Danh Môn Kiều Thê

Chương 90

Cửu Lam

06/10/2021

Sa vào dĩ vãng, nhất thời xuất thần, cho đến khi người trong lồng ngực khẽ gọi hắn.

“Chẳng lẽ trong cung lại có chuyện?”

 

Hai người mới thành thân được mấy tháng, nhưng ngày nào cũng gặp nhau, nàng hiểu rõ mỗi lời nói hay cử chỉ của hắn, đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng mà như đi vào cõi thần tiên, nàng đã nhìn hắn được một lúc rồi.

 

Vệ Lang rũ mắt, ánh mắt rơi vào mặt nàng.

 

Đôi mắt, sống mũi, khóe miệng, cẩn thận nhìn từng chút một.

 

Lạc Bảo Anh khó hiểu, sờ sờ mặt mình: “Sao vậy, dính thứ gì à?”

 

Hắn lắc đầu: “Không có.”

 

Nhưng ánh mắt lại sâu thăm thẳm, như là biển rộng trong đêm đen, khiến lòng nàng nặng trĩu, cảm thấy hắn có tâm sự, nhưng cũng biết, hắn không định bụng nói cho nàng. Nhớ tới hắn đã từng nói không muốn nàng mệt mỏi, vậy nhất định là liên quan tới triều đình, nàng cười nói: “Hôm nay ta đến chỗ mẫu thân, bà ấy nói với ta, tháng mười một là đại thọ bảy mươi tuổi của tổ phụ, chàng nói chúng ta đưa lễ vật gì cho tốt đây? Ta thấy phải sớm chuẩn bị mới được.”

 

“Tổ phụ không thiếu thứ gì, chỉ cần một phần tâm ý.” Hắn buông nàng ra, cởi ra quan bào bên ngoài.

 

“Mẫu thân thêu một bộ bách thọ đồ rất lớn.” Nàng bảo nha hoàn sắp bát đũa, “Còn để cho ta thêu cùng một ít, ta nghĩ nhất định tổ phụ sẽ thích.”

 

Nữ hồng của mẫu thân rất tốt, năm đó thường xuyên làm y phục, làm giầy cho phụ tử hắn,Vệ Lang cười nói: “Tổ phụ cũng thích tranh chữ, nếu không nàng vẽ một bức tiên nữ mừng thọ?”

 

Chiều hôm nay nàng vì chuyện này mà suy nghĩ rất nhiều, nhưng mãi vẫn không tìm được thứ thích hợp, kết quả hắn vừa mở miệng liền giải quyết vấn đề.

 

Vệ gia là dòng dõi thư hương, tuy Vệ lão gia tử làm quan lớn, nhưng trong xương cốt vẫn là văn nhân, lúc trẻ tuổi còn viết ra mấy tập thơ, so với đồ thêu, dĩ nhiên ông ấy thích những thứ này hơn. Lạc Bảo Anh chớp mắt nói: “Vẫn là chàng hiểu rõ tổ phụ, thế thì ta vẽ một bức tiên nữ mừng thọ nha?”

 

“Được.” Hắn ngồi xuống, “Tốt nhất là làm thêm một bài từ (1) mừng thọ.”

 

(1) Từ: còn gọi là “trường đoản cú”, là thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc.

 

“Nhưng ta vẽ không tốt lắm, ta cảm thấy tốt nhất là chàng vẽ, còn ta viết chữ.”

 

Hai người hết lòng hợp tác, lão gia tử mới cao hứng, bằng không chỉ có mình nàng, vậy Vệ Lang tặng cái gì đây?

 

Hắn cười rộ lên: “Nàng cứ phác họa trước, chờ ta có thời gian sẽ vẽ.”

 

Lạc Bảo Anh gật đầu.

 

Lam Linh đã gắp thức ăn cho nàng, nàng hơi cúi đầu xuống nhai kỹ nuốt chậm.

 

Động tác cực kỳ tao nhã, gắp thức ăn vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt, tuyệt không lộ ra hàm răng, dáng ngồi cũng rất nghiêm chỉnh, hắn đã từng tò mò rốt cuộc giáo dưỡng nàng tốt như vậy từ đâu tới, mà nay đã biết, là La gia. La thị là Hoàng Hậu nương nương, nhất định sẽ mời phu tử tốt nhất cho nàng, cho nên nàng mới ưu tú như vậy, xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng các tiểu thư khuê tú ở kinh thành cũng không sánh bằng.

 

Hắn không khỏi cảm khái, không ai biết nàng là La Trân, nhưng nàng lại đang nổi danh ở kinh thành.

 

Nhưng một cô nương kiêu ngạo như vậy, đã từng tâm tâm niệm niệm chỉ muốn gả cho hắn, tổ phụ hắn nói, nàng đã không ngại vào cung cầu xin Hoàng Hậu, thế nên Hoàng Hậu mới có thể ra mặt.

 

Khi đó, xác thật là nàng vô cùng thích hắn chứ?

 

Trong trí nhớ trống trải thưa thớt, nàng luôn nhìn trộm hắn, nhưng đến khi hắn quay đầu, nàng lại cố làm ra vẻ thanh cao nhìn về phía khác. Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn từng đấy, Vệ Lang nghĩ thầm, La Trân với hắn mà nói, cũng chỉ có những thứ này, nhưng Lạc Bảo Anh lại không phải vậy, nàng là người mà hắn tâm tâm niệm niệm, là Tam biểu muội cổ linh tinh quái.

 

Nhưng bây giờ Tam biểu muội này vẫn còn là người trong lòng hắn sao?

 

Tự dưng cảm thấy phiền muộn, hắn buông đũa bạc đứng dậy.

 

Lạc Bảo Anh kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã ăn xong?”

 

Hắn ừ một tiếng: “Nàng từ từ ăn đi.”



 

Thấy Vệ Lang đi ra ngoài, Lạc Bảo Anh nghĩ thầm, xem ra trong cung đã xảy ra chuyện khó lường, nhưng lại không biết là chuyện gì đây, chẳng lẽ… Không đúng, nếu là Hoàng Thượng băng hà, khẳng định cả nước đều biết.

 

Nàng nhíu mày, cũng không ăn cơm nữa.

 

Vệ Lang đi thẳng tới thư phòng.

 

Tuy trong viện cũng có phòng đọc sách, nhưng tuyệt không tĩnh mịch như nơi này, ở đây thích hợp nhất để ngồi một mình, nghe tiếng chim hót, nghe tiếng côn trùng kêu vang vào ban đêm, nghe làn gió thổi vù vù sau cửa sổ, giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài.

 

Đèn sừng dê tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Vệ Lang bước qua cửa phòng.

 

Cửu Lí bị chặn ở bên ngoài, thiếu chút nữa cái mũi gặp họa, Ngân Đài thấy thế, nhẹ giọng hỏi: “Có phải thiếu gia gặp chuyện gì đó đúng không? Nhìn tâm tình không tốt lắm, vừa rồi ngay cả cơm cũng không ăn xong. Chẳng lẽ trong cung có chuyện khó khăn cần thiếu gia giải quyết? Cả ngày ngươi đều đi theo, có gì thì nói đi.”

 

Sao Cửu Lí có thể nói?

 

Chuyện đó có liên quan đến thiếu phu nhân, hắn chết cũng không thể nói, hơn nữa thiếu gia đã cảnh cáo hắn, nếu lộ ra một chữ, đầu hắn khó giữ được. Đi theo chủ tử mấy năm nay, lần đầu tiên gặp phải nghiêm khắc cảnh cáo như vậy, Cửu Lí ngậm chặt miệng.

 

Ngân Đài bất đắc dĩ, ngồi cùng Kim Trản ở dưới bậc thang.

 

Hai người hầu hạ Vệ Lang lâu như vậy, dĩ nhiên là nhìn ra một ít manh mối, nhưng làm thế nào cũng không đoán được.

 

Vệ Lang đi quanh thư phòng một vòng, tìm được mấy quyển Phật thư, kinh Phật có nói đến đầu thai chuyển thế, hắn tuy biết, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng, mà nay trước mặt đã có một ví dụ sống sờ sờ. Nhưng trong truyền thuyết lại nói, con người sau khi chết phải uống canh Mạnh Bà, thế sao La Trân lại không giống vậy?

 

Có lẽ là nàng bị chết oan?

 

Chẳng trách…

 

Hắn đột nhiên nhớ tới Lưu Oánh, sau khi Lạc Bảo Anh tới kinh thành thì Lưu Oánh mới bị định tội, khi đó, nàng và La Thiên Trì đã nhận nhau đi? Hoặc là sớm hơn, như thế mới có thể báo thù thay nàng, sự kiện kia có thể nói là diễn ra quá chóng vánh, quả quyết, tàn nhẫn. Mà hắn thì sao? Lúc ấy hắn nhậm chức biên tu ở Hàn Lâm Viện, còn tưởng Lạc Bảo Anh chẳng qua là một tiểu cô nương hay thay đổi.

