Quyển 3 - Chương 209: Cục diện thay đổi (6)
Cao Nguyệt
26/03/2013
“ Thời gian không còn nhiều nữa rồi , thiếp phải đi trước đã”
Trương Hoán gật đầu, cầm tay dẫn nàng bước nhanh đi tới trước cửa phủ, hắn gọi một gã tâm phúc dặn dò “ Ngươi dẫn theo một trăm huynh đệ lập tức hộ tống phu nhân trở về tướng quốc phủ. Đêm nay các ngươi cứ ở trong tướng quốc phủ. Sáng sớm ngày mai, các ngươi đưa phu nhân đến ngoài cửa Minh Đức gặp ta”
Thôi Ninh nghe hắn gọi mình là phu nhân, trong lòng nàng rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Trong lúc chờ lên xe ngựa, nàng nhìn về phía Trương Hoán dầy lưu luyến. Chúng thân binh hộ vệ đã đánh xe ngựa ra, rồi sau đó chiếc xe ngựa chạy như bay về phía trước”
Trương Hoán thấy chiếc xe ngựa đã đi xa, hắn lập tức hạ lệnh “Bảo mọi người không cần thu thập đồ đạc gì cả, ngay lập tức tập hợp cùng ta đi tới Đại Minh cung”
Mọi người tuân lệnh, không kịp thu dọn đồ đạc gì nữa, tất cả rối rít phi thân lên ngựa. Đương lúc này Dương Xuân Thủy từ trong phủ chạy ra bên ngoài, nàng cắn chặt môi, rồi mới dám cất lời dõng dạc nói với Trương Hoán “Lão gia, người không cho thiếp đi theo sao”
Trương Hoán thấy trong ánh mắt của nàng tràn đầy vẻ khẩn cầu, hắn rung dây cương, chiến mã mà Trương Hoán cưỡi lao vút qua Dương Xuân Thủy, xa xa hắn nói vọng lại cho nàng một câu “ Trương Hoán ta đã hứa với cô tuyệt đối sẽ không nuốt lời”
Nhóm người Trương Hoán đi tới Đại Minh cung, nhưng lại không trực tiếp đi qua Đan Phượng môn mà là từ Xuân Minh môn ra khỏi thành Trường An. Đi vòng qua cửa sau của Đại Minh cung, nơi ấy chính là Trọng Huyền môn, lúc này cửa Đại Minh cung đã đóng lại, hồi thông cổ (trống cầm canh) thứ hai đã vang lên.
Trương Hoán tay cầm roi ngựa chỉ tay vào đại môn nói “ Mau mở cửa cho ta. Ta có chuyện hết sức khẩn cấp cần nói với Thái hậu”
Mấy tên thân binh tiến lên la lớn “Quan canh giữ trên thành hãy nghe đây, hãy mau bẩm báo với Thái hậu có Lũng Hữu tiết độ sứ
Trương tướng quân có chuyện hết sức khẩn cấp xin được cầu kiến Thái hậu”
Mấy tên binh lính chạy như bay đi bẩm báo với quan quân đang làm nhiệm vụ. Quân coi giữ Trọng Huyền môn là Kim Ngô Vệ , một lúc lâu sau, có một gã hiệu úy chậm chạp đi tới, quay xuống nói với Trương Hoán “ Hiện tại đem đã khuya rồi , Thái hậu đã nghỉ ngơi không tiện để tiếp kiến ngoại thần, Trương sứ quân sáng sớm ngày mai hãy trở lại đi”
Trương Hoán giận dữ, hắn lắp cung tên, một mũi tên bay thẳng lên đầu thành, nhắm thẳng vào ngay giữa chiếc mũ giáp của tên hiệu úy kia, mũi tên bay thẳng sau đó lại chệch ra ngoài. Ngay sau đó hắn dùng roi ngụa chỉ thẳng vào tên hiệu úy lớn tiếng quát “ Nếu ngươi không đi bẩm báo , thì sáng sớm ngày mai ta sẽ đem cả nhà ngươi ra giết sạch”
Tên hiệu úy kia bị một mũi tên của Trương Hoán làm cho sợ kinh hồn, còn chưa định thần được thì lại nghe Trương Hoán nói sẽ giết cả nhà hắn. hắn đã được nghe lời đồn đại về ác danh của Trương Hoán nên không khỏi sợ hãi, âm thanh run rẩy nói “ Xin Trương sứ quân chờ cho một lát, ta sẽ đi bẩm báo ngay”
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hồi trống thông cổ thứ ba rốt cuộc cũng tùng tùng vang lên. Tiếng trống bên tròn Trọng Huyền môn vang lên đồng thời cánh cửa ở bên hông cũng từ từ mởi ra , chỉ thấy Lý Phiên Vân đi ra cười nói “ Đường đường là Vô Địch đại tướng quân mà đem hôm khuya khoắt lại xông vào Đại Minh cung, không biết là vì chuyện gì đây”
Ban đêm, Đại Minh cung thể hiện một vẻ yên tĩnh trầm mặc vô cùng. Trên mặt Thái Dịch trì nước đã đóng lại thành một tầng băng dầy, trông giống như một cái khay bạch ngọc khổng lồ. Trên mặt băng bao phủ bởi một lớp sương mù thật mỏng. Trên bầu trời những ngôi sao tựa gấm hoa, ánh sáng sao sáng vạn điểm, hòa lẫn với cái khay Bạch Ngọc trên mặt đất kia.
Trương Hoán cùng Lý Phiên Vân bước nhanh trên con đường bên cạnh Thái Dịch Trì, có thể nhìn rõ con đường đi dưới chân bọn họ. Con đường ấy quanh co uốn lượn, có vô số các đường nhỏ dẫn thông tới từng điện đài. Cây cối um tùm, bên ngoài cung điện được ánh sao chiếu rọi khiến nó mang một vẻ lung linh, mơ hồ.
Nếu so sánh với năm ngoái , thì hiện tại Đại Minh cung tựa hồ vắng lặng hơn. Hắn đã đi được chừng hai dặm, ngay cả bóng dáng của một cung nữ cũng không nhìn thấy, càng không có vẻ gì là không khí vui mừng năm mới. Dường như chỉ thoáng văng vẳng có tiếng tiêu trong không gian.
Lý Phiên vân hình như cũng hiểu được tâm tư của Trương Hoán, nàng cười giải thích “ Năm ngoái thái hậu đem rất nhiêu những di phi của tiên đế chuyển đi Thái Cực cung, cho bọn họ mang theo một nửa số thái giám, cung nữ. Đại Minh cung, cung nhân vốn đã không nhiều lắm, nay lại càng thiếu thốn hơn. Trong khoảng thời gian này tâm tình thái hậu không được tốt, người cũng không thiết đến cái gì.trong năm mới cả
“ À, Thì ra là như vậy” Trương Hoán cười đáp một tiếng, lại hỏi Lý Phiên Vân “ Tỷ có biết vì sao tâm tình của thái hậu lại không tốt như vậy không ?”
Lý Phiên Vân cười khổ một cái, thản nhiên nói “ Cái này còn phải hỏi nguyên nhân nữa sao, Nguyên tưởng rằng Thôi tướng quốc bệnh nặng, thì cục diện có thể thay đổi, thái hậu không còn phải chia sẻ quyền lực nưa, nhưng trên thực tế, tình hình của Thái hậu vẫn như cũ vậy “
Thôi Viên trúng gió rồi nằm xuống, vốn là đã tạo cho Thái hậu một niềm hi vọng lớn. Bùi Tuấn cũng không có những dấu hiệu gì cho thấy sẽ thay đổi thế cục triều đình. Mặc dù ông ta cũng có đem một số toan tính về quân cơ đại sự cùng thương lượng bàn bạc với Thôi Tiểu Phù, nhưng cũng vẫn không thể khiến Thôi Tiểu Phù phụ thuộc vào các quyết sách của ông ta. Thôi Tiểu Phù cuối cùng vẫn tự mình đưa ra quyết sách về các vấn đề quân cơ đại sự, ý kiến không hề thay đổi.
Tình hình thế gia triều chính đã thi hành được mười lăm năm, và đã dần dần được định hình rõ nét. Trong đó chỉ có điểm biến đổi duy nhất đó là những người cầm quyền là thay phiên nhau nắm giữ. Hoàng quyền đã không còn đủ khả năng để thay đổi tình hình này. Mà nếu muốn tình hình này thay đổi, thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là có một lực lượng từ bên ngoài phá tan tình hình này. Ví dụ như việc Chu phỉ tạo phản chẳng hạ. Dĩ nhiên nếu như Chu phỉ tạo phản thành công thì sẽ chỉ là ngọc đá cùng tan Vô luận là thế gia hay là Thôi Tiểu Phù cũng đều không mong muốn hắn tiến lên thêm một bước nào nữa.
Ở bên ngoài, tự do không chịu ảnh hưởng của tình hình thế gia triều chính chỉ có hai người, mà lại là hai người có thực lực. Một người là Sóc phương tiết độ sứ Đoàn Tú Thực, và một người mới nổi lên chính là Lũng Hữu tiết độ sứ Trương Hoán.
Nghĩ tới đây, Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn đệ đệ của mình với một ý vị sâu xa, nàng vô cùng hi vọng Trương Hoán cùng với Thôi Tiểu Phù có thể cùng nhau kết minh lần nữa.
Bởi vì đêm đã khuya, Lý Phiên Vân không dẫn Trương Hoán tới Lân Đức điện nữa mà là dẫn hắn trực tiếp đi vào tẩm cung của Thôi Tiểu Phù. Lúc này Thôi Tiểu Phù đã thức dậy, bà ta trang điểm nhẹ nhàng nhưng trông hết sức trang nhã, đồng thời cũng chính thức mặc triều phục. Địa điểm mà Thôi Tiểu phù tiếp kiến Trương Hoán chính là thư phòng trong Thiên đện của tẩm cung.
Gian phòng này , ngay từ khi bà ta mới làm hoàng hậu, chính là thư phòng mà bình thường Thôi Tiểu Phù thường dùng để đọc sách, viết chữ. Bà ta rất hiếm khi xử lý chính sự triều đình tại đây, hơn nữa cũng chưa từng dùng chỗ này để tiếp kiến các vị đại thần, hôm nay chính là vì Trương Hoán mà phá lệ. Lúc này trong thư phòng ánh đèn nhu hòa, mười mấy tên tiểu thái giám được một trận chạy đi chạy lại, một chậu than mới được chúng đem tới đã xua tan cái giá lạnh trong phòng thay vào đó là sự ấm áp, trong phòng không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của hương bách hợp. Thôi Tiểu Phù ngồi sau án kỉ, tâm trạng hơi bồn chồn, bà ta thỉnh thoảng liếc nhìn cuốn “ Sử kí” của Tư Mã Thiên.
Đúng như Lý Phiên Vân suy nghĩ, Thôi Tiểu Phù thật sự có hứng thú rất lớn đối với việc Trương Hoán cầu kiến đêm nay. Hứng thú của bà ta không phải ở sự tình khẩn cấp mà Trương Hoán sẽ cấp báo, mà là có thể thông qua cuộc cầu kiến của hắn đêm nay, sẽ có thể giúp cho bọn họ kết minh được thêm một lần nữa.
“ Dạ bẩm thái hậu. Trương sứ quân đã đến” Một gã hoạn quan hạ giọng nói.
“ Dẫn hắn vào đi” Thôi Tiểu Phù ngồi ngay ngắn người trở lại, mỉm cười chờ đợi Trương Hoán đến. Chốc lát sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân khẩn trương. Trương Hoán theo chân lão thái giám dẫn đường đi vào thư phòng. Lý Phiên Vân cũng theo sau hắn.
Vừa bước vào gian phòng thì một hơi ấm đã bao trùm hắn khiến hắn dễ chịu. Trương Hoán liếc mắt nhìn một chút về Thôi Tiểu Phù. Một năm không gặp hình như nàng cũng không có sự thay đổi gì, xinh đẹp như hoa vậy
Trương Hoán không dám nhìn lâu, hắn tiến nhanh lên phía trước, khom người thật thấp thi lễ :“ Thần Trương Hoán tham kiến Thái hậu, đêm khuya mà đến quấy nhiễu Thái hậu nghỉ ngơi, thần thật sự lo lắng”
“ Ái khanh miễn lễ” Thôi Tiểu Phù hứng thú đánh giá Trương Hoán. Hắn mang một chiếc áo choàng màu đen, bên trong quân phục chỉnh tề, giày ủng lên đến tận đầu gối càng làm nổi bật vóc người cao lớn, thon gọn của hắn. Hai bàn tay của hắn da dẻ đều ngăm ngăm đen, nếu so sánh với năm ngoái thì có phần thô ráp hơn. Nhưng chính sự thô ráp của làn da cùng với bộ râu đen càng làm tăng thêm vẻ từng trải của hắn.
Trương Hoán gật đầu, cầm tay dẫn nàng bước nhanh đi tới trước cửa phủ, hắn gọi một gã tâm phúc dặn dò “ Ngươi dẫn theo một trăm huynh đệ lập tức hộ tống phu nhân trở về tướng quốc phủ. Đêm nay các ngươi cứ ở trong tướng quốc phủ. Sáng sớm ngày mai, các ngươi đưa phu nhân đến ngoài cửa Minh Đức gặp ta”
Thôi Ninh nghe hắn gọi mình là phu nhân, trong lòng nàng rốt cuộc đã hạ quyết tâm. Trong lúc chờ lên xe ngựa, nàng nhìn về phía Trương Hoán dầy lưu luyến. Chúng thân binh hộ vệ đã đánh xe ngựa ra, rồi sau đó chiếc xe ngựa chạy như bay về phía trước”
Trương Hoán thấy chiếc xe ngựa đã đi xa, hắn lập tức hạ lệnh “Bảo mọi người không cần thu thập đồ đạc gì cả, ngay lập tức tập hợp cùng ta đi tới Đại Minh cung”
Mọi người tuân lệnh, không kịp thu dọn đồ đạc gì nữa, tất cả rối rít phi thân lên ngựa. Đương lúc này Dương Xuân Thủy từ trong phủ chạy ra bên ngoài, nàng cắn chặt môi, rồi mới dám cất lời dõng dạc nói với Trương Hoán “Lão gia, người không cho thiếp đi theo sao”
Trương Hoán thấy trong ánh mắt của nàng tràn đầy vẻ khẩn cầu, hắn rung dây cương, chiến mã mà Trương Hoán cưỡi lao vút qua Dương Xuân Thủy, xa xa hắn nói vọng lại cho nàng một câu “ Trương Hoán ta đã hứa với cô tuyệt đối sẽ không nuốt lời”
Nhóm người Trương Hoán đi tới Đại Minh cung, nhưng lại không trực tiếp đi qua Đan Phượng môn mà là từ Xuân Minh môn ra khỏi thành Trường An. Đi vòng qua cửa sau của Đại Minh cung, nơi ấy chính là Trọng Huyền môn, lúc này cửa Đại Minh cung đã đóng lại, hồi thông cổ (trống cầm canh) thứ hai đã vang lên.
Trương Hoán tay cầm roi ngựa chỉ tay vào đại môn nói “ Mau mở cửa cho ta. Ta có chuyện hết sức khẩn cấp cần nói với Thái hậu”
Mấy tên thân binh tiến lên la lớn “Quan canh giữ trên thành hãy nghe đây, hãy mau bẩm báo với Thái hậu có Lũng Hữu tiết độ sứ
Trương tướng quân có chuyện hết sức khẩn cấp xin được cầu kiến Thái hậu”
Mấy tên binh lính chạy như bay đi bẩm báo với quan quân đang làm nhiệm vụ. Quân coi giữ Trọng Huyền môn là Kim Ngô Vệ , một lúc lâu sau, có một gã hiệu úy chậm chạp đi tới, quay xuống nói với Trương Hoán “ Hiện tại đem đã khuya rồi , Thái hậu đã nghỉ ngơi không tiện để tiếp kiến ngoại thần, Trương sứ quân sáng sớm ngày mai hãy trở lại đi”
Trương Hoán giận dữ, hắn lắp cung tên, một mũi tên bay thẳng lên đầu thành, nhắm thẳng vào ngay giữa chiếc mũ giáp của tên hiệu úy kia, mũi tên bay thẳng sau đó lại chệch ra ngoài. Ngay sau đó hắn dùng roi ngụa chỉ thẳng vào tên hiệu úy lớn tiếng quát “ Nếu ngươi không đi bẩm báo , thì sáng sớm ngày mai ta sẽ đem cả nhà ngươi ra giết sạch”
Tên hiệu úy kia bị một mũi tên của Trương Hoán làm cho sợ kinh hồn, còn chưa định thần được thì lại nghe Trương Hoán nói sẽ giết cả nhà hắn. hắn đã được nghe lời đồn đại về ác danh của Trương Hoán nên không khỏi sợ hãi, âm thanh run rẩy nói “ Xin Trương sứ quân chờ cho một lát, ta sẽ đi bẩm báo ngay”
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, hồi trống thông cổ thứ ba rốt cuộc cũng tùng tùng vang lên. Tiếng trống bên tròn Trọng Huyền môn vang lên đồng thời cánh cửa ở bên hông cũng từ từ mởi ra , chỉ thấy Lý Phiên Vân đi ra cười nói “ Đường đường là Vô Địch đại tướng quân mà đem hôm khuya khoắt lại xông vào Đại Minh cung, không biết là vì chuyện gì đây”
Ban đêm, Đại Minh cung thể hiện một vẻ yên tĩnh trầm mặc vô cùng. Trên mặt Thái Dịch trì nước đã đóng lại thành một tầng băng dầy, trông giống như một cái khay bạch ngọc khổng lồ. Trên mặt băng bao phủ bởi một lớp sương mù thật mỏng. Trên bầu trời những ngôi sao tựa gấm hoa, ánh sáng sao sáng vạn điểm, hòa lẫn với cái khay Bạch Ngọc trên mặt đất kia.
Trương Hoán cùng Lý Phiên Vân bước nhanh trên con đường bên cạnh Thái Dịch Trì, có thể nhìn rõ con đường đi dưới chân bọn họ. Con đường ấy quanh co uốn lượn, có vô số các đường nhỏ dẫn thông tới từng điện đài. Cây cối um tùm, bên ngoài cung điện được ánh sao chiếu rọi khiến nó mang một vẻ lung linh, mơ hồ.
Nếu so sánh với năm ngoái , thì hiện tại Đại Minh cung tựa hồ vắng lặng hơn. Hắn đã đi được chừng hai dặm, ngay cả bóng dáng của một cung nữ cũng không nhìn thấy, càng không có vẻ gì là không khí vui mừng năm mới. Dường như chỉ thoáng văng vẳng có tiếng tiêu trong không gian.
Lý Phiên vân hình như cũng hiểu được tâm tư của Trương Hoán, nàng cười giải thích “ Năm ngoái thái hậu đem rất nhiêu những di phi của tiên đế chuyển đi Thái Cực cung, cho bọn họ mang theo một nửa số thái giám, cung nữ. Đại Minh cung, cung nhân vốn đã không nhiều lắm, nay lại càng thiếu thốn hơn. Trong khoảng thời gian này tâm tình thái hậu không được tốt, người cũng không thiết đến cái gì.trong năm mới cả
“ À, Thì ra là như vậy” Trương Hoán cười đáp một tiếng, lại hỏi Lý Phiên Vân “ Tỷ có biết vì sao tâm tình của thái hậu lại không tốt như vậy không ?”
Lý Phiên Vân cười khổ một cái, thản nhiên nói “ Cái này còn phải hỏi nguyên nhân nữa sao, Nguyên tưởng rằng Thôi tướng quốc bệnh nặng, thì cục diện có thể thay đổi, thái hậu không còn phải chia sẻ quyền lực nưa, nhưng trên thực tế, tình hình của Thái hậu vẫn như cũ vậy “
Thôi Viên trúng gió rồi nằm xuống, vốn là đã tạo cho Thái hậu một niềm hi vọng lớn. Bùi Tuấn cũng không có những dấu hiệu gì cho thấy sẽ thay đổi thế cục triều đình. Mặc dù ông ta cũng có đem một số toan tính về quân cơ đại sự cùng thương lượng bàn bạc với Thôi Tiểu Phù, nhưng cũng vẫn không thể khiến Thôi Tiểu Phù phụ thuộc vào các quyết sách của ông ta. Thôi Tiểu Phù cuối cùng vẫn tự mình đưa ra quyết sách về các vấn đề quân cơ đại sự, ý kiến không hề thay đổi.
Tình hình thế gia triều chính đã thi hành được mười lăm năm, và đã dần dần được định hình rõ nét. Trong đó chỉ có điểm biến đổi duy nhất đó là những người cầm quyền là thay phiên nhau nắm giữ. Hoàng quyền đã không còn đủ khả năng để thay đổi tình hình này. Mà nếu muốn tình hình này thay đổi, thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là có một lực lượng từ bên ngoài phá tan tình hình này. Ví dụ như việc Chu phỉ tạo phản chẳng hạ. Dĩ nhiên nếu như Chu phỉ tạo phản thành công thì sẽ chỉ là ngọc đá cùng tan Vô luận là thế gia hay là Thôi Tiểu Phù cũng đều không mong muốn hắn tiến lên thêm một bước nào nữa.
Ở bên ngoài, tự do không chịu ảnh hưởng của tình hình thế gia triều chính chỉ có hai người, mà lại là hai người có thực lực. Một người là Sóc phương tiết độ sứ Đoàn Tú Thực, và một người mới nổi lên chính là Lũng Hữu tiết độ sứ Trương Hoán.
Nghĩ tới đây, Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn đệ đệ của mình với một ý vị sâu xa, nàng vô cùng hi vọng Trương Hoán cùng với Thôi Tiểu Phù có thể cùng nhau kết minh lần nữa.
Bởi vì đêm đã khuya, Lý Phiên Vân không dẫn Trương Hoán tới Lân Đức điện nữa mà là dẫn hắn trực tiếp đi vào tẩm cung của Thôi Tiểu Phù. Lúc này Thôi Tiểu Phù đã thức dậy, bà ta trang điểm nhẹ nhàng nhưng trông hết sức trang nhã, đồng thời cũng chính thức mặc triều phục. Địa điểm mà Thôi Tiểu phù tiếp kiến Trương Hoán chính là thư phòng trong Thiên đện của tẩm cung.
Gian phòng này , ngay từ khi bà ta mới làm hoàng hậu, chính là thư phòng mà bình thường Thôi Tiểu Phù thường dùng để đọc sách, viết chữ. Bà ta rất hiếm khi xử lý chính sự triều đình tại đây, hơn nữa cũng chưa từng dùng chỗ này để tiếp kiến các vị đại thần, hôm nay chính là vì Trương Hoán mà phá lệ. Lúc này trong thư phòng ánh đèn nhu hòa, mười mấy tên tiểu thái giám được một trận chạy đi chạy lại, một chậu than mới được chúng đem tới đã xua tan cái giá lạnh trong phòng thay vào đó là sự ấm áp, trong phòng không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt của hương bách hợp. Thôi Tiểu Phù ngồi sau án kỉ, tâm trạng hơi bồn chồn, bà ta thỉnh thoảng liếc nhìn cuốn “ Sử kí” của Tư Mã Thiên.
Đúng như Lý Phiên Vân suy nghĩ, Thôi Tiểu Phù thật sự có hứng thú rất lớn đối với việc Trương Hoán cầu kiến đêm nay. Hứng thú của bà ta không phải ở sự tình khẩn cấp mà Trương Hoán sẽ cấp báo, mà là có thể thông qua cuộc cầu kiến của hắn đêm nay, sẽ có thể giúp cho bọn họ kết minh được thêm một lần nữa.
“ Dạ bẩm thái hậu. Trương sứ quân đã đến” Một gã hoạn quan hạ giọng nói.
“ Dẫn hắn vào đi” Thôi Tiểu Phù ngồi ngay ngắn người trở lại, mỉm cười chờ đợi Trương Hoán đến. Chốc lát sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân khẩn trương. Trương Hoán theo chân lão thái giám dẫn đường đi vào thư phòng. Lý Phiên Vân cũng theo sau hắn.
Vừa bước vào gian phòng thì một hơi ấm đã bao trùm hắn khiến hắn dễ chịu. Trương Hoán liếc mắt nhìn một chút về Thôi Tiểu Phù. Một năm không gặp hình như nàng cũng không có sự thay đổi gì, xinh đẹp như hoa vậy
Trương Hoán không dám nhìn lâu, hắn tiến nhanh lên phía trước, khom người thật thấp thi lễ :“ Thần Trương Hoán tham kiến Thái hậu, đêm khuya mà đến quấy nhiễu Thái hậu nghỉ ngơi, thần thật sự lo lắng”
“ Ái khanh miễn lễ” Thôi Tiểu Phù hứng thú đánh giá Trương Hoán. Hắn mang một chiếc áo choàng màu đen, bên trong quân phục chỉnh tề, giày ủng lên đến tận đầu gối càng làm nổi bật vóc người cao lớn, thon gọn của hắn. Hai bàn tay của hắn da dẻ đều ngăm ngăm đen, nếu so sánh với năm ngoái thì có phần thô ráp hơn. Nhưng chính sự thô ráp của làn da cùng với bộ râu đen càng làm tăng thêm vẻ từng trải của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.