Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh
Chương 37: Ăn không khí
Tiểu Yêu Hoan Hoan
15/06/2016
Phòng họp.
Ở phía trên tổng giám đốc đang nói chuyện, bầu không khí hết sức nghiêm túc yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại phát ra: Chủ nhân, thùng cơm kia lại gọi tới!
Một giây sau, tất cả mọi người đang thương lượng say sưa, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Tần Ngu, cái gì gọi là vạn kiếm cùng phát, đây chính là như vậy, Tần Ngu cảm giác mình bị một loại ánh mắt sắc bén bắn thành một cái sàng.
Yên lặng tay run run luồn vào trong túi nhấn xuống nút tắt máy, trong lòng thầm mắng một trăm tám mươi lần tám đời tổ tông người gởi tin nhắn cho cô. Ngước mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt của tổng giám đốc, ánh mắt kia, ác độc như là đời trước Tần Ngu ôm vợ anh cùng con trai nhảy xuống giếng vậy, Tần Ngu run rẩy thân thể, cúi đầu xuống.
Tổng giám đốc hung dữ trừng cô một lần cuối cùng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đứng ở trên đài dùng nước miếng của anh siêng năng đổ vào mọi người.
Tần Ngu thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đã thầm đâm chết người đã gởi tin nhắn cho cô.
Thật vất vả đợi đến khi hội nghị kết thúc, vừa định chạy nhanh ra ngoài, sau lưng, vang lên tiếng hét phẫn nộ của tổng giám đốc, "Tần Ngu, cô ở lại!"
Tần Ngu thống khổ mà vặn vẹo quay đầu lại, hận không thể tìm đậu phụ đâm chết.
Xem ra hôm nay cô khó thoát khỏi cái chết, lòng dạ hẹp hòi của tổng giám đốc sẽ không bỏ qua cho cô.
Từ lúc vào công ty, cô rất cẩn trọng, lo lắng đề phòng bưng trà rót nước lau bàn, chuyển ghế dựa đóng dấu làm mọi việc, chính là vì muốn nuôi gia đình sống qua ngày, nhưng cô lại quá đẹp mắt, tổng giám đốc bỉ ổi này muốn bao nuôi cô, cô thà chết không chịu, kết quả từ đó kết hiềm khích với tổng giám đốc, cô trốn tránh, tận lực không gây tiếng tăm gì, tận lực làm người vô hình, kết quả đã xảy ra một chuyện như vậy, lại la ó, người vô hình thành lô-cốt, tránh không khỏi rồi.
Di chuyển chậm chạp đến trước mặt tổng giám đốc, nhẹ nhàng bước liên tục, thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các.
"Tôi có nói qua trong phòng họp không cho phép có chuông điện thoại di động xuất hiện không?" Trên mặt tổng giám đốc bỉ ổi dữ tợn run lên, nước miếng lướt qua không khí 360 độ không góc chết rơi vào trên mặt Tần Ngu.
Tần Ngu ra vẻ đáng thương, giọng nói tiểu nhân như muỗi kêu, "Có."
"Vậy cô nói tôi nên trừng phạt cô không?"
"Nên."
"Vậy cô nói trừng phạt như thế nào tốt?"
Chỉ cần không đuổi việc cô, chỉ cần không khai trừ cô, trừng phạt như thế nào đều được, phạt cô quét nhà vệ sinh một tháng cũng được, dưới đáy lòng Tần Ngu gào thét.
Đến bên miệng chỉ còn lại một câu, "Ngài nói sao cũng được."
"Tốt lắm, trừ cô tiền thưởng tháng này."
"Nhưng, tháng này tiền thưởng của tôi đã cắt."
"Vậy thì trừ tiền lương, không nhiều lắm, một phần hai." Tổng giám đốc híp mắt ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm Tần Ngu.
Không nhiều lắm? Thúi lắm!
Một tháng tiền lương của cô là hai ngàn, trừ một nửa, chính là một ngàn, trời ạ, trả tiền thuê phòng xong cô và Tần Lãng sẽ cùng ăn không khí mà sống.
Nhưng nói chừng một ngàn này cũng không đủ, cô nên mang theo Tần Lãng ngủ ngoài đường xin cơm.
Liên tục không ngừng cười cười, một bộ dạng nịnh nọt, giống như gã thái giám, "Cám ơn giám đốc, cám ơn giám đốc."
Từ trong lỗ mũi tổng giám đốc hừ lạnh một tiếng, so với cô còn giống gã thái giám hơn, giọng nói phá lệ nhỏ đi, "Hừ, một lần nữa cũng không phải là trừ tiền lương đơn giản như vậy."
Ở phía trên tổng giám đốc đang nói chuyện, bầu không khí hết sức nghiêm túc yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại phát ra: Chủ nhân, thùng cơm kia lại gọi tới!
Một giây sau, tất cả mọi người đang thương lượng say sưa, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Tần Ngu, cái gì gọi là vạn kiếm cùng phát, đây chính là như vậy, Tần Ngu cảm giác mình bị một loại ánh mắt sắc bén bắn thành một cái sàng.
Yên lặng tay run run luồn vào trong túi nhấn xuống nút tắt máy, trong lòng thầm mắng một trăm tám mươi lần tám đời tổ tông người gởi tin nhắn cho cô. Ngước mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt của tổng giám đốc, ánh mắt kia, ác độc như là đời trước Tần Ngu ôm vợ anh cùng con trai nhảy xuống giếng vậy, Tần Ngu run rẩy thân thể, cúi đầu xuống.
Tổng giám đốc hung dữ trừng cô một lần cuối cùng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đứng ở trên đài dùng nước miếng của anh siêng năng đổ vào mọi người.
Tần Ngu thở phào nhẹ nhõm, trong đầu đã thầm đâm chết người đã gởi tin nhắn cho cô.
Thật vất vả đợi đến khi hội nghị kết thúc, vừa định chạy nhanh ra ngoài, sau lưng, vang lên tiếng hét phẫn nộ của tổng giám đốc, "Tần Ngu, cô ở lại!"
Tần Ngu thống khổ mà vặn vẹo quay đầu lại, hận không thể tìm đậu phụ đâm chết.
Xem ra hôm nay cô khó thoát khỏi cái chết, lòng dạ hẹp hòi của tổng giám đốc sẽ không bỏ qua cho cô.
Từ lúc vào công ty, cô rất cẩn trọng, lo lắng đề phòng bưng trà rót nước lau bàn, chuyển ghế dựa đóng dấu làm mọi việc, chính là vì muốn nuôi gia đình sống qua ngày, nhưng cô lại quá đẹp mắt, tổng giám đốc bỉ ổi này muốn bao nuôi cô, cô thà chết không chịu, kết quả từ đó kết hiềm khích với tổng giám đốc, cô trốn tránh, tận lực không gây tiếng tăm gì, tận lực làm người vô hình, kết quả đã xảy ra một chuyện như vậy, lại la ó, người vô hình thành lô-cốt, tránh không khỏi rồi.
Di chuyển chậm chạp đến trước mặt tổng giám đốc, nhẹ nhàng bước liên tục, thoạt nhìn giống như tiểu thư khuê các.
"Tôi có nói qua trong phòng họp không cho phép có chuông điện thoại di động xuất hiện không?" Trên mặt tổng giám đốc bỉ ổi dữ tợn run lên, nước miếng lướt qua không khí 360 độ không góc chết rơi vào trên mặt Tần Ngu.
Tần Ngu ra vẻ đáng thương, giọng nói tiểu nhân như muỗi kêu, "Có."
"Vậy cô nói tôi nên trừng phạt cô không?"
"Nên."
"Vậy cô nói trừng phạt như thế nào tốt?"
Chỉ cần không đuổi việc cô, chỉ cần không khai trừ cô, trừng phạt như thế nào đều được, phạt cô quét nhà vệ sinh một tháng cũng được, dưới đáy lòng Tần Ngu gào thét.
Đến bên miệng chỉ còn lại một câu, "Ngài nói sao cũng được."
"Tốt lắm, trừ cô tiền thưởng tháng này."
"Nhưng, tháng này tiền thưởng của tôi đã cắt."
"Vậy thì trừ tiền lương, không nhiều lắm, một phần hai." Tổng giám đốc híp mắt ánh mắt đắc ý nhìn chằm chằm Tần Ngu.
Không nhiều lắm? Thúi lắm!
Một tháng tiền lương của cô là hai ngàn, trừ một nửa, chính là một ngàn, trời ạ, trả tiền thuê phòng xong cô và Tần Lãng sẽ cùng ăn không khí mà sống.
Nhưng nói chừng một ngàn này cũng không đủ, cô nên mang theo Tần Lãng ngủ ngoài đường xin cơm.
Liên tục không ngừng cười cười, một bộ dạng nịnh nọt, giống như gã thái giám, "Cám ơn giám đốc, cám ơn giám đốc."
Từ trong lỗ mũi tổng giám đốc hừ lạnh một tiếng, so với cô còn giống gã thái giám hơn, giọng nói phá lệ nhỏ đi, "Hừ, một lần nữa cũng không phải là trừ tiền lương đơn giản như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.