Chương 237: Không phải ông ta thì còn là ai?
Tây Trì Mi
27/02/2020
Nơi Diệp Di Nguyệt ở chính là Tịch Nhan Cung của Diệp Di Châu trước kia, Phương Hoàng Hậu tới mời, nàng ta rất nhanh liền ăn mặt lộng lẫy dẫn theo tiểu công chúa hai tuổi Sương Hà tới.
"Thần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vào cửa, Diệp Di Nguyệt hành lễ.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Sương Hà công chúa phấn điêu ngọc trác, y phục màu đỏ, trên đầu mang chuỗi ngọc màu hồng nhạt, một dáng khiến người ta không thể không thích.
Diệp Di Nguyệt một thân cung trang thủy lục sắc gấm, da trắng nõn nà, dáng người như cành liễu lả lướt trong gió xuân, so với khi trước càng thêm vũ mị, minh diễm."
"Bình thân." Phương Hoàng Hậu duỗi tay hướng Diệp Di Nguyệt, sau đó từ ái gọi Sương Hà, "Tiểu Sương Hà của chúng ta mau tới đây, để mẫu hậu xem đã cao hơn chút nào không."
"Vâng, mẫu hậu." Sương Hà công chúa gật đầu, cười tủm tỉm đứng dậy chạy về phía Phương Hoàng Hậu.
Diệp Di Nguyệt tạ ân đứng dậy, sau đó cúi chào mấy người Tề Quý Phi: "Thỉnh an Quý Phi tỷ tỷ, Thục Phi tỷ tỷ, Đức Phi tỷ tỷ."
Phương Hoàng Hậu không nói gì, mấy người Tề Quý Phi đương nhiên sẽ không phô trương, Tề Quý Phi cười duỗi tay: "Chiêu Nghi muội muội mau bình thân."
Diệp Di Nguyệt cười đứng dậy.
Tuy chỉ là Chiêu Nghi nhưng hiện tại Diệp Di Nguyệt được sủng ái, mấy người Dương Mặc Tuyết đều hành lễ với nàng ta.
Diệp Di Nguyệt và các nàng thi lễ với nhau một hồi, sau đó dời ánh mắt về phía Dung Hoa, khẽ cười, uốn gối: "Vương phi."
Dung Hoa lúc này mới đứng lên, tránh lễ của nàng, duỗi tay: "Nương nương không được." Ngữ khí vô cùng bình đạm.
Phương Hoàng Hậu và đám người Tề Quý Phi không khỏi thâm trường ý vị liếc nhìn nàng một cái.
Diệp Di Nguyệt đứng dậy, ánh mắt nhìn Dung Hoa có chút đỏ lên, bộ dáng vừa kích động vừa cao hứng, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Ngũ tỷ tỷ..." Vừa kêu một tiếng, nàng ta tựa như cảm thấy không ổn, vội che miệng lại, khóe mắt ươn ướt nhìn Dung Hoa.
"Không nhận nổi một tiếng tỷ tỷ này của nương nương." Dung Hoa nhàn nhạt nhìn nàng ta, nói thẳng.
Diệp Di Nguyệt xoa xoa khóe mắt, nức nở: "Là bổn cung đường đột, trong khoảng thời gian này, Ngũ tỷ tỷ..." Thấy Dung Hoa vẫn bình tĩnh như vậy, nàng ta liền cười sửa miệng, "Vương phi vẫn khỏe chứ? Đi đường có thuận lợi không? Đa tạ trời đất, Vương phi cuối cùng cũng bình bình an an trở về, bổn cung lo cho người muốn chết."
"Nhìn tỷ muội hai người lâu rồi mới gặp lại, Cửu đệ muội khó khăn lắm mới trở về, bổn cung thật cảm động." Tề Quý Phi cười nhìn Phương Hoàng Hậu, "Cũng may, hiện giờ tỷ muội bọn họ đều vào một nhà."
"Ừ, hiện giờ đều là người một nhà." Phương Hoàng Hậu gật đầu, sau đó nói với Diệp Di Nguyệt, "Cửu đệ muội trở về là việc cao hứng, muội đó, mau lau khô nước mắt đi, sau này cơ hội gặp mặt còn rất nhiều."
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Diệp Di Nguyệt vội cầm khăn xoa khóe mắt, cười đáp, sau đó vội sai người tặng Dung Hoa lễ vật sớm đã chuẩn bị.
Dung Hoa cười cảm tạ một câu, không hề khách khí mà thu lễ vật.
"Hai người ngồi đi." Phương Hoàng Hậu cười nói.
Thấy hai người đã an toàn, Phương Hoàng Hậu liền cười nhìn Sương Hà công chúa, nói với Diệp Di Nguyệt: "Nhìn nha đầu xem, mới có mấy ngày mà đã cao lên không ít."
"Nương nương thật có nhãn lực." Diệp Di Nguyệt gật đầu, "Hôm qua vú nuôi vừa đo cho nó, đúng là cao hơn trước."
"Mẫu hậu, Sương Hà mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, nỗ lực cao lớn." Sương Hà công chúa nghiêm túc trả lời, "Sau này lớn lên Sương Hà sẽ cao như mẫu hậu, xinh đẹp như mẫu hậu vậy."
Phương Hoàng Hậu sớm đã nghe quen mấy lời nịnh nọt, nhưng ngữ khí của Sương Hà hai tuổi lại khiến bà nhịn không được mà bật cười: "Nha đầu này, miệng cứ như mật ngọt." Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, chắc chắn sẽ không uy hiếp được nhi tử của mình, hơn nữa thân mẫu đã chết, vì thế, Phương Hoàng Hậu đương nhiên thật lòng trêu đùa hài tử.
Đám người Tề Quý Phi đều nở nụ cuời.
Sương Hà công chúa cũng bật cười khanh khách.
Cười một hồi, Phương Hoàng Hậu liền kéo tay Sương Hà, chỉ về phía Dung Hoa: "Đúng rồi, hôm nay tiểu Sương Hà của chúng ta là lần đầu gặp tiểu hoàng thẩm, đây là tiểu hoàng thẩm, mau hành lễ với nàng ấy đi."
"Vâng, mẫu hậu." Sương Hà công chúa gật đầu, sau đó đi về phía trước vài bước, hành lễ, "Tiểu hoàng thẩm."
"Ngoan, mau đứng lên." Dung Hoa mỉm cười đỡ hài tử đứng dậy, sau đó kêu Túy Đồng mang lễ gặp mặt ra, "Đây là lễ vật của thẩm thẩm."
"Tạ Tiểu hoàng thẩm." Sương Hà công chúa cảm tạ một tiếng, vú nuôi phía sau vội thay nó nhận lễ vật rồi lui ra sau.
Sương Hà công chúa ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Dung Hoa: "Sương Hà biết, Tiểu hoàng thẩm là dì của Sương Hà."
Tuy chỉ là hài tử hai tuổi nhưng lời nói lại vô cùng lanh lời hòa thuận, Dung Hoa không khỏi nhìn Diệp Di Nguyệt cười tủm tỉm một bên, sau đó duỗi tay sờ đầu Sương Hà công chúa: "Sương Hà thật ngoan."
Quan hệ giữa nàng và Diệp gia mọi người đều rõ ràng, Diệp Di Nguyệt là kẻ rõ nhất, nếu Diệp Di Nguyệt muốn nhận thân thích với nàng, nàng có thể trực tiếp thể hiện thái độ, nhưng Sương Hà công chúa còn nhỏ như vậy, nàng sao có thể phản bác?
Sương Hà công chúa cười hỏi: "Tiểu hoàng thẩm, người còn là dì của Sương Hà, về sau Sương Hà có thể thường xuyên gặp người không?"
Dung Hoa cười cười: "Về sau đương nhiên là có thể thường xuyên gặp mặt."
"Nha đầu này trước giờ luôn mau miệng, Vương phi đừng trách móc." Diệp Di Nguyệt lên tiếng.
Dung Hoa nhàn nhạt một câu: "Nương nương quá lời, Sương Hà thật sự rất đáng yêu." Nàng chẳng lẽ là dạng người sẽ đi so đo với hài tử chưa tới hai tuổi này sao?
"Cũng là Chiêu Nghi muội muội dạy dỗ tốt." Tề Quý Phi cười nói, sau đó vẫy tay với Sương Hà công chúa, "Sương Hà tới đây, để Quý Phi mẫu phi xem đã cao lên bao nhiêu rồi."
"Tiểu hoàng thẩm, con đi trước đây." Sương Hà công chúa nói với Dung Hoa một câu rồi tươi cười chạy qua chỗ Tề Quý Phi.
Người vừa tới trước mặt đã được Tề Quý Phi ôm vào lòng.
Sương Hà ngẩng đầu hôn lên má bà ta một cái: "Quý Phi mẫu phi, đã ba ngày không gặp, Sương Hà rất nhớ người."
Dung Hoa bất giác nhìn Diệp Di Nguyệt.
Ngay cả hài tử chưa tới hai tuổi cũng dùng làm công cụ tranh sủng!
Tề Quý Phi đùa giỡn một phen, sau đó Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi và Dương Mặc Tuyết cũng vui đùa một hồi, cuối cùng vẫn là Phương Hoàng Hậu mở miệng kêu vú nuôi dẫn Sương Hà qua thiên điện chơi đùa với đám hài tử Chu Chi Vũ.
Sương Hà đi rồi, mọi người liền uống trà hàn huyên, Diệp Di Nguyệt không nhiều lời, càng không có ý lôi kéo thân thiết với Dung Hoa.
.....................
Bên kia, Chính Đức Đế cùng Chu Hành và mấy nhi tử tới Ngự Thư Phòng.
Nghe mấy nhi tử đi sau cố ý thấp giọng nói chuyện với Chu Hành, Chính Đức Đế không khỏi tức giận.
Hoàng đế như ông ta đang đi trước, mấy nhi tử bất hiếu này đã lo lắng mà chuẩn bị lấy lòng Chu Hành?
Lấy lòng nịnh bợ hoàng thúc Chu Hành này đương nhiên là vì trữ vị! Một đám lão Đại, lão Tứ và tiểu Thất như thế dám không coi phụ hoàng này vào mắt!
Còn về đồ bất hiếu Tiểu Lục kia, trong lòng hắn tiểu hoàng thúc Chu Hành trước nay đều thân cận và quan trọng hơn phụ hoàng này!
Vào Ngự Thư Phòng, an tọa, hạ nhân lên dâng trà, Chính Đức Đế liền vẫy tay cho cung nữ và nội thị hầu hạ lui xuống, chỉ để lại tâm phúc bên cạnh, sau đó không chút khách khí rút một quyển tấu chương trên án thư ra: "Các ngươi nói đi, chuyện bên Du Thành nên phái ai đi điều tra và xử lý!" Ông ta đưa mắt nhìn Đại hoàng tử, "Đem sự tình nói cho Tiểu hoàng thúc ngươi biết đi."
"Vâng, phụ hoàng." Đại hoàng tử vội đáp, sau đó quay đầu đem sự tình kể lại với Chu Hành một lần.
Hôm nay trì hoãn lâm triều chính là vì tấu chương này, đây là tấu chương của Tôn đại nhân bên Du Thành trình tới.
Núi lở là do người làm, sự tình như tảng đá lớn rơi xuống hồ, khơi gợi hàng vạn sóng gió.
Vẻ mặt Chính Đức Đế vô cùng nghiêm túc.
"Sự tình nghiêm trọng như vậy bắt buộc phải điều tra, nhất định phải bắt được kẻ xấu." Tứ hoàng tử lên tiếng, "Nhi thần nguyện ý tới Du Thành, vì phụ hoàng phân ưu, thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần chắc chắn sẽ bắt được kẻ đứng sau."
Tứ hoàng tử đã mở miệng, Đại hoàng tử và Thất hoàng tử đương nhiên không hề chịu thua, đồng loạt tự tiến cử, nguyện ý cống hiến cho triều đình.
Du Thành xảy ra chuyện, Lục hoàng tử một lòng lo lắng cho Tiểu hoàng thúc mình sùng bái, khi đó tự mình tiến cử, chỉ là hiện giờ thấy đám huynh đệ đều muốn đi, Tiểu hoàng thúc cũng đều trở về, hắn chỉ căm phẫn một câu: "Kẻ đáng bị thiên lôi đánh chết kia nhất định phải bắt được, tru di cửu tộc hắn!"
"Kẻ táng tận thiên lương, đáng xử trảm!" Chính Đức Đế cũng đen mặt nói một câu, sau đó nhìn Chu Hành, "Cửu hoàng đệ, khi đó đệ cũng ở Du Thành, tình huống bên kia đệ là người rõ ràng nhất, cẩn thận nói trẫm nghe sự tình rốt cuộc là như thế nào."
Không phải ông ta? Trong lòng Chu Hành xẹt qua hồ nghi, lại nhìn thoáng qua mấy đứa cháu trai, sau đó cẩn thận miêu tả lại tình huống ngày đó.
Không phải Chính Đức Đế làm?
Chu Hành nhìn Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, ba đứa cháu này khẳng định không dám mạo hiểm làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa bọn họ đều muốn mượn sức, không phải là tìm mọi cách diệt trừ mình!
Còn về Lục hoàng tử, tuy bình thường hành xử không giống người thường, nhưng hắn là người chí tình chí nghĩa, càng không làm ra chuyện thế này.
"Nghe Đổng ái khanh nói, khi đó mọi người đúng lúc ở hiện trường?" Chính Đức Đế hỏi.
Chu Hành gật đầu: "Vâng, thời điểm núi lở, thần đệ đúng lúc ở đó, người của thần đệ và Đổng công tử cũng hỗ trợ Tôn đại nhân tìm người mắc kẹt bên trong." Bọn họ đương nhiên sớm đã thương lượng sẽ nói như vậy.
"Thì ra là thế, vậy theo đệ chuyện lần này nên phái ai tới Du Thành xử lý?"
"Bệ hạ hậu ái, có điều thần đệ trước kia ở Thương Châu, trở về không bao lâu lại tới Đông Lăng, người trong triều thần đệ không quá quen thuộc, nếu nhắc tới hành quân đánh giặc, thần đệ có thể nói một hai câu, nhưng chuyện này... Thần đệ bất lực."
Chính mình hoài nghi ông ta động thủ.
Hiện tại, ông ta lại nghi ngờ chuyện bên Du Thành do mình làm?
"Cửu hoàng đệ đúng là không quen thuộc chuyện triều đình!" Lời tuy nói là vậy nhưng ông ta thật sự tin điều đó, người trong triều, y có thể quen thuộc ai? Chính Đức Đế dùng ánh mắt sâu xa nhìn Chu Hành, cười như không cười nói một câu, sau đó lại nhìn mấy nhi tử, "Vậy huynh đệ các ngươi nói xem, nên phái ai đi mới ổn thỏa?"
Ý tứ chính là sẽ không phái một trong số bọn họ đi! Mấy huynh đệ đương nhiên rõ ràng.
Trong lòng lập tức tính toán một phen, rốt cuộc nên chọn ai trong số những người của mình!
Lục hoàng tử khó có khi nghiêm túc nhìn Chính Đức Đế, mở miệng: "Chuyện như vậy đương nhiên nên để Đại Lý Tự và Hình Bộ phái người đi, chỉ là người cụ thể vẫn là phụ hoàng tự mình khâm điểm."
Nói cũng như không nói! Chính Đức Đế trừng mắt một cái, sau đó nhìn ba nhi tử còn lại: "Trở về rồi từ từ suy nghĩ." Sau đó, ông ta lại nhìn Chu Hành,"Cửu hoàng đệ tuy mới trở về nhưng đệ và Đổng Trầm Chu đều rõ ràng tình hình bên Du Thành, tới lúc cần thiết vẫn phải hỏi các ngươi vài câu."
"Vâng." Chu Hành đáp.
Bỏ qua đề tài này, Chính Đức Đế cùng bọn họ uống trà hàn huyên, sau đó phất tay cho tất cả trở về.
Bên này tan, Chu Hành và mấy huynh đệ Lục hoàng tử qua chỗ Phương Hoàng Hậu đón người, ngồi một lát liền cáo từ xuất cung.
Ở trong cung đương nhiên không thể nhiều lời, ra ngoài, Dung Hoa mới hỏi: "Ông ta nói gì với chàng?"
Chu Hành tỉ mỉ nói ra suy đoán của mình.
"Không phải ông ta?" Dung Hoa nhíu mày, lại hỏi, "Không phải ông ta thì còn là ai?"
Chu Hành trầm giọng: "Phái người điều tra sẽ rõ, nàng không cần sợ."
"Thiếp không sợ." Dung Hoa khẽ cười tựa vào vai y, "Thiếp chỉ là nghĩ, rốt cuộc là ai không tiếc tất cả để diệt trừ chúng ta như vậy."
Không phải Chính Đức Đế thì còn ai vào đây? Ai có thể có thù sâu như vậy, không màng sống chết cả bá tánh vô tội mà diệt trừ bọn họ?
Chu Hành duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho nàng: "Đừng nghĩ nữa, mệt mỏi cả ngày, nàng nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Dung Hoa đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
......................
Hôm sau, hai người Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang kết bạn tới vương phủ.
Ba người kích động tới vừa khóc vừa cười.
Ổn định cảm xúc, ba người mới ngồi bên cửa sổ, Dung Hoa cẩn thận nhìn hai người các nàng, các nàng cũng tinh tế đánh giá Dung Hoa.
"Thần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Vào cửa, Diệp Di Nguyệt hành lễ.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Sương Hà công chúa phấn điêu ngọc trác, y phục màu đỏ, trên đầu mang chuỗi ngọc màu hồng nhạt, một dáng khiến người ta không thể không thích.
Diệp Di Nguyệt một thân cung trang thủy lục sắc gấm, da trắng nõn nà, dáng người như cành liễu lả lướt trong gió xuân, so với khi trước càng thêm vũ mị, minh diễm."
"Bình thân." Phương Hoàng Hậu duỗi tay hướng Diệp Di Nguyệt, sau đó từ ái gọi Sương Hà, "Tiểu Sương Hà của chúng ta mau tới đây, để mẫu hậu xem đã cao hơn chút nào không."
"Vâng, mẫu hậu." Sương Hà công chúa gật đầu, cười tủm tỉm đứng dậy chạy về phía Phương Hoàng Hậu.
Diệp Di Nguyệt tạ ân đứng dậy, sau đó cúi chào mấy người Tề Quý Phi: "Thỉnh an Quý Phi tỷ tỷ, Thục Phi tỷ tỷ, Đức Phi tỷ tỷ."
Phương Hoàng Hậu không nói gì, mấy người Tề Quý Phi đương nhiên sẽ không phô trương, Tề Quý Phi cười duỗi tay: "Chiêu Nghi muội muội mau bình thân."
Diệp Di Nguyệt cười đứng dậy.
Tuy chỉ là Chiêu Nghi nhưng hiện tại Diệp Di Nguyệt được sủng ái, mấy người Dương Mặc Tuyết đều hành lễ với nàng ta.
Diệp Di Nguyệt và các nàng thi lễ với nhau một hồi, sau đó dời ánh mắt về phía Dung Hoa, khẽ cười, uốn gối: "Vương phi."
Dung Hoa lúc này mới đứng lên, tránh lễ của nàng, duỗi tay: "Nương nương không được." Ngữ khí vô cùng bình đạm.
Phương Hoàng Hậu và đám người Tề Quý Phi không khỏi thâm trường ý vị liếc nhìn nàng một cái.
Diệp Di Nguyệt đứng dậy, ánh mắt nhìn Dung Hoa có chút đỏ lên, bộ dáng vừa kích động vừa cao hứng, cơ hồ buột miệng thốt ra: "Ngũ tỷ tỷ..." Vừa kêu một tiếng, nàng ta tựa như cảm thấy không ổn, vội che miệng lại, khóe mắt ươn ướt nhìn Dung Hoa.
"Không nhận nổi một tiếng tỷ tỷ này của nương nương." Dung Hoa nhàn nhạt nhìn nàng ta, nói thẳng.
Diệp Di Nguyệt xoa xoa khóe mắt, nức nở: "Là bổn cung đường đột, trong khoảng thời gian này, Ngũ tỷ tỷ..." Thấy Dung Hoa vẫn bình tĩnh như vậy, nàng ta liền cười sửa miệng, "Vương phi vẫn khỏe chứ? Đi đường có thuận lợi không? Đa tạ trời đất, Vương phi cuối cùng cũng bình bình an an trở về, bổn cung lo cho người muốn chết."
"Nhìn tỷ muội hai người lâu rồi mới gặp lại, Cửu đệ muội khó khăn lắm mới trở về, bổn cung thật cảm động." Tề Quý Phi cười nhìn Phương Hoàng Hậu, "Cũng may, hiện giờ tỷ muội bọn họ đều vào một nhà."
"Ừ, hiện giờ đều là người một nhà." Phương Hoàng Hậu gật đầu, sau đó nói với Diệp Di Nguyệt, "Cửu đệ muội trở về là việc cao hứng, muội đó, mau lau khô nước mắt đi, sau này cơ hội gặp mặt còn rất nhiều."
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ." Diệp Di Nguyệt vội cầm khăn xoa khóe mắt, cười đáp, sau đó vội sai người tặng Dung Hoa lễ vật sớm đã chuẩn bị.
Dung Hoa cười cảm tạ một câu, không hề khách khí mà thu lễ vật.
"Hai người ngồi đi." Phương Hoàng Hậu cười nói.
Thấy hai người đã an toàn, Phương Hoàng Hậu liền cười nhìn Sương Hà công chúa, nói với Diệp Di Nguyệt: "Nhìn nha đầu xem, mới có mấy ngày mà đã cao lên không ít."
"Nương nương thật có nhãn lực." Diệp Di Nguyệt gật đầu, "Hôm qua vú nuôi vừa đo cho nó, đúng là cao hơn trước."
"Mẫu hậu, Sương Hà mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cơm, nỗ lực cao lớn." Sương Hà công chúa nghiêm túc trả lời, "Sau này lớn lên Sương Hà sẽ cao như mẫu hậu, xinh đẹp như mẫu hậu vậy."
Phương Hoàng Hậu sớm đã nghe quen mấy lời nịnh nọt, nhưng ngữ khí của Sương Hà hai tuổi lại khiến bà nhịn không được mà bật cười: "Nha đầu này, miệng cứ như mật ngọt." Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, chắc chắn sẽ không uy hiếp được nhi tử của mình, hơn nữa thân mẫu đã chết, vì thế, Phương Hoàng Hậu đương nhiên thật lòng trêu đùa hài tử.
Đám người Tề Quý Phi đều nở nụ cuời.
Sương Hà công chúa cũng bật cười khanh khách.
Cười một hồi, Phương Hoàng Hậu liền kéo tay Sương Hà, chỉ về phía Dung Hoa: "Đúng rồi, hôm nay tiểu Sương Hà của chúng ta là lần đầu gặp tiểu hoàng thẩm, đây là tiểu hoàng thẩm, mau hành lễ với nàng ấy đi."
"Vâng, mẫu hậu." Sương Hà công chúa gật đầu, sau đó đi về phía trước vài bước, hành lễ, "Tiểu hoàng thẩm."
"Ngoan, mau đứng lên." Dung Hoa mỉm cười đỡ hài tử đứng dậy, sau đó kêu Túy Đồng mang lễ gặp mặt ra, "Đây là lễ vật của thẩm thẩm."
"Tạ Tiểu hoàng thẩm." Sương Hà công chúa cảm tạ một tiếng, vú nuôi phía sau vội thay nó nhận lễ vật rồi lui ra sau.
Sương Hà công chúa ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Dung Hoa: "Sương Hà biết, Tiểu hoàng thẩm là dì của Sương Hà."
Tuy chỉ là hài tử hai tuổi nhưng lời nói lại vô cùng lanh lời hòa thuận, Dung Hoa không khỏi nhìn Diệp Di Nguyệt cười tủm tỉm một bên, sau đó duỗi tay sờ đầu Sương Hà công chúa: "Sương Hà thật ngoan."
Quan hệ giữa nàng và Diệp gia mọi người đều rõ ràng, Diệp Di Nguyệt là kẻ rõ nhất, nếu Diệp Di Nguyệt muốn nhận thân thích với nàng, nàng có thể trực tiếp thể hiện thái độ, nhưng Sương Hà công chúa còn nhỏ như vậy, nàng sao có thể phản bác?
Sương Hà công chúa cười hỏi: "Tiểu hoàng thẩm, người còn là dì của Sương Hà, về sau Sương Hà có thể thường xuyên gặp người không?"
Dung Hoa cười cười: "Về sau đương nhiên là có thể thường xuyên gặp mặt."
"Nha đầu này trước giờ luôn mau miệng, Vương phi đừng trách móc." Diệp Di Nguyệt lên tiếng.
Dung Hoa nhàn nhạt một câu: "Nương nương quá lời, Sương Hà thật sự rất đáng yêu." Nàng chẳng lẽ là dạng người sẽ đi so đo với hài tử chưa tới hai tuổi này sao?
"Cũng là Chiêu Nghi muội muội dạy dỗ tốt." Tề Quý Phi cười nói, sau đó vẫy tay với Sương Hà công chúa, "Sương Hà tới đây, để Quý Phi mẫu phi xem đã cao lên bao nhiêu rồi."
"Tiểu hoàng thẩm, con đi trước đây." Sương Hà công chúa nói với Dung Hoa một câu rồi tươi cười chạy qua chỗ Tề Quý Phi.
Người vừa tới trước mặt đã được Tề Quý Phi ôm vào lòng.
Sương Hà ngẩng đầu hôn lên má bà ta một cái: "Quý Phi mẫu phi, đã ba ngày không gặp, Sương Hà rất nhớ người."
Dung Hoa bất giác nhìn Diệp Di Nguyệt.
Ngay cả hài tử chưa tới hai tuổi cũng dùng làm công cụ tranh sủng!
Tề Quý Phi đùa giỡn một phen, sau đó Hàn Đức Phi, Lý Thục Phi và Dương Mặc Tuyết cũng vui đùa một hồi, cuối cùng vẫn là Phương Hoàng Hậu mở miệng kêu vú nuôi dẫn Sương Hà qua thiên điện chơi đùa với đám hài tử Chu Chi Vũ.
Sương Hà đi rồi, mọi người liền uống trà hàn huyên, Diệp Di Nguyệt không nhiều lời, càng không có ý lôi kéo thân thiết với Dung Hoa.
.....................
Bên kia, Chính Đức Đế cùng Chu Hành và mấy nhi tử tới Ngự Thư Phòng.
Nghe mấy nhi tử đi sau cố ý thấp giọng nói chuyện với Chu Hành, Chính Đức Đế không khỏi tức giận.
Hoàng đế như ông ta đang đi trước, mấy nhi tử bất hiếu này đã lo lắng mà chuẩn bị lấy lòng Chu Hành?
Lấy lòng nịnh bợ hoàng thúc Chu Hành này đương nhiên là vì trữ vị! Một đám lão Đại, lão Tứ và tiểu Thất như thế dám không coi phụ hoàng này vào mắt!
Còn về đồ bất hiếu Tiểu Lục kia, trong lòng hắn tiểu hoàng thúc Chu Hành trước nay đều thân cận và quan trọng hơn phụ hoàng này!
Vào Ngự Thư Phòng, an tọa, hạ nhân lên dâng trà, Chính Đức Đế liền vẫy tay cho cung nữ và nội thị hầu hạ lui xuống, chỉ để lại tâm phúc bên cạnh, sau đó không chút khách khí rút một quyển tấu chương trên án thư ra: "Các ngươi nói đi, chuyện bên Du Thành nên phái ai đi điều tra và xử lý!" Ông ta đưa mắt nhìn Đại hoàng tử, "Đem sự tình nói cho Tiểu hoàng thúc ngươi biết đi."
"Vâng, phụ hoàng." Đại hoàng tử vội đáp, sau đó quay đầu đem sự tình kể lại với Chu Hành một lần.
Hôm nay trì hoãn lâm triều chính là vì tấu chương này, đây là tấu chương của Tôn đại nhân bên Du Thành trình tới.
Núi lở là do người làm, sự tình như tảng đá lớn rơi xuống hồ, khơi gợi hàng vạn sóng gió.
Vẻ mặt Chính Đức Đế vô cùng nghiêm túc.
"Sự tình nghiêm trọng như vậy bắt buộc phải điều tra, nhất định phải bắt được kẻ xấu." Tứ hoàng tử lên tiếng, "Nhi thần nguyện ý tới Du Thành, vì phụ hoàng phân ưu, thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần chắc chắn sẽ bắt được kẻ đứng sau."
Tứ hoàng tử đã mở miệng, Đại hoàng tử và Thất hoàng tử đương nhiên không hề chịu thua, đồng loạt tự tiến cử, nguyện ý cống hiến cho triều đình.
Du Thành xảy ra chuyện, Lục hoàng tử một lòng lo lắng cho Tiểu hoàng thúc mình sùng bái, khi đó tự mình tiến cử, chỉ là hiện giờ thấy đám huynh đệ đều muốn đi, Tiểu hoàng thúc cũng đều trở về, hắn chỉ căm phẫn một câu: "Kẻ đáng bị thiên lôi đánh chết kia nhất định phải bắt được, tru di cửu tộc hắn!"
"Kẻ táng tận thiên lương, đáng xử trảm!" Chính Đức Đế cũng đen mặt nói một câu, sau đó nhìn Chu Hành, "Cửu hoàng đệ, khi đó đệ cũng ở Du Thành, tình huống bên kia đệ là người rõ ràng nhất, cẩn thận nói trẫm nghe sự tình rốt cuộc là như thế nào."
Không phải ông ta? Trong lòng Chu Hành xẹt qua hồ nghi, lại nhìn thoáng qua mấy đứa cháu trai, sau đó cẩn thận miêu tả lại tình huống ngày đó.
Không phải Chính Đức Đế làm?
Chu Hành nhìn Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử, ba đứa cháu này khẳng định không dám mạo hiểm làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa bọn họ đều muốn mượn sức, không phải là tìm mọi cách diệt trừ mình!
Còn về Lục hoàng tử, tuy bình thường hành xử không giống người thường, nhưng hắn là người chí tình chí nghĩa, càng không làm ra chuyện thế này.
"Nghe Đổng ái khanh nói, khi đó mọi người đúng lúc ở hiện trường?" Chính Đức Đế hỏi.
Chu Hành gật đầu: "Vâng, thời điểm núi lở, thần đệ đúng lúc ở đó, người của thần đệ và Đổng công tử cũng hỗ trợ Tôn đại nhân tìm người mắc kẹt bên trong." Bọn họ đương nhiên sớm đã thương lượng sẽ nói như vậy.
"Thì ra là thế, vậy theo đệ chuyện lần này nên phái ai tới Du Thành xử lý?"
"Bệ hạ hậu ái, có điều thần đệ trước kia ở Thương Châu, trở về không bao lâu lại tới Đông Lăng, người trong triều thần đệ không quá quen thuộc, nếu nhắc tới hành quân đánh giặc, thần đệ có thể nói một hai câu, nhưng chuyện này... Thần đệ bất lực."
Chính mình hoài nghi ông ta động thủ.
Hiện tại, ông ta lại nghi ngờ chuyện bên Du Thành do mình làm?
"Cửu hoàng đệ đúng là không quen thuộc chuyện triều đình!" Lời tuy nói là vậy nhưng ông ta thật sự tin điều đó, người trong triều, y có thể quen thuộc ai? Chính Đức Đế dùng ánh mắt sâu xa nhìn Chu Hành, cười như không cười nói một câu, sau đó lại nhìn mấy nhi tử, "Vậy huynh đệ các ngươi nói xem, nên phái ai đi mới ổn thỏa?"
Ý tứ chính là sẽ không phái một trong số bọn họ đi! Mấy huynh đệ đương nhiên rõ ràng.
Trong lòng lập tức tính toán một phen, rốt cuộc nên chọn ai trong số những người của mình!
Lục hoàng tử khó có khi nghiêm túc nhìn Chính Đức Đế, mở miệng: "Chuyện như vậy đương nhiên nên để Đại Lý Tự và Hình Bộ phái người đi, chỉ là người cụ thể vẫn là phụ hoàng tự mình khâm điểm."
Nói cũng như không nói! Chính Đức Đế trừng mắt một cái, sau đó nhìn ba nhi tử còn lại: "Trở về rồi từ từ suy nghĩ." Sau đó, ông ta lại nhìn Chu Hành,"Cửu hoàng đệ tuy mới trở về nhưng đệ và Đổng Trầm Chu đều rõ ràng tình hình bên Du Thành, tới lúc cần thiết vẫn phải hỏi các ngươi vài câu."
"Vâng." Chu Hành đáp.
Bỏ qua đề tài này, Chính Đức Đế cùng bọn họ uống trà hàn huyên, sau đó phất tay cho tất cả trở về.
Bên này tan, Chu Hành và mấy huynh đệ Lục hoàng tử qua chỗ Phương Hoàng Hậu đón người, ngồi một lát liền cáo từ xuất cung.
Ở trong cung đương nhiên không thể nhiều lời, ra ngoài, Dung Hoa mới hỏi: "Ông ta nói gì với chàng?"
Chu Hành tỉ mỉ nói ra suy đoán của mình.
"Không phải ông ta?" Dung Hoa nhíu mày, lại hỏi, "Không phải ông ta thì còn là ai?"
Chu Hành trầm giọng: "Phái người điều tra sẽ rõ, nàng không cần sợ."
"Thiếp không sợ." Dung Hoa khẽ cười tựa vào vai y, "Thiếp chỉ là nghĩ, rốt cuộc là ai không tiếc tất cả để diệt trừ chúng ta như vậy."
Không phải Chính Đức Đế thì còn ai vào đây? Ai có thể có thù sâu như vậy, không màng sống chết cả bá tánh vô tội mà diệt trừ bọn họ?
Chu Hành duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương cho nàng: "Đừng nghĩ nữa, mệt mỏi cả ngày, nàng nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Dung Hoa đáp một tiếng, nhắm mắt lại.
......................
Hôm sau, hai người Đổng Ngọc Lan và Từ Lưu Quang kết bạn tới vương phủ.
Ba người kích động tới vừa khóc vừa cười.
Ổn định cảm xúc, ba người mới ngồi bên cửa sổ, Dung Hoa cẩn thận nhìn hai người các nàng, các nàng cũng tinh tế đánh giá Dung Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.