Danh Môn Độc Sủng

Chương 10: Chương 10: Sức quyến rũ

Hoa Đào Dẫn

28/06/2018

Editor: Y Phi

Bởi vì đến tòa soạn chụp hình nên Phùng Vân Hi phải xuất phát sớm. Lần này là một tạp chí hạng hai trong nước muốn cô làm ảnh bìa cho số tiếp theo. Chủ đề là sương mù ngày hạ, nhất thiết phải có cảm giác không nhiễm bụi trần, cái khác thì tự do sáng tạo.

Cũng vì chủ đề này nên Hứa Chu mới đồng ý cho Phùng Vân Hi chụp, chính là muốn tạo ra lợi thế cho cô trong Cửu Thiên Kiếm.

Trên đường đến tòa soạn, Phùng Vân Hi nói: “Anh Chu, chưa chắc em sẽ được nhận vai trong Cửu Thiên Kiếm đâu.”

Kiếp trước, Cửu Thiên Kiếm rất hot, nhưng cô lại không tham gia diễn xuất. Khi đó, Thẩm Tử Mặc đã dùng quan hệ lót đường sẵn cho cô nhưng hai người họ lại nảy sinh mẫu thuẫn. Sau đó, cô không tham dự nữa.

Xe dừng trước cửa tòa soạn, Hứa Chu sửa lại cổ áo, sau đó mới nghiêm túc nói: “Diễn xuất tất nhiên là quan trọng nhưng dung mạo cũng quan trọng không kém. Ngoại hình của em quyết định sự nghiệp diễn xuất đấy. Nếu để cho một người có ngoại hình quyến rũ vào vai băng thanh ngọc khiết, em có thấy hợp không? Đôi khi diễn xuất cũng không cân được nhân vật đâu. Anh cảm thấy vai nữ chính Cửu Thiên Kiếm là dành cho em. Em chỉ cần đứng đó, không nói gì cũng đã giống như nhân vật từ trong truyện bước ra rồi. Đương nhiên cũng có những người thực lực diễn xuất đủ mạnh, cho dù ngoại hình không phù hợp với nhân vật vẫn có thể dùng diễn xuất chinh phục khán giả.”

Phim Cửu Thiên Kiếm vốn cải biên từ tiểu thuyết kiếm hiệp Cửu Thiên Kiếm nổi tiếng, nữ chính được miêu tả trong truyện đúng là rất hợp với Phùng Vân Hi. Cô còn chưa tiết lộ thông tin muốn đi thử vai mà có không ít cư dân mạng hy vọng cô sẽ diễn vai nữ chính rồi.

Phùng Vân Hi cười cười, sau đó cởi dây an toàn trên người ra: “Anh Chu à, có ai nói với anh chưa?”

Hứa Chu: “Nói cái gì cơ?”

Phùng Vân Hi nhìn anh ta, khẽ mím môi cười: “Bộ dạng nghiêm túc của anh giống như miếng dán điện thoại vậy.” Nói xong cô bắt chước điệu bộ ban nãy của Hứa Chu mà nói: “Mỗi người hợp với một kiểu miếng dán khác nhau. Bởi vì sở thích mỗi người khác nhau nên không thể để người quen dùng miếng dán loại trong suốt dùng miếng dán loại mờ, càng không thể để người đã quen dùng loại mờ dùng miếng dán kim cương được.”

*Miếng dán trong suốt: mang lại vẻ bóng bẩy đẹp mắt. Sử dụng tấm dán trong suốt làm người dùng phần nào quên rằng màn hình đang được bảo vệ, bù lại tấm dán này có khả năng chống dấu tay, dấu mồ hôi và chống chói rất tốt. Dưới ánh sáng, tấm dán trong suốt sau khi sử dụng nhiều sẽ trở nên rất bẩn với dấu tay trên khắp bề mặt, ngoài ra tính phản chiếu cũng làm cho khó sử dụng hơn ở môi trường sáng mạnh.

*Miếng dán mờ: mang lại nét sang trọng và cứng cáp. Sử dụng miếng dán mờ làm người dùng phần nào nhắc nhở người dùng rằng màn hình đang được bảo vệ. Bù lại, miếng dán này có khả năng chống dấu tay, dấu mồ hôi và chống chói rất tốt. Miếng dán mờ không bị bẩn khi dùng và không bị phản chiếu khi dùng ở môi trường có ánh sáng quá chói nhưng không bóng bẩy bằng miếng dán trong suốt.

*Miếng dán kim cương: 3 lớp từ tính chất lượng cao, độ nhạy cảm ứng đến 90%. Tạo một lớp nhũ, kim cương giúp điện thoại sang trọng hơn. Miếng dán có độ dày 0.15mm. Dán bằng phương pháp từ tính nên sẽ không để lại keo dính. Hạn chế chói và tia UV.

Hứa Chu: “……”

Phùng Vân Hi còn nói: “Đúng rồi, còn có miếng dán hoạt hình, nếu có gì không hiểu em có thể giúp anh phổ cập giáo dục một chút. Em thường DIY miếng dán với ốp điện thoại đấy.”

*DIY: Do It Yourself – Tự mình làm.

“Anh lấy hàng từ em thì có được giảm giá không vậy?”

“Đồ em DIY đều là phiên bản giới hạn, không thích hợp mang đến cửa hàng bán miếng dán đâu. Bởi vì, chỗ đó toàn hàng đại trà thôi à.”

Hứa Chu: “……” Sao nghệ sĩ nhà anh ta lại biết rõ về ngành sản xuất miếng dán đến thế, lại còn hàng đại trà nữa chứ.

Đến toà soạn, tổng biên tập đích thân đón Phùng Vân Hi và Hứa Chu. Chẳng qua là, cô ta nói chưa đến hai câu đã lộ ra ý đồ: “Chúng tôi đặt kỳ vọng rất cao vào kỳ tạp chí tiếp theo. Cho nên, chúng tôi hy vọng có hai người chụp cho ảnh bìa, chắc chắn sẽ được yêu thích hơn là một người chụp.”

Phùng Vân Hi không quan tâm lắm tới chuyện chụp nhiều người hay chụp ít nhưng sắc mặt Hứa Chu có chút khó coi: “Các vị muốn ai hợp tác cùng Vân Hi vậy?”

Tổng biên tập cười cười: “Là Hoàng Diệu Diệu. Cô ấy cũng rất nổi tiếng đấy, chụp chung thì đôi bên đều có lợi mà. Hơn nữa, dù là chụp đôi nhưng thù lao của chúng tôi dành cho cô Phùng cũng không ít đâu.”

Hứa Chu cười lạnh một cái, sau đó trực tiếp xách Phùng Vân Hi đi: “Cô muốn phi thăng đấy à?”

Phùng Vân Hi: “……”

Tổng biên tập: “… Anh có ý gì hả?”

“Ý gì ấy hả, cô nghĩ xem vì sao chúng tôi lại đến đây chụp cho tạp chí của mấy người? Còn không phải là vì chủ đề của kỳ này sao. Bằng không, nhắm mắt gọi bừa cô ấy cũng có thể lên tạp chí hạng nhất nhé, chẳng có thời gian ở đây chơi đùa với cô đâu.” Tính bạo lực của Hứa Chu bất ngờ bùng phát.

Phùng Vân Hi cũng không ngạc nhiên, tính cách Hứa Chu vốn là vậy. Bình thường, anh ta nói cười phớ lớ nhưng nếu ai chạm tới giới hạn của anh ta thì không đùa được đâu.



Phùng Vân Hi suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra vì sao Hứa Chu lại tức giận, dù sao cô cứ theo phe Hứa Chu là được.

Phùng Vân Hi kéo tay áo Hứa Chu: “Anh Chu, sao cô ta lại muốn phi thăng vậy, là muốn kề vai sát cánh với ông mặt trời ư?”

Hứa Chu cười khẩy: “Cùng mặt trời vai kề vai, sau đó mặt trời tung hỏa cầu hất cô ta trở về.”

Phùng Vân Hi: “……” Anh Chu đột nhiên độc miệng như vậy, nhìn là biết anh đang tức giận, cô tốt nhất nên làm một bình hoa cảnh thôi.

Tổng biên tập đực mặt ra, cái này không đúng theo kế hoạch gì cả. Vốn là để bọn họ đồng ý chụp hình, sau đó lúc chụp sẽ chèn ép Hoàng Diệu Diệu, thế nào lại thành trực tiếp từ chối thế này: “Chúng tôi chỉ đang thảo luận thôi, cũng chưa xác định sẽ chụp chung mà. Anh để tôi phi thăng, để tôi bị hỏa cầu hất về, rồi chúng ta thương lượng một chút được không?”

“Thương lượng à, còn lâu nhé! Ai cho phép cô mang Hoàng Diệu Diệu lên bìa tạp chí thì cô mà tìm người đó thương lượng ấy, không được thì cả hai cùng phi thăng đi.” Nói xong, Hứa Chu kéo Phùng Vân Hi ra khỏi tòa soạn.

Hứa Chu hỏi: “Em biết Hoàng Diệu Diệu là ai không?”

Phùng Vân Hi lắc đầu: “Em không rõ.”

Hứa Chu nói: “Không rõ thì nghe đây, cái cô Hoàng Diệu Diệu kia cũng cùng hướng phát triển với em, cô ta cũng là nghệ sĩ của công ty Glory. Bây giờ, cô ta muốn cùng em chụp chung ảnh bìa tạp chí, chẳng lẽ em còn chưa rõ là có ý gì hả?”

Phùng Vân Hi: “……” Cô thật sự không rõ mà.

“Cô ta muốn dựa hơi em mà nhắm vào Cửu Thiên Kiếm đấy. Một diễn viên nhỏ nhoi hạng ba mà lá gan cũng lớn ghê nhỉ.”

Phùng Vân Hi vẫn không rõ lắm, cô vốn không phải người am hiểu nhân tình thế thái: “Nhưng dù có chụp chung với em cô ấy cũng không thể đi thử vai nữ chính mà?”

“Không thử vai được nhưng đến lúc em được chọn làm nữ chính Cửu Thiên Kiếm lại phát hành tạp chí, hai người đều cùng một kiểu tạo hình, cô ta nếu có chút quan hệ cộng thêm dư luận thì diễn vai nữ phụ sẽ rất dễ dàng, thậm chí còn có thể nổi lên nữa. Tiềm lực của nhà sản xuất Cửu Thiên Kiếm có ảnh hưởng quá lớn mà.”

Phùng Vân Hi khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta không chụp bìa tạp chí thì giờ làm gì đây?”

Hứa Chu: “Đi học tập người ta dán màng điện thoại.”

Phùng Vân Hi: “…”

Chuyện chụp trang bìa tạp chí nhanh chóng được Phùng Vân Hi xóa khỏi bộ nhớ. Không phải là cô rộng lượng, mà là những chuyện này đều để Hứa Chu giải quyết, cô còn phải chuyên tâm chuẩn bị cho buổi fan meeting ngày mai kìa.

Bởi vì thời gian gấp gáp, buổi fan meeting lần này sẽ không làm quá cầu kỳ. Chỉ đơn giản là cô hát một bài, sau đó cùng fan trò chuyện, cuối cùng cắt bánh kem chụp ảnh. Một phần ba vé vào cửa đem tặng bên ngoài, còn hai phần còn lại bán giá đặc biệt.

Trừ đi chi phí thuê nhân viên và địa điểm, lợi nhuận Phùng Vân Hi thu được cũng không đáng là bao, nhưng việc này lại có thể đem đến cho cô tiếng thơm.

Hứa Chu giải thích ở trên mạng thế này: Thật ra buổi fan meeting này vốn không nằm trong kế hoạch của họ, vậy nên Phùng Vân Hi phải dùng tới một ngày nghỉ quý báu của cô. Thời điểm gặp fan ở sân bay cô vô cùng cảm động, muốn cùng những fan đó tâm sự nhưng lại không muốn gây phiền toái cho nhân viên sân bay, nên đành lấy ngày nghỉ duy nhất của mình để tổ chức fan meeting.

Đọc xong lời giải thích, Phùng Vân Hi nói với Hứa Chu: “Anh thật tâm cơ nha.”

Rõ ràng là vì fan không có nhận ra cô, chứ nếu nhận ra cô cũng sẽ không nói tới chuyện fan meeting đâu.

“Có phải em lấy ngày nghỉ hiếm hoi gần đây để làm fan meeting không?”

“Đúng vậy…”

“Lúc nhìn thấy fan đón ở sân bay em không cảm động sao?”

“Em rất cảm động.”

“Lẽ nào em không muốn nói chuyện tâm tình với fan, xem họ ủng hộ em ra sao ư?”



Phùng Vân Hi: “……” Cô không phản bác được.

Phùng Vân Hi vốn chuyên về diễn xuất, tạm thời chưa phát hành single CD, cho nên cũng chỉ có thể hát bài của ca sĩ khác. Nhưng cô chọn rất lâu mà vẫn chưa biết nên hát bài nào.

Miêu Tiểu Trân đề nghị: “Hay là, mình để cho fan chọn cho chị nhé?”

Phùng Vân Hi gật đầu đồng ý: “Vậy cứ để fan chọn đi.”

Bởi vì ngày mai phải hát nên Phùng Vân Hi dùng buổi tối thanh đạm hơn. Ngay cả món lạt điều khoái khẩu cũng không thể động tới. Không những vậy, cô còn phải xem Hứa Chu ăn lạt điều trước mặt cô.

Anh ta còn ăn liên tục cả ba túi.

Miêu Tiểu Trân coi như còn có chút nhân tính, cô nàng không ăn lạt điều mà là khoai tây chiên.

Phùng Vân Hi yên lặng cầm lấy ly nước trên bàn.

Hứa Chu: “Buổi tối uống ít nước thôi. Nếu không, ngày mai mặt sẽ sưng lên đấy.”

“……”

Cuối cùng Phùng Vân Hi chỉ có thể ôm di động cùng với trái tim bị đồ ăn ngon làm cho vỡ nát trở về phòng. Sau đó, bắt đầu gửi tin nhắn cho Thẩm Tử Mặc.

Phùng Vân Hi: {Em đói nhưng họ không cho em ăn gì hết.}

Thẩm Tử Mặc: {Không cần giảm cân.}

Phùng Vân Hi: {Không phải là giảm cân. Ngày mai em sẽ hát trong buổi fan meeting, vì bảo vệ giọng nên buổi tối em ăn rất thanh đạm. Nhưng mà, em muốn ăn nhiều thứ lắm.}

Thẩm Tử Mặc: {Em muốn ăn gì?}

Phùng Vân Hi: {Lạt điều.}

Thẩm Tử Mặc: {Em đang ở nhà sao?}

Phùng Vân Hi: {Vâng, em đang ở nhà nè o(n_n)o~~}

Khoảng một tiếng sau, Phùng Vân Hi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền lấy tốc độ ánh sáng lao từ phòng ra ngoài.

“Cô Phùng, là Tổng giám đốc Thẩm dặn chúng tôi mang qua đây. Ngài ấy nói những thứ này đều là dặn phòng bếp làm, đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, cũng đặc biệt chú ý tới hương vị, cô có thể ăn một chút. Bên trong còn có chút đồ ăn nhẹ và trái cây đấy.” Người mang đồ ăn tới vừa nói vừa đưa bình giữ nhiệt cỡ lớn trong tay cho Phùng Vân Hi.

Lạt điều homemade, nghe thật sang chảnh nha.

Hứa Chu ở trong phòng: Quan hệ của Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc từ khi nào lại tốt như vậy? Còn đưa đồ ăn cơ đấy.

Lúc này, người đưa đồ nói tiếp: “Bên trong có một ít lạt điều đã hút chân không, cô có thể mang theo dùng. Cái này là Tổng giám đốc Thẩm cố ý dặn dò.”

Phùng Vân Hi nhận lấy cái bình giữ nhiệt “khủng long” rồi nói lời cảm ơn, sau đó quay vào nhà.

Hứa Chu nhìn chằm chằm Phùng Vân Hi.

Phùng Vân Hi khẽ hất cằm: “Anh ấy bị sức hút của em quyến rũ.”

Hứa Chu: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn Độc Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook