Quyển 3 - Chương 322: Chiến lược An Tây (4)
Cao Nguyệt
01/09/2013
“ Quan Tướng quân không nên sốt ruột, cùng lắm thì chúng ta liền uống
máu ngựa. Tóm lại là trời không tuyệt đường người.” Một người Đô úy tên
là Nghiêm Vân đi lên trước vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói.
Quan Anh lắc đầu, hắn lo lắng nói: “ Ta thực sự lo lắng không phải vì cái này. Ta lo lắng là chậm chạp đánh không được Toái Diệp làm lỡ việc quân cơ của Đô đốc!”
Nghiêm Vân trầm mặc, bọn họ đã hành quân sáu ngày. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì bọn họ hẳn là đã tiếp cận thành Toái Diệp. Nhưng hiện tại bọn họ ngay cả đường đi Toái Diệp đều vẫn còn chưa tìm được.
“ Có đốm lửa!” Một người binh lính đột nhiên chỉ về phương xa kêu to lên, ngay sau đó rất nhiều binh lính cũng bắt đầu hô lớn theo “ Là đốm lửa. Trời ạ! Chúng ta có hi vọng.”
Quan Anh vụt! đứng lên, thảm rơi xuống đất cũng bất chấp không nhặt lên. Hắn cũng nhìn thấy ở phương xa trên triền núi cách vài dặm có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Ở trong đêm tối nên sáng ngời như vậy làm cho người ta tràn ngập hy vọng.
“ Thuộc hạ đi xem một cái!” Nghiêm Vân thập phần kinh ngạc. Đối phương hẳn là thấy được bọn họ lập doanh, nhưng không e ngại. Đây là vì sao?
“ Nghiêm Tướng quân, không nên làm bọn họ sợ!” Quan Anh vội vàng hô to phía sau hắn.
“ Yên tâm đi! Thuộc hạ có cân nhắc.” Nghiêm Vân mang theo một đội binh lính phóng nhanh về phía đốm lửa.
Ước sau nửa canh giờ, quân lính mang theo một người nam nhân bị thương chạy nhanh mà đến, đem hắn tiến vào doanh trướng, mời thầy lang đi theo đội điều trị. Lúc này, Nghiêm Vân bước nhanh tới chỗ Quan Anh cười nói: “ Khó trách hắn phải đốt lửa. Vốn là hắn bị sói vây quanh nên đang cầu cứu chúng ta!”
“ Vết thương của hắn có nặng không?” Đây là chuyện Quan Anh quan tâm nhất, người này có khả năng là hy vọng duy nhất của bọn hắn.
“ Hoàn hảo! Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống. Hình như chỉ ngã trẹo một chân.” Nghiêm Vân cười cười, lại bổ sung tiếp: “ Hắn nói tiếng Đột Quyết nên thuộc hạ nghe có thể hiểu được.”
“ Ta cũng có thể nghe hiểu đó!” Quan Anh vội vàng thanh minh, như sợ người khác không biết hắn cũng hiểu một số tiếng Đột Quyết. Điệu bộ lo lắng của hắn khiến cho quân Đường chung quanh cất tiếng cười ngầm hiểu một trận.
Quan Anh gãi gãi đầu cười mắng: “ Hẳn là các ngươi lại dám cười nhạo chủ soái?”
Tiếng cười vang lại càng thêm giòn giã. Hành quân gian nan sáu ngày, cho đến lúc này đám quân Đường rốt cục mới thở phào nhẹ nhỏm.
Ngày hôm sau, tên nam nhân được cứu kia rốt cục tỉnh lại. Hắn tên là Đồ Nhĩ Khắc, chính là người thành Hạ Liệp bên cạnh Nhiệt Hải. Nghe nói có người ở nơi này tìm được vàng, hắn liền cùng mấy người tìm vàng khác cùng nhau kết bạn mà đến. Không ngờ lại gặp phải bầy sói, mấy đồng bạn khác đều bị bầy sói cấu xé, hắn bị nhốt đơn độc trên vách núi, may mắn được quân Đường cứu.
Từ trong miệng hắn lại biết được, lối đi trước mắt quân Đường mặc dù gian nan nhưng là đường thẳng, so sánh đi đường vòng thì gần hơn hai trăm dặm. Chân Châu Hà kỳ thật đã cách bọn họ không đến trăm dặm. Qua hẻm núi bên phải lại đi về phía trước hơn hai mươi dặm liền có một con sông. Chỉ cần dọc theo sông mà đi là có thể đến Chân Châu Hà.
Quân Đường sĩ khí phấn chấn, giữa trưa cùng ngày cả đội liền xuất phát. Có người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc chỉ lối, sau khi xuyên một hẻm núi chật hẹp rồi đi hơn hai mươi dặm liền nhìn thấy một con sông với những gợn sóng trong veo chảy từ phía tây mà đến rồi uốn lượn về hướng bắc. Hai bên bờ sông mọc đầy cây Bạch dương cổ thụ chọc trời, một đám linh dương cùng hươu sao đang ở bờ sông uống nước. Mặc dù lúc này đã là đầu mùa đông hiu quạnh, lưu lượng dòng sông cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng từ đất đai ẩm ướt mà phì nhiêu hai bờ sông liền có thể tưởng tượng được ra lúc trời xuân thì nơi này rực rỡ động lòng người như thế nào.
Trải qua mười ngày hành quân gian nan cùng buồn tẻ, rốt cục lại nhìn thấy dòng nước chảy róc rách cùng cỏ cây tươi tốt, quân Đường nhất thời bắt đầu hô vang. Quan Anh ra lệnh một tiếng, chúng quân Đường không để ý nước sông rét lạnh cứ nhao nhao nhảy xuống ngựa, phục ở bờ sông tận tình ra sức uống nước cùng rửa mặt, tẩy rửa hết nỗi mỏi mệt hành quân. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục tại bờ sông một ngày, đại quân xếp thành hàng dọc theo sông đi về phía bắc. Hai ngày sau rốt cục đi ra khỏi vùng núi, phía trước là một con sông lớn rộng rãi, nước sông mát lạnh tĩnh mịch. Nơi này đúng là dòng sông mẹ Hà Dược Sát nằm ở thượng nguồn Chân Châu Hà thuộc về Chiêu Vũ Cửu quốc ở phía đông Thông Lĩnh. Qua sông này là thảo nguyên bằng phẳng. Nhìn phương xa thấy rải rác những dãy núi tuyết phủ trắng ngần. Mà ở phía sau những dãy núi này là tòa thành cổ Toái Diệp thần bí.
Ngày hai mươi tháng chín, khi trận tuyết đầu mùa phủ xuống khắp mặt đất, bốn ngàn quân viễn chinh Đại Đường vượt qua Chân Châu hà nhằm hướng kia tòa thành cổ tràn đầy tính khiêu chiến cùng vinh dự Đại Đường mà lao nhanh đi.
Sơ Lặc. Cuộc tranh đoạt quyền chỉ huy quân Đại Thực giữa thân vương A Cổ Cái điện hạ cùng Thổ Hỏa La Tổng đốc A La Tư đã tiến vào ngày thứ ba. A La Tư nằm mơ cũng không nghĩ tới A Cổ Cái sẽ được quân Đường thả về. Hắn càng không nghĩ đến A Cổ Cái lại sẽ nhất quyết cùng mình tranh đoạt quyền chỉ huy đại quân. Trước khi đại chiến mà lãnh đạo quân đội phát sinh sự chia rẽ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng. A La Tư thân kinh bách chiến so với ai khác đều hiểu rõ ràng điểm này. Vì thế, hắn đã không tiếc làm mất thể diện A Cổ Cái.
Sơ Lặc Vương Cung, A La Tư chịu mời đến đàm phán mặt mũi đỏ bừng. Hắn nện xuống bàn, tiếng gầm vang lên bên trong cung điện “ Ta là vâng mệnh với Ha-Li-Pha bệ hạ vĩ đại để tới Thống soái đại quân chinh đông. Ngươi chỉ là một vị sứ thần, không có quyền nắm giữ quân đội. Không có mệnh lệnh của Ha-Li-Pha, ta tuyệt sẽ không giao quyền tướng quân cho ngươi!”
A Cổ Cái sắc mặt tái nhợt mà u ám, hắn ngồi nghiêng ở trên một cái ghế bành khinh bỉ nhìn lão nam nhân thô lỗ này. Hắn sẽ không đánh mất phong độ như vậy, liền giống như một con gà trống động dục.
“ Ta nên gọi ngươi là cái gì? Tổng đốc Thổ Hỏa La hoặc là Tổng đốc Sơ Lặc tôn kính.” Âm thanh của hắn lanh lảnh mà tràn ngập trào phúng, phảng phất trên võ đài đang trêu một kẻ tiểu nhân “ Mời xem lại thật kỹ nhiệm vụ của ta. Sứ mạng Ha-Li-Pha giao cho ta rất rõ ràng, toàn quyền xử trí quan hệ với Đại Thực cùng dân tộc Thổ Phiên cùng với Đường triều, đó không bao gồm chiến tranh cùng Đường triều?”
“ Bệ hạ Ha-Li-Pha để ngươi xử trí chỉ là ngoại giao, bởi vì ngươi sẽ không đánh giặc, sẽ không mang binh. Ngài không có khả năng đem quyền lực Thống soái đại quân tác chiến giao cho ngươi như vậy. Ngươi, ngươi sẽ chôn vùi quân đội của ta.”
A Cổ Cái đột nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười “ Hừ! Ngươi rốt cục lộ ra chân tướng, đây là quân đội của ngươi cho nên ngươi mới không muốn đem nó giao cho ta.”
Hắn đứng lên, nhìn phải ngó trái, từ trên xuống dưới đánh giá viên Đại tướng lỡ miệng này, cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Ta hiện tại rốt cục đã rõ ràng, tại sao ngươi muốn tấn công An Tây. Như vậy ngươi liền có thể có lấy cớ điều động tất cả quân đội từ Tát Mạt Kiện, từ Thác Chiết thành, đem quân đội Bạt Hãn đến đây. Ngươi rõ ràng là Tổng đốc Thổ Hỏa La, nhưng vì sao phải đem quân đội Thổ Hỏa La đều ở lại nơi ở của ngươi? Đó là bởi vì ngươi muốn mượn tay quân Đường, đem tất cả quân đội không thể khống chế tập hợp lại hết. Như vậy cả Đông Phương liền thuộc về một mình A La Tư ngươi. Ta có nói đúng hay không, A La Tư bệ hạ?”
Phanh! một tiếng vang thật lớn. A La Tư phẫn nộ lợi hại làm mất đi lý trí một cước đá cái ghế ngả lăn. Hắn bước dài hướng ra ngoài cung điện đi tới, vừa đi vừa vung cánh tay mà hô: “ Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi! Ngươi muốn ở trước mặt Ha-Li-Pha viết bản tố cáo ta cũng tùy ngươi. Nhưng ngươi muốn đoạt quân quyền của ta, đó là nằm mơ!”
A Cổ Cái cũng không cản hắn, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng cao lớn kia, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tàn khốc. A La Tư bước đi đến trước cửa, khoát tay đối với quan thị vệ một cái mà nói: “ Chúng ta đi!”
“ Vâng! Tướng quân.” Quan Thị vệ tiến lên mở cửa cho hắn. Nhưng trong nháy mắt A La Tư đi ra đại môn thì hắn đột nhiên cảm giác được sau khi lưng một hồi đau nhức. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy quan thị vệ của hắn đang cười gằn, trường kiếm trong tay đã nhập vào dưới áo giáp chỗ eo lưng của hắn.
“ Ngươi!” A La Tư rống to một tiếng, duỗi ra tay xiết cổ của hắn “ Ngươi dám phản bội ta!”
“ Tướng quân, điện hạ có, có Ha-Li-Pha kim bài.” Quan Thị vệ hai chân đã bị nâng lên cách mặt đất, đầu lưỡi cùng con ngươi đều lồi ra.
“ Ngươi đi chết đi!” A La Tư xiết chặt cánh tay mạnh mẽ, “ Răng rắc!” Một tiếng bóp nát xương cổ quan thị vệ rồi ném xuống trên mặt đất. Hắn xoay người liền hướng ra phía ngoài chạy đi.
“ Giết chết hắn! Giết chết hắn!” A Cổ Cái ở phía sau lớn tiếng hô hoán, thị vệ ẩn nấp tại bốn phía cung điện nhao nhao xông ra. A La Tư mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng hắn lúc tuổi còn trẻ từng được xưng là đệ nhất mãnh tướng Đại Thực, vẫn còn oai vũ. Hắn vọt tới một hành lang dài, rút kiếm liền giết hơn ba mươi binh lính vây quanh để mở ra một con đường máu. Đúng lúc này, cuối hành lang dài đột nhiên trào ra nhóm binh lính lớn ngăn cản đường đi của A La Tư. Cầm đầu cũng là một Đại tướng vóc người khôi ngô, hắn một tay cầm thuẫn, một tay mang theo trường mâu. A La Tư nhìn thấy chính phó tướng của mình ngăn cản đường đi, ánh mắt hắn đỏ rực, lớn tiếng hô: “ Mặc Á Lợi, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
Mặc Á Lợi không nói một lời, vung tay liền phóng trường mâu cầm trong tay nhằm hướng A La Tư thẳng tắp đâm tới. Trường mâu nhanh chóng loé sáng xuyên qua giáp ngực của A La Tư, mũi mâu từ sau lưng hắn lộ ra mà đóng đinh hắn trên mặt đất.
Mặc Á Lợi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn đi lên trước, ngắm nhìn được đôi mắt A La Tư đến chết mà cũng không nhắm lại được, thấp giọng nói: “ Xin lỗi! Thân vương có kim bài của Ha-Li-Pha. Ngài không nên làm trái với ý chỉ của Ha-Li-Pha.”
A Cổ Cái từ từ đi tới bên người Mặc Á Lợi, vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn mà mỉm cười nói: “ Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tổng đốc Thổ Hỏa La!”
Tận điểm cực tây của đại sa mạc Đồ Luân mênh mông, một con sông mười ngày trước vừa mới khô yên lặng nằm ở trong biển cát. Con sông này tên là Tỷ Đa Hà, nó khởi nguồn từ Khách Lạt núi Côn Lôn đi ngang qua sa mạc Đồ Luân, cuối cùng chảy vào Xích Hà ở phía bắc sa mạc. Nhưng lúc này nó liền phảng phất là một con rắn dài đông cứng. Trên lòng sông khô cạn ngẫu nhiên còn có thể thấy một hồ nước sâu sóng sánh.
Lúc này, một vệt đen dọc theo lòng sông từ xa chạy đến. Khi chạy tới gần thì thấy đó là một đội khoảng quân Đường ba nghìn người, Đại tướng cầm đầu đúng là Tào Hán Thần. Hắn chịu mệnh Trương Hoán xuôi nam dò xét tình huống phòng ngừa Đại Thực tìm đường về, cũng cho hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tại Sơ Lặc hắn đã sống nhiều năm, đối với hoàn cảnh địa lý vùng này thì quen thuộc khác thường. Hắn từ thành Già Sư bên bờ sa mạc xuôi nam, dọc theo Tỷ Đa Hà một mạch chạy vội. Trải qua năm ngày hành quân, một ngày kia rốt cục hắn đến thành Toa Xa phía nam sa mạc Đồ Luân.
Toa Xa quốc cũng là một quốc gia An Tây cổ, Trương Khiên từng hai lần đi sứ nơi này. Năm thứ mười sáu Hán Vĩnh Bình, Sử Ban Siêu nhà Hán mượn binh các quốc gia như Vu Điền giết chết Toa Xa vương do tộc Hung nô lập, lại lập tân vương. Sau đó do lượng nước sông Tỷ Đa Hà từ từ giảm bớt mà Toa Xa quốc cũng dần dần suy sụp, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành một tòa thành cô độc. Nơi này cách Sơ Lặc ước ba trăm dặm, không có quân Đại Thực đóng quân.
Tào Hán Thần ghìm cương chiến mã, che tay nhìn phương xa. Đằng xa có một mảnh hồ thấp thoáng rừng dương, thành Toa Xa đã mơ hồ có thể thấy được, nhưng có lẽ chỉ là ảo ảnh. Trong sa mạc ảo ảnh như vậy khá nhiều! Nhưng lòng sông từ nơi này đi xa hơn về phía nam thì Tỷ Đa Hà lại bắt đầu có nước sông nông cạn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy trên bờ sông vài cây liếu đỏ già cỗi.
“ Tướng quân. Hình như có người đến.” Một người Giáo Úy chỉ vào mười mấy điểm đen đằng xa mà nói.
Cũng là hơn mười người kỵ sĩ, bọn họ dừng ở trên một cồn cát ngoài hai dặm, cảnh giác nhìn về phía chi quân đội xa lạ này. Tào Hán Thần nhìn một hồi lâu, đột nhiên hạ lệnh: “ Giương quân kỳ lên!”
Đại kỳ quân Đường màu vàng trong sa mạc mở ra, đón Tây Phong bay phần phật. Dưới ánh mặt trời đặc biệt làm tinh thần chấn hưng. Quân kỳ Đại Đường quả nhiên có hiệu quả, hơn mười người kỵ sĩ tung người lao xuống cồn cát, nhằm hướng bên này chạy như bay mà đến.
Tào Hán Thần cười, hắn thúc ngựa ra nghênh đón, vung tay hô lớn: “ Bùi Quang Quang , là ngươi sao?”
Lập tức kỵ sĩ cầm đầu đối diện phi nhanh mà đến, không đợi chiến mã ngừng lại hắn phi thân nhảy xuống ngựa, mở ra hai tay nghênh đón Tào Hán Thần. Tào Hán Thần cũng xuống ngựa, hai người ôm nhau thật chặt.
Nguyên lai cái tên gọi quái dị Bùi Quang Quang này lại chính là Sơ Lặc Vương Tử, Tào Hán Thần chính là con của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, hai người quan hệ thật sâu đậm.
“ Các ngươi không phải đi Vu Điền sao? Như thế nào lại ở Toa Xa?” Tào Hán Thần cười hỏi.
Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, cùng Tào Hán Thần tương tự. Làn da hắn ngăm đen, vóc người không cao, lại hết sức rắn chắc. Hắn từng sống tại Trường An một thời gian ngắn, có thể nói một thứ tiếng Hán lưu loát. Hắn ngồi trên lưng ngựa thả lỏng cương cùng Tào Hán Thần chậm rãi mà đi, nghe đối phương hỏi hắn liền thở dài một hơi rồi trả lời: “ Thế lực của người Đại Thực đến thực hùng hùng hổ hổ, chúng ta sao là đối thủ của bọn họ được, bị bọn họ đánh một trận mà bại. Vốn chúng ta muốn đi Vu Điền, nhưng phụ vương có chút không cam lòng, liền ở tại Toa Xa trông chừng vài ngày. Mấy ngày trước có vài trăm tàn quân tộc Thổ Phiên thua trận rút lui chạy tới, chúng ta mới biết được nguyên lai là đại binh quân Đường đã đến. Phụ vương liền quyết định không đi Vu Điền, liền ở chỗ này chờ các ngươi.”
