn nghe xem Trữ Đô hầu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì."
Ứng Thiên hành lễ nói:
"Lúc ấy quận Hợp Phổ chịu cảnh chiến hoả đã lâu, lần này lại là nơi nghị hoà, tri phủ cố ý phòng ngự thích đáng, lại trấn an lòng dân, thần cảm thấy chiến sự ở đây an ổn phần nào là nhờ hắn, liền đưa hắn xếp vào danh sách. Về phần chuyện nhận hối lộ, thần thật là oan uổng, bệ hạ hẳn còn nhớ rõ thần hôm qua vào cung dâng bảo vật này? Đấy đều là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng cống phẩm, chẳng qua là hắn phải bảo vệ Hợp Phổ, không thể đi xa, thế này mới nhờ thần mang về dâng cho bệ hạ, không ngờ khiến đại tướng quân hiểu lầm ."
"A, là cỏ linh chi bằng vàng và ngọc phải không?" Ấu đế cười khanh khách đứng lên, đối với Chu Phong Dung khoát tay:
"Đại tướng quân, khanh hiểu lầm rồi , đó là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng trẫm."
Chu Phong Dung vẫn nghiêm túc nói:
"Bệ hạ vẫn nên tra rõ một phen."
Ấu đế có chút mất hứng :
"Chẳng lẽ vật tặng trẫm này nọ cũng muốn tra?"
Ứng Thiên vội hỏi:
"Bệ hạ bớt giận, đại tướng quân cũng là vì suy nghĩ cho xã tắc, không phải cố ý làm khó dễ thần, cũng không phải đối bệ hạ bất kính, có một lương thần như thế, bệ hạ nên cao hứng mới phải."
Thế này, sắc mặt Ấu đế mới hòa hoãn một chút:
"Đại tướng quân lui ra đi."
Chu Phong Dung đứng thẳng người, nhìn thoáng qua Ứng Thiên, cuối cùng đành lui trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.