Chương 220: Chàng chỗ nào cũng tốt! + Tuyệt vọng
Tây Trì Mi
10/01/2020
Người đã đi xa điện các, cung nữ và nội thị mới đi vào.
Can Phong Đế phẫn nộ quát: "Thái y, truyền thái y!"
Ông không tin cả Thái Y Viện không có ai giải được độc này! Thật là to gan, còn dám mơ tưởng mang giang sơn Đông Lăng cho Yến Dung Hoa làm của hồi môn, cũng không sợ nàng mất hết phúc khí!
Cho nàng làm của hồi môn, Đông Lăng này không phải sẽ lệ thuộc đại Chu sao? Yến Xước thân là con dân Đông Lăng lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này!
Thật là tức chết ông ta!
Nằm mơ Yến Xước cũng đừng hòng!
Có gì mà từ từ suy xét? Việc này căn bản không cần suy xét, ông ta sao có thể hủy hoại thiên hạ Đông Lăng trong tay của mình? Tuy rằng nhiều năm không quản chuyện triều chính, nhưng ông ta cũng chưa từng muốn làm đứa con bất hiếu của Lý gia!
Ông ta phải đem Đông Lăng này nguyên vẹn giao cho con cháu của mình, sau đó thế này truyền cho thế hệ khác!
Chỉ là...
Nghĩ tới mấy nhi tử của mình, Can Phong Đế không khỏi buồn lòng.
Đích tử chết trong tay mình, Lý Sướng chết trong tay Yến Phi, Lý Lân và Lý Du đều chết trong tay Chương Hoàng Hậu.
Này là...
Hiện tại, một nhi tử ông ta cũng không có.
Ngay cả một người kế thừa cũng không!
Thật là đáng hận!
Kim thái y và Từ thái y nhiều ngày nay đều liên tục túc trực ở thiên điện Trọng Hoa Điện, tùy thời để Can Phong Đế sai khiến. Vì vậy Can Phong Đế chỉ cần ra lệnh, đám thái y lập tức có mặt.
Bắt mạch xong, đám người vẫn bày ra bộ dáng mặt ủ mày ê.
Can Phong Đế tức giận quát: "Tranh thủ thời gian phối ra thuốc giải, nếu không, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chúng thái y vội quỳ xuống đáp: "Vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ toàn lực phối ra thuốc giải!"
"Cút!"
Đám người vội lui xuống.
"Bệ hạ, ngài yên tâm, bọn họ y thuật cao minh, chắc chắn sẽ phối ra thuốc giải." Uông công công khuyên giải. Mặc dù vì trên người có độc và những chuyện liên tiếp xảy ra, Can Phong Đế đánh chết vài cung nữ và nội thị, cho nên Uông công công tuy còn thương tích trên người nhưng vẫn tới hầu hạ, mắt thấy Can Phong Đế tức giận, hắn liền nhẹ giọng khuyên giải, "Bệ hạ xuân thu chính thịnh, các nương nương đều nhớ thương ngài, thiên hạ Đông Lăng này đang chờ bệ hạ tới quản lý."
Bốn chữ xuân thu chính thịnh này nói trúng tâm Can Phong Đế.
Hiện tại nhi tử chết sạch, ông ta nhất định phải long tinh oai vũ lâm hạnh các phi tần mĩ mạo trẻ tuổi trong cung, sau đó để các nàng sinh cho mình mấy nhi tử!
Can Phong Đế vui vẻ gật đầu, vươn tay: "Bãi giá Ung Dương Cung! Kêu người bên này cẩn thận luyện đan, thân thể trẫm không tốt, phải hồi Ung Dương Cung điều dưỡng thân mình."
Quan trọng nhất chính là Ung Dương Cung an toàn, ở đó có đường sống lão tổ tông Lý gia để lại!
Uông công công lập tức duỗi tay đỡ ông ta đứng dậy, cao giọng nói: "Bãi giá Ung Dương Cung."
Đoàn người cuồn cuộn trở về Ung Dương Cung.
Tới Ung Dương Cung, Can Phong Đế cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc liền sai người truyền Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân tới.
Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân rất nhanh liền tới.
"Ái khanh đứng lên rồi nói, ban tọa." Can Phong Đế duỗi tay, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Uông công công.
Uông công công lập tức chỉ vào cái ghế nội thị đã dọn sẵn, sau đó lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống.
Can Phong Đế quan tâm hỏi: "Bên Chương ái khanh có tin tức gì không?"
Hình Bộ và Đại Lý Tự chia binh hai đường truy kích và tiêu diệt người Chương gia, nhưng hiện tại... Lời này của bệ hạ nghe vào dường như là rất lo lắng cho Chương tướng quân. Trần đại nhân không rõ ý tứ của ông ta, chỉ đáp: "Hồi bệ hạ, cướp biển đã bị tiêu diệt, có điều... Tin tức của Chương đại nhân vẫn chưa truyền về."
Tin tức ở kinh thành hẳn đã truyền tới bên kia, chỉ là bên Đông Hải lại không có tin tức gì truyền về, cũng không biết Chương tướng quân có phản ứng ra sao.Hoàng Hậu mưu nghịch, hoàng tử duy nhất cũng đã chết, hơn nữa Hoàng Thượng đã lâu không lâm triều, mỗi ngày đều bắt thái y theo sát, trong kinh đã lén lút có lời đồn Hoàng Thượng mắc bệnh nặng, cho nên mặc kệ là triều đình hay dân chúng, tất cả đều nhân tâm hoảng sợ.
Can Phong Đế ngược lại không quá để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Chuyện của Hoàng Hậu còn chưa điều tra rõ ràng, bên Chương tướng quân... Ái khanh tự mình đi một chuyến, thay trẫm đón tướng quân trở về."
Đây là nói cái chết của Chương Hoàng Hậu có nội tình khác? Chương gia bọn họ bị oan? Sắc mặt Trần đại nhân thoáng thay đổi.
Can Phong Đế bất động thanh sắc phản ứng của hắn vào mắt, việc kia đã phát sinh qua mấy ngày, bên Đông Hải lại không chút động tĩnh, ông không tin Đông Hải không có tin truyền về, cũng không tin bọn họ không có bất cứ hành động gì!
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, sau đó đứng lên: "Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định không nhục sứ mệnh, lập tức đi đón tướng quân trở về."
"Vậy ái khanh an bài chuyện ở Binh Bộ, sớm ngày xuất phát." Trong mắt Can Phong Đế mang theo một mạt cười lạnh, nói.
Trần đại nhân này là người của ông ta, ngày xưa từng nằm dưới trướng của Chương tướng quân, cùng Chương tướng quân giao tình không tồi, hắn ra mặt đương nhiên không gì tốt hơn.
Chỉ cần Chương tướng quân không tạo phản, Yến Xước kia có tính là gì? Vì thiên hạ Lý gia, vì giang sơn Đông Lăng này, tha cho Chương gia cũng đáng.
Hơn nữa, chờ sự tình bình ổn, thu thập Chương gia và Yến Xước là được! Không chừng bọn họ có thể đấu tới ngươi sống ta chết, còn ông chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu!
Nếu người Chương gia khởi binh tạo phản, vậy đúng lúc Trần đại nhân có thể qua bên Đông Hải tiếp nhận sự vụ.
"Vi thần tuân chỉ!" Trần đại nhân cúi đầu lĩnh mệnh.
"Ái khanh mau đi an bài đi." Can Phong Đế gật đầu, "Bên Hình Bộ và Đại Lý Tự trẫm sẽ phân phó xuống, nữ quyến Chương gia cũng sẽ được đón trở về an toàn, nhưng nếu..." Can Phong Đế dừng lại, "Nếu hắn chấp mê bất ngộ tin vào lời gièm pha, lập tức xử tử ngay tại chỗ!"
Nên giết thế nào, định tội ra sao đương nhiên là việc của Binh Bộ Thượng Thư, việc này làm thỏa đáng, sau này hắn còn không được gia quan tiến tước sao?
Trần đại nhân đương nhiên rõ ràng ý tứ của Can Phong Đế, khom người hành lễ cáo lui: "Vi thần tuân chỉ!"
Can Phong Đế nở nụ cười phất tay cho hắn lui xuống, sau đó gọi người tiến vào hầu hạ.
........................
Chuyên Can Phong Đế vừa gặp Trần đại nhân, Yến Xước liền nhận được tin, "Tướng gia, bệ hạ triệu kiến Binh Bộ Trần đại nhân."
Triệu kiến Binh Bộ Thượng Thư? Đây là muốn trấn an người Chương gia, hay là đi lấy binh quyền trong tay Chương tướng quân? Khẳng định là cả hai!
Yến Xước cười nói: "Phân phó xuống, tin tức bên kia không cần chặn lại, cần phải trước khi hắn khởi hành truyền tin ra."
"Vâng."
Muốn lần nữa trọng dụng Chương gia, đáng tiếc ông ta không thể như ý muốn!
"Sắc trời không còn sớm, bên Dung Dung chắc cũng đói bụng rồi." Yến Xước mỉm cười nhìn Chu Hành và Phó Cửu Lận ngồi ở án thư đối diện nói một tiếng, hai người gật đầu đứng dậy, cùng nhau qua bên Hinh Viên.
Cả Lệ Kinh đều thần hồn điên đảo, thủ vệ tướng phủ cũng gia tăng không ít, tuy bề ngoài lạnh lẽo, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì không tận mắt nhìn nữ nhi lớn lên, đáy lòng Vân Như Tuyết tràn ngập tiếc nuối, hiện tại nữ nhi không chỉ trưởng thành mà còn thành thân, không thể giống tiểu nữ hài mà ôm đặt bên gối, không thể nhìn nữ nhi yêu kiều mềm mại lớn lên thành đại cô nương. Cũng mây, tướng phủ có Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, hai người tuy đều xa gia đình, mà phụ mẫu Kiều Vũ Thần đã mất, Vân Như Tuyết liền bồi thường phần tiếc nuối này trên người bọn chúng, chỉ hận chúng không phải thân sinh của mình.