Tào Hán Thần gật đầu, lại hỏi: “ Các ngươi còn có bao nhiêu quân đội?”
“ Còn có hơn năm ngàn người, từ Sơ Lặc bỏ chạy thì chúng ta mang đi theo rất nhiều lương thực. Các ngươi đến cũng không thành vấn đề.” Bùi Quang Quang quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵ binh quân Đường đen ngòm vừa cười vừa hỏi Tào Hán Thần: “ Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi là nghĩ muốn đánh tập hậu Sơ Lặc, chừng ấy người có khả năng không đủ a!”
“ Chúng ta có tám vạn đại quân, do đô đốc chúng ta tự mình chỉ huy. Nhiệm vụ của ta là dò xét con đường người Đại Thực lui về phía sau.”
Nói đến đây, Tào Hán Thần lại do dự một phen. Hắn biết nếu như có thể được người Sơ Lặc bản địa trợ giúp thì nhiệm vụ của hắn liền dễ dàng hơn nhiều. Hắn quyết định nói thẳng thắn: “ Như vậy nói cho ngươi biết! Nhiệm vụ của ta lần này là cướp lấy pháo đài Thông Lĩnh, chặt đứt đường lui của người Đại Thực. Không biết các ngươi có thể hết lòng giúp ta hay không?”
“ Ngươi không nên hỏi như vậy.”
Sự vui vẻ trên mặt Bùi Quang Quang biến mất, hắn nhìn Tào Hán Thần rồi nghiêm nghị nói: “ Chúng ta sở dĩ ở lại Toa Xa không đi, chính muốn cùng quân Đường thu phục lại nhà của chúng ta.”
Trời cao mây nhẹ, gió bắc gào thét, trên mặt đất vạn vật hiu quạnh, một đại quân đen ngòm xuất hiện ở nơi trời và đất giao nhau, “ Tùng! Tùng!” Cùng với những tiếng trống trầm thấp, tám vạn quân Đường chủ lực rốt cục đến đã đến địa giới Sơ Lặc. Nơi này là tòa cổ thành Già Sư cách Sơ Lặc năm mươi dặm, thành trì cũng không cao lớn. Nó vốn là đô thành Già Sư cũng giống như Toa Xa, dựa vào Tỷ Đa Hà mà sống, tùy theo lượng nước giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành cánh cửa bảo vệ phía đông quanh Sơ Lặc.
Giữa các quốc gia An Tây chiến tranh phần lớn là kỵ binh chém giết trên bình nguyên, đặc biệt rất ít khi có trận công thành đoạt trại thảm thiết. Hơn nữa số người ở đây rất thưa thớt, chỉ hơi hơi có thương vong liền xin đầu hàng. Các quốc gia đối với xây dựng thành trì không hề coi trọng như ở Trung Nguyên, phần lớn dùng bùn đất đơn giản đầm nén để có thể ngăn trở kỵ binh tiến quân thần tốc là được. Thành Già Sư trước mắt quân Đường cũng là như vậy, tường thành cao ước ba trượng, dùng bùn đất đầm nén, ở giữa điền đầy đất cát. Cả thành trì dài ước chừng sáu trăm bộ, nam bắc rộng bốn trăm bộ, tổng cộng sáu cái cửa thành cho người ra vào. Hơn nữa không giống như tường thành Trung Nguyên có mã diện ( một cái ụ nhô ra tường thành để dễ dàng cho việc tiêu diệt góc chết phòng thủ), cũng từ đó có thể thấy được, nơi này ý thức người thủ thành thập phần kém cỏi. Điều này cũng khó trách, phía tây Sơ Lặc có dải Thông Lĩnh che chắn, về đông có sa mạc gian nan nên có rất ít dị tộc xâm lấn quy mô lớn. Khi đại quân tộc Thổ Phiên từ Thổ Hỏa La đến, vì Sơ Lặc nhỏ yếu nên nó liền lập tức đầu hàng dân tộc Thổ Phiên để bảo tồn vương thất cùng nhân dân.
Nhưng người Đại Thực lại khác, bọn họ xâm lấn lại có một loại hủy diệt văn hóa cùng tín ngưỡng, bởi vậy sự chống cự của các quốc gia Tây Vực đối với Đại Thực thường thường thảm khốc mà kéo dài hơn, ít nhất Sơ Lặc là như vậy. Đại Thực tại các quốc gia ở phía tây Thông Lĩnh mạnh mẽ thi hành dùng đạo Islam làm pháp luật nên khơi dậy mâu thuẫn mãnh liệt từ Sơ Lặc vương Bùi Lãnh Lãnh. Khi quân Đại Thực vừa mới lướt qua Thông Lĩnh, Bùi Lãnh Lãnh liền chỉ huy quân Sơ Lặc tập kích quân đội Đại Thực, nhưng rốt cuộc bởi vì thực lực chênh lệch quá xa mà thất bại.
Lúc này thành Già Sư đã không có thương nhân kết đội thành những đoàn lạc đà rầm rộ, nó càng giống như một ông lão ngủ say. Trên tường thành đầy những dấu vết loang lổ của năm tháng chỉ có khoảng một ngàn quân Đại Thực phòng thủ, bên trong thành cũng đã trống rỗng, tất cả cư dân đều bị cương ép di đến thành Sơ Lặc. Toàn bộ dân cư chuyển đi, giếng nước đậy kín. Không nghe được một tiếng chó sủa, cũng không nhìn thấy một mảnh màu xanh. Trong gió lạnh đầu mùa đông thì hơn hai ngàn quân Đại Thực coi giữ giống như những pho tượng lạnh lùng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào quân Đường tới gần.
Tám vạn đại quân chia làm ba phương trận từ xa đến gần, cuối cùng chậm rãi dừng ở cách thành Già Sư hơn ba dặm. Trương Hoán thúc ngựa tiến lên, có mấy trăm vị tướng lãnh vây quanh mà đứng ở một chỗ điểm cao nhìn cảnh tượng thành Già Sư. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người Đại Thực từng đánh bại quân Đường. Bọn họ tôn sùng màu đen, bất kể là trên lá quân kỳ với hình trăng khuyết hay là áo giáp đều thuần một màu đen nhánh. Nhưng cách nhau xa xôi nên nhìn không rõ mặt mũi của bọn họ. Điều này ít nhiều để lại cho Trương Hoán một chút tiếc nuối
Quan Anh lắc đầu, hắn lo lắng nói: “ Ta thực sự lo lắng không phải vì cái này. Ta lo lắng là chậm chạp đánh không được Toái Diệp làm lỡ việc quân cơ của Đô đốc!”
Nghiêm Vân trầm mặc, bọn họ đã hành quân sáu ngày. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì bọn họ hẳn là đã tiếp cận thành Toái Diệp. Nhưng hiện tại bọn họ ngay cả đường đi Toái Diệp đều vẫn còn chưa tìm được.
“ Có đốm lửa!” Một người binh lính đột nhiên chỉ về phương xa kêu to lên, ngay sau đó rất nhiều binh lính cũng bắt đầu hô lớn theo “ Là đốm lửa. Trời ạ! Chúng ta có hi vọng.”
Quan Anh vụt! đứng lên, thảm rơi xuống đất cũng bất chấp không nhặt lên. Hắn cũng nhìn thấy ở phương xa trên triền núi cách vài dặm có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Ở trong đêm tối nên sáng ngời như vậy làm cho người ta tràn ngập hy vọng.
“ Thuộc hạ đi xem một cái!” Nghiêm Vân thập phần kinh ngạc. Đối phương hẳn là thấy được bọn họ lập doanh, nhưng không e ngại. Đây là vì sao?
“ Nghiêm Tướng quân, không nên làm bọn họ sợ!” Quan Anh vội vàng hô to phía sau hắn.
“ Yên tâm đi! Thuộc hạ có cân nhắc.” Nghiêm Vân mang theo một đội binh lính phóng nhanh về phía đốm lửa.
Ước sau nửa canh giờ, quân lính mang theo một người nam nhân bị thương chạy nhanh mà đến, đem hắn tiến vào doanh trướng, mời thầy lang đi theo đội điều trị. Lúc này, Nghiêm Vân bước nhanh tới chỗ Quan Anh cười nói: “ Khó trách hắn phải đốt lửa. Vốn là hắn bị sói vây quanh nên đang cầu cứu chúng ta!”
“ Vết thương của hắn có nặng không?” Đây là chuyện Quan Anh quan tâm nhất, người này có khả năng là hy vọng duy nhất của bọn hắn.
“ Hoàn hảo! Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống. Hình như chỉ ngã trẹo một chân.” Nghiêm Vân cười cười, lại bổ sung tiếp: “ Hắn nói tiếng Đột Quyết nên thuộc hạ nghe có thể hiểu được.”
“ Ta cũng có thể nghe hiểu đó!” Quan Anh vội vàng thanh minh, như sợ người khác không biết hắn cũng hiểu một số tiếng Đột Quyết. Điệu bộ lo lắng của hắn khiến cho quân Đường chung quanh cất tiếng cười ngầm hiểu một trận.
Quan Anh gãi gãi đầu cười mắng: “ Hẳn là các ngươi lại dám cười nhạo chủ soái?”
Tiếng cười vang lại càng thêm giòn giã. Hành quân gian nan sáu ngày, cho đến lúc này đám quân Đường rốt cục mới thở phào nhẹ nhỏm.
Ngày hôm sau, tên nam nhân được cứu kia rốt cục tỉnh lại. Hắn tên là Đồ Nhĩ Khắc, chính là người thành Hạ Liệp bên cạnh Nhiệt Hải. Nghe nói có người ở nơi này tìm được vàng, hắn liền cùng mấy người tìm vàng khác cùng nhau kết bạn mà đến. Không ngờ lại gặp phải bầy sói, mấy đồng bạn khác đều bị bầy sói cấu xé, hắn bị nhốt đơn độc trên vách núi, may mắn được quân Đường cứu.
Từ trong miệng hắn lại biết được, lối đi trước mắt quân Đường mặc dù gian nan nhưng là đường thẳng, so sánh đi đường vòng thì gần hơn hai trăm dặm. Chân Châu Hà kỳ thật đã cách bọn họ không đến trăm dặm. Qua hẻm núi bên phải lại đi về phía trước hơn hai mươi dặm liền có một con sông. Chỉ cần dọc theo sông mà đi là có thể đến Chân Châu Hà.
Quân Đường sĩ khí phấn chấn, giữa trưa cùng ngày cả đội liền xuất phát. Có người dẫn đường Đồ Nhĩ Khắc chỉ lối, sau khi xuyên một hẻm núi chật hẹp rồi đi hơn hai mươi dặm liền nhìn thấy một con sông với những gợn sóng trong veo chảy từ phía tây mà đến rồi uốn lượn về hướng bắc. Hai bên bờ sông mọc đầy cây Bạch dương cổ thụ chọc trời, một đám linh dương cùng hươu sao đang ở bờ sông uống nước. Mặc dù lúc này đã là đầu mùa đông hiu quạnh, lưu lượng dòng sông cũng nhỏ đi rất nhiều, nhưng từ đất đai ẩm ướt mà phì nhiêu hai bờ sông liền có thể tưởng tượng được ra lúc trời xuân thì nơi này rực rỡ động lòng người như thế nào.
Trải qua mười ngày hành quân gian nan cùng buồn tẻ, rốt cục lại nhìn thấy dòng nước chảy róc rách cùng cỏ cây tươi tốt, quân Đường nhất thời bắt đầu hô vang. Quan Anh ra lệnh một tiếng, chúng quân Đường không để ý nước sông rét lạnh cứ nhao nhao nhảy xuống ngựa, phục ở bờ sông tận tình ra sức uống nước cùng rửa mặt, tẩy rửa hết nỗi mỏi mệt hành quân. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục tại bờ sông một ngày, đại quân xếp thành hàng dọc theo sông đi về phía bắc. Hai ngày sau rốt cục đi ra khỏi vùng núi, phía trước là một con sông lớn rộng rãi, nước sông mát lạnh tĩnh mịch. Nơi này đúng là dòng sông mẹ Hà Dược Sát nằm ở thượng nguồn Chân Châu Hà thuộc về Chiêu Vũ Cửu quốc ở phía đông Thông Lĩnh. Qua sông này là thảo nguyên bằng phẳng. Nhìn phương xa thấy rải rác những dãy núi tuyết phủ trắng ngần. Mà ở phía sau những dãy núi này là tòa thành cổ Toái Diệp thần bí.
Ngày hai mươi tháng chín, khi trận tuyết đầu mùa phủ xuống khắp mặt đất, bốn ngàn quân viễn chinh Đại Đường vượt qua Chân Châu hà nhằm hướng kia tòa thành cổ tràn đầy tính khiêu chiến cùng vinh dự Đại Đường mà lao nhanh đi.
Sơ Lặc. Cuộc tranh đoạt quyền chỉ huy quân Đại Thực giữa thân vương A Cổ Cái điện hạ cùng Thổ Hỏa La Tổng đốc A La Tư đã tiến vào ngày thứ ba. A La Tư nằm mơ cũng không nghĩ tới A Cổ Cái sẽ được quân Đường thả về. Hắn càng không nghĩ đến A Cổ Cái lại sẽ nhất quyết cùng mình tranh đoạt quyền chỉ huy đại quân. Trước khi đại chiến mà lãnh đạo quân đội phát sinh sự chia rẽ thì hậu quả là cực kỳ nghiêm trọng. A La Tư thân kinh bách chiến so với ai khác đều hiểu rõ ràng điểm này. Vì thế, hắn đã không tiếc làm mất thể diện A Cổ Cái.
Sơ Lặc Vương Cung, A La Tư chịu mời đến đàm phán mặt mũi đỏ bừng. Hắn nện xuống bàn, tiếng gầm vang lên bên trong cung điện “ Ta là vâng mệnh với Ha-Li-Pha bệ hạ vĩ đại để tới Thống soái đại quân chinh đông. Ngươi chỉ là một vị sứ thần, không có quyền nắm giữ quân đội. Không có mệnh lệnh của Ha-Li-Pha, ta tuyệt sẽ không giao quyền tướng quân cho ngươi!”
A Cổ Cái sắc mặt tái nhợt mà u ám, hắn ngồi nghiêng ở trên một cái ghế bành khinh bỉ nhìn lão nam nhân thô lỗ này. Hắn sẽ không đánh mất phong độ như vậy, liền giống như một con gà trống động dục.
“ Ta nên gọi ngươi là cái gì? Tổng đốc Thổ Hỏa La hoặc là Tổng đốc Sơ Lặc tôn kính.” Âm thanh của hắn lanh lảnh mà tràn ngập trào phúng, phảng phất trên võ đài đang trêu một kẻ tiểu nhân “ Mời xem lại thật kỹ nhiệm vụ của ta. Sứ mạng Ha-Li-Pha giao cho ta rất rõ ràng, toàn quyền xử trí quan hệ với Đại Thực cùng dân tộc Thổ Phiên cùng với Đường triều, đó không bao gồm chiến tranh cùng Đường triều?”
“ Bệ hạ Ha-Li-Pha để ngươi xử trí chỉ là ngoại giao, bởi vì ngươi sẽ không đánh giặc, sẽ không mang binh. Ngài không có khả năng đem quyền lực Thống soái đại quân tác chiến giao cho ngươi như vậy. Ngươi, ngươi sẽ chôn vùi quân đội của ta.”
A Cổ Cái đột nhiên ngửa mặt lên trời nở nụ cười “ Hừ! Ngươi rốt cục lộ ra chân tướng, đây là quân đội của ngươi cho nên ngươi mới không muốn đem nó giao cho ta.”
Hắn đứng lên, nhìn phải ngó trái, từ trên xuống dưới đánh giá viên Đại tướng lỡ miệng này, cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Ta hiện tại rốt cục đã rõ ràng, tại sao ngươi muốn tấn công An Tây. Như vậy ngươi liền có thể có lấy cớ điều động tất cả quân đội từ Tát Mạt Kiện, từ Thác Chiết thành, đem quân đội Bạt Hãn đến đây. Ngươi rõ ràng là Tổng đốc Thổ Hỏa La, nhưng vì sao phải đem quân đội Thổ Hỏa La đều ở lại nơi ở của ngươi? Đó là bởi vì ngươi muốn mượn tay quân Đường, đem tất cả quân đội không thể khống chế tập hợp lại hết. Như vậy cả Đông Phương liền thuộc về một mình A La Tư ngươi. Ta có nói đúng hay không, A La Tư bệ hạ?”
Phanh! một tiếng vang thật lớn. A La Tư phẫn nộ lợi hại làm mất đi lý trí một cước đá cái ghế ngả lăn. Hắn bước dài hướng ra ngoài cung điện đi tới, vừa đi vừa vung cánh tay mà hô: “ Ngươi thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi! Ngươi muốn ở trước mặt Ha-Li-Pha viết bản tố cáo ta cũng tùy ngươi. Nhưng ngươi muốn đoạt quân quyền của ta, đó là nằm mơ!”
A Cổ Cái cũng không cản hắn, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng cao lớn kia, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tàn khốc. A La Tư bước đi đến trước cửa, khoát tay đối với quan thị vệ một cái mà nói: “ Chúng ta đi!”
“ Vâng! Tướng quân.” Quan Thị vệ tiến lên mở cửa cho hắn. Nhưng trong nháy mắt A La Tư đi ra đại môn thì hắn đột nhiên cảm giác được sau khi lưng một hồi đau nhức. Vừa quay đầu lại, chỉ thấy quan thị vệ của hắn đang cười gằn, trường kiếm trong tay đã nhập vào dưới áo giáp chỗ eo lưng của hắn.
“ Ngươi!” A La Tư rống to một tiếng, duỗi ra tay xiết cổ của hắn “ Ngươi dám phản bội ta!”
“ Tướng quân, điện hạ có, có Ha-Li-Pha kim bài.” Quan Thị vệ hai chân đã bị nâng lên cách mặt đất, đầu lưỡi cùng con ngươi đều lồi ra.
“ Ngươi đi chết đi!” A La Tư xiết chặt cánh tay mạnh mẽ, “ Răng rắc!” Một tiếng bóp nát xương cổ quan thị vệ rồi ném xuống trên mặt đất. Hắn xoay người liền hướng ra phía ngoài chạy đi.
“ Giết chết hắn! Giết chết hắn!” A Cổ Cái ở phía sau lớn tiếng hô hoán, thị vệ ẩn nấp tại bốn phía cung điện nhao nhao xông ra. A La Tư mặc dù thân chịu trọng thương, nhưng hắn lúc tuổi còn trẻ từng được xưng là đệ nhất mãnh tướng Đại Thực, vẫn còn oai vũ. Hắn vọt tới một hành lang dài, rút kiếm liền giết hơn ba mươi binh lính vây quanh để mở ra một con đường máu. Đúng lúc này, cuối hành lang dài đột nhiên trào ra nhóm binh lính lớn ngăn cản đường đi của A La Tư. Cầm đầu cũng là một Đại tướng vóc người khôi ngô, hắn một tay cầm thuẫn, một tay mang theo trường mâu. A La Tư nhìn thấy chính phó tướng của mình ngăn cản đường đi, ánh mắt hắn đỏ rực, lớn tiếng hô: “ Mặc Á Lợi, ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
Mặc Á Lợi không nói một lời, vung tay liền phóng trường mâu cầm trong tay nhằm hướng A La Tư thẳng tắp đâm tới. Trường mâu nhanh chóng loé sáng xuyên qua giáp ngực của A La Tư, mũi mâu từ sau lưng hắn lộ ra mà đóng đinh hắn trên mặt đất.
Mặc Á Lợi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn đi lên trước, ngắm nhìn được đôi mắt A La Tư đến chết mà cũng không nhắm lại được, thấp giọng nói: “ Xin lỗi! Thân vương có kim bài của Ha-Li-Pha. Ngài không nên làm trái với ý chỉ của Ha-Li-Pha.”
A Cổ Cái từ từ đi tới bên người Mặc Á Lợi, vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn mà mỉm cười nói: “ Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tổng đốc Thổ Hỏa La!”
Tận điểm cực tây của đại sa mạc Đồ Luân mênh mông, một con sông mười ngày trước vừa mới khô yên lặng nằm ở trong biển cát. Con sông này tên là Tỷ Đa Hà, nó khởi nguồn từ Khách Lạt núi Côn Lôn đi ngang qua sa mạc Đồ Luân, cuối cùng chảy vào Xích Hà ở phía bắc sa mạc. Nhưng lúc này nó liền phảng phất là một con rắn dài đông cứng. Trên lòng sông khô cạn ngẫu nhiên còn có thể thấy một hồ nước sâu sóng sánh.
Lúc này, một vệt đen dọc theo lòng sông từ xa chạy đến. Khi chạy tới gần thì thấy đó là một đội khoảng quân Đường ba nghìn người, Đại tướng cầm đầu đúng là Tào Hán Thần. Hắn chịu mệnh Trương Hoán xuôi nam dò xét tình huống phòng ngừa Đại Thực tìm đường về, cũng cho hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tại Sơ Lặc hắn đã sống nhiều năm, đối với hoàn cảnh địa lý vùng này thì quen thuộc khác thường. Hắn từ thành Già Sư bên bờ sa mạc xuôi nam, dọc theo Tỷ Đa Hà một mạch chạy vội. Trải qua năm ngày hành quân, một ngày kia rốt cục hắn đến thành Toa Xa phía nam sa mạc Đồ Luân.
Toa Xa quốc cũng là một quốc gia An Tây cổ, Trương Khiên từng hai lần đi sứ nơi này. Năm thứ mười sáu Hán Vĩnh Bình, Sử Ban Siêu nhà Hán mượn binh các quốc gia như Vu Điền giết chết Toa Xa vương do tộc Hung nô lập, lại lập tân vương. Sau đó do lượng nước sông Tỷ Đa Hà từ từ giảm bớt mà Toa Xa quốc cũng dần dần suy sụp, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành một tòa thành cô độc. Nơi này cách Sơ Lặc ước ba trăm dặm, không có quân Đại Thực đóng quân.
Tào Hán Thần ghìm cương chiến mã, che tay nhìn phương xa. Đằng xa có một mảnh hồ thấp thoáng rừng dương, thành Toa Xa đã mơ hồ có thể thấy được, nhưng có lẽ chỉ là ảo ảnh. Trong sa mạc ảo ảnh như vậy khá nhiều! Nhưng lòng sông từ nơi này đi xa hơn về phía nam thì Tỷ Đa Hà lại bắt đầu có nước sông nông cạn, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy trên bờ sông vài cây liếu đỏ già cỗi.
“ Tướng quân. Hình như có người đến.” Một người Giáo Úy chỉ vào mười mấy điểm đen đằng xa mà nói.
Cũng là hơn mười người kỵ sĩ, bọn họ dừng ở trên một cồn cát ngoài hai dặm, cảnh giác nhìn về phía chi quân đội xa lạ này. Tào Hán Thần nhìn một hồi lâu, đột nhiên hạ lệnh: “ Giương quân kỳ lên!”
Đại kỳ quân Đường màu vàng trong sa mạc mở ra, đón Tây Phong bay phần phật. Dưới ánh mặt trời đặc biệt làm tinh thần chấn hưng. Quân kỳ Đại Đường quả nhiên có hiệu quả, hơn mười người kỵ sĩ tung người lao xuống cồn cát, nhằm hướng bên này chạy như bay mà đến.
Tào Hán Thần cười, hắn thúc ngựa ra nghênh đón, vung tay hô lớn: “ Bùi Quang Quang , là ngươi sao?”
Lập tức kỵ sĩ cầm đầu đối diện phi nhanh mà đến, không đợi chiến mã ngừng lại hắn phi thân nhảy xuống ngựa, mở ra hai tay nghênh đón Tào Hán Thần. Tào Hán Thần cũng xuống ngựa, hai người ôm nhau thật chặt.
Nguyên lai cái tên gọi quái dị Bùi Quang Quang này lại chính là Sơ Lặc Vương Tử, Tào Hán Thần chính là con của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, hai người quan hệ thật sâu đậm.
“ Các ngươi không phải đi Vu Điền sao? Như thế nào lại ở Toa Xa?” Tào Hán Thần cười hỏi.
Bùi Quang Quang ước hơn ba mươi tuổi, cùng Tào Hán Thần tương tự. Làn da hắn ngăm đen, vóc người không cao, lại hết sức rắn chắc. Hắn từng sống tại Trường An một thời gian ngắn, có thể nói một thứ tiếng Hán lưu loát. Hắn ngồi trên lưng ngựa thả lỏng cương cùng Tào Hán Thần chậm rãi mà đi, nghe đối phương hỏi hắn liền thở dài một hơi rồi trả lời: “ Thế lực của người Đại Thực đến thực hùng hùng hổ hổ, chúng ta sao là đối thủ của bọn họ được, bị bọn họ đánh một trận mà bại. Vốn chúng ta muốn đi Vu Điền, nhưng phụ vương có chút không cam lòng, liền ở tại Toa Xa trông chừng vài ngày. Mấy ngày trước có vài trăm tàn quân tộc Thổ Phiên thua trận rút lui chạy tới, chúng ta mới biết được nguyên lai là đại binh quân Đường đã đến. Phụ vương liền quyết định không đi Vu Điền, liền ở chỗ này chờ các ngươi.”
Tào Hán Thần gật đầu, lại hỏi: “ Các ngươi còn có bao nhiêu quân đội?”
“ Còn có hơn năm ngàn người, từ Sơ Lặc bỏ chạy thì chúng ta mang đi theo rất nhiều lương thực. Các ngươi đến cũng không thành vấn đề.” Bùi Quang Quang quay đầu lại liếc mắt nhìn kỵ binh quân Đường đen ngòm vừa cười vừa hỏi Tào Hán Thần: “ Như thế nào, chẳng lẽ các ngươi là nghĩ muốn đánh tập hậu Sơ Lặc, chừng ấy người có khả năng không đủ a!”
“ Chúng ta có tám vạn đại quân, do đô đốc chúng ta tự mình chỉ huy. Nhiệm vụ của ta là dò xét con đường người Đại Thực lui về phía sau.”
Nói đến đây, Tào Hán Thần lại do dự một phen. Hắn biết nếu như có thể được người Sơ Lặc bản địa trợ giúp thì nhiệm vụ của hắn liền dễ dàng hơn nhiều. Hắn quyết định nói thẳng thắn: “ Như vậy nói cho ngươi biết! Nhiệm vụ của ta lần này là cướp lấy pháo đài Thông Lĩnh, chặt đứt đường lui của người Đại Thực. Không biết các ngươi có thể hết lòng giúp ta hay không?”
“ Ngươi không nên hỏi như vậy.”
Sự vui vẻ trên mặt Bùi Quang Quang biến mất, hắn nhìn Tào Hán Thần rồi nghiêm nghị nói: “ Chúng ta sở dĩ ở lại Toa Xa không đi, chính muốn cùng quân Đường thu phục lại nhà của chúng ta.”
Trời cao mây nhẹ, gió bắc gào thét, trên mặt đất vạn vật hiu quạnh, một đại quân đen ngòm xuất hiện ở nơi trời và đất giao nhau, “ Tùng! Tùng!” Cùng với những tiếng trống trầm thấp, tám vạn quân Đường chủ lực rốt cục đến đã đến địa giới Sơ Lặc. Nơi này là tòa cổ thành Già Sư cách Sơ Lặc năm mươi dặm, thành trì cũng không cao lớn. Nó vốn là đô thành Già Sư cũng giống như Toa Xa, dựa vào Tỷ Đa Hà mà sống, tùy theo lượng nước giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng bị Sơ Lặc quốc thôn tính, trở thành cánh cửa bảo vệ phía đông quanh Sơ Lặc.
Giữa các quốc gia An Tây chiến tranh phần lớn là kỵ binh chém giết trên bình nguyên, đặc biệt rất ít khi có trận công thành đoạt trại thảm thiết. Hơn nữa số người ở đây rất thưa thớt, chỉ hơi hơi có thương vong liền xin đầu hàng. Các quốc gia đối với xây dựng thành trì không hề coi trọng như ở Trung Nguyên, phần lớn dùng bùn đất đơn giản đầm nén để có thể ngăn trở kỵ binh tiến quân thần tốc là được. Thành Già Sư trước mắt quân Đường cũng là như vậy, tường thành cao ước ba trượng, dùng bùn đất đầm nén, ở giữa điền đầy đất cát. Cả thành trì dài ước chừng sáu trăm bộ, nam bắc rộng bốn trăm bộ, tổng cộng sáu cái cửa thành cho người ra vào. Hơn nữa không giống như tường thành Trung Nguyên có mã diện ( một cái ụ nhô ra tường thành để dễ dàng cho việc tiêu diệt góc chết phòng thủ), cũng từ đó có thể thấy được, nơi này ý thức người thủ thành thập phần kém cỏi. Điều này cũng khó trách, phía tây Sơ Lặc có dải Thông Lĩnh che chắn, về đông có sa mạc gian nan nên có rất ít dị tộc xâm lấn quy mô lớn. Khi đại quân tộc Thổ Phiên từ Thổ Hỏa La đến, vì Sơ Lặc nhỏ yếu nên nó liền lập tức đầu hàng dân tộc Thổ Phiên để bảo tồn vương thất cùng nhân dân.
Nhưng người Đại Thực lại khác, bọn họ xâm lấn lại có một loại hủy diệt văn hóa cùng tín ngưỡng, bởi vậy sự chống cự của các quốc gia Tây Vực đối với Đại Thực thường thường thảm khốc mà kéo dài hơn, ít nhất Sơ Lặc là như vậy. Đại Thực tại các quốc gia ở phía tây Thông Lĩnh mạnh mẽ thi hành dùng đạo Islam làm pháp luật nên khơi dậy mâu thuẫn mãnh liệt từ Sơ Lặc vương Bùi Lãnh Lãnh. Khi quân Đại Thực vừa mới lướt qua Thông Lĩnh, Bùi Lãnh Lãnh liền chỉ huy quân Sơ Lặc tập kích quân đội Đại Thực, nhưng rốt cuộc bởi vì thực lực chênh lệch quá xa mà thất bại.
Lúc này thành Già Sư đã không có thương nhân kết đội thành những đoàn lạc đà rầm rộ, nó càng giống như một ông lão ngủ say. Trên tường thành đầy những dấu vết loang lổ của năm tháng chỉ có khoảng một ngàn quân Đại Thực phòng thủ, bên trong thành cũng đã trống rỗng, tất cả cư dân đều bị cương ép di đến thành Sơ Lặc. Toàn bộ dân cư chuyển đi, giếng nước đậy kín. Không nghe được một tiếng chó sủa, cũng không nhìn thấy một mảnh màu xanh. Trong gió lạnh đầu mùa đông thì hơn hai ngàn quân Đại Thực coi giữ giống như những pho tượng lạnh lùng vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào quân Đường tới gần.
Tám vạn đại quân chia làm ba phương trận từ xa đến gần, cuối cùng chậm rãi dừng ở cách thành Già Sư hơn ba dặm. Trương Hoán thúc ngựa tiến lên, có mấy trăm vị tướng lãnh vây quanh mà đứng ở một chỗ điểm cao nhìn cảnh tượng thành Già Sư. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người Đại Thực từng đánh bại quân Đường. Bọn họ tôn sùng màu đen, bất kể là trên lá quân kỳ với hình trăng khuyết hay là áo giáp đều thuần một màu đen nhánh. Nhưng cách nhau xa xôi nên nhìn không rõ mặt mũi của bọn họ. Điều này ít nhiều để lại cho Trương Hoán một chút tiếc nuối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.