Chương 9: Chương 5.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Người tới hóa ra là đương triều đại tướng quân Chu Phong Dung, đoạn thời gian trước bởi vì phía đông biên giới quân man di tác loạn, hắn tự mình dẫn
quân đi bình định.
Theo lý thuyết hắn hiện còn phải đang trên đường khải hoàn, bỗng nhiên hôm nay lại hiện thân mà còn chỉ có một mình trở lại.
Tầm mắt Tuân Thiệu mải lạc trên người hắn, nghe được Ứng Thiên nói, không chịu nổi kích thích, lúc này nhảy dựng lên:
"Người đã về kinh sao huynh lại không biết?"
Ứng Thiên trầm mặc không nói.
"Trận này không tính! Ta muốn thỉnh tấu bệ hạ đấu lại một lần!"
Tuân Thiệu đi thẳng hướng Ấu đế, ngay cả tay cầm đao cũng quên buông, bị ngự tiền thị vệ ngăn đón, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Ấu đế mới vừa rồi thấy nàng bị bêu xấu, rất cao hứng, quay sang Chu Phong Dung nói:
"Đại tướng quân trở về thật đúng thời điểm, diệt uy phong của Tuân Thiệu nha!"
Chu Phong Dung sắc mặt bình thản, tựa hồ căn bản không chú ý tới nơi này phát sinh chuyện gì.
Lão thừa tướng dẫn đầu các đại thần đón chào,
"Đại tướng quân đã quay trở về, thật sự là đáng mừng."
Chu Phong Dung quy củ đáp lễ, thần sắc thủy chung vẫn lạnh nhạt, thậm chí có chút kiêu căng. Các đại thần giống như tập mãi thành thói quen, cũng không có người biểu lộ gì.
Ứng Thiên bỏ đao trong tay Tuân Thiệu vứt cho thị vệ, ý bảo nàng đi cùng mình:
"Mọi người đến đây, không bằng gặp nhau một lần."
Tuân Thiệu liếc mắt nhìn Chu Phong Dung, khó có lúc sắc mặt ửng đỏ.
Ứng Thiên đi tới trước mặt Chu Phong Dung, cười nói:
"Đại tướng quân lần này lại vì nước lập công lớn a."
Chu Phong Dung đối với Ứng Thiên, thái độ so với đối những người khác còn lạnh nhạt hơn:
"Đa tạ quốc cữu."
Ứng Thiên như là không hề phát giác, vẫn như cũ cười vui vẻ:
"Hôm nay đại tướng quân đến hẳn là vì đệ đệ ?"
"Đúng vậy, nghe nói đệ đệ muốn cùng người đấu võ tranh chức Vũ Lâm Lang, ta là huynh trưởng tự nhiên muốn tới nhìn một cái."Tầm mắt Chu Phong Dung rơi trên người Tuân Thiệu:
"Nói vậy đây là Tuân giáo úy đi?"
Ứng Thiên cười quay đầu nhìn Tuân Thiệu liếc mắt một cái, thấp giọng nói:
"Người ta căn bản không nhớ rõ muội đâu."
Tuân Thiệu phiền chán trừng hắn, hướng Chu Phong Dung chắp tay:
"Đúng là mạt tướng”.Chu Phong Dung gật gật đầu, dời tầm mắt, không nhìn nàng thêm:
"Như vậy kết quả đâu?"
"Kết quả thì..." Ứng Thiên ngôn từ sâu kín, Tuân Thiệu kiềm chế không được mở miệng nói:
"Bệ hạ! Thần thỉnh cầu đấu lại một hồi!"
Ấu đế không kiên nhẫn:
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Tuân Thiệu nhíu mày, không thể nói bởi vì Chu Phong Dung đến đây mà nàng phân tâm đi.
Ứng Thiên ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng:
"Cái đó gọi là có gan làm có gan chịu, Tuân giáo úy thua không dậy nổi rồi sao?"
Tuân Thiệu không phục:
"Lấy ba hồi đấu trong một trận sẽ không công bằng, rốt cuộc là ai thua không dậy nổi!"
Ứng Thiên nhìn Ấu đế, nâng tay ra dấu thỉnh nói:
"Tuân giáo úy không muốn nói chuyện thêm?"
Tuân Thiệu hừ lạnh, đi theo hắn sang một bên.
"Muội hiện có hai con đường lựa chọn, một là hủy bỏ hôn ước, trở về Tây Bắc, ta có thể đảm bảo muội không việc gì. Hai là lưu lại, nhưng do muội tự chui đầu vào rọ, nay làm không được Vũ Lâm Lang, ngay cả tán kỵ cũng làm không được, vậy chỉ có thể tùy ý ta an bài ." Hắn cười đến có vài phần âm hiểm:
"Có lẽ ta thiện tâm quá, sẽ cho muội làm cấp dưới của ta nha."
Tuân Thiệu khoang tay:
"Ta chọn điều thứ ba."
"Làm gì có điều thứ ba?"
Tuân Thiệu xoay người đến trước mặt Ấu đế, hành lễ nói:
"Bệ hạ, thần hôm nay là vì chức Vũ Lâm Lang mà đến, lại ngay cả đối thủ chính mặt cũng chưa nhìn thấy, trên đời này nào có đạo lý như vậy? Nếu hiện giờ thần thua, kia thần sẽ không làm Vũ Lâm Lang , thần chỉ thỉnh cầu đấu một trận khác, để cho thần cùng vị kia- người được đề cử chức Vũ Lâm Lang tỷ thí, nếu thần có thể thắng, ắt có cơ hội lại lấy được chức quan, không biết ý bệ hạ như thế nào?"
Ấu đế xem chừng không có chủ ý, theo thói quen tính nhìn Ứng Thiên thì bên cạnh, Chu Phong Dung đã mở miệng:
"Thần cảm thấy có thể được, lấy ba hồi đấu một trận quả thật có chút bất công, huống chi thần cũng muốn nhìn một chút võ nghệ của xá đệ cùng Tuân giáo úy so sánh đến tột cùng như thế nào."
Ấu đế thật không nghĩ đồng ý, khó tránh khỏi có chút chần chừ, rầm rì nửa ngày cũng không cho một lời chính xác, tận đến khi, phía sau màn trướng truyền ra tiếng ho thấp giọng của Thái hậu, thế này mới không cam lòng gật đầu:
"Vậy được rồi..." Nói xong ai oán liếc mắt Ứng Thiên.
Người phía sau gương mặt trầm ổn, còn hướng hắn gật gật đầu trấn an.
Thời gian bất tri bất giác đã đến giữa trưa nhưng dân chúng ngoài giáo trường lại không có người rời đi.
Ánh mặt trời càng gay gắt, cuối cùng Tuân Thiệu cũng thấy được tên thế tử gia kia, hắn thoạt nhìn cùng Chu Phong Dung không kém mấy tuổi, thậm chí dung mạo tuấn tú cũng có chỗ tương tự, chỉ có điều trên mặt không có nét kiêu căng như Chu Phong Dung.
Tiến lên đài, hắn trước hướng Tuân Thiệu chào:
"Tại hạ là Chu Phong Ý, Tuân giáo úy có lễ."
Tuân Thiệu thấy hắn bộ dạng nho nhã, càng cảm thấy hắn chắc không chịu nổi một kích, đáp lễ nói:
"Chu công tử trước, mời."
Chu Phong Ý cười có chút ngượng ngùng:
"Kia, thật ngượng ngùng."
"Hết cách." Tuân Thiệu còn kém nói một câu "Tốc chiến tốc thắng".
Chu Phong Ý chọn thanh kiếm, tâm tình hữu hảo hỏi Tuân Thiệu, thay nàng đem kiếm đưa đến trước mặt.
Tuân Thiệu nghĩ đừng tưởng làm như vậy ta sẽ thủ hạ lưu tình.
Theo lý thuyết hắn hiện còn phải đang trên đường khải hoàn, bỗng nhiên hôm nay lại hiện thân mà còn chỉ có một mình trở lại.
Tầm mắt Tuân Thiệu mải lạc trên người hắn, nghe được Ứng Thiên nói, không chịu nổi kích thích, lúc này nhảy dựng lên:
"Người đã về kinh sao huynh lại không biết?"
Ứng Thiên trầm mặc không nói.
"Trận này không tính! Ta muốn thỉnh tấu bệ hạ đấu lại một lần!"
Tuân Thiệu đi thẳng hướng Ấu đế, ngay cả tay cầm đao cũng quên buông, bị ngự tiền thị vệ ngăn đón, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Ấu đế mới vừa rồi thấy nàng bị bêu xấu, rất cao hứng, quay sang Chu Phong Dung nói:
"Đại tướng quân trở về thật đúng thời điểm, diệt uy phong của Tuân Thiệu nha!"
Chu Phong Dung sắc mặt bình thản, tựa hồ căn bản không chú ý tới nơi này phát sinh chuyện gì.
Lão thừa tướng dẫn đầu các đại thần đón chào,
"Đại tướng quân đã quay trở về, thật sự là đáng mừng."
Chu Phong Dung quy củ đáp lễ, thần sắc thủy chung vẫn lạnh nhạt, thậm chí có chút kiêu căng. Các đại thần giống như tập mãi thành thói quen, cũng không có người biểu lộ gì.
Ứng Thiên bỏ đao trong tay Tuân Thiệu vứt cho thị vệ, ý bảo nàng đi cùng mình:
"Mọi người đến đây, không bằng gặp nhau một lần."
Tuân Thiệu liếc mắt nhìn Chu Phong Dung, khó có lúc sắc mặt ửng đỏ.
Ứng Thiên đi tới trước mặt Chu Phong Dung, cười nói:
"Đại tướng quân lần này lại vì nước lập công lớn a."
Chu Phong Dung đối với Ứng Thiên, thái độ so với đối những người khác còn lạnh nhạt hơn:
"Đa tạ quốc cữu."
Ứng Thiên như là không hề phát giác, vẫn như cũ cười vui vẻ:
"Hôm nay đại tướng quân đến hẳn là vì đệ đệ ?"
"Đúng vậy, nghe nói đệ đệ muốn cùng người đấu võ tranh chức Vũ Lâm Lang, ta là huynh trưởng tự nhiên muốn tới nhìn một cái."Tầm mắt Chu Phong Dung rơi trên người Tuân Thiệu:
"Nói vậy đây là Tuân giáo úy đi?"
Ứng Thiên cười quay đầu nhìn Tuân Thiệu liếc mắt một cái, thấp giọng nói:
"Người ta căn bản không nhớ rõ muội đâu."
Tuân Thiệu phiền chán trừng hắn, hướng Chu Phong Dung chắp tay:
"Đúng là mạt tướng”.Chu Phong Dung gật gật đầu, dời tầm mắt, không nhìn nàng thêm:
"Như vậy kết quả đâu?"
"Kết quả thì..." Ứng Thiên ngôn từ sâu kín, Tuân Thiệu kiềm chế không được mở miệng nói:
"Bệ hạ! Thần thỉnh cầu đấu lại một hồi!"
Ấu đế không kiên nhẫn:
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Tuân Thiệu nhíu mày, không thể nói bởi vì Chu Phong Dung đến đây mà nàng phân tâm đi.
Ứng Thiên ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng:
"Cái đó gọi là có gan làm có gan chịu, Tuân giáo úy thua không dậy nổi rồi sao?"
Tuân Thiệu không phục:
"Lấy ba hồi đấu trong một trận sẽ không công bằng, rốt cuộc là ai thua không dậy nổi!"
Ứng Thiên nhìn Ấu đế, nâng tay ra dấu thỉnh nói:
"Tuân giáo úy không muốn nói chuyện thêm?"
Tuân Thiệu hừ lạnh, đi theo hắn sang một bên.
"Muội hiện có hai con đường lựa chọn, một là hủy bỏ hôn ước, trở về Tây Bắc, ta có thể đảm bảo muội không việc gì. Hai là lưu lại, nhưng do muội tự chui đầu vào rọ, nay làm không được Vũ Lâm Lang, ngay cả tán kỵ cũng làm không được, vậy chỉ có thể tùy ý ta an bài ." Hắn cười đến có vài phần âm hiểm:
"Có lẽ ta thiện tâm quá, sẽ cho muội làm cấp dưới của ta nha."
Tuân Thiệu khoang tay:
"Ta chọn điều thứ ba."
"Làm gì có điều thứ ba?"
Tuân Thiệu xoay người đến trước mặt Ấu đế, hành lễ nói:
"Bệ hạ, thần hôm nay là vì chức Vũ Lâm Lang mà đến, lại ngay cả đối thủ chính mặt cũng chưa nhìn thấy, trên đời này nào có đạo lý như vậy? Nếu hiện giờ thần thua, kia thần sẽ không làm Vũ Lâm Lang , thần chỉ thỉnh cầu đấu một trận khác, để cho thần cùng vị kia- người được đề cử chức Vũ Lâm Lang tỷ thí, nếu thần có thể thắng, ắt có cơ hội lại lấy được chức quan, không biết ý bệ hạ như thế nào?"
Ấu đế xem chừng không có chủ ý, theo thói quen tính nhìn Ứng Thiên thì bên cạnh, Chu Phong Dung đã mở miệng:
"Thần cảm thấy có thể được, lấy ba hồi đấu một trận quả thật có chút bất công, huống chi thần cũng muốn nhìn một chút võ nghệ của xá đệ cùng Tuân giáo úy so sánh đến tột cùng như thế nào."
Ấu đế thật không nghĩ đồng ý, khó tránh khỏi có chút chần chừ, rầm rì nửa ngày cũng không cho một lời chính xác, tận đến khi, phía sau màn trướng truyền ra tiếng ho thấp giọng của Thái hậu, thế này mới không cam lòng gật đầu:
"Vậy được rồi..." Nói xong ai oán liếc mắt Ứng Thiên.
Người phía sau gương mặt trầm ổn, còn hướng hắn gật gật đầu trấn an.
Thời gian bất tri bất giác đã đến giữa trưa nhưng dân chúng ngoài giáo trường lại không có người rời đi.
Ánh mặt trời càng gay gắt, cuối cùng Tuân Thiệu cũng thấy được tên thế tử gia kia, hắn thoạt nhìn cùng Chu Phong Dung không kém mấy tuổi, thậm chí dung mạo tuấn tú cũng có chỗ tương tự, chỉ có điều trên mặt không có nét kiêu căng như Chu Phong Dung.
Tiến lên đài, hắn trước hướng Tuân Thiệu chào:
"Tại hạ là Chu Phong Ý, Tuân giáo úy có lễ."
Tuân Thiệu thấy hắn bộ dạng nho nhã, càng cảm thấy hắn chắc không chịu nổi một kích, đáp lễ nói:
"Chu công tử trước, mời."
Chu Phong Ý cười có chút ngượng ngùng:
"Kia, thật ngượng ngùng."
"Hết cách." Tuân Thiệu còn kém nói một câu "Tốc chiến tốc thắng".
Chu Phong Ý chọn thanh kiếm, tâm tình hữu hảo hỏi Tuân Thiệu, thay nàng đem kiếm đưa đến trước mặt.
Tuân Thiệu nghĩ đừng tưởng làm như vậy ta sẽ thủ hạ lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.