 

Không khỏi bật cười, thì ra hắn đã quá sai.

 

Hắn ở thư phòng một lúc lâu, Ngân Đài và Kim Trản ngồi nói chuyện phiếm, nhìn thấy cách đó không xa có người đi tới, phía trước có nha hoàn xách đèn lồng, nương ánh sáng nhìn sang, không ngờ là Kim Huệ Thụy.

 

Hai người đứng lên hành lễ nói Nhị thiếu phu nhân.

 

Kim Huệ Thụy cười hỏi: “Tam đệ và Tam đệ muội ở trong sao?”

 

“Chỉ có thiếu gia.”

 

Kim Huệ Thụy nhìn canh giờ, trễ như vậy mà chỉ có mình Vệ Lang ở đây, ngược lại là hiếm thấy, nàng ta xách làn váy bước lên bậc thềm, sắp đến cửa lại dừng lại.

 

Lúc này cửa sổ mở ra, từ ngoài nhìn vào trong, có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng như ngọc của hắn, dưới ánh nến mờ ảo, tuấn tú không gì sánh được, chỉ liếc mắt một cái đã khiến trái tim Kim Huệ Thụy loạn nhịp, nhưng lại không thể đi vào. Vì sợ hắn vẫn giống như trước, đối xử lạnh nhạt với nàng ta, vậy không khác gì bị đao nhọn chọc vào tim.

 

Nếu có thể, nàng ta chỉ nguyện nhìn từ xa.

 

Dừng chân một lát, nàng ta quay trở lại, thấy hai nha hoàn vẫn ở bậc thang chờ, nàng ta ôn hòa cười nói: “Tam đệ có các ngươi hầu hạ hết lòng như vậy cũng thật là có phúc, nhưng sao không thấy Tam đệ muội tới? Chẳng lẽ là trong người khó chịu?”

 

Hai người luôn thân mật ở bên nhau, khiến người khác đỏ mắt (2).

 

(2) Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

 

Ngân Đài nói: “Không phải khó chịu, chỉ là mỗi người có việc riêng thôi ạ.”

 

Kim Huệ Thụy nói: “Cũng phải, dù sao chúng ta làm thê tử cũng có rất nhiều chuyện phải làm, lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi? Cho nên mới cần nha hoàn giống như các ngươi hầu hạ, nếu là ta, nhất định là phải khen thưởng các ngươi, buổi tối lạnh như vậy, các ngươi còn phải đợi ở bên ngoài cũng không dễ dàng.”

 

Vốn là hai người kia cũng không thích Kim Huệ Thụy, biết nàng ta vì chuyện của La Thiên Trì mà cố phùng má giả làm người mập (3) cuối cùng mất hết mặt mũi, nhưng lúc này nàng ta lại ra ra vẻ ôn nhu dễ gần, quan tâm hạ nhân các nàng, Ngân Đài nói: “Đây là chúng nô tỳ nên làm, có tính là gì.”



 

(3) Phùng má giả làm người mập: làm việc quá khả năng.

 

“Cũng không thể nói như vậy, tâm ý bất đồng, có sâu có cạn, giống như Cẩm Hà rất hiểu chuyện, cho nên mẫu thân mới nâng nàng làm di nương.” Kim Huệ Thụy cũng không nói nhiều, cười một cái rồi đi.

 

Mới vừa xoay người, suýt chút đụng vào Lam Linh đang vội vàng chạy tới.

 

Lam Linh tránh sang một bên.

 

Ngân Đài nhìn thấy nàng, hỏi: “Ngươi tới làm gì?”

 

“Là thiếu phu nhân bảo ta tới, hỏi thiếu gia khi nào trở về.” Lam Linh thò đầu nhìn lên trên, “Chẳng lẽ thiếu gia vẫn luôn ở thư phòng?”

 

“Ừ.” Ngân Đài nói, “Chúng ta cũng không dám tới quấy rầy, nếu không ngươi đi hỏi?”

 

Kim Trản cau mày, chặn lại lời nói: “Để ta đi.”

 

Lam Linh liền đứng đó chờ.

 

Kim Trản bước nhanh tới, giơ tay gõ cửa, nhẹ giọng nói bên ngoài: “Thiếu gia, thiếu phu nhân cho Lam Linh tới hỏi khi nào thiếu gia về nghỉ ngơi?”

 

Không lập tức trả lời, dừng một lát, hắn mới nói: “Bảo thiếu phu nhân ngủ trước.”

 

Lam Linh có được câu trả lời, vội vàng rời đi.

 

Lạc Bảo Anh đang phác họa bức tranh.

 

Bức tranh tiên nữ mừng thọ mới vẽ được dáng người tiên nữ, ngay cả đường nét khuôn mặt còn chưa hiện ra, nhìn thấy Lam Linh xuất hiện ở cửa, nàng bỏ bút xuống.

 

“Bảo thiếu phu nhân ngủ trước, hình như là bề bộn nhiều việc ạ.” Lam Linh nói xong cái này, hơi tiến lên phía trước, cắn răng nói, “Thiếu phu nhân, lúc nô tỳ tới vừa vặn gặp phải Nhị thiếu phu nhân ở đó, người đoán xem nàng ta nói gì với Kim Trản và Ngân Đài? Đúng là đáng giận, nô tỳ núp ở phía sau nghe, thế mà nàng ta lại nói nếu nàng ta là thiếu phu nhân, nhất định phải khen thưởng hai người đó, còn  nhắc đến Cẩm Hà, không phải Cẩm Hà là di nương mà Nhị thiếu gia mới nạp sao!”

 

Tử Phù đang xếp y phục nghe thấy, lộ ra biểu cảm giật mình, thầm nghĩ Nhị thiếu phu nhân quá kỳ cục, lại có thể nói với nô tỳ những lời này.

 

Lạc Bảo Anh cũng rất chán ghét, lạnh lùng nói: “Bây giờ nàng ta như tượng đất qua sông tự mình khó bảo toàn, vậy mà còn quản chuyện không đâu của người khác?”

 

Ai không nhìn ra, Trình thị là cố ý trừng trị Kim Huệ Thụy, bằng không có thể đồng ý cho Vệ Hằng nạp thiếp sao? Còn không phải là muốn đối phó Kim Huệ Thụy, nàng ta khen ngược, còn tìm cách đối phó người khác.

 

Nhưng xác thật Kim Trản và Ngân Đài đã hầu hạ Vệ Lang nhiều năm, nhưng nàng khinh thường quản chuyện này, cũng không cảm thấy cần phải đề phòng hai người đó, giả sử Vệ Lang thật sự nhìn trúng, nhất định đôi mắt nàng bị mù rồi!

 

Cầm bút lông thấm mực, nàng vẽ vài nét lên giấy Tuyên Thành, nhàn nhạt nói: “Tử Phù, từ nay ngươi gần gũi với nha hoàn của Nhị thiếu phu nhân một chút, nhìn xem nàng ta muốn làm gì.”

 

Kim Huệ Thụy muốn nàng ấm ức, vậy nàng cũng không ngại khiến cuộc sống của nàng ta ngày càng phong phú hơn.

 

Dù sao Nhị phòng càng ngày càng không có dáng vẻ, từ khi Phạm thị trở về, Trình thị liền dốc lòng làm khó Tam phòng nhà nàng, vậy nàng còn băn khoăn cái gì chứ?

 

Nháo đến gà bay chó sủa mới tốt.

 

Tất nhiên Tử Phù nhạy bén hơn Lam Linh nhiều, nghe vậy cười đáp lời.

 

Vẽ được một lúc, Lạc Bảo Anh rửa sạch tay đi nghỉ.

 

Cũng không biết bao lâu, Vệ Lang mới trở về, nàng đã ngủ say, nhưng thân thể tự động có phản ứng, ngón tay chạm vào da thịt ấm áp, lập tức dựa sát vào. Một bàn tay đặt lên ngực hắn, đầu gác ở bả vai hắn, cảm thấy thoải mái, thậm chí trong miệng còn khẽ ngâm nga.

 

Vốn hắn chưa thích ứng được sự thật nàng là La Trân, nhưng nàng mềm mại dựa vào người như vậy, giống con mèo nhỏ quen thuộc đã nuôi từ lâu, khiến người không đành lòng đẩy ra.

 

Than nhẹ một tiếng, tay hắn chậm rãi đặt lên eo nàng, đôi mắt nhìn chằm chằm trướng màn, một lúc lâu mới ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook