Danh Môn

Quyển 3 - Chương 411: Âm mưu thâm sâu của Trương Hoán

Cao Nguyệt

20/05/2014

Hai canh giờ trước Tô Nhĩ Mạn đã đến Lan Châu, trước đó, hắn đã ra lệnh cho thủ hạ tại Lạc Dương, Giang Hoài bày bố nghi trận, thành công khiến cho Quốc An Ty của nước Đại Đường chú ý. Hiện tại hắn phải tìm được cách chế tạo Đại Đường lôi trong ba ngày tới.

“ Sư tôn xin mời tới đây.”

Đại đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn A Đặc Lỗ Lão Viễn vung tay chỉ hướng cho sư phụ, những ngày này hắn luôn dẫn người đi thăm dò xưởng thí nghiệm hỏa dược, hắn muốn khoe thành quả thăm dò cho sư phó xem.

Tô Nhĩ Mạn mặc một bộ áo choàng đen, trên mặt cũng đeo một tấm lụa đen, khiến người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn. Hắn cũng rất ít khi công khai xuất đầu lộ diện, phần lớn thời gian đều trốn trong xe ngựa, nghe thấy đồ đệ gọi hắn, hắn chậm rãi đi tới. Đây là một tòa nhà bằng gỗ thu nhỏ, khom người có thể đi vào. Tô Nhĩ Mạn chui vào trong phòng, chỉ thấy bên trong có một đống bừa bộn, khắp nơi đều là dấu vết lưu lại sau vụ nổ thí nghiệm.

“ Sư tôn, ta tìm vài ngày cũng chỉ thấy trong gian phòng nhỏ này có dấu vết pháo Đại Đường.”

A Đặc Lỗ và nói vừa giải thích với sư phó, trong ánh mắt của hắn toát ra một tia mong mỏi được ca ngợi.

A Đặc Lỗ là con trưởng của Lộc Vương, không giống với Đồ Lan Lược, hắn từ nhỏ đã bị đưa đến Đại Thực làm con tin. Nhưng lại không biết nguyên nhân thế nào, mười năm trước, hắn lại rơi vào tay Tô Nhĩ Mạn, cùng một đám vương tử, công chúa tiểu quốc Tây Vực đều trở thành đồ đệ của Tô Nhĩ Mạn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, trừ hắn ra, những vương tử công chúa kia đều bị đưa trở về Ba Cách Đạt.

Hắn lớn tuổi nhất, nên trở thành đại đồ đệ. Từ nhỏ hắn đã cảm thấy sư tôn là người thần bí, hành tung bất định, một năm khó mà gặp được hắn lấy một lần. Sư tôn cũng chưa bao giờ dạy hắn cái gì, thậm chí sư tôn có biết võ công hay không hắn cũng không biết, việc của sư tôn hắn hoàn toàn không biết gì cả. Mặc dù như thế nhưng A Đặc Lỗ vẫn vô cùng e ngại lão nhân hắn y này. Hắn có thể tập trung toàn bộ con tin tại Ba Cách Đạt trong tay, hắn đồng thời lại là một trong những nguyên lão cao nhất của Ma Ni giáo. Hiện tại lại trở thành quốc sư thân tín nhất của Hồi Hột.

A Đặc Lỗ từ sớm đã rất hiểu chuyện, hắn luôn có một cảm giác, thân phận cá nhân của sư tôn kỳ thật cũng không đơn giản.

Tô Nhĩ Mạn vào trong nhà liền tháo tấm lụa đen xuống, hiện ra khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc. Hắn nhẹ nhàng cẩn thận xem xét mọi thứ trong phòng này, trên tường gỗ đều có ghim mảnh sứ vỡ, hiển nhiên là bình sứ bị nổ sau đó văng ra. Hắn lại nhìn trên nóc nhà có một vệt đen, liền kéo chiếc bàn nhỏ bên cạnh tới, đứng phía trên tự tay lau sạch vết đen. A Đặc Lỗ đứng bên cạnh đột nhiên lặng lẽ thở ra, sư tôn tựa hồ không biết võ nghệ.

Tô Nhĩ Mạn lau một vệt đen, trong tay liền có chút bột màu đen, hắn vân vê chà sát một chút, rồi đặt trước mũi ngửi ngửi. Đây là bột than, nói cách khác trong cách điều chế pháo của Đại Đường có thành phần bột than.

Lúc này, hắn thấy trong phòng có một vết hình chữ “ phiến” màu đen, không giống với vết tích hắn đã nhìn thấy, sau đó hắn bò xuống bàn, xoay người lau một chút vết tích ở góc tường. Vết tích màu đen này cũng có một chút bột phấn, hắn lại đặt lên mũi ngửi ngửi, lần này tựa hồ hắn ngửi được một hương vị quen thuộc, hắn nhíu mày lại cẩn thận ngửi lại, xác thực là mùi dầu hỏa. Tất nhiên, hắn có thể khẳng định vì hắn vô cùng quen thuộc với loại vật chất này.

“ Chẳng lẽ pháo Đại Đường cùng Hi Tịch hỏa đều dùng uy lực của dầu hỏa hay sao?”

Đột nhiên, Tô Nhĩ Mạn lui về phía sau một bước, hắn chăm chú nhìn vào góc phòng, thấp giọng quát:

“ Là ai! Đi ra!”

A Đặc Lỗ cũng sợ tới mức nhảy dựng lên, mạnh mẽ rút trường kiếm bên hông ra, sau đó liền thấy trong góc phòng có một tấm ván gỗ chậm rãi được đẩy ra, hiện ra một cái đầu đen bóng bẩy, ngay sau đó từ trong lỗ chó có hai đứa trẻ chui vào, một đứa tám tuổi, một đứa khoảng năm, sáu tuổi. Bọn chúng nhìn Tô Nhĩ Mạn nở nụ cười:

“ Dọa các ngươi một chút a.”

Một tiểu nam hài vỗ tay nở nụ cười.

“ Giết bọn chúng.”

A Đặc Lỗ xiết chặt chuôi kiếm, mắt lộ ra sát khí, hai tiểu hài tử này có thể chui vào đây ngay dưới mũi hắn, mà hắn lại không phát hiện ra, thực sự rất mất mặt.

“ Không nên vọng động.”

Tô Nhĩ Mạn trừng mắt liếc y một cái, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống cười hiền lành hỏi hai đứa trẻ:

“ Các người đều ở phụ cận đây sao?”

A Đặc Lỗ trong tim thoáng hoảng hốt, cho tới bây giờ hắn cũng không biết sư tôn lại có thể nói lưu loát tiếng Hán như vậy.

Hai đứa trẻ nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, Tô Nhĩ Mạn lấy ra mười mấy đồng tiền đặt lên bàn, cười mị mị nói:

“ Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ cho các ngươi một đồng tiền, có bằng lòng hay không?”

Mười mấy đồng tiền bị Tô Nhĩ Mạn mài đến sáng loáng, hết sức mê người, hai tiểu nam hài đều nặng nề gật gật đầu.

“ Ta hỏi các ngươi vấn đề thứ nhất, phụ thân hoặc thúc thúc hoặc hàng xóm của các ngươi trước kia có làm trong này hay không?”

“ Có!” Tiểu nam hài thứ nhất nhấc tay.

“ Cậu ta trước kia làm việc trong này, một ngày có thể nhận được hai xâu tiền.”

“ Nói rất hay, cậu ngươi rất có bản lĩnh.”

Tô Nhĩ Mạn liền biến thành một đại thúc hòa ai dễ gần, hắn lấy ra một đồng tiền kín đáo đưa cho tiểu nam hài.

“ Vậy cậu ngươi làm gì trong này?”

“ Cậu chuyên vận chuyển gì đó.”

Tiểu nam hài có chút uể oải.

“ Khuân vác cũng rất tốt.”



Tô Nhĩ Mạn lại cầm một đồng tiền đưa cho hắn, quay đầu lại hỏi đứa trẻ lớn hơn kia, nói:

“ Ngươi thì sao? Ngươi có muốn kiếm chút tiền không?”

“ Nhị lang, chúng ta đi thôi.”

Nam hài lớn hơn một chút cảm thấy đại thúc này cười có chút cổ quái, hắn vội vàng kéo đồng bọn, hai đứa nhanh như chớp chạy đi, Tô Nhĩ Mạn theo dõi bóng lưng hắn, u ám nở nụ cười.

“ Ngươi tối nay bắt người cậu khuân vác kia đến cho ta, thuận tiện làm thịt hai đứa nhãi kia luôn cho ta.”

Buổi đêm, ánh trăng sáng tỏ bao trùm trên thành Lan Châu, phía bắc thành trong một tòa nhà, A Đặc Lỗ vội vã đi đến một gian phòng không đốt đèn, cung kính nói:

“ Sư tôn, chúng ta đã thẩm vấn hắn.”

“ Vào đi.”

A Đặc Lỗ vừa bước vào phòng, trong phòng rất tối, chỉ có một cửa sổ với ánh trăng chiếu vào, Tô Nhĩ Mạn nằm dưới ánh trăng, vừa suy nghĩ vừa nhìn ánh trăng màu bạc, áo bào màu đen, khuôn mặt trắng bệch, dường như hắn là một loại sinh vật hấp thụ nguyệt quang tinh hoa.

“ Hắn có nói gì giá trị không?”

A Đặc Lỗ khom người nói:

“ Hắn có vài chiếc xe ngựa bị quan phủ trưng dụng, phụ trách vận chuyển vật tư, hắn nói tất cả đều là thùng đựng hàng trong phủ Lũng Hữu, đại đa số đều đã vận chuyển đến Trường An. Còn có một phần nhỏ thì đang để trong kho hàng chính vụ ở phủ Lũng Hữu.”

“ Pháo Đại Đường rốt cuộc là cái gì?”

“ Hắn cũng không biết, phòng vệ vô cùng nghiêm mật, bọn họ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng vang lớn cùng khói đen bốc lên, cái gì cũng không biết.”

“ Còn gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta hỏi một câu, ngươi mới nói một câu sao?”

Tô Nhĩ Mạn chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng.

A Đặc Lỗ nội tâm run lên, hắn vội vàng nói:

“ Tất cả công tượng đều bị dẫn tới Trường An, phủ chính vụ Lũng Hữu cũng đang thu thập vật phẩm, hai ngày nữa sẽ chuẩn bị chuyển đến Trường An.”

Nói đến đây, A Đặc Lỗ vội bổ sung:

“ Người này cũng nằm trong đoàn vận chuyển.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Tô Nhĩ Mạn lâm vào trầm tư, năm đó hắn lấy trộm bí mật Hi Tịch Hỏa, mang theo năm trăm người đến cuối cùng chỉ còn lại hai người trốn thoát. Hắn phải nhảy vào biển lớn mới có thể thoát thân, hắn biết rõ loại cơ mật này có ý nghĩa như thế nào với một quốc gia, bí mật của Đại Đường lôi một khi được đưa vào kinh thành, hắn sẽ không có bất cứ cơ hội nào nữa.

“ Chúng ta phải đi bây giờ.”

Tô Nhĩ Mạn không chút do dự quyết định.

Phủ chính vụ Lũng Hữu thực ra là một đám người của Trương Hoán bao gồm Hồ Dong, Đỗ Mai, Bùi Minh Viễn chủ quản các chính vụ địa phương ở Lũng Hữu, nguyên gọi là Lũng Hữu Quốc vụ viện. Từ sau khi Trương Hoán đăng cơ, nhóm người Hồ Dong đều vào kinh làm quan, tòa nhà này mấy năm trước vừa mới tu sửa sau đó liền quạnh quẽ, còn Lũng Hữu tiết độ phủ đã dời tới Thiện Châu Hoàng Hà, có diện tích quy mô kiến trúc hùng vĩ, không lâu trước đây Trương Hoán đã ra chỉ thị, ở đây nhanh chóng sẽ được sửa thành phân viện Lũng Hữu Quốc tử giám.

Hiện tại, phủ chính vụ đang trong thời kỳ giao tiếp, trong phủ vô cùng mất trật tự, các loại công văn từ mấy năm trước tích lũy lại chồng chất như núi, mỗi ngày có vài chục nhân viên phục trách phân loại các tư liệu, những thứ hữu dụng cho vào thùng đựng hàng, những thứ vô dùng liền thiêu hủy, công việc này đã tiến hành gần hai tháng, dần dần đã sắp kết thúc.

Thành Lan Châu khác so với Trường An, lúc này không có các cửa hàng chỉnh tề, càng không có tường rào quanh, khu cư dân cùng khu buôn bán ở chung một chỗ, có chút lộn xộn, trong đêm dài yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một số người đang bơi.

Lan Châu đã hoàn thành sứ mạng lịch sử của nó, nơi đây đã không còn là nơi tập trung chính quyền, trung tâm kinh tế nữa mà khôi phục thành một châu ở biên cương bình thường. Trong các đại quân doanh vắng vẻ, tuyệt đại bộ phận quân đội đều tiến vào chiếm giữ Quan Trung. Lan Châu đóng quân không nhiều, hiện tại chỉ còn lại hai ngàn người, chủ yếu là đóng một đường xuôi theo Hoàng Hà, trong thành gần như đã không còn đóng quân nữa. Thông thường trị an do nha dịch năm huyện phụ trách, nhưng duy chỉ có trong phủ chính vụ vẫn còn một đội quân khoảng năm trăm người. Bọn họ có nhiệm vụ áp tải một mớ tư liệu cuối cùng về Trường An.

Bầu trời đã bắt đầu có mây đen, trăng sáng cùng mây đen lúc ẩn lúc hiện, cả vùng đất cũng chìm trong bóng tối, có chút quỷ dị. Lúc này đã là canh hai, là thời gian mọi người đang say giấc. Năm bóng đen lặng lẽ xuất hiện trong phủ chính vụ Lũng Hữu, A Đặc Lỗ nằm trên một thân cây, cẩn thận xem xét tình huống bên trong, phía sau cách hắn không xa, Tô Nhĩ Mạn một thân trường bào màu đen, dáng người cao lớn, giống như một thuật sĩ hắc ám yêu dị, hắn dùng khăn lụa đen che mặt, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Lối vào kho hàng cách bọn họ khoảng năm mươi bước. Ba đội gồm hai mươi binh sĩ đang không ngừng luân chuyển tuần tra, cũng không biết có ẩn giấu trạm gác ngầm không.

“ A Đặc Lỗ, đi thôi.”

Tô Nhĩ Mạn không một tiếng động đi từ phía sau tới, cảm giác lạnh như băng biến mất sau đó.

A Đặc Lỗ có cảm giác mình là một tượng gỗ bị thao túng, không thể có chút suy nghĩ gì của riêng mình, hắn thậm chí không biết chữ Đại Đường, làm sao kêu hắn đi tìm đồ vật nào. Tuy nhiên hắn không dám nói nhiều, nhảy lên nhảy xuống trên cây, vung tay lên, ba gã đồng bọn đã bay vút về phía kho hàng khoảng trăm bước.

Trong rừng cây chỉ còn lại một mình Tô Nhĩ Mạn, hắn lạnh lùng nhìn đại đồ đệ biến mất. Đột nhiên, hắn giống như một tên yêu nghiệt biến dị, lộn nhào một cái, như bắn ra một kình tiễn, cả thân người thon dài bắn thẳng tới.

Đám người A Đặc Lỗ thoắng một cái đã lộn vào trong kho hàng, mấy người đều ngây tại chỗ không biết phải làm sao. Kho hàng rộng lớn, bên trong tối om, không có ngọn đen, nhưng thị lực của bọn họ dần dần thích ứng, bọn họ trân trối nhìn một màn trước mắt.

Chỉ thấy vô số các thùng to được chồng chất lên nhau như tòa núi nhỏ, ít nhất cũng có mấy ngàn thùng, hơn nữa có rất nhiều thùng bị chôn sâu phía trong, bên ngoài nhìn không thấy. Nếu muốn tìm cách điều chế pháo Đại Đường từ trong mấy ngàn thùng này, thậm chí chỉ là một mẩu văn kiện, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Trong khi mấy người bọn họ cơ bản là không hiểu văn tự Đại Đường, vài người ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết nên bắt đầu từ đâu.



“ Các ngươi tới mở hết thùng ra.”

Tô Nhĩ Mạn quỷ dị đồng dạng y phục đen đột nhiên xuất hiện trên đầu họ, cũng không biết hắn vào đây lúc nào, vài người ngây ngốc một chút, sau đó lập tức tỉnh lại, thấy quốc sư của bọn hắn chỉ vào một chỗ nói:

“ Chính là cái này, mở chúng ra.”

Vài người dè dặt kéo thùng mở ra, bên trong chỉ có sách vở hoặc là công văn, vô cùng quan trọng, mỗi một thùng đều dán một tờ giấy màu trắng, bọn họ chỉ nhìn thấy một chữ hỏa, nhưng thùng trước mắt lại không có chữ.

“ Cái này cũng mở.”

Không biết đã bao lâu, sư tôn lại đi thêm khoảng trăm bước tiến về chỗ núi thùng khác, tuy nhiên hắn rõ ràng lại đứng ở trên mình, A Đặc Lỗ dường như cảm thấy gặp quỷ, trong nội tâm kinh hãi không thôi.

“ Chỗ này cũng mở.”

“ Bên này nữa.”

Suốt một canh giờ, bốn người bọn họ đều đi chuyển thùng, sau thời gian khoảng bốn canh giờ, bọn họ đã kiệt sức, lúc này Tô Nhĩ Mạn đã biến mất. Hắn từ trong một khe hở tìm được thùng hắn cần tìm, cuối cùng, hắn cũng có chút mệt mỏi, nằm trên thùng nhắm mắt dưỡng thầm. Tới đây để tìm cách điều chế pháo Đại Đường, hắn đã ôm hy vọng, dù sao lúc này vẫn còn hơn so với khi về Trường An, thủ vệ nhiều vô kể. Hắn chỉ hy vọng trong quá trình chính phủ di dời văn kiện xuất hiện chút sơ hở, giúp hắn tìm được vài câu liên quan đến cách điều chế, nhưng đã tìm cả một đêm, hắn cũng không tìm được thùng nào đựng tư liệu hỏa khí.

Tô Nhĩ Mạn ngầm thở dài, mười năm trước, hắn phải dùng năm vạn lượng hoàng kim mới mua được thị vệ trông coi, tiến vào mật thất đặt cách điều chế Hi Tịch Hỏa, suýt chút nữa bị cơ quan giết chết, chẳng lẽ lúc này hắn cũng phải đi con đường cũ hay sao?

Quan trọng là cơ quan Bái Chiêm Đình hắn hiểu rõ, nhưng cơ quan Đại Đường hắn lại không biết tí gì, quốc gia phương Đông thần bí khó dò hơn gấp nhiều lần Bái Chiêm Đình, Tô Nhĩ Mạn vừa muốn đứng lên, lại cảm thấy trường bào phía sau bị một cái đinh móc phải. Hắn xoay người cẩn thận gỡ ra, đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực, thùng phía sau hắn rõ ràng viết ba chữ “ tư liệu hỏa khí” , tuy ánh sáng tối tăm nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, đúng vậy, chính là nó!

Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt. Tô Nhĩ Mạn đột nhiên nhớ tới câu ngạn ngữ cổ này, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ. Nhưng hắn cũng không vội vã động thủ, mà cẩn thận quan sát chung quanh thùng, tổng cộng có ba thùng dán chữ “ tư liệu hỏa khí” . Hắn ngẩng đầu về phía cửa thông gió nhìn sắc trời, ánh trăng sáng tỏ, bóng đêm đang lúc tối nhất, qua thời khắc đen tối nhất, trời sẽ trở nên sáng.

Tô Nhĩ Mạn từ trong lòng lấy ra một cây đao ngắn, chích nhẹ một cái, có một tiếng vang nhỏ, thùng gỗ bị chặt đứt. Hắn rất nhanh liền lấy ra một tấm ván gỗ, nhìn không sót thứ gì bên trong thùng, toàn bộ đều là sách. Tô Nhĩ Mạn tiện tay rút một quyển ra, nhờ ánh trăng yếu ớt vội vàng xem vài trang, cái này tựa hồ là phí dịch vụ chi trả, tháng nào cũng dùng ba xe ngựa, trả năm xâu tiền.

Hắn vứt bỏ quyển sách trong tay, lại rút ra một quyển sách cũ hơn, Tô Nhĩ Mạn đột nhiên nhảy dựng lên, đây là một quyển ghi lại các loại vật tư đã mua, hắn liếc nhìn ngày tháng năm thấy ngày bảy tháng năm mua ba trăm cân than, than củi. Hắn liền nhớ tới khi trong phòng nhỏ hắn đã sợ thấy bụi than, hẳn chính là nó. Tuy nhiên Tô Nhĩ Mạn lại rất thận trọng, hắn lại tìm quyển sách ghi phí dịch vụ vừa rồi, trong ngày bảy tháng năm hắn quả nhiên tìm được dòng ghi tiền trả cho một chuyến ba trăm cân bụi than, trả năm mươi xâu.

Bụi than, cái này quả nhiên là một trong những thành phần của pháo Đại Đường, có được thu hoạch thứ nhất, Tô Nhĩ Mạn tinh thần phấn chấn, hắn lại mở thêm một thúng khác, trong này đều là thư từ qua lại. Hắn không có thời gian nhìn kỹ một phong thư, chỉ liếc nhìn một lược, có khoảng hai trăm phong thư. Đột nhiên hắn bị một phong thư hấp dẫn, cái này dường như ghi lại tài liệu tác chiến trong quân đội, trên thư viết: vài điểm giải thích cho việc cải tiến uy lực Chấn thiên lôi, phía dưới còn phi hai chữ bản sao, Tô Nhĩ Mạn biết rõ công văn Đại Đường có quy định phải có sáu bản sao.

Pháo chấn thiên. Tô Nhĩ Mạn thì thào tự nói:

“ Nguyên lại Đại Đường lôi gọi là chấn thiên lôi.”

Hắn lập tức khó dằn nên xé mở thư, vội vàng đọc: đã tra ra nguyên nhân Chấn thiên lôi ba tháng trước không phát hỏa lực, là do dùng dầu hỏa Đôn Hoàng, ba tháng sau đặc biệt mua năm trăm thùng dầu hỏa Ba Tư , lấy được tính chất tinh khiết của dầu hỏa, sau đó giảm hai phần lượng than, diêm sinh giảm một thành rưỡi, lưu huỳnh giảm một nửa, dầu hỏa tăng sáu phần, như vậy mới đạt được hỏa lực o chấn thiên lôi mạnh hơn cũ gấp ba lần.

Đọc được điều này, Tô Nhĩ Mạn kích động muốn kêu to, bột dầu hỏa, bột than, diêm sinh, lưu huỳnh, chính là toàn bộ cách điều chế pháo Đại Đường.

Tuy nhiên hắn khắc chế nội tâm kích động, tìm trong quyển sách mua vật tư từ tháng ba năm ngoái có bản ghi chép, thứ nhất chính là đi mua năm trăm thùng dầu hỏa Ba Tư, tiền trả ba trăm xâu.

Chính là nó, Tô Nhĩ Mạn tay run rẩy, đem thư cùng sách cất vào trong ngực, lúc này sắc trời đã có chút sáng rõ, hắn lại nhìn những chồng công văn chồng chất như núi, cười lạnh một tiếng, lấy ra đá lửa, két, két đánh lửa, một ngọn lửa sắc nhọn trong tay hắn xuất hiện. Hắn liền đốt cháy chiếc thùng gỗ đã tìm thấy thư kia, một đám khói đen tỏa ra.

“ Sư tôn, ngươi đang làm gì vậy?

A Đặc Lỗ kinh ngạc kêu lên.

“ Không có gì!”

Tô Nhĩ Mạn mặt không thay đổi nói:

“ Đã không tìm thấy vật ta muốn, vậy cho một mồi lửa thiêu hủy hết dấu vết đi. Chúng ta tiếp tục tới Trường An.”

“ Nhưng mà…”

A Đặc Lỗ muốn nói đêm nay có thể đi, nhưng lại thấy sư tôn mặt âm trầm, hắn một câu cũng nói không nên lời.

“ Quốc sư, có người đến.”

Một thủ hạ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, khẩn trương kêu lên.

“ Chúng ta đi.”

Tô Nhĩ Mạn lời vừa nói ra khỏi miệng, bốn ánh sáng đột nhiên từ trong tay hắn bắn ra, thoáng cái chui vào trong ngực bốn người, bốn người quát to một tiếng, sắc mặt thoáng chốc biến đen, sau đó ngã xuống đất bỏ mình.

Tô Nhĩ Mạn chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể A Đặc Lỗ, đá hắn một cái, tàn khốc cười lạnh nói:

“ Không nên trách sư phó giết ngươi, chỉ có thể trách người đã biết quá nhiều việc.”

Dứt lời, hắn quay người lại, giống như một con vượn cực kỳ khéo léo trèo lên tường, từ cửa thông gió đi ra. Lúc này có tiếng loảng xoảng, cửa kho hàng bị đá văng ra, đi lấy nước! Tiếng bọn lính lo lắng gọi ầm ĩ loạn thành một đoàn.

Phủ chính vụ khói đặc cuồn cuộn, đầy đường đều là người chạy tới cứu hỏa. Từ xa có một chiếc xe ngựa buông mành, hé ra khuôn mặt trắng bệch bên trong, xe ngựa tăng tốc, vô thanh vô tức rời khỏi Lan Châu thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook