Danh Môn

Quyển 3 - Chương 153: Đánh Lương Châu trong gió tuyết (2)

Cao Nguyệt

26/03/2013

“ Tướng quân, người này muốn gặp tướng quân” .

Lý Song Ngư cười ha hả, hắn dẫn theo một nam tử trung niên mập mạp. Người này chính là thủ tịch Mạc Liêu của Lộ Tự Cung, Đỗ Mai. Sắc mặt Đỗ Mai tái xanh, không biết do vì lạnh hay vì sợ. Trương Hoán mỉm cười nhìn Đỗ Mai nói: “ Đỗ chưởng quỹ từ khi chia tay tới giờ vẫn bình an chứ?”

Đỗ Mai kinh ngạc nhìn Trương Hoán rồi đột nhiên ông ta thở dài, khom người thi lễ nói: “ Tại hạ Tương Dương Đỗ Mai nguyện ra sức vì Đô đốc” .

Rạng sáng ngày hai mươi chín tháng mười một năm Tuyên Nhân nguyên niên, ba nghìn quân Tây Lương đóng ở huyện Thiên Bảo, quận Vũ Uy dưới sự trợ giúp của bão tuyết đã đánh lén thành công đại doanh quân Hà Tây, chủ soái quân Hà Tây là Lộ Tự Cung trên đường đi tới quân doanh bị tập kích bỏ mình. Một vạn quân Hà Tây, bị giết và bị thương gần hai ngàn, tám ngàn người đầu hàng. Rạng sáng quân Thiết kỵ Tây Lương xếp hàng tiến vào thành Vũ Uy.

Hai ngày sau, bên ngoài quận thành Khai Dương, quận Lũng Hữu, ba lính kỵ binh truyền tin cưỡi sáu chiến mã phóng như chớp giật xuyên qua sương mù dầy đặc buổi ban mai, gót sắt đạp nát bề mặt lớp băng dầy, vượt qua núi đồi, qua đồng ruộng, phóng như bây về hướng quận thành Khai Dương.

Màn đêm dần dần buông xuống, trong phủ họ Vi tiếng người xôn xao, lại có tiếng cười lớn. Tiếng cười nói đó vang ra đến cả đường lớn. Các chữ mừng đại thọ dán khắp nơi. Cửa chính có hai cột treo hai hàng đèn lồng ở trước cửa. Từ cửa trước đi vào trong, dọc đường vào là hai dãy đèn lồng đỏ kéo dài đến tận chính đường. Hai hang đèn lồng này khiến cho bên trong phủ họ VI rực sang như ban ngày.

Vi lão phu nhân đã bảy mươi lăm tuổi. Cả Vi phủ từ hai mươi ngày nay đã bận rộn chuẩn bị cho ngày hôm nay. Vừa chập tối gia nhân với trang phục đỏ rực rỡ đã chạy đi chạy lại, pháo hoa được bắn lên. Xe ngựa đến chúc mừng nối đuôi nhau đến phủ.

Trong gian nhà chính, Vi Ngạc đang mặc cẩm bào mới, tươi cười nhận sự chúc mừng của mọi người. Sau lưng ông ta là mấy người an hem trong họ từ các nơi đến như Thượng thư hữu thừa Vi Tránh, Thiếu phủ tự khanh Vi Độ, Lũng Tây thứ sử Vi Nhượng … Vì ngoài sảnh toàn là trọng thần trong triều nên nhiều tân khách đến chúc thọ không chịu vào nhà mà đứng ngoài sảnh nói chuyện phiếm tìm cơ hội đến gần làm quen với bọn họ

Vi Ngạc mấy hôm nay cũng yên tâm phần nào. Bởi vì ông ta nhượng bộ nên làn song phản đối ông ta trong kinh thành đã từ từ dịu đi. Triều đình đưa ông ta ra xử cũng không kết án gì. Mấy hôm sau Thái Hậu hạ chỉ phong cho Vi lão phu nhân làm Tống quốc phu nhân, Đồng thời phong con trươgnr của ông ta là Tử tước huyện Khai Dương. Chính thức thừa nhận hắn là người thừa kế chức gia chủ Vi gia. Ngay sau đó lại có quan văn của Lại bộ đến bổ nhiệm Vi Lễ làm Chủ khách viên ngoại lang

Người nhà thăng quan tiến chức liên tục khiến cho nỗi ám ảnh ở Linh Vũ quận dần xóa nhòa. Gương mặt âu sầu của Vi Ngạc bắt đầu thoáng xuất hiện nụ cười. Nhất là hôm nay là ngày đại thọ của mẹ ông ta, nụ cười cười cuả ông ta càng thêm tươi tắn

“ Chúc mừng Vi huynh, hôm nay là đại thọ của Lão phu nhân, tiểu đệ đến đây chúc thọ người!” Lễ bộ thị lang Tưởng Hoán đến nói. Ông này đã chấp nhận gả con gái cho Vi Thanh – con trai của Vi Ngạc. Điều này cũng có nghĩa là Tưởng Hoán đã chính thức đi theo nhà họ Vi. Và Vi Ngạc cũng đương nhiên đã thay Trương Nhược Hạo nắm giữ bộ Lễ

Nếu như đám hỏi là sự bắt đầu của việc kết hợp lợi ích hai nhà thì lần chúc thọ này chính là dịp để hai nhà gia tăng mối quan hệ. Bởi vậy Tưởng Hoán bất chấp mưa tuyết từ Trường An lặn lội đến Lũng Hữu, đi cũng ông ta còn có con gái – Tưởng Anh.



Vi Ngạc thấy Tưởng Hoán vừa vào sân đã tươi cười với vẻ chân thành nhanh chóng đi đến nghênh đón Tưởng Hoán. Ông ta kéo tay Tưởng Hoán cảm động nói: “ Tưởng hiền đệ từ Trường An vất vả đến đây khiến ngu huynh cảm kích vô cùng”

“ Đoạn đường đi bị băng tuyết cản trở, đến Phượng Tường còn bị tuyết lấp đường chậm trễ ba ngày. Chỉ sợ không kịp, cũng nay đến vừa đúng lúc.”

Chỉ thấy sau lưng ông ta xuất hiện một cô gái còn trẻ chính là con gái độc nhất của ông ta Tưởng Anh. Nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt xinh đẹp. Chỉ có đôi khóe mắt hơi cụp xuống khiến người ta cảm thấy ánh mắt nàng có vẻ âm trầm.

Nàng tiến đến tự nhiên thi lễ: “ Anh nhi kính chào thế bá.”

Vi Ngạc nhìn thấy con dâu tương lai thì cao hứng cười ha hả. Ông ta quay người tìm Vi Thanh nhưng không thấy, ông ta bất giác nhíu mày.Đã dạy hắn phải ra đón khách không nên lạnh nhạt như vậy nhưng hắn chưa nghe ông bao giờ

Nhị đệ của ông ta là Vi Tránh thấy vậy cười cười nói: “ Thanh nhi vừa bị mẫu thân cho người gọi vào trong.”

Vi Ngạc nghe thấy là mẹ ông ta gọi vào thì khẽ thở dài. Chung quy là vẫn cưng chiều hắn, bao giwof hắn mới trưởng thành đây? Tưởng Hoán nhìn thấy Thượng thư hữu thừa ở đây liền tiến đến chào

Lúc này Tưởng Anh lấy ra một cặp Bạch ngọc bích hai tay dâng cho Vi Ngạc nói: “ Hôm nay gia phụ biếu Lão phu nhân để chúc thọ một cặp Đông Hãi bạch ngọc khuê, đây chỉ là chút lòng thành xin thế bá nhận cho.”

Vi Ngạc cười ha hả nhận lấy rồi nói với Tưởng Hoán: “ Tưởng hiền đệ dù đem đến một chiếc lông ngỗng, ngu huynh cũng quý trọng như thường.”

Tưởng Hoán đang muoonsn ói vài câu khách sáo thì ngoài phủ truyền vào nhiều tiếng vó ngựa, tiếng chân người vội vã. Sau đó lại vẳng có tiếng người hô to: “ Cấp báo tám trăm dặm!”

Trong san lập tức yên tĩnh, mấy trăm con người kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn. Hôm nay là ngày mừng thọ, thiên hạ thái bình sao lại có chiến báo? Vi Ngạc lại cảm thấy có điều bất ổn. Ông ta chưa kịp ra ngoài thì vài tên quân báo tin đã chạy vội vàng, vấp ngã nhiều lần vào đến trong sân. Bọn họ xô mọi người ra, gỡ chiến báo trên lưng xuống, kinh hoàng báo cáo: “ Đại soái, đại sự hỏng rồi. Hai ngày trước, Trương Hoán nhân khi trời tuyết đã tập kích quận Vũ Uy, Lộ tướng quân đã chết, Vũ Uy quân đã thất thủ!”



Vi Ngạc kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, buông thõng tay. Đôi bạch ngọc khuê rơi xuống đất nát vụn. Ông ta thấy trước mắt tối sầm, thân hình lão đảo rồi ngã xuống.

“ Vi thế bá!'.

“ Vi thượng thư!

“ Đại ca!” .

Trong sân lập tức hỗn loạn cả lên.

(Chú thích: Thượng thư hữu tướng quốc tương đương Bí thư trưởng quốc vụ viện hiện nay)

Trong phòng, Vi Ngạc đứng quay mặt vào tường. Ông ta đã đứng trầm lặng như thế suốt một khắc từ khi tỉnh lại và đối diện với sự thật. Mấy nhân vật quan trọng trong gia tộc đứng sau lưng ông ta, lặng lẽ nhìn vị binh bộ Thượng thư liên tục bị đả kích này. Không một ai dám quấy rầy Vi Ngạc, chỉ trong một tháng ngắn ngủi. Tình hình Hà Lũng đã biến đổi đầy bất ngờ. Từ chỗ là một nhà độc chiếm bây giờ chuyển thành thế chân vạc. Nếu tình hình này không kịp thời xử trí nói sẽ là bước ngoặt dẫn tới sự suy vong của Vi gia. Bên ngoài tiếng pháo, tiếng nhạc vẫn vang lên, buổi lễ chúc thọ vẫn đang diễn ra nhưng trong phòng thì vô cùng yên tĩnh.

Lúc này Tưởng Hoán cũng đứng trong đám nhân vật quan trọng của Vi gia. Giây phút này tâm trạng ông ta cực kỳ phức tạp. Ông ta vốn để ý đến thực lực cường đại của Vi gia, cùng với thế lực không phải là yếu kém ở trong triều của ông ta, ông ta có thể trở thành một nhân vật quan trọng của Vi đảng nên Tưởng Hoán mới lực chọn Vi gia làm hậu thuẫn của mình, từ chối sự lôi kéo của hai nhà Thôi, Bùi. Đây chính là tâm lý thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu. Thế nhưng lúc này đột nhiên Tưởng Hoán hiểu rõ một đạo lý rằng: cây nhỏ tuy có thể hóng được nhiều gió mát. Thế nhưng khi mưa bão xảy ra có thể dễ dàng bị đổ. Nhưng hồi hận thì hối hận nhưng ông ta không còn đường lui, từ hôn để tháo thân ư? Việc này sẽ ảnh hưởng tới danh dự của con gái. Nhưng danh dự của con gái không phải quan trọng nhất, cái quan trọng nhất chính là danh dự của ông ta bị phá hủy

“ Tưởng thị lang và Tránh đệ ở lại, còn tất cả ra chuẩn bị tiệc đại thọ cho mẫu thân” Rốt cuộc Vi Ngạc cũng lên tiếng. Đột nhiên Tưởng Hoán chấn động. Lúc này Vi Ngạc rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất kỳ khi nào.

Vi Ngạc quay người. Bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại. Chuyện đã xảy ra, có hối hận, tự trách mình cũng không giải quyết được việc gì. Chỉ có cách đối mặt với sự thật với có thể vãn hồi cục diện that bại này. Mặc dù Trương Hoán và Đoàn Tú Thực chia nhau chiếm giữ Hà Tây và Sóc Phương nhưng hai người mới tới, thực lực yếu ớt. Việc quan trọng nhất lúc này là không để hai người liên kết đồng minh, liên thủ xuôi nam, khi đó thì một nửa đất Lũng Hữu sẽ đi tong. Dù Trương Hoán có thực lực ít nhất nhưng sức chiến đấu lại tốt nhất. Điều quan trọng hơn là hắn giương ngọn cờ đại nghĩa. Danh chính ngôn thuận là Đô đốc Lương Châu, là đối thủ khó đối phó nhất. Thật ra Đoàn Tú Thực binh yếu, tướng ít có thể đánh được.

Nghĩ tới điều này Vi Ngạc ngẩng đầu, thành khẩn nhìn Tưởng Hoán nói: “ Tưởng thị lang, hiền đệ xem bước tiếp theo ngu huynh nên làm thế nào?”

Tưởng Hoán thầm cười gượng trong lòng. Ông ta chậm rãi ngồi xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: “ Tình hình cụ thể thế nào đệ không biết nhiều nên không thể nói nhiều. Đệ chỉ biết một điểm. Hai nhà Thôi, Bùi diệt Hà Đông. Mục tiêu tiếp theo chính là Lũng Hữu. Bùi Tuấn có thể xuất quân vượt tây Hoàng Hà, Thôi Viên có thể xuất quân Phượng Tường. Bài học Trương gia vẫn còn đó, Vi thượng thư nhất định phải đề phòng”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook