Chương 17: Chương 9.1
Thiên Như Ngọc
24/12/2015
Trước kia khi còn ở trong quân, Tuân Thiệu cũng từng cõng qua binh lính bị
thương, nhưng khi đó sự tình khẩn cấp, sẽ không nghĩ nhiều, lúc này trên lưng cõng kẻ mình không ưa, trong lòng làm sao có thể vui nổi.
"A Thiệu, " Ứng Thiên dán vào gần mặt nàng hỏi:
"Ta có phải hay không rất nặng a? Muội vất vả rồi."
Tuân Thiệu dừng lại trước bờ sông:
"Lại nói nhiều ta liền đem huynh vứt xuống!"
Ứng Thiên càng ôm sát nàng, chân dài quấn quít lấy thắt lưng nàng:
"Muội luôn mồm nói muốn bảo vệ quốc gia dân tộc nhưng lại có ý đồ cường bạo kẻ yếu! Ta nay đã thành kẻ vô phương chống đỡ, muội nhẫn tâm sao?"
"..." Tuân Thiệu tự nhận không đấu lại công phu võ mồm của hắn, chỉ đành chính mình câm miệng, cõng hắn xuống nước.
Nước sông quả nhiên chảy xiết, không sâu lắm, tới đùi Tuân Thiệu, bất quá bởi vì phía dưới có nhiều tảng đá, đi đứng vẫn rất gian nan.
Ứng Thiên dù sao cũng là một đại nam nhân, Tuân Thiệu dần dần sẽ không có khí lực, nhưng nàng là người tập võ, thói quen cậy mạnh, chỉ ở trong lòng thầm oán thùng cơm cùng Trúc Tú có nhãn lực, không biết đến giúp đỡ người ta một tay.
Đi được một đoạn thật vất vả, khổ sở, hai chân Tuân Thiệu đã nhũn như bùn, mắt thấy sẽ không chống đỡ nổi, lại cảm giác trên người buông lỏng, quay đầu vừa thấy, Ứng Thiên đã nhảy xuống, chân trước chân sau đã ngập trong nước.
"Huynh làm sao vậy, chẳng phải nói không thể để dính bệnh thấp sao?"
"Che chở vết thương một chút là được, nơi này nước cạn, muội đỡ ta đi qua là đến nơi rồi." Hắn nói xong hướng nàng vươn tay.
Hắn đột nhiên thông tình đạt lý như vậy khiến Tuân Thiệu ngượng ngùng , giống như nàng vừa rồi thực vô dụng, chỉ có thể yên lặng đỡ hắn đi bên cạnh.
Ở đằng sau, Phạm Nhất Thống vừa mới tránh thoát sự ngăn cản của Trúc Tú, sốt ruột nói:
"Trúc Tú cô nương sao không cho ta đi qua hỗ trợ a?"
Trúc Tú thu hồi ánh mắt đang nhìn về nơi xa, lườm hắn một cái:
"Quốc cữu các ngươi có thị vệ ngốc như vậy bên người, khó trách cho tới hôm nay cũng chưa thú được vợ."
"..." Phạm Nhất Thống nghe vậy nhưng lại hoang mang một chút, công tử không thú được vợ cùng hắn có quan hệ thật sao?
Khó trách nơi đây hoang tàn vắng vẻ, nguyên lai ngay cả phía trước thị trấn cũng là nơi đóng quân.
Ứng Thiên cho dịch quán sắp xếp đồ đạc lại kêu Phạm Nhất Thống gởi thư tín hàm tới tri phủ Hợp Phổ bảo hắn phái người tới đón, chính mình thì vào trong phòng nghỉ ngơi từ sớm, xem ra là đã nhẫn nhịn hồi lâu.
Còn lại những người khác đều trở về phòng thay đổi xiêm y, uống một bát canh gừng lớn, cuối cùng mới thấy thư thái.
Chạng vạng, khi tri phủ Hợp Phổ vội vàng chạy tới, dịch quán ấy thế mới biết đại nhân vật vừa đến là ai, choáng váng đến mức người ngã ngựa đổ.
Trước đó, Tuân Thiệu thấy mọi thứ đều ổn liền ngủ một giấc, lúc này vừa tỉnh, thay đổi một thân váy trắng thuần. Đúng lúc tri phủ đang thỉnh Ứng Thiên lên xe nhập phủ, nhìn thấy từ trong dịch quán đi ra một mỹ nhân thanh nhã đoan trang, lại đi cùng Trữ Đô hầu khiến người khác sợ hãi, tri phủ tự nhiên mà nghĩ sai lệch. Sau khi tiếp đón Ứng Thiên lại đi vài bước tiến lên tiếp đón nàng:
"Phu nhân thỉnh lên xe, đã đi cả một đoạn đường bôn ba vất vả như vậy, thật ủy khuất cho phu nhân ."
Tuân Thiệu quay lại phía sau nhìn, trừ bỏ Trúc Tú không có nữ tử nào khác , nàng chỉ tay vào mũi mình:
"Ngươi nói ta?"
Tri phủ thông minh, cẩn thận bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi:
"Không lẽ hạ quan nói sai rồi?"
Ứng Thiên vén mành hướng nàng bên này cười một cái, Tuân Thiệu nhìn mà chói mắt, có chút tức giận, vừa muốn mở miệng, Trúc Tú liền tiến lên bắt lấy cánh tay nàng nói:
"Tốt lắm tốt lắm, đi thôi, người chỉ huy tướng lĩnh đã lâu, ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng phải so đo sao?"
Tuân Thiệu kỳ quái nhìn Trúc Tú hôm nay cư nhiên lá gan nhỏ như vậy, bình thường lúc này nàng đã sớm lao ra thay nàng nói lí lẽ, so với nàng còn táo bạo hơn.
Hợp phổ là quận cách khá xa Trung Nguyên, nhưng cũng có điểm độc đáo. Dân chúng địa phương tự xưng có ba điều hảo là: hải sản, rượu cùng chùa miếu.
Tuân Thiệu lúc đầu đối tri phủ thực có ý kiến, đến buổi tối gặp yến hội được thưởng thức qua hai điều hảo, nhất thời tâm hoa nở rộ, mặt nhiễm hồng, mọi oán giận đều tan thành mây khói .
Tri phủ đã biết thân phận của nàng, hắn cũng sớm hỏi thăm qua vị hoàng hậu tương lai mà Ấu đế không thích, vì thế nhiệt tình cũng vơi đi hơn phân nửa, chỉ chuyên tâm hầu hạ Ứng Thiên, vội vàng tiếp thức ăn rót rượu không ngơi tay.
Ứng Thiên vết thương cũ tái phát, không có gì hưng trí, đẩy tay hắn ra:
"Nói chính sự đi."
Tri phủ vội vàng nói vâng rồi đem toàn bộ chuyện sứ thần Đông di trong thời gian làm việc ở đây bẩm báo, còn về phần sự vụ quân binh thì chậm trễ chưa nói tới.
"Tốt lắm, ngươi đi truyền lời, đợi khi vết thương cũ của bản hầu khá hơn sẽ chính thức nghị hòa."
Tri phủ tuân mệnh, vừa định cáo lui, quay đầu gặp ngay Tuân Thiệu đang ôm bình rượu uống thả cửa, hai tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài .
Ứng Thiên chỉ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tuân Thiệu một cái, phân phó thuộc hạ đem toàn bộ số rượu còn lại chuyển vào phòng mình, đỡ phải khiến nàng không tiết chế.
Rượu này thật ngon, vị rượu còn lưu lại mãi, không giống rượu ở Tây Bắc thuần hậu mà nhẹ nhàng khoan khoái, như uống gió xuân vậy. Tuân Thiệu nhất thời sa vào trạng thái lâng lâng. Đến khi thấy không còn rượu, trước mặt mọi người mặt cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể yên lặng nhìn hạ nhân đem rượu chuyển đi.
Yến hội tan đã là giờ tuất, Tuân Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường bắt đầu hồi tưởng đến tư vị kia, liếm liếm môi, thủy chung cảm thấy không chịu nổi, cước bộ vừa chuyển, vẫn là đi phòng của Ứng Thiên.
Cửa phòng vẫn mở, đèn đuốc sáng trưng, hóa ra tri phủ kêu đại phu đến trị thương cho Ứng Thiên. Tuân Thiệu thấy vậy có chút ngượng ngùng, không dám nói đến lấy rượu, vội ho một tiếng, giả bộ quan tâm hỏi một câu:
"Thương thế của Trữ Đô hầu hẳn là không đáng ngại?"
Ứng Thiên thu lại chân đã được đại phu băng bó, cười nói:
"Làm phiền Tuân Đông quan nhớ thương, đã tốt hơn nhiều, chắc là do đại nhân đã cõng bản hầu qua sông nha."
Đại phu ngẩng đầu cao một chút, tri phủ cũng kinh ngạc nhìn Tuân Thiệu, tiện đà lại cúi đầu xuống, làm như cái gì cũng chưa nghe thấy.
"A Thiệu, " Ứng Thiên dán vào gần mặt nàng hỏi:
"Ta có phải hay không rất nặng a? Muội vất vả rồi."
Tuân Thiệu dừng lại trước bờ sông:
"Lại nói nhiều ta liền đem huynh vứt xuống!"
Ứng Thiên càng ôm sát nàng, chân dài quấn quít lấy thắt lưng nàng:
"Muội luôn mồm nói muốn bảo vệ quốc gia dân tộc nhưng lại có ý đồ cường bạo kẻ yếu! Ta nay đã thành kẻ vô phương chống đỡ, muội nhẫn tâm sao?"
"..." Tuân Thiệu tự nhận không đấu lại công phu võ mồm của hắn, chỉ đành chính mình câm miệng, cõng hắn xuống nước.
Nước sông quả nhiên chảy xiết, không sâu lắm, tới đùi Tuân Thiệu, bất quá bởi vì phía dưới có nhiều tảng đá, đi đứng vẫn rất gian nan.
Ứng Thiên dù sao cũng là một đại nam nhân, Tuân Thiệu dần dần sẽ không có khí lực, nhưng nàng là người tập võ, thói quen cậy mạnh, chỉ ở trong lòng thầm oán thùng cơm cùng Trúc Tú có nhãn lực, không biết đến giúp đỡ người ta một tay.
Đi được một đoạn thật vất vả, khổ sở, hai chân Tuân Thiệu đã nhũn như bùn, mắt thấy sẽ không chống đỡ nổi, lại cảm giác trên người buông lỏng, quay đầu vừa thấy, Ứng Thiên đã nhảy xuống, chân trước chân sau đã ngập trong nước.
"Huynh làm sao vậy, chẳng phải nói không thể để dính bệnh thấp sao?"
"Che chở vết thương một chút là được, nơi này nước cạn, muội đỡ ta đi qua là đến nơi rồi." Hắn nói xong hướng nàng vươn tay.
Hắn đột nhiên thông tình đạt lý như vậy khiến Tuân Thiệu ngượng ngùng , giống như nàng vừa rồi thực vô dụng, chỉ có thể yên lặng đỡ hắn đi bên cạnh.
Ở đằng sau, Phạm Nhất Thống vừa mới tránh thoát sự ngăn cản của Trúc Tú, sốt ruột nói:
"Trúc Tú cô nương sao không cho ta đi qua hỗ trợ a?"
Trúc Tú thu hồi ánh mắt đang nhìn về nơi xa, lườm hắn một cái:
"Quốc cữu các ngươi có thị vệ ngốc như vậy bên người, khó trách cho tới hôm nay cũng chưa thú được vợ."
"..." Phạm Nhất Thống nghe vậy nhưng lại hoang mang một chút, công tử không thú được vợ cùng hắn có quan hệ thật sao?
Khó trách nơi đây hoang tàn vắng vẻ, nguyên lai ngay cả phía trước thị trấn cũng là nơi đóng quân.
Ứng Thiên cho dịch quán sắp xếp đồ đạc lại kêu Phạm Nhất Thống gởi thư tín hàm tới tri phủ Hợp Phổ bảo hắn phái người tới đón, chính mình thì vào trong phòng nghỉ ngơi từ sớm, xem ra là đã nhẫn nhịn hồi lâu.
Còn lại những người khác đều trở về phòng thay đổi xiêm y, uống một bát canh gừng lớn, cuối cùng mới thấy thư thái.
Chạng vạng, khi tri phủ Hợp Phổ vội vàng chạy tới, dịch quán ấy thế mới biết đại nhân vật vừa đến là ai, choáng váng đến mức người ngã ngựa đổ.
Trước đó, Tuân Thiệu thấy mọi thứ đều ổn liền ngủ một giấc, lúc này vừa tỉnh, thay đổi một thân váy trắng thuần. Đúng lúc tri phủ đang thỉnh Ứng Thiên lên xe nhập phủ, nhìn thấy từ trong dịch quán đi ra một mỹ nhân thanh nhã đoan trang, lại đi cùng Trữ Đô hầu khiến người khác sợ hãi, tri phủ tự nhiên mà nghĩ sai lệch. Sau khi tiếp đón Ứng Thiên lại đi vài bước tiến lên tiếp đón nàng:
"Phu nhân thỉnh lên xe, đã đi cả một đoạn đường bôn ba vất vả như vậy, thật ủy khuất cho phu nhân ."
Tuân Thiệu quay lại phía sau nhìn, trừ bỏ Trúc Tú không có nữ tử nào khác , nàng chỉ tay vào mũi mình:
"Ngươi nói ta?"
Tri phủ thông minh, cẩn thận bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi:
"Không lẽ hạ quan nói sai rồi?"
Ứng Thiên vén mành hướng nàng bên này cười một cái, Tuân Thiệu nhìn mà chói mắt, có chút tức giận, vừa muốn mở miệng, Trúc Tú liền tiến lên bắt lấy cánh tay nàng nói:
"Tốt lắm tốt lắm, đi thôi, người chỉ huy tướng lĩnh đã lâu, ngay cả chút việc nhỏ ấy cũng phải so đo sao?"
Tuân Thiệu kỳ quái nhìn Trúc Tú hôm nay cư nhiên lá gan nhỏ như vậy, bình thường lúc này nàng đã sớm lao ra thay nàng nói lí lẽ, so với nàng còn táo bạo hơn.
Hợp phổ là quận cách khá xa Trung Nguyên, nhưng cũng có điểm độc đáo. Dân chúng địa phương tự xưng có ba điều hảo là: hải sản, rượu cùng chùa miếu.
Tuân Thiệu lúc đầu đối tri phủ thực có ý kiến, đến buổi tối gặp yến hội được thưởng thức qua hai điều hảo, nhất thời tâm hoa nở rộ, mặt nhiễm hồng, mọi oán giận đều tan thành mây khói .
Tri phủ đã biết thân phận của nàng, hắn cũng sớm hỏi thăm qua vị hoàng hậu tương lai mà Ấu đế không thích, vì thế nhiệt tình cũng vơi đi hơn phân nửa, chỉ chuyên tâm hầu hạ Ứng Thiên, vội vàng tiếp thức ăn rót rượu không ngơi tay.
Ứng Thiên vết thương cũ tái phát, không có gì hưng trí, đẩy tay hắn ra:
"Nói chính sự đi."
Tri phủ vội vàng nói vâng rồi đem toàn bộ chuyện sứ thần Đông di trong thời gian làm việc ở đây bẩm báo, còn về phần sự vụ quân binh thì chậm trễ chưa nói tới.
"Tốt lắm, ngươi đi truyền lời, đợi khi vết thương cũ của bản hầu khá hơn sẽ chính thức nghị hòa."
Tri phủ tuân mệnh, vừa định cáo lui, quay đầu gặp ngay Tuân Thiệu đang ôm bình rượu uống thả cửa, hai tròng mắt đều muốn rớt ra ngoài .
Ứng Thiên chỉ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tuân Thiệu một cái, phân phó thuộc hạ đem toàn bộ số rượu còn lại chuyển vào phòng mình, đỡ phải khiến nàng không tiết chế.
Rượu này thật ngon, vị rượu còn lưu lại mãi, không giống rượu ở Tây Bắc thuần hậu mà nhẹ nhàng khoan khoái, như uống gió xuân vậy. Tuân Thiệu nhất thời sa vào trạng thái lâng lâng. Đến khi thấy không còn rượu, trước mặt mọi người mặt cũng khó mà nói cái gì, chỉ có thể yên lặng nhìn hạ nhân đem rượu chuyển đi.
Yến hội tan đã là giờ tuất, Tuân Thiệu trở về phòng nghỉ ngơi, trên đường bắt đầu hồi tưởng đến tư vị kia, liếm liếm môi, thủy chung cảm thấy không chịu nổi, cước bộ vừa chuyển, vẫn là đi phòng của Ứng Thiên.
Cửa phòng vẫn mở, đèn đuốc sáng trưng, hóa ra tri phủ kêu đại phu đến trị thương cho Ứng Thiên. Tuân Thiệu thấy vậy có chút ngượng ngùng, không dám nói đến lấy rượu, vội ho một tiếng, giả bộ quan tâm hỏi một câu:
"Thương thế của Trữ Đô hầu hẳn là không đáng ngại?"
Ứng Thiên thu lại chân đã được đại phu băng bó, cười nói:
"Làm phiền Tuân Đông quan nhớ thương, đã tốt hơn nhiều, chắc là do đại nhân đã cõng bản hầu qua sông nha."
Đại phu ngẩng đầu cao một chút, tri phủ cũng kinh ngạc nhìn Tuân Thiệu, tiện đà lại cúi đầu xuống, làm như cái gì cũng chưa nghe thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.