Quyển 3 - Chương 151: Cao hơn một bậc
Cao Nguyệt
26/03/2013
Lúc này một nam nhân trung niên mập mạp đi tới, xem dáng vẻ là chưởng quỹ. Ông ta bước tới cười, khom người nói: “ Quân gia, tiểu nhân họ Đỗ, là chưởng quỹ. Chỗ lương thực này năm trăm văn một đấu. Giao tiền là giao hàng”.
“ Thúi lắm!” Lý Song Ngư túm cổ áo chưởng quỹ, nghiêm mặt nói: “ Ngươi muốn lừa bịp lão tử hả? Giá lương ở quận Kim Thành là một trăm văn một đấu, tới đây ngươi đã tăng lên năm trăm văn sao?”
Đỗ chưởng quỹ vẫn không sợ hãi. Ông ta vẫn còn xoà như trước nói: “ Chúng ta từ xa ngàn dặm tới đây, đương nhiên phải bán giá cao hơn. Nếu như quân gia cho giá cao, chúng ta có thể thương lượng”.
Lý Song Ngư vui mừng, hắn vội hỏi: “ Vậy các ngươi có bao nhiêu lương thực?”
Sắc mặt Đỗ chưởng quỹ vẫn thản nhiên, ông ta bình tĩnh mỉm cười nói: “ Ta là thương nhân, chú ý hoà khí, phát tài. Quân gia ngài giữ chặt ta như này, sao ta có thể nói chuyện làm ăn với ngài?”
“ Ừ ừ”.
Lý Song Ngư chần chừ một lát, hắn cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt nói nhỏ: “ Chưởng quỹ, xin hỏi ngài có thể mang tới bao nhiêu lương thực?”
Đỗ chưởng quỹ chậm rãi giơ bàn tay ra nói: “ Trong vòng mười ngày ta có thể mang tới năm trăm thạch. Nếu ngài trả giá cao, trong vòng một tháng, ba nghìn thạch thì không có vấn đề gì”.
“ Ba nghìn thạch” Giọng nói vui mừng lẫn sợ hãi của Lý Song Ngư vang lên: “ Vậy ngài muốn giá bao nhiêu?”
Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn Lý Song Ngư rồi ông ta cười ngạo mạn nói: “ Vị … quân gia này, ta nói giá, ngài có đủ tư cách quyết định không?”
“ Ngươi dám làm nhục lão tử hả?”
Bất chợt Lý Song Ngư nổi giận, hắn vung quyền muốn đánh chưởng quỹ nhưng đám binh lính bên cạnh đã ngăn hắn lại. Đỗ chưởng quỹ chắp tay sau lưng, cười nhìn Lý Song Ngư, dáng vẻ không có gì sợ hãi.
Lý Song Ngư tức giận trừng mắt nhìn chưỏng quỹ rồi hắn quay sang nói nhỏ mấy câu với một tên lính. Tên lính trả lời rồi vội vã chạy đi. Lý Song Ngư vừa đứng chờ trong lo lắng, hắn vừa sục tay vào trong gạo, bốc lên một nắm nhìn nói: “ Đây chính là gạo trắng” Nói xong hắn không nhịn được bỏ một nắm vào trong mồm nhai, hắn vừa nhai vừa lúng búng nói: “ Lão tử ăn cơm lúa mạch đen chán lắm rồi”.
Tất cả những biểu hiện đó không lọt qua mắt Đỗ chưởng quỹ ở bên cạnh. Ông ta chỉ cười không nói gì. Ở đầu đường nhanh chóng xuất hiện một nhóm binh lính. Người đi đầu là một tướng quân trẻ tuổi. Lý Song Ngư nhìn thấy người này lập tức chào theo quân lệnh. Viên tướng khoát tay rồi đi nhanh tới trước mặt Đỗ chưởng quỹ, hắn cúi người thi lễ nói: “ Tại hạ là Ưng dương lang tướng Hạ Lâu Vô Kỵ, xin hỏi các hạ là chưởng quỹ bán gạo?”
Đỗ chưởng quỹ nói: “ Chính là tại hạ”.
Hạ Lâu Vô Kỵ chìa tay mời, cung kính nói: “ Đô đốc của ta xin mời Đỗ chưởng quỹ tới quân doanh một chuyến”.
Huyện thành Thiên Bảo nhỏ hẹp, Đỗ chưởng quỹ đi theo Hạ Lâu Vô Kỵ một lúc thì đã ra bên ngoài thành. Đỗ chưởng quỹ vừa đi vừa nói chuyện, giảng giải về những điều tai nghe mắt thấy nhưng ánh mắt của ông ta rất tập trung. Tất cả các chi tiết dù nhỏ nhất đều không thoát khỏi ánh mắt ông ta. Đường hào đã bị tuyết lấp đầy, đông kết thành băng, mất tác dụng phòng ngự. Trước cửa quân doanh rất bẩn, gỗ vụn chất đống lung tung, ảnh hưởng tới việc ra vào nhưng đám binh lính lại nhắm mắt làm ngơ. Từ xa nhìn lại, binh lính canh gác trước cửa quân doanh rất lười biếng. Một tên dựa vào cổng quân doanh, mấy tên khác ngồi ngủ gật trên mặt đất. Khi thấy quân quan đi tới mới làm ra vẻ trang nghiêm đứng thẳng. Đỗ chưởng quỹ còn nhìn thấy vỏ đao của một tên lính bị rách, một nửa lưỡi đao thò ra ngoài.
Đỗ chưởng quỹ mỉm cười đi theo Hạ Lâu Vô Kỵ vào trong quân doanh. Trong doanh trướng cũng được coi là nghiêm chỉnh. Bây giờ là xế chiều, không thấy huấn luyện binh lính. Binh lính đi lại khắp nơi, thi thoảng còn có tên chửi tục, cả mấy người chạy qua trước mặt hai người. Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn Hạ Lâu Vô Kỵ, sắc mặt hắn âm trầm, hiển nhiên hắn có vẻ bất mãn. Mấy người đi tới một soái trướng thì đột nhiên nhìn thấy ba, bốn binh lính chạy ra sau trướng, hành động có vẻ kỳ dị.
Lúc này Hạ Lâu Vô Kỵ không còn nhẫn nhịn được nữa, hắn áy náy nói với Đỗ chưởng quỹ: “ Xin chưởng quỹ hãy chờ ta một chút. Ta đi một lát rồi sẽ quay lại”.
Nói xong Hạ Lâu Vô Kỵ đùng đùng nổi giận đi ra phía sau doanh trướng. Đỗ chưởng quỹ cũng chậm rãi đi theo sau. Từ xa Đỗ chưởng quỹ nhìn thấy một đám binh lính đang tụ tập một chỗ, ước chừng có năm, sáu mươi người, tiếng hò hét rất kích động.
“ Là đánh bạc” Đột nhiên Đỗ chưởng quỹ hiểu ra. Đánh bài là điều tối kỵ trong quân đội, rất dễ lan tràn, rất khó khống chế. Đương nhiên là không thể không có đánh bài trong quân nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là phải khống chế trong một phạm vi nhất định, khiến nó không ảnh hưởng tới sự tập trung của binh lính và tinh thần. Đỗ chưởng quỹ chắp tay sau lưng, vui vẻ đứng xem. Ông ta muốn xem ái tướng tâm phúc nhất của Trương Hoán xử lý sự việc này như thế nào.
Đỗ chưởng quỹ thấy Hạ Lâu Vô Kỵ đứng chờ một lát cho đám binh lính chú tâm vào trong cuộc, hắn mới quát một tiếng rồi xông tới vung tay, chân đấm đá. Đám binh lính hoảng sợ, ồ lên rồi bỏ chạy tán loạn. Hạ Lâu Vô Kỵ bắt được một tên lính, hắn mắng: “ Cửu Hàn, ngươi là một Giáo uý lại tham gia đánh bài, làm bại hoại quân ky. Đô đốc nhất định sẽ giết ngươi”.
Tên lính tên là Cửu Hàn đó vung tay, cố thoát khỏi cánh tay của Hạ Lâu Vô Kỵ, hắn cũng gầm lên: “ Các huynh đệ ăn không đủ no. Quan trên còn có nữ nhân để vui chơi. Tại sao ngươi lại bỏ qua? Ngươi cho rằng các huynh đệ là đồ ngu sao? Còn muốn nuôi dưỡng thợ thủ công chó má gì đó, nói là lấy lòng dân. Chúng ta đây thì sao? Không phải là người sao?”
Ánh mắt Hạ Lâu Vô Kỵ vô cùng lạnh lẽo, hắn vung tay đánh ngã tên Hiệu uý ăn nói xằng bậy đó, quát to: “ Trói hắn lại cho ta” Ngay lập tức năm, sáu binh lính xông tới ấn tên Hiệu ý xuống đất. Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn xuống đất. Ông ta thấy bên cạnh chân mình những tấm thẻ đánh bạc bay tán loạn. đều làm bằng những mảnh giấy nhỏ. Đỗ chưởng quỹ thản nhiên dẫm chúng dưới chân mình rồi thừa dịp không có ai chú ý, ông ta nhanh chóng nhặt chúng lên cất vào trong người.
Lúc này tên Hiệu uý đó đã bị binh lính kéo đi. Cơn giận của Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn chưa nguôi ngoai, hắn nói với mấy tên thân binh: “ Các ngươi lập tức tới các doanh dò xét. Nếu chúng còn tụ tập đánh bạc, hãy ghi nhớ cho ta sau này ta sẽ tính sổ với chúng”.
Mấy tên thân binh vâng lệnh tản đi. Hạ Lâu Vô Kỵ chậm rãi đi tới trước mặt Đỗ chưởng quỹ, hắn thở dài nói: “ Quân kỷ không nghiêm đã khiến Đỗ chưởng quỹ chê cười”.
Đỗ chưởng quỹ cũng chắp tay cười nói: “ Điều này cũng không thể trách được. Những binh lính này là người Trung Nguyên. Vào cuối năm bọn họ cũng rất nhớ nhà”.
Hạ Lâu Vô Kỵ thoáng cười gượng rồi hắn dẫn Đỗ chưởng quỹ đi nhanh tới soái trướng. Đỗ chưởng quỹ ở bên ngoài đợi một lát thì Hạ Lâu Vô Kỵ đi ra ngoài trướng nói nhỏ: “ Mấy ngày nay tâm trạng của Đô đốc không tốt, Đỗ chưởng quỹ nên nhẫn nhịn một chút”.
Đỗ chưởng quỹ mới đi tới trước cửa soái trướng thì bên trong vang lên một tiếng “ dạ” một viên tướng vội vã đi ra ngoài, suýt chút nữa hắn đâm sầm vào Đỗ chưởng quỹ. Viên tướng kinh ngạc liếc mắt nhìn rồi lại vội vàng cúi đầu đi ra.
Đỗ chưởng quỹ cười nhạt rồi đi vào trong soái trướng. Ông ta thấy một viên tướng trẻ, cao gầy đang đứng trước tấm bản đồ Hà Tây, xuất thần nhìn tấm bản đồ. Đỗ chưởng quỹ bước tới, ông ta quỳ hai gối nói: “ Thảo dân Đỗ Hoài Thuỷ xin tham kiếm Đô đốc đại nhân”.
“ Đứng lên đi” Trương Hoán quay người ngồi xuống, hắn khoát tay nói: “ Mời ngồi”.
Trương Hoán nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ khi ngồi xuống của Đỗ chưởng quỹ, hắn cười nói: “ Đỗ chưởng quỹ đưa tới hai trăm thạch gạo dù là không nhiều lắm nhưng cũng giúp cho ta trong lúc cấp bách. Bản đô đốc xin cám ơn”.
Đỗ chưởng quỹ vội vàng đứng lên, khom người nói: “ Đô đốc không cần đa lễ khiến tiểu nhân tổn thọ”.
Trương Hoán mỉm cười ra hiệu cho Đỗ Hoài Thuỷ ngồi xuống, hắn dùng giọng điệu ôn hoà để nói chuyện: “ Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không bao giờ chèn ép ngươi. Ngươi bán cho bên ngoài với giá gì thì ta cũng mua của ngươi giá đó”.
“ Đa tạ Đô đốc”.
Lúc này thân binh dâng lên hai chén trà. Trương Hoán nhẹ nhàng bưng chén trà uống một ngụm rồi hắn cười nói: “ Đỗ chưởng quỹ tới từ quận Kim Thành?”
“ Dạ!”.
“ Ta có chút kỳ quái. Quận Vũ Uy đã hoàn toàn phong toả việc vận chuyển vật tư tới huyện Thiên Bảo. Sao ngươi lại vận chuyển tới được?” Nói tới đây, ánh mắt Trương Hoán đột nhiên vô cùng sắc bén, chăm chú nhìn Đỗ Hoài Thuỷ không chớp mắt.
'Trong chuyện này thì có chút thủ đoạn” Đỗ Hoài Thuỷ vẫn giữ thái độ khiêm tốn mà không xu nịnh. Ông ta định không nói nhưng dưới con mắt nghi ngờ của Trương Hoán, Đỗ hoài Thuỷ do dự một lát rồi ông ta thì thào nói ra nguyên nhân: “ Giá bán gạo ở quận Kim Thành là một trăm văn một đấu, tới đây thì năm trăm văn một đấu. Thật ra không phải vì bọn tiểu nhân xấu xa, bóp chẹt. Thật sự là hai trăm văn phải nộp cho quân trấn thủ. Đây chính là quy củ từ xưa tới nay. Quan trên đương nhiên không hiểu lắm. Vấn đề là ngày trước thời Tân Vân Kinh thì là một trăm, bây giờ thành hai trăm văn”.
Trương Hoán chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, đột nhiên hắn đứng lại cười nhạt nói: “ Nghe thì rất có lý. Nhưng ngươi nói với thủ hạ của ta là trong vòng mười ngày ngươi có thể chở tới năm trăm thạch lương. Trong vòng một tháng có thể chở tới ba nghìn thạch lương. Tới mức này thì quy mô rất lớn. Chẳng lẽ Lộ Tự Cung cũng ăn chia trong chuyện này hả?”
“ Hả?”
Mồ hôi trán Đỗ chưởng quỹ túa ra ướt đầm. Ông ta chần chừ một lát rồi đành thở dài, đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Trương Hoán nói: “ Tiểu nhân nguyện nói thật. Xin tướng quân tha cho cái mạng này”.
“ Nói!”.
“ Đầu năm nay triều đình nghiêm cấm vận chuyển sắt, khí cụ cho Nhung Địch nhưng lại buông lỏng vận chuyển lương thực. Trên thực tế từ mấy năm trước chúng ta đã tiến hành trao đổi lương thực với Tây Vực. Ở vùng Đôn Hoàng, An Tây bên kia có kho lúa rất to. Nếu tướng quân muốn quân lương, tiểu nhân có thể điều từ An Tây tới mà không phải đi qua Lũng Hữu vì vậy nên tiểu nhân mới dám khoa trương” Đỗ chưởng quỹ nói xong, ông ta dập đầu liên tiếp.
Trương Hoán lạnh lùng nhìn Đỗ chưởng quỹ. Một lúc lâu sau hắn cười nhạt nói: “ Trương mỗ ta rất thích người can đảm mạo hiểm. Nếu như ngươi nói thật, ta có thể hợp tác với ngươi”.
Đỗ chưởng quỹ lau mồ hôi còn sót lại trên trán, ông ta nói vẻ sợ hãi: “ Tiểu nhân tuy có gan lớn như trời cũng không dám đối nghịch với quan phủ”.
“ Nói đúng lắm. Ta cũng nghĩ ngươi không dám lừa bản Đô đốc” Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Ta muốn có ba nghìn thạch lương nhưng trong vòng mười ngày phải có một nghìn thạch. Ngươi có thể làm được không?”
Đỗ chưởng quỹ có vẻ khó xử. Ông ta tính toán một lúc lâu rồi mới nói: “ Năm trăm thạch tiểu nhân điều từ Trương Dịch nhưng một ngàn thạch thì phải điều một ít từ Đôn Hoàng, ít nhất phải mất hai mươi ngày. Xin tướng quân cho một ít tiền đặt cọc”.
“ Ngươi muốn bao nhiêu tiền đặt cọc?”
Đỗ chưởng quy do dự một lát rồi ông ta giơ một ngón tay nói: “ Một ngàn quan tiền”.
Trương Hoán quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho tên thân binh. Tên thân binh nhanh chóng bưng ra một cái đĩa. Trên đĩa là tám đĩnh vàng óng ả. Trương Hoán cười nói: “ Đây là hai trăm lượng vàng do Thiếu phủ giám làm ra. Giá chợ đen là mười hai. Ta tính theo giá chuẩn cho ngươi là mười. Hai nghìn quan, tính cả giá của hai trăm thạch gạo bây giờ”.
Đỗ chưởng quỹ vui mừng. Ông ta cất vàng đi rồi ngay lập tức nói với Trương Hoán: “ Xin đô đốc yên tâm. Trong vòng mười ngày tiểu nhân sẽ điều năm trăm thạch từ Trương Dịch đến. Trong vòng hai mươi ngày sẽ có năm trăm thạch khác từ Đôn Hoàng tới. Hai nghìn thạch còn lại tiểu nhân cần thời gian xoay sở, cam đoan sẽ mang tới trong vòng bốn mươi ngày”.
Trương Hoán chỉ cười không nói. Chờ cho Đỗ chưởng quỹ đi xa, hắn mới cười nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Kế sách của ta thế nào?”
“ Tướng quân coi trọng từng chi tiết nhỏ nhặt, thuộc hạ rất kính nể. Thế nhưng khi dùng đấu nhỏ và giao tiền đặt cọc, thuộc hạ có cảm giác có sơ hở. Rất có thể hắn sẽ nghi ngờ tướng quân đang dùng kế”.
“ Nhưng mục đích của ta làm muốn hắn đoán ra ta đang dùng kế”.
Trương Hoán ngửa đầu cười phá lên. Hắn chắp tay đi lại trước trướng, nhìn mây đen cuồn cuộn kéo từ phương bắc tới, báo hiệu sắp. Trương Hoán cười nhạt nói: “ Người có thể hiểu kế dụ địch của ta nhất định không phải là phường đầu đường xó chợ. Binh bất yếm trá. Hãy xem mưu kế của ai cao hơn”.
Quận Vũ Uy. Nơi này chính là pháo đài cuối cùng của Đại Đường ở Hà Tây. Hàng năm triều đình đều phải cung cấp một món tiền lớn để tu sửa thành trì. Tường thành cao hơn mười trượng, toàn bộ xây bằng những tảng đá lớn. Tường thành cực kỳ trơn nhẵn. Hào hộ thành rộng bốn trượng, cao ba trượng. Đây là toà thành phòng thủ kiên cố, hùng vĩ. Quân Thổ Phiên nhiều lần tấn công nhưng không thể công phá.
Toàn bộ dân cư quận Vũ Uy ước chừng mười vạn người. Quân trấn thủ có một vạn, đóng ở hai quân doanh bên ngoài thành. Trong đó nam đại doanh có hơn bảy ngàn quân, là quân chủ lực của Hà Tây.
Tối hôm nay, sau một thời gian tích trữ, gió tuyết bắt đầu trút tất cả xuống Hà Tây. Gió thổi ầm ầm, bầu trời đem sẫm hoà cùng với biển tuyết, đất trời hoà hợp với nhau.
Bên trong soái trướng của Nam đại doanh lại cực kỳ ấm áp. Tiết độ phó sứ Hà Tây, Lộ Tự Cung cúi đầu chậm rãi đi lại như không hề biết gió tuyết gào rít bên ngoài. Lộ Tự cung ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, chòm râu dài nửa xích khiến hắn trông có phần nho nhã, thêm một chút phong thái của người đọc sách. Lộ Tự Cung vốn là Tiết độ phó sứ Sóc Phương. Tháng năm năm nay hắn dẫn quân cứu viện Hà Tây quay về thì trúng mai phục khiến hắn đại bại. Mặc dù khi đó là do Vi Ngạc dùng thủ đoạn tận diệt quân chủ lực của Tân Vân Kinh nhưng Vi Ngạc vẫn tức giận với hắn vì quân Sóc Phương đã tổn thất quá lớn sau đó Vi Ngạc chuyển hắn tới Hà Tây.
Không ngờ chưa tới nửa năm một toán khách không mời đã xông vào địa bàn của hắn. Trên án trong trướng có một tờ quân lệnh của Vi Ngạc, lệnh cho hắn trước mùa xuân phải đánh được Hội Quận, cắt đứt con đường xuôi nam của Đoàn Tú Thực. Thế nhưng điều khiến Lộ Tự Cung lo lắng chính là Trương Hoán ở huyện Thiên Bảo.
“ Ý của ngươi nói Trương Hoán gấp gáp mua lương là hắn đang dùng kế sao?” Lộ Tự Cung luôn tin tưởng rằng Trương Hoán không thể mang nhiều lương thực vào huyện Thiên Bảo.
Đứng bên cạnh Lộ Tự Cung là một nam tử mập mạp dáng vẻ thương nhân. Người này chính là Đỗ chưởng quỹ mới quay về từ huyện Thiên Bảo. Đương nhiên ông ta không phải là Đỗ chưởng quỹ mua bán lương thực gì hết, cũng không phải tên là Đỗ Hoài Thuỷ. Tên thật của ông ta chính là Đỗ Mai, đỗ tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu. Bây giờ Đỗ Mai đang là thủ tịch Mạc liêu của Lộ Tự Cung.
Đỗ Mai là người rất cẩn thận, hơn nữa còn là mưu sĩ có tầm nhìn chiến lược. Khi Trương Hoán ba lần vượt Hoàng Hà chiếm Hội Quận, muốn thu hút Lộ Tự Cung dẫn quân tham gia bao vây nhưng do Đỗ Mai cực lực khuyên nhủ nên Lộ Tự Cung mới án binh bất động khiến cho kế sách của Trương Hoán đã thất bại.
Lần này Đỗ Mai hoá trang thành thương nhân mua bán lương thực đi tới huyện Thiên Bảo điều tra tình hình một cách tỷ mỉ. Đỗ Mai tự tin đã nắm được thóp của Trương Hoán. Ông ta mỉm cười nói: “ Tướng quân, Trương Hoán này là một người rất lợi hại. Chỉ cần nhìn qua những chi tiết nhỏ nhặt mà hắn bố trí mới thấy hắn đã dụng tâm cực khổ thế nào. Ban đầu là một tên quân quan khí thế hung hăng tới cướp lương, bên cạnh đó thì thái độ vô cùng kinh dị của dân chúng. Rõ ràng ngày thường hắn không như vậy. Sau đó thuộc hạ lén hỏi một tên lính thì được biết người đó chính là nha tướng Lý Song Ngư của Trương Hoán. Một người có thể trở thành thủ lĩnh thân vệ của Trương Hoán đương nhiên không thể có tính cách đó. Đó chính là điều thứ nhất”.
Đỗ Mai thấy dáng nghe xuất thần của Lộ Tự Cung, ánh mắt thán phục. Đây cũng chính là điều mà Đỗ Mai muốn thấy nên ông ta thực sự thầm đắc ý trong lòng. Đỗ Mai ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “ Sau đó chính là quân doanh và quân kỷ. Trương Hoán bố trí rất chân thật. Cổng quân doanh bừa bộn. Binh lính trễ nải trong canh gác. Trong quân doanh thì lộn xộn. Cấp dưới vì thiếu lương thực mà nhục mạ quan trên. Tất cả những điều này không chê vào đâu được. Thế nhưng những điều này áp dụng cho quân Lũng Hữu thì nhất định thuộc hạ sẽ tin tưởng. Nhưng đây lại là Thiên kỵ doanh, vốn là quân tinh nhuệ nhất của Hà Đông, đánh bại quân Hồi Hột trở về. Có thể đánh giết vu hồi mấy ngàn dặm tiến vào Hà Tây. Phải là đội quân trung thành và dũng cảm thì mới làm thế được. Một đội quân như thế mà lại có quân kỷ như vậy sao?”
Nói tới đây tâm trạng Đỗ Mai khá kích động. Quả thực ông ta rất thích đối thủ Trương Hoán này. Không phải là vì Trương Hoán từng có chiến tích hơn người nào mà bởi vì sự cứng cỏi và cố chấp của Trương Hoán. Chỉ vì muốn thực hiện giấc mơ của mình mà dám từ chối đề nghị mượn sức của hai nhà Thôi, Bùi, từ bỏ kinh thành phồn hoa, tự nguyện tới một nơi hoang vu nhất để thành lập địa bàn của mình. Tính cố chấp này của Trương Hoán khiến Đỗ Mai nhìn ra khí chất vương giả trên con người Trương Hoán.
Lộ Tự Cung thấy thủ tịch Mạc Liêu của mình có phần không đúng, thậm chí lại còn hạ thấp quân Lũng Hữu khiến hắn rất bất mãn. Lộ Tự Cung nặng nề ho khan một tiếng rồi dài giọng nhắc nhở: “ Đỗ tiên sinh!”.
Đỗ Mai bừng tỉnh, ông ta cười áy náy nói: “ Xin lỗi, thuộc hạ có chút thất lễ”.
“ Mặc dù tiên sinh nói có lý nhưng tất cả chỉ đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan. Nếu như Trương Hoán thực sự vì thiếu lương mà lòng quân như vậy thì sao?” Đỗ Mai nói rất có lý nhưng lại không có chứng cứ cụ thể. Hơn nữa Lộ Tự Cung hiểu rõ rằng một khi binh lính thiếu lương thì tinh thần dù cao tới đâu nhất định cũng sẽ suy giảm mạnh mẽ. Lộ Tự Cung cười nhạt nói: “ Một khi tiên sinh đánh giá Trương Hoán lợi hại như vậy, tiên sinh có chứng cớ gì không? Không nói tới việc đấu nhỏ thay cho đấu to là việc bình thường từ xưa tới nay, còn về phần dùng vàng mua lương, bản soái cũng sẽ làm như vậy. Đây không phải là sơ hở. Ta chỉ hy vọng tiên sinh đưa ra chứng cớ”.
Đỗ Mai nghe giọng nói bất mãn của Lộ tự Cung thì cười nhạt nói: “ Đương nhiên là có chứng cớ, mà có tới hai chứng cớ. Trước tiên, khi thuộc hạ tới thành Thiên Bảo thì phát hiện trong thành gần như không có nam tử, chỉ là nữ nhân và con trẻ. Thuộc hạ có hỏi mấy người thì được biết trượng phu của họ đều tới quân doanh làm việc, đốn củi, san tuyết. hàng ngày đều có cơm ăn lại còn được trả tiền. Thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái: quân doanh đã dựng xong, lương thực lại thiếu thốn vậy đi đốn củi, san tuyết làm gì? Thuộc hạ liền phái một thủ hạ đi điều tra tình hình. Sau đó tên thủ hạ đó nói cho thuộc hạ biết là hắn phát hiện ra những dân bản xứ này đang thao diễn quân sự. Tướng quân, ngài hiểu chưa? Thao diễn quân sự chính là tăng cường quân bị. Nếu như hắn thiếu lương, hắn có thể làm như vậy không?
Trương Hoán chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, đột nhiên hắn đứng lại cười nhạt nói: “ Nghe thì rất có lý. Nhưng ngươi nói với thủ hạ của ta là trong vòng mười ngày ngươi có thể chở tới năm trăm thạch lương. Trong vòng một tháng có thể chở tới ba nghìn thạch lương. Tới mức này thì quy mô rất lớn. Chẳng lẽ Lộ Tự Cung cũng ăn chia trong chuyện này hả?”
“ Hả?”
Mồ hôi trán Đỗ chưởng quỹ túa ra ướt đầm. Ông ta chần chừ một lát rồi đành thở dài, đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Trương Hoán nói: “ Tiểu nhân nguyện nói thật. Xin tướng quân tha cho cái mạng này”.
“ Nói!”.
“ Đầu năm nay triều đình nghiêm cấm vận chuyển sắt, khí cụ cho Nhung Địch nhưng lại buông lỏng vận chuyển lương thực. Trên thực tế từ mấy năm trước chúng ta đã tiến hành trao đổi lương thực với Tây Vực. Ở vùng Đôn Hoàng, An Tây bên kia có kho lúa rất to. Nếu tướng quân muốn quân lương, tiểu nhân có thể điều từ An Tây tới mà không phải đi qua Lũng Hữu vì vậy nên tiểu nhân mới dám khoa trương” Đỗ chưởng quỹ nói xong, ông ta dập đầu liên tiếp.
Trương Hoán lạnh lùng nhìn Đỗ chưởng quỹ. Một lúc lâu sau hắn cười nhạt nói: “ Trương mỗ ta rất thích người can đảm mạo hiểm. Nếu như ngươi nói thật, ta có thể hợp tác với ngươi”.
Đỗ chưởng quỹ lau mồ hôi còn sót lại trên trán, ông ta nói vẻ sợ hãi: “ Tiểu nhân tuy có gan lớn như trời cũng không dám đối nghịch với quan phủ”.
“ Nói đúng lắm. Ta cũng nghĩ ngươi không dám lừa bản Đô đốc” Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Ta muốn có ba nghìn thạch lương nhưng trong vòng mười ngày phải có một nghìn thạch. Ngươi có thể làm được không?”
Đỗ chưởng quỹ có vẻ khó xử. Ông ta tính toán một lúc lâu rồi mới nói: “ Năm trăm thạch tiểu nhân điều từ Trương Dịch nhưng một ngàn thạch thì phải điều một ít từ Đôn Hoàng, ít nhất phải mất hai mươi ngày. Xin tướng quân cho một ít tiền đặt cọc”.
“ Ngươi muốn bao nhiêu tiền đặt cọc?”
Đỗ chưởng quy do dự một lát rồi ông ta giơ một ngón tay nói: “ Một ngàn quan tiền”.
Trương Hoán quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho tên thân binh. Tên thân binh nhanh chóng bưng ra một cái đĩa. Trên đĩa là tám đĩnh vàng óng ả. Trương Hoán cười nói: “ Đây là hai trăm lượng vàng do Thiếu phủ giám làm ra. Giá chợ đen là mười hai. Ta tính theo giá chuẩn cho ngươi là mười. Hai nghìn quan, tính cả giá của hai trăm thạch gạo bây giờ”.
Đỗ chưởng quỹ vui mừng. Ông ta cất vàng đi rồi ngay lập tức nói với Trương Hoán: “ Xin đô đốc yên tâm. Trong vòng mười ngày tiểu nhân sẽ điều năm trăm thạch từ Trương Dịch đến. Trong vòng hai mươi ngày sẽ có năm trăm thạch khác từ Đôn Hoàng tới. Hai nghìn thạch còn lại tiểu nhân cần thời gian xoay sở, cam đoan sẽ mang tới trong vòng bốn mươi ngày”.
Trương Hoán chỉ cười không nói. Chờ cho Đỗ chưởng quỹ đi xa, hắn mới cười nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Kế sách của ta thế nào?”
“ Tướng quân coi trọng từng chi tiết nhỏ nhặt, thuộc hạ rất kính nể. Thế nhưng khi dùng đấu nhỏ và giao tiền đặt cọc, thuộc hạ có cảm giác có sơ hở. Rất có thể hắn sẽ nghi ngờ tướng quân đang dùng kế”.
“ Nhưng mục đích của ta làm muốn hắn đoán ra ta đang dùng kế”.
Trương Hoán ngửa đầu cười phá lên. Hắn chắp tay đi lại trước trướng, nhìn mây đen cuồn cuộn kéo từ phương bắc tới, báo hiệu sắp. Trương Hoán cười nhạt nói: “ Người có thể hiểu kế dụ địch của ta nhất định không phải là phường đầu đường xó chợ. Binh bất yếm trá. Hãy xem mưu kế của ai cao hơn”.
Quận Vũ Uy. Nơi này chính là pháo đài cuối cùng của Đại Đường ở Hà Tây. Hàng năm triều đình đều phải cung cấp một món tiền lớn để tu sửa thành trì. Tường thành cao hơn mười trượng, toàn bộ xây bằng những tảng đá lớn. Tường thành cực kỳ trơn nhẵn. Hào hộ thành rộng bốn trượng, cao ba trượng. Đây là toà thành phòng thủ kiên cố, hùng vĩ. Quân Thổ Phiên nhiều lần tấn công nhưng không thể công phá.
Toàn bộ dân cư quận Vũ Uy ước chừng mười vạn người. Quân trấn thủ có một vạn, đóng ở hai quân doanh bên ngoài thành. Trong đó nam đại doanh có hơn bảy ngàn quân, là quân chủ lực của Hà Tây.
Tối hôm nay, sau một thời gian tích trữ, gió tuyết bắt đầu trút tất cả xuống Hà Tây. Gió thổi ầm ầm, bầu trời đem sẫm hoà cùng với biển tuyết, đất trời hoà hợp với nhau.
Bên trong soái trướng của Nam đại doanh lại cực kỳ ấm áp. Tiết độ phó sứ Hà Tây, Lộ Tự Cung cúi đầu chậm rãi đi lại như không hề biết gió tuyết gào rít bên ngoài. Lộ Tự cung ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, chòm râu dài nửa xích khiến hắn trông có phần nho nhã, thêm một chút phong thái của người đọc sách. Lộ Tự Cung vốn là Tiết độ phó sứ Sóc Phương. Tháng năm năm nay hắn dẫn quân cứu viện Hà Tây quay về thì trúng mai phục khiến hắn đại bại. Mặc dù khi đó là do Vi Ngạc dùng thủ đoạn tận diệt quân chủ lực của Tân Vân Kinh nhưng Vi Ngạc vẫn tức giận với hắn vì quân Sóc Phương đã tổn thất quá lớn sau đó Vi Ngạc chuyển hắn tới Hà Tây.
Không ngờ chưa tới nửa năm một toán khách không mời đã xông vào địa bàn của hắn. Trên án trong trướng có một tờ quân lệnh của Vi Ngạc, lệnh cho hắn trước mùa xuân phải đánh được Hội Quận, cắt đứt con đường xuôi nam của Đoàn Tú Thực. Thế nhưng điều khiến Lộ Tự Cung lo lắng chính là Trương Hoán ở huyện Thiên Bảo.
“ Ý của ngươi nói Trương Hoán gấp gáp mua lương là hắn đang dùng kế sao?” Lộ Tự Cung luôn tin tưởng rằng Trương Hoán không thể mang nhiều lương thực vào huyện Thiên Bảo.
Đứng bên cạnh Lộ Tự Cung là một nam tử mập mạp dáng vẻ thương nhân. Người này chính là Đỗ chưởng quỹ mới quay về từ huyện Thiên Bảo. Đương nhiên ông ta không phải là Đỗ chưởng quỹ mua bán lương thực gì hết, cũng không phải tên là Đỗ Hoài Thuỷ. Tên thật của ông ta chính là Đỗ Mai, đỗ tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu. Bây giờ Đỗ Mai đang là thủ tịch Mạc liêu của Lộ Tự Cung.
Đỗ Mai là người rất cẩn thận, hơn nữa còn là mưu sĩ có tầm nhìn chiến lược. Khi Trương Hoán ba lần vượt Hoàng Hà chiếm Hội Quận, muốn thu hút Lộ Tự Cung dẫn quân tham gia bao vây nhưng do Đỗ Mai cực lực khuyên nhủ nên Lộ Tự Cung mới án binh bất động khiến cho kế sách của Trương Hoán đã thất bại.
Lần này Đỗ Mai hoá trang thành thương nhân mua bán lương thực đi tới huyện Thiên Bảo điều tra tình hình một cách tỷ mỉ. Đỗ Mai tự tin đã nắm được thóp của Trương Hoán. Ông ta mỉm cười nói: “ Tướng quân, Trương Hoán này là một người rất lợi hại. Chỉ cần nhìn qua những chi tiết nhỏ nhặt mà hắn bố trí mới thấy hắn đã dụng tâm cực khổ thế nào. Ban đầu là một tên quân quan khí thế hung hăng tới cướp lương, bên cạnh đó thì thái độ vô cùng kinh dị của dân chúng. Rõ ràng ngày thường hắn không như vậy. Sau đó thuộc hạ lén hỏi một tên lính thì được biết người đó chính là nha tướng Lý Song Ngư của Trương Hoán. Một người có thể trở thành thủ lĩnh thân vệ của Trương Hoán đương nhiên không thể có tính cách đó. Đó chính là điều thứ nhất”.
Đỗ Mai thấy dáng nghe xuất thần của Lộ Tự Cung, ánh mắt thán phục. Đây cũng chính là điều mà Đỗ Mai muốn thấy nên ông ta thực sự thầm đắc ý trong lòng. Đỗ Mai ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “ Sau đó chính là quân doanh và quân kỷ. Trương Hoán bố trí rất chân thật. Cổng quân doanh bừa bộn. Binh lính trễ nải trong canh gác. Trong quân doanh thì lộn xộn. Cấp dưới vì thiếu lương thực mà nhục mạ quan trên. Tất cả những điều này không chê vào đâu được. Thế nhưng những điều này áp dụng cho quân Lũng Hữu thì nhất định thuộc hạ sẽ tin tưởng. Nhưng đây lại là Thiên kỵ doanh, vốn là quân tinh nhuệ nhất của Hà Đông, đánh bại quân Hồi Hột trở về. Có thể đánh giết vu hồi mấy ngàn dặm tiến vào Hà Tây. Phải là đội quân trung thành và dũng cảm thì mới làm thế được. Một đội quân như thế mà lại có quân kỷ như vậy sao?”
Nói tới đây tâm trạng Đỗ Mai khá kích động. Quả thực ông ta rất thích đối thủ Trương Hoán này. Không phải là vì Trương Hoán từng có chiến tích hơn người nào mà bởi vì sự cứng cỏi và cố chấp của Trương Hoán. Chỉ vì muốn thực hiện giấc mơ của mình mà dám từ chối đề nghị mượn sức của hai nhà Thôi, Bùi, từ bỏ kinh thành phồn hoa, tự nguyện tới một nơi hoang vu nhất để thành lập địa bàn của mình. Tính cố chấp này của Trương Hoán khiến Đỗ Mai nhìn ra khí chất vương giả trên con người Trương Hoán.
Lộ Tự Cung thấy thủ tịch Mạc Liêu của mình có phần không đúng, thậm chí lại còn hạ thấp quân Lũng Hữu khiến hắn rất bất mãn. Lộ Tự Cung nặng nề ho khan một tiếng rồi dài giọng nhắc nhở: “ Đỗ tiên sinh!”.
Đỗ Mai bừng tỉnh, ông ta cười áy náy nói: “ Xin lỗi, thuộc hạ có chút thất lễ”.
“ Mặc dù tiên sinh nói có lý nhưng tất cả chỉ đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan. Nếu như Trương Hoán thực sự vì thiếu lương mà lòng quân như vậy thì sao?” Đỗ Mai nói rất có lý nhưng lại không có chứng cứ cụ thể. Hơn nữa Lộ Tự Cung hiểu rõ rằng một khi binh lính thiếu lương thì tinh thần dù cao tới đâu nhất định cũng sẽ suy giảm mạnh mẽ. Lộ Tự Cung cười nhạt nói: “ Một khi tiên sinh đánh giá Trương Hoán lợi hại như vậy, tiên sinh có chứng cớ gì không? Không nói tới việc đấu nhỏ thay cho đấu to là việc bình thường từ xưa tới nay, còn về phần dùng vàng mua lương, bản soái cũng sẽ làm như vậy. Đây không phải là sơ hở. Ta chỉ hy vọng tiên sinh đưa ra chứng cớ”.
Đỗ Mai nghe giọng nói bất mãn của Lộ tự Cung thì cười nhạt nói: “ Đương nhiên là có chứng cớ, mà có tới hai chứng cớ. Trước tiên, khi thuộc hạ tới thành Thiên Bảo thì phát hiện trong thành gần như không có nam tử, chỉ là nữ nhân và con trẻ. Thuộc hạ có hỏi mấy người thì được biết trượng phu của họ đều tới quân doanh làm việc, đốn củi, san tuyết. hàng ngày đều có cơm ăn lại còn được trả tiền. Thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái: quân doanh đã dựng xong, lương thực lại thiếu thốn vậy đi đốn củi, san tuyết làm gì? Thuộc hạ liền phái một thủ hạ đi điều tra tình hình. Sau đó tên thủ hạ đó nói cho thuộc hạ biết là hắn phát hiện ra những dân bản xứ này đang thao diễn quân sự. Tướng quân, ngài hiểu chưa? Thao diễn quân sự chính là tăng cường quân bị. Nếu như hắn thiếu lương, hắn có thể làm như vậy không?
“ Thúi lắm!” Lý Song Ngư túm cổ áo chưởng quỹ, nghiêm mặt nói: “ Ngươi muốn lừa bịp lão tử hả? Giá lương ở quận Kim Thành là một trăm văn một đấu, tới đây ngươi đã tăng lên năm trăm văn sao?”
Đỗ chưởng quỹ vẫn không sợ hãi. Ông ta vẫn còn xoà như trước nói: “ Chúng ta từ xa ngàn dặm tới đây, đương nhiên phải bán giá cao hơn. Nếu như quân gia cho giá cao, chúng ta có thể thương lượng”.
Lý Song Ngư vui mừng, hắn vội hỏi: “ Vậy các ngươi có bao nhiêu lương thực?”
Sắc mặt Đỗ chưởng quỹ vẫn thản nhiên, ông ta bình tĩnh mỉm cười nói: “ Ta là thương nhân, chú ý hoà khí, phát tài. Quân gia ngài giữ chặt ta như này, sao ta có thể nói chuyện làm ăn với ngài?”
“ Ừ ừ”.
Lý Song Ngư chần chừ một lát, hắn cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt nói nhỏ: “ Chưởng quỹ, xin hỏi ngài có thể mang tới bao nhiêu lương thực?”
Đỗ chưởng quỹ chậm rãi giơ bàn tay ra nói: “ Trong vòng mười ngày ta có thể mang tới năm trăm thạch. Nếu ngài trả giá cao, trong vòng một tháng, ba nghìn thạch thì không có vấn đề gì”.
“ Ba nghìn thạch” Giọng nói vui mừng lẫn sợ hãi của Lý Song Ngư vang lên: “ Vậy ngài muốn giá bao nhiêu?”
Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn Lý Song Ngư rồi ông ta cười ngạo mạn nói: “ Vị … quân gia này, ta nói giá, ngài có đủ tư cách quyết định không?”
“ Ngươi dám làm nhục lão tử hả?”
Bất chợt Lý Song Ngư nổi giận, hắn vung quyền muốn đánh chưởng quỹ nhưng đám binh lính bên cạnh đã ngăn hắn lại. Đỗ chưởng quỹ chắp tay sau lưng, cười nhìn Lý Song Ngư, dáng vẻ không có gì sợ hãi.
Lý Song Ngư tức giận trừng mắt nhìn chưỏng quỹ rồi hắn quay sang nói nhỏ mấy câu với một tên lính. Tên lính trả lời rồi vội vã chạy đi. Lý Song Ngư vừa đứng chờ trong lo lắng, hắn vừa sục tay vào trong gạo, bốc lên một nắm nhìn nói: “ Đây chính là gạo trắng” Nói xong hắn không nhịn được bỏ một nắm vào trong mồm nhai, hắn vừa nhai vừa lúng búng nói: “ Lão tử ăn cơm lúa mạch đen chán lắm rồi”.
Tất cả những biểu hiện đó không lọt qua mắt Đỗ chưởng quỹ ở bên cạnh. Ông ta chỉ cười không nói gì. Ở đầu đường nhanh chóng xuất hiện một nhóm binh lính. Người đi đầu là một tướng quân trẻ tuổi. Lý Song Ngư nhìn thấy người này lập tức chào theo quân lệnh. Viên tướng khoát tay rồi đi nhanh tới trước mặt Đỗ chưởng quỹ, hắn cúi người thi lễ nói: “ Tại hạ là Ưng dương lang tướng Hạ Lâu Vô Kỵ, xin hỏi các hạ là chưởng quỹ bán gạo?”
Đỗ chưởng quỹ nói: “ Chính là tại hạ”.
Hạ Lâu Vô Kỵ chìa tay mời, cung kính nói: “ Đô đốc của ta xin mời Đỗ chưởng quỹ tới quân doanh một chuyến”.
Huyện thành Thiên Bảo nhỏ hẹp, Đỗ chưởng quỹ đi theo Hạ Lâu Vô Kỵ một lúc thì đã ra bên ngoài thành. Đỗ chưởng quỹ vừa đi vừa nói chuyện, giảng giải về những điều tai nghe mắt thấy nhưng ánh mắt của ông ta rất tập trung. Tất cả các chi tiết dù nhỏ nhất đều không thoát khỏi ánh mắt ông ta. Đường hào đã bị tuyết lấp đầy, đông kết thành băng, mất tác dụng phòng ngự. Trước cửa quân doanh rất bẩn, gỗ vụn chất đống lung tung, ảnh hưởng tới việc ra vào nhưng đám binh lính lại nhắm mắt làm ngơ. Từ xa nhìn lại, binh lính canh gác trước cửa quân doanh rất lười biếng. Một tên dựa vào cổng quân doanh, mấy tên khác ngồi ngủ gật trên mặt đất. Khi thấy quân quan đi tới mới làm ra vẻ trang nghiêm đứng thẳng. Đỗ chưởng quỹ còn nhìn thấy vỏ đao của một tên lính bị rách, một nửa lưỡi đao thò ra ngoài.
Đỗ chưởng quỹ mỉm cười đi theo Hạ Lâu Vô Kỵ vào trong quân doanh. Trong doanh trướng cũng được coi là nghiêm chỉnh. Bây giờ là xế chiều, không thấy huấn luyện binh lính. Binh lính đi lại khắp nơi, thi thoảng còn có tên chửi tục, cả mấy người chạy qua trước mặt hai người. Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn Hạ Lâu Vô Kỵ, sắc mặt hắn âm trầm, hiển nhiên hắn có vẻ bất mãn. Mấy người đi tới một soái trướng thì đột nhiên nhìn thấy ba, bốn binh lính chạy ra sau trướng, hành động có vẻ kỳ dị.
Lúc này Hạ Lâu Vô Kỵ không còn nhẫn nhịn được nữa, hắn áy náy nói với Đỗ chưởng quỹ: “ Xin chưởng quỹ hãy chờ ta một chút. Ta đi một lát rồi sẽ quay lại”.
Nói xong Hạ Lâu Vô Kỵ đùng đùng nổi giận đi ra phía sau doanh trướng. Đỗ chưởng quỹ cũng chậm rãi đi theo sau. Từ xa Đỗ chưởng quỹ nhìn thấy một đám binh lính đang tụ tập một chỗ, ước chừng có năm, sáu mươi người, tiếng hò hét rất kích động.
“ Là đánh bạc” Đột nhiên Đỗ chưởng quỹ hiểu ra. Đánh bài là điều tối kỵ trong quân đội, rất dễ lan tràn, rất khó khống chế. Đương nhiên là không thể không có đánh bài trong quân nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là phải khống chế trong một phạm vi nhất định, khiến nó không ảnh hưởng tới sự tập trung của binh lính và tinh thần. Đỗ chưởng quỹ chắp tay sau lưng, vui vẻ đứng xem. Ông ta muốn xem ái tướng tâm phúc nhất của Trương Hoán xử lý sự việc này như thế nào.
Đỗ chưởng quỹ thấy Hạ Lâu Vô Kỵ đứng chờ một lát cho đám binh lính chú tâm vào trong cuộc, hắn mới quát một tiếng rồi xông tới vung tay, chân đấm đá. Đám binh lính hoảng sợ, ồ lên rồi bỏ chạy tán loạn. Hạ Lâu Vô Kỵ bắt được một tên lính, hắn mắng: “ Cửu Hàn, ngươi là một Giáo uý lại tham gia đánh bài, làm bại hoại quân ky. Đô đốc nhất định sẽ giết ngươi”.
Tên lính tên là Cửu Hàn đó vung tay, cố thoát khỏi cánh tay của Hạ Lâu Vô Kỵ, hắn cũng gầm lên: “ Các huynh đệ ăn không đủ no. Quan trên còn có nữ nhân để vui chơi. Tại sao ngươi lại bỏ qua? Ngươi cho rằng các huynh đệ là đồ ngu sao? Còn muốn nuôi dưỡng thợ thủ công chó má gì đó, nói là lấy lòng dân. Chúng ta đây thì sao? Không phải là người sao?”
Ánh mắt Hạ Lâu Vô Kỵ vô cùng lạnh lẽo, hắn vung tay đánh ngã tên Hiệu uý ăn nói xằng bậy đó, quát to: “ Trói hắn lại cho ta” Ngay lập tức năm, sáu binh lính xông tới ấn tên Hiệu ý xuống đất. Đỗ chưởng quỹ liếc mắt nhìn xuống đất. Ông ta thấy bên cạnh chân mình những tấm thẻ đánh bạc bay tán loạn. đều làm bằng những mảnh giấy nhỏ. Đỗ chưởng quỹ thản nhiên dẫm chúng dưới chân mình rồi thừa dịp không có ai chú ý, ông ta nhanh chóng nhặt chúng lên cất vào trong người.
Lúc này tên Hiệu uý đó đã bị binh lính kéo đi. Cơn giận của Hạ Lâu Vô Kỵ vẫn chưa nguôi ngoai, hắn nói với mấy tên thân binh: “ Các ngươi lập tức tới các doanh dò xét. Nếu chúng còn tụ tập đánh bạc, hãy ghi nhớ cho ta sau này ta sẽ tính sổ với chúng”.
Mấy tên thân binh vâng lệnh tản đi. Hạ Lâu Vô Kỵ chậm rãi đi tới trước mặt Đỗ chưởng quỹ, hắn thở dài nói: “ Quân kỷ không nghiêm đã khiến Đỗ chưởng quỹ chê cười”.
Đỗ chưởng quỹ cũng chắp tay cười nói: “ Điều này cũng không thể trách được. Những binh lính này là người Trung Nguyên. Vào cuối năm bọn họ cũng rất nhớ nhà”.
Hạ Lâu Vô Kỵ thoáng cười gượng rồi hắn dẫn Đỗ chưởng quỹ đi nhanh tới soái trướng. Đỗ chưởng quỹ ở bên ngoài đợi một lát thì Hạ Lâu Vô Kỵ đi ra ngoài trướng nói nhỏ: “ Mấy ngày nay tâm trạng của Đô đốc không tốt, Đỗ chưởng quỹ nên nhẫn nhịn một chút”.
Đỗ chưởng quỹ mới đi tới trước cửa soái trướng thì bên trong vang lên một tiếng “ dạ” một viên tướng vội vã đi ra ngoài, suýt chút nữa hắn đâm sầm vào Đỗ chưởng quỹ. Viên tướng kinh ngạc liếc mắt nhìn rồi lại vội vàng cúi đầu đi ra.
Đỗ chưởng quỹ cười nhạt rồi đi vào trong soái trướng. Ông ta thấy một viên tướng trẻ, cao gầy đang đứng trước tấm bản đồ Hà Tây, xuất thần nhìn tấm bản đồ. Đỗ chưởng quỹ bước tới, ông ta quỳ hai gối nói: “ Thảo dân Đỗ Hoài Thuỷ xin tham kiếm Đô đốc đại nhân”.
“ Đứng lên đi” Trương Hoán quay người ngồi xuống, hắn khoát tay nói: “ Mời ngồi”.
Trương Hoán nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ khi ngồi xuống của Đỗ chưởng quỹ, hắn cười nói: “ Đỗ chưởng quỹ đưa tới hai trăm thạch gạo dù là không nhiều lắm nhưng cũng giúp cho ta trong lúc cấp bách. Bản đô đốc xin cám ơn”.
Đỗ chưởng quỹ vội vàng đứng lên, khom người nói: “ Đô đốc không cần đa lễ khiến tiểu nhân tổn thọ”.
Trương Hoán mỉm cười ra hiệu cho Đỗ Hoài Thuỷ ngồi xuống, hắn dùng giọng điệu ôn hoà để nói chuyện: “ Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không bao giờ chèn ép ngươi. Ngươi bán cho bên ngoài với giá gì thì ta cũng mua của ngươi giá đó”.
“ Đa tạ Đô đốc”.
Lúc này thân binh dâng lên hai chén trà. Trương Hoán nhẹ nhàng bưng chén trà uống một ngụm rồi hắn cười nói: “ Đỗ chưởng quỹ tới từ quận Kim Thành?”
“ Dạ!”.
“ Ta có chút kỳ quái. Quận Vũ Uy đã hoàn toàn phong toả việc vận chuyển vật tư tới huyện Thiên Bảo. Sao ngươi lại vận chuyển tới được?” Nói tới đây, ánh mắt Trương Hoán đột nhiên vô cùng sắc bén, chăm chú nhìn Đỗ Hoài Thuỷ không chớp mắt.
'Trong chuyện này thì có chút thủ đoạn” Đỗ Hoài Thuỷ vẫn giữ thái độ khiêm tốn mà không xu nịnh. Ông ta định không nói nhưng dưới con mắt nghi ngờ của Trương Hoán, Đỗ hoài Thuỷ do dự một lát rồi ông ta thì thào nói ra nguyên nhân: “ Giá bán gạo ở quận Kim Thành là một trăm văn một đấu, tới đây thì năm trăm văn một đấu. Thật ra không phải vì bọn tiểu nhân xấu xa, bóp chẹt. Thật sự là hai trăm văn phải nộp cho quân trấn thủ. Đây chính là quy củ từ xưa tới nay. Quan trên đương nhiên không hiểu lắm. Vấn đề là ngày trước thời Tân Vân Kinh thì là một trăm, bây giờ thành hai trăm văn”.
Trương Hoán chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, đột nhiên hắn đứng lại cười nhạt nói: “ Nghe thì rất có lý. Nhưng ngươi nói với thủ hạ của ta là trong vòng mười ngày ngươi có thể chở tới năm trăm thạch lương. Trong vòng một tháng có thể chở tới ba nghìn thạch lương. Tới mức này thì quy mô rất lớn. Chẳng lẽ Lộ Tự Cung cũng ăn chia trong chuyện này hả?”
“ Hả?”
Mồ hôi trán Đỗ chưởng quỹ túa ra ướt đầm. Ông ta chần chừ một lát rồi đành thở dài, đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Trương Hoán nói: “ Tiểu nhân nguyện nói thật. Xin tướng quân tha cho cái mạng này”.
“ Nói!”.
“ Đầu năm nay triều đình nghiêm cấm vận chuyển sắt, khí cụ cho Nhung Địch nhưng lại buông lỏng vận chuyển lương thực. Trên thực tế từ mấy năm trước chúng ta đã tiến hành trao đổi lương thực với Tây Vực. Ở vùng Đôn Hoàng, An Tây bên kia có kho lúa rất to. Nếu tướng quân muốn quân lương, tiểu nhân có thể điều từ An Tây tới mà không phải đi qua Lũng Hữu vì vậy nên tiểu nhân mới dám khoa trương” Đỗ chưởng quỹ nói xong, ông ta dập đầu liên tiếp.
Trương Hoán lạnh lùng nhìn Đỗ chưởng quỹ. Một lúc lâu sau hắn cười nhạt nói: “ Trương mỗ ta rất thích người can đảm mạo hiểm. Nếu như ngươi nói thật, ta có thể hợp tác với ngươi”.
Đỗ chưởng quỹ lau mồ hôi còn sót lại trên trán, ông ta nói vẻ sợ hãi: “ Tiểu nhân tuy có gan lớn như trời cũng không dám đối nghịch với quan phủ”.
“ Nói đúng lắm. Ta cũng nghĩ ngươi không dám lừa bản Đô đốc” Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Ta muốn có ba nghìn thạch lương nhưng trong vòng mười ngày phải có một nghìn thạch. Ngươi có thể làm được không?”
Đỗ chưởng quỹ có vẻ khó xử. Ông ta tính toán một lúc lâu rồi mới nói: “ Năm trăm thạch tiểu nhân điều từ Trương Dịch nhưng một ngàn thạch thì phải điều một ít từ Đôn Hoàng, ít nhất phải mất hai mươi ngày. Xin tướng quân cho một ít tiền đặt cọc”.
“ Ngươi muốn bao nhiêu tiền đặt cọc?”
Đỗ chưởng quy do dự một lát rồi ông ta giơ một ngón tay nói: “ Một ngàn quan tiền”.
Trương Hoán quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho tên thân binh. Tên thân binh nhanh chóng bưng ra một cái đĩa. Trên đĩa là tám đĩnh vàng óng ả. Trương Hoán cười nói: “ Đây là hai trăm lượng vàng do Thiếu phủ giám làm ra. Giá chợ đen là mười hai. Ta tính theo giá chuẩn cho ngươi là mười. Hai nghìn quan, tính cả giá của hai trăm thạch gạo bây giờ”.
Đỗ chưởng quỹ vui mừng. Ông ta cất vàng đi rồi ngay lập tức nói với Trương Hoán: “ Xin đô đốc yên tâm. Trong vòng mười ngày tiểu nhân sẽ điều năm trăm thạch từ Trương Dịch đến. Trong vòng hai mươi ngày sẽ có năm trăm thạch khác từ Đôn Hoàng tới. Hai nghìn thạch còn lại tiểu nhân cần thời gian xoay sở, cam đoan sẽ mang tới trong vòng bốn mươi ngày”.
Trương Hoán chỉ cười không nói. Chờ cho Đỗ chưởng quỹ đi xa, hắn mới cười nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Kế sách của ta thế nào?”
“ Tướng quân coi trọng từng chi tiết nhỏ nhặt, thuộc hạ rất kính nể. Thế nhưng khi dùng đấu nhỏ và giao tiền đặt cọc, thuộc hạ có cảm giác có sơ hở. Rất có thể hắn sẽ nghi ngờ tướng quân đang dùng kế”.
“ Nhưng mục đích của ta làm muốn hắn đoán ra ta đang dùng kế”.
Trương Hoán ngửa đầu cười phá lên. Hắn chắp tay đi lại trước trướng, nhìn mây đen cuồn cuộn kéo từ phương bắc tới, báo hiệu sắp. Trương Hoán cười nhạt nói: “ Người có thể hiểu kế dụ địch của ta nhất định không phải là phường đầu đường xó chợ. Binh bất yếm trá. Hãy xem mưu kế của ai cao hơn”.
Quận Vũ Uy. Nơi này chính là pháo đài cuối cùng của Đại Đường ở Hà Tây. Hàng năm triều đình đều phải cung cấp một món tiền lớn để tu sửa thành trì. Tường thành cao hơn mười trượng, toàn bộ xây bằng những tảng đá lớn. Tường thành cực kỳ trơn nhẵn. Hào hộ thành rộng bốn trượng, cao ba trượng. Đây là toà thành phòng thủ kiên cố, hùng vĩ. Quân Thổ Phiên nhiều lần tấn công nhưng không thể công phá.
Toàn bộ dân cư quận Vũ Uy ước chừng mười vạn người. Quân trấn thủ có một vạn, đóng ở hai quân doanh bên ngoài thành. Trong đó nam đại doanh có hơn bảy ngàn quân, là quân chủ lực của Hà Tây.
Tối hôm nay, sau một thời gian tích trữ, gió tuyết bắt đầu trút tất cả xuống Hà Tây. Gió thổi ầm ầm, bầu trời đem sẫm hoà cùng với biển tuyết, đất trời hoà hợp với nhau.
Bên trong soái trướng của Nam đại doanh lại cực kỳ ấm áp. Tiết độ phó sứ Hà Tây, Lộ Tự Cung cúi đầu chậm rãi đi lại như không hề biết gió tuyết gào rít bên ngoài. Lộ Tự cung ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, chòm râu dài nửa xích khiến hắn trông có phần nho nhã, thêm một chút phong thái của người đọc sách. Lộ Tự Cung vốn là Tiết độ phó sứ Sóc Phương. Tháng năm năm nay hắn dẫn quân cứu viện Hà Tây quay về thì trúng mai phục khiến hắn đại bại. Mặc dù khi đó là do Vi Ngạc dùng thủ đoạn tận diệt quân chủ lực của Tân Vân Kinh nhưng Vi Ngạc vẫn tức giận với hắn vì quân Sóc Phương đã tổn thất quá lớn sau đó Vi Ngạc chuyển hắn tới Hà Tây.
Không ngờ chưa tới nửa năm một toán khách không mời đã xông vào địa bàn của hắn. Trên án trong trướng có một tờ quân lệnh của Vi Ngạc, lệnh cho hắn trước mùa xuân phải đánh được Hội Quận, cắt đứt con đường xuôi nam của Đoàn Tú Thực. Thế nhưng điều khiến Lộ Tự Cung lo lắng chính là Trương Hoán ở huyện Thiên Bảo.
“ Ý của ngươi nói Trương Hoán gấp gáp mua lương là hắn đang dùng kế sao?” Lộ Tự Cung luôn tin tưởng rằng Trương Hoán không thể mang nhiều lương thực vào huyện Thiên Bảo.
Đứng bên cạnh Lộ Tự Cung là một nam tử mập mạp dáng vẻ thương nhân. Người này chính là Đỗ chưởng quỹ mới quay về từ huyện Thiên Bảo. Đương nhiên ông ta không phải là Đỗ chưởng quỹ mua bán lương thực gì hết, cũng không phải tên là Đỗ Hoài Thuỷ. Tên thật của ông ta chính là Đỗ Mai, đỗ tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu. Bây giờ Đỗ Mai đang là thủ tịch Mạc liêu của Lộ Tự Cung.
Đỗ Mai là người rất cẩn thận, hơn nữa còn là mưu sĩ có tầm nhìn chiến lược. Khi Trương Hoán ba lần vượt Hoàng Hà chiếm Hội Quận, muốn thu hút Lộ Tự Cung dẫn quân tham gia bao vây nhưng do Đỗ Mai cực lực khuyên nhủ nên Lộ Tự Cung mới án binh bất động khiến cho kế sách của Trương Hoán đã thất bại.
Lần này Đỗ Mai hoá trang thành thương nhân mua bán lương thực đi tới huyện Thiên Bảo điều tra tình hình một cách tỷ mỉ. Đỗ Mai tự tin đã nắm được thóp của Trương Hoán. Ông ta mỉm cười nói: “ Tướng quân, Trương Hoán này là một người rất lợi hại. Chỉ cần nhìn qua những chi tiết nhỏ nhặt mà hắn bố trí mới thấy hắn đã dụng tâm cực khổ thế nào. Ban đầu là một tên quân quan khí thế hung hăng tới cướp lương, bên cạnh đó thì thái độ vô cùng kinh dị của dân chúng. Rõ ràng ngày thường hắn không như vậy. Sau đó thuộc hạ lén hỏi một tên lính thì được biết người đó chính là nha tướng Lý Song Ngư của Trương Hoán. Một người có thể trở thành thủ lĩnh thân vệ của Trương Hoán đương nhiên không thể có tính cách đó. Đó chính là điều thứ nhất”.
Đỗ Mai thấy dáng nghe xuất thần của Lộ Tự Cung, ánh mắt thán phục. Đây cũng chính là điều mà Đỗ Mai muốn thấy nên ông ta thực sự thầm đắc ý trong lòng. Đỗ Mai ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “ Sau đó chính là quân doanh và quân kỷ. Trương Hoán bố trí rất chân thật. Cổng quân doanh bừa bộn. Binh lính trễ nải trong canh gác. Trong quân doanh thì lộn xộn. Cấp dưới vì thiếu lương thực mà nhục mạ quan trên. Tất cả những điều này không chê vào đâu được. Thế nhưng những điều này áp dụng cho quân Lũng Hữu thì nhất định thuộc hạ sẽ tin tưởng. Nhưng đây lại là Thiên kỵ doanh, vốn là quân tinh nhuệ nhất của Hà Đông, đánh bại quân Hồi Hột trở về. Có thể đánh giết vu hồi mấy ngàn dặm tiến vào Hà Tây. Phải là đội quân trung thành và dũng cảm thì mới làm thế được. Một đội quân như thế mà lại có quân kỷ như vậy sao?”
Nói tới đây tâm trạng Đỗ Mai khá kích động. Quả thực ông ta rất thích đối thủ Trương Hoán này. Không phải là vì Trương Hoán từng có chiến tích hơn người nào mà bởi vì sự cứng cỏi và cố chấp của Trương Hoán. Chỉ vì muốn thực hiện giấc mơ của mình mà dám từ chối đề nghị mượn sức của hai nhà Thôi, Bùi, từ bỏ kinh thành phồn hoa, tự nguyện tới một nơi hoang vu nhất để thành lập địa bàn của mình. Tính cố chấp này của Trương Hoán khiến Đỗ Mai nhìn ra khí chất vương giả trên con người Trương Hoán.
Lộ Tự Cung thấy thủ tịch Mạc Liêu của mình có phần không đúng, thậm chí lại còn hạ thấp quân Lũng Hữu khiến hắn rất bất mãn. Lộ Tự Cung nặng nề ho khan một tiếng rồi dài giọng nhắc nhở: “ Đỗ tiên sinh!”.
Đỗ Mai bừng tỉnh, ông ta cười áy náy nói: “ Xin lỗi, thuộc hạ có chút thất lễ”.
“ Mặc dù tiên sinh nói có lý nhưng tất cả chỉ đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan. Nếu như Trương Hoán thực sự vì thiếu lương mà lòng quân như vậy thì sao?” Đỗ Mai nói rất có lý nhưng lại không có chứng cứ cụ thể. Hơn nữa Lộ Tự Cung hiểu rõ rằng một khi binh lính thiếu lương thì tinh thần dù cao tới đâu nhất định cũng sẽ suy giảm mạnh mẽ. Lộ Tự Cung cười nhạt nói: “ Một khi tiên sinh đánh giá Trương Hoán lợi hại như vậy, tiên sinh có chứng cớ gì không? Không nói tới việc đấu nhỏ thay cho đấu to là việc bình thường từ xưa tới nay, còn về phần dùng vàng mua lương, bản soái cũng sẽ làm như vậy. Đây không phải là sơ hở. Ta chỉ hy vọng tiên sinh đưa ra chứng cớ”.
Đỗ Mai nghe giọng nói bất mãn của Lộ tự Cung thì cười nhạt nói: “ Đương nhiên là có chứng cớ, mà có tới hai chứng cớ. Trước tiên, khi thuộc hạ tới thành Thiên Bảo thì phát hiện trong thành gần như không có nam tử, chỉ là nữ nhân và con trẻ. Thuộc hạ có hỏi mấy người thì được biết trượng phu của họ đều tới quân doanh làm việc, đốn củi, san tuyết. hàng ngày đều có cơm ăn lại còn được trả tiền. Thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái: quân doanh đã dựng xong, lương thực lại thiếu thốn vậy đi đốn củi, san tuyết làm gì? Thuộc hạ liền phái một thủ hạ đi điều tra tình hình. Sau đó tên thủ hạ đó nói cho thuộc hạ biết là hắn phát hiện ra những dân bản xứ này đang thao diễn quân sự. Tướng quân, ngài hiểu chưa? Thao diễn quân sự chính là tăng cường quân bị. Nếu như hắn thiếu lương, hắn có thể làm như vậy không?
Trương Hoán chắp tay sau lưng đi đi lại lại mấy bước, đột nhiên hắn đứng lại cười nhạt nói: “ Nghe thì rất có lý. Nhưng ngươi nói với thủ hạ của ta là trong vòng mười ngày ngươi có thể chở tới năm trăm thạch lương. Trong vòng một tháng có thể chở tới ba nghìn thạch lương. Tới mức này thì quy mô rất lớn. Chẳng lẽ Lộ Tự Cung cũng ăn chia trong chuyện này hả?”
“ Hả?”
Mồ hôi trán Đỗ chưởng quỹ túa ra ướt đầm. Ông ta chần chừ một lát rồi đành thở dài, đứng dậy và quỳ xuống trước mặt Trương Hoán nói: “ Tiểu nhân nguyện nói thật. Xin tướng quân tha cho cái mạng này”.
“ Nói!”.
“ Đầu năm nay triều đình nghiêm cấm vận chuyển sắt, khí cụ cho Nhung Địch nhưng lại buông lỏng vận chuyển lương thực. Trên thực tế từ mấy năm trước chúng ta đã tiến hành trao đổi lương thực với Tây Vực. Ở vùng Đôn Hoàng, An Tây bên kia có kho lúa rất to. Nếu tướng quân muốn quân lương, tiểu nhân có thể điều từ An Tây tới mà không phải đi qua Lũng Hữu vì vậy nên tiểu nhân mới dám khoa trương” Đỗ chưởng quỹ nói xong, ông ta dập đầu liên tiếp.
Trương Hoán lạnh lùng nhìn Đỗ chưởng quỹ. Một lúc lâu sau hắn cười nhạt nói: “ Trương mỗ ta rất thích người can đảm mạo hiểm. Nếu như ngươi nói thật, ta có thể hợp tác với ngươi”.
Đỗ chưởng quỹ lau mồ hôi còn sót lại trên trán, ông ta nói vẻ sợ hãi: “ Tiểu nhân tuy có gan lớn như trời cũng không dám đối nghịch với quan phủ”.
“ Nói đúng lắm. Ta cũng nghĩ ngươi không dám lừa bản Đô đốc” Trương Hoán ngồi xuống, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “ Ta muốn có ba nghìn thạch lương nhưng trong vòng mười ngày phải có một nghìn thạch. Ngươi có thể làm được không?”
Đỗ chưởng quỹ có vẻ khó xử. Ông ta tính toán một lúc lâu rồi mới nói: “ Năm trăm thạch tiểu nhân điều từ Trương Dịch nhưng một ngàn thạch thì phải điều một ít từ Đôn Hoàng, ít nhất phải mất hai mươi ngày. Xin tướng quân cho một ít tiền đặt cọc”.
“ Ngươi muốn bao nhiêu tiền đặt cọc?”
Đỗ chưởng quy do dự một lát rồi ông ta giơ một ngón tay nói: “ Một ngàn quan tiền”.
Trương Hoán quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho tên thân binh. Tên thân binh nhanh chóng bưng ra một cái đĩa. Trên đĩa là tám đĩnh vàng óng ả. Trương Hoán cười nói: “ Đây là hai trăm lượng vàng do Thiếu phủ giám làm ra. Giá chợ đen là mười hai. Ta tính theo giá chuẩn cho ngươi là mười. Hai nghìn quan, tính cả giá của hai trăm thạch gạo bây giờ”.
Đỗ chưởng quỹ vui mừng. Ông ta cất vàng đi rồi ngay lập tức nói với Trương Hoán: “ Xin đô đốc yên tâm. Trong vòng mười ngày tiểu nhân sẽ điều năm trăm thạch từ Trương Dịch đến. Trong vòng hai mươi ngày sẽ có năm trăm thạch khác từ Đôn Hoàng tới. Hai nghìn thạch còn lại tiểu nhân cần thời gian xoay sở, cam đoan sẽ mang tới trong vòng bốn mươi ngày”.
Trương Hoán chỉ cười không nói. Chờ cho Đỗ chưởng quỹ đi xa, hắn mới cười nói với Hạ Lâu Vô Kỵ: “ Kế sách của ta thế nào?”
“ Tướng quân coi trọng từng chi tiết nhỏ nhặt, thuộc hạ rất kính nể. Thế nhưng khi dùng đấu nhỏ và giao tiền đặt cọc, thuộc hạ có cảm giác có sơ hở. Rất có thể hắn sẽ nghi ngờ tướng quân đang dùng kế”.
“ Nhưng mục đích của ta làm muốn hắn đoán ra ta đang dùng kế”.
Trương Hoán ngửa đầu cười phá lên. Hắn chắp tay đi lại trước trướng, nhìn mây đen cuồn cuộn kéo từ phương bắc tới, báo hiệu sắp. Trương Hoán cười nhạt nói: “ Người có thể hiểu kế dụ địch của ta nhất định không phải là phường đầu đường xó chợ. Binh bất yếm trá. Hãy xem mưu kế của ai cao hơn”.
Quận Vũ Uy. Nơi này chính là pháo đài cuối cùng của Đại Đường ở Hà Tây. Hàng năm triều đình đều phải cung cấp một món tiền lớn để tu sửa thành trì. Tường thành cao hơn mười trượng, toàn bộ xây bằng những tảng đá lớn. Tường thành cực kỳ trơn nhẵn. Hào hộ thành rộng bốn trượng, cao ba trượng. Đây là toà thành phòng thủ kiên cố, hùng vĩ. Quân Thổ Phiên nhiều lần tấn công nhưng không thể công phá.
Toàn bộ dân cư quận Vũ Uy ước chừng mười vạn người. Quân trấn thủ có một vạn, đóng ở hai quân doanh bên ngoài thành. Trong đó nam đại doanh có hơn bảy ngàn quân, là quân chủ lực của Hà Tây.
Tối hôm nay, sau một thời gian tích trữ, gió tuyết bắt đầu trút tất cả xuống Hà Tây. Gió thổi ầm ầm, bầu trời đem sẫm hoà cùng với biển tuyết, đất trời hoà hợp với nhau.
Bên trong soái trướng của Nam đại doanh lại cực kỳ ấm áp. Tiết độ phó sứ Hà Tây, Lộ Tự Cung cúi đầu chậm rãi đi lại như không hề biết gió tuyết gào rít bên ngoài. Lộ Tự cung ước chừng bốn mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, chòm râu dài nửa xích khiến hắn trông có phần nho nhã, thêm một chút phong thái của người đọc sách. Lộ Tự Cung vốn là Tiết độ phó sứ Sóc Phương. Tháng năm năm nay hắn dẫn quân cứu viện Hà Tây quay về thì trúng mai phục khiến hắn đại bại. Mặc dù khi đó là do Vi Ngạc dùng thủ đoạn tận diệt quân chủ lực của Tân Vân Kinh nhưng Vi Ngạc vẫn tức giận với hắn vì quân Sóc Phương đã tổn thất quá lớn sau đó Vi Ngạc chuyển hắn tới Hà Tây.
Không ngờ chưa tới nửa năm một toán khách không mời đã xông vào địa bàn của hắn. Trên án trong trướng có một tờ quân lệnh của Vi Ngạc, lệnh cho hắn trước mùa xuân phải đánh được Hội Quận, cắt đứt con đường xuôi nam của Đoàn Tú Thực. Thế nhưng điều khiến Lộ Tự Cung lo lắng chính là Trương Hoán ở huyện Thiên Bảo.
“ Ý của ngươi nói Trương Hoán gấp gáp mua lương là hắn đang dùng kế sao?” Lộ Tự Cung luôn tin tưởng rằng Trương Hoán không thể mang nhiều lương thực vào huyện Thiên Bảo.
Đứng bên cạnh Lộ Tự Cung là một nam tử mập mạp dáng vẻ thương nhân. Người này chính là Đỗ chưởng quỹ mới quay về từ huyện Thiên Bảo. Đương nhiên ông ta không phải là Đỗ chưởng quỹ mua bán lương thực gì hết, cũng không phải tên là Đỗ Hoài Thuỷ. Tên thật của ông ta chính là Đỗ Mai, đỗ tiến sĩ năm Khánh Trì thứ sáu. Bây giờ Đỗ Mai đang là thủ tịch Mạc liêu của Lộ Tự Cung.
Đỗ Mai là người rất cẩn thận, hơn nữa còn là mưu sĩ có tầm nhìn chiến lược. Khi Trương Hoán ba lần vượt Hoàng Hà chiếm Hội Quận, muốn thu hút Lộ Tự Cung dẫn quân tham gia bao vây nhưng do Đỗ Mai cực lực khuyên nhủ nên Lộ Tự Cung mới án binh bất động khiến cho kế sách của Trương Hoán đã thất bại.
Lần này Đỗ Mai hoá trang thành thương nhân mua bán lương thực đi tới huyện Thiên Bảo điều tra tình hình một cách tỷ mỉ. Đỗ Mai tự tin đã nắm được thóp của Trương Hoán. Ông ta mỉm cười nói: “ Tướng quân, Trương Hoán này là một người rất lợi hại. Chỉ cần nhìn qua những chi tiết nhỏ nhặt mà hắn bố trí mới thấy hắn đã dụng tâm cực khổ thế nào. Ban đầu là một tên quân quan khí thế hung hăng tới cướp lương, bên cạnh đó thì thái độ vô cùng kinh dị của dân chúng. Rõ ràng ngày thường hắn không như vậy. Sau đó thuộc hạ lén hỏi một tên lính thì được biết người đó chính là nha tướng Lý Song Ngư của Trương Hoán. Một người có thể trở thành thủ lĩnh thân vệ của Trương Hoán đương nhiên không thể có tính cách đó. Đó chính là điều thứ nhất”.
Đỗ Mai thấy dáng nghe xuất thần của Lộ Tự Cung, ánh mắt thán phục. Đây cũng chính là điều mà Đỗ Mai muốn thấy nên ông ta thực sự thầm đắc ý trong lòng. Đỗ Mai ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “ Sau đó chính là quân doanh và quân kỷ. Trương Hoán bố trí rất chân thật. Cổng quân doanh bừa bộn. Binh lính trễ nải trong canh gác. Trong quân doanh thì lộn xộn. Cấp dưới vì thiếu lương thực mà nhục mạ quan trên. Tất cả những điều này không chê vào đâu được. Thế nhưng những điều này áp dụng cho quân Lũng Hữu thì nhất định thuộc hạ sẽ tin tưởng. Nhưng đây lại là Thiên kỵ doanh, vốn là quân tinh nhuệ nhất của Hà Đông, đánh bại quân Hồi Hột trở về. Có thể đánh giết vu hồi mấy ngàn dặm tiến vào Hà Tây. Phải là đội quân trung thành và dũng cảm thì mới làm thế được. Một đội quân như thế mà lại có quân kỷ như vậy sao?”
Nói tới đây tâm trạng Đỗ Mai khá kích động. Quả thực ông ta rất thích đối thủ Trương Hoán này. Không phải là vì Trương Hoán từng có chiến tích hơn người nào mà bởi vì sự cứng cỏi và cố chấp của Trương Hoán. Chỉ vì muốn thực hiện giấc mơ của mình mà dám từ chối đề nghị mượn sức của hai nhà Thôi, Bùi, từ bỏ kinh thành phồn hoa, tự nguyện tới một nơi hoang vu nhất để thành lập địa bàn của mình. Tính cố chấp này của Trương Hoán khiến Đỗ Mai nhìn ra khí chất vương giả trên con người Trương Hoán.
Lộ Tự Cung thấy thủ tịch Mạc Liêu của mình có phần không đúng, thậm chí lại còn hạ thấp quân Lũng Hữu khiến hắn rất bất mãn. Lộ Tự Cung nặng nề ho khan một tiếng rồi dài giọng nhắc nhở: “ Đỗ tiên sinh!”.
Đỗ Mai bừng tỉnh, ông ta cười áy náy nói: “ Xin lỗi, thuộc hạ có chút thất lễ”.
“ Mặc dù tiên sinh nói có lý nhưng tất cả chỉ đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan. Nếu như Trương Hoán thực sự vì thiếu lương mà lòng quân như vậy thì sao?” Đỗ Mai nói rất có lý nhưng lại không có chứng cứ cụ thể. Hơn nữa Lộ Tự Cung hiểu rõ rằng một khi binh lính thiếu lương thì tinh thần dù cao tới đâu nhất định cũng sẽ suy giảm mạnh mẽ. Lộ Tự Cung cười nhạt nói: “ Một khi tiên sinh đánh giá Trương Hoán lợi hại như vậy, tiên sinh có chứng cớ gì không? Không nói tới việc đấu nhỏ thay cho đấu to là việc bình thường từ xưa tới nay, còn về phần dùng vàng mua lương, bản soái cũng sẽ làm như vậy. Đây không phải là sơ hở. Ta chỉ hy vọng tiên sinh đưa ra chứng cớ”.
Đỗ Mai nghe giọng nói bất mãn của Lộ tự Cung thì cười nhạt nói: “ Đương nhiên là có chứng cớ, mà có tới hai chứng cớ. Trước tiên, khi thuộc hạ tới thành Thiên Bảo thì phát hiện trong thành gần như không có nam tử, chỉ là nữ nhân và con trẻ. Thuộc hạ có hỏi mấy người thì được biết trượng phu của họ đều tới quân doanh làm việc, đốn củi, san tuyết. hàng ngày đều có cơm ăn lại còn được trả tiền. Thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái: quân doanh đã dựng xong, lương thực lại thiếu thốn vậy đi đốn củi, san tuyết làm gì? Thuộc hạ liền phái một thủ hạ đi điều tra tình hình. Sau đó tên thủ hạ đó nói cho thuộc hạ biết là hắn phát hiện ra những dân bản xứ này đang thao diễn quân sự. Tướng quân, ngài hiểu chưa? Thao diễn quân sự chính là tăng cường quân bị. Nếu như hắn thiếu lương, hắn có thể làm như vậy không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.