Quyển 3 - Chương 284: Ai cũng đạt được tâm tư
Cao Nguyệt
26/03/2013
“ Trên tay ngươi là cái gì?” Trương Hoán lạnh lùng hỏi han.
Lý Định Phương ngẩn ra, trên tay của hắn chính là một cây đao. Hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, liền đứng thẳng lưng không nói một lời.
Đúng lúc này, cửa hông Cửu Tiên môn kẹt kẹt mở ra, chỉ thấy hoạn quan Phùng Ân Đạo chạy nhanh ra, hắn thở hồng hộc thi lễ với Trương Hoán, lấy bình sứ từ trong ngực ra cung kính hai tay dâng lên “ Trương Thượng thư, Thái Hậu bảo thuộc hạ đưa vật này cho ngài, đồng thời tỏ vẻ chân thành áy náy với ngài.”
Trương Hoán đem bình sứ cẩn thận nhìn kỹ, liền đem mặt hai bản lời khai khác đưa cho Phùng Ân Đạo, cũng không cần nhiều lời. Hắn cùng Thôi Tiểu Phù trong lòng đều tự nhiên biết rõ ràng.
Trương Hoán thúc chiến mã, chiến mã tung lên bốn vó. Mấy trăm chiến mã đồng loạt quay đầu, tiếng chân râm ran phảng phất như cuồng phong rất nhanh nhằm hướng đông chạy như bay đi.
Xa xa, hơn hai nghìn binh lính Thiên Ngưu Vệ cảnh giác nhìn chăm chú vào bóng lưng bọn họ đi xa. Dần dần, bọn họ cũng rút lui, trước Cửu Tiên môn lại một lần nữa bị bóng tối dày đặc bao phủ.
“ Ngươi nói là nàng ta thiếu chút nữa đưa giải dược cho ngươi ?” Bên trong thư phòng của Bùi Tuấn , vị Đại Đường Hữu Tể Tướng đang chắp tay đằng sau, lão có hứng thú hỏi han.
Ánh sáng trong thư phòng có hơi lờ mờ, đứng bên cạnh cửa thư phòng đối diện Bùi Tuấn là một nam nhân áo xám mơ hồ dưới ánh đèn. Chính là hoạn quan Lữ Thái Nhất, hắn vào lúc sáng sớm thừa dịp có cơ hội ra ngoài đã chạy đến chỗ Bùi Tuấn hồi báo chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Nghe Bùi Tuấn tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với bình giải dược kia, hắn tiếc nuối nói: “ Thái Hậu thật sự là thiếu chút nữa cho thuộc hạ, nghe nói giải dược đó chỉ có một bình. Nếu như đưa cho thuộc hạ, thuộc hạ nhất định đổi nó thành nước để trợ Tướng Quốc thành đại sự.”
Bùi Tuấn khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui. Một tên tiểu hoạn quan nho nhỏ mà dám nói ra cuồng ngôn, không nói đến lão chưa đồng ý liền muốn tự tiện làm chủ, lại vẫn còn luôn miệng nói để trợ chính mình thành đại sự. Hắn tính toán gì vậy mà cũng có tư cách cùng mình ngang vai ngang vế sao? Mặc dù Bùi Tuấn trong lòng thập phần không vui, nhưng hiện tại là lúc dùng người nên lão nhịn xuống bất mãn trong lòng mà ôn hòa cười nói: “ Nếu như Thôi Tiểu Phù đem cho ngươi thì nàng cũng không là Thôi Tiểu Phù. Món đồ quan trọng như vậy, nàng há có thể không cẩn thận? Ngươi sau này phải cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần không nên xem thường nàng ta. Nếu không bị nàng nhìn thấu thân phận của ngươi, thì e là có họa sát thân.”
“ Vâng! Tướng Quốc bảo hộ thuộc hạ khắc trong tâm khảm. Thời gian của thuộc hạ ở bên ngoài không thể quá dài, xin cáo từ trước.”
“ Đi thôi!” Bùi Tuấn mí mắt cũng không buồn ngước lên, lão nhặt một quyển tấu chương rồi ngồi xuống. Lữ Thái Nhất còn tưởng rằng sau khi chính mình biểu đạt lòng biết ơn thì Bùi Tuấn muốn đưa hắn đi ra ngoài, cũng không ngờ rằng Tướng Quốc căn bản là không có để hắn ở trong lòng.
Hắn xấu hổ cười cười một tiếng, liền chậm rãi lui ra. Cho đến khi tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Bùi Tuấn mới ném tấu chương lên trên bàn, đứng dậy từ từ chắp tay đi tới phía trước cửa sổ.
Lão sao có thể không quan tâm đến chuyện phát sinh tối hôm qua ? Sự thực, lúc trời hãy còn chưa sáng thì lão đã có được tư liệu cặn kẽ sự kiện tối hôm qua. Nguyên Tái bị ám sát trúng độc. Trương Hoán ngang tàng đoạt được giải dược, phá cửa phường đều phát sinh trong ngắn ngủn ba canh giờ. Điều làm lão cảm thấy kinh hãi không phải là Nguyên Tái bị ám sát mà là Trương Hoán khi cướp lấy giải dược đã biểu hiện ra thủ đoạn sấm sét. Cái gì mà hoàng tử hoàng tôn, trong mắt hắn cùng heo dê giống nhau. Cái gì mà Thái Hậu thiên uy, lão càng là cười nhạt.
Điều này có phải một loại điềm báo trước, tương lai khi hắn đoạt vị thì sẽ phát sinh đổ máu đại quy mô hay không? Bùi Tuấn lo lắng nhất là chuyện này. Bùi Tuấn ánh mắt sầu lo nhìn về phương xa. Lão vốn tưởng rằng Trương Hoán sẽ dốc hết sức lung lạc Hoàng tộc, nhưng hiện tại xem ra, hắn tựa hồ cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Nếu có một ngày, hắn mạnh đến trình độ nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống, vậy thì đến cả mình liệu có phải cũng nhìn ánh mắt của hắn mà hành sự hay không? Có phải chính mình khổ tâm mưu kế mười năm đoạt chức Tể Tướng cũng bị hắn tùy ý lấy đi hay không? Thế cục không ổn rồi!
Nghĩ vậy, Bùi Tuấn xoay người hạ lệnh: “ Chuẩn bị xe! Đi Đại Minh Cung.”
Trương Hoán trong lúc vô tình đã phơi bày một mặt hung hãn khiến cho Bùi Tuấn đột nhiên bắt đầu cảnh giác với hắn.
Độc tính của Nguyên Tái đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Sắc mặt mặc dù vẫn trắng bệch, nhưng đó là do bởi mất máu quá nhiều. Mấu chốt là tầng hắc khí kia phủ trên mặt hắn đã biến mất. Giờ hắn vẫn còn đang ngủ, nhưng lúc nửa đêm từng có ý thức xin nước uống.
“ Độc Dược này rất mãnh liệt, coi như có giải được thì nó vẫn còn có di chứng, phải tỉ mỉ điều dưỡng. Nguyên Thị Lang chỉ sợ phải nghỉ ngơi một hai tháng mới có thể từ từ khôi phục.”
Y sư bận rộn cả một đêm, đến lúc trời sắp sáng thì hắn mới rốt cục xử lí xong vết thương của Nguyên Tái. Dù đã là mệt đến tình trạng kiệt sức, nhưng có thể cứu sống bệnh nhân thì hắn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Trương Hoán cũng một mực chờ ở ngoài phòng bệnh. Lúc trời sắp sáng lên thì hắn mới mơ mơ màng màng ngủ chỉ chốc lát. Lúc này hắn liền đứng ở bên cạnh giường nhìn chăm chú vào y sư đang tiến hành tẩy trừ vết thương lần cuối rồi băng bó. Nghe y sư nói còn cần một hai tháng Nguyên Tái mới có thể khôi phục, Trương Hoán trong lòng khe khẽ thở dài. Cứ như vậy, Binh bộ liền chỉ sợ thành nơi nhiều chuyện rồi.
Trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng người nhà Nguyên Tái đều ở một bên! Trương Hoán vội vàng chắp tay với y sư mà cười nói: “ Đa tạ y sư chiếu cố, nhưng liệu có thể mời y sư liền tạm thời ở lại Nguyên phủ, vì Nguyên Thị Lang chăm sóc vết thương. Sau khi Nguyên Thị Lang khỏi ta chắc chắn hậu tạ!”
Y sư được sủng mà kinh sợ, hắn vội vàng khom người đáp lễ “ Lệnh của Trương Thượng thư tiểu dân sao dám không tuân. Xin yên tâm, tiểu dân nhất định tận tâm trị bệnh cho vết thương của Nguyên Thị Lang.”
Trương Hoán gật đầu, liền nói với Nguyên Tri Lễ: “ Các ngươi chăm sọc cha cho tốt! Ta còn phải đến Binh bộ đi xem một lát, cáo từ trước.”
Hai đứa con trai Nguyên Tái vô cùng cảm kích hắn vội vàng đưa tiễn Trương Hoán ra cửa lớn. Trương Hoán bước lên xe ngựa nhằm hướng hoàng thành chạy tới.
Xe ngựa đi rất chậm, rất vững vàng, phảng phất sợ quấy rầy đô đốc nghỉ ngơi. Bên trong xe ngựa, Trương Hoán khép hờ hai mắt. Mặc dù thân thể thập phần mệt mỏi nhưng dù thế nào cũng không sao mà ngủ. Còn cách Đại Triều có mười ngày, như thế nào có thể ở trong mười ngày ổn định cả Sóc Phương cùng Binh bộ liền thành việc cấp bách đại sự. Còn muốn tại tông miếu xây dựng đại điện cho cha mình cũng là cần nhanh chóng bắt đầu.
Ngược lại lúc này vì Nguyên Tái xảy ra chuyện, dù chưa gây tổn thương đến tánh mạng, nhưng cần một hai tháng mới có thể bình phục. Điều này không nghi ngờ cung cấp cho Thôi Tiểu Phù cơ hội nhúng tay vào Binh bộ. Làm thế nào chuyển hóa cục diện bất lợi thành có lợi đây?
Trương Hoán tại bất tri bất giác mà lâm vào trong trầm tư.
Khi xe ngựa đến Binh bộ thì mặt trời đã lên rất cao. Đi vào cửa lớn là Trương Hoán lập tức cảm giác được một loại không khí bất an. Từ ngoài sân đến trong phòng, dọc đường đều có thể thấy được quan viên Binh bộ túm năm tụm ba chung một chỗ nói thì thầm. Mọi người thấy hắn đến đều lập tức trở lại phòng mình làm việc, nhưng vẻ mặt thì không có chút xíu nào tập trung vào công vụ.
Trương Hoán trở lại phòng mình, lập tức gọi Binh bộ Lang Trung Tôn Tiến Phương đi vào. Dưới Binh bộ có bốn Ty: Binh bộ, Chức phương, Giá bộ, Khố bộ, trong đó Ty Binh bộ là chính. Khi Thị Lang ngã bệnh hoặc vì nguyên nhân khác không thể thực hiện chức trách thì bình thường liền do Binh bộ Lang Trung đến quản lý. Năm đó khi Nguyên Tái là Lễ bộ Lang Trung thì sau khi Thị Lang Tương Hoán bị ám sát, hắn liền nhận chức Lễ Bộ Thị Lang.
Chỉ chốc lát, Tôn Tiến Phương bước nhanh vào bên trong phòng, thi lễ với Trương Hoán rồi nói: “ Thuộc hạ tham kiến sứ quân.” Sự thực, có hai người cùng sở hữu chức Binh bộ Lang Trung. Một người quản phẩm bậc võ quan, Đoàn Luyện doanh các nơi vắng vẻ, những việc như kiểm tra đánh giá. Người còn lại thì quản sổ sách cùng với việc điều khiển quân đội. Tôn Tiến Phương làm quan gần hai mươi năm lại là xuất thân đào tạo chính quy nên lấy hắn làm trưởng. Mà một vị Lang Trung khác tên là Thôi Hàm, là con cháu Thôi gia, theo đường tập ấm mà vào đây làm. Năm trước từ địa phương điều đến nên sự từng trải thật xa không bằng Tôn Tiến Phương.
Tôn Tiến Phương năm nay hơn bốn mươi tuổi, tinh lực tràn đầy, trẻ trung khoẻ mạnh. Trí nhớ của hắn rất tốt, trong gần trăm Đoàn Luyện doanh của Đại Đường, gần như tình huống mỗi một doanh hắn đều nhớ kỹ rõ ràng. Bao gồm nhân số mới nhất, tên của Đoàn Luyện Sử thậm chí lai lịch hậu trường của bọn họ. Cũng chính bởi vì như vậy, Tôn Tiến Phương mới làm tại Binh bộ gần mười năm mà không bị điều đi.
Đối với Binh bộ, Trương Hoán lôi kéo không chỉ có một mình Nguyên Tái, dù sao Nguyên Tái là từ Lễ bộ điều đến nên đối với tình huống Binh bộ tuyệt không biết. Ở mức độ rất lớn, hắn chỉ chiếm cứ vị trí Binh Bộ Thị Lang, mà duy trì hoạt động bốn Lang Trung các Ty của Binh bộ cũng là do Trương Hoán tích cực lôi kéo đối tượng. Ví dụ như Tôn Tiến Phương này là người quận Duyên An, tại quê quán thì cha mẹ cùng vợ con hắn đều được Trương Hoán chiếu cố rất khá. Trong khi bình ổn Lý Chính làm phản loạn thì Trương Hoán vẫn đặc biệt phái người đem người nhà của hắn đến quận Kim Thành ở . Cũng chính bởi vì Trương Hoán đối với thuộc hạ tỉ mỉ chiếu cố nên mới khiến cho Nguyên Tái có thể rất nhanh tiến vào làm tròn vai, giúp đỡ Trương Hoán khống chế được Binh bộ.
Lý Định Phương ngẩn ra, trên tay của hắn chính là một cây đao. Hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, liền đứng thẳng lưng không nói một lời.
Đúng lúc này, cửa hông Cửu Tiên môn kẹt kẹt mở ra, chỉ thấy hoạn quan Phùng Ân Đạo chạy nhanh ra, hắn thở hồng hộc thi lễ với Trương Hoán, lấy bình sứ từ trong ngực ra cung kính hai tay dâng lên “ Trương Thượng thư, Thái Hậu bảo thuộc hạ đưa vật này cho ngài, đồng thời tỏ vẻ chân thành áy náy với ngài.”
Trương Hoán đem bình sứ cẩn thận nhìn kỹ, liền đem mặt hai bản lời khai khác đưa cho Phùng Ân Đạo, cũng không cần nhiều lời. Hắn cùng Thôi Tiểu Phù trong lòng đều tự nhiên biết rõ ràng.
Trương Hoán thúc chiến mã, chiến mã tung lên bốn vó. Mấy trăm chiến mã đồng loạt quay đầu, tiếng chân râm ran phảng phất như cuồng phong rất nhanh nhằm hướng đông chạy như bay đi.
Xa xa, hơn hai nghìn binh lính Thiên Ngưu Vệ cảnh giác nhìn chăm chú vào bóng lưng bọn họ đi xa. Dần dần, bọn họ cũng rút lui, trước Cửu Tiên môn lại một lần nữa bị bóng tối dày đặc bao phủ.
“ Ngươi nói là nàng ta thiếu chút nữa đưa giải dược cho ngươi ?” Bên trong thư phòng của Bùi Tuấn , vị Đại Đường Hữu Tể Tướng đang chắp tay đằng sau, lão có hứng thú hỏi han.
Ánh sáng trong thư phòng có hơi lờ mờ, đứng bên cạnh cửa thư phòng đối diện Bùi Tuấn là một nam nhân áo xám mơ hồ dưới ánh đèn. Chính là hoạn quan Lữ Thái Nhất, hắn vào lúc sáng sớm thừa dịp có cơ hội ra ngoài đã chạy đến chỗ Bùi Tuấn hồi báo chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Nghe Bùi Tuấn tựa hồ cảm thấy hứng thú đối với bình giải dược kia, hắn tiếc nuối nói: “ Thái Hậu thật sự là thiếu chút nữa cho thuộc hạ, nghe nói giải dược đó chỉ có một bình. Nếu như đưa cho thuộc hạ, thuộc hạ nhất định đổi nó thành nước để trợ Tướng Quốc thành đại sự.”
Bùi Tuấn khẽ cau mày, trong lòng có chút không vui. Một tên tiểu hoạn quan nho nhỏ mà dám nói ra cuồng ngôn, không nói đến lão chưa đồng ý liền muốn tự tiện làm chủ, lại vẫn còn luôn miệng nói để trợ chính mình thành đại sự. Hắn tính toán gì vậy mà cũng có tư cách cùng mình ngang vai ngang vế sao? Mặc dù Bùi Tuấn trong lòng thập phần không vui, nhưng hiện tại là lúc dùng người nên lão nhịn xuống bất mãn trong lòng mà ôn hòa cười nói: “ Nếu như Thôi Tiểu Phù đem cho ngươi thì nàng cũng không là Thôi Tiểu Phù. Món đồ quan trọng như vậy, nàng há có thể không cẩn thận? Ngươi sau này phải cẩn thận làm việc, ngàn vạn lần không nên xem thường nàng ta. Nếu không bị nàng nhìn thấu thân phận của ngươi, thì e là có họa sát thân.”
“ Vâng! Tướng Quốc bảo hộ thuộc hạ khắc trong tâm khảm. Thời gian của thuộc hạ ở bên ngoài không thể quá dài, xin cáo từ trước.”
“ Đi thôi!” Bùi Tuấn mí mắt cũng không buồn ngước lên, lão nhặt một quyển tấu chương rồi ngồi xuống. Lữ Thái Nhất còn tưởng rằng sau khi chính mình biểu đạt lòng biết ơn thì Bùi Tuấn muốn đưa hắn đi ra ngoài, cũng không ngờ rằng Tướng Quốc căn bản là không có để hắn ở trong lòng.
Hắn xấu hổ cười cười một tiếng, liền chậm rãi lui ra. Cho đến khi tiếng bước chân của hắn đã đi xa, Bùi Tuấn mới ném tấu chương lên trên bàn, đứng dậy từ từ chắp tay đi tới phía trước cửa sổ.
Lão sao có thể không quan tâm đến chuyện phát sinh tối hôm qua ? Sự thực, lúc trời hãy còn chưa sáng thì lão đã có được tư liệu cặn kẽ sự kiện tối hôm qua. Nguyên Tái bị ám sát trúng độc. Trương Hoán ngang tàng đoạt được giải dược, phá cửa phường đều phát sinh trong ngắn ngủn ba canh giờ. Điều làm lão cảm thấy kinh hãi không phải là Nguyên Tái bị ám sát mà là Trương Hoán khi cướp lấy giải dược đã biểu hiện ra thủ đoạn sấm sét. Cái gì mà hoàng tử hoàng tôn, trong mắt hắn cùng heo dê giống nhau. Cái gì mà Thái Hậu thiên uy, lão càng là cười nhạt.
Điều này có phải một loại điềm báo trước, tương lai khi hắn đoạt vị thì sẽ phát sinh đổ máu đại quy mô hay không? Bùi Tuấn lo lắng nhất là chuyện này. Bùi Tuấn ánh mắt sầu lo nhìn về phương xa. Lão vốn tưởng rằng Trương Hoán sẽ dốc hết sức lung lạc Hoàng tộc, nhưng hiện tại xem ra, hắn tựa hồ cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Nếu có một ngày, hắn mạnh đến trình độ nghịch ta thì chết, thuận ta thì sống, vậy thì đến cả mình liệu có phải cũng nhìn ánh mắt của hắn mà hành sự hay không? Có phải chính mình khổ tâm mưu kế mười năm đoạt chức Tể Tướng cũng bị hắn tùy ý lấy đi hay không? Thế cục không ổn rồi!
Nghĩ vậy, Bùi Tuấn xoay người hạ lệnh: “ Chuẩn bị xe! Đi Đại Minh Cung.”
Trương Hoán trong lúc vô tình đã phơi bày một mặt hung hãn khiến cho Bùi Tuấn đột nhiên bắt đầu cảnh giác với hắn.
Độc tính của Nguyên Tái đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Sắc mặt mặc dù vẫn trắng bệch, nhưng đó là do bởi mất máu quá nhiều. Mấu chốt là tầng hắc khí kia phủ trên mặt hắn đã biến mất. Giờ hắn vẫn còn đang ngủ, nhưng lúc nửa đêm từng có ý thức xin nước uống.
“ Độc Dược này rất mãnh liệt, coi như có giải được thì nó vẫn còn có di chứng, phải tỉ mỉ điều dưỡng. Nguyên Thị Lang chỉ sợ phải nghỉ ngơi một hai tháng mới có thể từ từ khôi phục.”
Y sư bận rộn cả một đêm, đến lúc trời sắp sáng thì hắn mới rốt cục xử lí xong vết thương của Nguyên Tái. Dù đã là mệt đến tình trạng kiệt sức, nhưng có thể cứu sống bệnh nhân thì hắn cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Trương Hoán cũng một mực chờ ở ngoài phòng bệnh. Lúc trời sắp sáng lên thì hắn mới mơ mơ màng màng ngủ chỉ chốc lát. Lúc này hắn liền đứng ở bên cạnh giường nhìn chăm chú vào y sư đang tiến hành tẩy trừ vết thương lần cuối rồi băng bó. Nghe y sư nói còn cần một hai tháng Nguyên Tái mới có thể khôi phục, Trương Hoán trong lòng khe khẽ thở dài. Cứ như vậy, Binh bộ liền chỉ sợ thành nơi nhiều chuyện rồi.
Trong lòng mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng người nhà Nguyên Tái đều ở một bên! Trương Hoán vội vàng chắp tay với y sư mà cười nói: “ Đa tạ y sư chiếu cố, nhưng liệu có thể mời y sư liền tạm thời ở lại Nguyên phủ, vì Nguyên Thị Lang chăm sóc vết thương. Sau khi Nguyên Thị Lang khỏi ta chắc chắn hậu tạ!”
Y sư được sủng mà kinh sợ, hắn vội vàng khom người đáp lễ “ Lệnh của Trương Thượng thư tiểu dân sao dám không tuân. Xin yên tâm, tiểu dân nhất định tận tâm trị bệnh cho vết thương của Nguyên Thị Lang.”
Trương Hoán gật đầu, liền nói với Nguyên Tri Lễ: “ Các ngươi chăm sọc cha cho tốt! Ta còn phải đến Binh bộ đi xem một lát, cáo từ trước.”
Hai đứa con trai Nguyên Tái vô cùng cảm kích hắn vội vàng đưa tiễn Trương Hoán ra cửa lớn. Trương Hoán bước lên xe ngựa nhằm hướng hoàng thành chạy tới.
Xe ngựa đi rất chậm, rất vững vàng, phảng phất sợ quấy rầy đô đốc nghỉ ngơi. Bên trong xe ngựa, Trương Hoán khép hờ hai mắt. Mặc dù thân thể thập phần mệt mỏi nhưng dù thế nào cũng không sao mà ngủ. Còn cách Đại Triều có mười ngày, như thế nào có thể ở trong mười ngày ổn định cả Sóc Phương cùng Binh bộ liền thành việc cấp bách đại sự. Còn muốn tại tông miếu xây dựng đại điện cho cha mình cũng là cần nhanh chóng bắt đầu.
Ngược lại lúc này vì Nguyên Tái xảy ra chuyện, dù chưa gây tổn thương đến tánh mạng, nhưng cần một hai tháng mới có thể bình phục. Điều này không nghi ngờ cung cấp cho Thôi Tiểu Phù cơ hội nhúng tay vào Binh bộ. Làm thế nào chuyển hóa cục diện bất lợi thành có lợi đây?
Trương Hoán tại bất tri bất giác mà lâm vào trong trầm tư.
Khi xe ngựa đến Binh bộ thì mặt trời đã lên rất cao. Đi vào cửa lớn là Trương Hoán lập tức cảm giác được một loại không khí bất an. Từ ngoài sân đến trong phòng, dọc đường đều có thể thấy được quan viên Binh bộ túm năm tụm ba chung một chỗ nói thì thầm. Mọi người thấy hắn đến đều lập tức trở lại phòng mình làm việc, nhưng vẻ mặt thì không có chút xíu nào tập trung vào công vụ.
Trương Hoán trở lại phòng mình, lập tức gọi Binh bộ Lang Trung Tôn Tiến Phương đi vào. Dưới Binh bộ có bốn Ty: Binh bộ, Chức phương, Giá bộ, Khố bộ, trong đó Ty Binh bộ là chính. Khi Thị Lang ngã bệnh hoặc vì nguyên nhân khác không thể thực hiện chức trách thì bình thường liền do Binh bộ Lang Trung đến quản lý. Năm đó khi Nguyên Tái là Lễ bộ Lang Trung thì sau khi Thị Lang Tương Hoán bị ám sát, hắn liền nhận chức Lễ Bộ Thị Lang.
Chỉ chốc lát, Tôn Tiến Phương bước nhanh vào bên trong phòng, thi lễ với Trương Hoán rồi nói: “ Thuộc hạ tham kiến sứ quân.” Sự thực, có hai người cùng sở hữu chức Binh bộ Lang Trung. Một người quản phẩm bậc võ quan, Đoàn Luyện doanh các nơi vắng vẻ, những việc như kiểm tra đánh giá. Người còn lại thì quản sổ sách cùng với việc điều khiển quân đội. Tôn Tiến Phương làm quan gần hai mươi năm lại là xuất thân đào tạo chính quy nên lấy hắn làm trưởng. Mà một vị Lang Trung khác tên là Thôi Hàm, là con cháu Thôi gia, theo đường tập ấm mà vào đây làm. Năm trước từ địa phương điều đến nên sự từng trải thật xa không bằng Tôn Tiến Phương.
Tôn Tiến Phương năm nay hơn bốn mươi tuổi, tinh lực tràn đầy, trẻ trung khoẻ mạnh. Trí nhớ của hắn rất tốt, trong gần trăm Đoàn Luyện doanh của Đại Đường, gần như tình huống mỗi một doanh hắn đều nhớ kỹ rõ ràng. Bao gồm nhân số mới nhất, tên của Đoàn Luyện Sử thậm chí lai lịch hậu trường của bọn họ. Cũng chính bởi vì như vậy, Tôn Tiến Phương mới làm tại Binh bộ gần mười năm mà không bị điều đi.
Đối với Binh bộ, Trương Hoán lôi kéo không chỉ có một mình Nguyên Tái, dù sao Nguyên Tái là từ Lễ bộ điều đến nên đối với tình huống Binh bộ tuyệt không biết. Ở mức độ rất lớn, hắn chỉ chiếm cứ vị trí Binh Bộ Thị Lang, mà duy trì hoạt động bốn Lang Trung các Ty của Binh bộ cũng là do Trương Hoán tích cực lôi kéo đối tượng. Ví dụ như Tôn Tiến Phương này là người quận Duyên An, tại quê quán thì cha mẹ cùng vợ con hắn đều được Trương Hoán chiếu cố rất khá. Trong khi bình ổn Lý Chính làm phản loạn thì Trương Hoán vẫn đặc biệt phái người đem người nhà của hắn đến quận Kim Thành ở . Cũng chính bởi vì Trương Hoán đối với thuộc hạ tỉ mỉ chiếu cố nên mới khiến cho Nguyên Tái có thể rất nhanh tiến vào làm tròn vai, giúp đỡ Trương Hoán khống chế được Binh bộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.