Chương 309: Đại kết cục (hoàn)
Tây Trì Mi
26/07/2020
Cung nữ dâng trà và điểm tâm xong liền lui xuống, Túy Đồng Lưu Tô canh giữ ở cửa, Lâm Hạ Lâm Thắng canh giữ bên ngoài.
Dung Hoa nói: "Không thể ngờ Kiều Vũ Đình lại đi theo Đại hoàng tử."
Chu Hành lại không hề kinh ngạc: "Nàng đừng lo lắng, vương phủ và Tiểu Lục, còn cả Đổng tướng quân đều đã sớm có chuẩn bị." Hơn nữa vân kỵ của y cũng đã ở kinh thành.
"Có chàng ở bên, thiếp không sợ." Dung Hoa cười đáp.
Chu Hành dịu dàng cười.
Hai người nói chuyện một lúc, có cung nữ phụng lệnh tới đưa bữa tối cho họ.
Lâm Thắng cẩn thận kiểm tra, xác định đồ ăn không có độc, Dung Hoa mới ăn một chút lót bụng, Chu Hành cũng chỉ ăn vài miếng.
Hai người vừa súc miệng, Tề Quý Phi, Lý Thục Phi và Phương Hoàng Hậu tới.
Còn cả Hàn Đức Phi được Chính Đức Đế lệnh La Bân trói người dẫn tới.
Lý Thục Phi lộ rõ nôn nóng trên mặt, bà lo cho nhi tử, con dâu và tôn tử ở ngoài cung.
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi nhìn Hàn Đức Phi chằm chằm, lửa giận trong mắt hai người đều bốc cháy lên.
Chính Đức Đế sai người mời Chu Hành và Dung Hoa qua chủ điện.
Thấy Dung Hoa và Chu Hành cũng ở đây, Lý Thục Phi vội kéo Dung Hoa qua hỏi thăm: "Hai người không bị thương chứ?"
"Nương nương yên tâm, chúng ta đều rất tốt." Dung Hoa cười trả lời.
"Thân mình ngươi nặng nề, sao lại tiến cung, nếu va chạm gì thì rất không tốt." Lý Thục Phi vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở Tịch Nhan Cung.
Dung Hoa cười nói: "Không sao."
Lý Thục Phi lại thở dài: "Lão Đại cũng thật ngoan độc, bệ hạ còn đang khỏe mạnh, hắn đã dám ép vua thoái vị, cũng không biết có xuống tay với một nhà ba người Tiểu Lục không..."
Đại hoàng tử ép vua thoái vị, mọi người đều sẽ nghĩ đến chuyện của Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử có liên quan tới hắn, đã có thể giết Tứ hoàng tử, phế Thất hoàng tử, vậy hắn sẽ bỏ qua cho Lục hoàng tử sao?
Dung Hoa nói: "Sẽ không sao, Tiểu Lục và vương gia sớm đã có sắp xếp."
"Ta là lo cho Mính Nhi và Chi Vũ, hai người họ chỉ là một nữ tử một trẻ em."
Dung Hoa nắm tay Lý Thục Phi.
Chu Hành ngồi cạnh Dung Hoa quay đầu nhìn Lý Thục Phi, nói: "Ta đã sớm dặn dò Tiểu Lục, nếu xảy ra chuyện gì, hắn lập tức đưa thê nhi tới vương phủ."
Dung Hoa nghe vậy, lập tức mỉm cười. Nếu bọn họ đoán không sai, Uyển Lăng công chúa sớm đã cấu kết với Đại hoàng tử, cho nên, Đại hoàng tử khẳng định biết nàng và chu Hành vào cung, chủ tử hai người họ không ở vương phủ, vậy Đại hoàng tử sẽ không lãng phí tinh lực cho người tới vương phủ, vì thế, Tằng Mính và Chu Chi Vũ qua đó vô cùng an toàn!
Ưu sầu trên mặt Lý Thục Phi cũng tiêu tán vài phần: "May là Tiểu Cửu sớm đã có chuẩn bị."
Chu Hành gật đầu.
Dung Hoa và Lý Thục Phi không nói nữa, ánh mắt hướng về Hàn Đức Phi bị trói quỳ trên mặt đất.
Hàn Đức Phi nức nở: "Bệ hạ, hoàng nhi từ nhỏ tính cách đôn hậu, lại là người hiếu thuận nhất, nó sao có thể làm ra chuyện này?"
"Trẫm hiểu lầm nó? Đôi mắt này chẳng lẽ cò nhận nhầm ngươi sao?"
"Bệ hạ, hoàng nhi chắc chắn bị ai đó xúi giục, nó vô tội." Hàn Đức Phi tiếp tục giải vây cho nhi tử.
"Vô tội?" Nghe vậy, Tề Quý Phi là người đầu tiên mất kiên nhẫn, đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Đức Phi, giáng một cái bạt tai, "Vô tội? Hãm hại thủ túc, ép vua thoái vị, Hàn Đức Phi ngươi đừng hòng nói bản thân không biết gì!" Chuyện lớn như vậy, mẫu thân họ không thương lượng trước sao? Ai tin? "Ta nghe nói vừa rồi thời điểm bệ hạ phái người qua phải tốn ít sức lực mới bắt được ngươi!"
Phương Hoàng Hậu cũng đứng dậy đi qua, cho Hàn Đức Phi hai cái tát: "Bổn cungn thật muốn xem các ngươi sẽ chết thế nào!"
"Ngươi không phải bị giam cầm sao? Sao dám kháng chỉ ra ngoài?" Hàn Đức Phi phun ra ngụm máu, hỏi.
"Cho dù bổn cung bị giam cầm thì cũng là hoàng hậu của bệ hạ, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung tới đây bệ hạ đương nhiên sẽ không truy cứu." Phương Hoàng Hậu căm hận nói.
"Được rồi, đều câm miệng cho trẫm!"
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi im miệng.
Hàn Đức Phi không khóc nửa, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ nhi tử thành công.
Đột nhiên có một tiếng vang lớn truyền tới, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Còn chưa hoàn hồn, La Bân người đầy máu tươi chạy vào điện các: "Bệ hạ, cổng lớn đã nổ, vi thần... Chống cự không được!"
"Cái gì!" Chính Đức Đế đứng lên, đi tới cạnh cửa.
Mọi người cũng vội đi theo.
Đền đuốc bên ngoài chiếu sáng khoảng sân rộng như ban ngày.
Đại hoàng tử và Kiều Vũ Đình dẫn người tới, theo sát phía sau họ là Lâm Luật đã biến mất nhiều ngày.
Bọn họ đã đánh giết tới nơi này, vậy còn bên ngoài? Dung Hoa không khỏi quay đầu nhìn Chu Hành.
"Không sao, bọn họ quen thuộc tình huống trong cung, là muốn bắt giặc bắt vua trước." Chu Hành bình tĩnh nói.
"Phụ hoàng." Đại hoàng tử dừng bước.
"Nghiệt tử!"
Đại hoàng tử một đường chém giết tới, tâm tình rất mơ hồ, hét lớn về phía Chính Đức Đế: "Phụ hoàng, ngài lớn tuổi rồi, long thể lại không tốt, vẫn là nghỉ ngơi đi."
"Nghiệt tử! Nếu ngươi biết hối cải, trẫm có thể cho ngươi một con đường sống."
"Phụ hoàng, Tứ hoàng đệ đã chết, Thất hoàng đệ lại như vậy, ngoại trừ nhi thần cũng chỉ còn Lục hoàng đệ, chẳng lẽ phụ hoàng muốn giao giang sơn này cho Lục hoàng đệ sao? Phụ hoàng, ngài yên tâm, nhi thần nhất định sẽ cần chính yêu dân, thống trị thiên hạ Đại Chu này thật tốt."
"Nghiệt tử, cho dù Tiểu Lục hồ nháo nó cũng không làm ra chuyện ép vua thoái vị!" Chính Đức Đế nổi trận lôi đình.
"Chu Ngạn Hoàn, có phải ngươi giết Lịch Nhi không?" Phương Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi.
"Mẫu hậu, nhi thần sẽ thay Tứ hoàng đệ hiếu kính người." Đại hoàng tử đáp.
Ánh mắt Phương Hoàng Hậu như muốn nứt ra, hai người Nhạn Hồi và Nhạn Nam giữ chặt bà ta, sợ bà ta kích động liền xông ra ngoài.
Tề Quý Phi kề trâm vàng lên cổ Hàn Đức Phi, kêu cung nữ kéo bà ta ra ngoài, lớn tiếng với Đại hoàng tử: "Chu Ngạn Hoàn, ngươi đầu hàng đi, bằng không bổn cung sẽ lấy mạng tiện nhân này!"
"Quý Phi nương nương, người mau thả mẫu phi ra, chuyện của Thất hoàng đệ không liên quan tới ta!" Đại hoàng tử vội nói.
Hắn chỉ quạt gió thêm củi, bản thân hắn không hề động thủ.
"Hay cho một câu không liên quan! Ngươi có dám nói một chút cũng không liên quan tới ngươi không?" Tề Quý Phi quát, trâm vàng đâm xuống, máu tươi lập tức chảy ra.
"Hoàng nhi, con không cần lo cho ta." Hàn Đức Phi lắc đầu.
"Mẫu phi."
"Đúng là mẫu tử tình thâm." Tề Quý Phi tàn nhẫn nhìn Đại hoàng tử, "Chu Ngạn Hoàn, nếu ngươi còn tiến lên trước một bước, bổn cung lập tức cho tiện nhân này ra đi."
"Điện hạ, đừng do dự." Kiều Vũ Đình thúc giục.
"Đó là mẫu phi của ta, là người sinh ta nuôi ta, ta sao có thể không màng sống chết của bà ấy." Đại hoàng tử quay đầu rống lớn với Kiều Vũ Đình một câu, sau đó nhìn Tề Quý Phi, nói, "Quý Phi nương nương, người cẩn thận một chút, đừng làm mẫu phi ta bị thương."
Kiều Vũ Đình nhíu mày, duỗi tay giật lấy cung tiễn trong tay Lâm Luật, sau đó đưa cho Đại hoàng tử.
Đây là muốn hắn tự tay bắn chết mẫu phi của mình? Đại hoàng tử trừng mắt nhìn Kiều Vũ Đình, không để ý tới hắn, nhìn Chính Đức Đế: "Phụ hoàng, nhi thần cũng vì suy nghĩ cho long thể của ngài!" Cho nên, ngài thoái vị đi!
"Hỗn trướng! Trẫm tuyệt đối không giao giang sơn Đại Chu này cho kẻ long lang dạ thú như ngươi!"
"Chẳng lẽ phụ hoàng muốn giao cho Lục hoàng đệ?" Đại hoàng tử nhìn Chu Hành và Dung Hoa, "Giao cho Lục hoàng đệ, phụ hoàng yên tâm sao?"
Lòng dạ đàn bà! Kiều Vũ Đình liếc nhìn Đại hoàng tử, duỗi tay đoạt cung tiễn, mũi tên như sao băng bắn về phía Hàn Đức Phi.
"Đừng, mẫu phi, người mau tránh ra." Đại hoàng tử kêu to.
Cả người bà ta bị trói thì sao có thể tránh, huống chi với thân thủ của Kiều Vũ Đình, mũi tên cắm thẳng ngay trán, Hàn Đức Phi dịu dàng nhìn Đại hoàng tử, khẽ cười: "Hoàng nhi nhất định phải làm minh quân." Sau đó bà ta ngã xuống.
"Kiều Vũ Đình!" Đại hoàng tử rống giận, "Ta giết ngươi."
Kiếm trong tay còn chưa đâm qua, kiếm của Kiều Vũ Đình đã đâm vào ngực hắn.
"Kiều Vũ Đình, ngươi..."
"Ta đã nhắc nhở điện hạ ngài rồi." Kiều Vũ Đình rút kiếm, "Điện hạ không cần lo lắng, trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn, Đức Phi nương nương, còn có thê tử và nhi nữ của ngài cũng đang ở dưới chờ ngài."
"Kiều Vũ Đình, ngươi... Tên lòng muông dạ thú, ngươi căn bản không vì giúp ta hoàn thành nghiệp lớn, ngươi... Ngươi là vì bản thân mình!" Đại hoàng tử ôm ngực.
"Hiện tại điện hạ có thể hiểu cũng coi như không là quỷ hồ đồ." Kiều Vũ Đình cười nói.
Nghe cháu trai cháu gái trong phủ Đại hoàng tử cũng gặp nạn, Chính Đức Đế đauu đầu không thôi.
Đại hoàng tử mở to hai mắt ngã xuống.
Chính Đức Đế tận mắt nhìn nhi tử bị giết, duỗi tay chỉ vào Kiều Vũ Đình: "Trẫm phải ngũ mã phanh thây ngươi!"
"Vậy bệ hạ cũng phải cần có cơ hội mới được." Kiều Vũ Đình khẽ cười, "Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này." Mọi thứ bên ngoài hắn đã bố trí ổn thỏa.
Chu Hành lạnh lùng nhìn hắn: "Thì ra kẻ đứng sau muốn ngư ông đắc lợi là Kiều Vũ Đình ngươi."
"Vương gia tán thưởng." Kiều Vũ Đình ôm quyền, ánh mắt dời sang Dung Hoa đứng bên cạnh y, "Có điều, nếu vương gia giao vương phi cho ta, ta đây có thể suy xét cho ngài một con đường sống." Nữ tử tuyệt sắc như vậy, giữ lại hậu cung cho mình cũng là chuyện tốt, huống hồ nàng còn có Đông Lăng! Còn về Chu Hành? Cho dù ân ái thì có thế nào? Phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp nạn tự mình bay đi, chẳng lẽ Chu Hành có thể vì nàng mà không cần tính mạng hay sao? Đương nhiên, thả Chu Hành rời đi, chỉ có thể phế y trước mới thả.
Dung Hoa đen mặt: "Si tâm vọng tưởng!"
Chu Hành cúi đầu nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng: "Buổi tối hay có kẻ nói mới, nàng đừng tức giận kẻo ảnh hưởng chính mình."
Sắc mặt Dung Hoa trở nên nhu hòa, gật đầu: "Chàng yên tâm, thiếp sẽ không vì chó sủa mà để trong lòng."
Kiều Vũ Đình nghe xong cũng không buồn bực, mỉm cười phất tay: "Ngoại trừ Chiêu vương phi, còn lại giết không cần hỏi.
"Hộ giá, hộ giá!" Chúng cung nữ nội thị thét chói tai
La Bân chỉ huy thị vệ hộ giá phía trước.
Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, ngay cả ánh đèn cũng mang màu đỏ như máu.
Dù sao Kiều Vũ Đình cũng dẫn theo nhiều người, La Bân rất nhanh không thể chống cự.
Chu Hành quay đầu nắm tay Dung Hoa, nói với Lý Thục Phi: "Mùi máu tươi quá nặng, hai người vào trong tránh chút đi, hoàng tẩu, phiền người chiếu cố nàng ấy."
Dung Hoa biết y muốn ra tay, gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Lý Thục Phi cũng nói: "Ta sẽ chiếu cố Dung Hoa, ngài yên tâm."
Chu Hành lại nhìn Dung Hoa: "Lát nữa ta tới đón nàng về nhà."
"Ừ." Dung Hoa cười gật đầu, đang định cùng Lý Thục Phi vào trong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân đồn dập.
Mọi người liền nhìn ra cổng lớn.
Kiều Vũ Đình không quay đầu, vẫn tự tin nhìn mọi người.
"Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ."
"Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ."
"Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ."
Ba người Lục hoàng tử, Đổng tướng quân, Đổng Trầm Chu cuối cùng cũng đến, trên mặt họ đều là máu, đủ có thể thấy vừa rồi bên ngoài chém giết thảm thiết thế nào.
Thấy Lục hoàng tử, Lý Thục Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Vũ Đình hoảng sợ quay đầu.
Sao có thể? Hắn đã sắp xếp mọi chuyện, cho dù có thuộc hạ của Đổng tướng quân, hộ vệ của Lục hoàng tử phủ và Chiêu Vương phủ, hộ vệ của hầu phủ và Đại hoàng tử phủ, còn cả Giang gia muốn đối phó họ cũng là dư dả. Trong tay Giang gia còn có năm ngàn tư binh, vì thế, đêm nay thắng lợi chắc chắn nằm trong tay hắn.
Chu Hành nhướng mày, Kiều Vũ Đình hắn cho rằng tư binh Giang gia có thể đánh thắng mọi thế lực, không gì cản nổi? Thiết vân kỵ của y cũng không phải người ăn chay!
Người của Kiều Vũ Đình rất nhanh đã bị tiêu diệt, Lâm Luật bị Đổng Trầm Chu bắt sống.
"Vương gia, công chúa mất rồi." Tình thế tốt lên, Trần Hiện vội chạy về phía Chu Hành, bẩm báo.
"Cái gì? Ngươi nói hoàng tỷ làm sao?" Chu Hành chấn động, lui một bước.
Dung Hoa vội nắm chặt tay y.
Mọi người vội tránh đường, Trần Hiện tới trước mặt Chu Hành, khổ sở nói: "Là Đại hoàng tử và Kiều Vũ Đình giết tất cả mọi người trong phủ công chúa, là Oanh Ca liều chết chạy ra ngoài báo tin."
"Hoàng tỷ đã nhiều năm không hỏi sự đời, tên bất hiếu kia sao có thể nhẫn tâm như vậy!" Chính Đức Đế thiết chút ngất xỉu.
Hai mắt Chu Hành đỏ lên, khàn giọng hỏi: "Hoàng tỷ còn nói gì không?"
"Công chúa nói năm đó Giang Nhị công tử bị Giang tướng quân bắn chết, công chúa nói... Tru di cửu tộc Giang gia."
Chu Hành gật đầu.
Chính Đức Đế nhìn Kiều Vũ Đình, nghiến răng: "Trẫm nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ngươi!"
Chu Hành khẽ cười với Dung Hoa, sau đó buông tay nàng, đi về phía trước vài bước, nhận lấy cung tiễn trong tay thị vệ.
Mũi tên thứ nhất bắn vào tay phải Kiều Vũ Đình.
"Có phải cái tay này giết hoàng tỷ không?"
Kiếm trong tay Kiều Vũ Đình rơi xuống đất, mắt thấy Chu Hành lại giương cung, hắn vội tránh né.
"Còn muốn chạy?"
Mũi tên thứ hai trực tiếp bắn lên đùi phải của hắn.
Kiều Vũ Đình đau đến nghiến răng dừng bước.
"Hay là cái tay này mưu hại hoàng tỷ?"
Lại một mũi tên bắn lên tay trái, sau đó từng mũi tên lại từng mũi tên, bụng, ngực, đùi trái, sau đó là cẳng chân, ước chừng bắn bảy mũi tên.
Bắn xong, Chu Hành ném cung xuống, quát: "Trước nhốt lại, nhớ kỹ, cẩn thận chiếu cố hắn."
Đây là không muốn hắn chết, nhưng lại không để hắn thoải mái! Có người hiểu ý, lập tức nhận lệnh: "Vâng."
Chính Đức Đế căm giận nói: "Bảy ngày sau, ngũ mã phanh thây!" Liếc nhìn Lâm Luật, ông ta lớn tiếng, "Hắn cũng vậy, bảy ngày sau, ngũ mã phanh thây!"
"Vâng, bệ hạ."
Bên ngoài có người xử lý, đám người Chính Đức Đế vào điện các.
Tâm kinh động phách, mọi người đều mệt mỏi.
"Hoàng nhi, con có bị thương không? Mính Nhi và Chi Vũ đâu? Vẫn an toàn chứ?" Lý Thục Phi nắm tay Lục hoàng tử, quan tâm hỏi.
"Mính Nhi và Chi Vũ đều ở phủ của tiểu hoàng thúc, bên đó không có phản quân, người yên tâm, bọn họ rất an toàn."
Lý Thục Phi cuối cùng cũng trút được gánh nặng: "Cả người đầy máu, con qua thiên điện tẩy rửa đi."
Lục hoàng tử gật đầu, qua thiên điện rửa mặt.
Mọi người vẫn đắm chìm trong màn máu me vừa rồi, không ai mở miệng nói chuyện.
Tuy trong điện các có đốt huân hương nhưng mùi máu tươi trong không khí quá nồng khiến Dung Hoa muốn nôn, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ ngồi dựa vào Chu Hành.
Chu Hành thấy nàng không thoải mái, nghĩ thế cục bên ngoài đã ổn định, muốn đưa nàng về vương phủ trước. Không ngờ y vừa đứng dậy, Chính Đức Đế ngồi ở trên đột nhiên ngã xuống.
Mọi người hoảng sợ: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng."
Trương công công vội kêu: "Thái y, mau truyền thái y."
Tuy Lâm Thắng ở ngay đó, nhưng Chu Hành không hề bảo hắn qua bắt mạch cho Chính Đức Đế.
Đám người Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi càng sẽ không nhắc đến.
Lý Thục Phi có nghĩ tới, nhưng tưởng tượng đến cảnh nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không may, Chu Hành có khả năng sẽ gặp phiền toái, vì thế không lên tiếng.
Cũng may vừa rồi đánh nhau, không ít người bị thương, thái y đã ở sẵn bên ngoài, cho nên vừa kêu liền có người vào.
Lục hoàng tử qua thiên điện rửa mặt cũng vội quay lại.
Bắt mạch một hồi, thái y nhíu mày.
"Thái y, bệ hạ thế nào? Có phải vì chịu kích thích không?" Phương Hoàng Hậu hỏi.
"Bệ hạ là mắc chứng máu trào ngược lên não." Thái y nghiêm túc trả lời.
Mọi người kinh hãi.
Dung Hoa suy nghĩ một hồi mới biết thái y nói gì. Là xuất huyết nào! Có nghĩa là, Chính Đức Đế sắp không xong rồi? Cũng đúng, trước vì Thất hoàng tử và Tứ hoàng tử mà chịu kích thích, thân thể sớm đã không khỏe, hôm nay lại gặp đả kích như vậy, khẳng định chịu không nổi.
Phương Hoàng Hậu vội nói: "Thái y phải chữa khỏi cho bệ hạ."
"Vi thần sẽ làm hết sức, có điều nương nương cũng hiểu chứng bệnh này hung hiểm..." Nói tới đây, ông ta thở dài.
Phương Hoàng Hậu quay đầu nhìn Lâm Thắng đứng cạnh Chu Hành: "Cửu hoàng đệ, bổn cung vừa thấy Lâm đại phu bên cạnh ngươi, bảo hắn bắt mạch cho hoàng huynh mình đi."
Chu Hành dặn dò Lâm Thắng một câu.
Lâm Thắng gật đầu, đi qua bắt mạch cho Chính Đức Đế, kết quả giống như lời thái y vừa nói.
Phương Hoàng Hậu phất tay.
Lâm Thắng khom người, lui ra ngoài.
Thái y kê đơn, lại cẩn thận thi châm cho Chính Đức Đế.
Qua một hồi, Chính Đức Đế tỉnh lại.
"Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào rồi?" Phương Hoàng Hậu hỏi.
Chính Đức Đế không trả lời bà ta, mà nhìn thái y, hỏi: "Trẫm làm sao vậy?"
Thái y không dám giấu diếm, trả lời đúng sự thật.
Đầu Chính Đức Đế đau như muốn nứt ra, mọi thứ trước mắt đã có chút mơ hồ, xem ra bản thân không còn nhiều thời gian!
Chính Đức Đế nhìn Lục hoàng tử đứng cạnh, nghĩ đến hiện tại chỉ còn đứa con trai này có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, ông ta càng đau đầu! Tiểu tử không đàng hoàng này, hắn làm hoàng đế, liệu có phải sẽ biến giang sơn Đại Chu hay không? Hơn nữa phía sau còn có một Chu Hành!
Nói là Chu Hành đang dạy dỗ tiểu tử thúi này, nhưng ai biết y có mục đích gì? Tiểu tử thúi này quá tín nhiệm y! Cũng may, vẫn còn hậu chiêu!
"Tiểu Lục, con qua đây." Chính Đức Đế vẫy tay với Lục hoàng tử.
"Vâng, phụ hoàng."
"Giang sơn Đại Chu này, tương lai giao cho con." Chính Đức Đế cố gắng muốn nhìn rõ nhi tử trước mặt.
"Phụ hoàng, ngài vẫn còn khỏe, sao lại nói như vậy!" Lục hoàng tử gấp giọng.
"Nghe phụ hoàng nói, cố gắng trị vì giang sơn này."
"Phụ hoàng, nhi thần không cần! Phụ hoàng ngài đừng hiểu lầm, mấy ngày nay con theo tiểu hoàng thúc học tập là vì con thích tiểu hoàng thúc, vì thế tình nguyện đi theo thúc ấy, phụ hoàng ngài đừng nghĩ nhiều!"
Người ta vì cái ghết này mà thủ túc tương tàn, chuyện giết cha cũng có thể làm ra, tiểu tử thúi này thế mà tránh như rắn rết! Giao giang sơn này cho hắn, Chính Đức Đế thật sự không yên tâm: "Đây là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ?" Ép hắn nhận giang sơn này, hắn mới nhận sao?
Tiểu tử thúi này! Sắc mặt Lý Thục Phi trắng bệch, vội kéo tay Lục hoàng tử: "Tiểu Lục, phụ hoàng con không khỏe, con còn chọc giận ngài ấy, mau xin lỗi phụ hoàng mình!" Sau đó, bà cười nói với Chính Đức Đế, "Bệ hạ, Tiểu Lục là hi vọng ngài khỏe lại, sống lâu trăm tuổi."
Bà cũng cảm thấy nhi tử của mình không hợp làm hoàng đế! Lý Thục Phi nhìn Chu Hành bên cạnh, mím môi nuốt lời định nói trở về. Lời tức chết bệ hạ như vậy, nhi tử có lá gan nói, nhưng bà không dám!
"Phụ hoàng, nhi thần không phải cố ý chọc giận ngài." Lục hoàng tử nói, "Những lời này của nhi thần là thật lòng, hơn nữa, Thất hoàng tử nhất định có thể khỏe lại."
Tề Quý Phi thích lời này, hai mắt liền sáng ngời.
Phương Hoàng Hậu tỏ vẻ trào phúng: "Thật không ngờ kết quả là, một đám người bạc đầu chúng ta tính toàn đều vì lót đường cho Tiểu Lục." Thời điểm nói chuyện, bà ta dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Chu Hành và Dung Hoa.
Chu Hành và Dung Hoa không muốn nhúng tay vào việc này, cho nên làm như không thấy.
Phương Hoàng Hậu lạnh giọng: "Có điều đến lúc đó Tiểu Lục cũng là làm hỉ phục cho kẻ khác."
"Mẫu hậu, người có ý gì?" Chính Đức Đế đang bệnh, Lục hoàng tử không dám chọc giận ông ta, cho nên cân nhắc một hồi mới hỏi ra câu này, "Một đám các ngươi đều muốn leo lên cái ghế kia, đừng tưởng ai cũng giống các ngươi."
Phương Hoàng Hậu cắn răng, nhìn Lục hoàng tử chằm chằm: "Tiểu tử thúi, ngươi tưởng người ta thật lòng đối tốt với ngươi sao? Nếu biết năm đó ngươi đã làm gì y, suy nghĩ muốn giết ngươi chắc chắn có!"
Lục hoàng tử ngây ra, quay đầu nhìn Chu Hành.
Chu Hành cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
"Mẫu hậu, người có phải quá thương tâm nên đầu óc hồ đồ rồi không?"
Phương Hoàng Hậu quét mắt nhìn người hầu hạ trong phòng, đợi những kẻ không liên quan rời khỏi, bà ta tiếp tục: "Tiểu hoàng thúc ngươi hiếu kính từ nhỏ sao lại phải đi Thương Châu? Mấy năm trước thời điểm y trở về, ngươi có nhớ y mang bệnh nặng trong người không? Đây đều do Tiểu Lục ngươi ban tặng."
Lục hoàng tử không khỏi nhíu mày.
Trong lòng Lý Thục Phi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội nói: "Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ còn đang bệnh, có chuyện gì để sau hãy nói."
"Sao hả? Sợ? Không dám nghe?" Phương Hoàng Hậu châm chọc, lại nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, ngài là người rõ nhất, vẫn là tự ngài nói với Tiểu Lục đi."
Dung Hoa nghĩ nghĩ, tâm trạng không khỏi căng thẳng, quay đầu nhìn Chu Hành. Nếu đúng như nàng nghĩ, người coi Chu Hành là thần tượng, tính cách rộng rãi như Lục hoàng tử phải thừa nhận sao đây?
Chu Hành gật đầu với nàng, nói với Lục hoàng tử: "Tiểu Lục, phụ hoàng cháu nói đúng, hiện tại cháu nên gánh vác thiên hạ Đại Chu này rồi."
"Chú cháu hai người đúng là cảm động." Phương Hoàng Hậu nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, ngài thật sự yên tâm?" Con trai bà chết thảm, mà Tiểu Lục không có tư chất này lại có thể chờ bước lên hoàng vị! Chu Ngạn Hủ sao lại có mệnh tốt như vậy! Quá không cam lòng!
Chính Đức Đế ôm trán, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Lục hoàng tử nhảy dựng lên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu hoàng thúc đi Thương Châu, sau mang bênh nặng trở về là vì con sao? Phụ hoàng, ngài nói con biết, rốt cuộc là chuyện gì, bằng không giang sơn này giao cho nhi thần, nhi thần sẽ đưa cho bảo bảo của tiểu hoàng thúc làm lễ vật."
"Hoang đường! Đồ bất hiếu nhà ngươi! Có phải muốn trẫm tức chết ngươi mới cam tâm đúng không!" Chính Đức Đế tức giận đến tay chân run rẩy.
"Bệ hạ bớt giận." Lý Thục Phi lo lắng.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nói đi."
"Bệ hạ, ngài nói cho Lục hoàng tử biết đi."
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người quay đầu.
Lạc Ngưng dáng người uyển chuyển đi đến.
"Lạc Ngưng." Thấy bà, Chính Đức Đế liền mỉm cười, "Sao nàng lại tới đây? Vừa rồi ở Ngự Thư Phòng có an toàn không? Có dọa dến nàng không?"
"Tạ bệ hạ quan tâm, không có." Lạc Ngưng đi đến trước mặt ông ta, "Nô tỳ nghe nói ngài bị bệnh, lo cho ngài, vì thế mới đến thăm." Nếu không phải biết ông ta bệnh nặng, sợ bản thân không còn gặp lại ông ta, bà sao phải gấp gáp đến đây?
Phương Hoàng Hậu, Tề Quý Phi và Lý Thục Phi như nhìn thấy quỷ, Tề Quý Phi buột mệng hỏi: "Liễu Lạc Ngưng, sao ngươi còn sống?" Không phải nên chết rồi sao?
Ba người Phương Hoàng Hậu nhìn Chính Đức Đế, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Hậu viện Ngự Thư Phòng là cấm địa, thì ra vì đây là chỗ ông ta giấu người!
Phương Hoàng Hậu đột nhiên bật cười: "Ha ha ha, mọi người đều là kẻ ngốc." Mấy năm nay, chúng phi tần ở hậu cung không ngừng tranh sủng, nhưng trái tim Chính Đức Đế lại dành cho người kia!
Dung Hoa không quen biết bà ấy, quay đầu chỉ thấy Chu Hành kinh ngạc nhìn Lạc Ngưng: "Dì?"
Dì? Dung Hoa kinh ngạc? Y còn có dì sao?
"Đừng gọi ta là dì!" Sắc mặt Lạc Ngưng trầm xuống, thét chói tai về phía Chu Hành, "Ta hận ngươi, hận mẫu tử các ngươi, sao ngươi còn chưa chết, sao ngươi không chết đi! Mệnh của ngươi sao lại tốt như vậy, thuốc độc cũng không độc chết ngươi!"
"Dì." Bề ngoài Chu Hành vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã mang chút đau xót, "Tại sao?"
"Tại sao?" Lạc Ngưng hét lên, "Ta rõ ràng đã có người mình thích, nhưng mẫu phi ngươi lại vì củng cố thánh sủng mà hại ta, biến ta thành công cụ của ả!"
"Dì, dì hận chúng ta, cho nên... Cái chết của mẫu phi có liên quan tới dì đúng không?"
"Ả ích kỷ, vì ả mà cả đời ta bị hủy hoại, ả đáng chết!"
Chu Hành nắm chặt hai tay hận không thể lập tức báo thù cho mẫu thân: "Người kia là ông ta đúng không?" Y lạnh lùng nhìn CHính Đức Đế, "Người này là người dì thích? Một kẻ giết hại phụ thân thân sinh của mình!"
Dung Hoa nghe vậy liền giữ chặt cánh tay y. Quá khứ đã qua rồi, hiện tại có nàng, có nàng ở bên cạnh y.
Ngoại trừ Phương Hoàng Hậu, nhóm người Lý Thục Phi, Tề Quý Phi và Lục hoàng tử đều hoảng sợ.
Lục hoàng tử không tin mà nhìn Chính Đức Đế, lẩm bẩm: "Phụ hoàng, hôm nay chẳng lẽ là Đại hoàng huynh học từ ngài?"
Chính Đức Đế tức giận tới lung lay sắp đổ, chỉ vào Chu Hành: "Nói bậy!"
"Hoàng huynh, hôm đó ta ở tẩm điện của phụ hoàng, hai mắt ta nhìn thấy rõ ràng. Hôm nay ngươi bị nhi tử của mình ép vua thoái vị, trong lòng ngươi rốt cuộc có cảm nhận gì?"
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Lục hoàng tử từ lời họ nói chậm rãi tìm ra manh mối: "Cho nên, mấy năm trước tiểu hoàng thúc không phải bị bệnh, mà là trúng độc?"
"Độc đó là ngươi hạ!" Liễu Lạc Ngưng khẽ cười.
"Không thể nào! Ngươi gạt ta!"
"Chẳng lẽ ngươi không nhớ sao? Lúc nhỏ ngươi thích chạy theo sau tiểu hoàng thúc của mình, người hầu hạ y đều rất cẩn thận, muốn hạ độc y không hề dễ dàng, có điều, ngươi lại có thể, tuy y thường xuyên trêu cợt ngươi, nhưng cũng rất để ý tới ngươi, đồ ngươi cho y ăn, y đương nhiên sẽ ăn, vì phụ hoàng ngươi mới lợi dụng ngươi hạ động tiểu hoàng thúc của ngươi! Sau là cô mẫu ngươi vì cứu y mà đưa y tới Thương Châu." Liễu Lạc Ngưng giải thích.
"Phụ hoàng." Lục hoàng tử mang hốc mắt hồng hồng nhìn Chính Đức Đế, "Là thật sao?"
Chính Đức Đế gật đầu: "Cho nên, sau này ngươi đừng dễ dàng tin vào người khác, cố gắng trị vị giang sơn Đại Chu này." Lúc trước muốn diệt trừ Chu Hành nên mới hạ độc, hiện tại không ngờ chỉ còn Lục nhi tử là người thích hợp thừa kế ngôi vị hoàng đế, vì chuyện này, giữa họ chắc chắn sẽ có khoảng cách, đề phòng lẫn nhau, từ giờ phút này, nhi tử sẽ không tin tưởng y như trước.
"Tiểu hoàng thúc, xin lỗi." Lục hoàng tử như con thú bị thương nhìn Chu Hành, nức nở.
Chu Hành khẽ cười: "Tiểu Lục, không phải, bọn họ đều nói bậy, cháu đừng tin bọn họ, độc người ta trúng lúc ở Thương Châu."
"Tiểu hoàng thúc, xin lỗi, đều do cháu, khiến người chịu khổ nhiều năm như vậy, đều là lỗi của cháu." Nghĩ đến tiểu hoàng thúc tuổi còn nhỏ đã đến Thương Châu, thời điểm trở về thái y cũng nói y chỉ sống được mấy năm, trái tim Lục hoàng tử liền đau như cắt.
"Hoàng Thượng, năm đó Tiểu Lục còn chưa sáu tuổi, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả nó ngài cũng lợi dụng?" Lý Thục Phi ôm nhi tử, oán hận chất vấn Chính Đức Đế.
Đây là nhi tử thân sinh của ông ta, ông ta sao có nhẫn tâm lợi dụng một đứa nhỏ như vậy! Hắn từ nhỏ đã thích tiểu hoàng thúc của mình, biết vì mình mà y thân trúng kịch độc phải đến Thương Châu xa xôi, thiếu chút mất mạng, hiện tại hắn chắc chắn rất đau lòng, rất áy náy, rất hối hận.
"Nó là nhi tử của trẫm, có thể làm việc cho trẫm, nó nên cảm thấy vinh hạnh!"
"Tiểu Lục, ngươi đừng như vậy, năm đó ngươi chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, cái gì cũng không biết, đây không phải lỗi của ngươi." Dung Hoa nhẹ giọng, "Hơn nữa, không phải tiểu hoàng thúc của ngươi hiện tại đã khỏe rồi sao?"
"Tiểu Lục!" Chu Hành vỗ vai hắn.
"Tiểu Lục, ngươi làm trữ quân, xem bộ dáng khóc sướt mướt của mình đi!" Chính Đức Đế tỏ vẻ không vui.
"Phụ hoàng, con nói ngài biết, ngôi vị hoàng đế này con không ngồi, ngài để tiểu hoàng thúc làm hoàng đế đi." Lục hoàng tử lớn tiếng, "Cho dù ngài đưa cho, nhi tử cũng sẽ giao giang sơn này cho tiểu hoàng thúc!"
"Tên hỗn trướng này!" Chính Đức Đế tức giận đến muốn bóp chết hắn.
"Chỉ tại Kính Huệ công chúa năm đó xen vào việc của người khác!" Liễu Lạc Ngưng thở dài.
"Bệ hạ, thì ra nhiều năm như vậy người ngài thích là ả ta." Tề Quý Phi u oán nhìn Chính Đức Đế.
Liễu Lạc Ngưng đỏ mặt, ánh mắt không ngăn được ý cười.
Tề Quý Phi cảm thấy vô cùng chướng mắt: "Liễu Lạc Ngưng, ngươi cho rằng bệ hạ thích ngươi đến vậy sao?" Bà ta được sủng ái nhiều năm như thế thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
"Đều lui đi, trẫm mệt rồi."
"Quý Phi nương nương nói như vậy là có ý gì?" Liễu Lạc Ngưng hỏi.
"Năm đó ngươi lên long sàn không phải lỗi của tỷ tỷ ngươi, là bệ hạ! Tỷ tỷ ngươi thật lòng muốn tìm cho người một hôn sự tốt." Tề Quý Phi cười nói.
Sắc mặt Liễu Lạc Ngưng trắng bệch, mở to hai mắt nhìn Chính Đức Đế: "Bệ hạ, là thế sao? Là ngài tính kế thiếp, không phải tỷ tỷ?"
"Đều là chuyện của trước kia, không phải chúng ta đã nói đừng nhắc lại sao?"
"Là ngài khiến ta hiểu lầm tỷ tỷ, khiến ta tự tay giết chết tỷ tỷ ruột của ta." Liễu Lạc Ngưng hối hận nhìn Chu Hành, "Tiểu Cửu, dì xin lỗi cháu."
Chu Hành xoay người lấy kiếm trang trí treo trên tường, rút kiếm khỏi vỏ, đâm về phía Liễu Lạc Ngưng: "Ngươi xuống dưới tạ lỗi với mẫu phi đi." Tuy dùng để trang trí, nhưng giết một người vẫn dư dả!
Lý Thục Phi đứng cạnh vội duỗi tay đoạt lấy kiếm trong tay Chu Hành: "Ngài dù sao cũng gọi bà ta một tiếng dì, đó là trưởng bối của ngài, một kiếm này, để ta." Dứt lời, bà đâm kiếm tới, sau đó run rẩy buông tay.
"Lạc Ngưng." Chính Đức Đế đau lau kêu.
Liễu Lạc Ngưng nhìn Chu Hành, hoàn toàn không để ý Chính Đức Đế: "Nếu đã như vậy, Tiểu Cửu, cháu đừng hận dì, cháu cứ coi dì đã chết mười mấy năm trước đi."
"Lạc Ngưng, không phải, nàng nghe trẫm giải thích." Chính Đức Đế căng thẳng, xoay người lảo đảo từ trên giường xuống đất, đi tới ôm Liễu Lạc Ngưng vào lòng, "Nàng nghe trẫm giải thích."
Liễu Lạc Ngưng tuy có dung mạo xuất chúng, nhưng bà trước nay yêu hận đều rất rõ ràng, nghe ông ta nói, bà nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Bây giờ giải thích còn tác dụng sao? Giải thích, có thể làm tỷ tỷ của ta sống lại sao?"
Chính Đức Đế nghẹn lời.
Mãi tới khi ra đi, Liễu Lạc Ngưng vẫn không mở mắt nhìn Chính Đức Đế một lần.
Chính Đức Đế bi ai ôm lấy thi thể của bà, phun ra ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều mệt mỏi, Phương Hoàng Hậu nói với Chu Hành: "Trong cung rất loạn, sau này còn cần ngươi và Tiểu Lục giải quyết, ngươi trước đưa đệ muội về đi." Bà ta lại nói với Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi, "Các ngươi cũng về đi, đêm nay bổn cung ở lại nơi này."
Mọi người gật đầu, cáo lui.
Chu Hành đưa Dung Hoa trở về, sau đó quay lại hoàng cung.
Tằng Mính vẫn chưa ngủ, biết Dung Hoa đã về, nàng liền vội qua hỏi thăm tình hình Lục hoàng tử.
Dung Hoa kể lại mọi chuyện với nàng: "Lục hoàng tử không bị thương, ngươi đừng lo lắng."
Tằng Mính gật đầu.
Dung Hoa nghĩ nghĩ, quyết định kể chuyện năm đó Chính Đức Đế lợi dụng Lục hoàng tử hạ độc Chu Hành với nàng: "Ngươi và hài tử cố ở cạnh hắn nhiều một chút, từ từ giúp hắn thông suốt."
Tằng Mính bật khóc: "Chàng nhất định thương tâm đến chết."
Dung Hoa vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, bản thân hắn sẽ hiểu ra."
Thấy Dung Hoa mệt mỏi, Tằng Mính liền đứng dậy về phòng của mình.
Biết Lâm Luật cũng tham dự chuyện ép vua thoái vị, trước khi bị bắt, Lâm Thái Hậu cùng Lâm Nhược đã tự vẫn.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Dung Hoa thật sự rất mệt mỏi, tắm gội ăn một ít liền leo lên giường, ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau. Tỉnh dậy không thấy Chu Hành bên cạnh, nàng biết y lúc này rất bận, vì thê an tâm ở lại trong phủ.
Hoàng hôn, trong cung vang lên chuông tang, Chính Đức Đế hoăng, toàn bộ kinh thành đều treo lụa trắng.
Nước một ngày không thể không vua, Chính Đức Đế không để lại di chiếu, Lục hoàng tử lại toàn lực ủng hộ Chu Hành. Ngày hai tháng mười một này, Chu Hành đăng cơ, phong Yến thị Dung Hoa làm Hoàng Hậu. Tiếp theo, Chu Hành phong thưởng cho các quan viên có công trong vụ đàn áp Đại hoàng tử ép vua thoái vị, đồng thời xử lý những kẻ mưu phản. Đứng mũi chịu sào chính là Kiều gia, Giang gia, Lâm gia và Hàn gia!
Năm mới năm nay mọi người đều trải qua đơn giản. Qua Tết Âm Lịch, chưa đến mười lăm, Phương Hoàng Hậu được tôn làm Thái Hậu dẫn theo phi tần của tiên đế đến chùa của hoàng gia mang tóc tu hành.
Mười lăm tháng hai, ngày trăm hoa đua nở, lâm triều được một nửa, một cung nữ trộm nháy mắt với tổng quản nội thị Lý công công, Lý công công lặng lẽ lui ra, nghe cung nữ thì thầm một câu. Lý công công vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Chu Hành: "Bệ hạ, nương nương phát động."
Chu Hành ngây ra một lát, sau đó đứng dậy đi về hướng Nguyệt Hoa Cung, để lại văn võ cả triều hai mặt nhìn nhau.
Cung nữ và ma ma của Nguyệt Hoa Cung tới tới lui lui vội vàng, từng bồn nước ấm được đưa vào trong, từng bồn máu loãng được đưa ra ngoài. Chu Hành nhìn đến trái tim thắt chặt, nếu không phải Ánh cô cô bảo đảm sẽ không có việc gì, y đã trực tiếp vọt vào trong. Gần tới hoàng hôn, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, nương nương hạ sinh một tiểu công chúa."
"Thưởng!" Chu Hành bỏ lại một chữ, trực tiếp vào trong.
Trong phòng, cung nữ và ma ma vừa thay y phục cho Dung Hoa, thu dọn đồ đạc, thấy y xông tới, lập tức hoảng sợ không biết phải làm sao.
Chu Hành phất tay, sau đó đi đến bên giường, nhìn sắc mặt Dung Hoa tái nhợt, xung quanh còn có mùi máu tươi, không khỏi lo lắng: "Nương nương nàng ấy sao vậy?"
"Bệ hạ yên tâm, nương nương mệt nên ngủ rồi." Ánh cô cô trả lời.
Chu Hành gật đầu, ngồi bên mép giường, cúi đầu hôn trán Dung Hoa.
"Bệ hạ." Thạch ma ma hớn hở ôm tiểu công chúa tới."
Chu Hành nhìn hài tử, trái tim mềm mại không thôi: "Để trẫm ôm một cái."
Thạch ma ma kiên nhẫn dạy y, rất nhanh Chu Hành đã nắm được điểm quan trọng, vô cùng cẩn thận ôm hài tử vào lòng, ôm một lúc mới để Thạch ma ma đặt vào trong nôi, sau đó dẫn người lui xuống.
"Thiên Trạch." Dung Hoa mở mắt.
Chu Hành cúi đầu hôn nàng: "Anh Anh, vất vả rồi."
Dung Hoa theo bản năng sờ bụng: "Hài tử đâu?"
"Tiểu công chúa của chúng ta đang ngủ." Chu Hành chỉ về phía nôi, đứngg dậy, "Ta ôm nó lại cho nàng xem."
Chu Hành cẩn thận ôm hài tử tới, Dung Hoa duỗi tay muốn nhận.
"Nàng vừa mới sinh, không thể mệt, ta ôm nàng xem."
Dung Hoa nhìn nữ nhi, trái tim như có gì đó lấp đầy: "Chàng đặt tên cho nó chưa?" Kỳ thật nàng biết Chu Hành sớm đã chọn được tên, nam nữ đều có.
"Trường Ninh, Chu Trường Ninh, nhũ danh A Bảo." Chu Hành nhẹ giọng, "Anh Anh thấy hay không?"
Trường Ninh cả đời an bình, A Bảo là bảo bối của phu thê bọn họ. Dung Hoa nhìn y, gât đầu cười: "Rất hay!"
Tác giả: Ngay từ đầu đã có ám chỉ nha, Dung Hoa ở Diệp gia đứng thứ năm, Chu Hành đứng hàng thứ chín, ngôi cửu ngũ, hơn nữa với tài lực và thực lực của họ, ai làm hoàng đế có thể không phòng bị? Đương nhiên Lục hoàng tử là ngoại lệ, nhưng tương lai con trai của Lục hoàng tử thì sao? Đáng thương nhất là Kính Huệ công chúa, bà dũng cảm, thông minh, trượng nghĩa, quyết đoán, nhưng cả đời lại cô độc, còn chết dưới tay tên cặn bã Kiều Vũ Đình, tuy lúc trước vì chuyện của Giang Uy mà oán giận bà, nhưng bà là người ở thời đại này, hơn nữa bà cũng thật lòng muốn tốt cho Chu Hành và Dung Hoa, đột nhiên cảm thấy bà cũng có rất nhiều chuyện xưa, thân là công chúa, còn cả Giang Trình người bà thích là nam tử anh minh thần võ, CP tướng gia, còn cả mẫu thân mỹ lệ của vương gia ta.
Dung Hoa nói: "Không thể ngờ Kiều Vũ Đình lại đi theo Đại hoàng tử."
Chu Hành lại không hề kinh ngạc: "Nàng đừng lo lắng, vương phủ và Tiểu Lục, còn cả Đổng tướng quân đều đã sớm có chuẩn bị." Hơn nữa vân kỵ của y cũng đã ở kinh thành.
"Có chàng ở bên, thiếp không sợ." Dung Hoa cười đáp.
Chu Hành dịu dàng cười.
Hai người nói chuyện một lúc, có cung nữ phụng lệnh tới đưa bữa tối cho họ.
Lâm Thắng cẩn thận kiểm tra, xác định đồ ăn không có độc, Dung Hoa mới ăn một chút lót bụng, Chu Hành cũng chỉ ăn vài miếng.
Hai người vừa súc miệng, Tề Quý Phi, Lý Thục Phi và Phương Hoàng Hậu tới.
Còn cả Hàn Đức Phi được Chính Đức Đế lệnh La Bân trói người dẫn tới.
Lý Thục Phi lộ rõ nôn nóng trên mặt, bà lo cho nhi tử, con dâu và tôn tử ở ngoài cung.
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi nhìn Hàn Đức Phi chằm chằm, lửa giận trong mắt hai người đều bốc cháy lên.
Chính Đức Đế sai người mời Chu Hành và Dung Hoa qua chủ điện.
Thấy Dung Hoa và Chu Hành cũng ở đây, Lý Thục Phi vội kéo Dung Hoa qua hỏi thăm: "Hai người không bị thương chứ?"
"Nương nương yên tâm, chúng ta đều rất tốt." Dung Hoa cười trả lời.
"Thân mình ngươi nặng nề, sao lại tiến cung, nếu va chạm gì thì rất không tốt." Lý Thục Phi vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở Tịch Nhan Cung.
Dung Hoa cười nói: "Không sao."
Lý Thục Phi lại thở dài: "Lão Đại cũng thật ngoan độc, bệ hạ còn đang khỏe mạnh, hắn đã dám ép vua thoái vị, cũng không biết có xuống tay với một nhà ba người Tiểu Lục không..."
Đại hoàng tử ép vua thoái vị, mọi người đều sẽ nghĩ đến chuyện của Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử có liên quan tới hắn, đã có thể giết Tứ hoàng tử, phế Thất hoàng tử, vậy hắn sẽ bỏ qua cho Lục hoàng tử sao?
Dung Hoa nói: "Sẽ không sao, Tiểu Lục và vương gia sớm đã có sắp xếp."
"Ta là lo cho Mính Nhi và Chi Vũ, hai người họ chỉ là một nữ tử một trẻ em."
Dung Hoa nắm tay Lý Thục Phi.
Chu Hành ngồi cạnh Dung Hoa quay đầu nhìn Lý Thục Phi, nói: "Ta đã sớm dặn dò Tiểu Lục, nếu xảy ra chuyện gì, hắn lập tức đưa thê nhi tới vương phủ."
Dung Hoa nghe vậy, lập tức mỉm cười. Nếu bọn họ đoán không sai, Uyển Lăng công chúa sớm đã cấu kết với Đại hoàng tử, cho nên, Đại hoàng tử khẳng định biết nàng và chu Hành vào cung, chủ tử hai người họ không ở vương phủ, vậy Đại hoàng tử sẽ không lãng phí tinh lực cho người tới vương phủ, vì thế, Tằng Mính và Chu Chi Vũ qua đó vô cùng an toàn!
Ưu sầu trên mặt Lý Thục Phi cũng tiêu tán vài phần: "May là Tiểu Cửu sớm đã có chuẩn bị."
Chu Hành gật đầu.
Dung Hoa và Lý Thục Phi không nói nữa, ánh mắt hướng về Hàn Đức Phi bị trói quỳ trên mặt đất.
Hàn Đức Phi nức nở: "Bệ hạ, hoàng nhi từ nhỏ tính cách đôn hậu, lại là người hiếu thuận nhất, nó sao có thể làm ra chuyện này?"
"Trẫm hiểu lầm nó? Đôi mắt này chẳng lẽ cò nhận nhầm ngươi sao?"
"Bệ hạ, hoàng nhi chắc chắn bị ai đó xúi giục, nó vô tội." Hàn Đức Phi tiếp tục giải vây cho nhi tử.
"Vô tội?" Nghe vậy, Tề Quý Phi là người đầu tiên mất kiên nhẫn, đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Đức Phi, giáng một cái bạt tai, "Vô tội? Hãm hại thủ túc, ép vua thoái vị, Hàn Đức Phi ngươi đừng hòng nói bản thân không biết gì!" Chuyện lớn như vậy, mẫu thân họ không thương lượng trước sao? Ai tin? "Ta nghe nói vừa rồi thời điểm bệ hạ phái người qua phải tốn ít sức lực mới bắt được ngươi!"
Phương Hoàng Hậu cũng đứng dậy đi qua, cho Hàn Đức Phi hai cái tát: "Bổn cungn thật muốn xem các ngươi sẽ chết thế nào!"
"Ngươi không phải bị giam cầm sao? Sao dám kháng chỉ ra ngoài?" Hàn Đức Phi phun ra ngụm máu, hỏi.
"Cho dù bổn cung bị giam cầm thì cũng là hoàng hậu của bệ hạ, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung tới đây bệ hạ đương nhiên sẽ không truy cứu." Phương Hoàng Hậu căm hận nói.
"Được rồi, đều câm miệng cho trẫm!"
Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi im miệng.
Hàn Đức Phi không khóc nửa, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, chờ nhi tử thành công.
Đột nhiên có một tiếng vang lớn truyền tới, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Còn chưa hoàn hồn, La Bân người đầy máu tươi chạy vào điện các: "Bệ hạ, cổng lớn đã nổ, vi thần... Chống cự không được!"
"Cái gì!" Chính Đức Đế đứng lên, đi tới cạnh cửa.
Mọi người cũng vội đi theo.
Đền đuốc bên ngoài chiếu sáng khoảng sân rộng như ban ngày.
Đại hoàng tử và Kiều Vũ Đình dẫn người tới, theo sát phía sau họ là Lâm Luật đã biến mất nhiều ngày.
Bọn họ đã đánh giết tới nơi này, vậy còn bên ngoài? Dung Hoa không khỏi quay đầu nhìn Chu Hành.
"Không sao, bọn họ quen thuộc tình huống trong cung, là muốn bắt giặc bắt vua trước." Chu Hành bình tĩnh nói.
"Phụ hoàng." Đại hoàng tử dừng bước.
"Nghiệt tử!"
Đại hoàng tử một đường chém giết tới, tâm tình rất mơ hồ, hét lớn về phía Chính Đức Đế: "Phụ hoàng, ngài lớn tuổi rồi, long thể lại không tốt, vẫn là nghỉ ngơi đi."
"Nghiệt tử! Nếu ngươi biết hối cải, trẫm có thể cho ngươi một con đường sống."
"Phụ hoàng, Tứ hoàng đệ đã chết, Thất hoàng đệ lại như vậy, ngoại trừ nhi thần cũng chỉ còn Lục hoàng đệ, chẳng lẽ phụ hoàng muốn giao giang sơn này cho Lục hoàng đệ sao? Phụ hoàng, ngài yên tâm, nhi thần nhất định sẽ cần chính yêu dân, thống trị thiên hạ Đại Chu này thật tốt."
"Nghiệt tử, cho dù Tiểu Lục hồ nháo nó cũng không làm ra chuyện ép vua thoái vị!" Chính Đức Đế nổi trận lôi đình.
"Chu Ngạn Hoàn, có phải ngươi giết Lịch Nhi không?" Phương Hoàng Hậu lạnh lùng hỏi.
"Mẫu hậu, nhi thần sẽ thay Tứ hoàng đệ hiếu kính người." Đại hoàng tử đáp.
Ánh mắt Phương Hoàng Hậu như muốn nứt ra, hai người Nhạn Hồi và Nhạn Nam giữ chặt bà ta, sợ bà ta kích động liền xông ra ngoài.
Tề Quý Phi kề trâm vàng lên cổ Hàn Đức Phi, kêu cung nữ kéo bà ta ra ngoài, lớn tiếng với Đại hoàng tử: "Chu Ngạn Hoàn, ngươi đầu hàng đi, bằng không bổn cung sẽ lấy mạng tiện nhân này!"
"Quý Phi nương nương, người mau thả mẫu phi ra, chuyện của Thất hoàng đệ không liên quan tới ta!" Đại hoàng tử vội nói.
Hắn chỉ quạt gió thêm củi, bản thân hắn không hề động thủ.
"Hay cho một câu không liên quan! Ngươi có dám nói một chút cũng không liên quan tới ngươi không?" Tề Quý Phi quát, trâm vàng đâm xuống, máu tươi lập tức chảy ra.
"Hoàng nhi, con không cần lo cho ta." Hàn Đức Phi lắc đầu.
"Mẫu phi."
"Đúng là mẫu tử tình thâm." Tề Quý Phi tàn nhẫn nhìn Đại hoàng tử, "Chu Ngạn Hoàn, nếu ngươi còn tiến lên trước một bước, bổn cung lập tức cho tiện nhân này ra đi."
"Điện hạ, đừng do dự." Kiều Vũ Đình thúc giục.
"Đó là mẫu phi của ta, là người sinh ta nuôi ta, ta sao có thể không màng sống chết của bà ấy." Đại hoàng tử quay đầu rống lớn với Kiều Vũ Đình một câu, sau đó nhìn Tề Quý Phi, nói, "Quý Phi nương nương, người cẩn thận một chút, đừng làm mẫu phi ta bị thương."
Kiều Vũ Đình nhíu mày, duỗi tay giật lấy cung tiễn trong tay Lâm Luật, sau đó đưa cho Đại hoàng tử.
Đây là muốn hắn tự tay bắn chết mẫu phi của mình? Đại hoàng tử trừng mắt nhìn Kiều Vũ Đình, không để ý tới hắn, nhìn Chính Đức Đế: "Phụ hoàng, nhi thần cũng vì suy nghĩ cho long thể của ngài!" Cho nên, ngài thoái vị đi!
"Hỗn trướng! Trẫm tuyệt đối không giao giang sơn Đại Chu này cho kẻ long lang dạ thú như ngươi!"
"Chẳng lẽ phụ hoàng muốn giao cho Lục hoàng đệ?" Đại hoàng tử nhìn Chu Hành và Dung Hoa, "Giao cho Lục hoàng đệ, phụ hoàng yên tâm sao?"
Lòng dạ đàn bà! Kiều Vũ Đình liếc nhìn Đại hoàng tử, duỗi tay đoạt cung tiễn, mũi tên như sao băng bắn về phía Hàn Đức Phi.
"Đừng, mẫu phi, người mau tránh ra." Đại hoàng tử kêu to.
Cả người bà ta bị trói thì sao có thể tránh, huống chi với thân thủ của Kiều Vũ Đình, mũi tên cắm thẳng ngay trán, Hàn Đức Phi dịu dàng nhìn Đại hoàng tử, khẽ cười: "Hoàng nhi nhất định phải làm minh quân." Sau đó bà ta ngã xuống.
"Kiều Vũ Đình!" Đại hoàng tử rống giận, "Ta giết ngươi."
Kiếm trong tay còn chưa đâm qua, kiếm của Kiều Vũ Đình đã đâm vào ngực hắn.
"Kiều Vũ Đình, ngươi..."
"Ta đã nhắc nhở điện hạ ngài rồi." Kiều Vũ Đình rút kiếm, "Điện hạ không cần lo lắng, trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn, Đức Phi nương nương, còn có thê tử và nhi nữ của ngài cũng đang ở dưới chờ ngài."
"Kiều Vũ Đình, ngươi... Tên lòng muông dạ thú, ngươi căn bản không vì giúp ta hoàn thành nghiệp lớn, ngươi... Ngươi là vì bản thân mình!" Đại hoàng tử ôm ngực.
"Hiện tại điện hạ có thể hiểu cũng coi như không là quỷ hồ đồ." Kiều Vũ Đình cười nói.
Nghe cháu trai cháu gái trong phủ Đại hoàng tử cũng gặp nạn, Chính Đức Đế đauu đầu không thôi.
Đại hoàng tử mở to hai mắt ngã xuống.
Chính Đức Đế tận mắt nhìn nhi tử bị giết, duỗi tay chỉ vào Kiều Vũ Đình: "Trẫm phải ngũ mã phanh thây ngươi!"
"Vậy bệ hạ cũng phải cần có cơ hội mới được." Kiều Vũ Đình khẽ cười, "Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này." Mọi thứ bên ngoài hắn đã bố trí ổn thỏa.
Chu Hành lạnh lùng nhìn hắn: "Thì ra kẻ đứng sau muốn ngư ông đắc lợi là Kiều Vũ Đình ngươi."
"Vương gia tán thưởng." Kiều Vũ Đình ôm quyền, ánh mắt dời sang Dung Hoa đứng bên cạnh y, "Có điều, nếu vương gia giao vương phi cho ta, ta đây có thể suy xét cho ngài một con đường sống." Nữ tử tuyệt sắc như vậy, giữ lại hậu cung cho mình cũng là chuyện tốt, huống hồ nàng còn có Đông Lăng! Còn về Chu Hành? Cho dù ân ái thì có thế nào? Phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp nạn tự mình bay đi, chẳng lẽ Chu Hành có thể vì nàng mà không cần tính mạng hay sao? Đương nhiên, thả Chu Hành rời đi, chỉ có thể phế y trước mới thả.
Dung Hoa đen mặt: "Si tâm vọng tưởng!"
Chu Hành cúi đầu nhìn Dung Hoa, nhẹ giọng: "Buổi tối hay có kẻ nói mới, nàng đừng tức giận kẻo ảnh hưởng chính mình."
Sắc mặt Dung Hoa trở nên nhu hòa, gật đầu: "Chàng yên tâm, thiếp sẽ không vì chó sủa mà để trong lòng."
Kiều Vũ Đình nghe xong cũng không buồn bực, mỉm cười phất tay: "Ngoại trừ Chiêu vương phi, còn lại giết không cần hỏi.
"Hộ giá, hộ giá!" Chúng cung nữ nội thị thét chói tai
La Bân chỉ huy thị vệ hộ giá phía trước.
Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, ngay cả ánh đèn cũng mang màu đỏ như máu.
Dù sao Kiều Vũ Đình cũng dẫn theo nhiều người, La Bân rất nhanh không thể chống cự.
Chu Hành quay đầu nắm tay Dung Hoa, nói với Lý Thục Phi: "Mùi máu tươi quá nặng, hai người vào trong tránh chút đi, hoàng tẩu, phiền người chiếu cố nàng ấy."
Dung Hoa biết y muốn ra tay, gật đầu: "Cẩn thận một chút."
Lý Thục Phi cũng nói: "Ta sẽ chiếu cố Dung Hoa, ngài yên tâm."
Chu Hành lại nhìn Dung Hoa: "Lát nữa ta tới đón nàng về nhà."
"Ừ." Dung Hoa cười gật đầu, đang định cùng Lý Thục Phi vào trong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân đồn dập.
Mọi người liền nhìn ra cổng lớn.
Kiều Vũ Đình không quay đầu, vẫn tự tin nhìn mọi người.
"Phụ hoàng, nhi thần cứu giá chậm trễ."
"Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ."
"Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ."
Ba người Lục hoàng tử, Đổng tướng quân, Đổng Trầm Chu cuối cùng cũng đến, trên mặt họ đều là máu, đủ có thể thấy vừa rồi bên ngoài chém giết thảm thiết thế nào.
Thấy Lục hoàng tử, Lý Thục Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Vũ Đình hoảng sợ quay đầu.
Sao có thể? Hắn đã sắp xếp mọi chuyện, cho dù có thuộc hạ của Đổng tướng quân, hộ vệ của Lục hoàng tử phủ và Chiêu Vương phủ, hộ vệ của hầu phủ và Đại hoàng tử phủ, còn cả Giang gia muốn đối phó họ cũng là dư dả. Trong tay Giang gia còn có năm ngàn tư binh, vì thế, đêm nay thắng lợi chắc chắn nằm trong tay hắn.
Chu Hành nhướng mày, Kiều Vũ Đình hắn cho rằng tư binh Giang gia có thể đánh thắng mọi thế lực, không gì cản nổi? Thiết vân kỵ của y cũng không phải người ăn chay!
Người của Kiều Vũ Đình rất nhanh đã bị tiêu diệt, Lâm Luật bị Đổng Trầm Chu bắt sống.
"Vương gia, công chúa mất rồi." Tình thế tốt lên, Trần Hiện vội chạy về phía Chu Hành, bẩm báo.
"Cái gì? Ngươi nói hoàng tỷ làm sao?" Chu Hành chấn động, lui một bước.
Dung Hoa vội nắm chặt tay y.
Mọi người vội tránh đường, Trần Hiện tới trước mặt Chu Hành, khổ sở nói: "Là Đại hoàng tử và Kiều Vũ Đình giết tất cả mọi người trong phủ công chúa, là Oanh Ca liều chết chạy ra ngoài báo tin."
"Hoàng tỷ đã nhiều năm không hỏi sự đời, tên bất hiếu kia sao có thể nhẫn tâm như vậy!" Chính Đức Đế thiết chút ngất xỉu.
Hai mắt Chu Hành đỏ lên, khàn giọng hỏi: "Hoàng tỷ còn nói gì không?"
"Công chúa nói năm đó Giang Nhị công tử bị Giang tướng quân bắn chết, công chúa nói... Tru di cửu tộc Giang gia."
Chu Hành gật đầu.
Chính Đức Đế nhìn Kiều Vũ Đình, nghiến răng: "Trẫm nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ngươi!"
Chu Hành khẽ cười với Dung Hoa, sau đó buông tay nàng, đi về phía trước vài bước, nhận lấy cung tiễn trong tay thị vệ.
Mũi tên thứ nhất bắn vào tay phải Kiều Vũ Đình.
"Có phải cái tay này giết hoàng tỷ không?"
Kiếm trong tay Kiều Vũ Đình rơi xuống đất, mắt thấy Chu Hành lại giương cung, hắn vội tránh né.
"Còn muốn chạy?"
Mũi tên thứ hai trực tiếp bắn lên đùi phải của hắn.
Kiều Vũ Đình đau đến nghiến răng dừng bước.
"Hay là cái tay này mưu hại hoàng tỷ?"
Lại một mũi tên bắn lên tay trái, sau đó từng mũi tên lại từng mũi tên, bụng, ngực, đùi trái, sau đó là cẳng chân, ước chừng bắn bảy mũi tên.
Bắn xong, Chu Hành ném cung xuống, quát: "Trước nhốt lại, nhớ kỹ, cẩn thận chiếu cố hắn."
Đây là không muốn hắn chết, nhưng lại không để hắn thoải mái! Có người hiểu ý, lập tức nhận lệnh: "Vâng."
Chính Đức Đế căm giận nói: "Bảy ngày sau, ngũ mã phanh thây!" Liếc nhìn Lâm Luật, ông ta lớn tiếng, "Hắn cũng vậy, bảy ngày sau, ngũ mã phanh thây!"
"Vâng, bệ hạ."
Bên ngoài có người xử lý, đám người Chính Đức Đế vào điện các.
Tâm kinh động phách, mọi người đều mệt mỏi.
"Hoàng nhi, con có bị thương không? Mính Nhi và Chi Vũ đâu? Vẫn an toàn chứ?" Lý Thục Phi nắm tay Lục hoàng tử, quan tâm hỏi.
"Mính Nhi và Chi Vũ đều ở phủ của tiểu hoàng thúc, bên đó không có phản quân, người yên tâm, bọn họ rất an toàn."
Lý Thục Phi cuối cùng cũng trút được gánh nặng: "Cả người đầy máu, con qua thiên điện tẩy rửa đi."
Lục hoàng tử gật đầu, qua thiên điện rửa mặt.
Mọi người vẫn đắm chìm trong màn máu me vừa rồi, không ai mở miệng nói chuyện.
Tuy trong điện các có đốt huân hương nhưng mùi máu tươi trong không khí quá nồng khiến Dung Hoa muốn nôn, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ ngồi dựa vào Chu Hành.
Chu Hành thấy nàng không thoải mái, nghĩ thế cục bên ngoài đã ổn định, muốn đưa nàng về vương phủ trước. Không ngờ y vừa đứng dậy, Chính Đức Đế ngồi ở trên đột nhiên ngã xuống.
Mọi người hoảng sợ: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng."
Trương công công vội kêu: "Thái y, mau truyền thái y."
Tuy Lâm Thắng ở ngay đó, nhưng Chu Hành không hề bảo hắn qua bắt mạch cho Chính Đức Đế.
Đám người Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi càng sẽ không nhắc đến.
Lý Thục Phi có nghĩ tới, nhưng tưởng tượng đến cảnh nếu Hoàng Thượng gặp chuyện không may, Chu Hành có khả năng sẽ gặp phiền toái, vì thế không lên tiếng.
Cũng may vừa rồi đánh nhau, không ít người bị thương, thái y đã ở sẵn bên ngoài, cho nên vừa kêu liền có người vào.
Lục hoàng tử qua thiên điện rửa mặt cũng vội quay lại.
Bắt mạch một hồi, thái y nhíu mày.
"Thái y, bệ hạ thế nào? Có phải vì chịu kích thích không?" Phương Hoàng Hậu hỏi.
"Bệ hạ là mắc chứng máu trào ngược lên não." Thái y nghiêm túc trả lời.
Mọi người kinh hãi.
Dung Hoa suy nghĩ một hồi mới biết thái y nói gì. Là xuất huyết nào! Có nghĩa là, Chính Đức Đế sắp không xong rồi? Cũng đúng, trước vì Thất hoàng tử và Tứ hoàng tử mà chịu kích thích, thân thể sớm đã không khỏe, hôm nay lại gặp đả kích như vậy, khẳng định chịu không nổi.
Phương Hoàng Hậu vội nói: "Thái y phải chữa khỏi cho bệ hạ."
"Vi thần sẽ làm hết sức, có điều nương nương cũng hiểu chứng bệnh này hung hiểm..." Nói tới đây, ông ta thở dài.
Phương Hoàng Hậu quay đầu nhìn Lâm Thắng đứng cạnh Chu Hành: "Cửu hoàng đệ, bổn cung vừa thấy Lâm đại phu bên cạnh ngươi, bảo hắn bắt mạch cho hoàng huynh mình đi."
Chu Hành dặn dò Lâm Thắng một câu.
Lâm Thắng gật đầu, đi qua bắt mạch cho Chính Đức Đế, kết quả giống như lời thái y vừa nói.
Phương Hoàng Hậu phất tay.
Lâm Thắng khom người, lui ra ngoài.
Thái y kê đơn, lại cẩn thận thi châm cho Chính Đức Đế.
Qua một hồi, Chính Đức Đế tỉnh lại.
"Bệ hạ, ngài cảm thấy thế nào rồi?" Phương Hoàng Hậu hỏi.
Chính Đức Đế không trả lời bà ta, mà nhìn thái y, hỏi: "Trẫm làm sao vậy?"
Thái y không dám giấu diếm, trả lời đúng sự thật.
Đầu Chính Đức Đế đau như muốn nứt ra, mọi thứ trước mắt đã có chút mơ hồ, xem ra bản thân không còn nhiều thời gian!
Chính Đức Đế nhìn Lục hoàng tử đứng cạnh, nghĩ đến hiện tại chỉ còn đứa con trai này có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, ông ta càng đau đầu! Tiểu tử không đàng hoàng này, hắn làm hoàng đế, liệu có phải sẽ biến giang sơn Đại Chu hay không? Hơn nữa phía sau còn có một Chu Hành!
Nói là Chu Hành đang dạy dỗ tiểu tử thúi này, nhưng ai biết y có mục đích gì? Tiểu tử thúi này quá tín nhiệm y! Cũng may, vẫn còn hậu chiêu!
"Tiểu Lục, con qua đây." Chính Đức Đế vẫy tay với Lục hoàng tử.
"Vâng, phụ hoàng."
"Giang sơn Đại Chu này, tương lai giao cho con." Chính Đức Đế cố gắng muốn nhìn rõ nhi tử trước mặt.
"Phụ hoàng, ngài vẫn còn khỏe, sao lại nói như vậy!" Lục hoàng tử gấp giọng.
"Nghe phụ hoàng nói, cố gắng trị vì giang sơn này."
"Phụ hoàng, nhi thần không cần! Phụ hoàng ngài đừng hiểu lầm, mấy ngày nay con theo tiểu hoàng thúc học tập là vì con thích tiểu hoàng thúc, vì thế tình nguyện đi theo thúc ấy, phụ hoàng ngài đừng nghĩ nhiều!"
Người ta vì cái ghết này mà thủ túc tương tàn, chuyện giết cha cũng có thể làm ra, tiểu tử thúi này thế mà tránh như rắn rết! Giao giang sơn này cho hắn, Chính Đức Đế thật sự không yên tâm: "Đây là thánh chỉ, ngươi muốn kháng chỉ?" Ép hắn nhận giang sơn này, hắn mới nhận sao?
Tiểu tử thúi này! Sắc mặt Lý Thục Phi trắng bệch, vội kéo tay Lục hoàng tử: "Tiểu Lục, phụ hoàng con không khỏe, con còn chọc giận ngài ấy, mau xin lỗi phụ hoàng mình!" Sau đó, bà cười nói với Chính Đức Đế, "Bệ hạ, Tiểu Lục là hi vọng ngài khỏe lại, sống lâu trăm tuổi."
Bà cũng cảm thấy nhi tử của mình không hợp làm hoàng đế! Lý Thục Phi nhìn Chu Hành bên cạnh, mím môi nuốt lời định nói trở về. Lời tức chết bệ hạ như vậy, nhi tử có lá gan nói, nhưng bà không dám!
"Phụ hoàng, nhi thần không phải cố ý chọc giận ngài." Lục hoàng tử nói, "Những lời này của nhi thần là thật lòng, hơn nữa, Thất hoàng tử nhất định có thể khỏe lại."
Tề Quý Phi thích lời này, hai mắt liền sáng ngời.
Phương Hoàng Hậu tỏ vẻ trào phúng: "Thật không ngờ kết quả là, một đám người bạc đầu chúng ta tính toàn đều vì lót đường cho Tiểu Lục." Thời điểm nói chuyện, bà ta dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Chu Hành và Dung Hoa.
Chu Hành và Dung Hoa không muốn nhúng tay vào việc này, cho nên làm như không thấy.
Phương Hoàng Hậu lạnh giọng: "Có điều đến lúc đó Tiểu Lục cũng là làm hỉ phục cho kẻ khác."
"Mẫu hậu, người có ý gì?" Chính Đức Đế đang bệnh, Lục hoàng tử không dám chọc giận ông ta, cho nên cân nhắc một hồi mới hỏi ra câu này, "Một đám các ngươi đều muốn leo lên cái ghế kia, đừng tưởng ai cũng giống các ngươi."
Phương Hoàng Hậu cắn răng, nhìn Lục hoàng tử chằm chằm: "Tiểu tử thúi, ngươi tưởng người ta thật lòng đối tốt với ngươi sao? Nếu biết năm đó ngươi đã làm gì y, suy nghĩ muốn giết ngươi chắc chắn có!"
Lục hoàng tử ngây ra, quay đầu nhìn Chu Hành.
Chu Hành cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.
"Mẫu hậu, người có phải quá thương tâm nên đầu óc hồ đồ rồi không?"
Phương Hoàng Hậu quét mắt nhìn người hầu hạ trong phòng, đợi những kẻ không liên quan rời khỏi, bà ta tiếp tục: "Tiểu hoàng thúc ngươi hiếu kính từ nhỏ sao lại phải đi Thương Châu? Mấy năm trước thời điểm y trở về, ngươi có nhớ y mang bệnh nặng trong người không? Đây đều do Tiểu Lục ngươi ban tặng."
Lục hoàng tử không khỏi nhíu mày.
Trong lòng Lý Thục Phi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội nói: "Hoàng Hậu nương nương, bệ hạ còn đang bệnh, có chuyện gì để sau hãy nói."
"Sao hả? Sợ? Không dám nghe?" Phương Hoàng Hậu châm chọc, lại nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, ngài là người rõ nhất, vẫn là tự ngài nói với Tiểu Lục đi."
Dung Hoa nghĩ nghĩ, tâm trạng không khỏi căng thẳng, quay đầu nhìn Chu Hành. Nếu đúng như nàng nghĩ, người coi Chu Hành là thần tượng, tính cách rộng rãi như Lục hoàng tử phải thừa nhận sao đây?
Chu Hành gật đầu với nàng, nói với Lục hoàng tử: "Tiểu Lục, phụ hoàng cháu nói đúng, hiện tại cháu nên gánh vác thiên hạ Đại Chu này rồi."
"Chú cháu hai người đúng là cảm động." Phương Hoàng Hậu nhìn Chính Đức Đế, "Bệ hạ, ngài thật sự yên tâm?" Con trai bà chết thảm, mà Tiểu Lục không có tư chất này lại có thể chờ bước lên hoàng vị! Chu Ngạn Hủ sao lại có mệnh tốt như vậy! Quá không cam lòng!
Chính Đức Đế ôm trán, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Lục hoàng tử nhảy dựng lên: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu hoàng thúc đi Thương Châu, sau mang bênh nặng trở về là vì con sao? Phụ hoàng, ngài nói con biết, rốt cuộc là chuyện gì, bằng không giang sơn này giao cho nhi thần, nhi thần sẽ đưa cho bảo bảo của tiểu hoàng thúc làm lễ vật."
"Hoang đường! Đồ bất hiếu nhà ngươi! Có phải muốn trẫm tức chết ngươi mới cam tâm đúng không!" Chính Đức Đế tức giận đến tay chân run rẩy.
"Bệ hạ bớt giận." Lý Thục Phi lo lắng.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người nói đi."
"Bệ hạ, ngài nói cho Lục hoàng tử biết đi."
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người quay đầu.
Lạc Ngưng dáng người uyển chuyển đi đến.
"Lạc Ngưng." Thấy bà, Chính Đức Đế liền mỉm cười, "Sao nàng lại tới đây? Vừa rồi ở Ngự Thư Phòng có an toàn không? Có dọa dến nàng không?"
"Tạ bệ hạ quan tâm, không có." Lạc Ngưng đi đến trước mặt ông ta, "Nô tỳ nghe nói ngài bị bệnh, lo cho ngài, vì thế mới đến thăm." Nếu không phải biết ông ta bệnh nặng, sợ bản thân không còn gặp lại ông ta, bà sao phải gấp gáp đến đây?
Phương Hoàng Hậu, Tề Quý Phi và Lý Thục Phi như nhìn thấy quỷ, Tề Quý Phi buột mệng hỏi: "Liễu Lạc Ngưng, sao ngươi còn sống?" Không phải nên chết rồi sao?
Ba người Phương Hoàng Hậu nhìn Chính Đức Đế, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Hậu viện Ngự Thư Phòng là cấm địa, thì ra vì đây là chỗ ông ta giấu người!
Phương Hoàng Hậu đột nhiên bật cười: "Ha ha ha, mọi người đều là kẻ ngốc." Mấy năm nay, chúng phi tần ở hậu cung không ngừng tranh sủng, nhưng trái tim Chính Đức Đế lại dành cho người kia!
Dung Hoa không quen biết bà ấy, quay đầu chỉ thấy Chu Hành kinh ngạc nhìn Lạc Ngưng: "Dì?"
Dì? Dung Hoa kinh ngạc? Y còn có dì sao?
"Đừng gọi ta là dì!" Sắc mặt Lạc Ngưng trầm xuống, thét chói tai về phía Chu Hành, "Ta hận ngươi, hận mẫu tử các ngươi, sao ngươi còn chưa chết, sao ngươi không chết đi! Mệnh của ngươi sao lại tốt như vậy, thuốc độc cũng không độc chết ngươi!"
"Dì." Bề ngoài Chu Hành vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã mang chút đau xót, "Tại sao?"
"Tại sao?" Lạc Ngưng hét lên, "Ta rõ ràng đã có người mình thích, nhưng mẫu phi ngươi lại vì củng cố thánh sủng mà hại ta, biến ta thành công cụ của ả!"
"Dì, dì hận chúng ta, cho nên... Cái chết của mẫu phi có liên quan tới dì đúng không?"
"Ả ích kỷ, vì ả mà cả đời ta bị hủy hoại, ả đáng chết!"
Chu Hành nắm chặt hai tay hận không thể lập tức báo thù cho mẫu thân: "Người kia là ông ta đúng không?" Y lạnh lùng nhìn CHính Đức Đế, "Người này là người dì thích? Một kẻ giết hại phụ thân thân sinh của mình!"
Dung Hoa nghe vậy liền giữ chặt cánh tay y. Quá khứ đã qua rồi, hiện tại có nàng, có nàng ở bên cạnh y.
Ngoại trừ Phương Hoàng Hậu, nhóm người Lý Thục Phi, Tề Quý Phi và Lục hoàng tử đều hoảng sợ.
Lục hoàng tử không tin mà nhìn Chính Đức Đế, lẩm bẩm: "Phụ hoàng, hôm nay chẳng lẽ là Đại hoàng huynh học từ ngài?"
Chính Đức Đế tức giận tới lung lay sắp đổ, chỉ vào Chu Hành: "Nói bậy!"
"Hoàng huynh, hôm đó ta ở tẩm điện của phụ hoàng, hai mắt ta nhìn thấy rõ ràng. Hôm nay ngươi bị nhi tử của mình ép vua thoái vị, trong lòng ngươi rốt cuộc có cảm nhận gì?"
"Hồ ngôn loạn ngữ!"
Lục hoàng tử từ lời họ nói chậm rãi tìm ra manh mối: "Cho nên, mấy năm trước tiểu hoàng thúc không phải bị bệnh, mà là trúng độc?"
"Độc đó là ngươi hạ!" Liễu Lạc Ngưng khẽ cười.
"Không thể nào! Ngươi gạt ta!"
"Chẳng lẽ ngươi không nhớ sao? Lúc nhỏ ngươi thích chạy theo sau tiểu hoàng thúc của mình, người hầu hạ y đều rất cẩn thận, muốn hạ độc y không hề dễ dàng, có điều, ngươi lại có thể, tuy y thường xuyên trêu cợt ngươi, nhưng cũng rất để ý tới ngươi, đồ ngươi cho y ăn, y đương nhiên sẽ ăn, vì phụ hoàng ngươi mới lợi dụng ngươi hạ động tiểu hoàng thúc của ngươi! Sau là cô mẫu ngươi vì cứu y mà đưa y tới Thương Châu." Liễu Lạc Ngưng giải thích.
"Phụ hoàng." Lục hoàng tử mang hốc mắt hồng hồng nhìn Chính Đức Đế, "Là thật sao?"
Chính Đức Đế gật đầu: "Cho nên, sau này ngươi đừng dễ dàng tin vào người khác, cố gắng trị vị giang sơn Đại Chu này." Lúc trước muốn diệt trừ Chu Hành nên mới hạ độc, hiện tại không ngờ chỉ còn Lục nhi tử là người thích hợp thừa kế ngôi vị hoàng đế, vì chuyện này, giữa họ chắc chắn sẽ có khoảng cách, đề phòng lẫn nhau, từ giờ phút này, nhi tử sẽ không tin tưởng y như trước.
"Tiểu hoàng thúc, xin lỗi." Lục hoàng tử như con thú bị thương nhìn Chu Hành, nức nở.
Chu Hành khẽ cười: "Tiểu Lục, không phải, bọn họ đều nói bậy, cháu đừng tin bọn họ, độc người ta trúng lúc ở Thương Châu."
"Tiểu hoàng thúc, xin lỗi, đều do cháu, khiến người chịu khổ nhiều năm như vậy, đều là lỗi của cháu." Nghĩ đến tiểu hoàng thúc tuổi còn nhỏ đã đến Thương Châu, thời điểm trở về thái y cũng nói y chỉ sống được mấy năm, trái tim Lục hoàng tử liền đau như cắt.
"Hoàng Thượng, năm đó Tiểu Lục còn chưa sáu tuổi, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả nó ngài cũng lợi dụng?" Lý Thục Phi ôm nhi tử, oán hận chất vấn Chính Đức Đế.
Đây là nhi tử thân sinh của ông ta, ông ta sao có nhẫn tâm lợi dụng một đứa nhỏ như vậy! Hắn từ nhỏ đã thích tiểu hoàng thúc của mình, biết vì mình mà y thân trúng kịch độc phải đến Thương Châu xa xôi, thiếu chút mất mạng, hiện tại hắn chắc chắn rất đau lòng, rất áy náy, rất hối hận.
"Nó là nhi tử của trẫm, có thể làm việc cho trẫm, nó nên cảm thấy vinh hạnh!"
"Tiểu Lục, ngươi đừng như vậy, năm đó ngươi chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, cái gì cũng không biết, đây không phải lỗi của ngươi." Dung Hoa nhẹ giọng, "Hơn nữa, không phải tiểu hoàng thúc của ngươi hiện tại đã khỏe rồi sao?"
"Tiểu Lục!" Chu Hành vỗ vai hắn.
"Tiểu Lục, ngươi làm trữ quân, xem bộ dáng khóc sướt mướt của mình đi!" Chính Đức Đế tỏ vẻ không vui.
"Phụ hoàng, con nói ngài biết, ngôi vị hoàng đế này con không ngồi, ngài để tiểu hoàng thúc làm hoàng đế đi." Lục hoàng tử lớn tiếng, "Cho dù ngài đưa cho, nhi tử cũng sẽ giao giang sơn này cho tiểu hoàng thúc!"
"Tên hỗn trướng này!" Chính Đức Đế tức giận đến muốn bóp chết hắn.
"Chỉ tại Kính Huệ công chúa năm đó xen vào việc của người khác!" Liễu Lạc Ngưng thở dài.
"Bệ hạ, thì ra nhiều năm như vậy người ngài thích là ả ta." Tề Quý Phi u oán nhìn Chính Đức Đế.
Liễu Lạc Ngưng đỏ mặt, ánh mắt không ngăn được ý cười.
Tề Quý Phi cảm thấy vô cùng chướng mắt: "Liễu Lạc Ngưng, ngươi cho rằng bệ hạ thích ngươi đến vậy sao?" Bà ta được sủng ái nhiều năm như thế thì ra chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
"Đều lui đi, trẫm mệt rồi."
"Quý Phi nương nương nói như vậy là có ý gì?" Liễu Lạc Ngưng hỏi.
"Năm đó ngươi lên long sàn không phải lỗi của tỷ tỷ ngươi, là bệ hạ! Tỷ tỷ ngươi thật lòng muốn tìm cho người một hôn sự tốt." Tề Quý Phi cười nói.
Sắc mặt Liễu Lạc Ngưng trắng bệch, mở to hai mắt nhìn Chính Đức Đế: "Bệ hạ, là thế sao? Là ngài tính kế thiếp, không phải tỷ tỷ?"
"Đều là chuyện của trước kia, không phải chúng ta đã nói đừng nhắc lại sao?"
"Là ngài khiến ta hiểu lầm tỷ tỷ, khiến ta tự tay giết chết tỷ tỷ ruột của ta." Liễu Lạc Ngưng hối hận nhìn Chu Hành, "Tiểu Cửu, dì xin lỗi cháu."
Chu Hành xoay người lấy kiếm trang trí treo trên tường, rút kiếm khỏi vỏ, đâm về phía Liễu Lạc Ngưng: "Ngươi xuống dưới tạ lỗi với mẫu phi đi." Tuy dùng để trang trí, nhưng giết một người vẫn dư dả!
Lý Thục Phi đứng cạnh vội duỗi tay đoạt lấy kiếm trong tay Chu Hành: "Ngài dù sao cũng gọi bà ta một tiếng dì, đó là trưởng bối của ngài, một kiếm này, để ta." Dứt lời, bà đâm kiếm tới, sau đó run rẩy buông tay.
"Lạc Ngưng." Chính Đức Đế đau lau kêu.
Liễu Lạc Ngưng nhìn Chu Hành, hoàn toàn không để ý Chính Đức Đế: "Nếu đã như vậy, Tiểu Cửu, cháu đừng hận dì, cháu cứ coi dì đã chết mười mấy năm trước đi."
"Lạc Ngưng, không phải, nàng nghe trẫm giải thích." Chính Đức Đế căng thẳng, xoay người lảo đảo từ trên giường xuống đất, đi tới ôm Liễu Lạc Ngưng vào lòng, "Nàng nghe trẫm giải thích."
Liễu Lạc Ngưng tuy có dung mạo xuất chúng, nhưng bà trước nay yêu hận đều rất rõ ràng, nghe ông ta nói, bà nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: "Bây giờ giải thích còn tác dụng sao? Giải thích, có thể làm tỷ tỷ của ta sống lại sao?"
Chính Đức Đế nghẹn lời.
Mãi tới khi ra đi, Liễu Lạc Ngưng vẫn không mở mắt nhìn Chính Đức Đế một lần.
Chính Đức Đế bi ai ôm lấy thi thể của bà, phun ra ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Mọi người đều mệt mỏi, Phương Hoàng Hậu nói với Chu Hành: "Trong cung rất loạn, sau này còn cần ngươi và Tiểu Lục giải quyết, ngươi trước đưa đệ muội về đi." Bà ta lại nói với Tề Quý Phi và Hàn Đức Phi, "Các ngươi cũng về đi, đêm nay bổn cung ở lại nơi này."
Mọi người gật đầu, cáo lui.
Chu Hành đưa Dung Hoa trở về, sau đó quay lại hoàng cung.
Tằng Mính vẫn chưa ngủ, biết Dung Hoa đã về, nàng liền vội qua hỏi thăm tình hình Lục hoàng tử.
Dung Hoa kể lại mọi chuyện với nàng: "Lục hoàng tử không bị thương, ngươi đừng lo lắng."
Tằng Mính gật đầu.
Dung Hoa nghĩ nghĩ, quyết định kể chuyện năm đó Chính Đức Đế lợi dụng Lục hoàng tử hạ độc Chu Hành với nàng: "Ngươi và hài tử cố ở cạnh hắn nhiều một chút, từ từ giúp hắn thông suốt."
Tằng Mính bật khóc: "Chàng nhất định thương tâm đến chết."
Dung Hoa vỗ vỗ tay nàng: "Không sao, bản thân hắn sẽ hiểu ra."
Thấy Dung Hoa mệt mỏi, Tằng Mính liền đứng dậy về phòng của mình.
Biết Lâm Luật cũng tham dự chuyện ép vua thoái vị, trước khi bị bắt, Lâm Thái Hậu cùng Lâm Nhược đã tự vẫn.
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Dung Hoa thật sự rất mệt mỏi, tắm gội ăn một ít liền leo lên giường, ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau. Tỉnh dậy không thấy Chu Hành bên cạnh, nàng biết y lúc này rất bận, vì thê an tâm ở lại trong phủ.
Hoàng hôn, trong cung vang lên chuông tang, Chính Đức Đế hoăng, toàn bộ kinh thành đều treo lụa trắng.
Nước một ngày không thể không vua, Chính Đức Đế không để lại di chiếu, Lục hoàng tử lại toàn lực ủng hộ Chu Hành. Ngày hai tháng mười một này, Chu Hành đăng cơ, phong Yến thị Dung Hoa làm Hoàng Hậu. Tiếp theo, Chu Hành phong thưởng cho các quan viên có công trong vụ đàn áp Đại hoàng tử ép vua thoái vị, đồng thời xử lý những kẻ mưu phản. Đứng mũi chịu sào chính là Kiều gia, Giang gia, Lâm gia và Hàn gia!
Năm mới năm nay mọi người đều trải qua đơn giản. Qua Tết Âm Lịch, chưa đến mười lăm, Phương Hoàng Hậu được tôn làm Thái Hậu dẫn theo phi tần của tiên đế đến chùa của hoàng gia mang tóc tu hành.
Mười lăm tháng hai, ngày trăm hoa đua nở, lâm triều được một nửa, một cung nữ trộm nháy mắt với tổng quản nội thị Lý công công, Lý công công lặng lẽ lui ra, nghe cung nữ thì thầm một câu. Lý công công vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Chu Hành: "Bệ hạ, nương nương phát động."
Chu Hành ngây ra một lát, sau đó đứng dậy đi về hướng Nguyệt Hoa Cung, để lại văn võ cả triều hai mặt nhìn nhau.
Cung nữ và ma ma của Nguyệt Hoa Cung tới tới lui lui vội vàng, từng bồn nước ấm được đưa vào trong, từng bồn máu loãng được đưa ra ngoài. Chu Hành nhìn đến trái tim thắt chặt, nếu không phải Ánh cô cô bảo đảm sẽ không có việc gì, y đã trực tiếp vọt vào trong. Gần tới hoàng hôn, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
"Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, nương nương hạ sinh một tiểu công chúa."
"Thưởng!" Chu Hành bỏ lại một chữ, trực tiếp vào trong.
Trong phòng, cung nữ và ma ma vừa thay y phục cho Dung Hoa, thu dọn đồ đạc, thấy y xông tới, lập tức hoảng sợ không biết phải làm sao.
Chu Hành phất tay, sau đó đi đến bên giường, nhìn sắc mặt Dung Hoa tái nhợt, xung quanh còn có mùi máu tươi, không khỏi lo lắng: "Nương nương nàng ấy sao vậy?"
"Bệ hạ yên tâm, nương nương mệt nên ngủ rồi." Ánh cô cô trả lời.
Chu Hành gật đầu, ngồi bên mép giường, cúi đầu hôn trán Dung Hoa.
"Bệ hạ." Thạch ma ma hớn hở ôm tiểu công chúa tới."
Chu Hành nhìn hài tử, trái tim mềm mại không thôi: "Để trẫm ôm một cái."
Thạch ma ma kiên nhẫn dạy y, rất nhanh Chu Hành đã nắm được điểm quan trọng, vô cùng cẩn thận ôm hài tử vào lòng, ôm một lúc mới để Thạch ma ma đặt vào trong nôi, sau đó dẫn người lui xuống.
"Thiên Trạch." Dung Hoa mở mắt.
Chu Hành cúi đầu hôn nàng: "Anh Anh, vất vả rồi."
Dung Hoa theo bản năng sờ bụng: "Hài tử đâu?"
"Tiểu công chúa của chúng ta đang ngủ." Chu Hành chỉ về phía nôi, đứngg dậy, "Ta ôm nó lại cho nàng xem."
Chu Hành cẩn thận ôm hài tử tới, Dung Hoa duỗi tay muốn nhận.
"Nàng vừa mới sinh, không thể mệt, ta ôm nàng xem."
Dung Hoa nhìn nữ nhi, trái tim như có gì đó lấp đầy: "Chàng đặt tên cho nó chưa?" Kỳ thật nàng biết Chu Hành sớm đã chọn được tên, nam nữ đều có.
"Trường Ninh, Chu Trường Ninh, nhũ danh A Bảo." Chu Hành nhẹ giọng, "Anh Anh thấy hay không?"
Trường Ninh cả đời an bình, A Bảo là bảo bối của phu thê bọn họ. Dung Hoa nhìn y, gât đầu cười: "Rất hay!"
Tác giả: Ngay từ đầu đã có ám chỉ nha, Dung Hoa ở Diệp gia đứng thứ năm, Chu Hành đứng hàng thứ chín, ngôi cửu ngũ, hơn nữa với tài lực và thực lực của họ, ai làm hoàng đế có thể không phòng bị? Đương nhiên Lục hoàng tử là ngoại lệ, nhưng tương lai con trai của Lục hoàng tử thì sao? Đáng thương nhất là Kính Huệ công chúa, bà dũng cảm, thông minh, trượng nghĩa, quyết đoán, nhưng cả đời lại cô độc, còn chết dưới tay tên cặn bã Kiều Vũ Đình, tuy lúc trước vì chuyện của Giang Uy mà oán giận bà, nhưng bà là người ở thời đại này, hơn nữa bà cũng thật lòng muốn tốt cho Chu Hành và Dung Hoa, đột nhiên cảm thấy bà cũng có rất nhiều chuyện xưa, thân là công chúa, còn cả Giang Trình người bà thích là nam tử anh minh thần võ, CP tướng gia, còn cả mẫu thân mỹ lệ của vương gia ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.