Quyển 3 - Chương 181: Ác chiến Hội Tây Bảo (1)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Thác Bạt Thiên Lý sợ ngây người, mặc dù hắn biết người Đảng Hạng và quân Đường Hà Tây tất có một trận quyết chiến. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới quân Đường lại đúng vào lúc này đột nhiên đánh tới. Nắm thời cơ thật khéo, thời cơ chiến đấu nắm bắt chuẩn làm cho sau lưng Thác Bạt Thiên Lý sinh ra trận trận ớn lạnh. Đột nhiên hắn ý thức được, hắn kỳ thật đã sớm là cá nằm trên thớt của Trương Hoán. Cái gì mà chịu nhận lỗi, cái gì mà cho phép trả tiền, tất cả đều là biểu hiện giả dối để mê hoặc bọn họ. Trương Hoán thậm chí ngay cả con tin bị bắt đi đều không quan tâm.
Thác Bạt Thiên Lý biết người Đảng Hạng đã bại, bọn họ không có khả năng lại tổ chức nổi cuộc chống cự hữu hiệu nào. Hắn quyết định thật nhanh, quay đầu ngựa chỉ huy mấy trăm thân vệ liều mạng bỏ chạy về hướng bắc. Lúc gần đi còn không quên mang phu nhân Như Ý.
Ngay khi Thác Bạt Thiên Lý vừa mới đào tẩu, hơn hai nghìn quân Đường cũng đã đánh tới. Khí thế của bọn họ như sóng to gió lớn không thể não cản, ầm ầm đẩy cửa lớn ra. Dòng sắt thép đen trong khoảnh khắc liền lọt vào tòa thành trì nho nhỏ này.
Thác Bạt Hỉ đứng trên tường thành kêu gọi ông trời. Trong cơn tuyệt vọng cuối cùng của hắn, đột nhiên hắn nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa. Dưới ảnh lửa lúc sáng lúc tối, hắn lạnh lùng nở nụ cười tràn ngập trào phúng. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Trương Hoán, nhưng cũng là một lần cuối cùng.
Trời dần dần sáng, việc giết hại người Đảng Hạng cũng dần dần đình chỉ. Đại doanh Đảng Hạng đã thành một đống hỗn độn, một số binh lính quân Đường đang kiểm kê tiền tài, bò dê, các loại vật phẩm lều trại linh tinh. Còn một số người Đảng Hạng khác thì dưới sự giám thị của quân Đường chôn cất thi thể. Nhưng càng nhiều hơn là những đội nam nữ Đảng Hạng xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi. Nữ nhân ôm trẻ nhỏ, nam nhân thì cúi đầu bị quân Đường áp giải chậm rãi đi về hướng nam. Bọn họ kết thành từng đoàn, dìu già dắt trẻ, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng có tên quân Đường lại lôi nam nhân thân thể mập mạp, quần áo sáng bóng ra khỏi hàng.
Trương Hoán có mấy trăm thân vệ vây quanh đang đứng ở trên một gò đất lạnh lùng nhìn đội ngũ như dòng nước lũ. Lúc này, một người văn thư trong quân chạy lên gò đất bẩm báo với Trương Hoán: “ Khởi bẩm đô đốc, chúng ta tổng cộng bắt được hơn ba vạn tám ngàn người Đảng Hạng, có hơn một ngàn kỵ binh Đảng Hạng khác chạy trốn về hướng bắc.”
Trương Hoán gật đầu, không phát hiện ra bóng dáng của Thác Bạt Thiên Lý. Kẻ đào tẩu hẳn chính là hắn. Trương Hoán do dự một lúc liền hỏi: “ Còn tình hình những lao công bị bắt đi đãi vàng như thế nào?”
“ Ở trong loạn quân đã chết hơn một trăm phụ nữ, còn lại toàn bộ mạnh khỏe.”
“ Được! Trong nữ nhân Đảng Hạng chọn hơn một trăm người trẻ tuổi làm bồi thường cho người nhà người chết. Mặt khác, tất cả lao công bị bắt đãi vàng cho mỗi người hai mươi quan tiền.”
“ Tuân mệnh!” Văn thư tự đi chấp hành mệnh lệnh của Trương Hoán.
Lúc này, Trương Hoán thấy không ít người già cùng trẻ nhỏ đều đi lại khó khắn liền quay đầu lại căn dặn binh lính phía sau: “ Dành ra một số xe ngựa, mời những người già cùng trẻ nhỏ đều ngồi lên đi. Mặt khác cử người ghi danh sách cho bọn họ. Cần tận lực thu xếp để người nhà bọn họ đoàn tụ, biết không?”
Thân binh lĩnh mệnh đang muốn rời khỏi thì Trương Hoán đột nhiên gọi hắn lại “ Nói cho Lận Cửu Hàn, tất cả quý tộc Đảng Hạng cùng con cái bọn họ đều giết chết, một người cũng không tha.”
Trong tháng bảy năm Tuyên Nhân thứ hai, năm nghìn quân thiết kỵ Tây Lương đang đêm tập kích đại doanh người đông Đảng Hạng. Chém giết hơn vạn người Đảng Hạng, đồng thời bắt được bốn vạn nam nữ Đảng Hạng đã áp giải tới Hà Đông làm nô. Trong số hơn trăm quý tộc Đảng Hạng bị bắt được, ngoại trừ Đại Vương Tử Thác Bạt Vạn Lý thì lưu lại để sử dụng sau này, còn lại đều xử tử. Rất nhiều năm sau, chi người Đảng Hạng này tuyệt đại đa số đều cải tịch là Hán. Từ đó, một chi đông Đảng Hạng hình thành do nội bộ người Đảng Hạng chia rẽ đã hoàn toàn bị diệt.
Nhưng ngay khi Trương Hoán tiêu diệt người đông Đảng Hạng, tình thế Hội Tây Bảo cũng chợt căng thẳng lên.
Làn sương mù mỏng manh bao trùm Hội Tây Bảo.
“ Tùng! Tùng! Tùng!!” Tiếng trống tiến công ầm ầm lúc bình minh vang vọng đến tận chân trời. Tập trung đến đây có người tộc Thổ Phiên, người Khương, người Đảng Hạng cùng với nô lệ người Hán tổng cộng bốn vạn người giống như đại dương đen ngòm đang từng đợt từng đợt tiến quân về phía Hội Tây Bảo.
Đây là bốn vạn quân do lão tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Bọn họ cũng không phải chủ lực của người Thổ Phiên, mà là tân binh người Thổ Phiên thử dò xét đối với Hà Tây. Hoặc là có thể nói người Thổ Phiên cũng không coi trọng Trương Hoán, mục tiêu lần này của bọn họ là chiếm lĩnh tòa thành chắc chắn này để làm bàn đạp cho tộc Thổ Phiên tiến công Lũng Hữu.
Nếu như từ Ô Sao Lĩnh cao cao mà nhìn xuống phía dưới, xuyên qua làn sương mù khi hợp khi tan, bốn phương trận thật lớn liền giống như bốn tấm vóc màu xám đen trải ra trên bãi bùn Hoàng Hà rộng chừng mười dặm. Cả trận thế ngược xuôi chập chùng tựa như bị gió nhẹ lướt qua mà đong đưa.
Chủ tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên đã là đối thủ lâu năm của quân Đường. Trong thời kỳ Thiên Bảo hắn đã nhiều lần giao tranh cùng các Đại tướng như Ca Thư Hàn, Phong Thường Thanh. Hiện tại lão đã gần bảy mươi tuổi, nhưng lưng lão vẫn chưa còng, một đôi mắt sắc bén như của chim ưng lộ ra vẻ đầy kinh nghiệm.
Đối với Tổng đốc Hà Hoàng mới nhậm chức này, ngay khi Trương Hoán bắt đầu xây dựng Hội Tây Bảo thì lão liền nhiều lần dâng thư lên Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán yêu cầu xuất binh ngăn cản xây dựng Hội Tây Bảo. Nhưng lúc ấy trọng tâm chiến lược tộc Thổ Phiên là tại An Tây. Tể tướng Thượng Kết Tức phản đối dụng binh về phương đông vì lo lắng sẽ làm cho quân Đường cùng Hồi Hột liên minh.
Mã Trọng Anh vì phải tập trung lương thực cung ứng cho An Tây nên cũng đành ngừng ý nghĩ tiến công Hội Tây Bảo. Mãi cho đến lúc chiến sự An Tây dần dần ổn định, ánh mắt của lão lại một lần nữa quay về phía Hội Tây Bảo, tập kết bốn vạn quân phụ trợ tộc Thổ Phiên để tấn công qui mô Hội Tây Bảo.
Mã Trọng Anh đầy kinh nghiệm sa trường, lão hiểu rằng phải biết người biết ta thì mới có thể bách chiến bách thắng. Cho nên lão cũng không lập tức đem toàn bộ binh lực vào trận, mà là trước hết phái ra một vạn quân tiến hành thử dò xét. Thăm dò binh lực quân Đường và tìm kiếm nhược điểm trong phòng thủ thành.
Một vạn liên quân Hà Hoàng nhịp nhàng hô khẩu hiệu ngắn. Những đội binh lính bước đi mạnh mẽ về phía tòa thành cách đó ba dặm. Ở giữa bọn họ, mấy chục giá thang trên những bánh xe gỗ thật lớn đang chậm rãi lăn lên trước. Tiếng trống vang lên từng hồi, nặng nề mà rung động lòng người.
Trên tòa thành, Lý Hoành Thu mặt mũi tối sầm, hắn trước sau không hạ lệnh châm Phong Hỏa Đài. Bốn vạn người, chỉ nhiều hơn một vạn so với hắn dự liệu. Hắn không sợ hãi. Mặc dù chỉ có ba nghìn quân coi giữ, nhưng hắn có được vũ khí phòng thủ sắc bén nhất, còn có tường thành kiên cố nhất. Hắn tin chắc chính mình có thể làm cho quân địch nuốt hận dưới thành Hội Tây Bảo.
Ba nghìn quân coi giữ trải ra trên tường thành dài vài dặm. Ngoài bọn họ ra, hai nghìn hộ binh lính bên trong thành có gần năm nghìn người đều bị động viên. Bọn họ vận chuyển mũi tên, vận chuyển đá hộc giống như đàn kiến luôn bận rộn. Mấy trăm giá phóng đá đã chuẩn bị sẵn sàng, những sợi dây căng lên phát ra âm thanh rin rít.
Ở trong thành có một đám người đặc biệt đứng bên cạnh huyện nha, ước hơn một trăm người ai nấy đều có vẻ căng thẳng. Bọn họ đều là sĩ tử không đỗ từ Thục Trung tới tìm kiếm cơ hội phát triển tại Hà Tây. Vừa qua Hoàng Hà đến Hội Tây Bảo nghỉ ngơi thì không ngờ đụng phải trận chiến này.
Nhưng tại một góc ngoài cùng có một nhà đứng gồm ba nữ nhân cùng hai nam nhân. Trong đó một thiếu phụ vẫn còn ôm một đứa con ước hơn một tuổi.
Nữ trung niên kia ra sức túm một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy màu đỏ lựu không cho nàng lên thành trợ chiến “ Bình Bình, con là một nữ nhân thì làm sao có thể lên thành đánh giặc. Nếu như con xảy ra chuyện gì thì ta làm thế nào mà ăn nói với cha con?”
Mấy người này chính là người nhà Lâm Đức Long từ Thục quận tìm nơi nương tựa ở Hà Tây . Hai nam nhân thì một người là Lâm Đức Kỳ rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm, một người là con mọt sách Lâm Tri Ngu lại thi rớt lần nữa. Thiếu phụ ôm đứa bé là vợ hắn, nữ nhân trung niên là Dương Ngọc Nương vợ của Lâm Đức Long. Còn thiếu nữ trẻ tuổi mà nàng kéo giữ tất nhiên chính là Bình Bình của chúng ta, một cô gái lỡ thì cho đến nay còn chưa xuất giá.
Lâm Bình Bình sau khi nhận Sở Hành Thủy làm cha nuôi thì sống tại Quảng Lăng nửa năm. Vốn không có thói quen của tiểu thư nhà quan ưa cuộc sống không có tự do mà nàng quay về Thục quận, kết quả mẫu thân lại bức nàng xuất giá. Nàng dứt khoát mang theo Tam thúc đi du ngoạn Nam Chiếu. Ở nơi này nàng biết một người tuổi còn trẻ khôi ngô tuấn tú người Nam Chiếu nên suýt nữa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng đột nhiên phát hiện người thanh niên này g là Vương Tử Nam Chiếu thì nàng không muốn gia nhập Vương Cung nên liền lại rời khỏi Nam Chiếu mà trở về Thục quận. Lúc này cha đã gởi thư bảo bọn họ chuyển đến Vũ Uy, Lâm Bình Bình liền đi theo mẹ và anh trai tới Hà Tây.
Nàng đương nhiên biết chuyện của Trương Hoán, nhưng nàng cũng đã từ từ hiểu chuyện, biết có vài thứ cũng không thuộc về mình.
Nhưng sự thẳng thắn của nàng là bản tính không có đổi. Lần này gặp dịp quân tộc Thổ Phiên tiến công Hội Tây Bảo, nàng thấy việc đáng làm thì phải làm nên muốn lên thành trợ chiến, nghe xong lời mẹ khuyên can thì nàng vội vàng lớn tiếng bảo: “ Mẹ, đây là người Thổ Phiên đang đánh Trương Thập Bát đó! Làm thế nào mà con có thể không tham chiến?”
Lâm Đức Kỳ đứng bên cạnh cũng liên tục khuyên nhủ: “ Đúng vậy! Đại tẩu, Bình Bình từ nhỏ đã luyện võ, trình võ công của nó không đâu địch nổi. Đại tỷ để nó đi thử xem! Ta sẽ ở một bên bảo vệ nó.”
Không biết là vì giữ không nổi Lâm Bình Bình hay là do có Tam thúc bảo vệ, Dương Ngọc Nương rốt cục lỏng tay. Lâm Bình Bình giống như con ngựa nhỏ tuột dây cương, nàng nâng kiếm liền chạy lên trên thành. Vừa mới chạy vài bước, đột nhiên nàng nhìn thấy một đám sĩ tử mặt mày lưỡng lự.
“ Các ngươi!” Lâm Bình Bình dùng kiếm chỉ vào bọn họ mà hô: “ Dọc theo đường đi không phải nói cái gì thu lại năm mươi châu Thủ Quan Sơn sao? Chẳng lẽ chỉ là nói xuông ngoài miệng, là nam nhân thì cùng ta lên thành giết địch đi.”
Mọi người nhìn nhau. Có mấy người mặt đỏ bừng lên, vài người vừa định tiến lên lại vừa không muốn bị nữ nhân kích động. Đúng lúc này, một mũi hỏa tiễn đang cháy “ vèo!” xẹt qua đầu bọn họ phát ra tiếng rít chói tai. Đây là tín hiệu khai chiến. Lập tức trống trận trên tường thành vang lên, tiếng kêu rung trời. Những máy bắn đá lớn thay nhau phát ra tiếng rít táng đởm kinh hồn, liên tiếp phóng đi ra ngoài những tảng đá lớn bằng cái cối xay.
Lâm Bình Bình dậm chân một cái rồi cũng không để ý tới những sĩ tử này, dẫn đầu xông lên thành lâu. Đám sĩ tử do dự một lúc, rốt cục có mấy người đi theo Lâm Bình Bình chạy trên tường thành, người ở phía sau đều lục tục đi theo.
Ác chiến đã bắt đầu, đội ngũ hình vuông của chi một vạn người thứ nhất đã đi đến cách hơn một dặm. Bọn họ đột nhiên bước nhanh hơn, điên cuồng gào thét nhằm hướng Hội Tây Bảo phóng đi. Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng xé gió, mấy trăm điểm đen bay lên trời tựa như một đám ưng nhanh chóng hướng đến trên đỉnh đầu bọn họ mà bay tới. Hơn nữa càng lúc càng lớn, phát ra tiếng rít chói tai. Không đợi quân tộc Thổ Phiên kịp phản ứng, những tảng đá lớn liền nện ở trên đỉnh đầu bọn họ. Lập tức một đống máu thịt tung tóe, tiếng kêu rên thê lương vang khắp chốn. Có người bị nện thành bánh thịt, có kẻ bị đập thành mấy khúc, những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, nội tạng vương vãi khắp nơi.
Còn có hai giá thang trước sau bị những tảng đá lớn nện trúng, cái mái sơ sài bị rơi đi. Đá tảng lại đập trúng thang chính làm nó trong nháy mắt liền vỡ tan ra, những khúc gỗ nằm rải rác khắp nơi. Một đợt đá được bắn ra, quân tộc Thổ Phiên liền bỏ mạng mấy trăm người. Ba đợt đá bắn ra, quân tộc Thổ Phiên đã tổn thất hơn hai ngàn người. Nhưng đối với quân số đông đảo cả vạn người tiến công thì chừng đó vẫn không tạo ra được cú đánh trí mạng. Khi cách tường thành còn có ba trăm bộ thì quân địch bắt đầu bổ sung thêm mái che rộng hai trượng, chuẩn bị đưa thang lên phía trước.
Mái che là một đoạn khung bằng phẳng, bên trên lát tấm ván gỗ. Mấy chục cái thang được bọc bởi những tấm da trâu ầm ầm chạy đến. Tộc Thổ Phiên sau gần trăm năm giao chiến cùng Đại Đường, nhất là sau loạn An Lộc Sơn thì nó cướp đi rất nhiều dân chúng, trong đó có không ít người giỏi tay nghề, khiến cho trình độ khoa học kỹ thuật tộc Thổ Phiên được nâng cao rất nhiều. Ngoài ra về vũ khí công thành loại lớn đã không còn kém so với quân Đường. Từ mấy chục cái giá thang là có thể nhìn ra. Đáy thang thì lấy tấm gỗ lớn làm nền, bên dưới có sáu bánh xe. Thang chính được cố định theo một góc độ nhất định nhờ lắp vào trên nền. Bên ngoài thang chính lại trang bị thêm một cái thang trượt trên thành tức là thang phụ. Trên đỉnh của nó có gắn một đôi bánh xe ròng rọc, để trèo lên thành thì có thể trượt dọc theo vách tường thành lên trên, nó gọi là thang Phi Vân.
Bởi vì thang chính dùng cách gá lắp cố định, đơn giản hoá thứ tự gá thang, rút ngắn thời gian lắp thang. Nó được trù tính cho hoạt động leo lên trên thành đã làm giảm bớt rất nhiều thời gian leo thang để tiến tới quân địch ở trên cao. Bên công thành chỉ cần đặt thang chính bên dưới thành. Sau đó trên thang chính lại bắc thang lên trên tường thành là có khả năng gác lên gờ thành mà leo lên trên. Hơn nữa bốn phía thang chính có che kín bới búi cỏ rơm giống như một gian phòng di động lớn. Chính diện của thang chủ và thang phụ đều lấy da trâu trùm lên hết sức cứng cỏi để phòng ngừa phi nỏ cùng mũi tên của quân Đường.
Khi đến dưới thành, thang phụ vốn được gập lại bắt đầu kéo để đứng lên, càng ngày càng dài không ngừng cho tới khi nhô ra hơn hai mươi trượng. Khi móc câu cong ở trên đầu đạt tới gờ tường thành, mấy trăm tên binh lính núp ở trong thang hò hét một tiếng bắt đầu trèo lên thành.
Đá từ trên thành vẫn thay nhau phóng ra giết địch từ xa, mà ở chỗ gần thì mũi tên bay như mưa rơi. Mặc dù binh lính giữ thành không nhiều lắm, nhưng liên nỏ của quân Đường lại phát huy uy lực cực lớn. Cả vạn mũi tên cùng phóng dày như mưa rào khiến cho trong mấy ngàn tên lính đã xông tới dưới thành mà không kịp tiến vào thang phòng hộ bị bắn chết hơn phân nửa. Nhưng cung nỏ đối với thang có bảo vệ kín đáo thì hiệu quả không lớn, mũi tên dày đặc bắn ra găm vào da trâu bao bọc thang phát ra từng đợt tiếng kêu lộp bà lộp bộp. Còn quân địch núp ở trong thang thì một tay cầm thuẫn để chống đỡ bắn từ hai bên, nằm rạp xuống liều mạng bò dọc thang lên trên.
Lúc này, lăn cây cùng ném đá hộc lại phát huy tác dụng. Gỗ súc cùng đá tảng dọc theo thang lăn xuống, đập vào binh lính trên thang làm chúng ngã xuống. Bây giờ, tiếng trống của quân địch vang dội, mặc dù máy phóng đá cùng phi nỏ đã phá hủy hơn mười cái thang, nhưng vẫn có hai mươi thang áp tới dưới thành.
Hơn một ngàn binh lính tộc Thổ Phiên xông lên tường thành chém giết cùng binh lính giữ thành. Đao chém thương đâm, mũi tên như mưa, máu tươi nhiễm đỏ gờ thấp bắn tên trên tường thành. Khắp nơi là thi thể binh lính chết trận, binh lính bị thương kéo theo tiếng kêu thảm thiết thật dài rớt xuống tường thành, nhưng lập tức lại có người mới tiếp tục bò lên.
Mã Trọng Anh mặt không chút thay đổi đứng ở một chỗ cao trên sườn núi đằng xa đang xem cuộc chiến, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Vị chủ tướng quân Đường này rất không có kinh nghiệm, ngay trong đợt tiến công thứ nhất có tính thăm dò liền toàn lực ứng phó. Hắn có bao nhiêu mũi tên dự trữ đây? Những máy phóng đá của hắn sẽ trải qua được bao nhiêu lần mài mòn? Xem ngày mai hắn lấy cái gì để thủ thành.
Hơn nữa quân Đường giữ thành cũng không nhiều, nhưng lại không chịu nổi Phong Hỏa Đài cầu cứu, đây là một chủ soái quá nặng tâm huyết. Mã Trọng Anh đột nhiên cười, hắn lập tức hạ lệnh: “ Đem máy bắn đá đến, tập trung công kích mục tiêu Phong Hỏa tháp trên thành cho ta.”
Cuộc chiến công thành vẫn tiếp tục tiến hành, kẻ địch hết sức xảo quyệt. Bọn chúng đã phát hiện nhược điểm binh lực quân Đường không đủ liền phân tán giá thang làm cho nhược điểm binh lực quân Đường không đủ càng thêm lộ rõ. Lúc này, đã có gần hai ngàn nam nhân trong thành xông lên tường thành trợ chiến. Tại một góc tường thành, Lâm Bình Bình dẫn hơn một trăm sĩ tử phối hợp mấy chục tên quân Đường tiến hành chiến đấu trước hai chiếc thang của kẻ địch.
Lâm Bình Bình mặc quần đỏ trong đám binh lính mũ giáp đen và các sĩ tử áo trắng nên đặc biệt nổi bật. Nàng tựa như một đóa hoa tươi nở rộ trong cuộc chiến. Vóc dáng nàng nhỏ nhắn nên không cách nào xen vào trong đám nam nhân mà chiến đấu, nàng liền tay cầm một bộ cung tên đứng ở bên cạnh một lỗ châu mai trên thành cách đó hai trượng để bắn tên trộm. Tiễn pháp của Bình Bình có lực đạo cũng rất mạnh mẻ, không ngừng có binh lính địch bị bắn trúng kêu thảm lăn từ trên thang xuống.
Lúc này nàng chĩa mũi tên nhắm ngay một Bách phu trưởng thân cao hơn trượng vô cùng hung hãn. Đột nhiên, một mũi phi nỏ rít lên phóng tới “ kịch!” một tiếng cắm vào gờ bắn bên cạnh nàng. Đá vụn bay lên, một hòn đá xẹt qua trán của nàng lập tức làm máu tuôn ra. Bình Bình cắn chặt môi, nàng xé từ chiếc quần đỏ một miếng vải rồi băng trán lại.
“ Bình Bình, đi xuống đi!” Lâm Tam thúc ở một bên vừa mới chém ngã một tên quân địch xông lên. Liếc mắt nhìn thấy Bình Bình mặt mày đầy máu thì hắn hết sức sợ hãi vội vàng kéo tay Bình Bình muốn nàng xuống khỏi thành.
Bình Bình quật cường hất tay Tam thúc ra, nàng giương cung lắp tên. Mũi tên lạnh lùng tiếp tục nhắm ngay mục tiêu “ vèo!” một mủi tên vọt tới. Bách phu trưởng kia nghe thấy tiếng bật dây cung thì quay mạnh đầu lại xem. Hắn trợn mắt to như cái chuông đồng, mũi tên tức khắc bắn vào mắt trái của hắn. Máu văng tung tóe khắp nơi, mũi tên lộ ra từ sau não. Bách phu trưởng phát ra tiếng tru như dã thú, tóm lấy mũi tên mà rơi xuống dưới thành.
Bình Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức giương cung lắp tên lại nhắm ngay một tên quân địch khác có diện mạo hung ác .
Trên tháp chỉ huy, Lý Hoành Thu gương mặt trắng bệch nhưng mắt lại đỏ bừng. Hắn không nghĩ tới người Thổ Phiên lại có vũ khí công thành tiên tiến như thế. Từ đàng xa, chùy công thành loại lớn cùng xe tháp cũng đã xuất hiện. Trong đám binh lính công thành hỗn loạn có mấy chục máy bắn đá cũng thay nhau nện những tảng đá lên trên tường thành. Khí thế đôi bên đã ngang nhau.
Thác Bạt Thiên Lý biết người Đảng Hạng đã bại, bọn họ không có khả năng lại tổ chức nổi cuộc chống cự hữu hiệu nào. Hắn quyết định thật nhanh, quay đầu ngựa chỉ huy mấy trăm thân vệ liều mạng bỏ chạy về hướng bắc. Lúc gần đi còn không quên mang phu nhân Như Ý.
Ngay khi Thác Bạt Thiên Lý vừa mới đào tẩu, hơn hai nghìn quân Đường cũng đã đánh tới. Khí thế của bọn họ như sóng to gió lớn không thể não cản, ầm ầm đẩy cửa lớn ra. Dòng sắt thép đen trong khoảnh khắc liền lọt vào tòa thành trì nho nhỏ này.
Thác Bạt Hỉ đứng trên tường thành kêu gọi ông trời. Trong cơn tuyệt vọng cuối cùng của hắn, đột nhiên hắn nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa. Dưới ảnh lửa lúc sáng lúc tối, hắn lạnh lùng nở nụ cười tràn ngập trào phúng. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy Trương Hoán, nhưng cũng là một lần cuối cùng.
Trời dần dần sáng, việc giết hại người Đảng Hạng cũng dần dần đình chỉ. Đại doanh Đảng Hạng đã thành một đống hỗn độn, một số binh lính quân Đường đang kiểm kê tiền tài, bò dê, các loại vật phẩm lều trại linh tinh. Còn một số người Đảng Hạng khác thì dưới sự giám thị của quân Đường chôn cất thi thể. Nhưng càng nhiều hơn là những đội nam nữ Đảng Hạng xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi. Nữ nhân ôm trẻ nhỏ, nam nhân thì cúi đầu bị quân Đường áp giải chậm rãi đi về hướng nam. Bọn họ kết thành từng đoàn, dìu già dắt trẻ, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Thỉnh thoảng có tên quân Đường lại lôi nam nhân thân thể mập mạp, quần áo sáng bóng ra khỏi hàng.
Trương Hoán có mấy trăm thân vệ vây quanh đang đứng ở trên một gò đất lạnh lùng nhìn đội ngũ như dòng nước lũ. Lúc này, một người văn thư trong quân chạy lên gò đất bẩm báo với Trương Hoán: “ Khởi bẩm đô đốc, chúng ta tổng cộng bắt được hơn ba vạn tám ngàn người Đảng Hạng, có hơn một ngàn kỵ binh Đảng Hạng khác chạy trốn về hướng bắc.”
Trương Hoán gật đầu, không phát hiện ra bóng dáng của Thác Bạt Thiên Lý. Kẻ đào tẩu hẳn chính là hắn. Trương Hoán do dự một lúc liền hỏi: “ Còn tình hình những lao công bị bắt đi đãi vàng như thế nào?”
“ Ở trong loạn quân đã chết hơn một trăm phụ nữ, còn lại toàn bộ mạnh khỏe.”
“ Được! Trong nữ nhân Đảng Hạng chọn hơn một trăm người trẻ tuổi làm bồi thường cho người nhà người chết. Mặt khác, tất cả lao công bị bắt đãi vàng cho mỗi người hai mươi quan tiền.”
“ Tuân mệnh!” Văn thư tự đi chấp hành mệnh lệnh của Trương Hoán.
Lúc này, Trương Hoán thấy không ít người già cùng trẻ nhỏ đều đi lại khó khắn liền quay đầu lại căn dặn binh lính phía sau: “ Dành ra một số xe ngựa, mời những người già cùng trẻ nhỏ đều ngồi lên đi. Mặt khác cử người ghi danh sách cho bọn họ. Cần tận lực thu xếp để người nhà bọn họ đoàn tụ, biết không?”
Thân binh lĩnh mệnh đang muốn rời khỏi thì Trương Hoán đột nhiên gọi hắn lại “ Nói cho Lận Cửu Hàn, tất cả quý tộc Đảng Hạng cùng con cái bọn họ đều giết chết, một người cũng không tha.”
Trong tháng bảy năm Tuyên Nhân thứ hai, năm nghìn quân thiết kỵ Tây Lương đang đêm tập kích đại doanh người đông Đảng Hạng. Chém giết hơn vạn người Đảng Hạng, đồng thời bắt được bốn vạn nam nữ Đảng Hạng đã áp giải tới Hà Đông làm nô. Trong số hơn trăm quý tộc Đảng Hạng bị bắt được, ngoại trừ Đại Vương Tử Thác Bạt Vạn Lý thì lưu lại để sử dụng sau này, còn lại đều xử tử. Rất nhiều năm sau, chi người Đảng Hạng này tuyệt đại đa số đều cải tịch là Hán. Từ đó, một chi đông Đảng Hạng hình thành do nội bộ người Đảng Hạng chia rẽ đã hoàn toàn bị diệt.
Nhưng ngay khi Trương Hoán tiêu diệt người đông Đảng Hạng, tình thế Hội Tây Bảo cũng chợt căng thẳng lên.
Làn sương mù mỏng manh bao trùm Hội Tây Bảo.
“ Tùng! Tùng! Tùng!!” Tiếng trống tiến công ầm ầm lúc bình minh vang vọng đến tận chân trời. Tập trung đến đây có người tộc Thổ Phiên, người Khương, người Đảng Hạng cùng với nô lệ người Hán tổng cộng bốn vạn người giống như đại dương đen ngòm đang từng đợt từng đợt tiến quân về phía Hội Tây Bảo.
Đây là bốn vạn quân do lão tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên chỉ huy. Bọn họ cũng không phải chủ lực của người Thổ Phiên, mà là tân binh người Thổ Phiên thử dò xét đối với Hà Tây. Hoặc là có thể nói người Thổ Phiên cũng không coi trọng Trương Hoán, mục tiêu lần này của bọn họ là chiếm lĩnh tòa thành chắc chắn này để làm bàn đạp cho tộc Thổ Phiên tiến công Lũng Hữu.
Nếu như từ Ô Sao Lĩnh cao cao mà nhìn xuống phía dưới, xuyên qua làn sương mù khi hợp khi tan, bốn phương trận thật lớn liền giống như bốn tấm vóc màu xám đen trải ra trên bãi bùn Hoàng Hà rộng chừng mười dặm. Cả trận thế ngược xuôi chập chùng tựa như bị gió nhẹ lướt qua mà đong đưa.
Chủ tướng Mã Trọng Anh tộc Thổ Phiên đã là đối thủ lâu năm của quân Đường. Trong thời kỳ Thiên Bảo hắn đã nhiều lần giao tranh cùng các Đại tướng như Ca Thư Hàn, Phong Thường Thanh. Hiện tại lão đã gần bảy mươi tuổi, nhưng lưng lão vẫn chưa còng, một đôi mắt sắc bén như của chim ưng lộ ra vẻ đầy kinh nghiệm.
Đối với Tổng đốc Hà Hoàng mới nhậm chức này, ngay khi Trương Hoán bắt đầu xây dựng Hội Tây Bảo thì lão liền nhiều lần dâng thư lên Tán Phổ Xích Tùng Đức Tán yêu cầu xuất binh ngăn cản xây dựng Hội Tây Bảo. Nhưng lúc ấy trọng tâm chiến lược tộc Thổ Phiên là tại An Tây. Tể tướng Thượng Kết Tức phản đối dụng binh về phương đông vì lo lắng sẽ làm cho quân Đường cùng Hồi Hột liên minh.
Mã Trọng Anh vì phải tập trung lương thực cung ứng cho An Tây nên cũng đành ngừng ý nghĩ tiến công Hội Tây Bảo. Mãi cho đến lúc chiến sự An Tây dần dần ổn định, ánh mắt của lão lại một lần nữa quay về phía Hội Tây Bảo, tập kết bốn vạn quân phụ trợ tộc Thổ Phiên để tấn công qui mô Hội Tây Bảo.
Mã Trọng Anh đầy kinh nghiệm sa trường, lão hiểu rằng phải biết người biết ta thì mới có thể bách chiến bách thắng. Cho nên lão cũng không lập tức đem toàn bộ binh lực vào trận, mà là trước hết phái ra một vạn quân tiến hành thử dò xét. Thăm dò binh lực quân Đường và tìm kiếm nhược điểm trong phòng thủ thành.
Một vạn liên quân Hà Hoàng nhịp nhàng hô khẩu hiệu ngắn. Những đội binh lính bước đi mạnh mẽ về phía tòa thành cách đó ba dặm. Ở giữa bọn họ, mấy chục giá thang trên những bánh xe gỗ thật lớn đang chậm rãi lăn lên trước. Tiếng trống vang lên từng hồi, nặng nề mà rung động lòng người.
Trên tòa thành, Lý Hoành Thu mặt mũi tối sầm, hắn trước sau không hạ lệnh châm Phong Hỏa Đài. Bốn vạn người, chỉ nhiều hơn một vạn so với hắn dự liệu. Hắn không sợ hãi. Mặc dù chỉ có ba nghìn quân coi giữ, nhưng hắn có được vũ khí phòng thủ sắc bén nhất, còn có tường thành kiên cố nhất. Hắn tin chắc chính mình có thể làm cho quân địch nuốt hận dưới thành Hội Tây Bảo.
Ba nghìn quân coi giữ trải ra trên tường thành dài vài dặm. Ngoài bọn họ ra, hai nghìn hộ binh lính bên trong thành có gần năm nghìn người đều bị động viên. Bọn họ vận chuyển mũi tên, vận chuyển đá hộc giống như đàn kiến luôn bận rộn. Mấy trăm giá phóng đá đã chuẩn bị sẵn sàng, những sợi dây căng lên phát ra âm thanh rin rít.
Ở trong thành có một đám người đặc biệt đứng bên cạnh huyện nha, ước hơn một trăm người ai nấy đều có vẻ căng thẳng. Bọn họ đều là sĩ tử không đỗ từ Thục Trung tới tìm kiếm cơ hội phát triển tại Hà Tây. Vừa qua Hoàng Hà đến Hội Tây Bảo nghỉ ngơi thì không ngờ đụng phải trận chiến này.
Nhưng tại một góc ngoài cùng có một nhà đứng gồm ba nữ nhân cùng hai nam nhân. Trong đó một thiếu phụ vẫn còn ôm một đứa con ước hơn một tuổi.
Nữ trung niên kia ra sức túm một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy màu đỏ lựu không cho nàng lên thành trợ chiến “ Bình Bình, con là một nữ nhân thì làm sao có thể lên thành đánh giặc. Nếu như con xảy ra chuyện gì thì ta làm thế nào mà ăn nói với cha con?”
Mấy người này chính là người nhà Lâm Đức Long từ Thục quận tìm nơi nương tựa ở Hà Tây . Hai nam nhân thì một người là Lâm Đức Kỳ rảnh rỗi cả ngày không có việc gì làm, một người là con mọt sách Lâm Tri Ngu lại thi rớt lần nữa. Thiếu phụ ôm đứa bé là vợ hắn, nữ nhân trung niên là Dương Ngọc Nương vợ của Lâm Đức Long. Còn thiếu nữ trẻ tuổi mà nàng kéo giữ tất nhiên chính là Bình Bình của chúng ta, một cô gái lỡ thì cho đến nay còn chưa xuất giá.
Lâm Bình Bình sau khi nhận Sở Hành Thủy làm cha nuôi thì sống tại Quảng Lăng nửa năm. Vốn không có thói quen của tiểu thư nhà quan ưa cuộc sống không có tự do mà nàng quay về Thục quận, kết quả mẫu thân lại bức nàng xuất giá. Nàng dứt khoát mang theo Tam thúc đi du ngoạn Nam Chiếu. Ở nơi này nàng biết một người tuổi còn trẻ khôi ngô tuấn tú người Nam Chiếu nên suýt nữa nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng đột nhiên phát hiện người thanh niên này g là Vương Tử Nam Chiếu thì nàng không muốn gia nhập Vương Cung nên liền lại rời khỏi Nam Chiếu mà trở về Thục quận. Lúc này cha đã gởi thư bảo bọn họ chuyển đến Vũ Uy, Lâm Bình Bình liền đi theo mẹ và anh trai tới Hà Tây.
Nàng đương nhiên biết chuyện của Trương Hoán, nhưng nàng cũng đã từ từ hiểu chuyện, biết có vài thứ cũng không thuộc về mình.
Nhưng sự thẳng thắn của nàng là bản tính không có đổi. Lần này gặp dịp quân tộc Thổ Phiên tiến công Hội Tây Bảo, nàng thấy việc đáng làm thì phải làm nên muốn lên thành trợ chiến, nghe xong lời mẹ khuyên can thì nàng vội vàng lớn tiếng bảo: “ Mẹ, đây là người Thổ Phiên đang đánh Trương Thập Bát đó! Làm thế nào mà con có thể không tham chiến?”
Lâm Đức Kỳ đứng bên cạnh cũng liên tục khuyên nhủ: “ Đúng vậy! Đại tẩu, Bình Bình từ nhỏ đã luyện võ, trình võ công của nó không đâu địch nổi. Đại tỷ để nó đi thử xem! Ta sẽ ở một bên bảo vệ nó.”
Không biết là vì giữ không nổi Lâm Bình Bình hay là do có Tam thúc bảo vệ, Dương Ngọc Nương rốt cục lỏng tay. Lâm Bình Bình giống như con ngựa nhỏ tuột dây cương, nàng nâng kiếm liền chạy lên trên thành. Vừa mới chạy vài bước, đột nhiên nàng nhìn thấy một đám sĩ tử mặt mày lưỡng lự.
“ Các ngươi!” Lâm Bình Bình dùng kiếm chỉ vào bọn họ mà hô: “ Dọc theo đường đi không phải nói cái gì thu lại năm mươi châu Thủ Quan Sơn sao? Chẳng lẽ chỉ là nói xuông ngoài miệng, là nam nhân thì cùng ta lên thành giết địch đi.”
Mọi người nhìn nhau. Có mấy người mặt đỏ bừng lên, vài người vừa định tiến lên lại vừa không muốn bị nữ nhân kích động. Đúng lúc này, một mũi hỏa tiễn đang cháy “ vèo!” xẹt qua đầu bọn họ phát ra tiếng rít chói tai. Đây là tín hiệu khai chiến. Lập tức trống trận trên tường thành vang lên, tiếng kêu rung trời. Những máy bắn đá lớn thay nhau phát ra tiếng rít táng đởm kinh hồn, liên tiếp phóng đi ra ngoài những tảng đá lớn bằng cái cối xay.
Lâm Bình Bình dậm chân một cái rồi cũng không để ý tới những sĩ tử này, dẫn đầu xông lên thành lâu. Đám sĩ tử do dự một lúc, rốt cục có mấy người đi theo Lâm Bình Bình chạy trên tường thành, người ở phía sau đều lục tục đi theo.
Ác chiến đã bắt đầu, đội ngũ hình vuông của chi một vạn người thứ nhất đã đi đến cách hơn một dặm. Bọn họ đột nhiên bước nhanh hơn, điên cuồng gào thét nhằm hướng Hội Tây Bảo phóng đi. Lúc này, trên bầu trời đột nhiên vọng đến tiếng xé gió, mấy trăm điểm đen bay lên trời tựa như một đám ưng nhanh chóng hướng đến trên đỉnh đầu bọn họ mà bay tới. Hơn nữa càng lúc càng lớn, phát ra tiếng rít chói tai. Không đợi quân tộc Thổ Phiên kịp phản ứng, những tảng đá lớn liền nện ở trên đỉnh đầu bọn họ. Lập tức một đống máu thịt tung tóe, tiếng kêu rên thê lương vang khắp chốn. Có người bị nện thành bánh thịt, có kẻ bị đập thành mấy khúc, những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, nội tạng vương vãi khắp nơi.
Còn có hai giá thang trước sau bị những tảng đá lớn nện trúng, cái mái sơ sài bị rơi đi. Đá tảng lại đập trúng thang chính làm nó trong nháy mắt liền vỡ tan ra, những khúc gỗ nằm rải rác khắp nơi. Một đợt đá được bắn ra, quân tộc Thổ Phiên liền bỏ mạng mấy trăm người. Ba đợt đá bắn ra, quân tộc Thổ Phiên đã tổn thất hơn hai ngàn người. Nhưng đối với quân số đông đảo cả vạn người tiến công thì chừng đó vẫn không tạo ra được cú đánh trí mạng. Khi cách tường thành còn có ba trăm bộ thì quân địch bắt đầu bổ sung thêm mái che rộng hai trượng, chuẩn bị đưa thang lên phía trước.
Mái che là một đoạn khung bằng phẳng, bên trên lát tấm ván gỗ. Mấy chục cái thang được bọc bởi những tấm da trâu ầm ầm chạy đến. Tộc Thổ Phiên sau gần trăm năm giao chiến cùng Đại Đường, nhất là sau loạn An Lộc Sơn thì nó cướp đi rất nhiều dân chúng, trong đó có không ít người giỏi tay nghề, khiến cho trình độ khoa học kỹ thuật tộc Thổ Phiên được nâng cao rất nhiều. Ngoài ra về vũ khí công thành loại lớn đã không còn kém so với quân Đường. Từ mấy chục cái giá thang là có thể nhìn ra. Đáy thang thì lấy tấm gỗ lớn làm nền, bên dưới có sáu bánh xe. Thang chính được cố định theo một góc độ nhất định nhờ lắp vào trên nền. Bên ngoài thang chính lại trang bị thêm một cái thang trượt trên thành tức là thang phụ. Trên đỉnh của nó có gắn một đôi bánh xe ròng rọc, để trèo lên thành thì có thể trượt dọc theo vách tường thành lên trên, nó gọi là thang Phi Vân.
Bởi vì thang chính dùng cách gá lắp cố định, đơn giản hoá thứ tự gá thang, rút ngắn thời gian lắp thang. Nó được trù tính cho hoạt động leo lên trên thành đã làm giảm bớt rất nhiều thời gian leo thang để tiến tới quân địch ở trên cao. Bên công thành chỉ cần đặt thang chính bên dưới thành. Sau đó trên thang chính lại bắc thang lên trên tường thành là có khả năng gác lên gờ thành mà leo lên trên. Hơn nữa bốn phía thang chính có che kín bới búi cỏ rơm giống như một gian phòng di động lớn. Chính diện của thang chủ và thang phụ đều lấy da trâu trùm lên hết sức cứng cỏi để phòng ngừa phi nỏ cùng mũi tên của quân Đường.
Khi đến dưới thành, thang phụ vốn được gập lại bắt đầu kéo để đứng lên, càng ngày càng dài không ngừng cho tới khi nhô ra hơn hai mươi trượng. Khi móc câu cong ở trên đầu đạt tới gờ tường thành, mấy trăm tên binh lính núp ở trong thang hò hét một tiếng bắt đầu trèo lên thành.
Đá từ trên thành vẫn thay nhau phóng ra giết địch từ xa, mà ở chỗ gần thì mũi tên bay như mưa rơi. Mặc dù binh lính giữ thành không nhiều lắm, nhưng liên nỏ của quân Đường lại phát huy uy lực cực lớn. Cả vạn mũi tên cùng phóng dày như mưa rào khiến cho trong mấy ngàn tên lính đã xông tới dưới thành mà không kịp tiến vào thang phòng hộ bị bắn chết hơn phân nửa. Nhưng cung nỏ đối với thang có bảo vệ kín đáo thì hiệu quả không lớn, mũi tên dày đặc bắn ra găm vào da trâu bao bọc thang phát ra từng đợt tiếng kêu lộp bà lộp bộp. Còn quân địch núp ở trong thang thì một tay cầm thuẫn để chống đỡ bắn từ hai bên, nằm rạp xuống liều mạng bò dọc thang lên trên.
Lúc này, lăn cây cùng ném đá hộc lại phát huy tác dụng. Gỗ súc cùng đá tảng dọc theo thang lăn xuống, đập vào binh lính trên thang làm chúng ngã xuống. Bây giờ, tiếng trống của quân địch vang dội, mặc dù máy phóng đá cùng phi nỏ đã phá hủy hơn mười cái thang, nhưng vẫn có hai mươi thang áp tới dưới thành.
Hơn một ngàn binh lính tộc Thổ Phiên xông lên tường thành chém giết cùng binh lính giữ thành. Đao chém thương đâm, mũi tên như mưa, máu tươi nhiễm đỏ gờ thấp bắn tên trên tường thành. Khắp nơi là thi thể binh lính chết trận, binh lính bị thương kéo theo tiếng kêu thảm thiết thật dài rớt xuống tường thành, nhưng lập tức lại có người mới tiếp tục bò lên.
Mã Trọng Anh mặt không chút thay đổi đứng ở một chỗ cao trên sườn núi đằng xa đang xem cuộc chiến, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng. Vị chủ tướng quân Đường này rất không có kinh nghiệm, ngay trong đợt tiến công thứ nhất có tính thăm dò liền toàn lực ứng phó. Hắn có bao nhiêu mũi tên dự trữ đây? Những máy phóng đá của hắn sẽ trải qua được bao nhiêu lần mài mòn? Xem ngày mai hắn lấy cái gì để thủ thành.
Hơn nữa quân Đường giữ thành cũng không nhiều, nhưng lại không chịu nổi Phong Hỏa Đài cầu cứu, đây là một chủ soái quá nặng tâm huyết. Mã Trọng Anh đột nhiên cười, hắn lập tức hạ lệnh: “ Đem máy bắn đá đến, tập trung công kích mục tiêu Phong Hỏa tháp trên thành cho ta.”
Cuộc chiến công thành vẫn tiếp tục tiến hành, kẻ địch hết sức xảo quyệt. Bọn chúng đã phát hiện nhược điểm binh lực quân Đường không đủ liền phân tán giá thang làm cho nhược điểm binh lực quân Đường không đủ càng thêm lộ rõ. Lúc này, đã có gần hai ngàn nam nhân trong thành xông lên tường thành trợ chiến. Tại một góc tường thành, Lâm Bình Bình dẫn hơn một trăm sĩ tử phối hợp mấy chục tên quân Đường tiến hành chiến đấu trước hai chiếc thang của kẻ địch.
Lâm Bình Bình mặc quần đỏ trong đám binh lính mũ giáp đen và các sĩ tử áo trắng nên đặc biệt nổi bật. Nàng tựa như một đóa hoa tươi nở rộ trong cuộc chiến. Vóc dáng nàng nhỏ nhắn nên không cách nào xen vào trong đám nam nhân mà chiến đấu, nàng liền tay cầm một bộ cung tên đứng ở bên cạnh một lỗ châu mai trên thành cách đó hai trượng để bắn tên trộm. Tiễn pháp của Bình Bình có lực đạo cũng rất mạnh mẻ, không ngừng có binh lính địch bị bắn trúng kêu thảm lăn từ trên thang xuống.
Lúc này nàng chĩa mũi tên nhắm ngay một Bách phu trưởng thân cao hơn trượng vô cùng hung hãn. Đột nhiên, một mũi phi nỏ rít lên phóng tới “ kịch!” một tiếng cắm vào gờ bắn bên cạnh nàng. Đá vụn bay lên, một hòn đá xẹt qua trán của nàng lập tức làm máu tuôn ra. Bình Bình cắn chặt môi, nàng xé từ chiếc quần đỏ một miếng vải rồi băng trán lại.
“ Bình Bình, đi xuống đi!” Lâm Tam thúc ở một bên vừa mới chém ngã một tên quân địch xông lên. Liếc mắt nhìn thấy Bình Bình mặt mày đầy máu thì hắn hết sức sợ hãi vội vàng kéo tay Bình Bình muốn nàng xuống khỏi thành.
Bình Bình quật cường hất tay Tam thúc ra, nàng giương cung lắp tên. Mũi tên lạnh lùng tiếp tục nhắm ngay mục tiêu “ vèo!” một mủi tên vọt tới. Bách phu trưởng kia nghe thấy tiếng bật dây cung thì quay mạnh đầu lại xem. Hắn trợn mắt to như cái chuông đồng, mũi tên tức khắc bắn vào mắt trái của hắn. Máu văng tung tóe khắp nơi, mũi tên lộ ra từ sau não. Bách phu trưởng phát ra tiếng tru như dã thú, tóm lấy mũi tên mà rơi xuống dưới thành.
Bình Bình khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng lập tức giương cung lắp tên lại nhắm ngay một tên quân địch khác có diện mạo hung ác .
Trên tháp chỉ huy, Lý Hoành Thu gương mặt trắng bệch nhưng mắt lại đỏ bừng. Hắn không nghĩ tới người Thổ Phiên lại có vũ khí công thành tiên tiến như thế. Từ đàng xa, chùy công thành loại lớn cùng xe tháp cũng đã xuất hiện. Trong đám binh lính công thành hỗn loạn có mấy chục máy bắn đá cũng thay nhau nện những tảng đá lên trên tường thành. Khí thế đôi bên đã ngang nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.