Danh Môn Độc Sủng

Chương 36: Mua đồ Không nhìn giá*

Hoa Đào Dẫn

30/07/2018

Trong gameshow "Thử thách cực hạn" này tính thêm Phùng Vân Hi nữa là có sáu nghệ sĩ tham gia, họ được chia làm 3 nhóm đi kiếm tiền để mua đồ dùng sinh hoạt, đến cuối thì các nhóm sẽ gặp nhau ở trên núi.

Theo cùng với ba nhóm là các đội quay phim, họ được trang bị bộ đàm để liên lạc với nhau. B ọn họ sẽ thay phiên nhau quay hình, người này quay trong một khoảng thời gian nhất định rồi sẽ có người khác đến quay tiếp.

Đội quay phim số 1: Tôi nói cho mấy cậu biết, nhóm của chúng tôi đúng là đẳng cấp, mới bán hàng ở vỉa hè một chút là đã thu được lợi nhuận hơn một ngàn.

Đội quay phim số 2: Nhóm bên tôi mới gọi là đẳng cấp, bọn họ chỉ ngồi bán xiên nướng, tôi dám cá là lát nữa bọn họ mới là nhóm có nhiều lợi nhuận nhất.

Đội quay phim số 1: Đội 3 như thế nào rồi, sao nãy giờ không lên tiếng vậy?

Đội quay phim số 3: Đồ ăn ngon.jpg

Đội quay phim số 3: Ca hát khiêu vũ tập thể.jpg

"..."

Đội quay phim số 3 cũng chính là đội quay cho nhóm của Phùng Vân Hi, họ cũng từng gặp mấy người ham chơi rồi nhưng chưa thấy ai ham chơi đến mức này cả. Sau khi Phùng Vân Hi thu được tiền xong liền chạy đến phố bán đồ ăn vặt bình dân vung tiền. Sau khi cô ăn một lượt các món ở đây, cô còn gọi fan của mình đến cùng nhau múa hát kiêm bán đồ ăn.

Cô đúng là công thần giúp mấy quán ăn này tăng thêm thu nhập.

Đội quay phim cũng được nghỉ ngơi, mỗi người còn ôm thêm một đống đồ ăn.

Nhờ có topic "Giúp đỡ vợ chồng thần tiên" trên mạng kia nên đã thu hút rất nhiều người đến phố bán đồ ăn vặt. Phùng Vân Hi vừa thấy có người đến thì nghĩ người ta đã bỏ học trốn việc để đến đây, liền quên luôn nhiệm vụ, vậy là cô chạy đi chơi cùng mọi người luôn.

Hơn 1 giờ chiều, một anh quay phim nhắc nhở: "Hai người chỉ còn chưa đầy 2 tiếng để đi mua sắm thôi đấy. Nếu hai người không làm nhiệm vụ thì lấy gì mà sống trên núi đây?"

Thật ra anh ta muốn nói rằng, nếu hai vị không làm nhiệm vụ thì sẽ phải đi tay không vào núi đấy.

Phùng Vân Hi hỏi: "Chúng ta còn bao nhiêu tiền?"

Chu Hạo Niên ăn nốt xâu mực nướng trong tay, rồi giơ hai ngón tay lên, nói: "Còn 20 tệ. Chúng ta có nên đi kiếm tiền tiếp không nhỉ?"

"20 tệ là đủ đi taxi rồi. Chúng ta không kiếm tiền, chúng ta đi quét mặt."

Chu Hạo Hiên: "..." Thì ra Phùng Vân Hi nghiêm túc thật.

Lúc nhóm Phùng Vân Hi phải đi, không chỉ các fan không nỡ, mà mấy người bán hàng cũng rất luyến tiếc, dù sao thì anh chàng mới nhảy ở quảng trường kia cũng rất đẹp.

Một bác gái đứng chắn trước mặt Chu Hạo Hiên: "Điệu nhảy mà cậu vừa mới nhảy ở quảng trường ấy, nhìn vừa đẹp vừa đơn giản, nhưng mà tôi chưa nhớ được. Cậu là người nổi tiếng, vậy cậu có thể đăng video dạy học ở trên mạng được không?"

Chu Hạo Hiên: Σ (°△°|||)︴Nhảy múa ở quảng trường? Ai vừa mới nhảy múa ở quảng trường cơ?!

Phùng Vân Hi đứng bên cạnh cười một hồi rồi vỗ vỗ bả vai của Chu Hạo Hiên: "Không ngờ tay chân cậu không phối hợp nhưng lại có thiên phú nhảy múa ở quảng trường đấy, lại còn tự nghĩ ra được vũ đạo nữa, ha ha ha..."

"..." Cậu biết nhảy múa đâu.

"Chương trình này sẽ phát lại trên TV, tới lúc chiếu bác có thể xem trên đó là được. Nếu vẫn không được thì cháu có thể giúp bác ghép và chỉnh sửa đoạn nhảy múa vừa rồi của anh ấy. Đến lúc đó, mọi người có thể học múa quảng trường mà." Một bé trai có vẻ là người quen của bác gái đó nói.

Ánh mắt Chu Hạo Hiên khiếp sợ nhìn về phía người quay phim, anh ta còn đang bận nhét nốt số thịt nướng còn lại vào miệng.

Người quay phim tỏ vẻ "tôi không giúp được gì đâu" rồi vội vàng ôm máy quay sang quay Phùng Vân Hi. Tuy nhiên, anh ta ngẫm lại mình vừa mới ăn đồ của người ta, đành nói một câu: "Đoạn nhảy múa ban nãy của cậu đã được chiếu mất rồi."



Sau khi Phùng Vân Hi đưa Chu Hạo Hiên đến siêu thị, anh chàng quay phim lại nói: "Nếu bây giờ hai người quyết định bắt đầu mua sắm thì không thể tiếp tục kiếm tiền. Hai người đã nghĩ kỹ chưa, nếu nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ gọi lái xe lại đây."

"Còn có tài xế nữa ư?"

"Đúng vậy, họ sẽ phụ trách chở hai người và những gì hai người mua được đưa lên núi."

Chu Hạo Hiên dường như chìm trong cô độc. Cậu cầm một đồng tiền 5 xu lấp lánh dưới ánh sáng đưa lên cho Phùng Vân Hi xem: "Cô định dùng cái này để mua túi shopping hả?"

Phùng Vân Hi túm tóc lên buộc thành đuôi ngựa rồi kéo hai chiếc xe đẩy siêu thị ra: "Cậu cứ lấy thoải mái. Cậu thích cái gì thì tôi mua cái đó cho."

"..."

Hứa Chu mở siêu thị này, cô cũng đầu tư vào đây, nên muốn cái gì thì không cần trả tiền, trực tiếp quét mặt là được.

Cô biết rõ có thể lách luật trong chương trình này nên khi ở trạm xăng, cô đã mượn di động gọi cho người quản lý siêu thị, nói bọn họ tới đây tiếp đón cô.

Hứa Chu và Phùng Vân Hi thật kỳ lạ. Phần lớn các minh tinh đều chọn nghề phụ là về trang điểm, thời trang hay là nhà hàng, riêng hai người bọn họ thì trực tiếp mở chuỗi siêu thị.

Đến siêu thị, việc đầu tiên Phùng Vân Hi làm là tìm người quản lý, nói bọn họ mang hai túi ngủ du lịch và hai thùng nước khoáng ra rồi bỏ vào xe. Sau đó, hai người mới bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Ở siêu thị lúc này còn có một nhóm nghệ sĩ khác, chính là Hoàng Diệu Diệu và Lâm Thiên Hà. Mặc dù hai người này không quen nhau từ trước nhưng cùng nhau đồng cam cộng khổ từ sáng đến trưa nên hiện tại, hai người không còn ngại ngùng nữa.

Bốn người tạo thành một tổ hợp oan gia ngõ hẹp như vậy đấy.

Lâm Thiên Hà rất thân thiết với Chu Hạo Hiên, anh ta còn đi lên ôm cậu một cái: "Cậu cùng một đội với Phùng Vân Hi hả? Tổ chương trình giữ bí mật ghê thật, còn luôn nói là sẽ có khách mời thần bí mà chúng tôi không tưởng tượng được chứ."

Chu Hạo Hiên: "..." Đương nhiên là không thể tưởng tượng được rồi, bởi vì tổ tiết mục chưa nghĩ ra ai sẽ hợp tác được với cậu và Phùng Vân Hi chính là do bản thân cậu đưa đến mà.

Hoàng Diệu Diệu có chút lúng túng. Cô ấy cười hơi miễn cưỡng rồi gọi: "Vân Hi." Nói xong, cô ấy lại tìm đề tài: "Nhóm còn lại là Sở Hàm và Tô Duệ, cũng không biết hiện tại bọn họ đang ở đâu."

Chu Hạo Hiên vừa nghe thấy thế liền vui mừng ra mặt: "Chúng tôi cũng biết Sở Hàm, lần trước có gặp một lần ở chương trình Happy Camp, nhưng Tô Duệ là ai thì tôi không biết, có ai biết người này không?"

Phùng Vân Hi sửng sốt: "Hả, nhóm còn lại là ai cơ?"

Chu Hạo Hiên đáp lại: "Sở Hàm và Tô Duệ đó, cô biết Tô Duệ sao?"

"...!!!" Cô đúng là điên mới đi cùng Chu Hạo Hiên đến đây. Chẳng lẽ, trước khi cho Chu Hạo Hiên tham gia chương trình thì quản lý của cậu ta không nói rõ tình hình cho cậu ta sao?

Quản lý của Chu Hạo Hiên: Chuyện này không liên quan đến tôi nhé! Cứ mỗi lần đưa cho cậu ta xem thì cậu ta đều lười xem, nói là quay với ai cũng không có gì khác biệt, dù sao cũng chỉ quay mấy ngày.

Thật ra, không phải Phùng Vân Hi sợ Tô Duệ. Hiện tại, đối với cô mà nói, Tô Duệ chỉ là người qua đường, cô cũng không hận gã, bởi vì còn hận một người nghĩa là vẫn còn chưa buông tay được. Nhưng Tô Duệ chưa chắc đã nghĩ như cô nên giờ mà gặp phải gã thì thật phiền toái.

Cô vốn đang bừng bừng khí thế tiến vào siêu thị mua đồ, nhưng sau khi biết Tô Duệ cũng tham gia chương trình này thì Phùng Vân Hi hoàn toàn không có tâm tình mua cái gì nữa. Cô chỉ nhìn vẻ ngoài của mấy món hàng, thấy món nào có vẻ xinh xắn thì ném vào bên trong xe, dù sao đều là thức ăn cả, cũng không có gì khác biệt.

"Hi Hi, tôi không kén ăn đâu, nhưng từ nhỏ đã đặc biệt thích ăn cơm, tôi cũng không thường xuyên ăn mấy thứ đồ ăn vặt cho lắm."

"Cậu muốn nói cái gì?"

"Thì là... tôi cũng không muốn nói gì cả, tôi có thể đi lấy thêm vài ly mì gói không?"



Phùng Vân Hi dừng lại, điều chỉnh tâm tình một chút mới nói: "Thật ra thì nấu cơm rất đơn giản, mua ít đồ ăn và mấy gói gia vị đậu hũ Ma Bà*, vị thịt băm vị cá gì gì đó, sau đó ném hết vào nồi là xong. À đúng rồi, chúng ta có thể mua thêm nồi lẩu nữa."

(*Đậu hũ Ma Bà: là một món ăn của Tứ Xuyên, do một người phụ nữ tên Trần Ma Bà nghĩ ra với nguyên liệu chính là đậu hũ non, thịt bằm, tỏi, ớt.)

Chu Hạo Hiên: "Tôi chọn ăn mì tôm."

"..."

Ngoài mấy gói mì tôm, hai người còn lấy thêm mấy món chính chỉ cần hâm nóng là có thể ăn và cải xanh trứng gà nữa.

Mặc dù Chu Hạo Hiên không biết nấu ăn, nhưng nấu mì gói thì cậu tuyệt đối đứng hạng nhất.

Nhóm Hoàng Diệu Diệu là một nhóm có kế hoạch, còn nhóm của Phùng Vân Hi thấy cái gì chơi thật thú vị, ăn thật ngon thì lấy, đúng là khác nhau một trời một vực.

Cuối cùng đến lúc tính tiền, nhóm của Hoàng Diệu Diệu kinh ngạc đến ngây người nhìn nhóm Phùng Vân Hi đẩy hai xe đầy đồ. Họ có đủ tiền ư? Không đợi nhóm này hỏi, Phùng Vân Hi cùng Chu Hạo Hiên đã nghênh ngang đẩy xe đi ra ngoài, Phùng Vân Hi còn làm động tác tay chữ V kinh điển khi đi ngang qua nhân viên thu ngân.

Hoàng Diệu Diệu nhìn nhân viên thu ngân, rồi lại nhìn sang Phùng Vân Hi, sau đó làm động tác chữ V rồi đẩy xe mua sắm ra ngoài.

Nhân viên thu ngân gọi cô lại: "Cô chưa tính tiền đâu."

Hoàng Diệu Diệu chỉ vào Phùng Vân Hi: "Tại sao cô ấy có thể làm chữ V, rồi không tính tiền mà đi vậy."

Nhân viên thu ngân trả lời đặc biệt nghiêm túc: "Đó là boss của chúng tôi, vậy nên cho dù cô ấy không làm chữ V cũng có thể đi, còn cô có làm chữ V thì vẫn phải trả tiền."

Hoàng Diệu Diệu: "..." Thật đơn giản, không cần trả tiền là không cần trả tiền, nhưng có thể đi qua được quầy thu ngân thì lại không hề đơn giản.

Ra khỏi siêu thị, Phùng Vân Hi lại tìm người quản lý siêu thị mua giúp họ hai cái điện thoại và sim điện thoại. Sau đó, cô và Chu Hạo Hiên mỗi người giữ một cái điện thoại.

Anh quay phim lại đặc biệt nghiêm túc nhắc nhở: "Tổ tiết mục không cho phép nghệ sĩ dùng thiết bị điện tử, từ trước tới nay cũng không có nghệ sĩ nào sử dụng cả."

Phùng Vân Hi cũng đáp lại bằng thái độ như thế: "Tổ tiết mục không cho phép chúng tôi mang thiết bị điện tử đến chứ không nói là không cho phép chúng tôi mua. Còn việc không có nghệ sĩ nào từng tham gia chương trình sử dụng, đó là bởi vì tiền bọn họ kiếm được không đủ để mua điện thoại di động, chứ nếu là đủ anh nghĩ xem bọn họ có mua hay không?"

Sau khi lấy được điện thoại di động về, Phùng Vân Hi nhắn cho Hứa Chu đầu tiên rồi gọi điện thoại cho Thẩm Tử Mặc.

Khi nhận được tin nhắn, Hứa Chu lại tắt ti vi, đây quả thực là phân biệt đối xử đấy, có biết không? Em gọi điện thoại cho Thẩm Tử Mặc, nhưng chỉ gửi tin nhắn cho anh, hơn nữa còn không đến mười chữ.

Hứa Chu: Em có thói quen dùng kaomoji* khi nhắn tin với anh, vậy mà giờ lại không dùng nữa, nó biểu lộ cho cái gì, chính là đến nửa điểm đáng yêu cô cũng không thèm dành cho anh ta nữa.

*Kaomoji: là những biểu tượng thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, ví dụ như:

<( ̄︶ ̄)> (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄) Σ(°△°|||)︴ ╮( ̄~ ̄)╭ ლ(ಠ_ಠ ლ)

Mọi người có thể vào trang này để copy về dùng: http://kaomoji.ru/en/)

"Là em đây, tổ tiết mục không cho mang theo di động, đây là điện thoại di động em mới mua." Nói xong, Phùng Vân Hi cảm thấy không đúng, lại nói một lần nữa: "Ý của em là, tổ tiết mục không cho nghệ sĩ mang thiết bị điện tử và cái điện thoại này là em mua thêm một lần nữa."

Phùng Vân Hi: QAQ, năng lực biểu đạt của cô đã kém đến mức này sao?

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Tử Mặc thấp giọng cười nói: "Tôi đang xem em tham gia chương trình kia đây."

Phùng Vân Hi: "Cái gì!!!???"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn Độc Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook