Chương 139: Muốn nháo, vậy thì nháo lớn một chút!
Tây Trì Mi
05/08/2019
Dung Hoa đưa mắt nhìn qua nhưng không lập tức cử động, cánh tay chậm rãi sờ eo bên trái, roi vẫn còn ở đây.
Nghĩ nghĩ, nàng xốc chăn lên, trước giường có một đôi giày da, hình thức không hề tú mỹ kiều nhu... Dung hoa cúi đầu nhìn y phục trên người, không phải váy áo đẹp đẽ quý giá của nữ tử, mà là nam trang!
Nàng không kinh ngạc, chỉ thong dong mang giày, đi qua bên kia ngồi xuống, cầm bút nhưng không viết gì.
Phó Cửu Lận theo nàng qua đó, ngồi đối diện nàng, cũng không thúc giục, tự mình rót một ly trà, chậm rãi uống.
Dung Hoa nhìn hắn, đổi bút sang tay trái, viết một dòng chữ, "Ngươi và Lý Sướng, Uyển Lăng công chúa có quan hệ gì?"
Phó Cửu Lận đưa tay nhận tờ giấy, bộ dáng lộ rõ sự ngoài ý muốn. Nàng vừa tỉnh dậy, không khóc cũng không nháo, trong nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh, vừa hạ bút liền trực tiếp hỏi quan hệ của hắn với Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa, cũng không hỏi vì sao hắn dẫn nàng đi, càng không cầu xin hắn buông tha cho nàng.
Nàng thật khiến người khác kinh ngạc.
Phó Cửu Lận cười cười, trả lời đơn giản: "Người quen."
Người quen? Quen bao nhiêu? Dung Hoa không tiếp tục vấn đề này, lại hỏi, "Ngươi là ai?" Viết xong, nàng đẩy tờ giấy qua.
Phó Cửu Lận ôn hòa cười, suy xét một lát mới đáp: "Phó Cửu Lận, sinh ở Đại Chu, trưởng thành ở Đông Lăng."
Cho nên, hắn thật sự là Phó Cửu Lận! Dung Hoa nhướng mày, cúi đầu tiếp tục: "Ngươi và Lý Sướng, Uyển Lăng công chúa là người quen? Là xã giao bình thường, hay các ngươi sớm là một bọn? Ngươi ẩn nấp trong kinh thành lâu như vậy là vì chờ bọn họ tới?"
Lần đầu tiên gặp nàng, hắn khẳng định đã có chủ ý. Giao hảo với Đổng Trầm Chu hẳn là vì muốn tiếp cận mình thêm một bước.
Thời gian lâu như vậy, hắn không có hành động, chẳng qua là vì chờ đám người Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa tới!
Phó Cửu Lận nhìn nàng, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng vậy, ta ở kinh thành lâu như thế đúng thật là vì chờ bọn họ, có điều ta và huynh muội hai người không phải cùng một bọn."
Bởi vì với thực lực hiện tại, hắn không thể thuận lợi đưa nàng rời khỏi kinh thành.
Nàng là một nữ tử thông minh.
Mà Chu Hành cũng không phải người dễ đối phó.
Không phải một nhóm? Chẳng lẽ hắn giống bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau sao? Nhìn gương mặt ôn nhuận của hắn, Dung Hoa lộ vẻ châm chọc, thu tay không tiếp tục viết nữa.
Phó Cửu Lận không để tâm tới thái độ của nàng, chỉ dịu dàng cười một cái, nói: "Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa muốn đưa nàng về hoàng cung Tây Lương."
Đây không phải vô nghĩa lắm sao? Một hoàng tử và một công chúa đánh chủ ý lên người nàng còn không phải vì nàng có liên quan tới hoàng thất Đông Lăng? Không lẽ bọn họ muốn chơi nàng?
Nhưng ý tứ bên trong câu này là... Phó Cửu Lận hắn có mục đích khác? Nụ cười châm chọc trên gương mặt Dung Hoa càng sâu, ánh mắt nhìn hắn càng thâm thúy.
Theo lời hắn nói, Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa muốn đưa nàng tới hoàng cung Đông Lăng, mà hắn dám đối nghịch với hoàng tử và công chúa, địa vị hẳn không thấp!
Phó Cửu Lận bổ sung một câu: "Có điều cuối cùng cũng phải tiến cung!"
Có nghĩa là Phó Cửu Lận hắn vẫn sẽ đưa nàng tới Đông Lăng! Dung Hoa nghe ra ý tứ của hắn, bình tĩnh viết: "Yết hầu của ta bị sao vậy?" Là điểm huyệt? Hay bị hạ độc?
Phó Cửu Lận nhìn qua, thành thật trả lời: "Không có gì, chỉ là điểm huyệt, đoạn đường này ủy khuất ngươi rồi."
"Hôm nay là ngày nào? Đây là đâu?" Dung Hoa tiếp tục hỏi.
Phó Cửu Lận không định gạt nàng, thành thật đáp: "Hôm nay là hai mươi sáu, vị trí hiện tại của chúng ta là trấn Phú Quý!"
Hai mươi sáu? Lâu như vậy sao? Còn nữa... Dung Hoa bình tĩnh nhìn Phó Cửu Lận, trấn Phú Quý là trấn nhỏ phía Nam, mà Đông Lăng lại nằm phía Đông Đại Chu, đó là con đường Chu Hành dự liệu, nếu đuổi theo hẳn sẽ không đuổi kịp!
Dung Hoa buông bút, không có ý định tiếp tục.
Phó Cửu Lận nhíu mày, hỏi: "Hết rồi?"
Dung Hoa mặc kệ hắn.
Phó Cửu Lận buông ly trà, nói: "Có vấn đề gì Ngũ cô nương hỏi hết trong ngày hôm nay luôn đi, về sau chỉ sợ không tiện." Bộ dáng một lòng vì nàng mà suy nghĩ.
Dung Hoa không thèm nhìn hắn, mở cửa ra ngoài.
Nơi này là một tứ hợp viện, trong viện có cây ngô đồng cơ hồ che hơn nửa cái sân, hiện tại lá cây đã khô, bên dưới tàng cây là bàn và ghế đá.
Lúc này đã là hoàng hôn, có thể nghe tiếng hạ nhân bên ngoài đi lại và nói chuyện.
Đây không phải khách điếm, là nhà riêng!
Tuy không thấy người tới nhưng Dung Hoa vô cùng rõ ràng, trong bóng tối khẳng định có thị vệ.
Dung Hoa đưa mắt nhìn về hướng kinh thành, không biết Chu Hành như thế nào rồi.
.................
Phó Cửu Lận điểm huyệt của nàng, cho nàng vận nam trang, hoa lông mày thô, một đường xuống Nam, cho dù Chu Hành có phân phó tra xét từng người vào trấn nhưng bọn họ khẳng định không ngờ nàng vận nam trang.
Đi về hướng Nam mấy ngày, Dung Hoa mới hiểu Phó Cửu Lận nói không tiện là có ý gì.
Nơi nào không tiện, rõ ràng là không cho nàng chạm vào giấy và bút mực.
Còn để một nha đầu giả thành gã sai vặt ở cạnh chiếu cố nàng, đối với người ngoài nói hắn có đệ đệ trời sinh bị câm. Trên đường Phó Cửu Lận đặc biệt chiếu cố nàng, trên xe ngựa còn nói về phong thổ danh thắng gần đó.
Đi đi dừng dừng, du sơn ngoạn thủy, bọn họ trông rất giống thân huynh đệ ra ngoài du ngoạn.
Dung Hoa không thể nói chuyện, bên cạnh luôn có người đi theo, nơi xe ngựa tới đều là nhà riêng sớm đã có an bài, cơ hồ không hề có cơ hội tiếp xúc với người khác!
Tháng mười một, phía Nam lạnh tới thấu xương, gió vừa thổi tới cũng khiến thân thể rét run. Phó Cửu Lận đã chuẩn bị đầy đủ, áo khoác lông chồn, trên xe ngựa luôn đốt than ngân sương, ở nhà riêng thì đốt địa long.
Thỉnh thoảng Dung Hoa nhịn không được mà nghĩ thân phận của Phó Cửu Lận ở Đông Lăng rốt cuộc là gì, có xa xỉ hơn Đại Chu không.
Thời điểm tới Bình Thành, trời đổ tuyết.
Chờ tuyết ngừng, Phó Cửu Lận hào hứng nói với Dung Hoa: "Ta biết nơi này có chỗ thưởng mai không tồi, có hứng thú không?"
Dung Hoa gật đầu.
Phó Cửu Lận liền mang theo nàng ngồi xe ngựa ra ngoài, tới nơi, xuống xe, Dung Hoa nhìn người hầu của hắn và nha đầu nữ giả nam trang của mình theo sau, lắc đầu.
Phó Cửu Lận nhìn nàng, nói: "Được rồi, lần này không dẫn theo người, chỉ có hai chúng ta." Dứt lời, hắn nâng bước đi về phía trước.
Dung Hoa mỉm cười đi theo.
Tuyết trắng xóa, hồng mai nổi bật diễm lệ như những ngọn lửa, quanh hơi thở quanh quẩn hương khí mát lạnh.
Lại đi vào bên trong là một cái hồ lớn.
Trên mặt hồ phủ tầng hàn khí nhè nhẹ.
Dung Hoa kéo áo choàng lông chồn trên người, mỉm cười nhìn về mặt hồ.
"Thật đẹp." Phó Cửu Lận dừng bước.
Dung Hoa đưa mắt nhìn mộng vòng, không hề thấy bất kỳ ai.
Rừng mai lớn như vậy, lại có hồ, hiện tại đang lúc mai nở, cảnh vật như tranh, sao lại không có ai tới đây dù ngoạn?
Phó Cửu Lận theo ánh mắt của nàng mà nhìn, lại nhìn Dung Hoa, ánh mắt ôn nhuận như nước: "Yên tâm, không có ai quấy rầy."
Không ai quấy rầy? Là sợ nàng liên hệ với người khác! Khó trách vừa rồi anh lại sảng khoái không mang người theo như vậy, hắn căn bản sớm đã có chuẩn bị.
Dung Hoa nhìn mặt hồ, nâng bước đi tới.
Vừa đi được hai bước, Phó Cửu Lận đã lướt qua nàng, chắn phía trước: "Cẩn thận."
Là sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống hồ tự sát sao? Dung Hoa khẽ cười.
"Đường trơn, cẩn thận..." Phó Cửu Lận mỉm cười, ôn hòa nói.
Nhưng còn chưa dứt lời, Dung Hoa đột nhiên vươn tay, đẩy hắn.
Sau lưng đã là mép hồ, Phó Cửu Lận cứ như vậy bị đẩy ngã xuống.
Hồ nước lạnh băng bao quanh thân thể, Phó Cửu Lận uống hai ngụm nước, lạnh tới hàm răng đều run rẩy, y phục trên người lập ướt đẫm, giống như có bàn tay đang không ngừng kéo hắn chìm xuống.
Phó Cửu Lận vội cởi áo khoác trên người, lúc này mới trồi lên mặt nước, há miệng hít thở, ngước mắt đối diện với lúm đồng tiền trên mặt Dung Hoa.
"Ngươi..."Hắn vừa mở miệng vừa bơi tới cạnh bờ.
Cánh tay Dung Hoa run lên, một roi hung hăng quất qua đó.
Là hắn hại nàng!
Là hắn điểm huyệt của nàng!
Tiểu nhân đê tiện!
Nếu hắn không biết bơi mà chết đuối thì tốt quá rồi!
Một roi đánh vào mu bàn tay hắn, mặt hồ lạnh như băng, mặt trên lại bị một roi quất vào, đau tận xương tủy. Phó Cửu Lận hít một hơi thật sâu, rút tay về, dứt khoát bất động nổi trên mặt nước.
Ánh mắt yên lặng nhìn Dung Hoa, thanh âm trước nay ôn hòa đột nhiên mang theo vài phần lạnh lẽo: "Ngũ cô nương, ngươi muốn giết ta sao?"
Dung Hoa nheo mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, khóe miệng ngậm ý một ý cười.
Đúng vậy, hận không thể giết hắn!
Dung Hoa giơ roi trong tay của mình.
Nếu hắn đi lên trước một bước, nàng sẽ vung một roi.
Hắn ở dưới nước, vậy thì để nước đông chết hắn!
Phó Cửu Lận nhoẻn miệng cười: "Ta chết rồi, Ngũ cô nương cũng không có chỗ lợi, chẳng lẽ ngươi muốn làm kẻ câm cả đời hay sao? Đây là pháp điểm huyệt độc môn, cho dù là Chu Hành cũng không có cách."
Dung Hoa khẽ cười.
Độc môn? Chẳng lẽ do Phó Cửu Lận hắn tự nghĩ ra sao? Hay là có người dạy hắn!
Nếu có người dạy, vậy thì có thể giải!
Phó Cửu Lận thấy nàng cười mỗi lúc một sâu, khóe miệng cũng cười sáng thêm vài phần, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ Kiều Tứ công tử kia?"
Vô sỉ! Trong mặt Dung Hoa mang vài phần lạnh lẽo.
"Ngũ cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi tốt, ta tốt, Kiều Tứ công tử sẽ không có nửa phần tổn thất nào." Phó Cửu Lận thở ra vòng trắng mờ mịt, lạnh tới sắc mặt chuyển xanh, bên trên vẫn duy trì nụ cười: "Ngũ cô nương tâm tư cẩn mật, ta đương nhiên phải giữ lại hậu chiêu."
Dung Hoa nhíu mày, ngay sau đó lại nở nụ cười.
Kiều Vũ Thần, Chu Hành sẽ có dàn xếp.
Không thấy nàng, trong nhà chỉ còn mỗi hài tử Kiều Vũ thần, Chu Hành biết mình thương nó, chắc chắn sẽ chiếu cố nó thật tốt.
Cho nên, hậu chiêu của Phó Cửu Lận chẳng qua là công dã tràng!
Ở kinh thành, ngươi của hắn chẳng lẽ dám trực tiếp đối nghịch với Chu Hành sao? Chỉ cần người của hắn vừa có động tĩnh, Chu Hành khẳng định sẽ tra tới Phó Cửu Lận!
Cho nên hậu chiêu chính là mối họa của hắn! Có Chu Hành, Kiều Vũ Thần tuyệt đối an toàn.
Thấy thần sắc trên mặt nàng, Phó Cửu Lận biết nàng đã nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi thở dài.
Đúng là một nữ tử thông tuệ.
Hơn nữa còn tâm đầu ý hợp với Chu Hành.
Hắn từng định làm vậy, nhưng hiện giờ Kiều Vũ Thần đang ở trong tay Chu Hành, người của hắn đương nhiên không dám hành động.
"Ta là người tập võ, chút lạnh này không thể làm gì ta." Sắc mặt Phó Cửu Lận xanh trắng, môi trắng tới không còn huyết sắc, có điều hắn đã từ từ thích ứng với hồ nước lạnh băng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, "Chỉ là trời lạnh như vậy, ở lâu nếu để Ngũ cô nương sinh bệnh thì thật không tốt."
Dung Hoa híp mắt cười.
Nàng sẽ tốt hơn hắn.
Chỉ cần Phó Cửu Lận cử động, nàng sẽ quất một roi qua.
Mười phần lực đạo, tiên pháp thuần thục, một roi giáng xuống khiến thân thể đau như lửa đốt, Phó Cửu Lận trồi lên mặt nước yên lặng cùng nàng nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, không màng nàng quất roi mà cố gắng bơi tới.
Một roi Dung Hoa quất qua, Phó Cửu Lận trực tiếp bắt lấy: "Được rồi, đừng náo loạn nữa." Hắn nắm chặt roi rồi bơi về bờ.
Đợi tới tay hắn đặt bên mép hồ, Dung Hoa liền dẫm một chân xuống.
Phó Cửu Lận đau tới hừ một tiếng, mắng: "Độc nhất là lòng phụ nữ!" Roi trong tay cũng đã nơi lỏng, hắn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Dung Hoa, hỏi, "Trên đường đi ta có chỗ nào bạc đãi ngươi sao?"
Dung Hoa cười lạnh một tiếng, tiếp tục quất một roi qua.
Phó Cửu Lận nhanh chóng chìm xuống nước, roi kia dừng ngay trên mặt nước. Lặn một lúc, hắn mới trồi lên, nhìn Dung Hoa, thở dài.
Thông minh là thông minh, nhưng cũng thật tàn nhẫn.
Từ trên cao nhìn xuống, roi trong tay Dung Hoa bất cứ lúc nào cũng có thể quất ra.
Hắn cũng không thể để nàng tiếp tục đối xử như vậy.
Vạn nhất nàng bị thương hàn, tới lúc đó phải xem đại phu, trì hoãn hành trình.
Nước lạnh như vậy, không đi lên sẽ bị nàng hại tới chết.
Vậy chẳng phải uổng phí một hồi hay sao?
Hơn nữa không có đại phu đi theo, hắn chắc chắn chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, nàng sẽ để lại manh mối gì đó.
Ở đây gần cảnh nội Đại Chu, cẩn thận thì hơn.
Châm chước một phen trong lòng, Phó Cửu Lận không động, chỉ lặng lẽ đối diện với nàng. Cũng tại chính mình sơ ý, cho rằng thưởng mai, lại không có ai khác nên chỉ mang theo tùy tùng, không có ám vệ.
Có điều hai người quá lâu không về, tùy tùng bên ngoài sẽ tự tìm tới.
Hai người cứ giằng co như vậy, mãi tới mặt trời lặn về Tây, người hầu tìm tới.
Vừa thấy hai người, bọn họ đều ngạc nhiên: "Công tử."
Dung Hoa thu roi về, cười khanh khách nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Phó Cửu Lận, dùng khẩu hình mà nói: "Công tử các ngươi là muốn bơi vào mùa đông."
Đầu tóc Phó Cửu Lận đã kết thành băng, thân thể lạnh tới không còn cảm giác, vội phân phó nha đầu: "Hầu hạ tiểu thư trở về."
Nha đầu kia nhận lệnh, tiến lên đỡ Dung Hoa.
Lúc này Phó Cửu Lận mới run rẩy lên bờ, toàn thân đều lạnh tới run run.
Tuy không thể giết hắn nhưng khiến hắn chịu chút tra tấn, trong lòng Dung Hoa cũng cao hứng.
Đêm đó Phó Cửu Lận sốt cao, có điều vẫn khởi hành đúng hẹn.
Qua Bình Thành, tới U Châu, sau đó xuống Nam từ Phàn Thành tới Đông Lăng. Từ Bình Thành tới U Châu mất khoảng bảy ngày, Phó Cửu Lận vẫn uống thuốc, sắc mặt trắng như tuyết. Bởi vì sinh bệnh, cho nên hắn không cùng ngồi xe ngựa với nàng, chờ vào thành, Dung Hoa liền xốc màn lên tò mò nhìn bên ngoài.
Nha đầu kia cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, Dung Hoa mỉm cười, chờ xe ngựa đi qua một tửu lâu, đúng lúc có người ăn mặc đẹp đẽ từ trong bước ra, Dung Hoa cầm hạt châu sớm đã chuẩn bị mà ném qua công tử hoa phục kia.
"Ai!" Hắn tức giận quát, "To gan, dám đánh lén bổn công tử! Dừng xe cho ta!"
Đám người hầu lập tức bao vây xe ngựa của Phó Cửu Lận và Dung Hoa.
"Vừa rồi là ai đánh lén ta? Xuống xe cho bổn công tử!" Công tử kia lớn tiếng.
Dung Hoa buông màn xe xuống, khẽ cười.
Muốn nháo, vậy thì nháo lớn một chút!
Nghĩ nghĩ, nàng xốc chăn lên, trước giường có một đôi giày da, hình thức không hề tú mỹ kiều nhu... Dung hoa cúi đầu nhìn y phục trên người, không phải váy áo đẹp đẽ quý giá của nữ tử, mà là nam trang!
Nàng không kinh ngạc, chỉ thong dong mang giày, đi qua bên kia ngồi xuống, cầm bút nhưng không viết gì.
Phó Cửu Lận theo nàng qua đó, ngồi đối diện nàng, cũng không thúc giục, tự mình rót một ly trà, chậm rãi uống.
Dung Hoa nhìn hắn, đổi bút sang tay trái, viết một dòng chữ, "Ngươi và Lý Sướng, Uyển Lăng công chúa có quan hệ gì?"
Phó Cửu Lận đưa tay nhận tờ giấy, bộ dáng lộ rõ sự ngoài ý muốn. Nàng vừa tỉnh dậy, không khóc cũng không nháo, trong nháy mắt đã lấy lại bình tĩnh, vừa hạ bút liền trực tiếp hỏi quan hệ của hắn với Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa, cũng không hỏi vì sao hắn dẫn nàng đi, càng không cầu xin hắn buông tha cho nàng.
Nàng thật khiến người khác kinh ngạc.
Phó Cửu Lận cười cười, trả lời đơn giản: "Người quen."
Người quen? Quen bao nhiêu? Dung Hoa không tiếp tục vấn đề này, lại hỏi, "Ngươi là ai?" Viết xong, nàng đẩy tờ giấy qua.
Phó Cửu Lận ôn hòa cười, suy xét một lát mới đáp: "Phó Cửu Lận, sinh ở Đại Chu, trưởng thành ở Đông Lăng."
Cho nên, hắn thật sự là Phó Cửu Lận! Dung Hoa nhướng mày, cúi đầu tiếp tục: "Ngươi và Lý Sướng, Uyển Lăng công chúa là người quen? Là xã giao bình thường, hay các ngươi sớm là một bọn? Ngươi ẩn nấp trong kinh thành lâu như vậy là vì chờ bọn họ tới?"
Lần đầu tiên gặp nàng, hắn khẳng định đã có chủ ý. Giao hảo với Đổng Trầm Chu hẳn là vì muốn tiếp cận mình thêm một bước.
Thời gian lâu như vậy, hắn không có hành động, chẳng qua là vì chờ đám người Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa tới!
Phó Cửu Lận nhìn nàng, gật đầu rồi lại lắc đầu: "Đúng vậy, ta ở kinh thành lâu như thế đúng thật là vì chờ bọn họ, có điều ta và huynh muội hai người không phải cùng một bọn."
Bởi vì với thực lực hiện tại, hắn không thể thuận lợi đưa nàng rời khỏi kinh thành.
Nàng là một nữ tử thông minh.
Mà Chu Hành cũng không phải người dễ đối phó.
Không phải một nhóm? Chẳng lẽ hắn giống bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau sao? Nhìn gương mặt ôn nhuận của hắn, Dung Hoa lộ vẻ châm chọc, thu tay không tiếp tục viết nữa.
Phó Cửu Lận không để tâm tới thái độ của nàng, chỉ dịu dàng cười một cái, nói: "Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa muốn đưa nàng về hoàng cung Tây Lương."
Đây không phải vô nghĩa lắm sao? Một hoàng tử và một công chúa đánh chủ ý lên người nàng còn không phải vì nàng có liên quan tới hoàng thất Đông Lăng? Không lẽ bọn họ muốn chơi nàng?
Nhưng ý tứ bên trong câu này là... Phó Cửu Lận hắn có mục đích khác? Nụ cười châm chọc trên gương mặt Dung Hoa càng sâu, ánh mắt nhìn hắn càng thâm thúy.
Theo lời hắn nói, Lý Sướng và Uyển Lăng công chúa muốn đưa nàng tới hoàng cung Đông Lăng, mà hắn dám đối nghịch với hoàng tử và công chúa, địa vị hẳn không thấp!
Phó Cửu Lận bổ sung một câu: "Có điều cuối cùng cũng phải tiến cung!"
Có nghĩa là Phó Cửu Lận hắn vẫn sẽ đưa nàng tới Đông Lăng! Dung Hoa nghe ra ý tứ của hắn, bình tĩnh viết: "Yết hầu của ta bị sao vậy?" Là điểm huyệt? Hay bị hạ độc?
Phó Cửu Lận nhìn qua, thành thật trả lời: "Không có gì, chỉ là điểm huyệt, đoạn đường này ủy khuất ngươi rồi."
"Hôm nay là ngày nào? Đây là đâu?" Dung Hoa tiếp tục hỏi.
Phó Cửu Lận không định gạt nàng, thành thật đáp: "Hôm nay là hai mươi sáu, vị trí hiện tại của chúng ta là trấn Phú Quý!"
Hai mươi sáu? Lâu như vậy sao? Còn nữa... Dung Hoa bình tĩnh nhìn Phó Cửu Lận, trấn Phú Quý là trấn nhỏ phía Nam, mà Đông Lăng lại nằm phía Đông Đại Chu, đó là con đường Chu Hành dự liệu, nếu đuổi theo hẳn sẽ không đuổi kịp!
Dung Hoa buông bút, không có ý định tiếp tục.
Phó Cửu Lận nhíu mày, hỏi: "Hết rồi?"
Dung Hoa mặc kệ hắn.
Phó Cửu Lận buông ly trà, nói: "Có vấn đề gì Ngũ cô nương hỏi hết trong ngày hôm nay luôn đi, về sau chỉ sợ không tiện." Bộ dáng một lòng vì nàng mà suy nghĩ.
Dung Hoa không thèm nhìn hắn, mở cửa ra ngoài.
Nơi này là một tứ hợp viện, trong viện có cây ngô đồng cơ hồ che hơn nửa cái sân, hiện tại lá cây đã khô, bên dưới tàng cây là bàn và ghế đá.
Lúc này đã là hoàng hôn, có thể nghe tiếng hạ nhân bên ngoài đi lại và nói chuyện.
Đây không phải khách điếm, là nhà riêng!
Tuy không thấy người tới nhưng Dung Hoa vô cùng rõ ràng, trong bóng tối khẳng định có thị vệ.
Dung Hoa đưa mắt nhìn về hướng kinh thành, không biết Chu Hành như thế nào rồi.
.................
Phó Cửu Lận điểm huyệt của nàng, cho nàng vận nam trang, hoa lông mày thô, một đường xuống Nam, cho dù Chu Hành có phân phó tra xét từng người vào trấn nhưng bọn họ khẳng định không ngờ nàng vận nam trang.
Đi về hướng Nam mấy ngày, Dung Hoa mới hiểu Phó Cửu Lận nói không tiện là có ý gì.
Nơi nào không tiện, rõ ràng là không cho nàng chạm vào giấy và bút mực.
Còn để một nha đầu giả thành gã sai vặt ở cạnh chiếu cố nàng, đối với người ngoài nói hắn có đệ đệ trời sinh bị câm. Trên đường Phó Cửu Lận đặc biệt chiếu cố nàng, trên xe ngựa còn nói về phong thổ danh thắng gần đó.
Đi đi dừng dừng, du sơn ngoạn thủy, bọn họ trông rất giống thân huynh đệ ra ngoài du ngoạn.
Dung Hoa không thể nói chuyện, bên cạnh luôn có người đi theo, nơi xe ngựa tới đều là nhà riêng sớm đã có an bài, cơ hồ không hề có cơ hội tiếp xúc với người khác!
Tháng mười một, phía Nam lạnh tới thấu xương, gió vừa thổi tới cũng khiến thân thể rét run. Phó Cửu Lận đã chuẩn bị đầy đủ, áo khoác lông chồn, trên xe ngựa luôn đốt than ngân sương, ở nhà riêng thì đốt địa long.
Thỉnh thoảng Dung Hoa nhịn không được mà nghĩ thân phận của Phó Cửu Lận ở Đông Lăng rốt cuộc là gì, có xa xỉ hơn Đại Chu không.
Thời điểm tới Bình Thành, trời đổ tuyết.
Chờ tuyết ngừng, Phó Cửu Lận hào hứng nói với Dung Hoa: "Ta biết nơi này có chỗ thưởng mai không tồi, có hứng thú không?"
Dung Hoa gật đầu.
Phó Cửu Lận liền mang theo nàng ngồi xe ngựa ra ngoài, tới nơi, xuống xe, Dung Hoa nhìn người hầu của hắn và nha đầu nữ giả nam trang của mình theo sau, lắc đầu.
Phó Cửu Lận nhìn nàng, nói: "Được rồi, lần này không dẫn theo người, chỉ có hai chúng ta." Dứt lời, hắn nâng bước đi về phía trước.
Dung Hoa mỉm cười đi theo.
Tuyết trắng xóa, hồng mai nổi bật diễm lệ như những ngọn lửa, quanh hơi thở quanh quẩn hương khí mát lạnh.
Lại đi vào bên trong là một cái hồ lớn.
Trên mặt hồ phủ tầng hàn khí nhè nhẹ.
Dung Hoa kéo áo choàng lông chồn trên người, mỉm cười nhìn về mặt hồ.
"Thật đẹp." Phó Cửu Lận dừng bước.
Dung Hoa đưa mắt nhìn mộng vòng, không hề thấy bất kỳ ai.
Rừng mai lớn như vậy, lại có hồ, hiện tại đang lúc mai nở, cảnh vật như tranh, sao lại không có ai tới đây dù ngoạn?
Phó Cửu Lận theo ánh mắt của nàng mà nhìn, lại nhìn Dung Hoa, ánh mắt ôn nhuận như nước: "Yên tâm, không có ai quấy rầy."
Không ai quấy rầy? Là sợ nàng liên hệ với người khác! Khó trách vừa rồi anh lại sảng khoái không mang người theo như vậy, hắn căn bản sớm đã có chuẩn bị.
Dung Hoa nhìn mặt hồ, nâng bước đi tới.
Vừa đi được hai bước, Phó Cửu Lận đã lướt qua nàng, chắn phía trước: "Cẩn thận."
Là sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống hồ tự sát sao? Dung Hoa khẽ cười.
"Đường trơn, cẩn thận..." Phó Cửu Lận mỉm cười, ôn hòa nói.
Nhưng còn chưa dứt lời, Dung Hoa đột nhiên vươn tay, đẩy hắn.
Sau lưng đã là mép hồ, Phó Cửu Lận cứ như vậy bị đẩy ngã xuống.
Hồ nước lạnh băng bao quanh thân thể, Phó Cửu Lận uống hai ngụm nước, lạnh tới hàm răng đều run rẩy, y phục trên người lập ướt đẫm, giống như có bàn tay đang không ngừng kéo hắn chìm xuống.
Phó Cửu Lận vội cởi áo khoác trên người, lúc này mới trồi lên mặt nước, há miệng hít thở, ngước mắt đối diện với lúm đồng tiền trên mặt Dung Hoa.
"Ngươi..."Hắn vừa mở miệng vừa bơi tới cạnh bờ.
Cánh tay Dung Hoa run lên, một roi hung hăng quất qua đó.
Là hắn hại nàng!
Là hắn điểm huyệt của nàng!
Tiểu nhân đê tiện!
Nếu hắn không biết bơi mà chết đuối thì tốt quá rồi!
Một roi đánh vào mu bàn tay hắn, mặt hồ lạnh như băng, mặt trên lại bị một roi quất vào, đau tận xương tủy. Phó Cửu Lận hít một hơi thật sâu, rút tay về, dứt khoát bất động nổi trên mặt nước.
Ánh mắt yên lặng nhìn Dung Hoa, thanh âm trước nay ôn hòa đột nhiên mang theo vài phần lạnh lẽo: "Ngũ cô nương, ngươi muốn giết ta sao?"
Dung Hoa nheo mắt nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, khóe miệng ngậm ý một ý cười.
Đúng vậy, hận không thể giết hắn!
Dung Hoa giơ roi trong tay của mình.
Nếu hắn đi lên trước một bước, nàng sẽ vung một roi.
Hắn ở dưới nước, vậy thì để nước đông chết hắn!
Phó Cửu Lận nhoẻn miệng cười: "Ta chết rồi, Ngũ cô nương cũng không có chỗ lợi, chẳng lẽ ngươi muốn làm kẻ câm cả đời hay sao? Đây là pháp điểm huyệt độc môn, cho dù là Chu Hành cũng không có cách."
Dung Hoa khẽ cười.
Độc môn? Chẳng lẽ do Phó Cửu Lận hắn tự nghĩ ra sao? Hay là có người dạy hắn!
Nếu có người dạy, vậy thì có thể giải!
Phó Cửu Lận thấy nàng cười mỗi lúc một sâu, khóe miệng cũng cười sáng thêm vài phần, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi cũng mặc kệ Kiều Tứ công tử kia?"
Vô sỉ! Trong mặt Dung Hoa mang vài phần lạnh lẽo.
"Ngũ cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi tốt, ta tốt, Kiều Tứ công tử sẽ không có nửa phần tổn thất nào." Phó Cửu Lận thở ra vòng trắng mờ mịt, lạnh tới sắc mặt chuyển xanh, bên trên vẫn duy trì nụ cười: "Ngũ cô nương tâm tư cẩn mật, ta đương nhiên phải giữ lại hậu chiêu."
Dung Hoa nhíu mày, ngay sau đó lại nở nụ cười.
Kiều Vũ Thần, Chu Hành sẽ có dàn xếp.
Không thấy nàng, trong nhà chỉ còn mỗi hài tử Kiều Vũ thần, Chu Hành biết mình thương nó, chắc chắn sẽ chiếu cố nó thật tốt.
Cho nên, hậu chiêu của Phó Cửu Lận chẳng qua là công dã tràng!
Ở kinh thành, ngươi của hắn chẳng lẽ dám trực tiếp đối nghịch với Chu Hành sao? Chỉ cần người của hắn vừa có động tĩnh, Chu Hành khẳng định sẽ tra tới Phó Cửu Lận!
Cho nên hậu chiêu chính là mối họa của hắn! Có Chu Hành, Kiều Vũ Thần tuyệt đối an toàn.
Thấy thần sắc trên mặt nàng, Phó Cửu Lận biết nàng đã nghĩ thông suốt, trong lòng không khỏi thở dài.
Đúng là một nữ tử thông tuệ.
Hơn nữa còn tâm đầu ý hợp với Chu Hành.
Hắn từng định làm vậy, nhưng hiện giờ Kiều Vũ Thần đang ở trong tay Chu Hành, người của hắn đương nhiên không dám hành động.
"Ta là người tập võ, chút lạnh này không thể làm gì ta." Sắc mặt Phó Cửu Lận xanh trắng, môi trắng tới không còn huyết sắc, có điều hắn đã từ từ thích ứng với hồ nước lạnh băng, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, "Chỉ là trời lạnh như vậy, ở lâu nếu để Ngũ cô nương sinh bệnh thì thật không tốt."
Dung Hoa híp mắt cười.
Nàng sẽ tốt hơn hắn.
Chỉ cần Phó Cửu Lận cử động, nàng sẽ quất một roi qua.
Mười phần lực đạo, tiên pháp thuần thục, một roi giáng xuống khiến thân thể đau như lửa đốt, Phó Cửu Lận trồi lên mặt nước yên lặng cùng nàng nhìn nhau, ánh mắt trầm xuống, không màng nàng quất roi mà cố gắng bơi tới.
Một roi Dung Hoa quất qua, Phó Cửu Lận trực tiếp bắt lấy: "Được rồi, đừng náo loạn nữa." Hắn nắm chặt roi rồi bơi về bờ.
Đợi tới tay hắn đặt bên mép hồ, Dung Hoa liền dẫm một chân xuống.
Phó Cửu Lận đau tới hừ một tiếng, mắng: "Độc nhất là lòng phụ nữ!" Roi trong tay cũng đã nơi lỏng, hắn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Dung Hoa, hỏi, "Trên đường đi ta có chỗ nào bạc đãi ngươi sao?"
Dung Hoa cười lạnh một tiếng, tiếp tục quất một roi qua.
Phó Cửu Lận nhanh chóng chìm xuống nước, roi kia dừng ngay trên mặt nước. Lặn một lúc, hắn mới trồi lên, nhìn Dung Hoa, thở dài.
Thông minh là thông minh, nhưng cũng thật tàn nhẫn.
Từ trên cao nhìn xuống, roi trong tay Dung Hoa bất cứ lúc nào cũng có thể quất ra.
Hắn cũng không thể để nàng tiếp tục đối xử như vậy.
Vạn nhất nàng bị thương hàn, tới lúc đó phải xem đại phu, trì hoãn hành trình.
Nước lạnh như vậy, không đi lên sẽ bị nàng hại tới chết.
Vậy chẳng phải uổng phí một hồi hay sao?
Hơn nữa không có đại phu đi theo, hắn chắc chắn chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với người ngoài, nàng sẽ để lại manh mối gì đó.
Ở đây gần cảnh nội Đại Chu, cẩn thận thì hơn.
Châm chước một phen trong lòng, Phó Cửu Lận không động, chỉ lặng lẽ đối diện với nàng. Cũng tại chính mình sơ ý, cho rằng thưởng mai, lại không có ai khác nên chỉ mang theo tùy tùng, không có ám vệ.
Có điều hai người quá lâu không về, tùy tùng bên ngoài sẽ tự tìm tới.
Hai người cứ giằng co như vậy, mãi tới mặt trời lặn về Tây, người hầu tìm tới.
Vừa thấy hai người, bọn họ đều ngạc nhiên: "Công tử."
Dung Hoa thu roi về, cười khanh khách nhìn mọi người, sau đó lại nhìn Phó Cửu Lận, dùng khẩu hình mà nói: "Công tử các ngươi là muốn bơi vào mùa đông."
Đầu tóc Phó Cửu Lận đã kết thành băng, thân thể lạnh tới không còn cảm giác, vội phân phó nha đầu: "Hầu hạ tiểu thư trở về."
Nha đầu kia nhận lệnh, tiến lên đỡ Dung Hoa.
Lúc này Phó Cửu Lận mới run rẩy lên bờ, toàn thân đều lạnh tới run run.
Tuy không thể giết hắn nhưng khiến hắn chịu chút tra tấn, trong lòng Dung Hoa cũng cao hứng.
Đêm đó Phó Cửu Lận sốt cao, có điều vẫn khởi hành đúng hẹn.
Qua Bình Thành, tới U Châu, sau đó xuống Nam từ Phàn Thành tới Đông Lăng. Từ Bình Thành tới U Châu mất khoảng bảy ngày, Phó Cửu Lận vẫn uống thuốc, sắc mặt trắng như tuyết. Bởi vì sinh bệnh, cho nên hắn không cùng ngồi xe ngựa với nàng, chờ vào thành, Dung Hoa liền xốc màn lên tò mò nhìn bên ngoài.
Nha đầu kia cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, Dung Hoa mỉm cười, chờ xe ngựa đi qua một tửu lâu, đúng lúc có người ăn mặc đẹp đẽ từ trong bước ra, Dung Hoa cầm hạt châu sớm đã chuẩn bị mà ném qua công tử hoa phục kia.
"Ai!" Hắn tức giận quát, "To gan, dám đánh lén bổn công tử! Dừng xe cho ta!"
Đám người hầu lập tức bao vây xe ngựa của Phó Cửu Lận và Dung Hoa.
"Vừa rồi là ai đánh lén ta? Xuống xe cho bổn công tử!" Công tử kia lớn tiếng.
Dung Hoa buông màn xe xuống, khẽ cười.
Muốn nháo, vậy thì nháo lớn một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.