Chương 44: Bàn chuyện làm ăn*
Hoa Đào Dẫn
13/08/2018
Sau cuộc hoan ái, Phùng Vân Hi không đứng lên nổi. Cô vùi đầu vào gối
tránh ánh mắt Thẩm Tử Mặc, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Trời tối rồi..."
Mùa hè trời tắt nắng muộn, lúc mới vào nhà bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bây giờ mặt trời đã lặn về phía tây rồi.
Cô vươn tay sang bên cạnh mò mẫm một hồi, muốn tìm di động để xem giờ. Thật ra không cần nhìn thì cô cũng biết chắc chắn đã qua bảy giờ rồi.
Thẩm Tử Mặc cầm tay cô, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: "Hi Hi."
Phùng Vân Hi bị anh gọi như vậy thì đỏ mặt, vừa rồi anh rất dịu dàng gọi cô như này, cô tiện tay cầm lấy gối đầu ném lên người anh.
Thẩm Tử Mặc cười nhẹ một tiếng, tiếng cười thể hiện rõ sự sung sướng.
Lúc hai người đến Hòa Nhã Cư đã hơn tám giờ.
Trần Viễn vẫn mang bộ dáng đau khổ như hồi chiều, cũng không biết anh trai cậu ta đã nói những gì mà cậu ta lại đứng ở cửa chờ Phùng Vân Hi.
"Chị dâu nhỏ, em không muốn nói chuyện với anh ấy một chút nào hết, em và anh ấy không phải là người của một thế giới."
Khuôn mặt của Phùng Vân Hi mặc dù trắng nõn nhưng sắc mặt lại hồng hào, lại có chút ngượng ngùng hơn trước đây. Cô nhìn thấy Trần Viễn thì vội vàng rời khỏi Thẩm Tử Mặc, đi đến bên cạnh Trần Viễn, hơn nữa còn bắt đầu an ủi cậu: "Không sao, tôi có mang bản kế hoạch đến..."
Bản kế hoạch???
Phùng Vân Hi: Bản kế hoạch đi đâu rồi. QAQ
Lúc nãy, cô làm gì còn tâm tình mà nhớ đến bản kế hoạch chứ, cô có thể rời khỏi phòng làm việc đã là rất giỏi rồi.
Trần Viễn liền cảm động: "Chị dâu nhỏ, em biết chỉ có chị là đối xử tốt với em nhất, bản kế hoạch đâu rồi, bây giờ em cầm nó đập vào mặt anh em."
Phùng Vân Hi: "..."
"Thật ra thì không cần bản kế hoạch anh cậu vẫn có thể đồng ý, chủ yếu là xem thành ý của chúng ta thế nào thôi, cứ đi vào trước đã rồi chúng ta nói tiếp."
Thẩm Tử Mặc đi phía sau khẽ nhếch khóe môi, anh thấp giọng nói gì đó với Trần Viễn, sau đó cậu ta vội vã rời đi.
Phùng Vân Hi muốn đi lên phía trước, Thẩm Tử Mặc kéo cô lại: "Em không muốn bản kế hoạch nữa sao?"
Phùng Vân Hi: Kim chủ quả nhiên chính là kim chủ, chuyện gì cũng đều suy nghĩ chu đáo.
"Anh cầm theo sao?" Gương mặt Phùng Vân Hi tràn đầy mong đợi.
Thẩm Tử Mặc khẽ khom người, hai mắt đen thẳm nhìn cô, chỉ vào gò má của chính mình.
Phùng Vân Hi: "Sao ạ?" Vừa hỏi xong mặt cô lại đỏ lên, sau một hồi do dự, cô nhón chân nhẹ nhàng đặt lên gò má anh một nụ hôn, rồi ôm lấy cánh tay anh: "Chúng ta đi ra bãi đỗ xe lấy bản kế hoạch đi."
Bản kế hoạch không ở trên người Thẩm Tử Mặc, vậy chắc chắn là ở trên xe rồi, chẳng qua là không biết anh cầm bản kế hoạch theo từ khi nào.
Thẩm Tử Mặc kéo cô lại, thì thầm bên tai cô: "Có tôi ở đây, em còn cần đến bản kế hoạch sao?"
Phùng Vân Hi: "..." o (n_n)o~~
Sau khi vào phòng bao, Phùng Vân Hi mới biết Thẩm Tử Mặc sai Trần Viễn đi làm cái gì, thì ra là gọi thêm rất nhiều đồ ăn cho cô, còn có cháo trắng nữa.
Trần Dịch ở bên này đã chuẩn bị công tác tư tưởng rất lâu, khi thấy Phùng Vân Hi thì anh ta cố ý nghiêm mặt: "Về chuyện hợp tác của hai người, tôi..."
Phùng Vân Hi vừa mới ngồi xuống, rõ ràng rất đói bụng nhưng không dám cầm đũa: "..." Gọi nhiều món thì có ích gì chứ, cũng không thể ăn được.
"Được rồi, bên tớ sẽ giúp đỡ họ, không có vấn đề gì cả, nên cậu đừng lo lắng. Cậu nhìn đôi mắt Trần Viễn đang thiết tha trông mong nhìn cậu mà khẩn cầu này đi, cậu còn có thể không đồng ý sao?" Thẩm Tử Mặc mở miệng nói.
Trần Dịch: F*ck, tình huống gì đây, anh ta lại muốn gánh đỡ thay cho anh em sao? Thật không thể hiểu được bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trần Viễn: Anh Thẩm thật là đẹp trai ~
Thẩm Tử Mặc đặt đôi đũa vào tay Phùng Vân Hi: "Ăn nhiều một chút."
Trần Dịch cười ha ha mấy tiếng: "Trần Viễn hợp tác với cậu thì tớ cũng yên tâm. Tớ không đồng ý cũng là bởi vì sợ Trần Viễn gây ra phiền phức cho cậu thôi, cậu cũng biết tính tình nó tùy tiện như thế nào rồi đấy." Nói xong những lời này, anh ta còn giả vờ thấp giọng khiển trách: "Anh không cho phép em gây phiền phức cho chị dâu nhỏ, em có nghe không?."
"..."
Rõ ràng vừa nãy anh đâu có nói như vậy, Trần Viễn nhìn Trần Dịch: "Anh..."
"Nhìn cái gì, em không thể yên tĩnh được một lúc sao, mau ăn cơm đi."
Vẻ mặt Phùng Vân Hi đần ra, cô cực kỳ cực kỳ nghiêm túc với việc này, kết quả tới nơi này thì cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần ăn cơm thôi sao.
Trần Viễn: Anh trai lại bắt đầu bắt nạt cậu, quả thực không phải tức ngực ở mức bình thường đâu.
Một bữa cơm này Phùng Vân Hi ăn rất no say, ba người bên cạnh hết lần này tới lần khác không ngừng bắt cô ăn ăn ăn.
Giữa chừng, di động Phùng Vân Hi vang lên một tiếng, cô nhìn lướt qua, thấy tên người gọi là Tô Duệ thì chán ghét cất di động vào túi xách.
Chỉ một lát sau thì Hứa Chu gọi tới.
"Là quản lý của em, em ra ngoài nghe điện thoại." Phùng Vân Hi nói xong thì cười cười với Thẩm Tử Mặc, sau đó liền ra ngoài nghe điện thoại.
Trần Viễn ở bên cạnh cũng cảm giác mình bị oan, nhưng giải thích trước mặt Trần Dịch thì không ổn, cậu dứt khoát đứng dậy nói: "Em đi toilet một chút."
Nói xong cậu học theo Phùng Vân Hi, cười với Trần Dịch.
Trần Dịch khẽ hừ một tiếng.
Trần Viễn: "..." Rốt cuộc là bao nhiêu năm nay cậu đã chịu đựng sao nhỉ?
Lúc chỉ còn lại Trần Dịch và Thẩm Tử Mặc trong phòng bao, Trần Dịch lập tức tiến đến bên cạnh Thẩm Tử Mặc, sau đó nhìn anh bằng vẻ mặt nhìn thấu hết thảy: "Nói, cậu đã thu phục được người ta rồi đúng không?" Nói xong, anh ta lại bĩu môi: "Không đúng, tớ thấy hẳn là cô ấy thu phục được cậu mới đúng."
Thẩm Tử Mặc nhìn anh ta nhíu mày, khóe miệng khẽ nở một nụ cười không dễ nhìn ra: "Đến lúc cậu gặp đúng người thì sẽ hiểu được thôi."
Trần Dịch: "Cậu đang chế giễu tớ đúng không, ngày ngày tớ gánh vác mọi chuyện thay cậu, vậy mà cậu lại cười nhạo tớ."
Không được, anh ta muốn đi chế giễu em trai mình, như vậy mới có thể cân bằng tâm lý được.
"Anh Chu, bên em đã nói chuyện ổn thỏa rồi, mặc dù không nói gì thêm nhưng anh trai Trần Viễn đã đồng ý rồi." Phùng Vân Hi tưởng rằng Hứa Chu đang lo lắng cho việc của cô ở bên này.
"Có phải lúc trước em có mâu thuẫn với Sở Hàm không?"
"Không có ạ, chỉ là cô ta đơn phương gây rối với em, sau đó em mới muốn cho cô ả nổ tung tại chỗ thôi."
"..." Hứa Chu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt tâm tình lại sôi trào.
"Anh không đùa với em đâu, Sở Hàm ở trong chương trình xảy ra chuyện, ngã từ trên núi xuống, hơn nữa còn là lúc đang quay trực tiếp." Giọng Hứa Chu rất nghiêm túc.
"Em cũng đã rút khỏi chương trình kia rồi mà, chuyện này đâu có liên quan gì tới em." Phùng Vân Hi hơi khó hiểu.
"Không trực tiếp liên quan tới em, nhưng là gián tiếp liên quan. Từ lúc cô ta ngã từ trên núi xuống thì đã đem chuyện của bọn em phóng đại ở trên chương trình rồi. Vì lúc đầu bên tổ tiết mục không truyền ra tin tức gì nên anh cũng không biết, cho nên bọn họ thuê thủy quân chĩa mũi nhọn vào em và Chu Hạo Hiên, nói cái gì mà hai đứa bọn em ở trong chương trình chèn ép mọi người khiến cho họ cảm thấy lúng túng. Còn nữa, Hoàng Diệu Diệu kia nằm cũng trúng đạn, bọn họ nói em và cô ấy là đàn chị đàn em, vì em rút khỏi chương trình nên cô ấy liền nhằm vào Sở Hàm, dù sao thì bây giờ tổ tiết mục bên kia cũng rối tung rối mù rồi, trên mạng cũng có rất nhiều người bất bình thay cho Sở Hàm đó."
Hứa Chu cũng cảm thấy rất bối rối, cô ta ngã xuống núi thì có liên quan tới Phùng Vân Hi sao? Rõ ràng không có mối liên quan nào nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại muốn đổ hết lên người Phùng Vân Hi, còn nói bản thân mình đáng thương, lúc tham gia chương trình bị Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên bắt nạt. Còn cô Hoàng Diệu Diệu kia nữa, cô ấy và Phùng Vân Hi có mâu thuẫn thì làm sao có thể vì Phùng Vân Hi mà bất bình chứ.
"Đúng rồi, lúc em rút khỏi chương trình có nói gì đó với cô ta, Sở Hàm nói em công khai nhắm vào cô ả, có rất nhiều nhân viên của tổ tiết mục có thể làm chứng cho ả đó."
Phùng Vân Hi nghe xong những lời này, đột nhiên nhớ ra gì đó. Cô mở thông báo của di động ra, nhấn vào tin nhắn chưa đọc kia.
Tô Duệ: Em có vui không?
Cơ thể Phùng Vân Hi đột nhiên cứng đờ, việc này là do Tô Duệ làm!
"Chị dâu nhỏ, sao vậy ạ, có chuyện gì sao?" Trần Viễn đi đến cười hì hì vỗ vai Phùng Vân Hi.
Phùng Vân Hi vội vàng tắt di động, sau đó ném vào trong túi xách: "Cậu đi nói với anh Thẩm của cậu là tôi có chút việc, muốn về công ty trước."
Mùa hè trời tắt nắng muộn, lúc mới vào nhà bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng bây giờ mặt trời đã lặn về phía tây rồi.
Cô vươn tay sang bên cạnh mò mẫm một hồi, muốn tìm di động để xem giờ. Thật ra không cần nhìn thì cô cũng biết chắc chắn đã qua bảy giờ rồi.
Thẩm Tử Mặc cầm tay cô, giọng nói khàn khàn như giấy nhám: "Hi Hi."
Phùng Vân Hi bị anh gọi như vậy thì đỏ mặt, vừa rồi anh rất dịu dàng gọi cô như này, cô tiện tay cầm lấy gối đầu ném lên người anh.
Thẩm Tử Mặc cười nhẹ một tiếng, tiếng cười thể hiện rõ sự sung sướng.
Lúc hai người đến Hòa Nhã Cư đã hơn tám giờ.
Trần Viễn vẫn mang bộ dáng đau khổ như hồi chiều, cũng không biết anh trai cậu ta đã nói những gì mà cậu ta lại đứng ở cửa chờ Phùng Vân Hi.
"Chị dâu nhỏ, em không muốn nói chuyện với anh ấy một chút nào hết, em và anh ấy không phải là người của một thế giới."
Khuôn mặt của Phùng Vân Hi mặc dù trắng nõn nhưng sắc mặt lại hồng hào, lại có chút ngượng ngùng hơn trước đây. Cô nhìn thấy Trần Viễn thì vội vàng rời khỏi Thẩm Tử Mặc, đi đến bên cạnh Trần Viễn, hơn nữa còn bắt đầu an ủi cậu: "Không sao, tôi có mang bản kế hoạch đến..."
Bản kế hoạch???
Phùng Vân Hi: Bản kế hoạch đi đâu rồi. QAQ
Lúc nãy, cô làm gì còn tâm tình mà nhớ đến bản kế hoạch chứ, cô có thể rời khỏi phòng làm việc đã là rất giỏi rồi.
Trần Viễn liền cảm động: "Chị dâu nhỏ, em biết chỉ có chị là đối xử tốt với em nhất, bản kế hoạch đâu rồi, bây giờ em cầm nó đập vào mặt anh em."
Phùng Vân Hi: "..."
"Thật ra thì không cần bản kế hoạch anh cậu vẫn có thể đồng ý, chủ yếu là xem thành ý của chúng ta thế nào thôi, cứ đi vào trước đã rồi chúng ta nói tiếp."
Thẩm Tử Mặc đi phía sau khẽ nhếch khóe môi, anh thấp giọng nói gì đó với Trần Viễn, sau đó cậu ta vội vã rời đi.
Phùng Vân Hi muốn đi lên phía trước, Thẩm Tử Mặc kéo cô lại: "Em không muốn bản kế hoạch nữa sao?"
Phùng Vân Hi: Kim chủ quả nhiên chính là kim chủ, chuyện gì cũng đều suy nghĩ chu đáo.
"Anh cầm theo sao?" Gương mặt Phùng Vân Hi tràn đầy mong đợi.
Thẩm Tử Mặc khẽ khom người, hai mắt đen thẳm nhìn cô, chỉ vào gò má của chính mình.
Phùng Vân Hi: "Sao ạ?" Vừa hỏi xong mặt cô lại đỏ lên, sau một hồi do dự, cô nhón chân nhẹ nhàng đặt lên gò má anh một nụ hôn, rồi ôm lấy cánh tay anh: "Chúng ta đi ra bãi đỗ xe lấy bản kế hoạch đi."
Bản kế hoạch không ở trên người Thẩm Tử Mặc, vậy chắc chắn là ở trên xe rồi, chẳng qua là không biết anh cầm bản kế hoạch theo từ khi nào.
Thẩm Tử Mặc kéo cô lại, thì thầm bên tai cô: "Có tôi ở đây, em còn cần đến bản kế hoạch sao?"
Phùng Vân Hi: "..." o (n_n)o~~
Sau khi vào phòng bao, Phùng Vân Hi mới biết Thẩm Tử Mặc sai Trần Viễn đi làm cái gì, thì ra là gọi thêm rất nhiều đồ ăn cho cô, còn có cháo trắng nữa.
Trần Dịch ở bên này đã chuẩn bị công tác tư tưởng rất lâu, khi thấy Phùng Vân Hi thì anh ta cố ý nghiêm mặt: "Về chuyện hợp tác của hai người, tôi..."
Phùng Vân Hi vừa mới ngồi xuống, rõ ràng rất đói bụng nhưng không dám cầm đũa: "..." Gọi nhiều món thì có ích gì chứ, cũng không thể ăn được.
"Được rồi, bên tớ sẽ giúp đỡ họ, không có vấn đề gì cả, nên cậu đừng lo lắng. Cậu nhìn đôi mắt Trần Viễn đang thiết tha trông mong nhìn cậu mà khẩn cầu này đi, cậu còn có thể không đồng ý sao?" Thẩm Tử Mặc mở miệng nói.
Trần Dịch: F*ck, tình huống gì đây, anh ta lại muốn gánh đỡ thay cho anh em sao? Thật không thể hiểu được bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trần Viễn: Anh Thẩm thật là đẹp trai ~
Thẩm Tử Mặc đặt đôi đũa vào tay Phùng Vân Hi: "Ăn nhiều một chút."
Trần Dịch cười ha ha mấy tiếng: "Trần Viễn hợp tác với cậu thì tớ cũng yên tâm. Tớ không đồng ý cũng là bởi vì sợ Trần Viễn gây ra phiền phức cho cậu thôi, cậu cũng biết tính tình nó tùy tiện như thế nào rồi đấy." Nói xong những lời này, anh ta còn giả vờ thấp giọng khiển trách: "Anh không cho phép em gây phiền phức cho chị dâu nhỏ, em có nghe không?."
"..."
Rõ ràng vừa nãy anh đâu có nói như vậy, Trần Viễn nhìn Trần Dịch: "Anh..."
"Nhìn cái gì, em không thể yên tĩnh được một lúc sao, mau ăn cơm đi."
Vẻ mặt Phùng Vân Hi đần ra, cô cực kỳ cực kỳ nghiêm túc với việc này, kết quả tới nơi này thì cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần ăn cơm thôi sao.
Trần Viễn: Anh trai lại bắt đầu bắt nạt cậu, quả thực không phải tức ngực ở mức bình thường đâu.
Một bữa cơm này Phùng Vân Hi ăn rất no say, ba người bên cạnh hết lần này tới lần khác không ngừng bắt cô ăn ăn ăn.
Giữa chừng, di động Phùng Vân Hi vang lên một tiếng, cô nhìn lướt qua, thấy tên người gọi là Tô Duệ thì chán ghét cất di động vào túi xách.
Chỉ một lát sau thì Hứa Chu gọi tới.
"Là quản lý của em, em ra ngoài nghe điện thoại." Phùng Vân Hi nói xong thì cười cười với Thẩm Tử Mặc, sau đó liền ra ngoài nghe điện thoại.
Trần Viễn ở bên cạnh cũng cảm giác mình bị oan, nhưng giải thích trước mặt Trần Dịch thì không ổn, cậu dứt khoát đứng dậy nói: "Em đi toilet một chút."
Nói xong cậu học theo Phùng Vân Hi, cười với Trần Dịch.
Trần Dịch khẽ hừ một tiếng.
Trần Viễn: "..." Rốt cuộc là bao nhiêu năm nay cậu đã chịu đựng sao nhỉ?
Lúc chỉ còn lại Trần Dịch và Thẩm Tử Mặc trong phòng bao, Trần Dịch lập tức tiến đến bên cạnh Thẩm Tử Mặc, sau đó nhìn anh bằng vẻ mặt nhìn thấu hết thảy: "Nói, cậu đã thu phục được người ta rồi đúng không?" Nói xong, anh ta lại bĩu môi: "Không đúng, tớ thấy hẳn là cô ấy thu phục được cậu mới đúng."
Thẩm Tử Mặc nhìn anh ta nhíu mày, khóe miệng khẽ nở một nụ cười không dễ nhìn ra: "Đến lúc cậu gặp đúng người thì sẽ hiểu được thôi."
Trần Dịch: "Cậu đang chế giễu tớ đúng không, ngày ngày tớ gánh vác mọi chuyện thay cậu, vậy mà cậu lại cười nhạo tớ."
Không được, anh ta muốn đi chế giễu em trai mình, như vậy mới có thể cân bằng tâm lý được.
"Anh Chu, bên em đã nói chuyện ổn thỏa rồi, mặc dù không nói gì thêm nhưng anh trai Trần Viễn đã đồng ý rồi." Phùng Vân Hi tưởng rằng Hứa Chu đang lo lắng cho việc của cô ở bên này.
"Có phải lúc trước em có mâu thuẫn với Sở Hàm không?"
"Không có ạ, chỉ là cô ta đơn phương gây rối với em, sau đó em mới muốn cho cô ả nổ tung tại chỗ thôi."
"..." Hứa Chu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt tâm tình lại sôi trào.
"Anh không đùa với em đâu, Sở Hàm ở trong chương trình xảy ra chuyện, ngã từ trên núi xuống, hơn nữa còn là lúc đang quay trực tiếp." Giọng Hứa Chu rất nghiêm túc.
"Em cũng đã rút khỏi chương trình kia rồi mà, chuyện này đâu có liên quan gì tới em." Phùng Vân Hi hơi khó hiểu.
"Không trực tiếp liên quan tới em, nhưng là gián tiếp liên quan. Từ lúc cô ta ngã từ trên núi xuống thì đã đem chuyện của bọn em phóng đại ở trên chương trình rồi. Vì lúc đầu bên tổ tiết mục không truyền ra tin tức gì nên anh cũng không biết, cho nên bọn họ thuê thủy quân chĩa mũi nhọn vào em và Chu Hạo Hiên, nói cái gì mà hai đứa bọn em ở trong chương trình chèn ép mọi người khiến cho họ cảm thấy lúng túng. Còn nữa, Hoàng Diệu Diệu kia nằm cũng trúng đạn, bọn họ nói em và cô ấy là đàn chị đàn em, vì em rút khỏi chương trình nên cô ấy liền nhằm vào Sở Hàm, dù sao thì bây giờ tổ tiết mục bên kia cũng rối tung rối mù rồi, trên mạng cũng có rất nhiều người bất bình thay cho Sở Hàm đó."
Hứa Chu cũng cảm thấy rất bối rối, cô ta ngã xuống núi thì có liên quan tới Phùng Vân Hi sao? Rõ ràng không có mối liên quan nào nhưng hết lần này tới lần khác, cô ta lại muốn đổ hết lên người Phùng Vân Hi, còn nói bản thân mình đáng thương, lúc tham gia chương trình bị Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên bắt nạt. Còn cô Hoàng Diệu Diệu kia nữa, cô ấy và Phùng Vân Hi có mâu thuẫn thì làm sao có thể vì Phùng Vân Hi mà bất bình chứ.
"Đúng rồi, lúc em rút khỏi chương trình có nói gì đó với cô ta, Sở Hàm nói em công khai nhắm vào cô ả, có rất nhiều nhân viên của tổ tiết mục có thể làm chứng cho ả đó."
Phùng Vân Hi nghe xong những lời này, đột nhiên nhớ ra gì đó. Cô mở thông báo của di động ra, nhấn vào tin nhắn chưa đọc kia.
Tô Duệ: Em có vui không?
Cơ thể Phùng Vân Hi đột nhiên cứng đờ, việc này là do Tô Duệ làm!
"Chị dâu nhỏ, sao vậy ạ, có chuyện gì sao?" Trần Viễn đi đến cười hì hì vỗ vai Phùng Vân Hi.
Phùng Vân Hi vội vàng tắt di động, sau đó ném vào trong túi xách: "Cậu đi nói với anh Thẩm của cậu là tôi có chút việc, muốn về công ty trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.