Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chương 183: Dữ tợn

Tây Trì Mi

08/10/2019

Phụ thân thân sinh của nàng ta? Nàng ta là nữ nhi của ai?

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới, Lý Sướng càng tức giận.

Nếu nàng ta là nữ nhi thân sinh của Yến Xước, cho dù hắn phạm lỗi, bản thân cũng không rơi vào tình trạng này!

Nàng ta còn mặt mũi nhắc tới thân phụ thân sinh của nàng ta?

Chẳng qua là một kẻ dã loại không rõ cha ruột, nàng ta cảm thấy chính mình còn mặt mũi sao?

Còn cố ý tới hỏi hắn hiếu kỳ sao?

"Một chút cũng không tò mò!" Lý Sướng nghiến răng, "Ngươi đúng là có lá gan xuất hiện trước mặt ta!"

Mặt mày lộ sát khí.

Vì từng bị hắn đánh, thân mình Yến Phi run lên, cố gắng mỉm cười đi tới ngồi đối diện hắn, duỗi tay tự rót cho mình ly trà, cúi đầu uống một ngụm, sau đó dùng khăn lau khóe miệng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lý Sướng, trên mặt để lộ lúm đồng tiền xinh đẹp: "Hôm nay ta cố ý tới chính là muốn nói ngài nghe phụ thân thân sinh của ta là ai, chỉ là... Chỉ là nếu ta không lầm, điện hạ một chút cũng không có hứng thú."

Ý cười trên khóe miệng mang và phần quỷ dị.

Bộ dáng của nàng ta...

Lý Sướng nhíu mày.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự đã biết?

Lý Sướng không khỏi thâm trầm nhìn nàng ta một cái.

Náo loạn lâu như vậy, một chút tin tức về phụ thân thân sinh của nàng ta cũng không có.

Theo lý mà nói, nàng ta thấy hắn nên đi đường vòng mới đúng, hiện tại tự mình tới cửa, chẳng lẽ cha ruột nàng ta thật sự xuất hiện?

Bộ dáng nàng ta lúc này...

Chẳng lẽ thân phận cha ruột nàng ta rất hiển hách? Cũng đúng, Ninh thị hoài thai Yến Phi vào bữa tiệc mùa thu, những người tham dự lần đó thân phận đều không thấp.

Nghĩ như thế, trong lòng Lý Sướng lại ngo ngoe rục rịch.

Nếu cha ruột nàng ta hiển hách, chính mình không phải sẽ mượn sức được sao? Lý Sướng thầm hồi tưởng tới huân quý nhân gia trong kinh thành một lần, ánh mắt tinh tế quan sát dung mạo Yến Phi, mong từ gương mặt tìm chút dấu vết, xem xem nàng ta có giống công tử cô nương huân quý nào không.

Thấy Lý Sướng như thế, ý cười trên khóe miệng Yến Phi càng sâu, ánh mắt nhìn gã sai vặt phía sau Lý Sướng, sau đó quay đầu làm như vô tình nhìn ra cửa.

Lý Sướng lẳng lặng nhìn Yến Phi, đương nhiên thấy hành động này của nàng ta, vừa thế giơ tay ý bảo hạ nhân lui xuống.

"Nói đi, hiện tại ngươi có thể yên tâm rồi."

Mẫu nữ Ninh thị và Yến Phi lúc này tiếng xấu lan xa, huân quý nhân gia đều muốn thể diện, đương nhiên sẽ vô cùng cẩn thận, việc này trong lòng Lý Sướng rõ ràng.

"Cha ruột của ta... Thân phận quá cao quý, tai vách mạch rừng, vẫn là cẩn thận một chút." Yến Phi nhẹ giọng, "Điện hạ tới đây, ta nói ngài nghe."

Dứt lời, hốc mắt nàng ta đột nhiên đỏ lên: "Trước đây... Là ta có lỗi với điện hạ, ta cũng muốn vì điện hạ làm gì đó, hi vọng có thể giúp đỡ điện hạ."

Lý Sướng trầm tư một lúc rồi đứng dậy, đi qua.

"Lại đây một chút." Yến Phi cũng đứng lên, nâng tay, ý bảo muốn thì thầm nói hắn biết.

Cẩn thận như thế! Xem ra phụ thân nàng ta rất có địa vị, Lý Sướng nghĩ như vậy, trong lòng càng có nhiều tính toán, nếu đối phương có thể trở thành phụ tá đắc lực, tới lúc đó cho nàng ta một cái thân phận thiếp thất cũng đáng, chờ tương lai đại công cáo thành lại xử lý nàng ta cũng chưa muộn.

Lý Sướng đi về phía nàng ta hai bước, cúi đầu.

Yến Phi mỉm cười, thấp giọng thì thầm: "Phụ thân thân sinh của ta là..."

Nàng ta còn chưa dứt lời, Lý Sướng đã cảm thấy bụng mình đau nhức. Hắn cúi đầu, thấy tay phải nàng ta cầm thanh chủy thủ đâm sâu vào bụng mình, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một mảng vạt áo.

Yến Phi mỉm cười ngọt ngào, cánh tay lại dùng lực.

"Tiện nhân!" Lý Sướng không chút khách khí duỗi tay đánh một cái qua.

Yến Phi trực tiếp ngã xuống ghế, miệng phun ra một ngụm máu tươi, tay vẫn còn nắm chặt thanh chủy thủ, vết máu bên trên từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Mồ hôi trên trán rơi xuống xen lẫn máu tươi trên thanh chủy thủ, Yến Phi duỗi tay lau vết máu trên khóe miệng, cười hỏi: "Ngươi muốn biết phụ thân thân sinh của ta tới vậy sao?"

Tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, Yến Phi vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.

Mấy năm nay, đừng nói tới giết người, cho dù giết một con gà nàng ta cũng chưa từng động tay vào, muốn xử phạt hạ nhân, nàng ta chỉ cần mở miệng, lập tức có người đi làm.

Thật không ngờ, giết người lại sảng khoái như vậy!

Phảng phất oán hận đè nén trong mấy ngày này đều trở thành hưu không.

Thanh chủy thủ này nàng ta vừa chọn mua khi trên đường tới đây, tuy nhỏ nhưng...

Yến Phi nhìn máu từ miệng vết thương trên người Lý Sướng không ngừng trào ra, giết người vẫn là đủ!

Nếu không phải Lý Sướng, nàng ta đã không cần phải gả cho hắn.

Cho dù Yến Xước không cần mình, vậy không phải còn có cha ruột là Hoàng Thượng sao?

Chỉ là tất cả đều vì Lý Sướng mà bị hủy hoại, nếu không phải hắn, hiện tại chính mình sao chỉ có một con đường chết?

Đương nhiên, tất cả đều là vì Yến Dung Hoa.

Người nàng muốn giết đầu tiên đương nhiên là Yến Dung Hoa, nhưng nha đầu chết tiệt Yến Dung Hoa kia chắc chắn sẽ không gặp mình, hơn nữa Yến Xước vừa mới nói ra chuyện cha ruột của mình, ông ấy khẳng định sẽ không cho mình vào tướng phủ.

Muốn giết Yến Dung Hoa thì phải từ từ tính kế và chờ thời cơ.

Nhưng hôm nay, nàng nào có thời gian tính toán và chờ đợi?

Đương nhiên là vì sợ Hoàng Thượng đã biết chuyện này.

Nàng ta không thiên chân tới mức nghĩ tới cảnh cùng Hoàng Thượng cha con tương nhận.

Chính mình đã cùng Lý Sướng thành thân, hơn nữa còn do Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng bọn họ lại là huynh muội cùng cha khác mẹ.

Một khi biết được tin này, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ phái người tới trực tiếp xử lý nàng, chuyện huynh muội gièm pha như thế, hoàng thất không có mặt mũi gánh vác.

Tiếc rằng không có thời gian để giết Yến Dung Hoa, nhưng chính mình có thể giết Lý Sướng, gần đây hắn vận đen liên tục, nhất định sẽ muốn làm ra chuyện gì đó để Hoàng Thượng và quần thần tán thành.

"Tiện nhân này, hôm nay ta phải tự tay giết ngươi!" Sắc mặt Lý Sướng trắng bệch, dùng tay che miệng vết thương, sau đó la lớn, "Ngươi đâu, mau đi truyền thái y."



"Lý Sướng, ngươi đây là bị trừng phạt đúng tội, nếu không phải ngươi, ta hôm nay sao có thể rơi vào bước đường cùng như vậy? Đều tại ngươi, tại ngươi hại ta thành bộ dạng như vậy, ngày đó nếu không phải ngươi cầm thú hủy hoại trong sạch của ta, ta hôm nay sao lại rơi vào tình trạng này?" Miệng Yến Phi toàn là máu, gương mặt vô cùng đáng sợ.

Sắc mặt Lý Sướng âm trầm: "Hừ, ngày đó là ta không bằng cầm thú? Nếu không phải Yến Phi ngươi giở trò, ta sao có thể đánh mất lý trí?" Hiện tại càng nghĩ hắn càng cảm thấy hôm đó Yến Phi đã dùng thủ đoạn với mình.

Hạ nhân bên ngoài tiến vào, vừa thấy tình hình trong phòng liền sợ tới ngẩn ra, vẫn là gã sai vặt thân cận Giang Ngũ của Lý Sướng nhanh hoàn hồn, vội vàng quay đầu phân phó nha đầu gần hắn nhất: "Mau đi mời thái y."

Nha đầu kia lập tức nhấc váy chạy ra ngoài.

"Điện hạ, điện hạ, ngài sao rồi?" Mọi người lúc này mới có phản ứng, đi qua phía Lý Sướng.

Lý Sướng đau tới sắc mặt trắng bệch, vẫy tay, để Giang Ngũ đỡ mình về giường, sau đó lạnh lùng nhìn Yến Phi, phân phó Giang Ngũ: "Trói tiện nhân này lại cho ta, ta phải tự tay giết ả!" Lý Sướng hít ngụm khí lạnh, điềm nhiên nói, "Không, ta phải xẻo ả, để ả nếm mùi thiên đao vạn trảm."

Ám sát hoàng tử, đây là tội mãn môn sao trảm.

Đáng tiếc, trong lòng Lý Sướng không khỏi tiếc hận, tướng phủ và Vĩnh An hầu phủ đều đã đuổi nàng ta, bằng không, hắn có thể lấy chuyện này giao dịch với bọn họ.

Thật sự là quá đáng tiếc!

Trong nháy mắt, Lý Sướng cảm thấy vết thương ở bụng đột nhiên đau hơn.

Giang Ngũ nhận lệnh, lập tức đi qua chỗ Yến Phi.

Yến Phi đứng dậy, kề dao trên cổ: "Giang Ngũ, ngươi đừng lại đây!" Giang Ngũ là kẻ biết quyền ước, bản thân vừa rồi có thể thành công đâm Lý Sướng là vì hắn không có phòng bị.

Lý Sướng cười lạnh: "Ngươi dám sao?"

"Lý Sương, hôm nay ta tới nơi này cũng không nghĩ sẽ sống sót bước ra!"

Trong cung rất nhanh sẽ phái người tới xử lý.

Nếu có thể sống, ai mà không muốn sống? Nhưng nàng ta còn con đường sống nào sao?

Trốn? Nàng ta có thể trốn đi đâu?

Không có, dưới bầu trời này, tất cả đều là đất của thiên tử, nàng, một nữ tử nhu nhược sao có thể đối địch với tay sai của triều đình? Hơn nữa, Hoàng Thượng còn có ám vệ.

Hoàng Thượng muốn mạng của nàng, mà hiện tại hầu phủ và tướng phủ đều đã mặc kệ, nàng nào có đường để trốn?

Đã là một con đường chết, vậy cho dù thế nào, chính mình cũng phải kéo thêm một cái đệm lưng.

Yến Dung Hoa không được, vậy thì là Lý Sướng.

Cho nên, hôm nay nàng đã mang suy nghĩ phải chết ở đây!

"Hừ." Lý Sướng lạnh giọng, "Vậy ngươi cắt đi!"

Chủy thủ đặt trên cổ mang theo hàn ý, Yến Phi lại mỉm cười nhìn Lý Sướng, nâng bước đi về phía trước: "Điện hạ, ngài đoán xem, phụ thân thân sinh của ta là ai!"

"Đừng hòng lấy việc này gạt ta!" Lý Sướng tức giận quát.

Giang Ngũ nhíu mày đi qua hướng nàng ta.

Chúng hạ nhân lập tức nâng cao phòng bị bảo vệ Lý Sướng.

Giang Ngũ duỗi tay bắt lấy Yến Phi.

Tay Yến Phi vừa động, chiếc cổ trắng ngần bị cắt mở ra, máu tươi lập tức phun trào.

Lý Sướng và chúng hạ nhân chỉ thấy trước mắt có một mảnh đỏ tươi.

Yến Phi đỡ bàn ổn định thân mình, tươi cười như hoa nhìn Lý Sướng: "Điện hạ, ngài chắc chắn không thể nghĩ được cha ruột của ta là ai, vậy ta nói cho ngài biết, cha ruột của ta là Hoàng Thượng, ta và điện hạ là huynh muội cùng cha khác mẹ..." Nụ cười trên gương mặt càng thêm ngọt ngào, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu, "Vì vậy, hôm nay ta tới kỳ thật là để trợ giúp điện hạ."

Dứt lời, nàng ta liền mềm mại ngã xuống.

Yến Phi dường như thấy được Ninh Hinh đang tươi cười nhìn mình, nàng nói: "Yến Phi, ta ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ ngươi."

Nhân quả tuần hoàn, đây là báo ứng sao? Yến Phi nhắm mắt suy nghĩ, lúc này Ninh Hinh có lẽ đã đi đầu thai chuyển thế!

Huynh muội? Lý Sướng mở to hai mắt, không tin nhìn Yến Phi nằm dưới mặt đất.

Hạ nhân trong phòng khiếp sợ không thôi.

Nhất thời, đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất có thể nghe được tiếng máu trào ra trên cổ Yến Phi.

"Không thể nào!" Qua nửa ngày, Lý Sướng mới đứng lên.

Hạ nhân bên cạnh hoàn hồn, vội duỗi tay đỡ hắn: "Điện hạ, vết thương của ngài."

Giang Ngũ cũng có phản ứng, khom người kiểm tra mạch đập, ngẩng đầu nhìn Lý Sướng, nói: "Chết rồi."

Lý Sướng một tay phất lên đuổi hạ nhân lui xuống, một tay che miệng vết thương đi qua, ngã ngồi trên mặt đất, duỗi tay nắm lấy vạt áo của Yến Phi, kéo nàng ta lên: "Tiện nhân, nói rõ ràng cho ta, ngươi tỉnh lại cho ta, nói rõ ràng cho ta!"

Đầu Yến Phi lệch qua một bên, theo động tác của hắn mà lay động.

"Ngươi nói rõ ràng xem, cái gì là huynh muội, ngươi nghe lời đồn này từ đâu?" Lý Sướng kích động gọi.

Ngay sau đó, hắn nghĩ tới cái ngày Yến Xước phản đối hôn sự của họ.

Bọn họ...

Thật sự là huynh muội sao?

Nhìn thi thể của Yến Phi, lại nghĩ tới những lần chung đụng với nàng, Lý Sướng đột nhiên buông tay Yến Phi, nôn mửa.

Đã là hoàng hôn, trong bụng trống trơn, Lý Sướng nôn ra dịch chua khiến vết thương càng nặng.

"Điện hạ." Giang Ngũ lo lắng gọi, duỗi tay dìu hắn.

Lý Sướng đứng dậy, vừa muốn phân phó người kéo thi thể Yến Phi ra ngoài thì trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người một trận luống cuống tay chân nâng hắn về giường.

Trong phủ có thái y, cho nên thái y rất nhanh liền tới.

Thoa thuốc ngoài da, băng bó vết thương cho Lý Sướng xong, thái y lần nữa bắt mạch cho hắn.

"Thái y, điện hạ thế nào rồi?" Chờ thái y buông tay Lý Sướng xuống, Giang Ngũ mới vội hỏi.

Thái y thở dài: "Một đao này đã đâm tới nội tạng của điện hạ, ta chỉ có thể tạm thời kéo dài hơi thở cho ngài ấy, mau truyền tin cho Hoàng Thượng và nương nương đi."



Giang Ngũ cả kinh.

Hạ nhân còn lại cũng hoảng sợ.

Thái y dừng một chút, lại nói: "Có lẽ thái y khác sẽ có biện pháp."

Giang Ngũ hoàn hồn, vội nói: "Vậy điện hạ làm phiền thái y."

"Lão phu sẽ tận hết chức trách."

Giang Ngũ phân phó mọi người hầu hạ Lý Sướng cẩn thận một phen, mới cửa ngựa ra ngoài chạy tới hoàng cung.

.......................

Lúc này, Can Phong Đế đang uống canh sâm, Uông công công ở cạnh trong lòng rối rắm không biết mở miệng thế nào.

Hiện tại, ngoại trừ đám người Yến Xước ở ngoài, cửa cung còn thị vệ thì thỉnh thoảng có cung nữ và nội thị đi qua.

Cung nữ và nội thị coi như không nghe thấy, lập tức rời khỏi cửa cung.

Thủ vệ dẫn đầu biết sự tình quan trọng, phân phó cấp dưới một phen liền tự mình đi tìm Uông công công, bẩm báo chuyện này, còn cẩn thận bẩm báo những quan viên và cung nhân có mặt khi đó.

Nhưng, việc này phải mở miệng thế nào?

Can Phong Đế đang không thoải mái, tính tình cũng nóng nảy hơn bình thường, thấy bộ dáng của Uông công công, ông ta buông chén canh trong tay xuống: "Có chuyện gì, nói mau!"

"Bệ hạ." Uông công công khom người.

"Mau nói!" Can Phong Đế quát.

"Vâng, bệ hạ." Uông công công càng khom người xuống, đem sự tình nói lại một lần.

Can Phong Đế hất đổ chén canh xuống đất, giận tím mặt: "Yến Xước kia dám bôi nhọ thanh danh của hoàng gia ta!" Dứt lời, ông ta đùng đùng sát khí đứng dậy, "Ngươi đâu, trẫm muốn chém hắn, phải mãn môn sao trảm nhà hắn..."

Lời vừa dứt, ông ta liền nhíu mày.

Thu yến năm đó, ông ta vẫn nhớ rõ.

Yến hội được cửa hành ở biệt cung.

Quân thần cùng vui vẻ, cho nên, yến hội kéo dài từ sáng tới tối.

Đêm đó...

Can Phong Đế ngã ngồi trở về.

Đêm đó, ông ta đã lâm hạnh một người.

Thời gian quá xa xăm, bên người ông ta trước nay không thiếu mỹ nhân, vì thế hiện tại một chút ông cũng không nhớ nữ tử đêm đó là ai.

Không đúng!

Lúc ấy, người nọ là ai, ông cũng không nhìn thấy rõ ràng.

Ông ta vừa uống rượu xong, nghĩ tới mỹ nhân mình không có được, trong lòng bực bội liền không cho nội thị đi theo, muốn một mình đi dạo.

Không ngờ cứ đi liền tới đó. Đó là một nơi hẻo lánh ở biệt cung, trong phòng chỉ thắp một cây đèn, mơ màng kỳ bí, bên ngoài còn không có ánh trăng.

Sau đó, chính mình đã làm gì?

Can Phong Đế xoa xoa thái dương.

Đúng rồi, lúc đó sau một hồi mây mưa, còn chưa kịp xem nàng là ai, Hoàng Hậu đã phái người tới tìm ông ta.

Nơi an tĩnh như vậy, nhóm mệnh phụ và quý nữ sao có thể đi qua? Ông ta cho rằng đó là cung nữ của biệt cung, vì thế sau khi rời đi, ông ta không để trong lòng.

Đó không phải là cung nữ của biệt cung!

Là Ninh thị?

Yến Phi là con gái của mình?

Vậy nàng ta và Lý Sướng...

Huyết khí toàn thân Can Phong Đế đều chảy ngược, trầm giọng nói: "Ảnh Sát."

Từ bóng tối Ám Long Vệ lắc mình qua cửa sổ tiến vào, quỳ gối: "Bệ hạ."

"Giải quyết Yến Phi, ngươi tự mình đi!" Can Phong Đế lạnh giọng phân phó.

"Vâng." Ảnh Sát đáp, sau đó lắc mình biến mất.

Can Phong Đế lại đưa mắt nhìn Uông công công đang cúi đầu: "Ngươi tới Tam hoàng tử phủ truyền khẩu dụ của trẫm, kêu hắn lập tức khởi hành đi Hải Châu."

Hải Châu nằm ở phía Bắc Đông Lăng, đất cằn sỏi đá, Tam điện hạ tới đó, chỉ sợ chưa được mấy năm, điện hạ đã không còn là Tam hoàng tử! Trong lòng Uông công công rõ ràng, đáp một tiếng, xoay người rời khỏi điện các.

Yến Phi kia cư nhiên là nữ nhi của mình! Còn cùng Lý Sướng thành thân! Thể diện của hoàng gia đều mất hết! Can Phong Đế tức giận, hận không thể trực tiếp giết Lý Sướng để hả giận!

Không ngờ mới ra ngoài một lúc, Uông công công đã đầu đầy mồ hôi trở về.

Can Phong Đế thịnh nộ đưa mắt nhìn.

"Bệ hạ, đã xảy ra chuyện." Uông công công quỳ xuống, "Trong phủ của Tam điện hạ đã xảy ra chuyện, Yến Phi đâm Tam điện hạ một đao, sau đó tự sát, thương thế của Tam điện hạ quá nặng, mệnh ở sớm tối."

Tiện nhân kia chết rồi? Can Phong Đế nghe xong liền lập tức vui vẻ, chết rất hay, xem ra nàng ta vẫn còn biết thân biết phận!

Còn về Lý Sướng...

"Nàng ta chết là đáng!" Can Phong Đế lạnh giọng, "Còn về nghiệt tử lão Tam kia, hắn chết cũng đáng!"

Uông công công cúi đầu không dám mở miệng.

"Bệ hạ, Huệ Phi nương nương cầu kiến." Tiểu nội thị đứng ngoài cửa thấp giọng bẩm báo.

"Không gặp!" Can Phong Đế rống giận, "Kêu nàng ta cút về đi!"

Lời này trực tiếp truyền tới tai Huệ Phi đang quỳ gối bên ngoài.

Nghe vậy, sắc mặt Huệ Phi trắng bệch, thân mình kịch liệt run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook