Danh Môn

Quyển 3 - Chương 315: Chiến lược An Tây

Cao Nguyệt

31/08/2013

Lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên tại gian ngoài phòng. Khi tới cửa thì đột nhiên lại trở nên nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy hắn tĩnh dưỡng. Cửa kêu “ két kẹt!” Một tiếng rồi mở ra, Thị vệ trưởng của hắn bước nhanh đi đến thấp giọng bẩm báo: “ Tán Phổ, thần vừa mới tiếp nhận tin tức, một đội ước chừng ba nghìn kỵ binh quân Đường chạy như bay qua phía bắc Bạt Hoán Thành, nhằm hướng tây mà đi. Thuộc hạ lo lắng cho an toàn của Tán Phổ nên đề nghị thay đổi chỗ.”

Xích Tùng Đức Tán cũng không để ý tới an toàn của mình, hắn nhướng mày tự nhủ: “ Ba nghìn người, đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là bọn họ đánh hơi được cái gì sao?”

“ Chuyện này là xảy ra khi nào?” Hắn nhướng mắt lên rồi lại lập tức hỏi.

“ Khoảng một canh giờ trước.” Thị vệ trường chần chờ một lúc rồi lại nhắc một lần: “ Thuộc hạ thật sự lo lắng cho an toàn của Tán Phổ. Chúng ta cũng chỉ có ba nghìn người hộ vệ, một khi bị quân Đường phát hiện thì hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi.”

Lúc này, Xích Tùng Đức Tán đã rõ ràng dụng ý của Trương Hoán. Nói vậy là hắn cũng ý thức được uy hiếp của người Đại Thực nên phái kỵ binh vòng qua đại quân của mình, đi tới Sơ Lặc trước để chặn người Đại Thực bắc thượng. Nhưng ba nghìn người là còn xa mới đủ, phía sau tất nhiên vẫn còn có nhiều đại đội kỵ binh hơn.

Nghĩ vậy, hắn liền khẽ gật đầu bảo: “ Được rồi! Chúng ta trước cứ tạm tới Đại Thạch Thành tránh một chút.”

Đại Thạch Thành là một tòa thành nhỏ nằm ở phía tây bắc Bạt Hoán Thành cách chừng hơn một trăm dặm. Một lúc lâu sau, ba nghìn quân Thổ Phiên liền hộ vệ Xích Tùng Đức Tán hoả tốc nhằm hướng tây bắc mà đi.

Xích Tùng Đức Tán đoán không sai. Ba nghìn quân Đường vừa mới băng qua Bạt Hoán Thành đúng là tiền quân mà Vương Tư Vũ phái tới Sơ Lặc. Mỗi người hai ngựa ngày đêm nhằm hướng Sơ Lặc tiến quân, chủ tướng chỉ huy đạo quân tiên phong này là Đô úy Tướng quân Tào Hán Thần, trong cuộc chiến ngăn chặn ở Bạch Mã Hà hắn phụ trách bọc sườn cắt đường lui của quân Thổ Phiên. Hắn là con trai của An Tây Tiết Độ Sứ Tào Lệnh Trung, từng ở Sơ Lặc nhiều năm nên không chỉ có quan hệ rất tốt cùng vương thất Sơ Lặc, hơn nữa hắn thập phần quen thuộc địa hình vùng Sơ Lặc.

Còn phó tướng của hắn là Quả Nghị Đô Úy Quan Anh mới nhậm chức. Cũng là Xích Tùng Đức Tán có vận khí tốt, quân Đường giữa trưa vừa mới nghỉ ngơi tại thành A Tất Ngôn ở phía đông Bạt Hoán Thành hơn một canh giờ. Vì tranh thủ thời gian chạy đi nên không có dừng lại tại Bạt Hoán Thành, mà là từ chạy qua phía bắc thành hơn năm dặm. Nếu không, một khi bọn họ biết Xích Tùng Đức Tán đang ở trong thành thì vô luận như thế nào cũng sẽ vào thành bắt sống Tán Phổ người Thổ Phiên.

Trong chớp mắt, Bạt Hoán Thành liền biến mất ở phía cuối đường chân trời. Lúc này, Thái Dương đã ngả về tây, phía trước quân Đường là một quả cầu lửa đỏ rực thật lớn đang từ từ chìm xuống. Thái Dương phảng phất như gần trong gang tấc, cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa bầu trời.

Từ Bạt Hoán Thành đến Sơ Lặc so với đến Quy Tư thì xa hơn một chút, ước phải mất đến ba ngày hành trình. Chiến mã có hơi mỏi mệt là quân Đường liền thay đổi chiến mã, lại hơi hơi thả chậm tốc độ ngựa mà tiếp tục hành quân về hướng tây.



Lại đi hướng tây ước hơn mười dặm, sắc trời liền đã đen lại. Phía trước là một con sông nhỏ, nước sông trong suốt thấy tận đáy. Nhìn dòng nước róc rách, Tào Hán Thần khoát tay chặn lại ra lệnh: “ Nghỉ ngơi nửa canh giờ!”

Quân Đường không có tiếng hoan hô. Thời gian rất ngắn. Bọn họ khẩn trương mà rất nhanh lo đủ thứ việc, cho ngựa uống nước, kiểm tra tình trạng ngựa, cho ngựa ăn ... đến cuối cùng thì mới tới phiên mình. Hơi rửa qua mặt, uống mấy ngụm nước, ăn mấy miếng lương khô thì thời gian nghỉ ngơi ắt kết thúc.

Giữa trời chiều, bờ sông chật ních quân Đường cho ngựa uống nước, vài đội canh gác không cố định chia nhau đến tứ phía đi tìm hiểu tình huống. Lúc này, Quan Anh đi tới bên cạnh Tào Hán Thần ngồi xuống rồi cười nói: “ Tào đại ca dường như vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, luôn luôn vào lúc mọi người cảm thấy mỏi mệt thì liền xuất hiện một dòng sông.”

Tào Hán Thần cũng cười đáp: “ Đó là đương nhiên, ta khi còn bé liền theo cha mình di chuyển khắp nơi. Đã từng ở tại Bạt Hoán Thành hơn hai năm, cơ hồ ngày ngày ở bên ngoài chăn thả, vùng này ta nhắm mắt lại cũng đi được.”

Hắn chỉ chỉ tay dọc theo sông về hướng bắc mặt lại nói: “ Dòng sông này gọi là Hồ Lô Hà. Theo sông này về hướng bắc đi ước năm dặm chính là một vùng đầm lầy lớn, ban đêm hành quân chỉ hơi không để ý sẽ rơi vào đó. Cho nên ta thà rằng đi ở chỗ rộng bên này rồi phải lặn lội qua sông. Nhưng nếu như đi xa hơn về phía nam thì nước sông thì càng rộng càng sâu sẽ lại gây khó dễ. Chỉ có thể đi hướng nam hai mươi dặm rồi qua cầu.” “ Thì ra là thế!” Quan Anh khen tự đáy lòng: “ Đi theo Tào đại ca cũng đỡ đi rất nhiều chặng đường oan uổng.”

Tào Hán Thần xuất thân tướng môn thế gia, mà Quan Anh trước khi nhập ngũ chỉ là một tiểu du côn hoành hành ở quê nhà. Hơn nữa tại hai tháng trước thậm chí vẫn còn chỉ là một tiểu binh thám báo bình thường. Thân phận hai người có thể nói một trời một vực, nhưng Tào Hán Thần lại cảm động với sự tích quân coi giữ Trương Tam Thành, đối với Quan Anh trên dọc đường cũng liên tục chiếu cố, chỉ bảo cho hắn không ít điều. Ví dụ như hạ trại khi hành quân, mưu lược trận pháp.v..v..., khiến cho hắn được lợi không ít.

Hắn uống một hớp nước, lại cười nói với Quan Anh: “ Ngươi có biết chúng ta đi Sơ Lặc chặn người Đại Thực, mấu chốt sẽ ở nơi nào không?”

Quan Anh gãi gãi đầu, xấu hổ cười nói: “ Ta cũng tại vì chuyện này mà nghi hoặc, chúng ta chỉ có ba nghìn người, như thế nào mà ngăn được mấy vạn người người Đại Thực. Ta cũng không nghĩ ra nổi, xin Tào đại ca dạy ta!”

Tào Hán Thần ngửa mặt lên trời ha hả cười một tiếng “ Nói cho cùng, ngươi hẳn là so với ta càng biết mới đúng!”

Quan Anh chần chờ một phen liền nói: “ Chẳng lẽ lại là đi đoạt cửa ải?”

“ Cũng là người thông minh.” Tào Hán Thần dựng thẳng ngón cái khen: “ Một lần đoán là trúng!”



Hắn khe khẽ thở dài, do dự một phen liền nói: “ Kỳ thật đô đốc lệnh chúng ta hoả tốc chạy tới Sơ Lặc là tại đánh cuộc người Đại Thực còn chưa vượt qua Thông Lĩnh. Người Đại Thực từ Thổ Hỏa La đến Sơ Lặc chỉ có hai con đường có thể đi. Một đường là qua ải Bàn Đà Lĩnh của Thông Lĩnh, mà một con đường khác chính là đường đi Thản Câu Lĩnh mà trước kia Cao Tiên Chi dùng để tấn công Tiểu Bột Luật. Ta phỏng đoán người Đại Thực không có dũng khí đi con đường đó, hơn nữa cũng phải vòng xa. Bọn họ hoàn toàn là đi Bàn Đà Lĩnh. Nhiệm vụ của ta chính là cản tiền quân của quân Đại Thực, chiếm trước pháo đài Thông Lĩnh. Nơi đó địa thế cực kỳ hiểm yếu, khống chế được thành thì ba nghìn người đủ để đối phó mười vạn người.”

“ Nhưng nếu như nơi đó đã có người Thổ Phiên đóng ở làm sao bây giờ?” Quan Anh vẫn còn là có chút lo ngại

Tào Hán Thần vỗ vỗ bả vai hắn mà cười nói: “ Ngươi yên tâm đi! Trước đó không lâu Đạt Ma Đà Đồ Đại sư mới từ đó về đây, không có quân nào đóng. Lại nói nữa là người Thổ Phiên phải về nước, hoặc là phải đi đường vòng Đại Quyển đến Vu Điền, hoặc là phải đi qua Thản Câu Lĩnh đến Tiểu Bột Luật. Sẽ không quay về Thổ Hỏa La .”

Đúng lúc này, đột nhiên có vài tên ở trạm gác lưu động từ phía bắc lướt nhanh mà đến. Bọn họ nhảy xuống ngựa, chạy như bay tiến lên bẩm báo: “ Tào tướng quân, chúng thuộc hạ tại thượng du hơn ba dặm phát hiện một đội ngũ đang hạ trại, ước chừng hơn một ngàn người. Xem trang phục bọn họ không giống người Thổ Phiên, thuộc hạ chưa từng gặp qua.”

Tào Hán Thần ngẩn ra, hắn lại vội vàng hỏi: “ Bọn họ là không phải mặc quân phục màu trắng, cầm trường đao.”

Đây là trang phục quân Sơ Lặc, nhưng lính trạm gác lưu động lại lắc đầu đáp: “ Không! Không phải, bọn họ là mặc bộ giáp da toàn thân màu đen, tay cầm Viên Thuẫn, đoản mâu, ngang hông đeo loan đao, chiến mã cực kỳ hùng dũng.”

“ Người Đại Thực!” Sắc mặt Tào Hán Thần thoắt trở nên trắng bệch, nếu như quân đội Đại Thực xuất hiện ở gần Bạt Hoán Thành. Điều đó có ý nghĩa như thế nào?

Quan Anh bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “ Tào đại ca không nên khẩn cấp. Đối phương chỉ có một ngàn người, có lẽ cũng không phải như ngài nghĩ. Biết đâu là bọn họ là hộ tống sứ thần linh tinh các loại cũng nên.”

Tào Hán Thần lập tức đứng lên, trầm giọng hạ lệnh: “ Lập tức lên ngựa, chuẩn bị chiến đấu.”

Ra lệnh một tiếng, quân Đường nhao nhao lên ngựa, kiểm tra vũ khí cùng trang bị của mình rất nhanh. Thừa dịp bóng đêm, quân Đường binh chia làm hai đường. Quan Anh chỉ huy một ngàn người qua sông đi đánh tập hậu đường lui của quân địch, mà Tào Hán Thần thì dẫn hai nghìn người lượn một đường cong lặng lẽ nhằm hướng thượng du sông đi tới.

Đúng như Quan Anh phỏng đoán, đội quân Đại Thực này đúng là hộ tống sứ thần mà đến. Nhưng không phải sứ giả của Tổng đốc Thổ Hỏa La A La Tư, mà là đặc sứ do Ha-Li-Pha Mại Hách Địch Đại Thực phái tới. Đại Thực không chỉ có muốn cùng dân tộc Thổ Phiên liên hợp cướp lấy An Tây mà còn tính toán cùng tộc Thổ Phiên kết thành đồng minh chiến lược lâu dài, mục tiêu chính là Đại Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook