Chương 13: Chương 7.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Cứ như vậy bị bỏ qua, chờ Tuân Thiệu trở về mới phát hiện mình căn bản không lấy được chút tin tức nào từ miệng Ứng Thiên.
Ý thu ngày một nồng đậm, sau đó vài ngày liên tiếp, mưa to tầm tã, trời có chút chuyển lạnh. Ban đầu có ít người đi Đông cung nay hiển nhiên càng trống trải, Tuân Thiệu sáng sớm vào cung trực, trên người lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Tên thái giám chưởng quản lúc nào cũng vui vẻ, rất nhanh đã chạy tới nói:
"Đại nhân, ngài hôm nay không cần xem thư tịch, có việc làm rồi."
Nghe hắn nói như vậy Tuân Thiệu cũng vui vẻ lây , chà xát tay, nóng vội hỏi:
"Chuyện gì a?"
"Thừa tướng phái người đến truyền lời, hôm nay, khi trời sáng, ngài hãy vào triều cùng bách quan thảo luận chính sự."
"Thừa tướng?"
Thảo luận chính sự nghĩa là có thể có cơ hội được thăng quan. Lão thừa tướng quả nhiên đủ thâm, kiềm chế đến tận hôm nay mới cho nàng chút ích lợi , vừa không đắc tội Ứng Thiên, lại âm thầm nuôi dưỡng lực lượng chống lại hắn.Tuân Thiệu cười cười, cơ hội này nhất định phải nắm lấy.
"Hảo, ta đi!"
Lúc Tuân Thiệu đến, lâm triều đã bắt đầu. Trên đại điện người người chỉnh tề nghiêm túc. Tuân Đông quan khoan thai đến chậm, ai nấy đều ghé mắt chú ý.
Tuân Thiệu cố gắng ưỡn ngực, nhóm người này chỉ muốn xem biểu tình của nàng, sao nàng có thể để bọn hắn toại nguyện được.
Nói là nói như vậy, nhưng khi nhìn sang bên phải, chỗ Chu Phong Dung đứng, nhìn ánh mắt hắn, nàng vẫn cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Nếu là người bên ngoài đều khinh thường nàng, vị này - đại tướng quân mắt cao hơn đỉnh sao có thể ngoại lệ...
Việc chính nghị sự ngày hôm nay, giờ phút này bị đánh gãy, vẫn là Thái hậu ngồi phía sau bức rèm che đem đề tài kéo lại:
"Mới vừa rồi đại tướng quân nói quân Đông di đã bị chúng ta bình định giờ muốn cùng ta nghị hòa, chư vị nói nói việc này giao cho ai đi làm thì tốt?"
Chu Phong Dung liền bước ra khỏi hàng:
" Khởi bẩm thái hậu, tướng quân Đông di tự mình tiến đến, việc này tự nhiên nên giao lão thừa tướng ra mặt."
Chúng thần đều phụ họa, ngự sử lại nói:
"Đại tướng quân, như vậy không ổn a, lần này nghị hòa ở Hợp Phổ xa kinh thành, lặn lội đường xa gian khổ, thừa tướng tuổi tác đã cao, này..."
Trong triều quan viên đa phần đều là đệ tử của lão thừa tướng, có chút quan tâm sức khỏe lão nhân gia, nhất thời nổi lên phụ họa.
Ấu đế nói:
"Vậy phái Trữ Đô hầu đi thôi."
Bức rèm che khẽ nhúc nhích, Thái hậu ho khụ vài cái:
"Bệ hạ, sự vụ của Trữ Đô hầu cũng thực bận rộn."
Thật sự là nóng vội, con nhà mình thật thiếu thành thục, dựa vào cái gì lúc nào cũng đem tiện nghi cho cái tên Ứng Thiên!
Ấu đế ấy thế mà rất kiên trì:
"Trữ Đô hầu cũng là hoàng thân quốc thích, lại là trọng thần trong triều ta, toàn quyền thay thế trẫm đi nghị hòa quá thích hợp rồi ."
Thái hậu vội la lên:
"Đại tướng quân một tay bình định chiến loạn, đối với Đông di cũng quen thuộc, việc này giao cho hắn đi làm tốt hơn."
Nào biết Chu Phong Dung lại nói:
"Thái hậu,võ không đấu được văn, Đông di vốn giả dối, trong điều kiện nghị hòa ắt có cạm bẫy, thỉnh bệ hạ cùng thái hậu chọn một văn thần."
Ấu đế lắc lắc đầu nhỏ:
"Vậy phải phái Trữ Đô hầu đi thôi."
Ứng Thiên đứng lù lù bất động, phía dưới đều có người ủng hộ hắn, trầm trồ khen ngợi.
Tuân Thiệu vốn tính xem náo nhiệt, đáy mắt chợt thoáng nhìn thấy hình như có người nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại thì hóa ra là lão thừa tướng một tay vuốt râu, kèm theo một cái mỉm cười đầy thâm ý hướng nàng .
Không chờ nàng kịp phản ứng, chỉ thấy lão nhân gia hắn bước ra khỏi hàng nói:
"Thần cảm thấy Trữ Đô hầu thật ra là người tốt nhất để tuyển chọn, bất quá sự việc trọng đại, cần người hiền tài, bệ hạ cùng thái hậu không ngại thì chọn thêm một người đi theo phụ trợ, cũng phòng bị tốt trò dối trá của Đông di."
Thái hậu nhanh chóng hiểu ra, lập tức thanh thanh cổ họng, cất giọng :
"Đông quan có ở đây không?"
Tuân Thiệu bước ra khỏi hàng:
"Có vi thần."
"Đông quan chính là quan văn, lại mang võ nghệ, việc này rất thích hợp ."
Tuân Thiệu ngộ ra , nguyên lai lão nhân kia tươi cười là có ý tứ này. Không có biện pháp nào, muốn có chức quan tốt phải nghe lời a.
"Thần tuân chỉ."
Hạ triều, Tuân Thiệu có chút mất hứng, nghĩ đến chuyện cùng Ứng Thiên đi xa nhà, thực không thể vui vẻ.
Đang muốn ra cửa điện, thấy Ứng Thiên đi trước mặt, nàng cố tình đi chậm lại vài bước, chợt nghe bên cạnh có người gọi:
"Tuân Đông quan."
Nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn mà không dám tin là Chu Phong Dung.
"Ách, đại tướng quân tìm ta có việc?"
Chu Phong Dung gật đầu:
"Ta đối với kế hoạch tác chiến của quân Đông di có một ít tin tình báo, đề cập tới tình huống ở Đông di quốc. Lần này ta không thể đích thân đi Hợp Phổ, nhưng mấy thứ này ắt có công dụng, ta sẽ phái người đưa đi quý phủ. Mặt khác, đại nhân dù sao cũng là nữ tử, chính mình phải cẩn thận."
Tuân Thiệu vội vàng nói cảm tạ, ngẫm lại lời hắn nói, không khỏi buồn cười, chỉ sợ đúng là hắn không coi ai ra gì, dưỡng thành thói quen đem tất cả mọi người là kẻ yếu.
Nhớ ngày đó nàng ở Tây Bắc rong ruổi, đao thương kiếm vũ cũng chưa từng sợ hãi, trước mặt hắn khi không luôn luôn có chút khúm núm, thực dọa người!
Nàng chợt ngẩng đầu:
"Đại tướng quân, hẳn còn nhớ rõ tám năm trước lúc gấp rút đi tiếp viện ở Lương Châu?"
"Đi tiếp viện ở Lương Châu?" Chu Phong Dung đã làm bộ phải đi, nghe vậy lại dừng bộ pháp, suy tư một lát nói:
"Mấy năm nay nam chinh bắc chiến, thời gian nhiều năm, chỉ nhớ rõ có sự việc này nhưng cụ thể diễn ra như thế nào đều đã quên. Tuân Đông quan vì sao hỏi chuyện này?"
Tuân Thiệu cười gượng:
"Không có việc gì, chính là ngẫu nhiên nhớ tới mà thôi, tướng quân đi thong thả."
Nếu huynh còn nhớ rõ ta từng cùng huynh kề vai chiến đấu, có thể hay không xem trọng ta, liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần?
Ý thu ngày một nồng đậm, sau đó vài ngày liên tiếp, mưa to tầm tã, trời có chút chuyển lạnh. Ban đầu có ít người đi Đông cung nay hiển nhiên càng trống trải, Tuân Thiệu sáng sớm vào cung trực, trên người lại cảm thấy càng lạnh hơn.
Tên thái giám chưởng quản lúc nào cũng vui vẻ, rất nhanh đã chạy tới nói:
"Đại nhân, ngài hôm nay không cần xem thư tịch, có việc làm rồi."
Nghe hắn nói như vậy Tuân Thiệu cũng vui vẻ lây , chà xát tay, nóng vội hỏi:
"Chuyện gì a?"
"Thừa tướng phái người đến truyền lời, hôm nay, khi trời sáng, ngài hãy vào triều cùng bách quan thảo luận chính sự."
"Thừa tướng?"
Thảo luận chính sự nghĩa là có thể có cơ hội được thăng quan. Lão thừa tướng quả nhiên đủ thâm, kiềm chế đến tận hôm nay mới cho nàng chút ích lợi , vừa không đắc tội Ứng Thiên, lại âm thầm nuôi dưỡng lực lượng chống lại hắn.Tuân Thiệu cười cười, cơ hội này nhất định phải nắm lấy.
"Hảo, ta đi!"
Lúc Tuân Thiệu đến, lâm triều đã bắt đầu. Trên đại điện người người chỉnh tề nghiêm túc. Tuân Đông quan khoan thai đến chậm, ai nấy đều ghé mắt chú ý.
Tuân Thiệu cố gắng ưỡn ngực, nhóm người này chỉ muốn xem biểu tình của nàng, sao nàng có thể để bọn hắn toại nguyện được.
Nói là nói như vậy, nhưng khi nhìn sang bên phải, chỗ Chu Phong Dung đứng, nhìn ánh mắt hắn, nàng vẫn cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Nếu là người bên ngoài đều khinh thường nàng, vị này - đại tướng quân mắt cao hơn đỉnh sao có thể ngoại lệ...
Việc chính nghị sự ngày hôm nay, giờ phút này bị đánh gãy, vẫn là Thái hậu ngồi phía sau bức rèm che đem đề tài kéo lại:
"Mới vừa rồi đại tướng quân nói quân Đông di đã bị chúng ta bình định giờ muốn cùng ta nghị hòa, chư vị nói nói việc này giao cho ai đi làm thì tốt?"
Chu Phong Dung liền bước ra khỏi hàng:
" Khởi bẩm thái hậu, tướng quân Đông di tự mình tiến đến, việc này tự nhiên nên giao lão thừa tướng ra mặt."
Chúng thần đều phụ họa, ngự sử lại nói:
"Đại tướng quân, như vậy không ổn a, lần này nghị hòa ở Hợp Phổ xa kinh thành, lặn lội đường xa gian khổ, thừa tướng tuổi tác đã cao, này..."
Trong triều quan viên đa phần đều là đệ tử của lão thừa tướng, có chút quan tâm sức khỏe lão nhân gia, nhất thời nổi lên phụ họa.
Ấu đế nói:
"Vậy phái Trữ Đô hầu đi thôi."
Bức rèm che khẽ nhúc nhích, Thái hậu ho khụ vài cái:
"Bệ hạ, sự vụ của Trữ Đô hầu cũng thực bận rộn."
Thật sự là nóng vội, con nhà mình thật thiếu thành thục, dựa vào cái gì lúc nào cũng đem tiện nghi cho cái tên Ứng Thiên!
Ấu đế ấy thế mà rất kiên trì:
"Trữ Đô hầu cũng là hoàng thân quốc thích, lại là trọng thần trong triều ta, toàn quyền thay thế trẫm đi nghị hòa quá thích hợp rồi ."
Thái hậu vội la lên:
"Đại tướng quân một tay bình định chiến loạn, đối với Đông di cũng quen thuộc, việc này giao cho hắn đi làm tốt hơn."
