Chương 5: Chương 3.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Vừa mới về kinh, sắc phong chức quan lại trở thành việc cấp bách.
Tuân Thiệu hiện đang đảm nhiệm vị trí giáo úy, chức trách chủ yếu là bày mưu tính kế cho tướng quân. Nhưng trong quân Tây Bắc ngoài nàng còn có đại quân sư, mà đại quân sư này luôn e ngại nàng vàTuân Minh mâu thuẫn nên cơ hồ cũng không cho nàng tham dự quân vụ. Nói trắng ra nàng chỉ có danh nghĩa, nửa phần không cần động đao động thương không nói, ngay cả đầu óc cùng mồm mép cũng không cần dùng.
Trải qua hai năm, Tuân Thiệu trơ mắt nhìn chính mình đáng lẽ ra phải bị gió thổi mưa dầm đen thui mặt mũi nay trở nên trắng nõn thủy nộn, thật sự là nói không nên lời.
Cho nên lần này trở lại Lạc Dương, nàng muốn một phen biểu hiện chí khí.
Trong khi đó,Thái hậu bên này đã sớm có an bài. Bởi vì trong cung có Ứng Thiên, sợ sẽ bị lộ nên sáng sớm ngày thứ hai, Thái hậu phái riêng Quách công công lặng lẽ đưa tới phủ một phong mật hàm.
Tuân Thiệu mở ra xem, do dự một lát mới gọi Trúc Tú, bảo nàng chuẩn bị hậu lễ, muốn đi bái phỏng Vũ Lâm Lang.
Vũ Lâm Lang kì thực là một chức quan thủ lĩnh đội cấm vệ quân của hoàng gia, chỉ cần lấy được vị trí này, chính là một khởi đầu tốt, về sau muốn cầm lại chức thống soái quân Tây Bắc sẽ dễ dàng rất nhiều.
Ý tứ Thái hậu là, đương nhiệm Vũ Lâm Lang hiện nay - Đặng Thông Bình là bộ hạ cũ của Tuân lão tướng quân, trước mắt sắp sửa từ quan quy ẩn, người kế nhiệm chưa định ra, kêu Tuân Thiệu đi quý phủ hắn một chuyến, nếu có thể được hắn tự mình tiến cử, tự nhiên việc thành.
Nhắc tới việc này, trong lòng Tuân Thiệu kỳ thật có chút không thoái mái, nhưng chốn quan trường từ xưa vốn đã như vậy, nào có chuyện tuyệt đối phân minh. Huống chi sau đó Thái hậu còn nói thêm "Để ngừa Ứng Thiên làm khó dễ", thực rất có đạo lý.
Đặng Thông Bình tuổi tác đã cao, nhưng biết được Tuân Thiệu bái phỏng, trái lại tự mình xuất môn đón chào. Vừa định mở miệng lại ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở
"Lúc trước gặp mặt là khi phụ thân, ca ca ngươi đều còn, ngươi bất quá là một tiểu nha đầu, nay đảo mắt liền lớn như vậy , cảnh còn người mất a... Bọn Ngụy quốc lòng muông dạ thú đáng giận! Lũ cẩu tặc đáng chết!"
Tuân Thiệu đối với việc lão bộc phát cảm xúc có điểm dở khóc dở cười, nhưng nghe từng câu chữ trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, vội kêu Trúc Tú đem lễ vật dâng, gượng cười:
"Thế bá không cần quá đau lòng, việc chinh chiến trước nay không mất mát thì không thể thành công, cũng không còn cách nào khác."
Đặng Thông Bình thở dài, không đề cập tới chuyện cũ nữa, mời nàng vào trong sảnh ngồi xuống:
"Lần này ngươi hồi kinh vốn là chuyện tốt, nhưng chuyện cùng bệ hạ đính thân khiến ai ai cũng phải giật mình, lão phu đến hiện giờ còn có chút không dám tin đây."
Trúc Tú nhịn không được giành trước kêu lên:
"Vũ Lâm Lang ngài nói xem, thỉnh cầu ngài nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ giáo úy nhà chúng ta, nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha!"
"Câm miệng!" Tuân Thiệu trừng nàng, liếc mắt một cái.
Đặng Thông Bình cười lắc đầu:
"Việc này xác thực hoang đường, nếu là hơn kém nhau vài tuổi thì không sao, ngươi cùng bệ hạ lại chênh lệch tuổi tác quá lớn, nay trong triều cùng trên phố đều đối với ngươi có phê bình kín đáo, nếu không có Trữ Đô hầu tận lực áp chế việc này, chỉ sợ không biết còn truyền ra cái dạng tin đồn gì đâu."
Tuân Thiệu không cho là đúng:
"Hắn sao có thể hảo tâm như thế."
"Ôi chao, việc này ấy thế mà thiên chân vạn xác, Trữ Đô hầu làm việc luôn đáng tin cậy."
Tuân Thiệu nghe vậy khẽ nhíu mày:
"Nghe khẩu khí của thế bá, tựa hồ thực thưởng thức hắn?"
Đặng Thông Bình vuốt râu mà cười:
"Đó là tự nhiên, Trữ Đô hầu là một quân tử đoan chính, tiến thối có độ, ai lại không khen ngợi? Lúc trước tiên đế sớm băng hà, bệ hạ nhỏ tuổi đăng cơ, công lao hắn rất lớn, lại chỉ lĩnh cái chức hầu tước. Trong triều cũng cũng không kể công kiêu ngạo, đối với người ngoài khiêm tốn có lễ, còn nhiều lần lấy danh nghĩa bệ hạ đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế má. Thời điểm tiên đế còn tại vị, chiến loạn thường xuyên, nay có thể hòa hoãn trong nhiều năm, kỳ thật ít nhiều người này cũng có công lao a."
Tuân Thiệu trong lòng cười lạnh, đó là hắn giả bộ trước mặt người khác mà thôi, chân diện mục của hắn, mấy người có thể thấy rõ?
Đặng Thông Bình thoáng nhìn thần sắc của nàng, bưng cốc trà nhấp một ngụm, cười nói:
"Lão phu biết ngươi không cam lòng, ngươi từ mười ba tuổi liền kiến công lập nghiệp, nam tử cũng ít người so được với ngươi, nhưng Trữ Đô hầu nói cũng có chỗ đúng, âm dương có quy luật, người trung với quốc lại không thiếu, nếu đem ngươi đưa tới sa trường, thành ra có vẻ trong triều ta không có người tài, chẳng phải là kêu quốc gia khác nhìn vào mà chê cười sao?"
Trúc Tú nghe được tức giận, muốn mở miệng phản bác, thân hình vừa động, lại bị Tuân Thiệu nâng tay ngăn lại.
"Kia xem ra thế bá là không có khả năng tiến cử ta nhâm chức Vũ Lâm Lang ."
Đặng Thông Bình vẻ mặt kinh ngạc:
"Nguyên lai ngươi là vì thế mà đến? Này... Này..."
Hắn ngập ngừng một lúc lâu, sau cùng bất đắc dĩ nói:
"Thực không dám dấu diếm, chuyện chọn người kế nhiệm vốn đã định một người, nay việc này lại do Trữ Đô hầu chưởng quản, nếu muốn tahy đổi, còn phải thông qua hắn a."
Tuân Thiệu cân nhắc một phen bèn hỏi:
"Xin hỏi thế bá, người này tuyển là do chính ngài tuyển hay vẫn là Trữ Đô hầu tuyển?
"
"Là Trữ Đô hầu chọn, lão phu cũng thấy khá ổn, liền đồng ý ."
Tuân Thiệu vỡ lẽ, Thái hậu ở trong thâm cung, làm sao là đối thủ của Ứng Thiên, hắn sớm đã thiết kế tốt lắm chỉ còn chờ nàng đến chui thôi!
Tuân Thiệu hiện đang đảm nhiệm vị trí giáo úy, chức trách chủ yếu là bày mưu tính kế cho tướng quân. Nhưng trong quân Tây Bắc ngoài nàng còn có đại quân sư, mà đại quân sư này luôn e ngại nàng vàTuân Minh mâu thuẫn nên cơ hồ cũng không cho nàng tham dự quân vụ. Nói trắng ra nàng chỉ có danh nghĩa, nửa phần không cần động đao động thương không nói, ngay cả đầu óc cùng mồm mép cũng không cần dùng.
Trải qua hai năm, Tuân Thiệu trơ mắt nhìn chính mình đáng lẽ ra phải bị gió thổi mưa dầm đen thui mặt mũi nay trở nên trắng nõn thủy nộn, thật sự là nói không nên lời.
Cho nên lần này trở lại Lạc Dương, nàng muốn một phen biểu hiện chí khí.
Trong khi đó,Thái hậu bên này đã sớm có an bài. Bởi vì trong cung có Ứng Thiên, sợ sẽ bị lộ nên sáng sớm ngày thứ hai, Thái hậu phái riêng Quách công công lặng lẽ đưa tới phủ một phong mật hàm.
Tuân Thiệu mở ra xem, do dự một lát mới gọi Trúc Tú, bảo nàng chuẩn bị hậu lễ, muốn đi bái phỏng Vũ Lâm Lang.
Vũ Lâm Lang kì thực là một chức quan thủ lĩnh đội cấm vệ quân của hoàng gia, chỉ cần lấy được vị trí này, chính là một khởi đầu tốt, về sau muốn cầm lại chức thống soái quân Tây Bắc sẽ dễ dàng rất nhiều.
Ý tứ Thái hậu là, đương nhiệm Vũ Lâm Lang hiện nay - Đặng Thông Bình là bộ hạ cũ của Tuân lão tướng quân, trước mắt sắp sửa từ quan quy ẩn, người kế nhiệm chưa định ra, kêu Tuân Thiệu đi quý phủ hắn một chuyến, nếu có thể được hắn tự mình tiến cử, tự nhiên việc thành.
Nhắc tới việc này, trong lòng Tuân Thiệu kỳ thật có chút không thoái mái, nhưng chốn quan trường từ xưa vốn đã như vậy, nào có chuyện tuyệt đối phân minh. Huống chi sau đó Thái hậu còn nói thêm "Để ngừa Ứng Thiên làm khó dễ", thực rất có đạo lý.
Đặng Thông Bình tuổi tác đã cao, nhưng biết được Tuân Thiệu bái phỏng, trái lại tự mình xuất môn đón chào. Vừa định mở miệng lại ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở
"Lúc trước gặp mặt là khi phụ thân, ca ca ngươi đều còn, ngươi bất quá là một tiểu nha đầu, nay đảo mắt liền lớn như vậy , cảnh còn người mất a... Bọn Ngụy quốc lòng muông dạ thú đáng giận! Lũ cẩu tặc đáng chết!"
Tuân Thiệu đối với việc lão bộc phát cảm xúc có điểm dở khóc dở cười, nhưng nghe từng câu chữ trong lòng lại cảm thấy hoảng hốt, vội kêu Trúc Tú đem lễ vật dâng, gượng cười:
"Thế bá không cần quá đau lòng, việc chinh chiến trước nay không mất mát thì không thể thành công, cũng không còn cách nào khác."
Đặng Thông Bình thở dài, không đề cập tới chuyện cũ nữa, mời nàng vào trong sảnh ngồi xuống:
"Lần này ngươi hồi kinh vốn là chuyện tốt, nhưng chuyện cùng bệ hạ đính thân khiến ai ai cũng phải giật mình, lão phu đến hiện giờ còn có chút không dám tin đây."
Trúc Tú nhịn không được giành trước kêu lên:
"Vũ Lâm Lang ngài nói xem, thỉnh cầu ngài nhất định phải hảo hảo khuyên nhủ giáo úy nhà chúng ta, nàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha!"
"Câm miệng!" Tuân Thiệu trừng nàng, liếc mắt một cái.
Đặng Thông Bình cười lắc đầu:
"Việc này xác thực hoang đường, nếu là hơn kém nhau vài tuổi thì không sao, ngươi cùng bệ hạ lại chênh lệch tuổi tác quá lớn, nay trong triều cùng trên phố đều đối với ngươi có phê bình kín đáo, nếu không có Trữ Đô hầu tận lực áp chế việc này, chỉ sợ không biết còn truyền ra cái dạng tin đồn gì đâu."
Tuân Thiệu không cho là đúng:
"Hắn sao có thể hảo tâm như thế."
"Ôi chao, việc này ấy thế mà thiên chân vạn xác, Trữ Đô hầu làm việc luôn đáng tin cậy."
Tuân Thiệu nghe vậy khẽ nhíu mày:
"Nghe khẩu khí của thế bá, tựa hồ thực thưởng thức hắn?"
Đặng Thông Bình vuốt râu mà cười:
"Đó là tự nhiên, Trữ Đô hầu là một quân tử đoan chính, tiến thối có độ, ai lại không khen ngợi? Lúc trước tiên đế sớm băng hà, bệ hạ nhỏ tuổi đăng cơ, công lao hắn rất lớn, lại chỉ lĩnh cái chức hầu tước. Trong triều cũng cũng không kể công kiêu ngạo, đối với người ngoài khiêm tốn có lễ, còn nhiều lần lấy danh nghĩa bệ hạ đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế má. Thời điểm tiên đế còn tại vị, chiến loạn thường xuyên, nay có thể hòa hoãn trong nhiều năm, kỳ thật ít nhiều người này cũng có công lao a."
Tuân Thiệu trong lòng cười lạnh, đó là hắn giả bộ trước mặt người khác mà thôi, chân diện mục của hắn, mấy người có thể thấy rõ?
Đặng Thông Bình thoáng nhìn thần sắc của nàng, bưng cốc trà nhấp một ngụm, cười nói:
"Lão phu biết ngươi không cam lòng, ngươi từ mười ba tuổi liền kiến công lập nghiệp, nam tử cũng ít người so được với ngươi, nhưng Trữ Đô hầu nói cũng có chỗ đúng, âm dương có quy luật, người trung với quốc lại không thiếu, nếu đem ngươi đưa tới sa trường, thành ra có vẻ trong triều ta không có người tài, chẳng phải là kêu quốc gia khác nhìn vào mà chê cười sao?"
Trúc Tú nghe được tức giận, muốn mở miệng phản bác, thân hình vừa động, lại bị Tuân Thiệu nâng tay ngăn lại.
"Kia xem ra thế bá là không có khả năng tiến cử ta nhâm chức Vũ Lâm Lang ."
Đặng Thông Bình vẻ mặt kinh ngạc:
"Nguyên lai ngươi là vì thế mà đến? Này... Này..."
Hắn ngập ngừng một lúc lâu, sau cùng bất đắc dĩ nói:
"Thực không dám dấu diếm, chuyện chọn người kế nhiệm vốn đã định một người, nay việc này lại do Trữ Đô hầu chưởng quản, nếu muốn tahy đổi, còn phải thông qua hắn a."
Tuân Thiệu cân nhắc một phen bèn hỏi:
"Xin hỏi thế bá, người này tuyển là do chính ngài tuyển hay vẫn là Trữ Đô hầu tuyển?
"
"Là Trữ Đô hầu chọn, lão phu cũng thấy khá ổn, liền đồng ý ."
Tuân Thiệu vỡ lẽ, Thái hậu ở trong thâm cung, làm sao là đối thủ của Ứng Thiên, hắn sớm đã thiết kế tốt lắm chỉ còn chờ nàng đến chui thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.