Quyển 3 - Chương 183: Ác chiến Hội Tây Bảo (3) (a+b)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Trương Hoán nói chuyện làm trong lòng Lý Hoành Thu vừa xấu hổ, vừa ấm áp. Hắn vội vàng chỉ vào Lâm Bình Bình mà nói: “ Đô đốc, hôm nay đốt được Phong Hỏa là may nhờ có vị kỳ nữ này. Nàng vẫn còn bắn chết hơn bốn mươi quân địch, lập được công lớn? Xin đô đốc phong thưởng.”
“ Nữ nhân?” Trương Hoán nao nao. Hắn cẩn thận nhìn qua Lâm Bình Bình, đột nhiên nhận ra nàng bèn kinh ngạc hỏi: “ Ngươi là Bình Bình! Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Lâm Bình Bình hì hì cười một tiếng “ Ta nghĩ là ngươi đã quên ta rồi?!! Coi như còn nhớ. Mẹ ta, Tam thúc, đại ca cùng chị dâu đều ở Hội Tây Bảo, là cha bảo chúng ta đến .”
Lý Hoành Thu đứng bên cạnh thấy bọn họ biết nhau, hơn nữa có vẻ như còn rất thân thuộc, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc, mấy người biết nhau?”
Trương Hoán không nghĩ tới có thể ở Hội Tây Bảo gặp được sư nương và Bình Bình, trong lòng hắn cực kỳ hoan hỉ. Thấy Lý Hoành Thu hỏi thì liền cười nói: “ Nàng này con gái của Lâm quân y, là muội muội cùng ta lớn lên từ nhỏ.”
Lý Hoành Thu bừng tỉnh, Lâm Đức Long không phải là sư phó của Trương Hoán sao? Nàng đúng là con gái của Lâm Đức Long, trong lòng hắn nghĩ đến mà sợ. Chính mình lúc trước suýt nữa lệnh giết nàng, hắn hơi thấp thỏm nhìn về phía Lâm Bình Bình, chỉ mong nàng đừng tố cáo. Bình Bình dường như biết tâm tư của hắn bèn nghịch ngợm nháy mắt với hắn mấy cái. Tảng đá trong lòng Lý Hoành Thu cũng hơi chìm xuống, hắn vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Hoán “ Nếu đô đốc đến, thuộc hạ tự nhiên chuyển giao quyền chỉ huy cho đô đốc.”
Trương Hoán gật đầu, khẽ cười nói: “ Ta vừa rồi đã từ trong miệng tù binh mà biết được, chủ tướng quân địch đúng là Mã Trọng Anh. Ngươi đương nhiên không phải đối thủ của hắn, cứ để cho ta tới lãnh giáo một lần các thủ đoạn của vị danh tướng tộc Thổ Phiên này.”
Sáng sớm, quân Hà Hoàng ngoài dự tính lại không hề phát động tiến công. Bọn họ lui binh đến gần mười dặm ở lập đại doanh. Bên trong đại doanh, Mã Trọng Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại trong soái trướng. Sắc mặt lão u ám khác thường, trong mắt mơ hồ lóe ra lửa giận.
Nguyên nhân làm lão căm tức không phải chuyện bất lợi đêm qua cùng việc viện quân Hội Tây Bảo đã đến, mà là một phong thơ trên bàn tướng soái của lão. Thư là do Tán Phổ viết, rạng sáng hôm nay vừa mới đưa tới. Trong thư cự tuyệt đề nghị của lão về việc quận Trương Dịch xuất binh đến Vũ Uy để trước sau hai mặt công kích Trương Hoán, đồng thời đòi lão lập tức quay về Hà Hoàng, không nên gây trở ngại việc tộc Thổ Phiên sắp liên minh cùng Đại Đường.
Tại cuối thư đã kín đáo nói cho lão, hiện tại tộc Thổ Phiên đã tác chiến hai nơi. Một trận tuyến là thừa dịp cơ hội Hồi Hột nội loạn để tranh đoạt Bắc Đình, còn một hướng khác là Nam chinh Thiên Trúc, đã đánh tới bờ bắc sông Hằng nên không còn sức gánh chịu tác chiến trên ba trận tuyến. Hy vọng lão có thể giữ gìn kho lúa Hà Hoàng của tộc Thổ Phiên. Nói ý bên ngoài chính là không tán thành lão tiến quân về hướng đông.
Mã Trọng Anh cũng biết dân tộc Thổ Phiên gặp phải khốn cảnh, dân cư không đủ, lại muốn dùng binh chiếm cứ vạn dặm. Kỳ thật ngoại trừ xuôi nam giành Thiên Trúc, bắc lấy Bắc Đình ra, cũng bởi vì tộc Thổ Phiên dụng binh đối với Thiên Trúc, Đại Thực cũng gia tăng bố trí binh lực tại khu vực Thổ Hỏa La. Mâu thuẫn giữa tộc Thổ Phiên và Đại Thực cũng hết sức căng thẳng nên thật sự không thể lại dụng binh đối với Đại Đường đang từ từ khôi phục thực lực. Cho nên liên minh cùng Đại Đường chứng thật là lựa chọn chính trị sáng suốt. Nhưng trước khi liên minh thì Mã Trọng Anh hy vọng có thể chiếm đoạt Hội Tây Bảo, cao điểm khống chế chiến lược của Đại Đường.
Mã Trọng Anh có thể hiểu được tình thế trước mắt của tộc Thổ Phiên. Nhưng lão căm tức không phải là cái này, mà là việc phong thư này kỳ thật cũng không phải là ý của bản thân Tán Phổ. Nó là đề nghị của đại tướng Thượng Tất Đông Tán- đối thủ của lão.
Sau khi Tán Phổ tiền nhiệm Xích Đức Tổ Tán tộc Thổ Phiên chết. Tán Phổ mới Xích Tùng Đức Tán lên ngôi thì năm ấy mới mười ba tuổi, việc nội chính và ngoại giao của tộc Thổ Phiên liền do tam thượng nhất luận cùng bố trí. Trong đó luận chính là chỉ Mã Trọng Anh lão ( Mã Trọng Anh trong tiếng tộc Thổ Phiên là Luận Tất Nặc ). Do lão và Thượng Tất Đông Tán trong tam thượng cùng nhậm chức đại tướng nên lúc ban đầu hai người làm chung rất tốt, trong mấy lần chiến dịch tiến công Đại Đường từng phối hợp ngầm hiểu. Nhưng cùng với việc Tán Phổ dần dần lớn lên, hai người vì tranh giành sự tín nhiệm của Tán Phổ mà bắt đầu phát sinh mâu thuẫn. Cuối cùng bọn họ trong chuyện tiến cử Đại sư Thiên Trúc Mật Giáo Liên Hoa Sinh gia nhập tộc Thổ Phiên xảy ra sự bất đồng, từ đó hai người không hợp.
Bởi vì Thượng Tất Đông Tán lại được một thế lực đại quý tộc khác của tộc Thổ Phiên là Na Nang Thị ủng hộ nên từ từ chiếm cứ thượng phong, năm năm trước Mã Trọng Anh do phản đối chuyện liên minh cùng Đại Đường mà bị Thượng Tất Đông Tán lên tiếng gièm pha rồi bãi miễn chức Tể Tướng, chuyển sang làm đô đốc Hà Hoàng.
Mã Trọng Anh biết ở đằng sau phong thư này ẩn giấu ý riêng của Thượng Tất Đông Tán. Lão ta không muốn cho mình nhúng tay đến việc Hà Tây, càng không muốn để cho mình lại giành được hai vạn quân Thổ Phiên tinh nhuệ đóng quân tại Hà Tây. Nếu không, tiến công một quận Vũ Uy nho nhỏ vẫn không đến mức làm ảnh hưởng đến bố trí chiến lược tổng thể của tộc Thổ Phiên.
Nhưng mệnh lệnh của Tán Phổ thì lão lại không thể không nghe. Còn may là Tán Phổ cũng không có giới hạn thời gian, nói cách khác ông ta ít nhất còn có năm ba ngày trì hoãn.
Bước chân của Mã Trọng Anh trong đại trướng từ từ chậm lại. Lão cau mày bắt đầu đánh giá lại những điều có thể làm để cướp lấy Hội Tây Bảo. Kế hoạch ban đầu của lão là hôm nay đồng thời tấn công qui mô tại hai mặt nam bắc, xuất hết tất cả toàn bộ binh lực ra để về khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương mà giành lấy thắng lợi. Nhưng tối hôm qua viện binh quân Đường đột nhiên đến đã làm xáo trộn bố trí của lão. Viện quân của đối phương cũng không nhiều chỉ có bốn năm nghìn người, nhưng mà sức chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ. Điều này khiến cho lão không thể không thay đổi suy nghĩ về cuộc chiến Hội Tây Bảo lần này.
Lão cũng không biết tối hôm qua là ai tới, nhưng lão biết thuộc hạ Trương Hoán có một đội kỵ binh hết sức tinh nhuệ. Từ biểu hiện tối hôm qua của viện quân mà xem thì rất có thể đó chính đội kỵ binh kia của Trương Hoán. Nói cách khác chủ soái Trương Hoán của quân Đường đã đến .
Mã Trọng Anh là người hết sức coi trọng tin tức, từ mùa đông năm ngoái lúc có sự biến Hà Lũng thì lão liền chú ý mật thiết tình thế Đại Đường. Lão biết rõ Trương Hoán và Vi Ngạc có mâu thuẫn, đó cũng là nguyên nhân lão có gan đánh bạc tập trung đại quân. Vi Ngạc là người nhát gan ham sắc không đáng sợ hãi. Trái lại Trương Hoán có gan cướp thịt miệng hổ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm mới gây dựng được cơ nghiệp. Đây mới là người mà hẳn là khiến cho Mã Trọng Anh lão phải coi trọng. Với dã tâm của người này thì sẽ tuyệt không thỏa mãn với phạm vi Vũ Uy nho nhỏ.
Mã Trọng Anh đứng ở cửa trướng nhìn Hội Tây Bảo thật lâu. Quân giữ Hội Tây Bảo cho tới hôm nay hẳn là có bảy tám ngàn. Hơn nữa còn thêm một số Dân Đoàn thì đã đạt tới vạn người. Lại có tòa thành chắc chắn như thế để dựa vào, mà chính mình chỉ còn lại có hơn ba vạn người. Đây chính là mức đối với công phòng chiến mà nói thì thường thường đã không thể nắm phần thắng.
Nhưng Mã Trọng Anh không muốn lui binh như vậy. Có thể đoạt được Hội Tây Bảo hay không đối với lão mà nói đã không quan trọng. Lão coi trọng chính vì trận này là lần đầu tiên lão giao chiến cùng với Trương Hoán. Từ lần giao chiến này mà lão có thể cảm nhận thiết thực phong cách chơi cờ của đối thủ tiềm năng này.
Lão trầm tư chỉ chốc lát rồi lập tức gọi Đại tướng thuộc hạ Luận Tát Sa tới, dặn dò hắn: “ Ngươi chỉ huy ba nghìn bộ binh, mang theo ba giá thang lại đi vòng đến phía bắc làm ra vẻ công thành quy mô . Nhớ kỹ, chỉ là làm bộ mà cũng không phải thực sự tiến công, nghe mệnh lệnh của ta mà hành động.”
Sau khi Luận Tát Sa lĩnh quân đi, Mã Trọng Anh lại lệnh cho một Đại tướng khác: “ Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh người Khương hành quân lặng lẽ rồi tách ra một ngàn người đến mặt đông trong rừng rậm nghi binh. Nếu như kỵ binh của địch ra khỏi thành thì cắt đứt đường về cho ta.”
Hạ xong hai đạo mệnh lệnh, lão ngẩng mái đầu tóc trắng xoá, hào khí vạn trượng mà lớn tiếng quát: “ Đánh trống, chuẩn bị xuất kích!”
Hội Tây Bảo, Trương Hoán từ trên Vọng tháp dõi mắt trông về phía xa. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng doanh trại của quân địch. Mã Trọng Anh là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, lão hẳn là biết với tỉ lệ so sánh lực lượng đối lập một chống ba mà đánh công thành chiến, mà lại nhằm vào thành trì kiên cố số một ở khu vực Hà Lũng thì phía tiến công rất khó giành được thắng lợi.
Từ việc tối hôm qua xem tình thế bất lợi là lão liền lập tức rút lui mà xét, vị danh tướng tộc Thổ Phiên này có kinh nghiệm tác chiến phong phú, tuyệt đối không thể có chuyện sẽ hành động theo cảm tính. Ông ta không thể không biết Vi Ngạc có khả năng thừa dịp Hà Hoàng bỏ trống mà đánh lén, vậy lão muốn làm gì? Trương Hoán nheo mắt lại chậm rãi cười, chẳng lẽ Mã Trọng Anh là muốn thử dò xét chính mình sao? Nếu mà là như vậy, lão sẽ không sợ mình thăm dò ngược lại sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn vách đá Ô Sao Lĩnh cao ngàn trượng rồi quay đầu lại hỏi Lý Hoành Thu: “ Giữa Hội Tây Bảo và Phong Hoả Đài ở trên đó thì có biện pháp liên lạc gì không?”
Lý Hoành Thu lắc đầu “ Khởi bẩm đô đốc, trừ Phong Hỏa ra thì không có phương pháp liên lạc gì khác.”
Trương Hoán lại liếc mắt về phía La Huyện lệnh, La Huyện lệnh do dự một lúc liền hỏi: “ Có phải Đô đốc muốn mở rộng tác dụng của Phong Hoả Đài hay không. Ví dụ như dò hỏi hướng đi của quân địch?”
Trương Hoán cười cười, nhưng lại không hề nói chuyện đó tiếp. Hắn chuyển đề tài lại hỏi tiếp: “ Việc dỡ bỏ nhà dân tiến triển như thế nào?”
La Huyện lệnh trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi đầu bẩm: “ Đã dỡ xuống gần ba trăm nhà dùng đá tảng xây lên. Lại có được hơn một vạn khối đá lớn có thể dùng để phóng đi.”
Trương Hoán biết tâm tình của hắn liền vỗ vỗ bả vai mà an ủi: “ Đây là vì giết địch, đám dân chúng sẽ hiểu rõ nỗi khổ của ngươi. Đợi sau khi kết thúc chiến sự lại sửa nhà cho bọn họ thật tốt.”
“ Thuộc hạ cũng nói cho dân chúng như vậy, tất cả mọi người rất ủng hộ.” La Huyện lệnh nghĩ đến đám dân chúng tích cực phối hợp, hắn nói hơi bùi ngùi: “ Chờ chiến sự kết thúc. Thuộc hạ lập tức liền giúp mọi người sửa tốt phòng ốc.”
Lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng trống ầm ầm giống như sấm nổi từ sâu trong đám mây. Trương Hoán ngắm nhìn doanh trại địch cách hơn mười dặm. Hắn vung tay lên lạnh lùng hạ lệnh: “ Lệnh cho Phi Viên Đội xuất phát!”
Sau khi công chiếm Vũ Uy, Trương Hoán liền giao cho Lý Song Ngư chọn lựa một số binh lính vốn tinh thông về mặt nào đó để tạo thành một Đặc Cần Doanh ước sáu bảy trăm người. Bên dưới lại chia nhỏ làm năm sáu đội. Ví dụ như những người tiễn pháp giỏi thì xưng là Phi Ưng Đội, mà ai vóc người cường tráng lực lớn vô cùng thì gọi là Phi Hùng Đội. Hiện tại muốn tung ra Phi Viên Đội thì tất nhiên chính là binh lính thân thể mạnh mẽ, leo tường vượt nhà nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng.
Lệnh ban ra được thực thi, chỉ thấy hơn một trăm binh lính mặc quần áo cùng màu với tường thành trượt nhanh từ trên thành xuống bằng dây thừng. Mỗi người bọn họ có sau lưng một cái túi da lớn. Khi chạy đến cách tường hơn sáu trăm bộ thì bọn họ đều đeo đôi bao tay bằng da hươu, bay nhanh rồi nhanh chóng lấy ra từ túi da lớn những cái túi nhỏ. Đem món đồ từ trong túi nhỏ rải đều rơi trên cỏ. Bọn họ vừa rắc vừa lui, mỗi người đều dè dặt, e sợ rằng chính mình dẫm trên mấy thứ này.
Bọn họ rải ước chừng đến hơn bốn trăm bộ thì mới rắc hết những thứ trong túi da bèn quay lại chạy đi về hướng tường thành, vượt qua hơn mười chiến hào thật sâu rồi nhanh chóng trèo lên tường thành.
Nếu như chúng ta phóng đại hình ảnh nhòm xuống dưới cỏ thì chúng ta sẽ phát hiện, ở dưới lớp cỏ đang nằm lẳng lặng một món đồ bằng sắt tròn như hòn bi to cỡ ngón cái. Điều đáng sợ chính là trên viên bi sắt này lại nhô ra đối xứng ba mũi kim nhọn dài nửa tấc. Trên mũi kim nhọn lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm.
Đây nguyên là chông sắt đối phó kỵ binh. Nhưng sau khi trải qua thay đổi thì cũng có thể đối phó binh lính quân địch. Nó thực sự tạo thành tâm lý sợ hãi lớn lao đối với binh lính xung phong. Nó cũng ngăn cản hữu hiệu tốc độ của binh lính đang hấp tấp chạy, đây là một loại thủ đoạn giết địch cực kỳ tàn nhẫn.
Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng vang dội. Cách hơn năm dặm đầu tiên là xuất hiện một vệt đen thật dài, lập tức phô ra một bức gấm đen quy mô thật lớn, tiếng kèn trầm thấp mà quái dị không ngừng vang lên trong đội ngũ.
Khi đội ngũ đi đến cách hơn ba dặm, trận hình liên quân Hà Hoàng đã bắt đầu trông thấy rõ ràng. Binh lính đen ngòm liếc mắt nhìn không thấy giới hạn tản ra sát khí đầy trời, từng binh lính đều trang bị như nhau, tay cầm kiếm dày cùng Viên Thuẫn. Có người đội mũ giáp, nhưng đại đa số đều trực tiếp để tóc rối bù, có thể trên mặt tô những vệt màu để lộ diện mạo hung ác. Gần trăm giá thang và mấy chục giá mang chùy phá tường thành đichậm rãi xen lẫn ở trong đó. Mấy vạn người đột nhiên hô khẩu lệnh một tiếng chấn động hồn người, hệt như từ mặt đất dội lên một tiếng sấm lớn.
Mã Trọng Anh ở giữa trung quân, hắn ngồi trên lưng ngựa, thân thể tùy theo bước ngựa đi mà lắc lư phải trái. Lão nheo mắt nhìn quân coi giữ trên tường thành. Hôm nay quân coi giữ rõ ràng nhiều hơn hôm qua, đứng chi chít đầy tường thành đầy khí thế rất cao. Trên tường thành tinh kỳ phấp phới, khôi giáp cùng đao nỏ lóe sáng dưới ánh mặt trời. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài bóng người chạy sau chỗ gờ thấp để bắn.
Ánh mắt của Mã Trọng Anh dừng ở một tòa Vọng tháp trên phía cực tây. Binh lính ở hai bên Vọng tháp hiển nhiên nếu so với nơi khác càng nhiều hơn, trong Vọng tháp cũng mơ hồ có bóng người chuyển động. Lão mỉm cười, chẳng lẽ Trương Hoán tìm kiếm chính mình sao?
Lúc này một chiến mã chạy như bay mà đến, lập tức binh lính lớn tiếng bẩm báo với Mã Trọng Anh: “ Khởi bẩm đại soái, tướng quân Luận Tát Sa đã dẫn quân đến phía nam thành, xin đại soái nói rõ bước hành động tiếp theo.”
“ Lệnh cho hắn không được phép hạ trại, lắp ráp thang ngay tại chỗ để chuẩn bị công thành!”
Lại một binh lính cỡi ngựa chạy tới bẩm báo “ Năm nghìn kỵ binh Khương đã bố trí xong, đặc biệt trình báo đại soái.”
“ Tốt!” Mã Trọng Anh ngẩng mái đầu đầy tóc bạc, lão nhìn chăm chú Hội Tây Bảo sừng sững điên cuồng hét lớn một tiếng: “ Đội hình thứ nhất xuất kích!”
Trống tiếng vang dội, tiếng trống kinh thiên động địa dưới chân Ô Sao Lĩnh đầy kích động. Trận hình thứ nhất có gần năm nghìn bộ binh Thổ Phiên như lao nhanh như con nước lớn, cùng gào thét nhằm về phía tường thành. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là vác thang đi tới lấp ngang các khe rãnh. Trương Hoán cũng không phải ở trong Vọng tháp như Mã Trọng Anh phỏng đoán. Hắn đang đứng ở trên tường thành, mặt không chút thay đổi nhìn làn sóng tiến công ở phía dưới như triều dâng đang gào thét xông đến.
Trong chiến tranh. Sĩ khí thường thường quyết định được một trận chiến dịch thắng bại, phải nói hiện tại lực lượng hai bên ngang nhau. Liên quân Hà Hoàng có quân số chiếm ưu thế, lại có vũ khí lợi hại là mấy trăm giá công thành, sĩ khí đang lên như cầu vồng; Còn quân Đường thì viện binh mới đến, lại có đô đốc tự mình chỉ huy nên lòng quân ổn định, sĩ khí dâng cao.
Trên thành đầu tiên là nhô lên hai nghìn quân cung nỏ đã bày thế trận chờ quân địch. Bọn họ trương cung lắp tên, cùng đợi quân địch tiến vào trong tầm bắn. Một ngàn bộ tám trăm bộ sáu trăm bộ.
Khóe môi Trương Hoán bắt đầu lộ ra một nụ cười vui vẻ ác nghiệt. Giữa làn sóng triều của quân địch đang mạnh mẽ tràn tới đột nhiên xảy ra biến động khác thường. Liên tiếp có binh lính bỗng nhiên ngã quỵ, giống như thể giữa làn sóng triều xuất hiện kẽ nứt. Trong tiếng trống tiến công xen lẫn tiếng kêu rên thê lương, vô số người ôm chân lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát sắc mặt trở nên đen sì rồi nhanh chóng chết đi.
Biến cố đột nhiên tới làm cho trong lòng bọn lính tiến công sợ hãi khác thường. Bọn họ không biết trên mặt đất có món đồ gì đáng sợ, bước chạy kích thích điên cuồng đột nhiên biến thành nhấc hạ chân dè dặt. Có người rốt cục phát hiện trên mặt đất có ám khí có độc bèn bắt đầu lớn tiếng la hét. Cùng với càng ngày càng nhiều người ngã xuống, tốc độ tiến công chậm đi rõ rệt.
Đúng lúc này, từ trên tường thành phát ra tiếng bắn “ chiu chíu!” , những tảng đá lớn dày đặc rít lên nện xuống trong quân Hà Hoàng đã tiến vào tầm bắn mang theo nụ cười của tử thần. Trong nháy mắt máu thịt bay tung tóe khiến quân Hà Hoàng bị nện thành thịt vụn, giã thành bánh thịt. Uy lực của máy bắn đá thật lớn, nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng. Tầm bắn của nó có phạm vi nhất định, quân công thành kinh nghiệm phong phú nhất định sẽ liều mạng chạy thật nhanh ở trong phạm vi này để giảm bớt thương vong. Nói chung sẽ tổn thất khoảng hai thành tức là trong năm nghìn quân công thành sẽ bị thương vong một ngàn. Nhưng trong lần công thành này, bởi vì Trương Hoán ở trên cỏ rải lượng lớn ám khí có độc làm cho quân tiến công không chỉ giảm tốc độ còn nửa. Nhưng chính là vì từ việc chạy gấp rút biến thành từ từ làm cho con số thương vong của quân Hà Hoàng tăng lên gấp bội,hơn nữa đây là một đợt bắn điên cuồng không có giới hạn bất kể phí tổn. Trong thời gian ngắn ngủn một nén hương này, quân Hà Hoàng lại thương vong hơn ba ngàn người, binh lính còn lại hồn phi phách tán vội vàng quay đầu chạy ra khỏi phạm vi tầm bắn của máy bắn đá.
Tiếng trống tĩnh lặng, máy bắn đá trên thành cũng đình chỉ bắn. Trên thành dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Ở cách tường thành năm trăm bộ đến sáu trăm bộ, chỉ trong một đoạn cự ly ngắn ngủn này trên mặt đất đúng là máu chảy thành sông. Chỉ có một số người bị nện gãy xương cốt đang chết dần thì rên rỉ, quẫy cựa trong vũng máu.
Có đôi khi một cái đinh tán nho nhỏ cũng có khả năng thay đổi hướng đi của một chiếc thuyền lớn. Mà hôm nay so sánh với hôm qua thì cũng là năm nghìn người tiến công ở vòng thứ nhất, cũng là sử dụng máy bắn đá. Trương Hoán so với Lý Hoành Thu chỉ làm nhiều hơn một bước chuẩn bị nho nhỏ, nhưng kết cục liền khác hẳn nhau. Chính những chông sắt nho nhỏ không ra gì này đã thay đổi cả chiến cuộc.
“ Nữ nhân?” Trương Hoán nao nao. Hắn cẩn thận nhìn qua Lâm Bình Bình, đột nhiên nhận ra nàng bèn kinh ngạc hỏi: “ Ngươi là Bình Bình! Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Lâm Bình Bình hì hì cười một tiếng “ Ta nghĩ là ngươi đã quên ta rồi?!! Coi như còn nhớ. Mẹ ta, Tam thúc, đại ca cùng chị dâu đều ở Hội Tây Bảo, là cha bảo chúng ta đến .”
Lý Hoành Thu đứng bên cạnh thấy bọn họ biết nhau, hơn nữa có vẻ như còn rất thân thuộc, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc, mấy người biết nhau?”
Trương Hoán không nghĩ tới có thể ở Hội Tây Bảo gặp được sư nương và Bình Bình, trong lòng hắn cực kỳ hoan hỉ. Thấy Lý Hoành Thu hỏi thì liền cười nói: “ Nàng này con gái của Lâm quân y, là muội muội cùng ta lớn lên từ nhỏ.”
Lý Hoành Thu bừng tỉnh, Lâm Đức Long không phải là sư phó của Trương Hoán sao? Nàng đúng là con gái của Lâm Đức Long, trong lòng hắn nghĩ đến mà sợ. Chính mình lúc trước suýt nữa lệnh giết nàng, hắn hơi thấp thỏm nhìn về phía Lâm Bình Bình, chỉ mong nàng đừng tố cáo. Bình Bình dường như biết tâm tư của hắn bèn nghịch ngợm nháy mắt với hắn mấy cái. Tảng đá trong lòng Lý Hoành Thu cũng hơi chìm xuống, hắn vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Hoán “ Nếu đô đốc đến, thuộc hạ tự nhiên chuyển giao quyền chỉ huy cho đô đốc.”
Trương Hoán gật đầu, khẽ cười nói: “ Ta vừa rồi đã từ trong miệng tù binh mà biết được, chủ tướng quân địch đúng là Mã Trọng Anh. Ngươi đương nhiên không phải đối thủ của hắn, cứ để cho ta tới lãnh giáo một lần các thủ đoạn của vị danh tướng tộc Thổ Phiên này.”
Sáng sớm, quân Hà Hoàng ngoài dự tính lại không hề phát động tiến công. Bọn họ lui binh đến gần mười dặm ở lập đại doanh. Bên trong đại doanh, Mã Trọng Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại trong soái trướng. Sắc mặt lão u ám khác thường, trong mắt mơ hồ lóe ra lửa giận.
Nguyên nhân làm lão căm tức không phải chuyện bất lợi đêm qua cùng việc viện quân Hội Tây Bảo đã đến, mà là một phong thơ trên bàn tướng soái của lão. Thư là do Tán Phổ viết, rạng sáng hôm nay vừa mới đưa tới. Trong thư cự tuyệt đề nghị của lão về việc quận Trương Dịch xuất binh đến Vũ Uy để trước sau hai mặt công kích Trương Hoán, đồng thời đòi lão lập tức quay về Hà Hoàng, không nên gây trở ngại việc tộc Thổ Phiên sắp liên minh cùng Đại Đường.
Tại cuối thư đã kín đáo nói cho lão, hiện tại tộc Thổ Phiên đã tác chiến hai nơi. Một trận tuyến là thừa dịp cơ hội Hồi Hột nội loạn để tranh đoạt Bắc Đình, còn một hướng khác là Nam chinh Thiên Trúc, đã đánh tới bờ bắc sông Hằng nên không còn sức gánh chịu tác chiến trên ba trận tuyến. Hy vọng lão có thể giữ gìn kho lúa Hà Hoàng của tộc Thổ Phiên. Nói ý bên ngoài chính là không tán thành lão tiến quân về hướng đông.
Mã Trọng Anh cũng biết dân tộc Thổ Phiên gặp phải khốn cảnh, dân cư không đủ, lại muốn dùng binh chiếm cứ vạn dặm. Kỳ thật ngoại trừ xuôi nam giành Thiên Trúc, bắc lấy Bắc Đình ra, cũng bởi vì tộc Thổ Phiên dụng binh đối với Thiên Trúc, Đại Thực cũng gia tăng bố trí binh lực tại khu vực Thổ Hỏa La. Mâu thuẫn giữa tộc Thổ Phiên và Đại Thực cũng hết sức căng thẳng nên thật sự không thể lại dụng binh đối với Đại Đường đang từ từ khôi phục thực lực. Cho nên liên minh cùng Đại Đường chứng thật là lựa chọn chính trị sáng suốt. Nhưng trước khi liên minh thì Mã Trọng Anh hy vọng có thể chiếm đoạt Hội Tây Bảo, cao điểm khống chế chiến lược của Đại Đường.
Mã Trọng Anh có thể hiểu được tình thế trước mắt của tộc Thổ Phiên. Nhưng lão căm tức không phải là cái này, mà là việc phong thư này kỳ thật cũng không phải là ý của bản thân Tán Phổ. Nó là đề nghị của đại tướng Thượng Tất Đông Tán- đối thủ của lão.
Sau khi Tán Phổ tiền nhiệm Xích Đức Tổ Tán tộc Thổ Phiên chết. Tán Phổ mới Xích Tùng Đức Tán lên ngôi thì năm ấy mới mười ba tuổi, việc nội chính và ngoại giao của tộc Thổ Phiên liền do tam thượng nhất luận cùng bố trí. Trong đó luận chính là chỉ Mã Trọng Anh lão ( Mã Trọng Anh trong tiếng tộc Thổ Phiên là Luận Tất Nặc ). Do lão và Thượng Tất Đông Tán trong tam thượng cùng nhậm chức đại tướng nên lúc ban đầu hai người làm chung rất tốt, trong mấy lần chiến dịch tiến công Đại Đường từng phối hợp ngầm hiểu. Nhưng cùng với việc Tán Phổ dần dần lớn lên, hai người vì tranh giành sự tín nhiệm của Tán Phổ mà bắt đầu phát sinh mâu thuẫn. Cuối cùng bọn họ trong chuyện tiến cử Đại sư Thiên Trúc Mật Giáo Liên Hoa Sinh gia nhập tộc Thổ Phiên xảy ra sự bất đồng, từ đó hai người không hợp.
Bởi vì Thượng Tất Đông Tán lại được một thế lực đại quý tộc khác của tộc Thổ Phiên là Na Nang Thị ủng hộ nên từ từ chiếm cứ thượng phong, năm năm trước Mã Trọng Anh do phản đối chuyện liên minh cùng Đại Đường mà bị Thượng Tất Đông Tán lên tiếng gièm pha rồi bãi miễn chức Tể Tướng, chuyển sang làm đô đốc Hà Hoàng.
Mã Trọng Anh biết ở đằng sau phong thư này ẩn giấu ý riêng của Thượng Tất Đông Tán. Lão ta không muốn cho mình nhúng tay đến việc Hà Tây, càng không muốn để cho mình lại giành được hai vạn quân Thổ Phiên tinh nhuệ đóng quân tại Hà Tây. Nếu không, tiến công một quận Vũ Uy nho nhỏ vẫn không đến mức làm ảnh hưởng đến bố trí chiến lược tổng thể của tộc Thổ Phiên.
Nhưng mệnh lệnh của Tán Phổ thì lão lại không thể không nghe. Còn may là Tán Phổ cũng không có giới hạn thời gian, nói cách khác ông ta ít nhất còn có năm ba ngày trì hoãn.
Bước chân của Mã Trọng Anh trong đại trướng từ từ chậm lại. Lão cau mày bắt đầu đánh giá lại những điều có thể làm để cướp lấy Hội Tây Bảo. Kế hoạch ban đầu của lão là hôm nay đồng thời tấn công qui mô tại hai mặt nam bắc, xuất hết tất cả toàn bộ binh lực ra để về khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương mà giành lấy thắng lợi. Nhưng tối hôm qua viện binh quân Đường đột nhiên đến đã làm xáo trộn bố trí của lão. Viện quân của đối phương cũng không nhiều chỉ có bốn năm nghìn người, nhưng mà sức chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ. Điều này khiến cho lão không thể không thay đổi suy nghĩ về cuộc chiến Hội Tây Bảo lần này.
Lão cũng không biết tối hôm qua là ai tới, nhưng lão biết thuộc hạ Trương Hoán có một đội kỵ binh hết sức tinh nhuệ. Từ biểu hiện tối hôm qua của viện quân mà xem thì rất có thể đó chính đội kỵ binh kia của Trương Hoán. Nói cách khác chủ soái Trương Hoán của quân Đường đã đến .
Mã Trọng Anh là người hết sức coi trọng tin tức, từ mùa đông năm ngoái lúc có sự biến Hà Lũng thì lão liền chú ý mật thiết tình thế Đại Đường. Lão biết rõ Trương Hoán và Vi Ngạc có mâu thuẫn, đó cũng là nguyên nhân lão có gan đánh bạc tập trung đại quân. Vi Ngạc là người nhát gan ham sắc không đáng sợ hãi. Trái lại Trương Hoán có gan cướp thịt miệng hổ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm mới gây dựng được cơ nghiệp. Đây mới là người mà hẳn là khiến cho Mã Trọng Anh lão phải coi trọng. Với dã tâm của người này thì sẽ tuyệt không thỏa mãn với phạm vi Vũ Uy nho nhỏ.
Mã Trọng Anh đứng ở cửa trướng nhìn Hội Tây Bảo thật lâu. Quân giữ Hội Tây Bảo cho tới hôm nay hẳn là có bảy tám ngàn. Hơn nữa còn thêm một số Dân Đoàn thì đã đạt tới vạn người. Lại có tòa thành chắc chắn như thế để dựa vào, mà chính mình chỉ còn lại có hơn ba vạn người. Đây chính là mức đối với công phòng chiến mà nói thì thường thường đã không thể nắm phần thắng.
Nhưng Mã Trọng Anh không muốn lui binh như vậy. Có thể đoạt được Hội Tây Bảo hay không đối với lão mà nói đã không quan trọng. Lão coi trọng chính vì trận này là lần đầu tiên lão giao chiến cùng với Trương Hoán. Từ lần giao chiến này mà lão có thể cảm nhận thiết thực phong cách chơi cờ của đối thủ tiềm năng này.
Lão trầm tư chỉ chốc lát rồi lập tức gọi Đại tướng thuộc hạ Luận Tát Sa tới, dặn dò hắn: “ Ngươi chỉ huy ba nghìn bộ binh, mang theo ba giá thang lại đi vòng đến phía bắc làm ra vẻ công thành quy mô . Nhớ kỹ, chỉ là làm bộ mà cũng không phải thực sự tiến công, nghe mệnh lệnh của ta mà hành động.”
Sau khi Luận Tát Sa lĩnh quân đi, Mã Trọng Anh lại lệnh cho một Đại tướng khác: “ Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh người Khương hành quân lặng lẽ rồi tách ra một ngàn người đến mặt đông trong rừng rậm nghi binh. Nếu như kỵ binh của địch ra khỏi thành thì cắt đứt đường về cho ta.”
Hạ xong hai đạo mệnh lệnh, lão ngẩng mái đầu tóc trắng xoá, hào khí vạn trượng mà lớn tiếng quát: “ Đánh trống, chuẩn bị xuất kích!”
Hội Tây Bảo, Trương Hoán từ trên Vọng tháp dõi mắt trông về phía xa. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng doanh trại của quân địch. Mã Trọng Anh là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, lão hẳn là biết với tỉ lệ so sánh lực lượng đối lập một chống ba mà đánh công thành chiến, mà lại nhằm vào thành trì kiên cố số một ở khu vực Hà Lũng thì phía tiến công rất khó giành được thắng lợi.
Từ việc tối hôm qua xem tình thế bất lợi là lão liền lập tức rút lui mà xét, vị danh tướng tộc Thổ Phiên này có kinh nghiệm tác chiến phong phú, tuyệt đối không thể có chuyện sẽ hành động theo cảm tính. Ông ta không thể không biết Vi Ngạc có khả năng thừa dịp Hà Hoàng bỏ trống mà đánh lén, vậy lão muốn làm gì? Trương Hoán nheo mắt lại chậm rãi cười, chẳng lẽ Mã Trọng Anh là muốn thử dò xét chính mình sao? Nếu mà là như vậy, lão sẽ không sợ mình thăm dò ngược lại sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn vách đá Ô Sao Lĩnh cao ngàn trượng rồi quay đầu lại hỏi Lý Hoành Thu: “ Giữa Hội Tây Bảo và Phong Hoả Đài ở trên đó thì có biện pháp liên lạc gì không?”
Lý Hoành Thu lắc đầu “ Khởi bẩm đô đốc, trừ Phong Hỏa ra thì không có phương pháp liên lạc gì khác.”
Trương Hoán lại liếc mắt về phía La Huyện lệnh, La Huyện lệnh do dự một lúc liền hỏi: “ Có phải Đô đốc muốn mở rộng tác dụng của Phong Hoả Đài hay không. Ví dụ như dò hỏi hướng đi của quân địch?”
Trương Hoán cười cười, nhưng lại không hề nói chuyện đó tiếp. Hắn chuyển đề tài lại hỏi tiếp: “ Việc dỡ bỏ nhà dân tiến triển như thế nào?”
La Huyện lệnh trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hắn cúi đầu bẩm: “ Đã dỡ xuống gần ba trăm nhà dùng đá tảng xây lên. Lại có được hơn một vạn khối đá lớn có thể dùng để phóng đi.”
Trương Hoán biết tâm tình của hắn liền vỗ vỗ bả vai mà an ủi: “ Đây là vì giết địch, đám dân chúng sẽ hiểu rõ nỗi khổ của ngươi. Đợi sau khi kết thúc chiến sự lại sửa nhà cho bọn họ thật tốt.”
“ Thuộc hạ cũng nói cho dân chúng như vậy, tất cả mọi người rất ủng hộ.” La Huyện lệnh nghĩ đến đám dân chúng tích cực phối hợp, hắn nói hơi bùi ngùi: “ Chờ chiến sự kết thúc. Thuộc hạ lập tức liền giúp mọi người sửa tốt phòng ốc.”
Lúc này, từ đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng trống ầm ầm giống như sấm nổi từ sâu trong đám mây. Trương Hoán ngắm nhìn doanh trại địch cách hơn mười dặm. Hắn vung tay lên lạnh lùng hạ lệnh: “ Lệnh cho Phi Viên Đội xuất phát!”
Sau khi công chiếm Vũ Uy, Trương Hoán liền giao cho Lý Song Ngư chọn lựa một số binh lính vốn tinh thông về mặt nào đó để tạo thành một Đặc Cần Doanh ước sáu bảy trăm người. Bên dưới lại chia nhỏ làm năm sáu đội. Ví dụ như những người tiễn pháp giỏi thì xưng là Phi Ưng Đội, mà ai vóc người cường tráng lực lớn vô cùng thì gọi là Phi Hùng Đội. Hiện tại muốn tung ra Phi Viên Đội thì tất nhiên chính là binh lính thân thể mạnh mẽ, leo tường vượt nhà nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng.
Lệnh ban ra được thực thi, chỉ thấy hơn một trăm binh lính mặc quần áo cùng màu với tường thành trượt nhanh từ trên thành xuống bằng dây thừng. Mỗi người bọn họ có sau lưng một cái túi da lớn. Khi chạy đến cách tường hơn sáu trăm bộ thì bọn họ đều đeo đôi bao tay bằng da hươu, bay nhanh rồi nhanh chóng lấy ra từ túi da lớn những cái túi nhỏ. Đem món đồ từ trong túi nhỏ rải đều rơi trên cỏ. Bọn họ vừa rắc vừa lui, mỗi người đều dè dặt, e sợ rằng chính mình dẫm trên mấy thứ này.
Bọn họ rải ước chừng đến hơn bốn trăm bộ thì mới rắc hết những thứ trong túi da bèn quay lại chạy đi về hướng tường thành, vượt qua hơn mười chiến hào thật sâu rồi nhanh chóng trèo lên tường thành.
Nếu như chúng ta phóng đại hình ảnh nhòm xuống dưới cỏ thì chúng ta sẽ phát hiện, ở dưới lớp cỏ đang nằm lẳng lặng một món đồ bằng sắt tròn như hòn bi to cỡ ngón cái. Điều đáng sợ chính là trên viên bi sắt này lại nhô ra đối xứng ba mũi kim nhọn dài nửa tấc. Trên mũi kim nhọn lóe lên ánh sáng màu xanh sẫm.
Đây nguyên là chông sắt đối phó kỵ binh. Nhưng sau khi trải qua thay đổi thì cũng có thể đối phó binh lính quân địch. Nó thực sự tạo thành tâm lý sợ hãi lớn lao đối với binh lính xung phong. Nó cũng ngăn cản hữu hiệu tốc độ của binh lính đang hấp tấp chạy, đây là một loại thủ đoạn giết địch cực kỳ tàn nhẫn.
Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng vang dội. Cách hơn năm dặm đầu tiên là xuất hiện một vệt đen thật dài, lập tức phô ra một bức gấm đen quy mô thật lớn, tiếng kèn trầm thấp mà quái dị không ngừng vang lên trong đội ngũ.
Khi đội ngũ đi đến cách hơn ba dặm, trận hình liên quân Hà Hoàng đã bắt đầu trông thấy rõ ràng. Binh lính đen ngòm liếc mắt nhìn không thấy giới hạn tản ra sát khí đầy trời, từng binh lính đều trang bị như nhau, tay cầm kiếm dày cùng Viên Thuẫn. Có người đội mũ giáp, nhưng đại đa số đều trực tiếp để tóc rối bù, có thể trên mặt tô những vệt màu để lộ diện mạo hung ác. Gần trăm giá thang và mấy chục giá mang chùy phá tường thành đichậm rãi xen lẫn ở trong đó. Mấy vạn người đột nhiên hô khẩu lệnh một tiếng chấn động hồn người, hệt như từ mặt đất dội lên một tiếng sấm lớn.
Mã Trọng Anh ở giữa trung quân, hắn ngồi trên lưng ngựa, thân thể tùy theo bước ngựa đi mà lắc lư phải trái. Lão nheo mắt nhìn quân coi giữ trên tường thành. Hôm nay quân coi giữ rõ ràng nhiều hơn hôm qua, đứng chi chít đầy tường thành đầy khí thế rất cao. Trên tường thành tinh kỳ phấp phới, khôi giáp cùng đao nỏ lóe sáng dưới ánh mặt trời. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài bóng người chạy sau chỗ gờ thấp để bắn.
Ánh mắt của Mã Trọng Anh dừng ở một tòa Vọng tháp trên phía cực tây. Binh lính ở hai bên Vọng tháp hiển nhiên nếu so với nơi khác càng nhiều hơn, trong Vọng tháp cũng mơ hồ có bóng người chuyển động. Lão mỉm cười, chẳng lẽ Trương Hoán tìm kiếm chính mình sao?
Lúc này một chiến mã chạy như bay mà đến, lập tức binh lính lớn tiếng bẩm báo với Mã Trọng Anh: “ Khởi bẩm đại soái, tướng quân Luận Tát Sa đã dẫn quân đến phía nam thành, xin đại soái nói rõ bước hành động tiếp theo.”
“ Lệnh cho hắn không được phép hạ trại, lắp ráp thang ngay tại chỗ để chuẩn bị công thành!”
Lại một binh lính cỡi ngựa chạy tới bẩm báo “ Năm nghìn kỵ binh Khương đã bố trí xong, đặc biệt trình báo đại soái.”
“ Tốt!” Mã Trọng Anh ngẩng mái đầu đầy tóc bạc, lão nhìn chăm chú Hội Tây Bảo sừng sững điên cuồng hét lớn một tiếng: “ Đội hình thứ nhất xuất kích!”
Trống tiếng vang dội, tiếng trống kinh thiên động địa dưới chân Ô Sao Lĩnh đầy kích động. Trận hình thứ nhất có gần năm nghìn bộ binh Thổ Phiên như lao nhanh như con nước lớn, cùng gào thét nhằm về phía tường thành. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là vác thang đi tới lấp ngang các khe rãnh. Trương Hoán cũng không phải ở trong Vọng tháp như Mã Trọng Anh phỏng đoán. Hắn đang đứng ở trên tường thành, mặt không chút thay đổi nhìn làn sóng tiến công ở phía dưới như triều dâng đang gào thét xông đến.
Trong chiến tranh. Sĩ khí thường thường quyết định được một trận chiến dịch thắng bại, phải nói hiện tại lực lượng hai bên ngang nhau. Liên quân Hà Hoàng có quân số chiếm ưu thế, lại có vũ khí lợi hại là mấy trăm giá công thành, sĩ khí đang lên như cầu vồng; Còn quân Đường thì viện binh mới đến, lại có đô đốc tự mình chỉ huy nên lòng quân ổn định, sĩ khí dâng cao.
Trên thành đầu tiên là nhô lên hai nghìn quân cung nỏ đã bày thế trận chờ quân địch. Bọn họ trương cung lắp tên, cùng đợi quân địch tiến vào trong tầm bắn. Một ngàn bộ tám trăm bộ sáu trăm bộ.
Khóe môi Trương Hoán bắt đầu lộ ra một nụ cười vui vẻ ác nghiệt. Giữa làn sóng triều của quân địch đang mạnh mẽ tràn tới đột nhiên xảy ra biến động khác thường. Liên tiếp có binh lính bỗng nhiên ngã quỵ, giống như thể giữa làn sóng triều xuất hiện kẽ nứt. Trong tiếng trống tiến công xen lẫn tiếng kêu rên thê lương, vô số người ôm chân lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát sắc mặt trở nên đen sì rồi nhanh chóng chết đi.
Biến cố đột nhiên tới làm cho trong lòng bọn lính tiến công sợ hãi khác thường. Bọn họ không biết trên mặt đất có món đồ gì đáng sợ, bước chạy kích thích điên cuồng đột nhiên biến thành nhấc hạ chân dè dặt. Có người rốt cục phát hiện trên mặt đất có ám khí có độc bèn bắt đầu lớn tiếng la hét. Cùng với càng ngày càng nhiều người ngã xuống, tốc độ tiến công chậm đi rõ rệt.
Đúng lúc này, từ trên tường thành phát ra tiếng bắn “ chiu chíu!” , những tảng đá lớn dày đặc rít lên nện xuống trong quân Hà Hoàng đã tiến vào tầm bắn mang theo nụ cười của tử thần. Trong nháy mắt máu thịt bay tung tóe khiến quân Hà Hoàng bị nện thành thịt vụn, giã thành bánh thịt. Uy lực của máy bắn đá thật lớn, nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng. Tầm bắn của nó có phạm vi nhất định, quân công thành kinh nghiệm phong phú nhất định sẽ liều mạng chạy thật nhanh ở trong phạm vi này để giảm bớt thương vong. Nói chung sẽ tổn thất khoảng hai thành tức là trong năm nghìn quân công thành sẽ bị thương vong một ngàn. Nhưng trong lần công thành này, bởi vì Trương Hoán ở trên cỏ rải lượng lớn ám khí có độc làm cho quân tiến công không chỉ giảm tốc độ còn nửa. Nhưng chính là vì từ việc chạy gấp rút biến thành từ từ làm cho con số thương vong của quân Hà Hoàng tăng lên gấp bội,hơn nữa đây là một đợt bắn điên cuồng không có giới hạn bất kể phí tổn. Trong thời gian ngắn ngủn một nén hương này, quân Hà Hoàng lại thương vong hơn ba ngàn người, binh lính còn lại hồn phi phách tán vội vàng quay đầu chạy ra khỏi phạm vi tầm bắn của máy bắn đá.
Tiếng trống tĩnh lặng, máy bắn đá trên thành cũng đình chỉ bắn. Trên thành dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Ở cách tường thành năm trăm bộ đến sáu trăm bộ, chỉ trong một đoạn cự ly ngắn ngủn này trên mặt đất đúng là máu chảy thành sông. Chỉ có một số người bị nện gãy xương cốt đang chết dần thì rên rỉ, quẫy cựa trong vũng máu.
Có đôi khi một cái đinh tán nho nhỏ cũng có khả năng thay đổi hướng đi của một chiếc thuyền lớn. Mà hôm nay so sánh với hôm qua thì cũng là năm nghìn người tiến công ở vòng thứ nhất, cũng là sử dụng máy bắn đá. Trương Hoán so với Lý Hoành Thu chỉ làm nhiều hơn một bước chuẩn bị nho nhỏ, nhưng kết cục liền khác hẳn nhau. Chính những chông sắt nho nhỏ không ra gì này đã thay đổi cả chiến cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.