Nào biết Chu Phong Dung lại nói:
"Thái hậu,võ không đấu được văn, Đông di vốn giả dối, trong điều kiện nghị hòa ắt có cạm bẫy, thỉnh bệ hạ cùng thái hậu chọn một văn thần."
Ấu đế lắc lắc đầu nhỏ:
"Vậy phải phái Trữ Đô hầu đi thôi."
Ứng Thiên đứng lù lù bất động, phía dưới đều có người ủng hộ hắn, trầm trồ khen ngợi.
Tuân Thiệu vốn tính xem náo nhiệt, đáy mắt chợt thoáng nhìn thấy hình như có người nhìn chằm chằm mình, quay đầu lại thì hóa ra là lão thừa tướng một tay vuốt râu, kèm theo một cái mỉm cười đầy thâm ý hướng nàng .
Không chờ nàng kịp phản ứng, chỉ thấy lão nhân gia hắn bước ra khỏi hàng nói:
"Thần cảm thấy Trữ Đô hầu thật ra là người tốt nhất để tuyển chọn, bất quá sự việc trọng đại, cần người hiền tài, bệ hạ cùng thái hậu không ngại thì chọn thêm một người đi theo phụ trợ, cũng phòng bị tốt trò dối trá của Đông di."
Thái hậu nhanh chóng hiểu ra, lập tức thanh thanh cổ họng, cất giọng :
"Đông quan có ở đây không?"
Tuân Thiệu bước ra khỏi hàng:
"Có vi thần."
"Đông quan chính là quan văn, lại mang võ nghệ, việc này rất thích hợp ."
Tuân Thiệu ngộ ra , nguyên lai lão nhân kia tươi cười là có ý tứ này. Không có biện pháp nào, muốn có chức quan tốt phải nghe lời a.
"Thần tuân chỉ."
Hạ triều, Tuân Thiệu có chút mất hứng, nghĩ đến chuyện cùng Ứng Thiên đi xa nhà, thực không thể vui vẻ.
Đang muốn ra cửa điện, thấy Ứng Thiên đi trước mặt, nàng cố tình đi chậm lại vài bước, chợt nghe bên cạnh có người gọi:
"Tuân Đông quan."
Nàng ngẩn ra, quay đầu nhìn mà không dám tin là Chu Phong Dung.
"Ách, đại tướng quân tìm ta có việc?"
Chu Phong Dung gật đầu:
"Ta đối với kế hoạch tác chiến của quân Đông di có một ít tin tình báo, đề cập tới tình huống ở Đông di quốc. Lần này ta không thể đích thân đi Hợp Phổ, nhưng mấy thứ này ắt có công dụng, ta sẽ phái người đưa đi quý phủ. Mặt khác, đại nhân dù sao cũng là nữ tử, chính mình phải cẩn thận."
Tuân Thiệu vội vàng nói cảm tạ, ngẫm lại lời hắn nói, không khỏi buồn cười, chỉ sợ đúng là hắn không coi ai ra gì, dưỡng thành thói quen đem tất cả mọi người là kẻ yếu.
Nhớ ngày đó nàng ở Tây Bắc rong ruổi, đao thương kiếm vũ cũng chưa từng sợ hãi, trước mặt hắn khi không luôn luôn có chút khúm núm, thực dọa người!
Nàng chợt ngẩng đầu:
"Đại tướng quân, hẳn còn nhớ rõ tám năm trước lúc gấp rút đi tiếp viện ở Lương Châu?"
"Đi tiếp viện ở Lương Châu?" Chu Phong Dung đã làm bộ phải đi, nghe vậy lại dừng bộ pháp, suy tư một lát nói:
"Mấy năm nay nam chinh bắc chiến, thời gian nhiều năm, chỉ nhớ rõ có sự việc này nhưng cụ thể diễn ra như thế nào đều đã quên. Tuân Đông quan vì sao hỏi chuyện này?"
Tuân Thiệu cười gượng:
"Không có việc gì, chính là ngẫu nhiên nhớ tới mà thôi, tướng quân đi thong thả."
Nếu huynh còn nhớ rõ ta từng cùng huynh kề vai chiến đấu, có thể hay không xem trọng ta, liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.