Nhưng điều làm Yến Xước và Phó Cửu Lận yên tâm chính là, bà tuy sủng ái, nhưng đối với công khóa của hai đứa nhỏ trước nay đều không can thiệp.
Về chuyện bên ngoài, ba người Chu Hành đều không có ý giấu Dung Hoa và Vân Như Tuyết, có điều chuyện bọn họ biết lại không quá nhiều, cũng không quá quan tâm, dù sao có ba người, các nàng cũng không cần phải nhọc lòng, hơn nữa tướng phủ cũng không có thiếp thất, cho nên ngày tháng của mẫu nữ hai người vô cùng thư thái.
Mặt trời xuống núi, còn chưa tới Hinh Viên, Yến Xước đã nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của thê tử và ái nữ, còn cả tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt
Bước chân của Yến Xước bất giác nhanh hơn.
............................
Trần đại nhân vừa an bài chuyện trong tay xong, tấu chương bên Đông Hải đã truyền tới, Chương tướng quân giết chết phó tướng đại doanh điều động tới, sau đó mang ba ngàn thân tín ngồi thuyền chạy trốn trên biển.
Trần đại nhân lập tức tiến cung.
Can Phong Đế nghe xong tin này, thiếu chút đã té xỉu: "Hỗn trướng! Nghịch tặc, lập tức đuổi theo, chém chết cho trẫm!"
Trần đại nhân cúi đầu, động cũng không dám.
Hắn không có kinh nghiệm tác chiến trên biển, biển rộng mênh mang, há dễ dàng đuổi theo như vậy? Nhưng, Chương tướng quân đóng giữ ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu trước đó ông không bị thương thì sao lại cầu viện binh với triều đình?
Hơn nữa vạn nhất gặp sóng gió, đó chính là có đi mà không có về, hơn nữa trên biển còn có cướp! Chuyện này đúng là không có lời mà nói.
Nhưng kháng chỉ, Trần đại nhân cũng không dám, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Uông công công, hi vọng giờ phút này công công có thể đứng ra khuyên nhủ vài câu.
Chuyện quốc gia đại sự, Uông công công lại biết rõ thân phận của mình, vì thế hắn duỗi tay đưa chén trà qua, lấy lòng: "Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng, dư nghiệt Chương gia há có thể bỏ trốn? Việc này không phải chỉ cần một câu của bệ hạ thôi sao?"
Nghe xong lời này, tâm trạng Can Phong Đế cũng thoải mái chút ít, cúi đầu uống ngụm trà, tức giận trên mặt cũng hòa hoãn bớt, ngước mắt nhìn Trần đại nhân: "Theo ái khanh, việc này nên làm thế nào?"
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, cẩn thận đáp: "Dư nghiệt của Chương gia đương nhiên là tru sát, chỉ là..." Nói tới đây, hắn ta dừng lại.
"Tiếp tục!" Can Phong Đế đưa ly trà cho Uông công công.
"Thần cho rằng... Dư nghiệt Chương gia dẫn theo thân tín trốn theo hướng biển, phó tướng bệ hạ phái tới đã chết, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ cảng Đông Hải, canh phòng nghiêm ngặt phòng dư nghiệt Chương gia và cướp biển cấu kết đánh trở về." Trần đại nhân đáp, "Trấn an dân tâm mới là chuyện hàng đầu."
"Bên Đông Hải hiện tại ai làm chủ sự?" Can Phong Đế nhíu mày hỏi, bên kia chỉ sợ đã loạn thành nồi cháo!
"Hồi Hoàng Thượng, vi thần không biết." Nơi xa như vậy, tình hình cụ thể bên đó, ông thật đúng là không biết.
Can Phong Đế nhíu mày càng chặt: "Ngươi lập tức phái người hữu dụng qua kia ổn định tình thế."
"Vi thần tuân chỉ."
Can Phong Đế mệt mỏi xua tay: "Lui xuống đi."
Không có lấy một chuyện hài lòng, hiện tại mỗi ngày đều bị độc phát tra tấn, dư nghiệt Chương gia lại chạy thoát, hẳn là Chương thị kia sớm đã có an bài!
Can Phong Đế càng nghĩ càng tức giận, lập tức đập nát mọi thứ trong phòng, bực tức trong lòng vừa được giải tỏa một chút, độc trên người lại phát tác, đau đớn tới chết đi sống lại, Can Phong Đế hận không thể một đao cắt đứt cổ mình, nghiến răng nghiến lợi mắng Yến Xước một phen.
Trần đại nhân làm việc cũng có tốc độ, hôm sau đã chọn người xong, tuy hiện giờ triều chính nằm trong tay Yến Xước nhưng chuyện liên quan tới yên ổn bên Đông Hải, Yến Xước cũng không gây khó xử, sảng khoái đồng ý.
Yến Xước sảng khoái như vậy, Can Phong Đế lại cảm thấy không thoải mái, hoài nghi người Trần đại nhân chọn bị Yến Xước mượn sức, vì thế cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng ông ta khâm điểm cho ca ca của Trinh Phi - Thành Dương Bá đi.
Lý Du chết trong tay Chương Hoàng Hậu, Trinh Phi và Thành Dương Bá khẳng định hận Chương gia tới chết, vì vậy phái hắn đi là thỏa đáng nhất!
Chuyện bên Đông Hải an bài cho Thành Dương Bá đi tiếp nhận, có điều mấy ngày này, số lần độc phát trên người Can Phong Đế mỗi lúc một nhiều, hiện tại cứ hai canh giờ là phát tác.
Chúng thái y đều bó tay không có biện pháp, mặc kệ là dùng thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng.
Can Phong Đế sống không bằng chết, trong lòng càng sợ hãi, sợ thời gian lâu sẽ tới lúc mỗi canh giờ đều bị độc phát, tới cuối cùng ông ta phải chịu đựng tra tấn này từng thời từng khắc.
Không thể chịu đựng đau đớn này, Can Phong Đế sai người truyền Yến Xước yết kiến.
Bên Chương gia không đáng tin cậy, triều đình nằm trong tay Yến Xước, ông ta chỉ có thể chịu đựng khuất nhục này, chờ tương lai báo thù!
"Được, như ý của ngươi, đây là thư định tội trẫm tự tay viết, đây là bằng chứng Đông Lăng dùng làm của hồi môn cho nữ nhi của ngươi, tất cả đều ở đây!" Can Phong Đế nắm hai đạo thánh chỉ trong tay, âm hiểm cười nhìn Yến Xước, "Thuốc..."
Chữ "giải" vừa tới cổ họng, Can Phong Đế liền mở to hai mắt nhìn người đi cùng Yến Xước tới đây.
Lần này, Yến Xước dẫn theo Vân Như Tuyết tới!
Dung nhan tuyệt sắc này khuynh thành tư thái.
Ông ta rất quen thuộc, chỉ duy nhất ánh mắt linh động và nụ cười ngọt ngào hạnh phúc của nàng là chưa từng nhìn thấy.
Kẻ ngốc sao có thể có ánh mắt và biểu tình này?
Can Phong Đế đứng bật dậy, chỉ vào Vân Như Tuyết, gằn từng chữ một: "Tuyết Nhi, nàng gạt ta? Ta đối với nàng tốt như vậy, hận không thể đem mọi thứ tốt tặng cho nàng, nàng thế mà lại gạt ta!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào Yến Xước, "Hắn có gì tốt? Hắn có gì tốt hả? Chẳng qua chỉ là một tên nghịch thần nóng vội, nàng vì hắn ngây dại nhiều năm như vậy, hắn lại có kiều thê ôm trong ngực, tiêu dao biết chừng nào, hắn có gì tốt? Hắn có gì mà đáng để nàng đối với hắn như vậy mà giẫm đạp tấm lòng của ta?"
Vân Như Tuyết nắm tay Yến Xước, nói rõ từng chữ: "Chàng là phu quân của ta, chàng chỗ nào cũng tốt!" Vì vậy, bà mới thích ông, yêu ông, tất cả đều đáng giá!
"Ha ha ha!" Can Phong Đế phá lên cười, "Các ngươi mơ tưởng, các ngươi đừng hòng thực hiện được!" Dứt lời, ông ta phẫn nộ mà run tay xét nát hai đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ trước nay đều dùng gấm vóc quá mức, Can Phong Đế có lẽ vì tức giận mà mềm tay, hơn nữa mấy ngày bị độc phát tra tấn tới cả người không có sức lực, thánh chỉ đương nhiên không thể xé rách.
Yến Xước đi lên trước một bước, duỗi tay đoạt lấy: "Cho dù xé được thì không phải sẽ cần viết lại sao? Như vậy thì quá vất vả."
"Làm càn!" Can Phong Đế ngước mắt, thấy sắc mặt Yến Xước lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, "Ngươi, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Sắc mặt lạnh lùng như vậy, trong lòng Can Phong Đế không khỏi bồn chồn, nuốt nước bọt, ông ta lạnh giọng chất vấn: "Yến Xước, ngươi dám hành thích vua mưu phản hả?"
Không đợi Yến Xước trả lời, ông ta dời ánh mắt về phía Vân Như Tuyết: "Mấy năm nay trẫm đối với nàng thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, nàng giả ngốc nhiều năm như vậy, trẫm từng bạc đãi nàng sao? Hiện tại nàng muốn liên thủ với Yến Xước mưu sát trẫm? Vân Như Tuyết, nàng để tay lên ngực tự hỏi đi, nàng còn lương tâm không?"
Ông ta đối với nàng tốt như vậy, nàng thế mà giả ngây giả dại lừa ông!
Mười mấy năm qua còn luôn miệng gọi ông ta là cha, nàng sao có thể lừa gạt ông như vậy? Ông ta đối với nàng không tốt sao?
Đồ ăn, đồ dùng, y phục, tuy ở địa cung nhưng tất cả nào không phải đồ tốt nhất?
Nàng thế mà gạt ông!
Nghĩ tới mấy năm nay nàng luôn gọi mình là cha, trong lòng ông ta nói không ra loại cảm xúc! Đúng là nực cười!
Đột nhiên, Can Phong Đế cảm thấy bản thân như kẻ ngốc mà bị người ta lừa gạt, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Vân Như Tuyết, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng sao có thể đối xử với ông ta như vậy?
Đường đường là vua một nước, vậy mà bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn ta!
"Lương tâm, bệ hạ còn dám nói với ta hai chữ lương tâm? Bệ hạ ngài có lương tâm sao?" Vân Như Tuyết chất vấn ngược lại Can Phong Đế, "Thân là vua một nước, ngài đã làm cái gì? Cầm tù ta trong địa lao, còn ngụy tạo hiện trường ta đã chết, khiến phu quân ta chịu nổi khổ sinh ly tử biệt, làm nữ nhi của ta lưu lạc tha hương, ăn nhờ ở đâu! Ngài rất tốt với ta, cho ta cái ăn cái mặc, nhưng cầm tù ta ở nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chính là tốt với ta sao? Lương tâm, ngài tự hỏi mình xem có còn lương tâm hay không!"
Yến Xước cầm thánh chỉ xoay người tới cạnh Vân Như Tuyết, nắm lấy tay nàng.
"Đồ ăn đồ mặc không phải thứ tốt nhất sao? Nhốt nàng lại cũng là do tự nàng tìm lấy, nếu không phải nàng giả ngây giả dại, trẫm cần gì phải nhốt nàng? Đây đều là tự nàng tìm lấy! Nàng còn dám chất vấn trẫm! Là trẫm sai sao?" Can Phong Đế phẫn nộ hỏi.
"Bệ hạ chia rẽ một nhà ba người chúng ta, giam cầm ta lại, có đồ ăn ngon có y phục đẹp, chẳng lẽ ta phải cảm động tới rơi nước mắt? Ta giả ngu, chứ không phải thật sự khờ." Ngữ khí của Vân Như Tuyết lạnh tới cực điểm.
Can Phong Đến đen mặt, cả giận lớn tiếng: "Đông Lăng này là của trẫm, người Đông Lăng này đều là con dân của trẫm, có thể trở thành người của trẫm, Vân Như Tuyết nàng là nhờ phúc khí tu tận mấy đời." Không vui vẻ hầu hạ ông ta thì thôi, còn dám giả ngu!
"Hôn quân vô đạo!" Yến Xước nắm chặt tay Vân Như Tuyết, mắng.
Vân Như Tuyết chán ghét quay mặt, mất công tên hôn quân này lại nói ra mấy lời vô sỉ!
Thấy thái độ của Vân Như Tuyết, Can Phong Đế càng phẫn nộ, cắn răng nói: "Mắt trẫm đúng là bị mù nên mới không nhìn ra quỷ kế của nàng!"
Đáng lẽ ông nên trực tiếp biến nàng thành người của mình, quản nàng có phải kẻ ngốc hay không, quản bên trên địa cung là bài vị tổ tiên hay không làm gì.
Mười mấy năm qua, ông ta thế mà bị nàng lừa gạt!
Can Phong Đế nổi giận lôi đình.
Trách ông ta quá mềm lòng mới khiến hôm nay biến thành một trận chê cười!
Nghĩ thế nào cũng không thể cam lòng!
Can Phong Đế nhìn Yến Xước dáng vẻ đường đường đứng cạnh Vân Như Tuyết, đột nhiên bật cười: "Yến Xước, ngươi cũng đừng quá đắc ý, nàng chẳng qua là đôi giày rách trẫm từng mang mà thôi, mấy năm nay chỉ sợ ngươi không biết nàng đã hầu hạ trẫm thế nào, ở dưới thân trẫm thỏa mãn ra sao!" Ý cười trên mặt mỗi lúc một sâu, "Chẳng qua là đôi giày rách, ngươi thế mà coi như trân châu bảo bối. Còn nữa, Ninh thị kia cũng là nữ nhân của trẫm, mấy năm nay vất vả ngươi thay trẫm nuôi dưỡng nữ nhi rồi, còn phiền ngươi đeo cái mũ xanh..."
Can Phong Đế đắc ý bật cười thành tiếng: "Mũ xanh trên đầu ngươi biến thành màu đen chưa?"
Ninh thị tuy không tuyệt sắc như Vân Như Tuyết nhưng cũng hoa dung nguyệt mạo, có thê tử kiều mỹ như vậy, mười mấy năm Yến Xước có thể nhẫn nhịn không đụng vào ả ta sao?
Ai mà tin!
Vân Như Tuyết ông ta chưa từng chạm qua.
Nhưng ai biết được?
Ai có thể chứng minh Vân Như Tuyết chưa từng bị ông ta lâm hạnh?
Vân Như Tuyết nói không có? Lời nàng nói đáng tin sao? Nàng bị ông ta giam cầm mười mấy năm, ai tin nàng vẫn một thân trong sạch?
Còn về Ninh thị, Yến Phi là nữ nhi của ông ta, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.
Yến Xước rõ ràng giúp ông ta nuôi nữ nhi mười mấy năm, đây là chuyện ai ai cũng biết, ngay chính Yến Xước cùng từng thừa nhận trong tờ giấy hưu thê!
Nhưng mười mấy năm qua ông ta không hề chạm vào Ninh thị?
Ai mà tin?
Khúc mắc này, ông ta muốn đâm thẳng vào lòng Yến Xước.
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Vân Như Tuyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch.
Yến Xước sao có thể không rõ ý đồ châm ngòi của Can Phong Đế? Ông nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười với nàng, sau đó quay đầu nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ đây là tức giận mất khôn, muốn châm ngòi tình cảm phu thê giữa chúng ta sao? Vậy thì phải làm bệ hạ thất vọng rồi, mười mấy năm, chúng ta vẫn như lúc ban đầu, không, hiện tại chúng ta càng thêm quý trọng và yêu thương lẫn nhau! Chỉ là bệ hạ..." Ông dừng một lát, "Cảm giác nhi tử cưới nữ nhi thân sinh của mình như thế nào? Còn nữa, Tam điện hạ chết trong tay Yến Phi, trong lòng bệ hạ khẳng định chịu không nổi đúng không?"
Nhắc tới chuyện của Lý Sướng và Yến Phi, Can Phong Đế liền muốn nôn ra máu, ánh mắt đầy lệ khí nhìn Yến Xước, quát: "Yến Xước, ngươi cố ý phải không? Ngươi cố ý gả Yến Phi gả cho Lý Sướng, để huynh muội chúng có quan hệ xác thịt, ngươi muốn trả thù trẫm có phải không?"
"Ta không có nhiều tâm tư đi quan tâm nhi tử và nữ nhi của người khác như vậy, đây là nhi tử của ngươi tự muốn cưới, hơn nữa cũng là ngươi và Ninh thị tạo nghiệt!" Nụ cười trên khóe miệng đã cởi bỏ, Yến Xước lạnh giọng, "Bệ hạ còn có tâm tư châm ngòi chuyện cũ, chi bằng vẫn là có lời công đạo với vi thần đi!"
Dứt lời, ông nhìn Uông công công đứng một bên.
Sắc mặt Uông công công trầm như mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đây...
Hôm nay tới thật sự là muốn lấy mạng ông ta sao?
Cho nên còn mang theo Vân Như Tuyết tới? Chính là vì để Vân Như Tuyết hết giận?
Nghĩ như vậy, trong lòng Can Phong Đế bất giác sợ hãi.
Hoàng cung đã bị Yến Xước nắm trong tay, vậy toàn bộ kinh thành? Không cần nghĩ, kinh thành khẳng định cũng bị Yến Xước không chế, đương nhiên còn có đại doanh bên kia.
Còn những tướng sĩ trấn thủ biên cương?
Người Chương gia đã chạy thoát, bọn họ ai có thể dẫn đầu lãnh binh về cứu giá?
Hơn nữa, gia quyến bọn họ trong kinh đều nằm dưới tay Yến Xước.
Nhận được tin thì đã sao, ở xa như vậy gấp gáp dẫn người trở về, chỉ sợ kẻ làm hoàng đế là ông ta cũng đã chết!
Càng nghĩ, Can Phong Đế càng sợ hãi.
Mà Ám Long Vệ bên người ông ta lần đó vì Chương Hoàng Hậu toàn bộ đã gọi ra, sau tất cả đều bị Yến Xước xử lý.
Hiện tại ông ta không phải là thịt nằm trên thớt, mặc Yến Xước chém giét sao?
Yến Xước sẽ giết ông ta thế nào?
Một ly rượu độc? Ba thước lụa trắng? Hay là một đao chém xuống?
Không, có thể là cho người lăng trì ông ta, cũng giống như bản thân muốn lăng trì Yến Xước, Yến Xước khẳng định cũng muốn thiên đao vạn quả mình!
Không, ông không muốn chết!
Nếu chết rồi, mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Chỉ cần tồn tại, hi vọng vẫn sẽ còn, ông có thể đoàn kết mọi người, sau đó thảo phạt Yến Xước! Chỉ cần tồn tại, ông mới có thể phục hưng Lý gia!
"Loạn thần tặc tử!" Can Phong Đế nắm chặt tay vịn trên ghế, nghĩ nghĩ một phen liền nhịn không được mà mắng, sau đó cắn răng nói, "Mấy năm nay trẫm chưa từng bạc đãi nàng, càng chưa từng hà khắc nàng một lần! Giang sơn Đông Lăng này trẫm cho ngươi, có điều ngươi phải để trẫm đi!"
"Để bệ hạ đi?" Yến Xước cười nhạo một tiếng.
"Đúng, thả trẫm đi! Ngươi cũng từng nói sẽ không muốn mạng của trẫm." Can Phong Đế cười lạnh, "Ngươi đừng tưởng rằng bản thân có thể đắc ý, thiên hạ này là thiên hạ của Lý gia ta, ngươi chỉ tạm thời thực hiện được ý đồ của mình mấy ngày thôi."
"Là tạm thời không cần!" Yến Xước có lòng tốt sửa lại câu nói của ông ta, "Còn về việc vi thần có thể làm mấy ngày, không nhọc bệ hạ lo lắng!"
Ai lo lắng hả! Can Phong Đế chán nản: "Ngươi hành thích hoàng đế, thông đồng với địch bán nước, Yến Xước, ngươi sẽ chết không được tử tế, sẽ bị ngàn vạn con dân Đông Lăng phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời!"
"Ta có chết tử tế hay không, có bị tiếng xấu muôn đời hay không còn chưa chắc chắn, có điều kết cục của bệ hạ ngài..." Rất nhanh sẽ biết! Yến Xước cười cười, đưa mắt nhìn thái giám, "Uông công công, hai đạo thánh chỉ này của bệ hạ..."
Hắn đi chiêu cáo là thích hợp nhất!
Uông công công quỳ xuống, còn chưa mở miệng, Can Phong Đế đã cả giận quát: "Nô tài chết bầm, ngươi từ khi nào biến thành chó săn của Yến Xước vậy hả?"
Uông công công chua xót dập đầu với Can Phong Đế ba cái: "Bệ hạ, thứ nô tài không thể tiếp tục hầu hạ ngài, xin đi trước một bước."
Dứt lời, hắn đứng dậy đập đầu vào cây cột kim bích huy hoàng bên cạnh, lập tức đầu rơi máu chảy ngã nhào xuống đất.
Can Phong Đế không chút biến sắc.
Yến Xước thở dài lắc đầu, gọi: "Người đâu."
Lập tức có mấy người tiến lên, quen thuộc đi tới long sàng, mở cơ quan.
"Yến Xước!" Can Phong Đế rống giận một tiếng, sau đó nhìn Vân như Tuyết, "Tiện nhân, là ngươi nói cho hắn biết đúng không? Tiện nhân, trẫm..."
Thanh âm đột nhiên im bặt, Can Phong Đế mở to hai mắt đỏ ngầu nhìn Yến Xước: "Yến Xước, ngươi muốn làm gì?"
"Muốn bệ hạ nếm thử cảm giác không được nhìn thấy ánh mặt trời!" Khóe miệng Yến Xước ngậm một nụ cười.
"Ngươi dám, ngươi dám!" Can Phong Đế muốn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn, "Người đâu, cứu giá, cứu giá!"
Cái gì là nếm thử cuộc sống không thấy ánh mặt trời? Nếu cũng giống Vân Như Tuyết bị giam cầm mười mấy năm, ông còn có mạng để ra ngoài sao?
Yến Xước phất tay.
Có hai người lập tức tiến lên trực tiếp ném Can Phong Đế vào
Trước mặt đột nhiên tối sầm, Can Phong Đế vội thò tay chân mà bò ra ngoài: "Cứu giá, cứu giá!"
Còn chưa bò tới cửa, cơ quan đã truyền tới tiếng ầm ầm. Can Phong Đế tức giận quát: "Yến Xước, ngươi sẽ không chết không được tử tế! Tên nghịch tặc này, trẫm phải giết ngươi..."
Vừa nói, ông ta vừa đứng dậy, chuẩn bị đưa tay vặn mở cơ quan.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng vang ầm ầm.
Hình như có vật gì đó đã chặn ngay cửa! Đây là muốn chặt đứt đường sống của ông ta!
Can Phong Đế khẩn trương, vội duỗi tay vặn mở cơ quan, vừa vừa mở được một ít, tia sáng vừa lóe lên đi vào thì cánh cửa lại ầm ầm đóng lại.
Yến Xước nắm tay Vân Như Tuyết, phân phó: "Lấp kín, sau đó cùng Trọng Hoa Điện, thiêu rụi!"
"Vâng, tướng gia."
Yến Xước phân phó thêm vài câu rồi cùng Vân Như Tuyết rời khỏi Ung Dương Cung.
Can Phong Đế ở trong nghe rất rõ ràng, tức khắc trên trán nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng vặn mở cơ quan, nhưng bên ngoài đã bị người ta lấp kín, nào có thể mở?
"Thả trẫm ra, đám loạn thần tặc tử các ngươi, trẫm phải giết các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!" Can Phong Đế tuyệt vọng mắng.
Yến hầu ngày càng khó chịu, cửa lại bị đè kín mít, rất nhanh truyền tới mùi khiến mũi phải sặc.
Thật đúng là phóng hỏa!
Can Phong Đế tức chết, vội đi vào trong.
Hừ, còn tưởng có thể giam cầm ông sao? Từ cửa khác ra ngoài là được!
Không ngờ, đường thông tới cửa khác đã bị đá lớn chặn lại.
Hai đầu gối Can Phong Đế mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Yến Xước này đúng là chặn hết đường, đây là muốn kẻ sống sờ sờ như ông phải chết đói sao? Trên người hiện tại còn trúng độc!
Làm sao bây giờ?
Ông không thể ngồi chờ chết như vậy!
Ngồi nghĩ một lúc, muốn đứng dậy dọn tảng đá kia, nhưng trên người đã không còn sức lực, ông ta chỉ đành nghỉ ngơi, trở về nơi khi trước giam cầm Vân Như Tuyết.
Trên bàn còn chút đồ ăn và nửa ấm trà.
Can Phong Đế tức giận tới duỗi tay hất ấm trà xuống đất: "Yến Xước, trẫm phải giết ngươi!"
Ấm trà chạm đất phát ra tiếng vang.
Sau, ông ta nhìn mấy cái điểm tâm, trong lòng lại dâng lên hi vọng. Ăn no rồi sẽ có sức đi chuyển mấy cục đá đó!
..........................
Thư tự nhận tội của Can Phong Đế khiến cả triều khiếp sợ.
Chẳng những thừa nhận việc đoạt thê tử của triều thần, chia rẽ một nhà ba người bọn họ, còn thừa nhận mấy năm mình hoang phế triều đình, xin lỗi tổ tông Lý gia, xin lỗi bá tánh Lý gia. Sau mấy lời xin lỗi, để muốn bù đắp tội lỗi của mình, ông ta đem cả Đông Lăng cho tiểu thư Yến gia làm của hồi môn, đồng thời để lại quốc thư.
Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện bị thiêu đốt sạch sẽ, người bên trong tất cả đều bị thiêu rụi.
Tuy vẫn có người hoài nghi, nhưng cung của hoàng đế đã cháy, bên dưới lại không có người thừa kế, tôn thất sớm đã không còn mấy ai, Lý gia không ai kế thừa, dưới tình thế này, bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần.
Phi tần hậu cung càng không dám nói gì.
Lửa thiêu Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện một ngày một đêm mới tắt, trong đống tàn tích đó có người nghe được tiếng kêu khóc lóc thảm thiết, từ đó có lời đồn nội thị và cung nữ bị thiêu chết linh hồn không tan.
Phải qua mấy ngày, những tiếng kêu gào đó mới ngừng lại.
....................
Về của hồi môn này, Dung Hoa và Chu Hành đều kinh ngạc, có điều tâm ý của Yến Xước hai người cũng không cự tuyệt, dù sao cả một quốc gia bọn họ cũng không thể mang đi, tới lúc đó còn không phải nhờ Yến Xước cai quản và lo liệu sao?
Đột nhiên trở thành chủ nhân của Đông Lăng, sinh nhật kế tiếp của Dung Hoa có thể nói là vô cùng náo nhiệt, hơn nữa có phụ mẫu một lòng muốn bồi thường nuối tiếc mười mấy năm qua của nàng, vì vậy, yến tiệc xa hoa tới cực điểm.
Sinh nhật trôi qua, Đông Lăng còn rất nhiều việc phải xử lý, lúc này Chu Hành đã không cần phải tránh tị hiềm, cũng liền trở nên bận rộn.
Hôm nay, mắt thấy mặt trời xuống núi, Vân Như Tuyết liền cười nói: "Bọn họ cũng sắp về rồi." Dứt lời, bà phân phó nha đầu xuống bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị thế nào.
Nha đầu tươi cười nhận lệnh.
Vân Như Tuyết quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Sao trễ thế này hai đứa nhỏ vẫn chưa về?"
Hiện tại là đầu tháng, Mạnh Phi Triệt theo lệ qua xem cửa hàng, Kiều Vũ Thần cũng cùng theo chơi! Trong lòng thoáng động, Dung Hoa vội phân phó Lưu Tô.
Lưu Tô vừa ra khỏi nhà liền mang một gả sai vặt vẻ mặt nôn nóng trở về.
[Hết quyển 3]
Can Phong Đế phẫn nộ quát: "Thái y, truyền thái y!"
Ông không tin cả Thái Y Viện không có ai giải được độc này! Thật là to gan, còn dám mơ tưởng mang giang sơn Đông Lăng cho Yến Dung Hoa làm của hồi môn, cũng không sợ nàng mất hết phúc khí!
Cho nàng làm của hồi môn, Đông Lăng này không phải sẽ lệ thuộc đại Chu sao? Yến Xước thân là con dân Đông Lăng lại dám nói ra lời đại nghịch bất đạo này!
Thật là tức chết ông ta!
Nằm mơ Yến Xước cũng đừng hòng!
Có gì mà từ từ suy xét? Việc này căn bản không cần suy xét, ông ta sao có thể hủy hoại thiên hạ Đông Lăng trong tay của mình? Tuy rằng nhiều năm không quản chuyện triều chính, nhưng ông ta cũng chưa từng muốn làm đứa con bất hiếu của Lý gia!
Ông ta phải đem Đông Lăng này nguyên vẹn giao cho con cháu của mình, sau đó thế này truyền cho thế hệ khác!
Chỉ là...
Nghĩ tới mấy nhi tử của mình, Can Phong Đế không khỏi buồn lòng.
Đích tử chết trong tay mình, Lý Sướng chết trong tay Yến Phi, Lý Lân và Lý Du đều chết trong tay Chương Hoàng Hậu.
Này là...
Hiện tại, một nhi tử ông ta cũng không có.
Ngay cả một người kế thừa cũng không!
Thật là đáng hận!
Kim thái y và Từ thái y nhiều ngày nay đều liên tục túc trực ở thiên điện Trọng Hoa Điện, tùy thời để Can Phong Đế sai khiến. Vì vậy Can Phong Đế chỉ cần ra lệnh, đám thái y lập tức có mặt.
Bắt mạch xong, đám người vẫn bày ra bộ dáng mặt ủ mày ê.
Can Phong Đế tức giận quát: "Tranh thủ thời gian phối ra thuốc giải, nếu không, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chúng thái y vội quỳ xuống đáp: "Vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ toàn lực phối ra thuốc giải!"
"Cút!"
Đám người vội lui xuống.
"Bệ hạ, ngài yên tâm, bọn họ y thuật cao minh, chắc chắn sẽ phối ra thuốc giải." Uông công công khuyên giải. Mặc dù vì trên người có độc và những chuyện liên tiếp xảy ra, Can Phong Đế đánh chết vài cung nữ và nội thị, cho nên Uông công công tuy còn thương tích trên người nhưng vẫn tới hầu hạ, mắt thấy Can Phong Đế tức giận, hắn liền nhẹ giọng khuyên giải, "Bệ hạ xuân thu chính thịnh, các nương nương đều nhớ thương ngài, thiên hạ Đông Lăng này đang chờ bệ hạ tới quản lý."
Bốn chữ xuân thu chính thịnh này nói trúng tâm Can Phong Đế.
Hiện tại nhi tử chết sạch, ông ta nhất định phải long tinh oai vũ lâm hạnh các phi tần mĩ mạo trẻ tuổi trong cung, sau đó để các nàng sinh cho mình mấy nhi tử!
Can Phong Đế vui vẻ gật đầu, vươn tay: "Bãi giá Ung Dương Cung! Kêu người bên này cẩn thận luyện đan, thân thể trẫm không tốt, phải hồi Ung Dương Cung điều dưỡng thân mình."
Quan trọng nhất chính là Ung Dương Cung an toàn, ở đó có đường sống lão tổ tông Lý gia để lại!
Uông công công lập tức duỗi tay đỡ ông ta đứng dậy, cao giọng nói: "Bãi giá Ung Dương Cung."
Đoàn người cuồn cuộn trở về Ung Dương Cung.
Tới Ung Dương Cung, Can Phong Đế cảm thấy hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, nghỉ ngơi một lúc liền sai người truyền Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân tới.
Binh Bộ Thượng Thư Trần đại nhân rất nhanh liền tới.
"Ái khanh đứng lên rồi nói, ban tọa." Can Phong Đế duỗi tay, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Uông công công.
Uông công công lập tức chỉ vào cái ghế nội thị đã dọn sẵn, sau đó lẳng lặng dẫn hạ nhân lui xuống.
Can Phong Đế quan tâm hỏi: "Bên Chương ái khanh có tin tức gì không?"
Hình Bộ và Đại Lý Tự chia binh hai đường truy kích và tiêu diệt người Chương gia, nhưng hiện tại... Lời này của bệ hạ nghe vào dường như là rất lo lắng cho Chương tướng quân. Trần đại nhân không rõ ý tứ của ông ta, chỉ đáp: "Hồi bệ hạ, cướp biển đã bị tiêu diệt, có điều... Tin tức của Chương đại nhân vẫn chưa truyền về."
Tin tức ở kinh thành hẳn đã truyền tới bên kia, chỉ là bên Đông Hải lại không có tin tức gì truyền về, cũng không biết Chương tướng quân có phản ứng ra sao.Hoàng Hậu mưu nghịch, hoàng tử duy nhất cũng đã chết, hơn nữa Hoàng Thượng đã lâu không lâm triều, mỗi ngày đều bắt thái y theo sát, trong kinh đã lén lút có lời đồn Hoàng Thượng mắc bệnh nặng, cho nên mặc kệ là triều đình hay dân chúng, tất cả đều nhân tâm hoảng sợ.
Can Phong Đế ngược lại không quá để ý tới câu trả lời của hắn, chỉ nói: "Chuyện của Hoàng Hậu còn chưa điều tra rõ ràng, bên Chương tướng quân... Ái khanh tự mình đi một chuyến, thay trẫm đón tướng quân trở về."
Đây là nói cái chết của Chương Hoàng Hậu có nội tình khác? Chương gia bọn họ bị oan? Sắc mặt Trần đại nhân thoáng thay đổi.
Can Phong Đế bất động thanh sắc phản ứng của hắn vào mắt, việc kia đã phát sinh qua mấy ngày, bên Đông Hải lại không chút động tĩnh, ông không tin Đông Hải không có tin truyền về, cũng không tin bọn họ không có bất cứ hành động gì!
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, sau đó đứng lên: "Vi thần tuân chỉ, vi thần nhất định không nhục sứ mệnh, lập tức đi đón tướng quân trở về."
"Vậy ái khanh an bài chuyện ở Binh Bộ, sớm ngày xuất phát." Trong mắt Can Phong Đế mang theo một mạt cười lạnh, nói.
Trần đại nhân này là người của ông ta, ngày xưa từng nằm dưới trướng của Chương tướng quân, cùng Chương tướng quân giao tình không tồi, hắn ra mặt đương nhiên không gì tốt hơn.
Chỉ cần Chương tướng quân không tạo phản, Yến Xước kia có tính là gì? Vì thiên hạ Lý gia, vì giang sơn Đông Lăng này, tha cho Chương gia cũng đáng.
Hơn nữa, chờ sự tình bình ổn, thu thập Chương gia và Yến Xước là được! Không chừng bọn họ có thể đấu tới ngươi sống ta chết, còn ông chỉ cần tọa sơn quan hổ đấu!
Nếu người Chương gia khởi binh tạo phản, vậy đúng lúc Trần đại nhân có thể qua bên Đông Hải tiếp nhận sự vụ.
"Vi thần tuân chỉ!" Trần đại nhân cúi đầu lĩnh mệnh.
"Ái khanh mau đi an bài đi." Can Phong Đế gật đầu, "Bên Hình Bộ và Đại Lý Tự trẫm sẽ phân phó xuống, nữ quyến Chương gia cũng sẽ được đón trở về an toàn, nhưng nếu..." Can Phong Đế dừng lại, "Nếu hắn chấp mê bất ngộ tin vào lời gièm pha, lập tức xử tử ngay tại chỗ!"
Nên giết thế nào, định tội ra sao đương nhiên là việc của Binh Bộ Thượng Thư, việc này làm thỏa đáng, sau này hắn còn không được gia quan tiến tước sao?
Trần đại nhân đương nhiên rõ ràng ý tứ của Can Phong Đế, khom người hành lễ cáo lui: "Vi thần tuân chỉ!"
Can Phong Đế nở nụ cười phất tay cho hắn lui xuống, sau đó gọi người tiến vào hầu hạ.
........................
Chuyên Can Phong Đế vừa gặp Trần đại nhân, Yến Xước liền nhận được tin, "Tướng gia, bệ hạ triệu kiến Binh Bộ Trần đại nhân."
Triệu kiến Binh Bộ Thượng Thư? Đây là muốn trấn an người Chương gia, hay là đi lấy binh quyền trong tay Chương tướng quân? Khẳng định là cả hai!
Yến Xước cười nói: "Phân phó xuống, tin tức bên kia không cần chặn lại, cần phải trước khi hắn khởi hành truyền tin ra."
"Vâng."
Muốn lần nữa trọng dụng Chương gia, đáng tiếc ông ta không thể như ý muốn!
"Sắc trời không còn sớm, bên Dung Dung chắc cũng đói bụng rồi." Yến Xước mỉm cười nhìn Chu Hành và Phó Cửu Lận ngồi ở án thư đối diện nói một tiếng, hai người gật đầu đứng dậy, cùng nhau qua bên Hinh Viên.
Cả Lệ Kinh đều thần hồn điên đảo, thủ vệ tướng phủ cũng gia tăng không ít, tuy bề ngoài lạnh lẽo, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp.
Có lẽ vì không tận mắt nhìn nữ nhi lớn lên, đáy lòng Vân Như Tuyết tràn ngập tiếc nuối, hiện tại nữ nhi không chỉ trưởng thành mà còn thành thân, không thể giống tiểu nữ hài mà ôm đặt bên gối, không thể nhìn nữ nhi yêu kiều mềm mại lớn lên thành đại cô nương. Cũng mây, tướng phủ có Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt, hai người tuy đều xa gia đình, mà phụ mẫu Kiều Vũ Thần đã mất, Vân Như Tuyết liền bồi thường phần tiếc nuối này trên người bọn chúng, chỉ hận chúng không phải thân sinh của mình.
Nhưng điều làm Yến Xước và Phó Cửu Lận yên tâm chính là, bà tuy sủng ái, nhưng đối với công khóa của hai đứa nhỏ trước nay đều không can thiệp.
Về chuyện bên ngoài, ba người Chu Hành đều không có ý giấu Dung Hoa và Vân Như Tuyết, có điều chuyện bọn họ biết lại không quá nhiều, cũng không quá quan tâm, dù sao có ba người, các nàng cũng không cần phải nhọc lòng, hơn nữa tướng phủ cũng không có thiếp thất, cho nên ngày tháng của mẫu nữ hai người vô cùng thư thái.
Mặt trời xuống núi, còn chưa tới Hinh Viên, Yến Xước đã nghe tiếng nói chuyện vui vẻ của thê tử và ái nữ, còn cả tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt
Bước chân của Yến Xước bất giác nhanh hơn.
............................
Trần đại nhân vừa an bài chuyện trong tay xong, tấu chương bên Đông Hải đã truyền tới, Chương tướng quân giết chết phó tướng đại doanh điều động tới, sau đó mang ba ngàn thân tín ngồi thuyền chạy trốn trên biển.
Trần đại nhân lập tức tiến cung.
Can Phong Đế nghe xong tin này, thiếu chút đã té xỉu: "Hỗn trướng! Nghịch tặc, lập tức đuổi theo, chém chết cho trẫm!"
Trần đại nhân cúi đầu, động cũng không dám.
Hắn không có kinh nghiệm tác chiến trên biển, biển rộng mênh mang, há dễ dàng đuổi theo như vậy? Nhưng, Chương tướng quân đóng giữ ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu trước đó ông không bị thương thì sao lại cầu viện binh với triều đình?
Hơn nữa vạn nhất gặp sóng gió, đó chính là có đi mà không có về, hơn nữa trên biển còn có cướp! Chuyện này đúng là không có lời mà nói.
Nhưng kháng chỉ, Trần đại nhân cũng không dám, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Uông công công, hi vọng giờ phút này công công có thể đứng ra khuyên nhủ vài câu.
Chuyện quốc gia đại sự, Uông công công lại biết rõ thân phận của mình, vì thế hắn duỗi tay đưa chén trà qua, lấy lòng: "Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng, dư nghiệt Chương gia há có thể bỏ trốn? Việc này không phải chỉ cần một câu của bệ hạ thôi sao?"
Nghe xong lời này, tâm trạng Can Phong Đế cũng thoải mái chút ít, cúi đầu uống ngụm trà, tức giận trên mặt cũng hòa hoãn bớt, ngước mắt nhìn Trần đại nhân: "Theo ái khanh, việc này nên làm thế nào?"
Trần đại nhân nghĩ nghĩ, cẩn thận đáp: "Dư nghiệt của Chương gia đương nhiên là tru sát, chỉ là..." Nói tới đây, hắn ta dừng lại.
"Tiếp tục!" Can Phong Đế đưa ly trà cho Uông công công.
"Thần cho rằng... Dư nghiệt Chương gia dẫn theo thân tín trốn theo hướng biển, phó tướng bệ hạ phái tới đã chết, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ cảng Đông Hải, canh phòng nghiêm ngặt phòng dư nghiệt Chương gia và cướp biển cấu kết đánh trở về." Trần đại nhân đáp, "Trấn an dân tâm mới là chuyện hàng đầu."
"Bên Đông Hải hiện tại ai làm chủ sự?" Can Phong Đế nhíu mày hỏi, bên kia chỉ sợ đã loạn thành nồi cháo!
"Hồi Hoàng Thượng, vi thần không biết." Nơi xa như vậy, tình hình cụ thể bên đó, ông thật đúng là không biết.
Can Phong Đế nhíu mày càng chặt: "Ngươi lập tức phái người hữu dụng qua kia ổn định tình thế."
"Vi thần tuân chỉ."
Can Phong Đế mệt mỏi xua tay: "Lui xuống đi."
Không có lấy một chuyện hài lòng, hiện tại mỗi ngày đều bị độc phát tra tấn, dư nghiệt Chương gia lại chạy thoát, hẳn là Chương thị kia sớm đã có an bài!
Can Phong Đế càng nghĩ càng tức giận, lập tức đập nát mọi thứ trong phòng, bực tức trong lòng vừa được giải tỏa một chút, độc trên người lại phát tác, đau đớn tới chết đi sống lại, Can Phong Đế hận không thể một đao cắt đứt cổ mình, nghiến răng nghiến lợi mắng Yến Xước một phen.
Trần đại nhân làm việc cũng có tốc độ, hôm sau đã chọn người xong, tuy hiện giờ triều chính nằm trong tay Yến Xước nhưng chuyện liên quan tới yên ổn bên Đông Hải, Yến Xước cũng không gây khó xử, sảng khoái đồng ý.
Yến Xước sảng khoái như vậy, Can Phong Đế lại cảm thấy không thoải mái, hoài nghi người Trần đại nhân chọn bị Yến Xước mượn sức, vì thế cẩn thận suy xét một phen, cuối cùng ông ta khâm điểm cho ca ca của Trinh Phi - Thành Dương Bá đi.
Lý Du chết trong tay Chương Hoàng Hậu, Trinh Phi và Thành Dương Bá khẳng định hận Chương gia tới chết, vì vậy phái hắn đi là thỏa đáng nhất!
Chuyện bên Đông Hải an bài cho Thành Dương Bá đi tiếp nhận, có điều mấy ngày này, số lần độc phát trên người Can Phong Đế mỗi lúc một nhiều, hiện tại cứ hai canh giờ là phát tác.
Chúng thái y đều bó tay không có biện pháp, mặc kệ là dùng thuốc hay châm cứu đều không có tác dụng.
Can Phong Đế sống không bằng chết, trong lòng càng sợ hãi, sợ thời gian lâu sẽ tới lúc mỗi canh giờ đều bị độc phát, tới cuối cùng ông ta phải chịu đựng tra tấn này từng thời từng khắc.
Không thể chịu đựng đau đớn này, Can Phong Đế sai người truyền Yến Xước yết kiến.
Bên Chương gia không đáng tin cậy, triều đình nằm trong tay Yến Xước, ông ta chỉ có thể chịu đựng khuất nhục này, chờ tương lai báo thù!
"Được, như ý của ngươi, đây là thư định tội trẫm tự tay viết, đây là bằng chứng Đông Lăng dùng làm của hồi môn cho nữ nhi của ngươi, tất cả đều ở đây!" Can Phong Đế nắm hai đạo thánh chỉ trong tay, âm hiểm cười nhìn Yến Xước, "Thuốc..."
Chữ "giải" vừa tới cổ họng, Can Phong Đế liền mở to hai mắt nhìn người đi cùng Yến Xước tới đây.
Lần này, Yến Xước dẫn theo Vân Như Tuyết tới!
Dung nhan tuyệt sắc này khuynh thành tư thái.
Ông ta rất quen thuộc, chỉ duy nhất ánh mắt linh động và nụ cười ngọt ngào hạnh phúc của nàng là chưa từng nhìn thấy.
Kẻ ngốc sao có thể có ánh mắt và biểu tình này?
Can Phong Đế đứng bật dậy, chỉ vào Vân Như Tuyết, gằn từng chữ một: "Tuyết Nhi, nàng gạt ta? Ta đối với nàng tốt như vậy, hận không thể đem mọi thứ tốt tặng cho nàng, nàng thế mà lại gạt ta!" Can Phong Đế nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào Yến Xước, "Hắn có gì tốt? Hắn có gì tốt hả? Chẳng qua chỉ là một tên nghịch thần nóng vội, nàng vì hắn ngây dại nhiều năm như vậy, hắn lại có kiều thê ôm trong ngực, tiêu dao biết chừng nào, hắn có gì tốt? Hắn có gì mà đáng để nàng đối với hắn như vậy mà giẫm đạp tấm lòng của ta?"
Vân Như Tuyết nắm tay Yến Xước, nói rõ từng chữ: "Chàng là phu quân của ta, chàng chỗ nào cũng tốt!" Vì vậy, bà mới thích ông, yêu ông, tất cả đều đáng giá!
"Ha ha ha!" Can Phong Đế phá lên cười, "Các ngươi mơ tưởng, các ngươi đừng hòng thực hiện được!" Dứt lời, ông ta phẫn nộ mà run tay xét nát hai đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ trước nay đều dùng gấm vóc quá mức, Can Phong Đế có lẽ vì tức giận mà mềm tay, hơn nữa mấy ngày bị độc phát tra tấn tới cả người không có sức lực, thánh chỉ đương nhiên không thể xé rách.
Yến Xước đi lên trước một bước, duỗi tay đoạt lấy: "Cho dù xé được thì không phải sẽ cần viết lại sao? Như vậy thì quá vất vả."
"Làm càn!" Can Phong Đế ngước mắt, thấy sắc mặt Yến Xước lạnh lẽo, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, "Ngươi, ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Sắc mặt lạnh lùng như vậy, trong lòng Can Phong Đế không khỏi bồn chồn, nuốt nước bọt, ông ta lạnh giọng chất vấn: "Yến Xước, ngươi dám hành thích vua mưu phản hả?"
Không đợi Yến Xước trả lời, ông ta dời ánh mắt về phía Vân Như Tuyết: "Mấy năm nay trẫm đối với nàng thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, nàng giả ngốc nhiều năm như vậy, trẫm từng bạc đãi nàng sao? Hiện tại nàng muốn liên thủ với Yến Xước mưu sát trẫm? Vân Như Tuyết, nàng để tay lên ngực tự hỏi đi, nàng còn lương tâm không?"
Ông ta đối với nàng tốt như vậy, nàng thế mà giả ngây giả dại lừa ông!
Mười mấy năm qua còn luôn miệng gọi ông ta là cha, nàng sao có thể lừa gạt ông như vậy? Ông ta đối với nàng không tốt sao?
Đồ ăn, đồ dùng, y phục, tuy ở địa cung nhưng tất cả nào không phải đồ tốt nhất?
Nàng thế mà gạt ông!
Nghĩ tới mấy năm nay nàng luôn gọi mình là cha, trong lòng ông ta nói không ra loại cảm xúc! Đúng là nực cười!
Đột nhiên, Can Phong Đế cảm thấy bản thân như kẻ ngốc mà bị người ta lừa gạt, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Vân Như Tuyết, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Nàng sao có thể đối xử với ông ta như vậy?
Đường đường là vua một nước, vậy mà bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn ta!
"Lương tâm, bệ hạ còn dám nói với ta hai chữ lương tâm? Bệ hạ ngài có lương tâm sao?" Vân Như Tuyết chất vấn ngược lại Can Phong Đế, "Thân là vua một nước, ngài đã làm cái gì? Cầm tù ta trong địa lao, còn ngụy tạo hiện trường ta đã chết, khiến phu quân ta chịu nổi khổ sinh ly tử biệt, làm nữ nhi của ta lưu lạc tha hương, ăn nhờ ở đâu! Ngài rất tốt với ta, cho ta cái ăn cái mặc, nhưng cầm tù ta ở nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời chính là tốt với ta sao? Lương tâm, ngài tự hỏi mình xem có còn lương tâm hay không!"
Yến Xước cầm thánh chỉ xoay người tới cạnh Vân Như Tuyết, nắm lấy tay nàng.
"Đồ ăn đồ mặc không phải thứ tốt nhất sao? Nhốt nàng lại cũng là do tự nàng tìm lấy, nếu không phải nàng giả ngây giả dại, trẫm cần gì phải nhốt nàng? Đây đều là tự nàng tìm lấy! Nàng còn dám chất vấn trẫm! Là trẫm sai sao?" Can Phong Đế phẫn nộ hỏi.
"Bệ hạ chia rẽ một nhà ba người chúng ta, giam cầm ta lại, có đồ ăn ngon có y phục đẹp, chẳng lẽ ta phải cảm động tới rơi nước mắt? Ta giả ngu, chứ không phải thật sự khờ." Ngữ khí của Vân Như Tuyết lạnh tới cực điểm.
Can Phong Đến đen mặt, cả giận lớn tiếng: "Đông Lăng này là của trẫm, người Đông Lăng này đều là con dân của trẫm, có thể trở thành người của trẫm, Vân Như Tuyết nàng là nhờ phúc khí tu tận mấy đời." Không vui vẻ hầu hạ ông ta thì thôi, còn dám giả ngu!
"Hôn quân vô đạo!" Yến Xước nắm chặt tay Vân Như Tuyết, mắng.
Vân Như Tuyết chán ghét quay mặt, mất công tên hôn quân này lại nói ra mấy lời vô sỉ!
Thấy thái độ của Vân Như Tuyết, Can Phong Đế càng phẫn nộ, cắn răng nói: "Mắt trẫm đúng là bị mù nên mới không nhìn ra quỷ kế của nàng!"
Đáng lẽ ông nên trực tiếp biến nàng thành người của mình, quản nàng có phải kẻ ngốc hay không, quản bên trên địa cung là bài vị tổ tiên hay không làm gì.
Mười mấy năm qua, ông ta thế mà bị nàng lừa gạt!
Can Phong Đế nổi giận lôi đình.
Trách ông ta quá mềm lòng mới khiến hôm nay biến thành một trận chê cười!
Nghĩ thế nào cũng không thể cam lòng!
Can Phong Đế nhìn Yến Xước dáng vẻ đường đường đứng cạnh Vân Như Tuyết, đột nhiên bật cười: "Yến Xước, ngươi cũng đừng quá đắc ý, nàng chẳng qua là đôi giày rách trẫm từng mang mà thôi, mấy năm nay chỉ sợ ngươi không biết nàng đã hầu hạ trẫm thế nào, ở dưới thân trẫm thỏa mãn ra sao!" Ý cười trên mặt mỗi lúc một sâu, "Chẳng qua là đôi giày rách, ngươi thế mà coi như trân châu bảo bối. Còn nữa, Ninh thị kia cũng là nữ nhân của trẫm, mấy năm nay vất vả ngươi thay trẫm nuôi dưỡng nữ nhi rồi, còn phiền ngươi đeo cái mũ xanh..."
Can Phong Đế đắc ý bật cười thành tiếng: "Mũ xanh trên đầu ngươi biến thành màu đen chưa?"
Ninh thị tuy không tuyệt sắc như Vân Như Tuyết nhưng cũng hoa dung nguyệt mạo, có thê tử kiều mỹ như vậy, mười mấy năm Yến Xước có thể nhẫn nhịn không đụng vào ả ta sao?
Ai mà tin!
Vân Như Tuyết ông ta chưa từng chạm qua.
Nhưng ai biết được?
Ai có thể chứng minh Vân Như Tuyết chưa từng bị ông ta lâm hạnh?
Vân Như Tuyết nói không có? Lời nàng nói đáng tin sao? Nàng bị ông ta giam cầm mười mấy năm, ai tin nàng vẫn một thân trong sạch?
Còn về Ninh thị, Yến Phi là nữ nhi của ông ta, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.
Yến Xước rõ ràng giúp ông ta nuôi nữ nhi mười mấy năm, đây là chuyện ai ai cũng biết, ngay chính Yến Xước cùng từng thừa nhận trong tờ giấy hưu thê!
Nhưng mười mấy năm qua ông ta không hề chạm vào Ninh thị?
Ai mà tin?
Khúc mắc này, ông ta muốn đâm thẳng vào lòng Yến Xước.
"Ngươi... Ngươi ngậm máu phun người!" Vân Như Tuyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch.
Yến Xước sao có thể không rõ ý đồ châm ngòi của Can Phong Đế? Ông nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười với nàng, sau đó quay đầu nhìn Can Phong Đế: "Bệ hạ đây là tức giận mất khôn, muốn châm ngòi tình cảm phu thê giữa chúng ta sao? Vậy thì phải làm bệ hạ thất vọng rồi, mười mấy năm, chúng ta vẫn như lúc ban đầu, không, hiện tại chúng ta càng thêm quý trọng và yêu thương lẫn nhau! Chỉ là bệ hạ..." Ông dừng một lát, "Cảm giác nhi tử cưới nữ nhi thân sinh của mình như thế nào? Còn nữa, Tam điện hạ chết trong tay Yến Phi, trong lòng bệ hạ khẳng định chịu không nổi đúng không?"
Nhắc tới chuyện của Lý Sướng và Yến Phi, Can Phong Đế liền muốn nôn ra máu, ánh mắt đầy lệ khí nhìn Yến Xước, quát: "Yến Xước, ngươi cố ý phải không? Ngươi cố ý gả Yến Phi gả cho Lý Sướng, để huynh muội chúng có quan hệ xác thịt, ngươi muốn trả thù trẫm có phải không?"
"Ta không có nhiều tâm tư đi quan tâm nhi tử và nữ nhi của người khác như vậy, đây là nhi tử của ngươi tự muốn cưới, hơn nữa cũng là ngươi và Ninh thị tạo nghiệt!" Nụ cười trên khóe miệng đã cởi bỏ, Yến Xước lạnh giọng, "Bệ hạ còn có tâm tư châm ngòi chuyện cũ, chi bằng vẫn là có lời công đạo với vi thần đi!"
Dứt lời, ông nhìn Uông công công đứng một bên.
Sắc mặt Uông công công trầm như mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đây...
Hôm nay tới thật sự là muốn lấy mạng ông ta sao?
Cho nên còn mang theo Vân Như Tuyết tới? Chính là vì để Vân Như Tuyết hết giận?
Nghĩ như vậy, trong lòng Can Phong Đế bất giác sợ hãi.
Hoàng cung đã bị Yến Xước nắm trong tay, vậy toàn bộ kinh thành? Không cần nghĩ, kinh thành khẳng định cũng bị Yến Xước không chế, đương nhiên còn có đại doanh bên kia.
Còn những tướng sĩ trấn thủ biên cương?
Người Chương gia đã chạy thoát, bọn họ ai có thể dẫn đầu lãnh binh về cứu giá?
Hơn nữa, gia quyến bọn họ trong kinh đều nằm dưới tay Yến Xước.
Nhận được tin thì đã sao, ở xa như vậy gấp gáp dẫn người trở về, chỉ sợ kẻ làm hoàng đế là ông ta cũng đã chết!
Càng nghĩ, Can Phong Đế càng sợ hãi.
Mà Ám Long Vệ bên người ông ta lần đó vì Chương Hoàng Hậu toàn bộ đã gọi ra, sau tất cả đều bị Yến Xước xử lý.
Hiện tại ông ta không phải là thịt nằm trên thớt, mặc Yến Xước chém giét sao?
Yến Xước sẽ giết ông ta thế nào?
Một ly rượu độc? Ba thước lụa trắng? Hay là một đao chém xuống?
Không, có thể là cho người lăng trì ông ta, cũng giống như bản thân muốn lăng trì Yến Xước, Yến Xước khẳng định cũng muốn thiên đao vạn quả mình!
Không, ông không muốn chết!
Nếu chết rồi, mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Chỉ cần tồn tại, hi vọng vẫn sẽ còn, ông có thể đoàn kết mọi người, sau đó thảo phạt Yến Xước! Chỉ cần tồn tại, ông mới có thể phục hưng Lý gia!
"Loạn thần tặc tử!" Can Phong Đế nắm chặt tay vịn trên ghế, nghĩ nghĩ một phen liền nhịn không được mà mắng, sau đó cắn răng nói, "Mấy năm nay trẫm chưa từng bạc đãi nàng, càng chưa từng hà khắc nàng một lần! Giang sơn Đông Lăng này trẫm cho ngươi, có điều ngươi phải để trẫm đi!"
"Để bệ hạ đi?" Yến Xước cười nhạo một tiếng.
"Đúng, thả trẫm đi! Ngươi cũng từng nói sẽ không muốn mạng của trẫm." Can Phong Đế cười lạnh, "Ngươi đừng tưởng rằng bản thân có thể đắc ý, thiên hạ này là thiên hạ của Lý gia ta, ngươi chỉ tạm thời thực hiện được ý đồ của mình mấy ngày thôi."
"Là tạm thời không cần!" Yến Xước có lòng tốt sửa lại câu nói của ông ta, "Còn về việc vi thần có thể làm mấy ngày, không nhọc bệ hạ lo lắng!"
Ai lo lắng hả! Can Phong Đế chán nản: "Ngươi hành thích hoàng đế, thông đồng với địch bán nước, Yến Xước, ngươi sẽ chết không được tử tế, sẽ bị ngàn vạn con dân Đông Lăng phỉ nhổ, tiếng xấu muôn đời!"
"Ta có chết tử tế hay không, có bị tiếng xấu muôn đời hay không còn chưa chắc chắn, có điều kết cục của bệ hạ ngài..." Rất nhanh sẽ biết! Yến Xước cười cười, đưa mắt nhìn thái giám, "Uông công công, hai đạo thánh chỉ này của bệ hạ..."
Hắn đi chiêu cáo là thích hợp nhất!
Uông công công quỳ xuống, còn chưa mở miệng, Can Phong Đế đã cả giận quát: "Nô tài chết bầm, ngươi từ khi nào biến thành chó săn của Yến Xước vậy hả?"
Uông công công chua xót dập đầu với Can Phong Đế ba cái: "Bệ hạ, thứ nô tài không thể tiếp tục hầu hạ ngài, xin đi trước một bước."
Dứt lời, hắn đứng dậy đập đầu vào cây cột kim bích huy hoàng bên cạnh, lập tức đầu rơi máu chảy ngã nhào xuống đất.
Can Phong Đế không chút biến sắc.
Yến Xước thở dài lắc đầu, gọi: "Người đâu."
Lập tức có mấy người tiến lên, quen thuộc đi tới long sàng, mở cơ quan.
"Yến Xước!" Can Phong Đế rống giận một tiếng, sau đó nhìn Vân như Tuyết, "Tiện nhân, là ngươi nói cho hắn biết đúng không? Tiện nhân, trẫm..."
Thanh âm đột nhiên im bặt, Can Phong Đế mở to hai mắt đỏ ngầu nhìn Yến Xước: "Yến Xước, ngươi muốn làm gì?"
"Muốn bệ hạ nếm thử cảm giác không được nhìn thấy ánh mặt trời!" Khóe miệng Yến Xước ngậm một nụ cười.
"Ngươi dám, ngươi dám!" Can Phong Đế muốn chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn, "Người đâu, cứu giá, cứu giá!"
Cái gì là nếm thử cuộc sống không thấy ánh mặt trời? Nếu cũng giống Vân Như Tuyết bị giam cầm mười mấy năm, ông còn có mạng để ra ngoài sao?
Yến Xước phất tay.
Có hai người lập tức tiến lên trực tiếp ném Can Phong Đế vào
Trước mặt đột nhiên tối sầm, Can Phong Đế vội thò tay chân mà bò ra ngoài: "Cứu giá, cứu giá!"
Còn chưa bò tới cửa, cơ quan đã truyền tới tiếng ầm ầm. Can Phong Đế tức giận quát: "Yến Xước, ngươi sẽ không chết không được tử tế! Tên nghịch tặc này, trẫm phải giết ngươi..."
Vừa nói, ông ta vừa đứng dậy, chuẩn bị đưa tay vặn mở cơ quan.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng vang ầm ầm.
Hình như có vật gì đó đã chặn ngay cửa! Đây là muốn chặt đứt đường sống của ông ta!
Can Phong Đế khẩn trương, vội duỗi tay vặn mở cơ quan, vừa vừa mở được một ít, tia sáng vừa lóe lên đi vào thì cánh cửa lại ầm ầm đóng lại.
Yến Xước nắm tay Vân Như Tuyết, phân phó: "Lấp kín, sau đó cùng Trọng Hoa Điện, thiêu rụi!"
"Vâng, tướng gia."
Yến Xước phân phó thêm vài câu rồi cùng Vân Như Tuyết rời khỏi Ung Dương Cung.
Can Phong Đế ở trong nghe rất rõ ràng, tức khắc trên trán nhiễm một tầng mồ hôi lạnh. Ông ta vội vàng vặn mở cơ quan, nhưng bên ngoài đã bị người ta lấp kín, nào có thể mở?
"Thả trẫm ra, đám loạn thần tặc tử các ngươi, trẫm phải giết các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!" Can Phong Đế tuyệt vọng mắng.
Yến hầu ngày càng khó chịu, cửa lại bị đè kín mít, rất nhanh truyền tới mùi khiến mũi phải sặc.
Thật đúng là phóng hỏa!
Can Phong Đế tức chết, vội đi vào trong.
Hừ, còn tưởng có thể giam cầm ông sao? Từ cửa khác ra ngoài là được!
Không ngờ, đường thông tới cửa khác đã bị đá lớn chặn lại.
Hai đầu gối Can Phong Đế mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Yến Xước này đúng là chặn hết đường, đây là muốn kẻ sống sờ sờ như ông phải chết đói sao? Trên người hiện tại còn trúng độc!
Làm sao bây giờ?
Ông không thể ngồi chờ chết như vậy!
Ngồi nghĩ một lúc, muốn đứng dậy dọn tảng đá kia, nhưng trên người đã không còn sức lực, ông ta chỉ đành nghỉ ngơi, trở về nơi khi trước giam cầm Vân Như Tuyết.
Trên bàn còn chút đồ ăn và nửa ấm trà.
Can Phong Đế tức giận tới duỗi tay hất ấm trà xuống đất: "Yến Xước, trẫm phải giết ngươi!"
Ấm trà chạm đất phát ra tiếng vang.
Sau, ông ta nhìn mấy cái điểm tâm, trong lòng lại dâng lên hi vọng. Ăn no rồi sẽ có sức đi chuyển mấy cục đá đó!
..........................
Thư tự nhận tội của Can Phong Đế khiến cả triều khiếp sợ.
Chẳng những thừa nhận việc đoạt thê tử của triều thần, chia rẽ một nhà ba người bọn họ, còn thừa nhận mấy năm mình hoang phế triều đình, xin lỗi tổ tông Lý gia, xin lỗi bá tánh Lý gia. Sau mấy lời xin lỗi, để muốn bù đắp tội lỗi của mình, ông ta đem cả Đông Lăng cho tiểu thư Yến gia làm của hồi môn, đồng thời để lại quốc thư.
Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện bị thiêu đốt sạch sẽ, người bên trong tất cả đều bị thiêu rụi.
Tuy vẫn có người hoài nghi, nhưng cung của hoàng đế đã cháy, bên dưới lại không có người thừa kế, tôn thất sớm đã không còn mấy ai, Lý gia không ai kế thừa, dưới tình thế này, bọn họ không thể không cúi đầu xưng thần.
Phi tần hậu cung càng không dám nói gì.
Lửa thiêu Ung Dương Cung và Trọng Hoa Điện một ngày một đêm mới tắt, trong đống tàn tích đó có người nghe được tiếng kêu khóc lóc thảm thiết, từ đó có lời đồn nội thị và cung nữ bị thiêu chết linh hồn không tan.
Phải qua mấy ngày, những tiếng kêu gào đó mới ngừng lại.
....................
Về của hồi môn này, Dung Hoa và Chu Hành đều kinh ngạc, có điều tâm ý của Yến Xước hai người cũng không cự tuyệt, dù sao cả một quốc gia bọn họ cũng không thể mang đi, tới lúc đó còn không phải nhờ Yến Xước cai quản và lo liệu sao?
Đột nhiên trở thành chủ nhân của Đông Lăng, sinh nhật kế tiếp của Dung Hoa có thể nói là vô cùng náo nhiệt, hơn nữa có phụ mẫu một lòng muốn bồi thường nuối tiếc mười mấy năm qua của nàng, vì vậy, yến tiệc xa hoa tới cực điểm.
Sinh nhật trôi qua, Đông Lăng còn rất nhiều việc phải xử lý, lúc này Chu Hành đã không cần phải tránh tị hiềm, cũng liền trở nên bận rộn.
Hôm nay, mắt thấy mặt trời xuống núi, Vân Như Tuyết liền cười nói: "Bọn họ cũng sắp về rồi." Dứt lời, bà phân phó nha đầu xuống bếp xem đồ ăn đã chuẩn bị thế nào.
Nha đầu tươi cười nhận lệnh.
Vân Như Tuyết quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Sao trễ thế này hai đứa nhỏ vẫn chưa về?"
Hiện tại là đầu tháng, Mạnh Phi Triệt theo lệ qua xem cửa hàng, Kiều Vũ Thần cũng cùng theo chơi! Trong lòng thoáng động, Dung Hoa vội phân phó Lưu Tô.
Lưu Tô vừa ra khỏi nhà liền mang một gả sai vặt vẻ mặt nôn nóng trở về.
[Hết quyển 3]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.