Quyển 3 - Chương 161: Đàm phán (2)
Cao Nguyệt
26/03/2013
Trương Hoán bước tới, chắp tay thi lễ nói: “ Nếu Vi thế thúc có chuyện gì chỉ cần phái người tới nói một tiếng là được. Trương Hoán đương nhiên sẽ tới bái kiến. Sao dám phiền thế thúc đích thân tới đây” .
Vi Ngạc lắc đầu, ông ta nói vẻ xúc động: “ Không ngờ hiền chất lại gọi ta là thế thúc. Ôi! Sớm biết là thế này, thúc chất chúng ta cần gì phải làm náo loạn khiến không thoải mái như vậy?”
Vi Ngạc chỉ tay vào bếp lò sưởi và đồ gốm men xanh rồi quay đầu lại nói với Vi Thanh: “ Nhìn thấy chưa? Ngươi luôn không phục người ta. Có biết tại sao ngươi kém người ta không? Đây chính là nguyên nhân. Ta cho ngươi nhập ngũ, ngươi cũng không muốn. Không từ bỏ tính phú quý phong lưu đó, ta sao có thể yên tâm giao Vi gia lại cho ngươi?”
Vi Thanh âm trầm cúi đầu không nói câu nào. Trương Hoán thấy Vi Ngạc đưa bản thân mình lên làm trưởng bối của hắn thì không khỏi thầm cười nhạt. Hai canh giờ nữa hai bên sẽ chính thức tiến hành đàm phán, bây giờ Vi Ngạc lại tới đây lôi kéo, mượn việc giáo huấn con mình để hạ thấp thân phận của mình, đơn giản chỉ là muốn chiếm ưu thế tâm lý để cuối cùng chiếm được lợi thế trên bàn đàm phán.
Trương Hoán không nói gì hắn chỉ chắp tay sau lưng, ung dung đứng bên nhìn, giống như lời của Vi Ngạc không liên quan gì tới mình. Vi Ngạc nói con mình một lúc không thấy Trương Hoán bước lên khuyên can, ông ta lại cười nói với Trương Hoán: “ Vi Thanh sắp vào kinh nhậm chức. Hắn không hiểu biết. Mong rằng hiền chất chỉ bảo cho hắn nhiều hơn. Nếu hiền chất không chê, hãy để Vi Thanh gọi là đại ca” .
Nói tới đây, Vi Ngạc đưa mắt ra hiệu cho Vi Thanh để Vi Thanh bước lên bái kiến Trương Hoán. Thế nhưng qua một lúc lâu Vi Thanh vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời của phụ thân mình. Đột nhiên Vi Ngạc nổi giận, ông ta quay người. “ Bộp” một tiếng rõ to vang lên, Vi Ngạc đã tức điên giáng cho Vi Thanh một bạt tai. “ Đồ khốn. Ngươi không có tiền đồ gì cả. Nữ nhân là ông trời hả?”
Vi Thanh ôm mặt nhưng hắn vẫn quật cường cúi đầu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn mặt đất, không nhúc khích. Trương Hoán mỉm cười nói: “ Vi thế thúc, tính tình người trẻ tuổi quật cường chính là chuyện tốt. Tương lai sau này mới có thể kiên trì làm việc. Người không nên đánh Vi hiền đệ. Sau này Vi hiền đệ ở kinh nhất định sẽ có thúc bá trong kinh chỉ dẫn. Ta ở Hà Tây nhiều năm, cho dù có lòng cũng vô lực” .
Nói xong Trương Hoán giơ tay nói: “ Xin mời Vi thế thúc vào trong trướng ngồi” .
Vi Ngạc vốn định trước khi đàm phán cuối cùng để Vi Thanh kết giao với Trương Hoán, làm hỗn loạn sự bố trí đàm phán của Trương Hoán nhưng Vi Ngạc không ngờ con trai mình không muốn chịu thua kém. Vì một người con gái mà từ bỏ đại cục. Vi Ngạc lại nhớ tới lần trước Vi Thanh tự tiện giết chết Đại tướng của mình trong quân khiến mình không biết ăn nói quân đội thế nào khiến ông ta thầm cảm thấy chán nản.
Vi Ngạc thở dài, khoát tay áo với Trương Hoán, không nói gì quay người đi thẳng. Vi Thanh vẫn đứng yên chỗ cũ. Hai tay ôm mặt, ánh mắy vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ cũ, giống như thân thể hắn bị người khác khống chế.
Trương Hoán cũng không để ý tới Vi Thanh, hắn đi thẳng vào trong trướng. Không ngờ khi Trương Hoán mới đi tới cửa trướng, giọng nói của Vi Thanh vang lên sau lưng hắn: “ Trương Hoán, Bùi Oánh đã quyết định sống với ngươi. Vậy ngươi hãy toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, không nên lấy nữ nhân khác. Hãy để cả đời này nàng sống hạnh phúc” .
Trương Hoán đứng lại. Một lúc lâu sau, hắn hừ nhạt một tiếng, hạ màn trướng xuống, bỏ mặc Vi Thanh bên ngoài.
Hai canh giờ sau, nghi lễ ký kết chính thức của hai bên bắt đầu. Vì các bên ở trong những chiếc lều khác nhau. Trong đại trướng màu trắng trống không. Không có đồ vật gì. Binh lính đều ở bên ngoài trướng. Tất cả đứng theo bên của mình, phân chia vị trí rõ ràng. Cả đám binh lính đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trong đại trướng có thể chứa cả ngàn người nhưng vào lúc này chỉ có tám người. Mọi người ngồi theo hình tam giác. Ở phía bắc là đặc sứ hoà giải triều đình phái tới và mấy người bảo lãnh. Hai nguyên lão Quách Tử Nghi, Nhan Chân Khanh, Thị lang bộ hộ Bùi Hữu, Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán, Thái phủ tự thiếu khanh Quách Toàn, tất cả ngồi nghiêm nghị, không có biểu hiện gì.
Ở phía đông chính là Vi gia chủ Vi gia và mấy trọng thần của Vi gia. Thái tử thiếu bảo, Binh bộ thượng thư, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự Vi Ngạc, Thượng thư hữu thừa Vi Tránh, Thiếu phủ tự khanh Vi Độ, Thứ sử quận Khai Dương Vi Bình cùng Thứ sử quận Lũng Tây Vi Nhượng. Trên gương mặt mấy người này là nụ cười nhạt và ánh mắt khinh thường.
Trong khi ngồi đối diện với bọn họ chỉ có một người khiến bọn họ căm hận mà vẫn không tránh được. Người đó chính là Trương Hoán Đô đốc Lương Châu kiêm Thứ sử quận Vũ Uy. Sắc mặt Trương Hoán tươi cười, thỉnh thoảng hắn còn chào hỏi với những sứ giả triều đình, nhưng Trương Hoán lại không để ý tới người ở phía đối diện, giống như trong mắt hắn không có người Vi gia.
Một tiếng chuông trong trẻo vang lên. Đàm phán chính thức bắt đầu. Hai tên người hầu khiêng những chiếc án thấp nhỏ tới đặt trước mặt Trương Hoán và người của Vi gia rồi lại tiếp tục mang giấy bút tới. Hôm nay người phụ trách hoà giải là Dương Quận Vương Quách Tử Nghi, người phụ trách ghi chép chính là Thái phủ thiếu khanh Quách Toàn.
“ Các vị, lão phu chịu sự uỷ thác của Bùi tướng quốc tới hoà giải một số tranh cãi giữa hai nhà” Quách Tử Nghi đứng dậy, ông ta nhìn hai bên rồi mỉm cười nói tiếp: “ Điều kiện kiên quyết đầu tiên là: Chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua. Ddưới gầm trời này. Dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải bề tôi nhà vua. Hai nhà đều là thần tử của nhà Đại Đường, lãnh thổ hai nhà tranh chấp cũng là lãnh thổ Đại Đường. Đây là điều kiện kiên quyết, hai nhà có thừa nhận không?”
Vi Ngạc và Trương Hoán nhìn nhau rồi cùng gật đầu: “ Được. Điều thứ nhất Hội Quận giao trả lại thuộc quyền quản lý của Tiết độ sứ Lũng Hữu Vi Ngạc, không thuộc quyền quản lý của Đô đốc Lương Châu. binh mã Lương Châu rút khỏi Hội Quận” .
Thời gian ba canh giờ dần dần trôi qua . Một số điều khoản chủ yếu đã được thống nhất. Hội Quận và huyện Kỳ Chúc trả lại cho Lũng Hữu. Thế nhưng vì chuyện của cải của Hội Quận, dân cư di chuyển vào Hà Tây và tường thành Hội Quận bị phá huỷ nghiêm trọng, Trương Hoán đồng ý bồi thường cho Vi gia ba mươi vạn quan tiền, tất cả đều trả bằng vàng. Đồng thời Trương Hoán cũng thỉnh cầu Vi gia viện trợ cho Hà Tây mười vạn thạch lương thực. Vi Ngạc đã đồng ý. Tiếp theo là điều kiện trao trả Hội Quận. Trong hiệp định cũng ghi chép rõ ràng Vi gia sẽ chuyển người nhà của bảy ngàn bốn trăm năm mươi hàng quân Hà Tây ở Lũng Hữu vào Hà Tây. Trong một tháng phải hoàn thành di chuyển. Khi gia đình của binh lính cuối cùng tới Hà Tây, Trương Hoán sẽ rút binh lính cuối cùng ra khỏi Hội Quận.
Tất cả những điều khoản này đã được thoả thuận trước đó, ngoại trừ điều khoản Trương Hoán bồi thường ba mươi vạn quan tiền là điều khoản tăng thêm. Tất cả những thứ khác đều không có ý kiến gì.
Thế nhưng cuộc đàm phán lại vướng mắc ở một điều khoản nhỏ cuối cùng. Đó chính là vấn đề quá cảnh quay về kinh của Trương Hoán. Vấn đề này có vẻ rất đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu. Khi Trương Hoán quay về kinh đương nhiên không chỉ có một chiếc xe ngựa và mấy tuỳ tùng. Nếu thực sự là như vậy, Trương Hoán sẽ không thể quay về kinh thành, hắn sẽ chết ở Lũng Hữu. Nhưng nếu Trương Hoán mang theo nhiều người hơn, ví dụ như hơn một ngàn người thì Vi Ngạc không đồng ý. Vậy cuối cùng là ba trăm người, năm trăm người hay tám trăm người. Vi Ngạc đồng ý ba trăm người trong khi Trương Hoán yêu cầu tám trăm người. Theo như quy tắc thông thường của những cuộc đàm phán, hai bên đều nhường nhau một bước, lấy phương án trung dung năm trăm người. Thế nhưng Trương Hoán lại cực kỳ kiên quyết một cách khác thường trong vấn đề này, hắn kiên trì đòi mang theo tám trăm tuỳ tùng quay về kinh. Đây cũng là giới hạn cao nhất mà triều đình cho phép quan lại trấn thủ địa phương được phép mang theo tuỳ tùng hồi kinh vào năm Khánh Trì thứ năm.
Sau khi đàm phán ba canh giờ không nghỉ ngơi một khắc, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cực kỳ uể oải, không chịu nổi nữa. Quách Tử Nghi và Nhan Chân Khanh tuổi tác đã cao, đã cực kỳ mệt mỏi nên trước đó đã quay về trướng nghỉ ngơi. Lúc này Thị lang bộ hộ Bùi Hữu chủ trì hai bên đàm phán. Trong khi những người khác cố kìm nén sự mệt mỏi chờ giải quyết xong vấn đề cuối cùng. Mọi người đều hy vọng dần dần Trương Hoán sẽ thoả hiệp vấn đề cuối cùng này. Con số năm trăm chính là suy nghĩ chung của mọi người, thế nhưng Trương Hoán cực kỳ cố chấp khiến bọn họ cũng không biết làm sao được.
Trên thực tế Trương Hoán không quá quan tâm là năm trăm người hay tám trăm người. Hắn hoàn toàn không phải là người khư khư giữ thói cũ vì các điều khoản không có tác dụng ràng buộc hắn. Cho dù hắn mang theo một ngàn người quá cảnh thì đã sao nào? Chẳng lẽ hắn còn chờ cho Vi gia kiểm tra xong số người mới được đi sao?
Đúng vậy, chuyện này căn bản không có ý nghĩa gì. Tầm nhìn của Trương Hoán không phải là ở vấn đề này. Mấy điều khoản chủ yếu đã được quyết định, cuộc tranh chấp của hắn và Vi gia Hà Lũng đã kết thúc một giai đoạn. Bước tiếp theo là hắn sẽ đối mặt, cò kè mặc cả với Bùi Tuấn. Tất cả quyết không đơn giản chỉ phụ thuộc vào Bùi Tuấn. Hắn phải nhượng bộ nhưng hắn cũng muốn đạt được lợi ích thật sự của mình. Thiên hạ bận rộn tất cả chỉ vì lợi ích. Thiên hạ nhốn nháo tất cả cũng vì lợi ích. Kết đồng minh cũng chỉ vì muốn trao đổi lợi ích. Vấn đề quan trọng là hắn phải trả giá bao nhiêu để được một lợi ích lớn.
Chính vì thế Trương Hoán phải định hình cho mình một tư thế. Hắn chọn một vấn đề không quan trọng, dùng một thái độ ngang ngạnh khiến Vi Ngạc nhượng bộ, hắn muốn Bùi Hữu chứng kiến thái độ này. Trên thực tế Trương Hoán cũng muốn Bùi Tuấn thấy. Hắn muốn thông báo cho Bùi Tuấn biết. Trương Hoán hắn không phải là người dễ dàng nhượng bộ. Đây chính là mục đích hắn muốn đạt được.
Vi Ngạc thực sự khá mệt mỏi, ông ta ngồi nghiêng dựa người vào gối mềm, kiên nhẫn giằng có với Trương Hoán. Vi Ngạc không nhận ra mục đích thực sự của Trương Hoán. Trong mắt Vi Ngạc, việc Trương Hoán kiên quyết đòi tám trăm người không phải là nhắm vào Vi gia. Người Trương Hoán lo lắng có lẽ là Thôi Viên. Lần này Trương Hoán công khai đầu quân cho Bùi Tuấn, Thôi Viên nhất định sẽ không bỏ qua cho Trương Hoán. Nhất định Thôi Viên sẽ động binh đánh Trương Hoán. Nếu binh lực quá ít, nhất định không đảm bảo an toàn cho Trương Hoán.
Mặc dù trên thực tế hơn kém nhau ba trăm người không có ý nghĩa gì. Thế nhưng có thể mượn tay Thôi Viên trừ bỏ Trương Hoán, vì sao Vi Ngạc lại không làm?
Vì thế một bên khăng khăng cố chấp, một bên kiên trì. Cuộc đàm phán trở nên giằng co. Sau khi hai bên giằng co nhau nửa canh giờ, Bùi Hữu, người chủ trì đàm phán nhận ra hai bên đều không muốn nhượng bộ, đành phải cười nói: “ Nếu Vi thượng thư đã chuẩn bị món ăn rất công phu cho mọi người, bỏ qua không ăn cũng đáng tiếc. Không bằng hôm nay tới đây thôi. Ngày mai mọi người tiếp tục thương lượng. Nhị vị nghĩ thế nào?”
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta cũng có ý này. Đi một đoạn đường xa quả thực cũng mệt mỏi. Ngày mai bàn bạc lại” .
Trương Hoán quay sang cười nói với Vi Ngạc: “ Vi thượng thư. Hy vọng ngày mai chúng ta có thể nhất trí với nhau. Mọi người là láng giềng hoà thuận, sống chung với nhau. Một khi Hà Lũng hỗn loạn, cả ta và ngài đều không có lợi” .
Vi Ngạc ngẩn người. Lập tức ông ta hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán. Thật ra Trương Hoán đang nhắc nhở ông ta. Nếu như hắn bị Thôi Viên tiêu diệt, Hà Lũng hỗn loạn sẽ khiến cho Thôi Viên, Bùi Tuấn có cớ mang binh xâm nhập Hà Lũng.
Vào lúc này đột nhiên Vi Ngạc phát hiện ra bản thân mình đã lâm vào một tình trạng cực kỳ khó xử. Nếu như giữ nguyên tình trang hiện nay sẽ khiến cho hai người Trương, Đoàn từ từ phát triển thế lực. Nhưng nếu ông ta xuất binh tấn công, phía sau ông ta vẫn còn hai con hổ ăn thịt người ngồi chồm hỗm rình mồi.
Lúc này trong lòng Vi Ngạc cực kỳ hỗn loạn, ông ta không nghe thấy Bùi Hữu đang hỏi mình: “ Vi thượng thư, tại hạ nói hôm nay mọi người chỉ bàn tới đây. Ngày mai sẽ thương thảo lại. Ngài thấy có được không?”
Vi Tránh ngồi sau thấy dáng vẻ thất thần của đại ca, liền khẽ đẩy Vi Ngạc một cái. Vi Ngạc bừng tỉnh, lập tức ông ta đứng lên cười nói với mọi người: “ Vì ta là chủ nhân, hôm nay ta sẽ đóng vai chủ nhà hiếu khách tận tình. Mọi người hãy đi nghỉ trước đi” .
Nói tới đây Vi Ngạc liếc nhìn Trương Hoán đầy ý tứ, mỉm cười nói: “ Ta tin tưởng ngày mai chúng ta sẽ đạt được một kết quả vừa ý cho cả hai bên” .
Trương Hoán quay lại đại trướng. La Nghiễm Chính đi ra nghênh đón. Hắn vội vàng bẩm báo với Trương Hoán: “ Lúc trước từ quân doanh báo tin tới là có cố nhân của Đô đốc đang chờ ở đại doanh, là người từ Trường An tới” .
“ Cố nhân từ Trường An tới?” Trương Hoán suy nghĩ một lát nhưng không thể nghĩ ra ai tới Lũng Hữu này tìm hắn. Bây giờ trời hãy còn sớm, Trương Hoán liền dẫn theo thân binh giục ngựa chạy về hướng đại doanh.
Ba nghìn binh mã của Trương Hoán đóng quân cách đó năm dặm. Nếu ở trên cây đại thụ dõi mắt nhìn thì có thể nhìn thấy đại trướng ở nơi đàm phán. Mấy tên thám báo đứng ở trên ngọn cây cao. Hai bên đã quy định. Nếu nhìn thấy màu khói đỏ thì chính là ám hiệu cho đại quân tới ứng cứu.
Trương Hoán giục ngựa chạy như bay tới đại doanh. Hắn nhảy xuống ngựa, vừa ném dây cương cho thân binh, vừa hỏi Lý Song Ngư ra nghênh đón hắn: “ Là ai tới tìm ta?”
“ Là bằng hữu. Đô đốc nhìn là biết” Lý Song Ngư cười hì hì nói. Cho dù Trương Hoán đối xử khoan dung với thuộc hạ nhưng người dám nói đùa với hắn không quá năm người. Lý Song Ngư là một người trong số đó.
“ Mấy ngày không đánh ngươi, ta lại có phần ngứa ngáy” Trương Hoán cười mắng Lý Song Ngư, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa lớn đứng lại bên đại trướng. Bên cạnh có hơn mười thị vệ cung đình. Trong lúc Trương Hoán còn đang kinh ngạc thì một bóng người nhỏ gầy từ trong trướng chạy ra ngoài, chạy nhanh tới chỗ Trương Hoán. Khi người đó chạy tới gần Trương Hoán mới nhận ra đó là tiểu nha hoàn Hoa Cẩm Tú của hắn. Bởi vì khi hành quân không thuận tiện nên Trương Hoán không dẫn nàng theo mà sắp đặt nàng ở tửu lâu mới mở của Kinh Nương. “ Chẳng lẽ Kinh Nương tới?” Thế nhưng hắn lại biết tuyệt đối không thể. Không có chuyện Kinh Nương được thị vệ cung đình bảo vệ.
Lúc này Hoa Cẩm Tú đã chạy tới. Nàng kích động mặt đỏ bừng, khi chạy tới trước mặt Trương Hoán, Hoa Cẩm Tú đứng lại rồi quay mặt đi vẻ xấu hổ. Trương Hoán nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của nàng, cười vỗ vỗ vào đầu nàng nói: “ Mùa đông giá rét, ai mang ngươi tới đây hả?”
Hoa Cẩm Tú đỏ mặt không phải vì kích động mà là xấu hổ. Nàng nhăn nhó nói: “ Ta tới cùng với Lý đạo sĩ” .
Hoa Cẩm Tú đang định nói tiếp với Trương Hoán thì màn trướng vén lên. Từ trong trướng, một người gương mặt xinh đẹp, nước da trắng như ngọc, người này đúng là Lý Phiên Vân, Lý Phiên Vân mặc một đạo bào màu vàng hơi đỏ, tay cầm một cây phất trần, mái tóc búi cao. Nàng nhìn Trương Hoán rồi đi tới, trên gương mặt lạnh như băng đã xuất hiện một nụ cười hiếm hoi. Hai người đi tới gần nhau, cùng tươi cười, muốn nói chuyện nhưng lại không nói được câu nào. Bầu không khí có vẻ lúng túng. Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn Hoa Cẩm Tú rồi đột nhiên cười nói: “ Ngươi đúng là một tiểu nha đầu rất cơ trí. Hôm đó ta cho Á thúc tới tửu lâu của Kinh Nương mua rượu. Nha đầu này nghe nói ta muốn đi Lũng Hữu, hàng ngày đều chờ bên ngoài cửa cung. Ta vừa ra ngoài cửa cung, đã đi tới” .
“ Á thúc đang ở đâu?” Đột nhiên Trương Hoán nghe được tin tức của lão bộc, hắn vừa vui vừa mừng. Hắn vốn nghĩ lão bộc này đã chết, không ngờ ông lại được Lý Phiên Vân cứu.
Lý Phiên Vân gật đầu nói: “ Chuyện này thì cần phải cám ơn lão hoạn quan Chu Quang Huy kia. Hôm đó cung Thái Cực đại loạn, lão liền cứu Á thúc bị nhốt ở cung Dịch Đình ra, giấu vào trong phòng của ta sau đó lén nói cho ta biết. Khi đó ta mới biết chuyện này. Phần ân nghĩa này ngươi có trách nhiệm trả lại người ta” .
Trương Hoán hiểu ý tứ của nàng, hắn lên tiếng trả lời đồng ý. Khi nhìn thấy Hoa Cẩm Tú lặng lẽ đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn mình, Trương Hoán cười vỗ đầu nàng nói: “ Lần trước vì tình hình đặc biệt, không thể mang ngươi đi theo. Sau này ta sẽ không bỏ ngươi ở lại nữa” .
Nói xong Trương Hoán vẫy tay với một tên thân binh, căn dặn hắn đưa Hoa Cẩm Tú vào lều nghỉ ngơi. Trương Hoán nhìn theo tận tới khi tiểu nha đầu đi vào trong lều mới quay sang hỏi Lý Phiên Vân: “ Chị tới quận Vũ Uy hay tới quận Linh Vũ?'
Lý Phiên Vân thấy Trương Hoán ngay lập tức hỏi trúng vấn đề quan trọng, nàng không khỏi thầm khen ngợi rồi nhìn xung quanh nói: “ Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta hãy đi vào trong trướng” .
Trương Hoán gật đầu, đi theo Lý Phiên Vân vào đại trướng. Hai người ngồi xuống. Lý Phiên Vân trầm ngâm một lát rồi nàng hỏi thẳng thừng: “ Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết. Ngươi thực sự quyết định phụ thuộc vào Bùi Tuấn sao?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lý Phiên Vân. Nếu như Thôi Tiểu Phù phái nàng tới quận Linh Vũ, điều này chứng tỏ nàng rất được tin tưởng. Bây giờ một khi hắn chính thức đầu quân cho Bùi Tuấn, cũng có nghĩa là việc hợp tác với Thôi Tiểu Phù đã kết thúc. Vậy Lý Phiên Vân sẽ đứng trên lập trường nào đây? Là tâm phúc của Thôi Tiểu Phù hay dốc sức ủng hộ hắn? Tương lai này nếu có một ngày hắn và Thôi Tiểu Phù có xung đột lợi ích, nàng sẽ đứng về bên nào? Đây là vấn đề hắn muốn có câu trả lời chính xác.
Lý Phiên Vân thấy vẻ nghi ngờ của Trương Hoán, nàng mỉm cười nói: “ Khi ta gần đi, Thái hậu nhờ ta chuyển lời tới ngươi. Tương lai sau này ngươi sẽ là đối thủ chính thức của các thế gia, Thái hậu cũng như thế. Hai người có chung lợi ích ở điểm này. Đây là mấu chốt hợp tác của hai người. Bây giờ cho dù ngươi đầu quân cho Bùi gia hay là Thôi gia cũng được, Thái hậu cũng không để ý vì người biết sớm muộn gì ngươi cũng hợp tác với Thái hậu” .
“ Có lẽ là vậy. Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn. Thế nhưng …” .
Nói tới đây, Trương Hoán nhìn chằm chằm vào Lý Phiên Vân, gằn từng từ: “ Thế nhưng tình thân vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Ta hy vọng ngươi nhỡ kỹ câu này” .
Lý Phiên Vân im lặng một lúc lâu rồi nàng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa trướng nhìn vào ánh trời chiều màu tím. Sau khi Trương Lương và Lý Hệ chết, thù hận trong nàng đã dần vơi đi. Mặc dù nàng trợ giúp Trương Hoán kế thừa ý chí của phụ thân cũng là một mục tiêu mà nàng theo đuổi nhưng còn lâu mới bằng lòng thù hận. Trong khi đó ở chung hàng ngày với Thôi Tiểu Phù, trong nàng đã nảy sinh một tình cảm kỳ dị với Thôi Tiểu Phù. Nàng không hiểu nó là cái gì, nó giống như hai người có suy nghĩ tương thông. Rất nhiều chuyện không cần nói ra, chỉ cần cười thôi là đã hiểu rồi.
Vi Ngạc lắc đầu, ông ta nói vẻ xúc động: “ Không ngờ hiền chất lại gọi ta là thế thúc. Ôi! Sớm biết là thế này, thúc chất chúng ta cần gì phải làm náo loạn khiến không thoải mái như vậy?”
Vi Ngạc chỉ tay vào bếp lò sưởi và đồ gốm men xanh rồi quay đầu lại nói với Vi Thanh: “ Nhìn thấy chưa? Ngươi luôn không phục người ta. Có biết tại sao ngươi kém người ta không? Đây chính là nguyên nhân. Ta cho ngươi nhập ngũ, ngươi cũng không muốn. Không từ bỏ tính phú quý phong lưu đó, ta sao có thể yên tâm giao Vi gia lại cho ngươi?”
Vi Thanh âm trầm cúi đầu không nói câu nào. Trương Hoán thấy Vi Ngạc đưa bản thân mình lên làm trưởng bối của hắn thì không khỏi thầm cười nhạt. Hai canh giờ nữa hai bên sẽ chính thức tiến hành đàm phán, bây giờ Vi Ngạc lại tới đây lôi kéo, mượn việc giáo huấn con mình để hạ thấp thân phận của mình, đơn giản chỉ là muốn chiếm ưu thế tâm lý để cuối cùng chiếm được lợi thế trên bàn đàm phán.
Trương Hoán không nói gì hắn chỉ chắp tay sau lưng, ung dung đứng bên nhìn, giống như lời của Vi Ngạc không liên quan gì tới mình. Vi Ngạc nói con mình một lúc không thấy Trương Hoán bước lên khuyên can, ông ta lại cười nói với Trương Hoán: “ Vi Thanh sắp vào kinh nhậm chức. Hắn không hiểu biết. Mong rằng hiền chất chỉ bảo cho hắn nhiều hơn. Nếu hiền chất không chê, hãy để Vi Thanh gọi là đại ca” .
Nói tới đây, Vi Ngạc đưa mắt ra hiệu cho Vi Thanh để Vi Thanh bước lên bái kiến Trương Hoán. Thế nhưng qua một lúc lâu Vi Thanh vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy lời của phụ thân mình. Đột nhiên Vi Ngạc nổi giận, ông ta quay người. “ Bộp” một tiếng rõ to vang lên, Vi Ngạc đã tức điên giáng cho Vi Thanh một bạt tai. “ Đồ khốn. Ngươi không có tiền đồ gì cả. Nữ nhân là ông trời hả?”
Vi Thanh ôm mặt nhưng hắn vẫn quật cường cúi đầu, ánh mắt hắn chăm chú nhìn mặt đất, không nhúc khích. Trương Hoán mỉm cười nói: “ Vi thế thúc, tính tình người trẻ tuổi quật cường chính là chuyện tốt. Tương lai sau này mới có thể kiên trì làm việc. Người không nên đánh Vi hiền đệ. Sau này Vi hiền đệ ở kinh nhất định sẽ có thúc bá trong kinh chỉ dẫn. Ta ở Hà Tây nhiều năm, cho dù có lòng cũng vô lực” .
Nói xong Trương Hoán giơ tay nói: “ Xin mời Vi thế thúc vào trong trướng ngồi” .
Vi Ngạc vốn định trước khi đàm phán cuối cùng để Vi Thanh kết giao với Trương Hoán, làm hỗn loạn sự bố trí đàm phán của Trương Hoán nhưng Vi Ngạc không ngờ con trai mình không muốn chịu thua kém. Vì một người con gái mà từ bỏ đại cục. Vi Ngạc lại nhớ tới lần trước Vi Thanh tự tiện giết chết Đại tướng của mình trong quân khiến mình không biết ăn nói quân đội thế nào khiến ông ta thầm cảm thấy chán nản.
Vi Ngạc thở dài, khoát tay áo với Trương Hoán, không nói gì quay người đi thẳng. Vi Thanh vẫn đứng yên chỗ cũ. Hai tay ôm mặt, ánh mắy vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ cũ, giống như thân thể hắn bị người khác khống chế.
Trương Hoán cũng không để ý tới Vi Thanh, hắn đi thẳng vào trong trướng. Không ngờ khi Trương Hoán mới đi tới cửa trướng, giọng nói của Vi Thanh vang lên sau lưng hắn: “ Trương Hoán, Bùi Oánh đã quyết định sống với ngươi. Vậy ngươi hãy toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, không nên lấy nữ nhân khác. Hãy để cả đời này nàng sống hạnh phúc” .
Trương Hoán đứng lại. Một lúc lâu sau, hắn hừ nhạt một tiếng, hạ màn trướng xuống, bỏ mặc Vi Thanh bên ngoài.
Hai canh giờ sau, nghi lễ ký kết chính thức của hai bên bắt đầu. Vì các bên ở trong những chiếc lều khác nhau. Trong đại trướng màu trắng trống không. Không có đồ vật gì. Binh lính đều ở bên ngoài trướng. Tất cả đứng theo bên của mình, phân chia vị trí rõ ràng. Cả đám binh lính đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Trong đại trướng có thể chứa cả ngàn người nhưng vào lúc này chỉ có tám người. Mọi người ngồi theo hình tam giác. Ở phía bắc là đặc sứ hoà giải triều đình phái tới và mấy người bảo lãnh. Hai nguyên lão Quách Tử Nghi, Nhan Chân Khanh, Thị lang bộ hộ Bùi Hữu, Thị lang bộ lễ Tưởng Hoán, Thái phủ tự thiếu khanh Quách Toàn, tất cả ngồi nghiêm nghị, không có biểu hiện gì.
Ở phía đông chính là Vi gia chủ Vi gia và mấy trọng thần của Vi gia. Thái tử thiếu bảo, Binh bộ thượng thư, Đồng trung thư môn hạ bình chương sự Vi Ngạc, Thượng thư hữu thừa Vi Tránh, Thiếu phủ tự khanh Vi Độ, Thứ sử quận Khai Dương Vi Bình cùng Thứ sử quận Lũng Tây Vi Nhượng. Trên gương mặt mấy người này là nụ cười nhạt và ánh mắt khinh thường.
Trong khi ngồi đối diện với bọn họ chỉ có một người khiến bọn họ căm hận mà vẫn không tránh được. Người đó chính là Trương Hoán Đô đốc Lương Châu kiêm Thứ sử quận Vũ Uy. Sắc mặt Trương Hoán tươi cười, thỉnh thoảng hắn còn chào hỏi với những sứ giả triều đình, nhưng Trương Hoán lại không để ý tới người ở phía đối diện, giống như trong mắt hắn không có người Vi gia.
Một tiếng chuông trong trẻo vang lên. Đàm phán chính thức bắt đầu. Hai tên người hầu khiêng những chiếc án thấp nhỏ tới đặt trước mặt Trương Hoán và người của Vi gia rồi lại tiếp tục mang giấy bút tới. Hôm nay người phụ trách hoà giải là Dương Quận Vương Quách Tử Nghi, người phụ trách ghi chép chính là Thái phủ thiếu khanh Quách Toàn.
“ Các vị, lão phu chịu sự uỷ thác của Bùi tướng quốc tới hoà giải một số tranh cãi giữa hai nhà” Quách Tử Nghi đứng dậy, ông ta nhìn hai bên rồi mỉm cười nói tiếp: “ Điều kiện kiên quyết đầu tiên là: Chẳng chỗ nào không phải là lãnh thổ của nhà vua. Ddưới gầm trời này. Dân chúng khắp nơi, chẳng ai không phải bề tôi nhà vua. Hai nhà đều là thần tử của nhà Đại Đường, lãnh thổ hai nhà tranh chấp cũng là lãnh thổ Đại Đường. Đây là điều kiện kiên quyết, hai nhà có thừa nhận không?”
Vi Ngạc và Trương Hoán nhìn nhau rồi cùng gật đầu: “ Được. Điều thứ nhất Hội Quận giao trả lại thuộc quyền quản lý của Tiết độ sứ Lũng Hữu Vi Ngạc, không thuộc quyền quản lý của Đô đốc Lương Châu. binh mã Lương Châu rút khỏi Hội Quận” .
Thời gian ba canh giờ dần dần trôi qua . Một số điều khoản chủ yếu đã được thống nhất. Hội Quận và huyện Kỳ Chúc trả lại cho Lũng Hữu. Thế nhưng vì chuyện của cải của Hội Quận, dân cư di chuyển vào Hà Tây và tường thành Hội Quận bị phá huỷ nghiêm trọng, Trương Hoán đồng ý bồi thường cho Vi gia ba mươi vạn quan tiền, tất cả đều trả bằng vàng. Đồng thời Trương Hoán cũng thỉnh cầu Vi gia viện trợ cho Hà Tây mười vạn thạch lương thực. Vi Ngạc đã đồng ý. Tiếp theo là điều kiện trao trả Hội Quận. Trong hiệp định cũng ghi chép rõ ràng Vi gia sẽ chuyển người nhà của bảy ngàn bốn trăm năm mươi hàng quân Hà Tây ở Lũng Hữu vào Hà Tây. Trong một tháng phải hoàn thành di chuyển. Khi gia đình của binh lính cuối cùng tới Hà Tây, Trương Hoán sẽ rút binh lính cuối cùng ra khỏi Hội Quận.
Tất cả những điều khoản này đã được thoả thuận trước đó, ngoại trừ điều khoản Trương Hoán bồi thường ba mươi vạn quan tiền là điều khoản tăng thêm. Tất cả những thứ khác đều không có ý kiến gì.
Thế nhưng cuộc đàm phán lại vướng mắc ở một điều khoản nhỏ cuối cùng. Đó chính là vấn đề quá cảnh quay về kinh của Trương Hoán. Vấn đề này có vẻ rất đơn giản nhưng trong đó lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu. Khi Trương Hoán quay về kinh đương nhiên không chỉ có một chiếc xe ngựa và mấy tuỳ tùng. Nếu thực sự là như vậy, Trương Hoán sẽ không thể quay về kinh thành, hắn sẽ chết ở Lũng Hữu. Nhưng nếu Trương Hoán mang theo nhiều người hơn, ví dụ như hơn một ngàn người thì Vi Ngạc không đồng ý. Vậy cuối cùng là ba trăm người, năm trăm người hay tám trăm người. Vi Ngạc đồng ý ba trăm người trong khi Trương Hoán yêu cầu tám trăm người. Theo như quy tắc thông thường của những cuộc đàm phán, hai bên đều nhường nhau một bước, lấy phương án trung dung năm trăm người. Thế nhưng Trương Hoán lại cực kỳ kiên quyết một cách khác thường trong vấn đề này, hắn kiên trì đòi mang theo tám trăm tuỳ tùng quay về kinh. Đây cũng là giới hạn cao nhất mà triều đình cho phép quan lại trấn thủ địa phương được phép mang theo tuỳ tùng hồi kinh vào năm Khánh Trì thứ năm.
Sau khi đàm phán ba canh giờ không nghỉ ngơi một khắc, tất cả mọi người đều mệt mỏi, cực kỳ uể oải, không chịu nổi nữa. Quách Tử Nghi và Nhan Chân Khanh tuổi tác đã cao, đã cực kỳ mệt mỏi nên trước đó đã quay về trướng nghỉ ngơi. Lúc này Thị lang bộ hộ Bùi Hữu chủ trì hai bên đàm phán. Trong khi những người khác cố kìm nén sự mệt mỏi chờ giải quyết xong vấn đề cuối cùng. Mọi người đều hy vọng dần dần Trương Hoán sẽ thoả hiệp vấn đề cuối cùng này. Con số năm trăm chính là suy nghĩ chung của mọi người, thế nhưng Trương Hoán cực kỳ cố chấp khiến bọn họ cũng không biết làm sao được.
Trên thực tế Trương Hoán không quá quan tâm là năm trăm người hay tám trăm người. Hắn hoàn toàn không phải là người khư khư giữ thói cũ vì các điều khoản không có tác dụng ràng buộc hắn. Cho dù hắn mang theo một ngàn người quá cảnh thì đã sao nào? Chẳng lẽ hắn còn chờ cho Vi gia kiểm tra xong số người mới được đi sao?
Đúng vậy, chuyện này căn bản không có ý nghĩa gì. Tầm nhìn của Trương Hoán không phải là ở vấn đề này. Mấy điều khoản chủ yếu đã được quyết định, cuộc tranh chấp của hắn và Vi gia Hà Lũng đã kết thúc một giai đoạn. Bước tiếp theo là hắn sẽ đối mặt, cò kè mặc cả với Bùi Tuấn. Tất cả quyết không đơn giản chỉ phụ thuộc vào Bùi Tuấn. Hắn phải nhượng bộ nhưng hắn cũng muốn đạt được lợi ích thật sự của mình. Thiên hạ bận rộn tất cả chỉ vì lợi ích. Thiên hạ nhốn nháo tất cả cũng vì lợi ích. Kết đồng minh cũng chỉ vì muốn trao đổi lợi ích. Vấn đề quan trọng là hắn phải trả giá bao nhiêu để được một lợi ích lớn.
Chính vì thế Trương Hoán phải định hình cho mình một tư thế. Hắn chọn một vấn đề không quan trọng, dùng một thái độ ngang ngạnh khiến Vi Ngạc nhượng bộ, hắn muốn Bùi Hữu chứng kiến thái độ này. Trên thực tế Trương Hoán cũng muốn Bùi Tuấn thấy. Hắn muốn thông báo cho Bùi Tuấn biết. Trương Hoán hắn không phải là người dễ dàng nhượng bộ. Đây chính là mục đích hắn muốn đạt được.
Vi Ngạc thực sự khá mệt mỏi, ông ta ngồi nghiêng dựa người vào gối mềm, kiên nhẫn giằng có với Trương Hoán. Vi Ngạc không nhận ra mục đích thực sự của Trương Hoán. Trong mắt Vi Ngạc, việc Trương Hoán kiên quyết đòi tám trăm người không phải là nhắm vào Vi gia. Người Trương Hoán lo lắng có lẽ là Thôi Viên. Lần này Trương Hoán công khai đầu quân cho Bùi Tuấn, Thôi Viên nhất định sẽ không bỏ qua cho Trương Hoán. Nhất định Thôi Viên sẽ động binh đánh Trương Hoán. Nếu binh lực quá ít, nhất định không đảm bảo an toàn cho Trương Hoán.
Mặc dù trên thực tế hơn kém nhau ba trăm người không có ý nghĩa gì. Thế nhưng có thể mượn tay Thôi Viên trừ bỏ Trương Hoán, vì sao Vi Ngạc lại không làm?
Vì thế một bên khăng khăng cố chấp, một bên kiên trì. Cuộc đàm phán trở nên giằng co. Sau khi hai bên giằng co nhau nửa canh giờ, Bùi Hữu, người chủ trì đàm phán nhận ra hai bên đều không muốn nhượng bộ, đành phải cười nói: “ Nếu Vi thượng thư đã chuẩn bị món ăn rất công phu cho mọi người, bỏ qua không ăn cũng đáng tiếc. Không bằng hôm nay tới đây thôi. Ngày mai mọi người tiếp tục thương lượng. Nhị vị nghĩ thế nào?”
Trương Hoán gật đầu nói: “ Ta cũng có ý này. Đi một đoạn đường xa quả thực cũng mệt mỏi. Ngày mai bàn bạc lại” .
Trương Hoán quay sang cười nói với Vi Ngạc: “ Vi thượng thư. Hy vọng ngày mai chúng ta có thể nhất trí với nhau. Mọi người là láng giềng hoà thuận, sống chung với nhau. Một khi Hà Lũng hỗn loạn, cả ta và ngài đều không có lợi” .
Vi Ngạc ngẩn người. Lập tức ông ta hiểu rõ ý tứ của Trương Hoán. Thật ra Trương Hoán đang nhắc nhở ông ta. Nếu như hắn bị Thôi Viên tiêu diệt, Hà Lũng hỗn loạn sẽ khiến cho Thôi Viên, Bùi Tuấn có cớ mang binh xâm nhập Hà Lũng.
Vào lúc này đột nhiên Vi Ngạc phát hiện ra bản thân mình đã lâm vào một tình trạng cực kỳ khó xử. Nếu như giữ nguyên tình trang hiện nay sẽ khiến cho hai người Trương, Đoàn từ từ phát triển thế lực. Nhưng nếu ông ta xuất binh tấn công, phía sau ông ta vẫn còn hai con hổ ăn thịt người ngồi chồm hỗm rình mồi.
Lúc này trong lòng Vi Ngạc cực kỳ hỗn loạn, ông ta không nghe thấy Bùi Hữu đang hỏi mình: “ Vi thượng thư, tại hạ nói hôm nay mọi người chỉ bàn tới đây. Ngày mai sẽ thương thảo lại. Ngài thấy có được không?”
Vi Tránh ngồi sau thấy dáng vẻ thất thần của đại ca, liền khẽ đẩy Vi Ngạc một cái. Vi Ngạc bừng tỉnh, lập tức ông ta đứng lên cười nói với mọi người: “ Vì ta là chủ nhân, hôm nay ta sẽ đóng vai chủ nhà hiếu khách tận tình. Mọi người hãy đi nghỉ trước đi” .
Nói tới đây Vi Ngạc liếc nhìn Trương Hoán đầy ý tứ, mỉm cười nói: “ Ta tin tưởng ngày mai chúng ta sẽ đạt được một kết quả vừa ý cho cả hai bên” .
Trương Hoán quay lại đại trướng. La Nghiễm Chính đi ra nghênh đón. Hắn vội vàng bẩm báo với Trương Hoán: “ Lúc trước từ quân doanh báo tin tới là có cố nhân của Đô đốc đang chờ ở đại doanh, là người từ Trường An tới” .
“ Cố nhân từ Trường An tới?” Trương Hoán suy nghĩ một lát nhưng không thể nghĩ ra ai tới Lũng Hữu này tìm hắn. Bây giờ trời hãy còn sớm, Trương Hoán liền dẫn theo thân binh giục ngựa chạy về hướng đại doanh.
Ba nghìn binh mã của Trương Hoán đóng quân cách đó năm dặm. Nếu ở trên cây đại thụ dõi mắt nhìn thì có thể nhìn thấy đại trướng ở nơi đàm phán. Mấy tên thám báo đứng ở trên ngọn cây cao. Hai bên đã quy định. Nếu nhìn thấy màu khói đỏ thì chính là ám hiệu cho đại quân tới ứng cứu.
Trương Hoán giục ngựa chạy như bay tới đại doanh. Hắn nhảy xuống ngựa, vừa ném dây cương cho thân binh, vừa hỏi Lý Song Ngư ra nghênh đón hắn: “ Là ai tới tìm ta?”
“ Là bằng hữu. Đô đốc nhìn là biết” Lý Song Ngư cười hì hì nói. Cho dù Trương Hoán đối xử khoan dung với thuộc hạ nhưng người dám nói đùa với hắn không quá năm người. Lý Song Ngư là một người trong số đó.
“ Mấy ngày không đánh ngươi, ta lại có phần ngứa ngáy” Trương Hoán cười mắng Lý Song Ngư, hắn nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa lớn đứng lại bên đại trướng. Bên cạnh có hơn mười thị vệ cung đình. Trong lúc Trương Hoán còn đang kinh ngạc thì một bóng người nhỏ gầy từ trong trướng chạy ra ngoài, chạy nhanh tới chỗ Trương Hoán. Khi người đó chạy tới gần Trương Hoán mới nhận ra đó là tiểu nha hoàn Hoa Cẩm Tú của hắn. Bởi vì khi hành quân không thuận tiện nên Trương Hoán không dẫn nàng theo mà sắp đặt nàng ở tửu lâu mới mở của Kinh Nương. “ Chẳng lẽ Kinh Nương tới?” Thế nhưng hắn lại biết tuyệt đối không thể. Không có chuyện Kinh Nương được thị vệ cung đình bảo vệ.
Lúc này Hoa Cẩm Tú đã chạy tới. Nàng kích động mặt đỏ bừng, khi chạy tới trước mặt Trương Hoán, Hoa Cẩm Tú đứng lại rồi quay mặt đi vẻ xấu hổ. Trương Hoán nhìn thấy dáng vẻ kỳ quái của nàng, cười vỗ vỗ vào đầu nàng nói: “ Mùa đông giá rét, ai mang ngươi tới đây hả?”
Hoa Cẩm Tú đỏ mặt không phải vì kích động mà là xấu hổ. Nàng nhăn nhó nói: “ Ta tới cùng với Lý đạo sĩ” .
Hoa Cẩm Tú đang định nói tiếp với Trương Hoán thì màn trướng vén lên. Từ trong trướng, một người gương mặt xinh đẹp, nước da trắng như ngọc, người này đúng là Lý Phiên Vân, Lý Phiên Vân mặc một đạo bào màu vàng hơi đỏ, tay cầm một cây phất trần, mái tóc búi cao. Nàng nhìn Trương Hoán rồi đi tới, trên gương mặt lạnh như băng đã xuất hiện một nụ cười hiếm hoi. Hai người đi tới gần nhau, cùng tươi cười, muốn nói chuyện nhưng lại không nói được câu nào. Bầu không khí có vẻ lúng túng. Lý Phiên Vân liếc mắt nhìn Hoa Cẩm Tú rồi đột nhiên cười nói: “ Ngươi đúng là một tiểu nha đầu rất cơ trí. Hôm đó ta cho Á thúc tới tửu lâu của Kinh Nương mua rượu. Nha đầu này nghe nói ta muốn đi Lũng Hữu, hàng ngày đều chờ bên ngoài cửa cung. Ta vừa ra ngoài cửa cung, đã đi tới” .
“ Á thúc đang ở đâu?” Đột nhiên Trương Hoán nghe được tin tức của lão bộc, hắn vừa vui vừa mừng. Hắn vốn nghĩ lão bộc này đã chết, không ngờ ông lại được Lý Phiên Vân cứu.
Lý Phiên Vân gật đầu nói: “ Chuyện này thì cần phải cám ơn lão hoạn quan Chu Quang Huy kia. Hôm đó cung Thái Cực đại loạn, lão liền cứu Á thúc bị nhốt ở cung Dịch Đình ra, giấu vào trong phòng của ta sau đó lén nói cho ta biết. Khi đó ta mới biết chuyện này. Phần ân nghĩa này ngươi có trách nhiệm trả lại người ta” .
Trương Hoán hiểu ý tứ của nàng, hắn lên tiếng trả lời đồng ý. Khi nhìn thấy Hoa Cẩm Tú lặng lẽ đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn mình, Trương Hoán cười vỗ đầu nàng nói: “ Lần trước vì tình hình đặc biệt, không thể mang ngươi đi theo. Sau này ta sẽ không bỏ ngươi ở lại nữa” .
Nói xong Trương Hoán vẫy tay với một tên thân binh, căn dặn hắn đưa Hoa Cẩm Tú vào lều nghỉ ngơi. Trương Hoán nhìn theo tận tới khi tiểu nha đầu đi vào trong lều mới quay sang hỏi Lý Phiên Vân: “ Chị tới quận Vũ Uy hay tới quận Linh Vũ?'
Lý Phiên Vân thấy Trương Hoán ngay lập tức hỏi trúng vấn đề quan trọng, nàng không khỏi thầm khen ngợi rồi nhìn xung quanh nói: “ Nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta hãy đi vào trong trướng” .
Trương Hoán gật đầu, đi theo Lý Phiên Vân vào đại trướng. Hai người ngồi xuống. Lý Phiên Vân trầm ngâm một lát rồi nàng hỏi thẳng thừng: “ Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết. Ngươi thực sự quyết định phụ thuộc vào Bùi Tuấn sao?”
Trương Hoán mỉm cười, hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lý Phiên Vân. Nếu như Thôi Tiểu Phù phái nàng tới quận Linh Vũ, điều này chứng tỏ nàng rất được tin tưởng. Bây giờ một khi hắn chính thức đầu quân cho Bùi Tuấn, cũng có nghĩa là việc hợp tác với Thôi Tiểu Phù đã kết thúc. Vậy Lý Phiên Vân sẽ đứng trên lập trường nào đây? Là tâm phúc của Thôi Tiểu Phù hay dốc sức ủng hộ hắn? Tương lai này nếu có một ngày hắn và Thôi Tiểu Phù có xung đột lợi ích, nàng sẽ đứng về bên nào? Đây là vấn đề hắn muốn có câu trả lời chính xác.
Lý Phiên Vân thấy vẻ nghi ngờ của Trương Hoán, nàng mỉm cười nói: “ Khi ta gần đi, Thái hậu nhờ ta chuyển lời tới ngươi. Tương lai sau này ngươi sẽ là đối thủ chính thức của các thế gia, Thái hậu cũng như thế. Hai người có chung lợi ích ở điểm này. Đây là mấu chốt hợp tác của hai người. Bây giờ cho dù ngươi đầu quân cho Bùi gia hay là Thôi gia cũng được, Thái hậu cũng không để ý vì người biết sớm muộn gì ngươi cũng hợp tác với Thái hậu” .
“ Có lẽ là vậy. Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có đồng minh vĩnh viễn. Thế nhưng …” .
Nói tới đây, Trương Hoán nhìn chằm chằm vào Lý Phiên Vân, gằn từng từ: “ Thế nhưng tình thân vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Ta hy vọng ngươi nhỡ kỹ câu này” .
Lý Phiên Vân im lặng một lúc lâu rồi nàng đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa trướng nhìn vào ánh trời chiều màu tím. Sau khi Trương Lương và Lý Hệ chết, thù hận trong nàng đã dần vơi đi. Mặc dù nàng trợ giúp Trương Hoán kế thừa ý chí của phụ thân cũng là một mục tiêu mà nàng theo đuổi nhưng còn lâu mới bằng lòng thù hận. Trong khi đó ở chung hàng ngày với Thôi Tiểu Phù, trong nàng đã nảy sinh một tình cảm kỳ dị với Thôi Tiểu Phù. Nàng không hiểu nó là cái gì, nó giống như hai người có suy nghĩ tương thông. Rất nhiều chuyện không cần nói ra, chỉ cần cười thôi là đã hiểu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.