Chương 7: Chương 4.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Qua ngày thứ ba, bỗng nhiên Ấu đế triệu Ứng Thiên đi ngự thư phòng, vừa gặp đã lên tiếng:
"Cữu cữu, người cũng đừng ngăn cản Tuân Thiệu nữa, nàng muốn làm Vũ Lâm Lang, người để cho nàng làm đi thôi!"
Ứng Thiên có chút khó hiểu, nhíu mi:
"Bệ hạ nói lời ấy là có ý gì?"
Ấu đế vươn tay nhỏ trắng nộn xoa bóp mi tâm, ra vẻ lão thành:
"Cữu cữu có điều không biết, sáng sớm nay, nàng vào cung gặp trẫm."
Tuân Thiệu sáng nay vừa rời giường đã kêu Trúc Tú giúp mình trang điểm, làm thế nào cho thật điềm đạm đáng yêu, sau đó lao thẳng vào cung, nói muốn gặp Ấu đế.
Bởi vì trước đó Thái hậu dặn dò qua, Quách công công không chỉ có nhanh chóng đem nàng đi tẩm cung của bệ hạ mà còn đem cung nữ đuổi ra ngoài. Ấu đế triều phục còn chưa kịp thay, bị dọa thiếu chút nữa trốn dưới long sàng.
Tuân Thiệu mặc váy tím, tay áo xòe rộng, tô chút son phấn, khuôn mặt lại lộ vẻ khổ sở, quả thật khiến người thương tiếc. Nàng tiến lên vài bước rồi quỳ xuống, ôm chặt cổ Ấu đế không buông bắt đầu khẩn cầu:
"Bệ hạ, cầu ngài cho thần làm chức tán kỵ đi!"
Tán kỵ là chức vụ sát sườn bên hoàng đế, lấy can gián quân vương làm đầu, thường là kẻ sĩ làm. Ấu đế vừa nghe nàng đây là muốn suốt ngày dính lấy mình a, liều mạng giãy dụa nói:
"Này, việc này đã có Trữ Đô hầu an bài, ngươi chạy tới tìm trẫm làm cái gì!"
"Bệ hạ có điều không biết, " Tuân Thiệu giả mù sa mưa chớp chớp mắt:
"Chính là quốc cữu muốn cho thần làm tán kỵ, chỉ là còn chưa có định ra mà thôi.
Thần nguyên bản thầm nghĩ chỉ cần làm Vũ Lâm Lang, có thể ở trong hoàng cung đợi, gặp ngài một lần liền cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng là nếu nay có cơ hội này, thần há có thể trơ mắt nhìn nó mất đi? Cho nên bệ hạ, ngài thanh toàn ta đi!"
Ấu đế tức giận, hét lớn:
"Không được! Ngươi làm Vũ Lâm Lang đi! Làm tán kỵ cái gì!" Nói xong lắc đầu kêu Quách công công, không định cùng nàng nói lời vô nghĩa.
Ứng Thiên nghe xong thở dài một tiếng, Tuân Thiệu tất nhiên nhìn ra Ấu đế bài xích nàng, cho nên mới cố ý kích tướng. Nhưng biện pháp này cũng xác thực hữu hiệu, dù sao hắn kinh nghiệm nhiều năm, mệnh lệnh hoàng đế cũng không thể không nghe.
"Bệ hạ yên tâm, việc này thần đã có an bài."
Ấu đế bĩu môi nói:
"Dù sao chỉ cần không cho nàng làm tán kỵ là được!"
"Tuân mệnh."
Đi ra cửa cung, trời lại có mưa nhỏ, cung nữ ân cần muốn mang ô đến che cho Ứng Thiên, nhưng trước mắt đã có người nhanh nhẹn hơn một phen tiến đến đây.
Hắn ngẩng đầu vừa thấy, là một cô nương mặc hồng y quyến rũ, xinh đẹp hướng hắn cười:
"Quốc cữu, đây của tiểu thư nhà ta đưa cho người."
Ứng Thiên theo hướng phia sau nàng nhìn thấy Tuân Thiệu miễn cưỡng đứng giữ xe ngựa, mưa phùn tầm tã, phủ lên váy nàng, là một bức họa giai nhân trong mưa bụi, hắn không khỏi nhìn thêm nhiều vài lần, tầm mắt rơi trên khuôn mặt nàng, mới phát hiện nàng cười có bao nhiêu đắc ý.
Khó trách, nàng nguyên lai chờ ở nơi này.
Ứng Thiên thu hồi tầm mắt, hướng Trúc Tú nói cảm tạ, ánh mắt đảo qua trước ngực nàng, gợi khóe môi, cố ý lớn tiếng nói:
" Tiểu thư ngươi thế mà lưu thuộc hạ như vậy bên người, thật đúng là có dũng khí a."
Trúc Tú còn chưa kịp trở về chỗ cũ, Tuân Thiệu đã chú ý tới ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:
"Vô sỉ!"
"Lớn mật! Dám đối Trữ Đô hầu vô lễ!"
Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, từ bên cạnh xe ngựa Ứng Thiên có người đi đến, một thân trang phục thị vệ, tay trái đè lên bội kiếm bên hông, tay phải làm bộ rút ra, trợn mắt nhìn nàng.
"A, thùng cơm a, nguyên lai ngươi còn đi theo hắn nha."
Thị vệ vốn đang uy phong lẫm lẫm, mặt nháy mắt đỏ hồng:
"Ta gọi là Phạm Nhất Thống! Không phải thùng cơm!"
Tuân Thiệu cắt ngang:
"Rất uy phong, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào Trúc Tú nhà ta cho rằng ta không thấy được? Ngươi với công tử nhà ngươi cùng một loại đức hạnh!"
Ứng Thiên mở ô ra, đi tới:
"Loại đức hạnh gì?"
"Tham tài háo sắc, vô sỉ."
"Nga, cũng có vẻ đúng."
Hắn cứ như vậy lớn tiếng thừa nhận, Tuân Thiệu ngược lại không thể nào châm chọc, nhất thời chán nản, gọi Trúc Tú ý đồ muốn chạy lấy người.
"Chậm đã, " Ứng Thiên gọi nàng lại:
"Liền như theo lời muội nói, đấu võ, người thắng thì nhậm chức Vũ Lâm Lang."
Thoáng chốc, sắc mặt Tuân Thiệu như xuân về hoa nở:
"Được, một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy."
Trong triều quan viên đấu võ là lần đầu tiên, Tuân Thiệu vốn tính yên lặng đánh một trận liền xong, miễn cho lại rước lấy chỉ chỉ trỏ trỏ.Việc nàng tiếp chiếu thư đính thân khiến lỗ tai mình đã sinh vết chai , thực không thể lại gặp phải cái gì phong ba nữa.
Nhưng người định không bằng trời định, chẳng đến mấy ngày việc này liền truyền đi, toàn thành đều biết. Nàng ra cửa cũng bị một đám người vây xem, có cô nương khuyến khích nàng, có nam tử đối với nàng khinh thường, khiến nàng lần nào ra ngoài cũng ngượng ngùng, đến tận lúc mặt trời lặn mới dám đi uống chút rượu.
Lão quản gia của Tuân gia cảm động liền mang vài nén hương tới trước bài vị của Tuân lão tướng quân, nói cái gì mà ông trời rốt cuộc có mắt, tiểu thư cuối cùng đã thành tài, về sau cho dù vào cung cũng không cần lo lắng…vân vân.
Trúc Tú là người cũng thông minh, Tuân Thiệu không có tiện xuất môn, nàng liền ra bên ngoài nghe ngóng, ngày nọ vô cùng cao hứng trở về nói với Tuân Thiệu:
"Ta biết cái người cùng tiểu thư đấu võ kia là ai ."
Tuân Thiệu đang nằm trên nhuyễn tháp nhã nhặn đọc sách, nghe vậy lập tức ngồi dậy
"Ai?"
"Chính là một thế tử gia, võ nghệ thường thường, cư nhiên được chọn làm Vũ Lâm Lang."
" Chắc là Ứng Thiên thu mua hắn ."
"A?" Trúc Tú nhãn tình sáng lên:
"Không thể nào, hắn thoạt nhìn không giống loại người này a."
"Đó là ngươi không hiểu rõ hắn." Tuân Thiệu tùy tay đem sách quăng một bên, sửa lại vạt áo:
"Ngươi tới Trung Nguyên chưa đến vài năm, không biết chuyện cũ của hắn, lúc trước hắn đã từng dẫn binh, sau này vì sao chịu trở về làm quan văn? Liền là vì hắn cảm thấy có lợi nhiều hơn đi!"
"Oa, không thể tưởng được bộ dạng quốc cữu nho nhã tuấn tú, nhưng thật ra trong bụng toàn ý nghĩ xấu thôi."
"Hừ, ngươi giờ mới biết được."
Tuân Thiệu nhảy xuống khỏi tháp, chuẩn bị đi ra ngoài luyện võ, bỗng nhiên kêu một tiếng:
"Không xong! Ta đã quên lúc trước cùng hắn định ra quy tắc, người này khẳng định muốn hãm hại ta!"
Ứng Thiên cũng không có cho nàng cơ hội chuẩn bị, mấy ngày sau chỉ còn kém cho người đưa tới tín hàm, thỉnh nàng tới giáo trường luận võ.
Đến bước này rồi cũng không thể nghĩ được nhiều, Tuân Thiệu chuẩn bị lên ngựa, tinh thần sáng láng xuất phát.
"Cữu cữu, người cũng đừng ngăn cản Tuân Thiệu nữa, nàng muốn làm Vũ Lâm Lang, người để cho nàng làm đi thôi!"
Ứng Thiên có chút khó hiểu, nhíu mi:
"Bệ hạ nói lời ấy là có ý gì?"
Ấu đế vươn tay nhỏ trắng nộn xoa bóp mi tâm, ra vẻ lão thành:
"Cữu cữu có điều không biết, sáng sớm nay, nàng vào cung gặp trẫm."
Tuân Thiệu sáng nay vừa rời giường đã kêu Trúc Tú giúp mình trang điểm, làm thế nào cho thật điềm đạm đáng yêu, sau đó lao thẳng vào cung, nói muốn gặp Ấu đế.
Bởi vì trước đó Thái hậu dặn dò qua, Quách công công không chỉ có nhanh chóng đem nàng đi tẩm cung của bệ hạ mà còn đem cung nữ đuổi ra ngoài. Ấu đế triều phục còn chưa kịp thay, bị dọa thiếu chút nữa trốn dưới long sàng.
Tuân Thiệu mặc váy tím, tay áo xòe rộng, tô chút son phấn, khuôn mặt lại lộ vẻ khổ sở, quả thật khiến người thương tiếc. Nàng tiến lên vài bước rồi quỳ xuống, ôm chặt cổ Ấu đế không buông bắt đầu khẩn cầu:
"Bệ hạ, cầu ngài cho thần làm chức tán kỵ đi!"
Tán kỵ là chức vụ sát sườn bên hoàng đế, lấy can gián quân vương làm đầu, thường là kẻ sĩ làm. Ấu đế vừa nghe nàng đây là muốn suốt ngày dính lấy mình a, liều mạng giãy dụa nói:
"Này, việc này đã có Trữ Đô hầu an bài, ngươi chạy tới tìm trẫm làm cái gì!"
"Bệ hạ có điều không biết, " Tuân Thiệu giả mù sa mưa chớp chớp mắt:
"Chính là quốc cữu muốn cho thần làm tán kỵ, chỉ là còn chưa có định ra mà thôi.
Thần nguyên bản thầm nghĩ chỉ cần làm Vũ Lâm Lang, có thể ở trong hoàng cung đợi, gặp ngài một lần liền cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng là nếu nay có cơ hội này, thần há có thể trơ mắt nhìn nó mất đi? Cho nên bệ hạ, ngài thanh toàn ta đi!"
Ấu đế tức giận, hét lớn:
"Không được! Ngươi làm Vũ Lâm Lang đi! Làm tán kỵ cái gì!" Nói xong lắc đầu kêu Quách công công, không định cùng nàng nói lời vô nghĩa.
Ứng Thiên nghe xong thở dài một tiếng, Tuân Thiệu tất nhiên nhìn ra Ấu đế bài xích nàng, cho nên mới cố ý kích tướng. Nhưng biện pháp này cũng xác thực hữu hiệu, dù sao hắn kinh nghiệm nhiều năm, mệnh lệnh hoàng đế cũng không thể không nghe.
"Bệ hạ yên tâm, việc này thần đã có an bài."
Ấu đế bĩu môi nói:
"Dù sao chỉ cần không cho nàng làm tán kỵ là được!"
"Tuân mệnh."
Đi ra cửa cung, trời lại có mưa nhỏ, cung nữ ân cần muốn mang ô đến che cho Ứng Thiên, nhưng trước mắt đã có người nhanh nhẹn hơn một phen tiến đến đây.
Hắn ngẩng đầu vừa thấy, là một cô nương mặc hồng y quyến rũ, xinh đẹp hướng hắn cười:
"Quốc cữu, đây của tiểu thư nhà ta đưa cho người."
Ứng Thiên theo hướng phia sau nàng nhìn thấy Tuân Thiệu miễn cưỡng đứng giữ xe ngựa, mưa phùn tầm tã, phủ lên váy nàng, là một bức họa giai nhân trong mưa bụi, hắn không khỏi nhìn thêm nhiều vài lần, tầm mắt rơi trên khuôn mặt nàng, mới phát hiện nàng cười có bao nhiêu đắc ý.
Khó trách, nàng nguyên lai chờ ở nơi này.
Ứng Thiên thu hồi tầm mắt, hướng Trúc Tú nói cảm tạ, ánh mắt đảo qua trước ngực nàng, gợi khóe môi, cố ý lớn tiếng nói:
" Tiểu thư ngươi thế mà lưu thuộc hạ như vậy bên người, thật đúng là có dũng khí a."
Trúc Tú còn chưa kịp trở về chỗ cũ, Tuân Thiệu đã chú ý tới ánh mắt hắn, cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:
"Vô sỉ!"
"Lớn mật! Dám đối Trữ Đô hầu vô lễ!"
Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, từ bên cạnh xe ngựa Ứng Thiên có người đi đến, một thân trang phục thị vệ, tay trái đè lên bội kiếm bên hông, tay phải làm bộ rút ra, trợn mắt nhìn nàng.
"A, thùng cơm a, nguyên lai ngươi còn đi theo hắn nha."
Thị vệ vốn đang uy phong lẫm lẫm, mặt nháy mắt đỏ hồng:
"Ta gọi là Phạm Nhất Thống! Không phải thùng cơm!"
Tuân Thiệu cắt ngang:
"Rất uy phong, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào Trúc Tú nhà ta cho rằng ta không thấy được? Ngươi với công tử nhà ngươi cùng một loại đức hạnh!"
Ứng Thiên mở ô ra, đi tới:
"Loại đức hạnh gì?"
"Tham tài háo sắc, vô sỉ."
"Nga, cũng có vẻ đúng."
Hắn cứ như vậy lớn tiếng thừa nhận, Tuân Thiệu ngược lại không thể nào châm chọc, nhất thời chán nản, gọi Trúc Tú ý đồ muốn chạy lấy người.
"Chậm đã, " Ứng Thiên gọi nàng lại:
"Liền như theo lời muội nói, đấu võ, người thắng thì nhậm chức Vũ Lâm Lang."
Thoáng chốc, sắc mặt Tuân Thiệu như xuân về hoa nở:
"Được, một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy."
Trong triều quan viên đấu võ là lần đầu tiên, Tuân Thiệu vốn tính yên lặng đánh một trận liền xong, miễn cho lại rước lấy chỉ chỉ trỏ trỏ.Việc nàng tiếp chiếu thư đính thân khiến lỗ tai mình đã sinh vết chai , thực không thể lại gặp phải cái gì phong ba nữa.
Nhưng người định không bằng trời định, chẳng đến mấy ngày việc này liền truyền đi, toàn thành đều biết. Nàng ra cửa cũng bị một đám người vây xem, có cô nương khuyến khích nàng, có nam tử đối với nàng khinh thường, khiến nàng lần nào ra ngoài cũng ngượng ngùng, đến tận lúc mặt trời lặn mới dám đi uống chút rượu.
Lão quản gia của Tuân gia cảm động liền mang vài nén hương tới trước bài vị của Tuân lão tướng quân, nói cái gì mà ông trời rốt cuộc có mắt, tiểu thư cuối cùng đã thành tài, về sau cho dù vào cung cũng không cần lo lắng…vân vân.
Trúc Tú là người cũng thông minh, Tuân Thiệu không có tiện xuất môn, nàng liền ra bên ngoài nghe ngóng, ngày nọ vô cùng cao hứng trở về nói với Tuân Thiệu:
"Ta biết cái người cùng tiểu thư đấu võ kia là ai ."
Tuân Thiệu đang nằm trên nhuyễn tháp nhã nhặn đọc sách, nghe vậy lập tức ngồi dậy
"Ai?"
"Chính là một thế tử gia, võ nghệ thường thường, cư nhiên được chọn làm Vũ Lâm Lang."
" Chắc là Ứng Thiên thu mua hắn ."
"A?" Trúc Tú nhãn tình sáng lên:
"Không thể nào, hắn thoạt nhìn không giống loại người này a."
"Đó là ngươi không hiểu rõ hắn." Tuân Thiệu tùy tay đem sách quăng một bên, sửa lại vạt áo:
"Ngươi tới Trung Nguyên chưa đến vài năm, không biết chuyện cũ của hắn, lúc trước hắn đã từng dẫn binh, sau này vì sao chịu trở về làm quan văn? Liền là vì hắn cảm thấy có lợi nhiều hơn đi!"
"Oa, không thể tưởng được bộ dạng quốc cữu nho nhã tuấn tú, nhưng thật ra trong bụng toàn ý nghĩ xấu thôi."
"Hừ, ngươi giờ mới biết được."
Tuân Thiệu nhảy xuống khỏi tháp, chuẩn bị đi ra ngoài luyện võ, bỗng nhiên kêu một tiếng:
"Không xong! Ta đã quên lúc trước cùng hắn định ra quy tắc, người này khẳng định muốn hãm hại ta!"
Ứng Thiên cũng không có cho nàng cơ hội chuẩn bị, mấy ngày sau chỉ còn kém cho người đưa tới tín hàm, thỉnh nàng tới giáo trường luận võ.
Đến bước này rồi cũng không thể nghĩ được nhiều, Tuân Thiệu chuẩn bị lên ngựa, tinh thần sáng láng xuất phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.