Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 141: Làm bạn gái của tôi đi

Tiểu Yêu Hoan Hoan

01/11/2016

Tần Ngu trùm chăn mền lên đầu rồi nói, "Không đi."

Đột nhiên người đàn ông không hề có dấu hiệu gì cười khẽ một tiếng, "Rất tốt, cám ơn em đã cho anh có một cơ hội ôm em.”

Những tiếng bước chân từ xa truyền tới, Tần Ngu chui đầu từ trong chăn ra, thì thấy người đàn ông đã đứng bên cạnh giường, khoé môi hàm chứa nụ cười, thản nhiên nhìn cô.

Tần Ngu hơi ngẩn ra, tim lại đập chậm mấy nhịp. Nụ cười của anh rất có sức quyến rũ tâm hồn người khác, chỉ nhìn một cái, cô đã không thể chờ đợi được muốn bổ nhào vào trong lòng anh hô lớn lên, “Tổng giám đốc, mau ôm em đi!”

Người đàn ông dường như nghe thấy tiếng lòng đang kêu gào của cô, cúi người xuống, vén chăn lên, đưa tay xuyên qua lưng và đầu gối của cô, nhẹ nhàng ôm cô lên, giống như ôm một bó hoa hồng lớn, vững chắc và đều đều, ngay cả hô hấp cũng bình thản, không hề có chút hỗn loạn nào.

Tần Ngu tựa vào trong ngực của người đàn ông, trong lòng giống như một hồ nước, lắc lư lắc lư theo bước chân của người đàn ông.

Đi vào trong phòng ngủ, người đàn ông nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, vén chăn lên, nghiêng người, đưa tay đặt lên hông mảnh mai của cô, kéo cô vào trong lòng của mình.

Tần Ngu vùi đầu vào cổ của người đàn ông, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, trong bầu không khí yên tĩnh, cô nghe rất rõ tiếng tim đập vang như sấm của mình.

Bên người, lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của người đàn ông.

Anh cứ như vậy mà ngủ thiếp đi? Cho nên anh ôm cô tới đây thực sự là chỉ vì muốn ôm cô ngủ thôi?

Tần Ngu chun mũi lại, vừa mới hất cằm lên, bên tai lại vang lên giọng mũi của người đàn ông, "Đừng động."

"Anh còn chưa ngủ à?"

"Chưa thỏa mãn dục vọng làm sao có thể ngủ được?"

"..."

Tần Ngu cắn cắn môi dưới, không chút tiến bộ liền đỏ mặt lên.

"Còn mấy ngày nữa?" Đột nhiên người đàn ông cuống cuồng hỏi một câu.

Tần Ngu hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng được người đàn ông đang nói tới cái gì, rất lâu sau đó mới thẹn thùng trả lời một câu, "Hai ngày."

"Ồ, quá tuyệt vời rồi, còn có hai ngày chúng ta có thể gặp nhau trên giường rồi." Người đàn ông cúi đầu than thở một tiếng, càng ôm cô chặt hơn.

Người người đàn ông này, thật sự phải nói trắng ra như vậy sao?

Tần Ngu làm ổ ở trong lòng của người đàn ông, ngón tay vẽ vòng vòng ở trong ngực của người đàn ông, lông mi khẽ run, "Tống Mạc, chúng ta bây giờ..."

"Làm sao vậy?"

"Là cái gì?"

"Tống phu nhân, em thực sự trở thành Tống phu nhân."

"Ba điều quy ước kia thì sao?"

"Trở thành đồ bỏ đi."

Tần Ngu mấp máy môi, cảm giác trong lòng ấm áp, "Cho nên bây giờ anh đã yêu người vợ xinh đẹp là em đây sao?”

"Em cứ nói xem?"

"Vậy anh có yêu em tới mức chết đi sống lại, không có cách nào tự kiềm chế không?”

"Sau hai ngày nữa thì em sẽ biết."

"... Không biết xấu hổ."



Công ty Thịnh Hoà.

Tần Ngu đang cúi mắt chăm chú làm báo cáo, trợ lý Tổng giám đốc mang vẻ mặt lạnh lùng như sắt đá đứng trước mặt của cô, “Thư ký Tần, Tổng giám đốc bảo cô tới gặp cô ấy, bây giờ, ngay lập tức luôn.”

"Tổng giám đốc?"

"Đúng vậy."

"Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"Làm sao tôi biết được?" Trợ lý Tổng giám đốc kỳ quái liếc nhìn cô một cái, vừa nói xong thì đôi giày cao gót đạp xuống đất nghênh ngang rời đi.

Tần Ngu trề môi ra, đứng dậy.

Phòng làm việc của Tổng giám đốc là căn phòng cao nhất của toà nhà, giống như là muốn thể hiện rõ uy quyền của mình.

Tần Ngu vào thang máy đi lên.

Đẩy cửa bước vào, căn phòng với hai tông màu trắng đen đan xen nhau, mang theo phong cách hiện đại có tính nghệ thuật xuất hiện ở trước mắt, vô cùng xa hoa. Ở giữa cái bàn đen rộng lớn, có một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo và thướt tha ngồi ở phía sau cái bàn.

Không thể không thùa nhận, Phó Căng là một người phụ nữ rất có khí chất, mặc một bộ váy dài lộ vai màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo vest nhỏ màu trắng, cử chỉ tao nhã, ngay cả khi Tần Ngu là phụ nữ cũng phải hào phóng khen một tiếng rất gợi cảm, nhưng mà vẻ mặt lộ ra khí chất lạnh lùng, nhìn có vẻ không dễ dàng tiếp xúc.

Ồ, so sánh lại, cô ta so với thiên kim nhà giàu đứng bên cạnh Tống Mạc ở trên tạp chí thì lạnh lùng và xinh đẹp hơn rất nhiều.

Có lẽ nguyên nhân bởi vì Tống Mạc, cho nên theo bản năng, ở trong lòng, Tần Ngu đối với người phụ nữ này có chút mâu thuẫn.

Lộ ra dáng vẻ tươi cười nhưng xa cách, "Tổng giám đốc."

"Đến đây, ngồi đi." Ngược lại, khoé môi người phụ nữ lại lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

Tần Ngu ngồi xuống rồi lên tiếng, "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô vài lần, ánh mắt kia, giống như đang tìm tòi nghiên cứu, giống như quan sát, Tần Ngu có cảm giác mình giống như củ cải trắng trưng bày ở trên kệ hàng, loại cảm giác này hết sức khó chịu.

Một lát sau, cuối cùng người phụ nữ cũng thu hồi lại ánh mắt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại không cười, thốt ra một câu, "Tần tiểu thư biết Tổng giám đốc của tập đoàn Tống Thị?"

Tần Ngu hơi ngẩn ra, cho nên mới nói người phụ nữ này vẫn còn đang ngấp nghé người đàn ông của cô?

Mấp máy môi, vẻ mặt không biến sắc, "Vâng, có biết."

"Quan hệ của Tần tiểu thư và Tống tiên sinh... Cũng không đơn giản nhỉ?"

Trong lòng của Tần Ngu khẽ chấn động, người phụ nữ này làm sao lại biết? Chẳng lẽ...

Cúi mắt xuống nhìn chằm chằm xuống sàn nhà một lúc rất lâu, rồi mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở trước mắt, "Không phức tạp giống như Tổng giám đốc nghĩ, tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường." Trên mặt cô vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ, có trời mới biết, cô đã rất muốn hét vào mặt của cô ta câu "Mắc mớ gì đến cô!"

Người phụ nữ như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, cánh môi khẽ nhếch lên, đôi mắt đen khẽ loé sáng, khiến cho cô cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua.

Một lúc lâu, mới nghe Phó Căng khẽ nói một câu, “Nếu như là bạn bè, thì tự nhiên Tống tiên sinh sẽ nể tình cô một chút, chỗ của tôi có một dự án hợp tác, đàm phán mà liên tục không thành công, nếu như lần này cô giúp công ty lấy được dự án hợp tác này, thì coi như đã qua thời gian thử việc, chính thức trở thành công nhân viên của Thịnh Hoà, như thế nào?"

Cho nên nói, người phụ nữ hỏi thăm mối quan hệ của cô và Tống Mạc lâu như vậy, chỉ vì muốn hợp tác trên phương diện làm ăn?

Tần Ngu nhìn Phó Căng vài lần, mấp máy môi, tại sao đột nhiên trong lòng cô lại dâng lên một loại dự cảm xấu đây?

Trầm mặc mấy giây, mới chậm rãi khẽ gật đầu một cái.

Bất kể như thế nào, để xem người phụ nữ này sẽ giống như con thiêu thân như thế nào.

―――

Vì bận rộn nên thời gian trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến buổi trưa.



Tần Ngu lần đầu tiên đi tới nhà ăn của công nhân viên, mới phát hiện những gì trong tiểu thuyết miêu tả cũng không phải là không có cơ sở, doanh nghiệp lớn như vậy, nhà ăn của công ty lại lớn như vậy, thức ăn só với nhiều nhà hàng ở bên ngoài ngon hơn nhiều, Tần Ngu lấy món ăn mình thích nhất là gan ngỗng và thịt anh đào.

Chưa ăn được mấy giây, Lâm Thần đã bưng khay đồ ăn đi tới.

Nhìn thấy vị phó tổng giám đốc này của công ty xưa nay lạnh lùng không gần nữ sắc, lại cùng ăn với Tần Ngu, mấy người nhân viên nữ dường như chỉ trong nháy mắt đã rối loạn hết lên. Sau này Tần Ngu mới biết được, từ trước tới nay Lâm Thần không tới nhà ăn của công ty để ăn cơm.

Hơi hơi giật mình và run sợ, Lâm Thần đã ngồi xuống ở đối diện cô, vẻ mặt trầm tĩnh và sâu sắc.

Người đàn ông hết sức tự nhiên thả phần gan ngỗng vào trong khay đồ ăn của Tần Ngu, “Sao lại không đợi tôi cùng đi ăn cơm?”

"Ồ, lúc tôi đi, thì vẫn nhìn thấy anh đang đắm chìm trong công việc không dứt ra được, cho nên không muốn quấy rầy anh.” Tần Ngu đang ăn cơm cũng không ngẩng đầu lên nói.

Người đàn ông khóe môi khẽ nhếch, thay đổi đề tài, "Tối nay tan làm, cô có bận gì không?”

Tần Ngu ngậm đôi đũa ở trong miệng nghiêng đầu nhìn anh ta, lặng im mấy giây, "Có."

Mặc dù cô không hiểu rõ chuyện nam nữ, nhưng cũng có thể cảm nhận được Lâm Thần đối xử với cô rất đặc biệt, bây giờ cô đã xứng danh là Tống phu nhân, cứ cho là người khác không biết rõ thân phận của cô, nhưng cô tự hiểu rằng, cần phải giữ mình trong sạch, dứt khoát từ chối người đàn ông khác, dù sao thì, người đàn ông ở nhà kia, lòng dạ rộng lớn như lỗ kim ấy (ý của Tần Ngu là nhỏ mọn hay để bụng).

Suy nghĩ như vậy, trong lòng mềm nhũn ra, giữa chân mày cũng lộ ra sự vui vẻ.

Giữa lúc xuất thần, thì thấy chợt có một cảm xúc ấm áp thoáng qua ở khoé môi, hoàn hồn lại, bàn tay của Lâm Thần đang khẽ lau trên khoé môi của cô.

Trong lòng giật mình, theo bản năng, lui về phía sau để tránh, không biết là do ảo giác của cô, hay là thật sự như vậy, cô cảm giác được, những ánh mắt ở xung quang đều tập trung vào mình, da mặt như bị phỏng, trong nháy mắt cô cảm thấy thật lúng túng.

Lâm Thần thu tay lại, vẫn như cũ trầm tĩnh nhìn cô, thần thái tự nhiên, "Không cần thiết phải kích động như vậy, tôi thấy khoé môi cô dính nước tương nên muốn lau giúp cô mà thôi.”

"Boss, chuyện như vậy, sau này anh cứ việc nói thẳng ra, tôi làm sao dám để anh tự mình làm chứ.” Tần Ngu gượng cười vài tiếng, ba câu bốn điều trả lời một tiếng, ám chỉ thái độ của bản thân.

Lâm Thần là người thông minh, tự nhiên nghe ra ý ngoài lời của cô, mấp máy môi, ánh mắt nhìn cô thâm thuý hơn một chút.

―――

Ban đêm trước lúc tan làm, Tần Ngu nhận được một bó hoa, không ký tên.

Nhưng mà trong lòng cô hiểu rất rõ, trợn mắt lên nhìn vào phòng làm việc của phó tổng giám đốc, không nhịn được cau mày lại, sao lại đào hoa không đúng lúc như vậy chứ, làm sao để cắt đứt đây?

Thu dọn đồ, cầm bó hoa đang muốn đi xuống dưới lầu, cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc mở ra, Lâm Thần mặc áo sơ mi trắng, quần tây, đi giày tây đi ra.

"Cùng đi đi."

Hai người vào thang máy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ ở trên đỉnh đầu, tâm trạng của Tần Ngu phức tạp đang ôm bó hoa, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại thì người đàn ông lại mở miệng trước, "Có thích bó hoa này không?"

Tần Ngu sợ run mấy giây, gật đầu, chẳng mấy chốc, lại nhìn người đàn ông bằng vẻ mặt khó hiểu, "Tại sao phải tặng hoa cho tôi?"

Đột nhiên Lâm Thần đưa tay gõ gõ trán của cô, "Chậc chậc, không phải là ngay cả sinh nhật của mình cô cũng quên đó chứ, thư ký Tần.”

Tần Ngu thật sự quên mất, thấy Lâm Thần nhắc nhở như vậy, mới chợt hiểu ra, lúc này mới hất cằm lên thoáng lộ ra sự vui vẻ, "Cám ơn boss."

Mỹ nhân còn đẹp hơn hoa, đã nhiều năm rồi Lâm Thần cũng không rung động như vậy, bị sự vui vẻ của Tần Ngu làm cho lung lay.

Trong không gian nhỏ hẹp và kín mít như vậy, sự trầm mặc ngắn ngủi, hai người kề vai sát cánh, rõ ràng không khí có hơi thở ái muội đang phát tán ra.

Đột nhiên người đàn ông lên tiếng, "Tần Ngu, đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho phụ nữ.”

Trong lòng Tần Ngu run lên, đây là lần đầu tiên Lâm Thần gọi thẳng tên của cô. Ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt của anh ta, đôi mắt đen láy như mực kia, mơ hồ dậy lên một ngọn lửa.

Bàn tay đang ôm bó hoa tươi nắm chặt lại, ý đồ của người đàn ông, không cần nói cũng biết.

"Tần Ngu, làm bạn gái của tôi đi." Trong chớp mắt lúc cửa thang máy mở ra, giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông vang lên ở bên tai của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook