Chương 294: Ả đánh cược thắng
Tây Trì Mi
18/07/2020
Ma ma và cung nữ bên cạnh vội kéo Nguyên Di Nguyệt lại, mấy người khác cũng nhanh chóng chắn trước Ngô Bảo Châu.
Chính Đức Đế nhìn Sương Hà công chúa nằm trên mặt đất, ánh mắt sâu thẳm mang theo đau đớn không thôi, hai tay nắm chặt thành quyền đánh vào vách đá.
Trước kia thời điểm là hoàng tử ông ta chuyên tâm tranh trữ, sau làm hoàng đế một lòng với triều chính, mấy hoàng tử dưới gối không ai quá thân thiết với ông ta, cho dù là Đại hoàng tử ông ta cũng không tốn bao nhiêu tâm tư, nhoáng cái bọn họ đều đã trưởng thành.
Hơn nữa có hài tử nhỏ nhất là lúc ông ta đã già, mấy năm nay lại thường xuyên qua Tịch Nhan Cung, vì thế Sương Hà công chúa ở trong lòng ông ta không giống bình thường, nó ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ ghé vào đầu gối gọi ông ta một tiếng phụ hoàng. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt như nước của nó, tiền triều hậu cung tranh đấu quá nhiều, ngược lại một hài tử như vậy càng khiến ông ta yêu thích.
"Ngô Bảo Châu, độc phụ thủ đoạn âm độc nhà ngươi, ta phải giết ngươi!" Không màng hình tượng, Diệp Di Nguyệt ở trong lòng cung nữ và ma ma vừa khóc vừa gây chuyện.
Sắc mặt Ngô Bảo Châu trắng bệch, che miệng nức nở như hoa lê mảnh mai trong mưa.
Phương Hoàng Hậu cũng quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp đáng chết." Yến hội này do bà ta lo liệu, bà ta đương nhiên không t hể thhoats tội.
Yến hội đang êm đẹp, Sương Hà công chúa lại rơi xuống nước mà chết đuối, chúng đại thần và các phu nhân đều không dám nói gì.
Bốn chị em dâu Hàn thị và Dương Mặc Tuyết ôm chặt hài tử, ai nấy đều hoảng sợ.
Chuyện như vậy, Chu Hành không muốn dính vào, vì thế hành lễ cáo từ với Chính Đức Đế: "Thần đệ không yên tâm nội tử một mình ở nhà, xin cáo lui trước."
Chính Đức Đế không nói gì, lại thầm tỏ vẻ đồng ý.
Thấy y muốn xuất cung, Lục hoàng tử cũng kéo Tằng Mính và Chu Chi Vũ cáo từ.
Ở nơi này, những người còn lại cũng xin trở về.
Là trượt chân té ngã hay bị kẻ xấu hãm hại, một công chúa đã chết sao có thể là chuyện tốt? Vẫn là nên cáo từ trước.
Trương công công nhìn Chính Đức Đế, sắp xếp cung nhân đưa mọi người rời đi.
Trong chớp mắt nơi này chỉ còn lại Chính Đức Đế, chúng phi tần, người Diệp gia và người Ngô gia.
Chính Đức Đế nhìn Diệp Di Nguyệt đã mất đi lý trí, lại nhìn Ngô Bảo Châu không ngừng nức nở, ánh mắt cuối cùng dừng ở Diệp Di Nguyệt: "Nàng nói mọi người nhìn thấy Ngô Mỹ Nhân đẩy Sương Hà, rốt cuộc là ai?"
"Bệ hạ." Diệp Di Nguyệt thương tâm không thôi.
Phương Hoàng Hậu được cung nữ dìu đứng dậy: "Bệ hạ, vào trong rồi nói đi." Nói rồi, bà ta lại nhìn Sương Hà công chúa, "Còn tiểu Sương Hà ướt dầm dề cả người, trước cho cung nhân giúp nó thay y phục đi. Hài tử đáng thương, ngoan ngoãn như vậy, mệnh sao lại khổ đến thế, vừa chào đời đã không có mẫu phi, hiện tại tuổi còn nhỏ lại..."
Chúng phi tần cũng nghẹn ngào.
Diệp Thế Lâm khổ sở tới hai mắt đỏ lên, không dám trừng mắt nhìn Ngô Bảo Châu, nhưng ánh mắt nhìn người Ngô gia lại như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Tuy chỉ gặp vài lần, cũng không quá thân, nhưng đây là cháu gái của ông ta! Là tôn bối đầu tiên!
Cổ thị và Diệp Cẩm Hoằng đứng sau không lên tiếng.
Ngô đại nhân và Ngô phu nhân đều vô cùng sợ hãi.
Mưu sát con vua, đó là tội lớn xét nhà diệt tộc!
"Bệ hạ, vào trong rồi nói." Phương Hoàng Hậu lặp lại lần nữa.
Chính Đức Đế xoay người vào trong.
Mọi người cũng đi theo.
Vào điện các, Chính Đức Đế lạnh lùng chất vấn.
Ánh mắt Phương Hoàng Hậu sắc bén nhìn cung nữ và ma ma hầu hạ Sương Hà công chúa.
Đám người run lẩy bẩy quỳ dưới đất kể lại sự tình một lần.
Vốn Sương Hà cùng chất nữ chất tử chơi với nhau, chúng phi tần kết bạn dọc theo hồ ngắm trăm hàn huyên, Sương Hà thấy họ tới liền cung kính thỉnh an, mấy hoàng tôn hoàng nữ ở ngoài cung, trong cung chỉ có nó là hài tử, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, mọi người không tránh khỏi một phen trêu đùa ôm hôm nón.
Trăng sáng, dọc bờ hồ đều treo đèn lồng, ảnh trong nước đặc biệt lộng lẫy, Sương Hà nổi hứng kéo các vị nương nương đi xem. Không ngờ thời điểm đến Ngô Bảo Châu, nàng ta lại duỗi tay đẩy nó xuống hồ.
Diệp Di Nguyệt khóc đến ngã ngồi xuống đất: "Bệ hạ, nương nương, xin làm chủ cho Sương Hà."
"Không phải, không phải." Ngô Bảo Châu lắc đầu, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ, "Không phải như thế, bệ hạ, nương nương, thần thiếp vì sợ Sương Hà rơi xuống hồ nên mới duỗi tay kéo nó."
"Bệ hạ, nương nương, Mỹ Nhân nương nương còn trẻ, tuy làm việc đôi khi có chút lỗ mãng nhưng nó tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy." Ngô đại nhân quỳ gối cầu xin.
"Bệ hạ, nương nương minh giám." Ngô phu nhân cũng quỳ xuống, trong lòng lại hận Ngô Bảo Châu muốn chết.
Đồ không biết xấu hổ mà đi dụ hoặc Hoàng Thượng! Việc này nếu là sự thật, toàn bộ Ngô gia đều vì nàng ta mà diệt vong! Uổng công lão gia coi tỷ muội nàng ta như bảo bối. Hiện tại Ngô gia gặp phải họa ngập đầu, nhi tử của mình phải làm sao đây? Còn cả cháu trai cháu gái!
Trái tim Ngô phu nhân như có tảng đá đè ép. Vừa rồi kêu nhi tử và con dâu xuất cung về trước, hi vọng bọn chúng có thể nhanh chóng đưa cháu trai cháu gái ra khỏi thành, trước trốn đi, mong có thể giúp Ngô gia duy trì hương khói.
"Các ngươi đều nhìn thấy?" Phương Hoàng Hậu quét mắt nhìn chúng phi tần, cung nữ và ma ma ở đây.
Mọi người gật đầu, nhất trí khẳng định Ngô Bảo Châu đẩy Sương Hà công chúa xuống nước.
"Không phải như thế, bệ hạ, nương nương, thần thiếp thật sự muốn giữ công chúa lại." Sắc mặt Ngô Bảo Châu tái nhợt, quay đầu nhìn Diệp Di Nguyệt, "Là ngươi, Diệp Di Nguyệt, là ngươi hại ta đúng không?"
"Ngươi giết Sương Hà, còn muốn cắn ngược nói ta hại ngươi?" Hai mắt Diệp Di Nguyệt đã sưng đỏ, "Ngô Bảo Châu, cho dù ta muốn đấu với ngươi thế nào, muốn tranh sủng với ngươi ra sao, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của Sương Hà ra đùa giỡn, Sương Hà là mệnh của ta!"
"Mệnh của ngươi?" Ngô Bảo Châu trào phúng, "Nó không phải hài tử bò ra từ bọng ngươi, nó sao có thể là mệnh của ngươi?"
"Ta phải giết ngươi!" Diệp Di Nguyệt hét lớn.
Linh Đang và Linh Nhi quỳ gối phía sau vội giữ ả lại.
"Bệ hạ, nương nương, không phải thần thiếp." Ngô Bảo Châu bò về phía trước, nâng gương mặt đáng thương lại vũ mị nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, là Diệp Di Nguyệt ả muốn hại thần thiếp, là ả muốn ép chết thần thiếp, bởi vì thần thiếp bắt gặp ả tư thông với kẻ khác..." Sương Hà công chúa đã chết, bản thân cũng sống không nổi, không bằng kéo Diệp Di Nguyệt chôn cùng!
Lời này vừa dứt, cả điện các liền rơi vào trầm mặc.
Chính Đức Đế giận tím mặt: "Tư thông?"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Diệp Di Nguyệt thét chói tai nhào về phía nàng ta, "Ngô Bảo Châu, ngươi giết Sương Hà, còn ngậm máu phun người bôi nhọ ta."
Hai người Linh Đang vội giữ chặt ả.
"Trong cung ngoài cung đều lan truyền ngươi và Lâm phò mã tư thông với nhau." Ngô Bảo Châu hừ một tiếng.
Chính Đức Đế lạnh lùng quay đầu nhìn Trương công công.
Trương công công và mọi người đều rũ mắt.
Chuyện như vậy, bọn họ ai dám nói!
"Bệ hạ, nương nương, Chiêu Nghi nương nương từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, tuyệt đối không làm ra chuyện đồi phong bại tục này." Diệp Thế Lâm run rẩy mở miệng.
Trái tim Tề Quý Phi như muốn nhảy ra ngoài, lạnh lùng hỏi: "Ngô Mỹ Nhân, ngươi nói Diệp Chiêu Nghi và phò mã tư thông? Khi nào? Ở Đâu? Còn ai nhìn thấy?"
Ngô Bảo Châu liền đem chuyện đụng phải Diệp Di Nguyệt và Lâm Luật nói ra rõ ràng, còn nói Diệp Di Nguyệt đi thỉnh an Thái Hậu là vì lén gặp Lâm Luật.
"Chỉ bởi vì ngươi thấy ta ở cùng phò mã thì nói chúng ta tư thông? Còn nữa, thỉnh an Thái Hậu là vì lén lút gặp mặt? Ngô Bảo Châu, chẳng lẽ ngươi đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương cũng vì muốn gặp vị điện hạ nào đó sao? Ngươi nghĩ hoàng cung này là nơi nào?" Diệp Di Nguyệt gạt tay Linh Đang và Linh Nhi ra, lạnh lùng nhìn Ngô Bảo Châu, hỏi ngược lại. Nói rồi, ả hướng Chính Đức Đế, nức nở: "Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thần thiếp và Sương Hà."
Chính Đức Đế chỉ híp mắt nhìn ả.
Diệp Di Nguyệt đột nhiên cười khổ, dập đầu ba cái với ông ta: "Bệ hạ, thần thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch của mình." Dứt lời, ả nhổ cây trâm trên đầu xuống, trực tiếp đâm vào lồng ngực.
"Nương nương." Linh Đang và Linh Nhi kêu lên.
Cổ thị vội nhào quá.
Nhưng bọn họ đều chậm một bước, trâm vàng đã đâm vào ngực.
Mọi người ở đây đều không ngờ Diệp Di Nguyệt lại quyết liệt như thế.
Ngô Bảo Châu ngã ngồi xuống đất, lắc đầu nhìn trước ngực Diệp Di Nguyệt đã nhuốm màu đỏ thẳm.
Sắc mặt phu thê Ngô đại nhân và Ngô phu nhân đều trắng bệch.
"Nương nương, nương nương." Cổ thị ôm lấy Diệp Di Nguyệt.
"Bệ hạ, thần thiếp chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với ngài, thần thiếp trong sạch." Khóe miệng Diệp Di Nguyệt đã thấm máu, "Bệ hạ, ngài không cần lo lắng cho Sương Hà, thần thiếp lập tức xuống dưới bầu bạn với nó, chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt..."
"Thái y, thái y!" Phương Hoàng Hậu quát lớn, lại sai người nâng Diệp Di Nguyệt lên giường.
Thái y còn chưa đi, vội vàng tới xem cho Diệp Di Nguyệt.
Chính Đức Đế lập tức biếm Ngô Bảo Châu làm thứ dân, ban ba thước lụa trắng, Ngô gia bị xét nhà diệt tộc, chọn ngày xử trảm.
Hai người Ngô Bảo Châu và Ngô phu nhân hét lớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Bệ hạ tha mạng." Ngô đại nhân cầu xin.
Ba người rất nhanh bị kéo ra ngoài.
Thấy thế, Diệp Di Nguyệt yên tâm mà ngất đi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, thái y vội bẩm báo với Chính Đức Đế, nói trâm vàng tuy đâm vào ngực nhưng không quá sâu, vì thế không có gì đáng ngại.
Mấy người Diệp Thế Lâm và Cổ thị thở phào nhẹ nhõm.
Chính Đức Đế không nói gì thêm, chỉ dặn dò Phương Hoàng Hậu một câu, sau đó dẫn người rời đi.
Phương Hoàng Hậu phân phó mọi việc đâu vào đấy.
Người Diệp gia đi theo qua Tịch Nhan Cung.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Phương Hoàng Hậu quay đầu lệnh ma ma tâm phúc: "Đi điều tra chuyện đêm nay, còn nữa, nhốt hết những người hầu hạ Sương Hà."
Chính Đức Đế trực tiếp về Ngự Thư Phòng, lạnh lùng hỏi Trương công công: "Lời đồn trong cung ngoài cung là chuyện gì?"
Trương công công sớm đã tra xét cẩn thận chuyện đêm trung thú đó, lúc này cẩn thận bẩm báo một phen.
"Hỗn trướng!" Chính Đức Đế ném chung trà qua, "Lời đồn đã truyền khắp nơi còn không bẩm báo với trẫm."
Trương công công cúi đầu. Gã nào dám!
Chính Đức Đế nhìn Trương công công chằm chằm, sau đó thấp giọng phân phó gã một phen.
..............................
Sau khi trở về, tẩy đi mùi rượu trên người, Chu Hành mới kể với Dung Hoa chuyện của Sương Hà công chúa.
"Sương Hà công chúa chết rồi?" Dung Hoa ngạc nhiên.
Chu Hành uống ngụm trà, ừ nhẹ một tiếng: "Ừ, tuy cách khá xa nhưng khi đó không ít người nhìn thấy."
"Ngô Bảo Châu này cũng thật tài." Dung Hoa lắc đầu, "Chàng nói xem, là ai lập cái bẫy này? Diệp Di Nguyệt..."
Chu Hành duỗi tay ôm nàng vào lòng, phân tích: "Diệp Di Nguyệt dựa vào Sương Hà công chúa để tranh sủng, ả có thể lợi dụng Sương Hà để giáo huấn Ngô Bảo Châu một chút, có điều sẽ không đến mức dùng tính mạng của nó để hại chết nàng ta."
"Hài tử là quân cờ trong tay Diệp Di Nguyệt, ả sẽ không vì hại Ngô Bảo Châu mà hại chết Sương Hà công chúa." Dung Hoa gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng y, "Lần này chỉ sợ không chỉ có Ngô Bảo Châu chết, khả năng còn liên lụy tới những người còn lại... Ngô Bảo Châu là người của trung cung."
Sau khi tiến cung, Ngô Bảo Châu ôm đùi Phương Hoàng Hậu mà sống. Nàng ta là người của Phương Hoàng Hậu.
Mà Diệp Di Nguyệt lại là người của Tề Quý Phi.
Dung Hoa quay đầu nhìn Chu Hành: "Chẳng lẽ là Tề Quý Phi?"
Chu Hành cúi đầu hôn nàng một cái: "Việc này nói không rõ, có lẽ có người muốn ngư ông đắc lợi."
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, nhắm hai mắt lại, "Liệu có phải nhắm vào chàng và tiểu Lục không?"
Chu Hành khẽ cười: "Nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Hôm sau, thời điểm Dung Hoa tỉnh, Chu Hành đã thượng triều.
Chờ dùng sau bữa sáng, Túy Đồng mới bẩm báo chuyện kế tiếp xảy ra trong cung tối qua, sau đó cảm thán một câu: "Thật không ngờ ả sẽ tự sát."
Dung Hoa không khỏi bật cười: "Đúng vậy, không ngờ ả lại tàn nhẫn với chính mình như vậy."
Một cây trâm vàng này, khẳng định Chính Đức Đế sẽ tin ả vài phần.
"Còn Sương Hà công chúa?" Dung Hoa nhướng mày hỏi Lưu Tô và Túy Đồng, "Có phải Diệp Di Nguyệt ả ra tay không?" Đối với bản thân có thể tàn nhẫn như vậy, xuống tay với Sương Hà công chúa cũng không có gì kỳ quái!
Túy Đồng gật đầu: "Khả năng rất lớn là muốn báo thù chuyện đêm trung thu."
Lưu Tô nói: "Ả không biết võ, cũng không hiểu y thuật, thứ có thể đánh cược chỉ có tính mạng."
Dung Hoa mỉm cười.
Tuy nguy hiểm, nhưng Diệp Di Nguyệt ả đánh cược thắng.
Chính Đức Đế nhìn Sương Hà công chúa nằm trên mặt đất, ánh mắt sâu thẳm mang theo đau đớn không thôi, hai tay nắm chặt thành quyền đánh vào vách đá.
Trước kia thời điểm là hoàng tử ông ta chuyên tâm tranh trữ, sau làm hoàng đế một lòng với triều chính, mấy hoàng tử dưới gối không ai quá thân thiết với ông ta, cho dù là Đại hoàng tử ông ta cũng không tốn bao nhiêu tâm tư, nhoáng cái bọn họ đều đã trưởng thành.
Hơn nữa có hài tử nhỏ nhất là lúc ông ta đã già, mấy năm nay lại thường xuyên qua Tịch Nhan Cung, vì thế Sương Hà công chúa ở trong lòng ông ta không giống bình thường, nó ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, thỉnh thoảng sẽ ghé vào đầu gối gọi ông ta một tiếng phụ hoàng. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt như nước của nó, tiền triều hậu cung tranh đấu quá nhiều, ngược lại một hài tử như vậy càng khiến ông ta yêu thích.
"Ngô Bảo Châu, độc phụ thủ đoạn âm độc nhà ngươi, ta phải giết ngươi!" Không màng hình tượng, Diệp Di Nguyệt ở trong lòng cung nữ và ma ma vừa khóc vừa gây chuyện.
Sắc mặt Ngô Bảo Châu trắng bệch, che miệng nức nở như hoa lê mảnh mai trong mưa.
Phương Hoàng Hậu cũng quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp đáng chết." Yến hội này do bà ta lo liệu, bà ta đương nhiên không t hể thhoats tội.
Yến hội đang êm đẹp, Sương Hà công chúa lại rơi xuống nước mà chết đuối, chúng đại thần và các phu nhân đều không dám nói gì.
Bốn chị em dâu Hàn thị và Dương Mặc Tuyết ôm chặt hài tử, ai nấy đều hoảng sợ.
Chuyện như vậy, Chu Hành không muốn dính vào, vì thế hành lễ cáo từ với Chính Đức Đế: "Thần đệ không yên tâm nội tử một mình ở nhà, xin cáo lui trước."
Chính Đức Đế không nói gì, lại thầm tỏ vẻ đồng ý.
Thấy y muốn xuất cung, Lục hoàng tử cũng kéo Tằng Mính và Chu Chi Vũ cáo từ.
Ở nơi này, những người còn lại cũng xin trở về.
Là trượt chân té ngã hay bị kẻ xấu hãm hại, một công chúa đã chết sao có thể là chuyện tốt? Vẫn là nên cáo từ trước.
Trương công công nhìn Chính Đức Đế, sắp xếp cung nhân đưa mọi người rời đi.
Trong chớp mắt nơi này chỉ còn lại Chính Đức Đế, chúng phi tần, người Diệp gia và người Ngô gia.
Chính Đức Đế nhìn Diệp Di Nguyệt đã mất đi lý trí, lại nhìn Ngô Bảo Châu không ngừng nức nở, ánh mắt cuối cùng dừng ở Diệp Di Nguyệt: "Nàng nói mọi người nhìn thấy Ngô Mỹ Nhân đẩy Sương Hà, rốt cuộc là ai?"
"Bệ hạ." Diệp Di Nguyệt thương tâm không thôi.
Phương Hoàng Hậu được cung nữ dìu đứng dậy: "Bệ hạ, vào trong rồi nói đi." Nói rồi, bà ta lại nhìn Sương Hà công chúa, "Còn tiểu Sương Hà ướt dầm dề cả người, trước cho cung nhân giúp nó thay y phục đi. Hài tử đáng thương, ngoan ngoãn như vậy, mệnh sao lại khổ đến thế, vừa chào đời đã không có mẫu phi, hiện tại tuổi còn nhỏ lại..."
Chúng phi tần cũng nghẹn ngào.
Diệp Thế Lâm khổ sở tới hai mắt đỏ lên, không dám trừng mắt nhìn Ngô Bảo Châu, nhưng ánh mắt nhìn người Ngô gia lại như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ. Tuy chỉ gặp vài lần, cũng không quá thân, nhưng đây là cháu gái của ông ta! Là tôn bối đầu tiên!
Cổ thị và Diệp Cẩm Hoằng đứng sau không lên tiếng.
Ngô đại nhân và Ngô phu nhân đều vô cùng sợ hãi.
Mưu sát con vua, đó là tội lớn xét nhà diệt tộc!
"Bệ hạ, vào trong rồi nói." Phương Hoàng Hậu lặp lại lần nữa.
Chính Đức Đế xoay người vào trong.
Mọi người cũng đi theo.
Vào điện các, Chính Đức Đế lạnh lùng chất vấn.
Ánh mắt Phương Hoàng Hậu sắc bén nhìn cung nữ và ma ma hầu hạ Sương Hà công chúa.
Đám người run lẩy bẩy quỳ dưới đất kể lại sự tình một lần.
Vốn Sương Hà cùng chất nữ chất tử chơi với nhau, chúng phi tần kết bạn dọc theo hồ ngắm trăm hàn huyên, Sương Hà thấy họ tới liền cung kính thỉnh an, mấy hoàng tôn hoàng nữ ở ngoài cung, trong cung chỉ có nó là hài tử, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, mọi người không tránh khỏi một phen trêu đùa ôm hôm nón.
Trăng sáng, dọc bờ hồ đều treo đèn lồng, ảnh trong nước đặc biệt lộng lẫy, Sương Hà nổi hứng kéo các vị nương nương đi xem. Không ngờ thời điểm đến Ngô Bảo Châu, nàng ta lại duỗi tay đẩy nó xuống hồ.
Diệp Di Nguyệt khóc đến ngã ngồi xuống đất: "Bệ hạ, nương nương, xin làm chủ cho Sương Hà."
"Không phải, không phải." Ngô Bảo Châu lắc đầu, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ, "Không phải như thế, bệ hạ, nương nương, thần thiếp vì sợ Sương Hà rơi xuống hồ nên mới duỗi tay kéo nó."
"Bệ hạ, nương nương, Mỹ Nhân nương nương còn trẻ, tuy làm việc đôi khi có chút lỗ mãng nhưng nó tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy." Ngô đại nhân quỳ gối cầu xin.
"Bệ hạ, nương nương minh giám." Ngô phu nhân cũng quỳ xuống, trong lòng lại hận Ngô Bảo Châu muốn chết.
Đồ không biết xấu hổ mà đi dụ hoặc Hoàng Thượng! Việc này nếu là sự thật, toàn bộ Ngô gia đều vì nàng ta mà diệt vong! Uổng công lão gia coi tỷ muội nàng ta như bảo bối. Hiện tại Ngô gia gặp phải họa ngập đầu, nhi tử của mình phải làm sao đây? Còn cả cháu trai cháu gái!
Trái tim Ngô phu nhân như có tảng đá đè ép. Vừa rồi kêu nhi tử và con dâu xuất cung về trước, hi vọng bọn chúng có thể nhanh chóng đưa cháu trai cháu gái ra khỏi thành, trước trốn đi, mong có thể giúp Ngô gia duy trì hương khói.
"Các ngươi đều nhìn thấy?" Phương Hoàng Hậu quét mắt nhìn chúng phi tần, cung nữ và ma ma ở đây.
Mọi người gật đầu, nhất trí khẳng định Ngô Bảo Châu đẩy Sương Hà công chúa xuống nước.
"Không phải như thế, bệ hạ, nương nương, thần thiếp thật sự muốn giữ công chúa lại." Sắc mặt Ngô Bảo Châu tái nhợt, quay đầu nhìn Diệp Di Nguyệt, "Là ngươi, Diệp Di Nguyệt, là ngươi hại ta đúng không?"
"Ngươi giết Sương Hà, còn muốn cắn ngược nói ta hại ngươi?" Hai mắt Diệp Di Nguyệt đã sưng đỏ, "Ngô Bảo Châu, cho dù ta muốn đấu với ngươi thế nào, muốn tranh sủng với ngươi ra sao, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của Sương Hà ra đùa giỡn, Sương Hà là mệnh của ta!"
"Mệnh của ngươi?" Ngô Bảo Châu trào phúng, "Nó không phải hài tử bò ra từ bọng ngươi, nó sao có thể là mệnh của ngươi?"
"Ta phải giết ngươi!" Diệp Di Nguyệt hét lớn.
Linh Đang và Linh Nhi quỳ gối phía sau vội giữ ả lại.
"Bệ hạ, nương nương, không phải thần thiếp." Ngô Bảo Châu bò về phía trước, nâng gương mặt đáng thương lại vũ mị nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, là Diệp Di Nguyệt ả muốn hại thần thiếp, là ả muốn ép chết thần thiếp, bởi vì thần thiếp bắt gặp ả tư thông với kẻ khác..." Sương Hà công chúa đã chết, bản thân cũng sống không nổi, không bằng kéo Diệp Di Nguyệt chôn cùng!
Lời này vừa dứt, cả điện các liền rơi vào trầm mặc.
Chính Đức Đế giận tím mặt: "Tư thông?"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Diệp Di Nguyệt thét chói tai nhào về phía nàng ta, "Ngô Bảo Châu, ngươi giết Sương Hà, còn ngậm máu phun người bôi nhọ ta."
Hai người Linh Đang vội giữ chặt ả.
"Trong cung ngoài cung đều lan truyền ngươi và Lâm phò mã tư thông với nhau." Ngô Bảo Châu hừ một tiếng.
Chính Đức Đế lạnh lùng quay đầu nhìn Trương công công.
Trương công công và mọi người đều rũ mắt.
Chuyện như vậy, bọn họ ai dám nói!
"Bệ hạ, nương nương, Chiêu Nghi nương nương từ nhỏ được dạy dỗ nghiêm khắc, tuyệt đối không làm ra chuyện đồi phong bại tục này." Diệp Thế Lâm run rẩy mở miệng.
Trái tim Tề Quý Phi như muốn nhảy ra ngoài, lạnh lùng hỏi: "Ngô Mỹ Nhân, ngươi nói Diệp Chiêu Nghi và phò mã tư thông? Khi nào? Ở Đâu? Còn ai nhìn thấy?"
Ngô Bảo Châu liền đem chuyện đụng phải Diệp Di Nguyệt và Lâm Luật nói ra rõ ràng, còn nói Diệp Di Nguyệt đi thỉnh an Thái Hậu là vì lén gặp Lâm Luật.
"Chỉ bởi vì ngươi thấy ta ở cùng phò mã thì nói chúng ta tư thông? Còn nữa, thỉnh an Thái Hậu là vì lén lút gặp mặt? Ngô Bảo Châu, chẳng lẽ ngươi đi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương cũng vì muốn gặp vị điện hạ nào đó sao? Ngươi nghĩ hoàng cung này là nơi nào?" Diệp Di Nguyệt gạt tay Linh Đang và Linh Nhi ra, lạnh lùng nhìn Ngô Bảo Châu, hỏi ngược lại. Nói rồi, ả hướng Chính Đức Đế, nức nở: "Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho thần thiếp và Sương Hà."
Chính Đức Đế chỉ híp mắt nhìn ả.
Diệp Di Nguyệt đột nhiên cười khổ, dập đầu ba cái với ông ta: "Bệ hạ, thần thiếp nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch của mình." Dứt lời, ả nhổ cây trâm trên đầu xuống, trực tiếp đâm vào lồng ngực.
"Nương nương." Linh Đang và Linh Nhi kêu lên.
Cổ thị vội nhào quá.
Nhưng bọn họ đều chậm một bước, trâm vàng đã đâm vào ngực.
Mọi người ở đây đều không ngờ Diệp Di Nguyệt lại quyết liệt như thế.
Ngô Bảo Châu ngã ngồi xuống đất, lắc đầu nhìn trước ngực Diệp Di Nguyệt đã nhuốm màu đỏ thẳm.
Sắc mặt phu thê Ngô đại nhân và Ngô phu nhân đều trắng bệch.
"Nương nương, nương nương." Cổ thị ôm lấy Diệp Di Nguyệt.
"Bệ hạ, thần thiếp chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với ngài, thần thiếp trong sạch." Khóe miệng Diệp Di Nguyệt đã thấm máu, "Bệ hạ, ngài không cần lo lắng cho Sương Hà, thần thiếp lập tức xuống dưới bầu bạn với nó, chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt..."
"Thái y, thái y!" Phương Hoàng Hậu quát lớn, lại sai người nâng Diệp Di Nguyệt lên giường.
Thái y còn chưa đi, vội vàng tới xem cho Diệp Di Nguyệt.
Chính Đức Đế lập tức biếm Ngô Bảo Châu làm thứ dân, ban ba thước lụa trắng, Ngô gia bị xét nhà diệt tộc, chọn ngày xử trảm.
Hai người Ngô Bảo Châu và Ngô phu nhân hét lớn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Bệ hạ tha mạng." Ngô đại nhân cầu xin.
Ba người rất nhanh bị kéo ra ngoài.
Thấy thế, Diệp Di Nguyệt yên tâm mà ngất đi.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, thái y vội bẩm báo với Chính Đức Đế, nói trâm vàng tuy đâm vào ngực nhưng không quá sâu, vì thế không có gì đáng ngại.
Mấy người Diệp Thế Lâm và Cổ thị thở phào nhẹ nhõm.
Chính Đức Đế không nói gì thêm, chỉ dặn dò Phương Hoàng Hậu một câu, sau đó dẫn người rời đi.
Phương Hoàng Hậu phân phó mọi việc đâu vào đấy.
Người Diệp gia đi theo qua Tịch Nhan Cung.
Sau khi sắp xếp mọi việc, Phương Hoàng Hậu quay đầu lệnh ma ma tâm phúc: "Đi điều tra chuyện đêm nay, còn nữa, nhốt hết những người hầu hạ Sương Hà."
Chính Đức Đế trực tiếp về Ngự Thư Phòng, lạnh lùng hỏi Trương công công: "Lời đồn trong cung ngoài cung là chuyện gì?"
Trương công công sớm đã tra xét cẩn thận chuyện đêm trung thú đó, lúc này cẩn thận bẩm báo một phen.
"Hỗn trướng!" Chính Đức Đế ném chung trà qua, "Lời đồn đã truyền khắp nơi còn không bẩm báo với trẫm."
Trương công công cúi đầu. Gã nào dám!
Chính Đức Đế nhìn Trương công công chằm chằm, sau đó thấp giọng phân phó gã một phen.
..............................
Sau khi trở về, tẩy đi mùi rượu trên người, Chu Hành mới kể với Dung Hoa chuyện của Sương Hà công chúa.
"Sương Hà công chúa chết rồi?" Dung Hoa ngạc nhiên.
Chu Hành uống ngụm trà, ừ nhẹ một tiếng: "Ừ, tuy cách khá xa nhưng khi đó không ít người nhìn thấy."
"Ngô Bảo Châu này cũng thật tài." Dung Hoa lắc đầu, "Chàng nói xem, là ai lập cái bẫy này? Diệp Di Nguyệt..."
Chu Hành duỗi tay ôm nàng vào lòng, phân tích: "Diệp Di Nguyệt dựa vào Sương Hà công chúa để tranh sủng, ả có thể lợi dụng Sương Hà để giáo huấn Ngô Bảo Châu một chút, có điều sẽ không đến mức dùng tính mạng của nó để hại chết nàng ta."
"Hài tử là quân cờ trong tay Diệp Di Nguyệt, ả sẽ không vì hại Ngô Bảo Châu mà hại chết Sương Hà công chúa." Dung Hoa gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng y, "Lần này chỉ sợ không chỉ có Ngô Bảo Châu chết, khả năng còn liên lụy tới những người còn lại... Ngô Bảo Châu là người của trung cung."
Sau khi tiến cung, Ngô Bảo Châu ôm đùi Phương Hoàng Hậu mà sống. Nàng ta là người của Phương Hoàng Hậu.
Mà Diệp Di Nguyệt lại là người của Tề Quý Phi.
Dung Hoa quay đầu nhìn Chu Hành: "Chẳng lẽ là Tề Quý Phi?"
Chu Hành cúi đầu hôn nàng một cái: "Việc này nói không rõ, có lẽ có người muốn ngư ông đắc lợi."
"Ừ." Dung Hoa gật đầu, nhắm hai mắt lại, "Liệu có phải nhắm vào chàng và tiểu Lục không?"
Chu Hành khẽ cười: "Nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý ổn thỏa."
Hôm sau, thời điểm Dung Hoa tỉnh, Chu Hành đã thượng triều.
Chờ dùng sau bữa sáng, Túy Đồng mới bẩm báo chuyện kế tiếp xảy ra trong cung tối qua, sau đó cảm thán một câu: "Thật không ngờ ả sẽ tự sát."
Dung Hoa không khỏi bật cười: "Đúng vậy, không ngờ ả lại tàn nhẫn với chính mình như vậy."
Một cây trâm vàng này, khẳng định Chính Đức Đế sẽ tin ả vài phần.
"Còn Sương Hà công chúa?" Dung Hoa nhướng mày hỏi Lưu Tô và Túy Đồng, "Có phải Diệp Di Nguyệt ả ra tay không?" Đối với bản thân có thể tàn nhẫn như vậy, xuống tay với Sương Hà công chúa cũng không có gì kỳ quái!
Túy Đồng gật đầu: "Khả năng rất lớn là muốn báo thù chuyện đêm trung thu."
Lưu Tô nói: "Ả không biết võ, cũng không hiểu y thuật, thứ có thể đánh cược chỉ có tính mạng."
Dung Hoa mỉm cười.
Tuy nguy hiểm, nhưng Diệp Di Nguyệt ả đánh cược thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.