Danh Môn

Quyển 3 - Chương 413: “Bút đồng án” (1)

Cao Nguyệt

23/05/2014

Ngày mùng bảy tháng chín, toàn bộ khu vực Tuyên Chính Điện đều được kiểm tra kĩ càng và bắt đầu phong tỏa hoàn toàn, nội bất xuất ngoại bất nhập. Sau đó là công việc dán số báo danh cho các thí sinh. Quan chủ khảo của đợt thi này là Lễ Bộ Thượng Thư Lô Kỷ, còn phó chủ khảo là Lễ Bộ Thị Lang Vi Thanh. Thân là chủ khảo cuộc thi nhưng Lô Kỷ cũng quan tâm tới các công việc cụ thể, ông ta chỉ phụ trách việc tiếp nhận ý chỉ của hoàng thượng, và sau cùng là báo cáo kết quả lại với hoàng thượng mà thôi. Còn tất cả các công việc lớn bé khác thì đều giao cho phó chủ khảo Vi Thanh đảm trách. Nói về Vi Thanh một chút. Sau khi Trương Hoán lên ngôi, Vi Thanh cũng trở nên hết sức trầm mặc và ít nói hơn. Chuyện ân oán giữa ông ta và Trương Hoán cũng đã trở thành chuyện đã qua. Phụ thân Vi Ngạc của ông ta đã hoàn toàn suy sụp và ngã bệnh ngay khi nhận được tin toàn bộ đại quân của Vi Đức Khánh đã bị tiêu diệt. Từ đó đến nay Vi Ngạc vẫn phải nằm trên giường bệnh triền miên. Và cũng chính nguyên nhân này lại cùng với sự kiện Giang Đô khiến cho Vi gia bị “ trọng thương” suy yếu đi nhiều, và không còn khả năng để phản kháng lại tập đoàn của Trương Hoán nữa. Nhưng điều đó hóa ra lại là một điều may mắn cho bọn họ, Vi gia đã trở thành một thế đại vương gia, nếu không chấp nhận như thế thì cả Vi gia đã bị diệt môn rồi. Bởi vì Vi Ngạc đau ốm bệnh tật liên miên cho nên con trai lớn của ông ta là Vi Thanh dần dần trở thành trụ cột của Vi gia. Vào tháng năm năm nay, ông ta đã chính thức trở thành gia chủ của Vi gia.

“ Bẩm Thị Lang” . Một tên Viên Ngoại Lang của Lễ Bộ Ty vừa chạy vừa thở hồng hộc tới chỗ Vi Thanh. Hắn hướng Vi Thanh thi lễ rồi nói: “ Bẩm Thị Lang, Hồng Ấn phường có thông báo cho chúng ta, nói rằng nhóm quyển thi đầu tiên đã in xong rồi, và yêu cầu chúng ta tự đến đó để mang về”

Vi Thanh nghe thông báo như vậy, không khỏi nhướng mày: “ Thế nghĩa là sao, lẽ ra bọn họ phải tự mang đến đây cho chúng ta chứ. Mà chúng ta ở đây làm gì có nhiều người đâu”

“ Hạ quan cũng có nói như vậy rồi, nhưng ông chủ Hoàng của Hồng Ấn phường có nói rằng, bọn họ không được phép ra ngoài, cho nên mới nói chúng ta phải tự đến đó để kiểm kê giao nhận quyển thi”

“ Điều này kể ra cũng đúng! Được rồi! Chuyện này cứ để ta tự đi làm” Vừa nói xong, Vi Thanh lập tức xoay người định đi tới Hồng Ấn phường. Nhưng Viên Ngoại Lang kia chần chừ gì đó nhưng cuối cùng hắn cũng nói: “ Thưa Thị Lang, hạ quan nghe mấy vệ binh nói, hình như là hoàng thượng cũng tới Hồng Ấn phường thì phải”

“ Hoàng thượng” Khi nghe tới việc hoàng thượng tới Hồng Ấn phường, liền tỏ ra do dự. Lúc này viên Lễ Bộ Lang Trung, nói với ông ta bằng một giọng điệu đầy sự quan tâm, cảm thông: “ Vi Thị Lang, hay là để hạ quan đi thay ngài”

“ Không cần đâu! Các ngươi ở chỗ này cũng bận rộn lắm rồi. Còn chuyện của Hồng Ấn phường bên đó ta sẽ tự đi” Mặc dù Vi Thanh không muốn gặp Trương Hoán, nhưng việc giao nhận quyển thi nhất định phải có chữ ký của ông ta. Vi Thanh dặn dò đám quan viên mấy câu rồi vội vã bước đi.

Hồng Ấn phường là xưởng in lớn nhất ở kinh thành Trường An. Nơi này chuyên đảm nhận việc in ấn văn thư, tài liệu cho quan phủ và Quốc Tử Giám. Hồng Ấn phường có cả trăm năm lịch sử, với hơn năm trăm người thợ lành nghề giàu kinh nghiệm trong lĩnh vực in ấn. Và đây cũng là xưởng in uy tín nhất, có danh tiếng nhất ở Trường An nói riêng và cả Đại Đường nói chung. Xưởng in Hồng Ấn nằm ở Sùng Nhân phường. Ông chủ hiện tại của xưởng in Hồng Ấn tên gọi là Hoàng Khổ Hạnh, là một người đàn ông nhỏ con. Ông ta quả thật là họ Hoàng, những tên thật thì không phải là Khổ Hạnh, cái tên này bắt nguồn từ việc ông ta ăn uống kham khổ, cho nên ông chủ trước đây của Hồng Ấn phường đã đổi tên ông ta thành Khổ Hạnh. Sau khi làm con rể của ông chủ Hồng Ấn phường này. Hoàng Khổ Hạnh được cất nhắc lên làm chưởng quỹ. Vì ông chủ của Hồng Ấn phường không có con nối dõi cho nên sau khi ông ta qua đời Hoàng Khổ Hạnh tiếp nhận luôn chức vụ ông chủ và kiêm luôn chưởng quỹ của Hồng Ấn phường. Hoàng Khổ Hạnh là người thông minh lại có tài, cho nên chỉ trong thời gian hai mươi năm ông ta đưa Hồng Ấn phường trở thành xưởng in số một của Trường An.

Lúc này, Hoàng Khổ Hạnh đang tháp tùng hoàng đế Đại Đường đi thị sát công việc cũng như nơi tiến hành việc in ấn các quyển thi. Đây là một điều vinh dự vô cùng lớn với bất kỳ một xưởng in nào. Và Hồng Ấn phường đã có được cái vinh dự đó. Hoàng Khổ Hạnh cảm thấy như mình đang mơ. Không ! Có lẽ trong mơ ông ta cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống này. Đích thân hoàng thượng tới thăm xưởng in. Trên đời này làm gì có mấy xưởng in có được hân hạnh như thế chứ. Nếu không phải trong xưởng in lúc này đang có ít nhất một trăm tên quân binh võ trang đầy đủ canh gác cẩn mật thì nhất định ông ta sẽ không tiếc tiền mà đi mời một phường hát về để ăn mừng thật lớn cho thỏa lòng thỏa dạ.

Nhưng có một điều mà Hoàng Khổ Hạnh không biết, đó là việc Trương Hoán tới Hồng Ấn phường lần này đã là lần thứ hai rồi. Cách đây nhiều năm về trước, Trương Hoán tới Trường An để đi thi, khi đó hắn cũng đã từng tới Hồng Ấn phường này đặt làm chục cái thiệp mời. Chỉ có mười cái thiệp thôi, mà tổng số tiền hắn phải trả ( tính cả tiền bản khắc) đã lên tới một trăm hai mươi văn tiền. Lúc ấy, Trương Hoán phải chạy qua mười mấy xưởng in khác nhau, nhưng chỗ thì không chịu nhận, chỗ thì lại đòi giá quá cao. Duy nhất chỉ có Hồng Ấn phường nhận đơn đặt hàng của hắn, mà giá cả cũng phải chăng chỉ có một trăm hai mươi văn tiền. Khi hoàn thành bọn họ còn mang tới tận khách sạn giao cho hắn. Và Trương Hoán nhận thấy rằng phong cách kinh doanh của Hồng Ấn phường rất chuyên nghiệp, chấp nhận tất cả các đơn đặt hàng cho dù là lớn hay nhỏ của khách. Chính điều này đã tạo ấn tượng rất sâu đậm trong đầu Trương Hoán về Hồng Ấn phường này.

“ Dạ bẩm hoàng thượng, khi tiểu nhân tiếp quản xưởng in này, tất cả chỉ mới có ba mươi công nhân làm thuê. Sau hai mươi năm, trải qua từng bước phát triển, thầy dạy cho trò, trò lại chỉ bảo lẫn nhau. Và tính đến hiện tại, trong xưởng in Hồng Ấn này có cả thảy là ba thế hệ thày trò cùng làm việc với hơn ba trăm người. Ai nấy cũng đều nguyện gắn bó với Hồng Ấn phường. Có thể nói Hồng Ấn phường có được thành tựu như ngày hôm nay là nhờ sự nỗ lực cố gắng của tất cả mọi người.

Hoàng Khổ Hạnh trong thâm tâm cũng như trong giọng điệu đều tràn đầy sự hưng phấn, tự hào khi giới thiệu cho Trương Hoán quá trình phát triển của Hồng Ấn phường. Hoàng Khổ Hạnh thấy Trương Hoán chăm chú lắng nghe, khiến hắn càng thêm nhiệt thành giới thiệu: “ Thưa hoàng thượng thật ra thì tiền công ở đây so với ở bên ngoài cũng không có gì khác nhau cả. Thậm chí có xưởng còn đề nghị trả lương cho các sư phụ ở đây gập đôi, nhưng bọn họ vẫn không muốn đi.

“ À! Vì sao lại như vậy” Trương Hoán cảm thấy rất có hứng thú liền hỏi.

“ Dạ bẩm hoàng thượng, mấu chốt chính là tiểu nhân luôn tôn trọng và chân thành đối với những người thợ cả lâu năm, giàu kinh nghiệm. Tiểu nhân xin ví dụ, nếu như một người thợ cả nào đó có chuyện lớn, phải xin phép nghỉ một ngày. Dĩ nhiên tiểu nhân cũng đồng ý cho nghỉ, nhưng nếu đã là nghỉ vì bất cứ lý do gì thì cũng không được trả lương của ngày nghỉ đó. Cho nên một mặt tiểu nhân vẫn khấu trừ tiền lương theo đúng quy định, nhưng mặt khác tiểu nhân lại cho người mang tiền đến đưa cho người thợ đó. Coi như là một chút tấm lòng với bọn họ. Như vậy vừa thể hiện sự tôn trọng với những con người ấy lại không trái với quy định của xưởng toàn xưởng.

Trương Hoán nghe xong liền gật đầu cười nói: “ Ngươi nói không sai chút nào. Thật ra việc quản lý binh quyền cũng tương tự như vậy. À! Ngươi còn có bí quyết quản lý nào khác không”

Hoàng Khổ Hạnh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “ Còn một điều nữa, đó là đến kỳ phát lương hàng tháng, tiểu nhân đều giữ lại một phần tiền lương của họ, ngoài ra tiểu nhân cũng bỏ ra một chút tiền hỗ trợ nữa. Rồi đem số tiền ấy gửi vào quỹ của phường, đợi đến khi bọn họ nghỉ hưu dưỡng lão thì tiểu nhân sẽ đem trả lại số tiền lương đã bị khấu trừ hàng tháng đó. Cho dù số tiền trích hàng tháng không nhiều, nhưng tích góp như thế trong nhiều năm, thì đến lúc nghỉ hưu, bọn họ cũng có một số tiền không nhỏ để dưỡng lão rồi. Rất nhiều người thợ vì chính sách này mà không muốn rời đi”



“ Chuyện này thật là mới mẻ đấy” Trương Hoán có chút kinh ngạc, bởi vì chuyện như vậy hắn chưa từng được nghe qua. Trương Hoán liền hỏi tiếp: “ Bị khấu trừ tiền như vậy bọn họ có chịu không”

“ Bẩm hoàng thượng, để làm được điều đó phải cần giữ được uy tín, danh dự với mọi người. Trong xưởng này tất cả mọi người đều tin tưởng tiểu nhân. Hơn nữa có hơn mười lão sư phó đã nhận được số tiền kia. Nếu không có nhiều người nhận được khoản tiền đó thì làm sao mọi người có thể tin tưởng chấp nhận được chứ”

Trương Hoán gật đầu tán thành. Hắn cùng với Hoàng Khổ Hạnh từ chỗ in ấn quyển thi đi sang phía kho hàng. Lúc này, cả trong và ngoài kho hàng đều được canh phòng cực kỳ nghiêm mật. Ở đây đang cất giữ sáu ngàn quyển thi, mỗi quyển thi đều được đánh mã số riêng. Từ việc phát ra, cho tới khi thu về và cuối cùng là tiêu hủy nếu như chỉ cần một thiếu xót nhỏ thì cũng bị truy xét cho đến tận cùng. Trương Hoán vừa đi vào kho thì thấy Vi Thanh cùng mấy quan viên khác đang tiến hành giao nhận bài thi.

Vi Thanh đến Hồng Ấn phường để làm việc, mặc dù ông ta biết Trương Hoán có mặt ở đây nhưng cũng không vào bái kiến. Dĩ nhiên Trương Hoán hiểu tâm tư của Vi Thanh, hắn cũng không tức giận gì cả. Mà chỉ chắp tay ra sau lưng đứng từ xa nhìn bọn họ tíu tít giao nhận bài thì. Hoàng Khổ Hạnh không hề biết rằng tâm tư của hoàng thượng đã chuyển sang vấn đề khác. Ông ta chợt nhớ đến một chuyện rồi lập tức nói: “ Bẩm hoàng thượng, có mấy người thương nhân Ba Tư có đến xưởng tỏ thành ý muốn được học tập kỹ thuật in ấn của cũng ta. Thưa hoàng thượng, theo người thảo dân có nên truyền thụ cho bọn họ hay không”

“ Thật có chuyện như vậy hay sao” Trong lòng Trương Hoán bỗng nổi lên một chút hứng thú. Hắn trầm tư chốc lát rồi nói: “ Đại Đường ta là một nước cường thịnh, trí tuệ rộng lớn, có lòng khoan dung bao trùm thiên hạ. Một mặt chúng ta không ngừng học hỏi các kỹ thuật tiến bộ của các nước bên ngoài, đồng thời chúng ta cũng đồng ý cho bọn họ học tập kỹ thuật của chúng ta. Nếu như điều đó không làm ảnh hưởng đến an nguy của đất nước thì những người đó đều được phép học tập, tiếp thu kĩ thuật cũng như những tinh hoa khác của Đại Đường. Chúng ta không cần tự đóng cửa bản thân mình, cũng không cần sợ người khác vượt qua, điều quan trọng là không được để cho kĩ thuật và tinh hoa đó mất đi. Như vậy vĩnh viễn chúng ta mới có thể giữ vững ngôi đầu, vĩnh viễn làm thầy của người khác”

Nói đến đây Trương Hoán vỗ vỗ vào bờ vai của Hoàng Khổ Hạnh, hắn nói những lời rất thật tâm: “ Lần này trẫm tới thị sát Hồng Ấn phường mục đích chính không phải là để kiểm tra quá trình in ấn các quyển thi ra sao. Mà mục đích chính, đó là trẫm muốn thể hiện quan điểm và thái độ của mình trong việc ủng hộ các công xưởng lớn phát triển. Trẫm hy vọng trong một ngày không xa có thể nhìn thấy Hồng Ấn phường với quy mô hai nghìn nhân công nữa cơ”

Hoàng Khổ Hạnh nghe những lời ấy, rất lấy làm cảm động. Ông ta khom người nói: “ Thảo dẫn xin cẩn tuân ý chỉ của hoàng thượng”

“ Tốt lắm! Ngươi cứ đi làm việc của mình đi. Trẫm muốn hội kiến với Lễ Bộ Thị Lang một chút”

Lúc này, Vi Thanh đã nhìn thấy Trương Hoán nào, ông ta không còn tránh được đi đâu hay giả vờ không biết được nữa. Cho nên ông ta đành miễn cưỡng dẫn các quan viên đến bái kiến: “ Thần Vi Thanh xin tham kiến hoàng thượng”

“ Vi ái khanh miễn lễ” Trương Hoán khoát tay áo ra hiệu cho Vi Thanh bình thân. Trương Hoán trầm mặc, chăm chú nhìn vào con người đang đứng đối diện, con người mà nắm đó đã được hắn cứu cho một mạng. Giữa hắn và Vi Thanh ân ân oán oán cứ quấn lấy nhau mãi. Nhưng những thù hận trong lòng Trương Hoán cũng đã giảm dần theo thời gian. Lúc này, hắn khẽ mỉm cười nói với Vi Thanh: “ Sức khỏe của Vi các lão gần đây vẫn tốt chứ”

Vi Thanh cảm nhận được trong lời nói bình thản của Trương Hoán, không hề có sự quan tâm thật sự, nhưng cũng không hề có hàm ý thù hận gì cả. Nó chỉ đơn thuần là một lời chào hỏi xã giao mà thôi. Có lẽ đây là kết quả mà bản thân Vi Thanh cũng muốn có trong mối quan hệ với Trương Hoán lúc này.. Vi Thanh vội vàng khom người nói: “ Bẩm hoàng thượng, gia phụ thân vẫn khỏe mạnh, trong việc tĩnh dưỡng cũng không có vấn đề gì lớn cả”

“ Trẫm nhờ khanh chuyển lời hỏi thăm chân thành của trẫm tới Vi các lão. Trẫm hy vọng Vi gia sẽ tiếp tục xuất hiện thật nhiều nhân tài phục vụ cho đất nước” . Trương Hoán cười nhạt, rồi chuyển đề tài sang vấn đề chính sự: “ Ngày mai kỳ thi khảo hạch quan chức sẽ diễn ra, Lễ Bộ các khanh đã chuẩn bị thế nào rồi”

“ Hồi bẩm hoàng thượng, trường thi đã hoàn tất việc bố trí, danh sách cũng đã được xác định xong. Hiện tại chỉ cần đem quyển thi về, niêm phong cất vào kho nữa là xong, và chắc chắn kỳ thi ngày mai sẽ diễn ra thuận lợi”

“ Vậy thì tốt” Trương Hoán gật đầu, rồi nói với Vi Thanh: “ Lần thi khảo hạch quan chức lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Trẫm hy vọng sẽ không có bất cứ biểu hiện gian lận hay thiên vị nào xảy ra, vì vậy các ngươi phải cố gắng không để cho các vấn đề đó xảy ra”

Vi Thanh yên lặng gật đầu, một lúc lâu sau mới nói: “ Xin hoàng thượng yên tâm, chúng thần sẽ cố gắng làm hết sức”



Trương Hoán chăm chú nhìn Vi Thanh. Bỗng nhiên có một loại cảm giác không tốt bỗng nhiên xuất hiện rồi từ từ tràn ngập lòng hắn.

Một tháng trước đây, triều đình đã chính thức phê chuẩn đề án của Kinh Triệu Doãn Hàn Diên Niên. Theo đề án này thì các cửa lớn của các phường trong thành Trường An sẽ không đóng lại vào ban đêm nữa, mà luôn mở để dân chúng tùy ý ra vào. Điều này chính là đã thay đổi quy định đóng cửa các phường khi đêm xuống của Đại Đường trong suốt trăm năm qua.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng vẫn có một chiếc xe ngựa đang lao đi rất nhanh rẽ và Diên Thọ phường. Chiếc xe ngựa đó dừng lại trước cửa Vi phủ. Từ trong xe ngựa một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng bước ra. Trông hắn chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Nhất là hàng lông mày của hắn, nó toát ra khí chất ngạo nghễ, quý tộc. Lúc này một gã tùy tùng của hắn chạy đi thông báo cho người gác cổng một tiếng. Và chừng một khắc sau, cánh cửa hông của Vi phủ được mở ra, nhị công tử của Vi gia là Vi Trì bước ra chào đón hắn: “ Lý ty trực đang đêm tới thăm Vi phủ thế này không biết có việc gì quan trọng không”

Tên thanh niên mặc áo bào trắng này chính là Lý Tuyên, là con trai của Công Bộ Thượng Thư Lý Hàm, hiện tại hắn đang làm Đại Lý Tự Ty Trực. Năm Tuyên Nhân thức ba, hắn nhờ tập ấm của phụ thân mà được làm quan. Ngày mai hắn cũng phải tham dự kỳ thi khảo hạch quan chức như bất cứ quan viên khác. Hắn thấy Vi Trì ra tiếp đón, liền vội vàng lên tiếng cười nói: “ Đêm khuya mới gõ cửa thật là mạo muội quá. Nhưng đây không phải là nơi nói chuyện, xin công tử sắp xếp cho chỗ khác được không”

“ Cái này!” Vi Trì do dự một chút, vấn đề này thực sự là rất nhạy cảm, hắn cũng rất khó nghĩ. Nhưng Lý Tuyên là con của Lý Hàm, cho nên cũng không thể làm mất lòng hắn được. Vi Trì đắn đo một lắt rồi nói: “ Được rồi! Vậy xin mời Lý ty trức vào trong nói chuyện”

Lý Tuyên mừng rỡ, chỉ cần được mời vào phủ là dễ nói chuyện rồi. Hắn theo Vi Trì bước nhanh vào trong phủ. Đi lòng vòng, cuối cùng hắn cũng được Vi Trì dẫn tới thư phòng của mình. Vi Trì phất tay ra hiệu lệnh cho mấy nha hoàn lui xuống.

“ Lý ty trực xin mời ngồi. Hiện giờ gia phụ đã đi nghỉ rồi, có chuyện gì huynh cứ nói với ta là được rồi”

Vi Trì là em trai ruột của Vi Thanh, vì thuở nhỏ thân thể của hắn ốm yếu, cho nên không đủ sức ra làm quan được. Vì vậy hắn ở nhà và chịu trách nhiệm quản lý mấy cửa hàng lớn của Vi gia ở kinh thành Trường An này. Mặc dù Vi Trì là một thương nhân, nhưng mà hắn đối với các chuyện lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Những mối quan hệ rắc rối, phức tạp của các đại thế lực trong triều đình hắn cũng biết rõ cả. Ngay cả thân phận của Lý Tuyên thế nào, và thậm chí là tại sao nửa đêm nửa hôm hắn lại tới Vi gia thế này, Vi Trì đều hiểu rõ.

Lý Tuyên ngồi xuống ghế, hắn quan sát thấy xung quanh đã không còn ai khác, liền lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho Vi Trì và nói: “ Đây là một chút tấm lòng của ta, xin huynh đệ hãy nhận cho”

Vi Trì liếc nhìn qua một chút, lập tức trong lòng hắn tràn đầy sự kinh ngạc, như muốn nhảy dựng lên. Đây rõ ràng là ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim, theo giá trao đổi trên thị trường thì nó tương đương với một vạn bốn ngàn quan tiền. Nhưng Vi Trì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không biểu lộ bất cứ điều gì cả: “ Lý ty trực làm như vậy là có ý gì thế. Một ngàn lượng hoàng kim này thật sự Vi gia không thể nào nhận nổi đâu”

Lý Tuyên đưa tay đè tờ ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim xuống và nói: “ Là như thế này, ngày mai sẽ diễn ra kỳ thi khảo hạch quan chức”

Mặc dù Lý Tuyên còn chưa nói hết, nhưng Vi Trì đã lập tức ngắt lời hắn: “ Xin lỗi Lý huynh, đại ca tôi đã bị cách ly, cho nên sợ rằng chúng tôi không thể giúp gì cho huynh trong chuyện này rồi. Tâm ý của huynh chúng tôi xin nhận, còn kim phiếu này xin huynh hãy cầm lại cho”

“ Ta đâu có nói là hiện tại đâu, ý ta muốn nói là sau khi đã thi xong rồi cơ mà” Lý Tuyên vừa nói vừa từ từ đẩy tờ kim phiếu tới trước mặt Vi Trì: “ Ta thật sự không nhờ vả gì nhiều đâu, chỉ mong Vi Thị Lang sẽ giữ im lặng thôi mà”

Một ngàn lượng hoàng kim để mua sự im lặng của đại ca Vi Thanh, xem chừng trong vụ giao dịch này Vi gia đã hời quá rồi. Vi Trì trầm ngâm một lát, không nói câu nào. Chuyện này thật sự hắn không thể quyết định được, hắn cần hỏi ý kiến của phụ thân. Nhưng lúc này Lý Tuyên đã đứng lên, chắp tay và mỉm cười nói: “ Chuyện này xin nhờ cậy cả vào các vị đó”

Nói xong Lý Tuyên liền xoay người định bước ra về. Lúc này Vi Trì mới sực tỉnh, hắn cuống quýt cầm tờ kim phiếu đưa lại cho Lý Tuyên: “ Lý ty trực có chuyện gì cứ sai bảo, Vi gia chúng tôi nhất định giúp huynh, nhưng còn kim phiếu này thì tuyệt đối không thể nhận được. Xin huynh cầm lại cho”

Sắc mặt của Lý Tuyên lập tức trầm xuống, giọng nói có phần giận dỗi : “ Tiền này là ta gửi cho Vi Thị Lang, chứ không phải là gửi cho ngươi. Nhận hay không nhận là việc của Vi Thị Lang chứ không phải của ngươi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook