Quyển 3 - Chương 204: Cục diện thay đổi
Cao Nguyệt
26/03/2013
Trương Hoán đã tới Bùi phủ, Bùi Tuấn vừa lúc này mới đi bái kiến Thái hậu, Bùi Minh Khải đang ở nhà, hắn tiếp đãi Trương Hoán rất nhiệt tình và chu đáo. Tùy tòng của Trương Hoán cũng được sắp xếp ổn thỏa.
Đối với, người em rể này , Bùi Minh Khải vô cùng hoan nghênh, không chỉ bởi vì hắn rất yêu mến Bùi Oánh, Không chỉ bởi nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi, mà quan trọng hơn là hắn rất coi trọng tiền đồ phía trước của Trương Hoán. Bản thân hắn, bị phụ thân bỏ mặc chẳng đoái hoài đến. Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của Trương Hoán thì có lẽ tương lai sẽ có một ngày Trương Hoán sẽ có vai trò quan trọng trong việc giúp hắn đoạt lấy địa vị gia chủ của Bùi gia.
“ Khứ Bệnh sao lại không đưa tiểu muội của ta cùng tới” Bùi Minh Khải đưa Trương Hoán vào trong biệt viện mà hắn đã chuẩn bị, giọng nói có chút trách móc.
Trương Hoán cười nói “ Hài tử còn nhỏ, không thể đi xa được, nên tốt nhất chỉ mình ta trở lại thôi”
“ Thì ra là như vậy, quà cáp cho thằng cháu ngoại cũng chuẩn bị rồi” Bùi Minh Khải lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Lúc này hắn đưa mắt nhìn bốn xung quanh thấy đã không còn có người ngoài nào nữa, liền hạ giọng nói “ Trong khoảng thời gian này, cha ta tâm tình thật sự không tốt, Khứ Bệnh nên chiều lòng ông một chút, hơn nữa cũng không nên nói nhiều về vấn đề Thục Trung nữa”
“ Ta hiểu vấn đề rồi” Trương Hoán chắp tay cười nói “ Đa tạ Khải huynh đã nhắc nhở”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu nữa, Bùi Minh Khải không muốn quấy rầy Trương Hoán liền cáo từ mà đi.
Thời gian dần dần đã về trưa, Bùi Tuấn mãi cũng không thấy trở về. Trương Hoán ở trong phòng có chút nhàm chán, liền gọi mười mấy người thân vệ đi tới Tuyền Trạch ở Vĩnh Gia phường.
Tuyền Trạch ở Vĩnh Gia phường - đây chính là sản nghiệp của. Trương Hoán. Sau khi Trương Hoán chấp chưởng Hà Tây, lúc đầu lão đạo Lý Bí trông nom nơi này, nhưng sau đó không biết lão đã vân du nơi nào. Hiện tại, Tuyền Trạch này đang cho Hàn Dũ ở nhờ
Trương Hoán mới vừa bước tới cửa lớn của Tuyền Trạch, bỗng nghe thấy sau lưng có người gọi tên hắn “ Có phải là Thập Bát Lang đấy không “
Trương Hoán quay đầu lại chỉ thấy Trương Phá Thiên hai tay chắp sau lưng đang đứng ở bên đường cười nhạt, nhìn hắn. Nếu so sánh với năm ngoái, thì bây giờ Trương Phá Thiên có mập lên một chút, tinh thần và khí sắc cũng không tồi, trên mặt cũng toát lên vẻ hồng hào. Chẳng qua ông ấy ăn mặc giản dị. mộc mạc mà thôi. Trên người khoác một tấm áo bào bằng gai dầy, Trên đỉnh đầu có bịt một tấm khăn vuông. Dưới chân đi một đôi giầy đế mềm đã hơi cũ.
Vào những ngày bình thường, người mặc những trang phục như thế này ở Trường An chỗ nào cũng có. Chỉ có điều hôm nay là năm mới, ăn mặc như ông ấy thì thật không có nhiều người.
Trương Hoán vội bước lên phía trước thi lễ “ Tứ thúc, chú làm sao biết cháu đã tới Trường An rồi”
“ Ta buổi sáng ra ngoài lang thang, ở chỗ chợ phía đông ta nhìn thấy kị binh của cháu. Các ngươi đi nhanh quá chú không tài nào đuổi kịp, liền đoán ngươi thế nào cũng tới nơi này, qua nhiên ta đoán không sai”
Trương Phá Thiên nói tới đây khẽ mỉm cười nói “Ta ở chỗ này chờ đợi ngươi đã nửa canh giờ rồi. Làm sao ? Ngay cả chén trà cũng không mời ta uống sao”
“ Nhìn tứ thúc nói kìa, cháu cũng vừa mới về tới thôi mà, chúng ta cùng vào trong uống chén trà nóng đi nào”
Lúc này Tôn quản sự nghe tiếng gọi liền chạy ra, hắn thấy chủ nhân trở về, một mặt làm lễ chủ - tớ, mặt khác phân phó bọn người hầu sửa soạn phòng ốc, cung kính mời Trương Hoán trở vào bên trong phủ.
Hàn Dũ mặc dù là ở nhờ, nhưng hắn cũng chỉ dùng một gian phòng khách mà thôi. Còn chủ đường cùng nhà trong hắn cũng không hề có sử dụng tới. Bên trong thư phòng chậu than đã hồng lên, hơi ấm của mùa xuân đã nhanh chóng tràn ngập.
Trương Hoán ngôi xuống hớp một ngụm trà nóng, lúc này y mới thở dài một cái, có lẽ đó là sự thoải mái khi được ở trong căn nhà của chính mình.Hắn để cái chén xuống, nhẹ cười hướng về phía Trương Phá Thiên nói: “ Tứ thúc, có chuyện gì thúc cư nói, thúc đừng ngại”
Trương Phá Thiên hai tay hơ hơ trên chén trà nóng hổi, ông ta trầm ngâm một lát, rồi với giọng điệu thẳng thắn, ông ta nói: “ Lần này cho gọi ngươi trở về, ngươi có biết dụng ý thật sự của triều đình là gì không”
“ Không phải là trở về báo cáo công tác sao?” Trương Hoán không hề có một chút thái độ, biểu lộ nào hỏi lại Trương Phá Thiên.
“ Báo cáo công tác” Trương Phá Thiên hừ lạnh một tiếng “ Ngươi nghĩ đơn giản chỉ là vì báo cáo công tác thôi sao”
“ Tứ thúc đừng ngại, có việc gì thúc cứ nói thẳng đi”
Trương Phá Thiên uống thêm một trà xong liền nói “Lúc ngươi đang chiếm cứ Lũng Hữu, ở trên đường phố của thành Trường An bỗng xuất hiện rất nhiều tiểu nhi hát lên một câu đồng dao, cái gì mà cung Hà Tây tiễn kéo dài bắn tới Trường An đổi hoàng thượng. Ngươi chắc cũng biết câu đồng dao này nói tới ai chứ”
“ Bất quả là kẻ có ý đồ xấu muốn hãm hại ta mà thôi” Trường Hoán với giọng điệu khinh thường nói: “ Loại tin đồn như thế này, ta không thèm để ý tới, tất nhiên sẽ rất nhanh mà biến mất thôi”
“ Nhưng vấn đề là công bộ Thượng thư Vương Ngang lại mượn bài đồng dao này để làm lớn chuyện. Hắn cùng với Vi Ngạc, cả hai liên hợp tố cáo ngươi tạo phản, nội các triều đình vì thế mà đặc biệt mười hai lần hội nghị. Ngay cả Thái hậu Thôi Tiểu Phù cũng tham gia, triều đình mới quyết định cho gọi ngươi tới để báo cáo công tác.”
Trương Phá Thiên vừa nói vừa chăm chú quan sát thái độ của Trương Hoán. Trong một năm nay, vết thương trong lòng của ông ta đã dần dần liền lại. mặc dù ông ta chỉ là một chức quan nhàn rỗi, không cách nào hỏi tới chính sự triều đình, nhưng ông ta vẫn hết sức chú ý đến nhất cử nhất động của triều đình”
Từ nửa năm trở lại đây, triều đình phát sinh nhiều đại sự. Đầu tiên là Dương gia ở Thục quận bị tru diệt cả nhà. Tiếp theo là Chu Thử ở Thục Trung tạo phản, sau đó là Trương Hoán xuất binh chiếm cứ Lũng Hữu. Chuyện ngày càng diễn biến tới cao trào, mấy chục vạn đại quân của ba đại thế gia tan thành tro bụi. Mãi cho đến khi Chu Thử đem binh đánh vào Hán Trung.
Đại Đường mười bảy năm trước, xảy ra cuộc nổi loạn của bọn người Hồi Hột đánh chiếm vào Trung Nguyên nhưng cũng chưa đủ kích động khiến cho Thôi Viên phải trúng gió ngã bệnh như lần nội loạn này. Trương Phá Thiên với sự nhạy cảm và kinh nghiệm thời cuộc đã nhận định rằng tình thế hỗn loạn hiện nay là nghiêm trọng nhất trong mười bảy năm qua, thậm chí vượt qua cả sự kiện năm xưa hoàng thượng băng hà, Thôi - Bùi hai nhà binh phát Hà Đông.
Trương Phá Thiên tâm trạng phập phồng tựa như loài bò sát mới bắt đầu ở dưới đất chui lên. Cho nên ông ta hết sức tập trung chú ý tới Trương Hoán, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là con cháu của Trương gia. Trương gia có thể trùng hưng được hay không hết thảy đều kí thác lên người Trương Hoán.
Trương Phá Thiên thấy Trương Hoán trên khuôn mặt không biểu chút biểu lộ gì, ông ta liền trả lời thẳng tuột ra đáp án: “ Ngươi hiểu chưa! Nếu nói là báo cáo công tác bất quá là triều đình đối với ngươi một lần dò xét xem ngươi tới hay không tới. Nếu tới là ngươi đã làm tròn tấm lòng của thần tử, nếu ngươi không đến, bất kể ngươi viện lí do gì, cũng đều khẳng định trong mắt ngươi không coi triều đình ra gì cả. Cũng may là ngươi đã tới, ta nghĩ rốt cuộc Thôi Viên có thể an tâm mà ngủ rồi.
Trương Hoán sắc mặt vẫn bộc lộ một sự bình tĩnh. Hắn không biết sao? Không! Hắn biết rất rõ rằng triều đình đối với hắn có sự kiêng kị, dè chừng. Một loại quan địa phương vào kinh báo cáo công tác cũng chỉ cần tới Lại Bộ hay Binh Bộ cho gọi. Lần này đến lượt hắn thì đích thân Thái hậu hạ chỉ cho đòi hắn vào kinh báo cáo công tác. Cái này có thể nói là một ý chỉ bất thường và hắn cũng đọc được một sự không bình yên từ phía triều đình.
Mặc dù hắn xuất binh đẩy lui Chu Thử, nhưng hắn ở Lũng Hữu thế lực quả thật rất lớn, lại có thể trực tiếp uy hiếp sự an toàn của Quan Trung. Hơn nữa mấu chốt là hắn vốn có tư cách của người lên ngôi cửu ngũ. Tất cả mới có người thêu dệt nên bài đồng dao đó chính là nhằm ám chỉ vào thân phận chân thật của hắn.
Trương Hoán mặc dù không có nghe được gì về cái bài đồng dao đó, nhưng từ việc phong quan lần này, hắn hiểu rằng triều đình đối với hắn thật sự khúc mắc. Lũng Hữu tiết độ sứ, Vô địch đại tướng quân, Hiệu kiểm môn hạ Thị lang, hắn được phong một loạt chức quan hơn nữa đều là hàng tam phẩm. Duy chỉ thiếu một tước vị, mà tước vị chính là thân phận và địa vị tượng trưng, nhưng triều đình lại không gia phong cho hắn tương ứng với tước vị. Cái này tuyệt đối không phải là sự sơ sót của triều đình. Mà việc phong quan lần này cơ bản triều đình muốn dò xét xem hắn có tiến kinh hay không mà thôi.
Hắn đối sớm đã biết được lòng dạ của triều đình khi an bài sự việc vừa rồi, cho nên hôm nay khi bị Trương Phá Thiên nói ra cái đáp án này hắn cũng không có gì là giật mình cả. Cũng chính là Trương Phá Thiên thái độ khẩn trương nói cho hắn cái cách cục của triều đình, điều này đưa tới cho hắn một niềm vô cùng hứng thú. Chẳng lẽ Trương Phá Thiên tưởng như hết hi vọng lại bừng lên nhiệt huyết sao?
“ Tứ thúc, có lẽ chú đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Ta lấy Lũng Hữu chẳng qua là vì bất mãn với Vi gia và cũng là để bình định thái độ của bọn người Thổ Phiên, đối với triều đình làm gì có chút dị tâm nào phải không?Nhưng vẫn là muốn cảm ơn tứ thúc đã đặc biệt nhắc nhở thức tỉnh ta, sau này ta sẽ phải chú ý nhiều hơn đến lời nói của mình, không để cho kẻ khác nắm bắt nhược điểm được”
Đối với, người em rể này , Bùi Minh Khải vô cùng hoan nghênh, không chỉ bởi vì hắn rất yêu mến Bùi Oánh, Không chỉ bởi nguyên nhân yêu ai yêu cả đường đi, mà quan trọng hơn là hắn rất coi trọng tiền đồ phía trước của Trương Hoán. Bản thân hắn, bị phụ thân bỏ mặc chẳng đoái hoài đến. Nếu như có thể nhận được sự ủng hộ của Trương Hoán thì có lẽ tương lai sẽ có một ngày Trương Hoán sẽ có vai trò quan trọng trong việc giúp hắn đoạt lấy địa vị gia chủ của Bùi gia.
“ Khứ Bệnh sao lại không đưa tiểu muội của ta cùng tới” Bùi Minh Khải đưa Trương Hoán vào trong biệt viện mà hắn đã chuẩn bị, giọng nói có chút trách móc.
Trương Hoán cười nói “ Hài tử còn nhỏ, không thể đi xa được, nên tốt nhất chỉ mình ta trở lại thôi”
“ Thì ra là như vậy, quà cáp cho thằng cháu ngoại cũng chuẩn bị rồi” Bùi Minh Khải lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Lúc này hắn đưa mắt nhìn bốn xung quanh thấy đã không còn có người ngoài nào nữa, liền hạ giọng nói “ Trong khoảng thời gian này, cha ta tâm tình thật sự không tốt, Khứ Bệnh nên chiều lòng ông một chút, hơn nữa cũng không nên nói nhiều về vấn đề Thục Trung nữa”
“ Ta hiểu vấn đề rồi” Trương Hoán chắp tay cười nói “ Đa tạ Khải huynh đã nhắc nhở”
Hai người trò chuyện thêm mấy câu nữa, Bùi Minh Khải không muốn quấy rầy Trương Hoán liền cáo từ mà đi.
Thời gian dần dần đã về trưa, Bùi Tuấn mãi cũng không thấy trở về. Trương Hoán ở trong phòng có chút nhàm chán, liền gọi mười mấy người thân vệ đi tới Tuyền Trạch ở Vĩnh Gia phường.
Tuyền Trạch ở Vĩnh Gia phường - đây chính là sản nghiệp của. Trương Hoán. Sau khi Trương Hoán chấp chưởng Hà Tây, lúc đầu lão đạo Lý Bí trông nom nơi này, nhưng sau đó không biết lão đã vân du nơi nào. Hiện tại, Tuyền Trạch này đang cho Hàn Dũ ở nhờ
Trương Hoán mới vừa bước tới cửa lớn của Tuyền Trạch, bỗng nghe thấy sau lưng có người gọi tên hắn “ Có phải là Thập Bát Lang đấy không “
Trương Hoán quay đầu lại chỉ thấy Trương Phá Thiên hai tay chắp sau lưng đang đứng ở bên đường cười nhạt, nhìn hắn. Nếu so sánh với năm ngoái, thì bây giờ Trương Phá Thiên có mập lên một chút, tinh thần và khí sắc cũng không tồi, trên mặt cũng toát lên vẻ hồng hào. Chẳng qua ông ấy ăn mặc giản dị. mộc mạc mà thôi. Trên người khoác một tấm áo bào bằng gai dầy, Trên đỉnh đầu có bịt một tấm khăn vuông. Dưới chân đi một đôi giầy đế mềm đã hơi cũ.
Vào những ngày bình thường, người mặc những trang phục như thế này ở Trường An chỗ nào cũng có. Chỉ có điều hôm nay là năm mới, ăn mặc như ông ấy thì thật không có nhiều người.
Trương Hoán vội bước lên phía trước thi lễ “ Tứ thúc, chú làm sao biết cháu đã tới Trường An rồi”
“ Ta buổi sáng ra ngoài lang thang, ở chỗ chợ phía đông ta nhìn thấy kị binh của cháu. Các ngươi đi nhanh quá chú không tài nào đuổi kịp, liền đoán ngươi thế nào cũng tới nơi này, qua nhiên ta đoán không sai”
Trương Phá Thiên nói tới đây khẽ mỉm cười nói “Ta ở chỗ này chờ đợi ngươi đã nửa canh giờ rồi. Làm sao ? Ngay cả chén trà cũng không mời ta uống sao”
“ Nhìn tứ thúc nói kìa, cháu cũng vừa mới về tới thôi mà, chúng ta cùng vào trong uống chén trà nóng đi nào”
Lúc này Tôn quản sự nghe tiếng gọi liền chạy ra, hắn thấy chủ nhân trở về, một mặt làm lễ chủ - tớ, mặt khác phân phó bọn người hầu sửa soạn phòng ốc, cung kính mời Trương Hoán trở vào bên trong phủ.
Hàn Dũ mặc dù là ở nhờ, nhưng hắn cũng chỉ dùng một gian phòng khách mà thôi. Còn chủ đường cùng nhà trong hắn cũng không hề có sử dụng tới. Bên trong thư phòng chậu than đã hồng lên, hơi ấm của mùa xuân đã nhanh chóng tràn ngập.
Trương Hoán ngôi xuống hớp một ngụm trà nóng, lúc này y mới thở dài một cái, có lẽ đó là sự thoải mái khi được ở trong căn nhà của chính mình.Hắn để cái chén xuống, nhẹ cười hướng về phía Trương Phá Thiên nói: “ Tứ thúc, có chuyện gì thúc cư nói, thúc đừng ngại”
Trương Phá Thiên hai tay hơ hơ trên chén trà nóng hổi, ông ta trầm ngâm một lát, rồi với giọng điệu thẳng thắn, ông ta nói: “ Lần này cho gọi ngươi trở về, ngươi có biết dụng ý thật sự của triều đình là gì không”
“ Không phải là trở về báo cáo công tác sao?” Trương Hoán không hề có một chút thái độ, biểu lộ nào hỏi lại Trương Phá Thiên.
“ Báo cáo công tác” Trương Phá Thiên hừ lạnh một tiếng “ Ngươi nghĩ đơn giản chỉ là vì báo cáo công tác thôi sao”
“ Tứ thúc đừng ngại, có việc gì thúc cứ nói thẳng đi”
Trương Phá Thiên uống thêm một trà xong liền nói “Lúc ngươi đang chiếm cứ Lũng Hữu, ở trên đường phố của thành Trường An bỗng xuất hiện rất nhiều tiểu nhi hát lên một câu đồng dao, cái gì mà cung Hà Tây tiễn kéo dài bắn tới Trường An đổi hoàng thượng. Ngươi chắc cũng biết câu đồng dao này nói tới ai chứ”
“ Bất quả là kẻ có ý đồ xấu muốn hãm hại ta mà thôi” Trường Hoán với giọng điệu khinh thường nói: “ Loại tin đồn như thế này, ta không thèm để ý tới, tất nhiên sẽ rất nhanh mà biến mất thôi”
“ Nhưng vấn đề là công bộ Thượng thư Vương Ngang lại mượn bài đồng dao này để làm lớn chuyện. Hắn cùng với Vi Ngạc, cả hai liên hợp tố cáo ngươi tạo phản, nội các triều đình vì thế mà đặc biệt mười hai lần hội nghị. Ngay cả Thái hậu Thôi Tiểu Phù cũng tham gia, triều đình mới quyết định cho gọi ngươi tới để báo cáo công tác.”
Trương Phá Thiên vừa nói vừa chăm chú quan sát thái độ của Trương Hoán. Trong một năm nay, vết thương trong lòng của ông ta đã dần dần liền lại. mặc dù ông ta chỉ là một chức quan nhàn rỗi, không cách nào hỏi tới chính sự triều đình, nhưng ông ta vẫn hết sức chú ý đến nhất cử nhất động của triều đình”
Từ nửa năm trở lại đây, triều đình phát sinh nhiều đại sự. Đầu tiên là Dương gia ở Thục quận bị tru diệt cả nhà. Tiếp theo là Chu Thử ở Thục Trung tạo phản, sau đó là Trương Hoán xuất binh chiếm cứ Lũng Hữu. Chuyện ngày càng diễn biến tới cao trào, mấy chục vạn đại quân của ba đại thế gia tan thành tro bụi. Mãi cho đến khi Chu Thử đem binh đánh vào Hán Trung.
Đại Đường mười bảy năm trước, xảy ra cuộc nổi loạn của bọn người Hồi Hột đánh chiếm vào Trung Nguyên nhưng cũng chưa đủ kích động khiến cho Thôi Viên phải trúng gió ngã bệnh như lần nội loạn này. Trương Phá Thiên với sự nhạy cảm và kinh nghiệm thời cuộc đã nhận định rằng tình thế hỗn loạn hiện nay là nghiêm trọng nhất trong mười bảy năm qua, thậm chí vượt qua cả sự kiện năm xưa hoàng thượng băng hà, Thôi - Bùi hai nhà binh phát Hà Đông.
Trương Phá Thiên tâm trạng phập phồng tựa như loài bò sát mới bắt đầu ở dưới đất chui lên. Cho nên ông ta hết sức tập trung chú ý tới Trương Hoán, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là con cháu của Trương gia. Trương gia có thể trùng hưng được hay không hết thảy đều kí thác lên người Trương Hoán.
Trương Phá Thiên thấy Trương Hoán trên khuôn mặt không biểu chút biểu lộ gì, ông ta liền trả lời thẳng tuột ra đáp án: “ Ngươi hiểu chưa! Nếu nói là báo cáo công tác bất quá là triều đình đối với ngươi một lần dò xét xem ngươi tới hay không tới. Nếu tới là ngươi đã làm tròn tấm lòng của thần tử, nếu ngươi không đến, bất kể ngươi viện lí do gì, cũng đều khẳng định trong mắt ngươi không coi triều đình ra gì cả. Cũng may là ngươi đã tới, ta nghĩ rốt cuộc Thôi Viên có thể an tâm mà ngủ rồi.
Trương Hoán sắc mặt vẫn bộc lộ một sự bình tĩnh. Hắn không biết sao? Không! Hắn biết rất rõ rằng triều đình đối với hắn có sự kiêng kị, dè chừng. Một loại quan địa phương vào kinh báo cáo công tác cũng chỉ cần tới Lại Bộ hay Binh Bộ cho gọi. Lần này đến lượt hắn thì đích thân Thái hậu hạ chỉ cho đòi hắn vào kinh báo cáo công tác. Cái này có thể nói là một ý chỉ bất thường và hắn cũng đọc được một sự không bình yên từ phía triều đình.
Mặc dù hắn xuất binh đẩy lui Chu Thử, nhưng hắn ở Lũng Hữu thế lực quả thật rất lớn, lại có thể trực tiếp uy hiếp sự an toàn của Quan Trung. Hơn nữa mấu chốt là hắn vốn có tư cách của người lên ngôi cửu ngũ. Tất cả mới có người thêu dệt nên bài đồng dao đó chính là nhằm ám chỉ vào thân phận chân thật của hắn.
Trương Hoán mặc dù không có nghe được gì về cái bài đồng dao đó, nhưng từ việc phong quan lần này, hắn hiểu rằng triều đình đối với hắn thật sự khúc mắc. Lũng Hữu tiết độ sứ, Vô địch đại tướng quân, Hiệu kiểm môn hạ Thị lang, hắn được phong một loạt chức quan hơn nữa đều là hàng tam phẩm. Duy chỉ thiếu một tước vị, mà tước vị chính là thân phận và địa vị tượng trưng, nhưng triều đình lại không gia phong cho hắn tương ứng với tước vị. Cái này tuyệt đối không phải là sự sơ sót của triều đình. Mà việc phong quan lần này cơ bản triều đình muốn dò xét xem hắn có tiến kinh hay không mà thôi.
Hắn đối sớm đã biết được lòng dạ của triều đình khi an bài sự việc vừa rồi, cho nên hôm nay khi bị Trương Phá Thiên nói ra cái đáp án này hắn cũng không có gì là giật mình cả. Cũng chính là Trương Phá Thiên thái độ khẩn trương nói cho hắn cái cách cục của triều đình, điều này đưa tới cho hắn một niềm vô cùng hứng thú. Chẳng lẽ Trương Phá Thiên tưởng như hết hi vọng lại bừng lên nhiệt huyết sao?
“ Tứ thúc, có lẽ chú đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi. Ta lấy Lũng Hữu chẳng qua là vì bất mãn với Vi gia và cũng là để bình định thái độ của bọn người Thổ Phiên, đối với triều đình làm gì có chút dị tâm nào phải không?Nhưng vẫn là muốn cảm ơn tứ thúc đã đặc biệt nhắc nhở thức tỉnh ta, sau này ta sẽ phải chú ý nhiều hơn đến lời nói của mình, không để cho kẻ khác nắm bắt nhược điểm được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.