Danh Môn

Quyển 3 - Chương 218: Hà Hoàng Minh Nguyệt

Cao Nguyệt

26/03/2013

Vừa nói, Trương Hoán liền lật xem đến một tờ trình ở quận Khai Dương, cũng là lên án Vi gia thừa dịp lúc đồn điền bỏ hoang chiếm làm của gia tộc. Bên trên có ấn bảy tám cái dấu tay điểm chỉ, đều là đám người lý trưởng, chánh tổng , thôn trưởng để làm căn cứ chính xác.

Sau khi xem xong một lượt, Trương Hoán lạnh lùng nói: “ Quận Khai Dương là hang ổ của Vi gia, ta sẽ tự mình đi một chuyến để xử lý chuyện này. Các địa phương khác đều theo kế hoạch đồng bộ tiến hành, thu hồi tất cả ruộng đất Vi gia cho ta, tất cả người của Vi gia đều bắt sạch!”

Ngày mười ba tháng giêng. Phủ Thứ sử quận Khai Dương. Trước mắt Thứ sử của quận Khai Dương vẫn là Vi Độ. Mặc dù tất cả người của Vi gia đều đã rời đến Hán Trung, nhưng Vi Độ là mệnh quan triều đình. Trước khi triều đình điều động thì hắn vẫn là thượng quan hành chính tối cao của quận Khai Dương, là quan phụ mẫu của hơn mười vạn dân chúng. Có điều là trên đường lớn tại Khai Dương Thành thì quân lính tuần tra đi lại đã không phải quân Vi gia.

Vi Độ chắp tay sau đít đi qua đi lại ở trong phòng . Những ngày này, Vi Độ trong lòng đã khá yên tâm. Hắn đã được Gia chủ Vi Ngạc thông báo, triều đình đã quyết định điều hắn tới quận Nhữ Dương quận làm Thứ sử, đợi sau mùng một tháng hai thì Thứ sử mới nhậm chức sẽ cùng hắn bàn giao công việc, sau đó hắn liền có thể lên đường rời khỏi Lũng Hữu.

Đối với việc rời khỏi Lũng Hữu, Vi Độ vừa là chờ đợi vừa là sầu lo. Sau khi việc Trương Hoán nắm toàn bộ về quân đội, hắn mỗi ngày như đứng đống lửa như ngồi đống than. Thậm chí còn có ý nghĩ lấy cớ bị bệnh cáo lão hồi hương. Hiện tại rốt cục có khả năng điều đi, đây là điều tốt đẹp nhất mà hắn hy vọng. Nhưng sau khi hắn rời Lũng Hữu thì hơn một vạn khoảnh ruộng của Vi gia tại quận Khai Dương nên làm cái gì bây giờ? Tân Thứ sử liệu có thể bảo vệ quyền lợi Vi gia bọn họ, điều này lại làm hắn sầu lo không thôi.

Suy nghĩ một lúc lâu, hắn quyết định trước hết viết cho Gia chủ một phong thơ để cho Gia chủ nhất thiết phải giành được sự hỗ trợ của triều đình, áp dụng biện pháp thiết thực để bảo vệ ruộng đất của Vi gia tại Lũng Hữu.

Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ. Lập tức tùy tùng của hắn hỏi lớn “ Các ngươi muốn làm gì?” Chỉ một lát, tiếng la liền tắc nghẽn.

Vi Độ trong lòng kinh ngạc, hắn để bút xuống. Cũng không chờ hắn đứng lên, Phanh! , cửa bị đá văng. Từ bên ngoài tràn vào mười mấy tên lính trang bị hạng nặng cầm đao bao vây quanh hắn, Lập tức gian phòng nhỏ trở nên chật hẹp.

“ Các ngươi muốn làm gì!” Vi Độ giận dữ, hắn vùng đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn bọn lính “ Nơi này là nha môn Thứ sử, các ngươi không được làm bừa!”

Lúc này, từ ngoài cửa đi vào một vị tướng quân, đúng là Binh Mã sứ Lũng Châu tên gọi Lý Song Ngư. Hắn cầm một tờ giấy quân lệnh, hướng Vi Độ chắp tay nói: “ Có người tố cáo Vi gia thừa dịp quốc nạn xâm chiếm quân điền, hiện đã sơ bộ thẩm tra. Ruộng đất của Vi gia tại Lũng Hữu phần lớn là đồn điền trước đây của triều đình. Tiết Độ Sứ đã hạ lệnh tra rõ toàn diện chuyện này. Để phòng ngừa Vi thứ sử can thiệp việc tra án, đặc biệt thỉnh Vi thứ sử tạm đến quận Kim Thành để tránh nghi ngờ.”

“ Thủ đoạn khá đấy! Thủ đoạn khá đấy!” Vi Độ liên tiếp cười lạnh, “ Xem ra là ta không đi cũng phải đi, đúng không?”

“ Xin lỗi! Tại hạ cũng là phụng mệnh mà làm. Thỉnh Vi thứ sử phối hợp, ta không muốn dùng bạo lực.”

“ Trương Hoán hiện tại ở đâu? Ta muốn tố cáo hắn với triều đình !” Vi Độ không thể tránh được, hắn khoác áo bào nổi giận đùng đùng có binh lính vây quanh đi ra khỏi phủ Thứ sử. Ngoài cửa phủ đã bị mấy ngàn binh linh quây ba bốn lớp như lưới sắt. Dưới chân bậc thang đã có một chiếc xe ngựa đứng chờ với trên trăm tên kỵ binh hộ vệ nghiêm mật.

“ Vi Thứ sử, mời!” Không đợi Vi Độ nói chuyện, hai bên phải trái hắn có hai tên lính cao lớn dị thường liền một phải một trái nắm giữ cánh tay cùng hắn lên xe ngựa. Cửa xe đóng lại được khóa trái từ bên ngoài, xe ngựa lập tức khởi động hướng ra ngoài thành chạy như bay. Dọc theo đường đi đã sớm đề phòng nghiêm ngặt, hai bên đường cái đều đứng đầy đông đảo binh lính mà không có một bóng người dân. CHỉ chốc lát, xe ngựa liền ra khỏi cửa thành cho đến khi không còn thấy bóng dáng.

Vi Độ vừa mới bị mang đi, Trương Hoán liền xuất hiện ở trước cửa nha môn Thứ sử. Hắn dừng ở chỗ cơ cấu quyền lực tối cao của địa phương một hồi lâu rồi mới cười nhạt hướng về trong đội thân binh vẫy vẫy tay. Một văn sĩ hơn ba mươi tuổi đi tới thi lễ với Trương Hoán “ Thỉnh đô đốc phân phó!”

Trương Hoán nhìn hắn khẽ cười nói: “ Triệu Đào, ngươi cũng là xuất thân tiến sĩ, cũng đã làm tham tán quân vụ ở trong quân của ta một năm. Ta tin tưởng ngươi có năng lực thay ta nắm giữ quản lý quận Khai Dương. Hiện tại ta liền chính thức bổ nhiệm ngươi làm chính vụ tham tán quận Khai Dương, tạm thi hành quyền Thứ sử.”

“ Thuộc hạ tuyệt không sẽ làm đô đốc thất vọng!”

Trương Hoán cười vỗ vỗ vai của hắn, khích lệ hắn: “ Ngươi yên tâm, ta chuẩn bị cho ngươi mọi việc rồi. Hai người Trưởng sử và Tư Mã cùng với Huyện lệnh các huyện đều sẽ tuân lệnh người mà hành sự. Ta lại thu xếp cho ngươi hai trăm nha dịch, cho dù triều đình phái Thứ sử mới tới thì hắn cũng là hữu danh vô thực. Lý Song Ngư sẽ dốc sức trợ giúp ngươi. Ngươi chỉ cần làm việc chăm chỉ cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ để ngươi trở thành Thứ sử thực thụ.”

“ Thuộc hạ tuân lệnh!”

Trương Hoán lại một lần nữa liếc mắt nhìn thật kỹ nha môn Thứ sử rồi chậm rãi thay đổi ngựa cưỡi, hạ lệnh: “ Về quận Kim Lăng!” Vừa mới vào trong tay Trương Hoán , chế độ đồng ruộng gia binh chính thức được thi hành ở Lũng Hữu.

Tôn Y sư, người đến xem bệnh cho Thôi Ninh, là danh y có tiếng ở quận Kim Thành. Phòng khám của hắn ở vào thành nam, nơi này là địa điểm thương nghiệp mậu dịch phồn thịnh của quận Kim Thành. Vào sáng sớm, Tôn Y sư liền rời khỏi phòng khám đi tới phường dược Minh Nhân để hỏi thuốc. Phường thuốc Minh Nhân là phường thuốc lớn nhất quận Kim Thành dược liệu trời nam đất bắc đều tập trung ở chỗ này. Ở đây không những mua được Tân La Nhân Sâm, An Tây Tuyết Liên, thậm chí Nhật Bản Trân Châu, dược liệu người Hồ ở Thiên Trúc ... nơi này mọi thứ đều có đủ cả.

Giờ phút này ở quầy lớn đang có không ít người mua thuốc. Thấy Tôn Y sư đi vào thì chưởng quỹ đang ở đại đường nói chuyện phiếm cùng khách nhân lập tức ra đón. Tôn Y sư là khách hàng lớn nơi này, hàng năm đều mang cho nơi này hàng ngàn quan lợi nhuận.



Chưởng quỹ vốn là người Hồ ở Tây Vực, sau đổi sang họ của dân tộc Hán là Lý. Lý chưởng quỹ bước nhanh tới trước cửa, chắp tay cười nói: “ Tôn Y sư sao lại đích thân tới đây thế, phái đồ đệ đến không được sao?”

“ Ta đến để mua củ nhân sâm tám trăm năm trên núi tại Tân La của ngươi,còn muốn mua một chút Đông trùng hạ thảo thượng hạng, không tự mình đến sao được.”

Nụ cười trên mặt Lý chưởng quỹ lập tức biến mất, hắn ngượng ngùng đạo: “ Đông trùng hạ thảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng gốc nhân sâm núi kia ...”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Tôn Y sư liền phẩy tay ngắt đứt lời hắn “ Thuốc tóm lại là dùng để chữa bệnh, ngươi cũng đã biết ta là cần chữa bệnh gấp cho ai sao?”

“ Ta cũng nghe nói!” Lý chưởng quỹ gật đầu “ Chúng ta vào bên trong đàm phán.”

Hai người đi qua Dược Đường vào buồng trong ngồi xuống, một chú bé dược đồng dâng trà thượng hạng cho bọn họ. Lý chưởng quỹ nhấp một ngụm liền nói: “ Nghe nói Nhị phu nhân Tiết Độ Sứ bị bệnh, có khả năng nghiêm trọng?”

Tôn Y sư cười cười nói: “ Chẳng qua là thân thể mệt. Nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng kỳ thật cũng không có gì ghê gớm lắm. Mấu chốt xem bệnh như thế rơi vào ai. Nếu là đàn bà bần hàn bị ốm, thiếu hụt thuốc men, cháo thịt không đủ thì sớm muộn gì cũng bỏ mạng. Nhưng người ta đường đường là thiên kim tiểu thư nhà Tướng Quốc, phu nhân Tiết Độ Sứ, chỉ cần điều dưỡng cho tốt thì không tính là bệnh nặng gì cả. Cho nên gốc nhân sâm núi kia của ngươi nếu như không để cho ta, chỉ sợ phường dược này của ngươi cũng không mở được.”

“ Ngươi thật là uổng cho chúng ta mười mấy năm giao tình. Ngươi lại bắt ta bán.” Nhưng mà nói tới nói lui thì Lý chưởng quỹ phải sai người đi lấy củ nhân sâm đến. Lúc này, hắn thấy hai bên không người liền thấp giọng hỏi: “ Ta nghe nói ở quận Ngân Xuyên người Đảng Hạng gây rối loạn, việc này có thực không?”

“ Ta cũng nghe nói tới chuyện này.” Tôn chưởng quỹ gật đầu, hắn cũng nói nhỏ: “ Hôm qua ta nghe quản gia trong phủ Tiết Độ Sứ nói lúc trước vốn Trương sứ quân muốn gấp rút trở về cùng người nhà đoàn tụ. Chính vì bên quận Ngân Xuyên xảy ra chuyện, cho nên lại đi vòng lên bắc. Từ đó mà suy đoán thì chuyện này rất có thể là thật sự.”

Lý chưởng quỹ không lộ điều gì cười nói: “ Cứ như vậy, Lũng Hữu mà có rối loạn, ta và ngươi cũng có thể phát tài .”

Tôn chưởng quỹ không thích điệu bộ gian thương này của hắn nên chỉ cười cười phụ họa liền cầm Nhân Sâm cùng Đông trùng hạ thảo mà đi. Lý chưởng quỹ phường dược thấy hắn đi xa thì lập tức đứng lên đi vào một gian mật thất đóng cửa sổ thật kỹ. Hắn lấy ra một quyển giấy nhỏ ở trên đó viết vài chữ cực nhanh, lại đem nó cuộn lại bỏ vào một ống trúc thật nhỏ.

Hắn lập tức đi tới hậu viện, nơi này nuôi một lồng chim bồ câu. Hắn lấy ra một con chim bồ câu đem ống trúc cột vào trên đùi nó rồi thả chim bồ câu ra ngoài. Chim bồ câu vỗ cánh bay lên nhằm hướng tây, hướng Hà Hoàng bay đi,

Địa khu Hà Hoàng ngày nay là vùng đất rộng lớn ở phía tây Lan Châu. Bởi vì có sông Hoàng Hà chảy ngang qua mà được gọi như vậy. Nơi này là vùng ven cao nguyên Thanh Tàng, địa thế bằng phẳng mà lượng nước lại dồi dào. Đất đai cũng thập phần phì nhiêu, mặc dù nơi này không thể so về trù phú với a khu vực Quan Trung, nhưng đối với những người dân tộc Thổ Phiên suốt đời sống trên cao nguyên Thanh Tàng thì nơi này liền như thiên đường giàu có.

Sau loạn An Lộc Sơn, người dân tộc Thổ Phiên cướp lấy khu vực Hà Hoàng, đồng thời bắt trăm vạn người Đường đang ở đây làm nô lệ thay bọn họ trồng trọt lương thực. Ngoài ra trong cuộc sống ở nơi này còn rất nhiều dân tộc khác như tộc Thổ Dục Hồn, Khương .v..v..., Bọn họ nhờ chăn thả mà sống. Đối với nô lệ người Hán thì thân phận bọn họ còn cao hơn nhiều lắm, thậm chí không ít người còn có được nô lệ người hán.

Vùng quan trọng nhất của địa khu Hà Hoàng là một dãy núi tên gọi Xích Lĩnh, nó nguyên ranh giới tự nhiên giữa Đại Đường cùng dân tộc Thổ Phiên. Rặng núi hùng vĩ dựng đứng cao chót vót trở thành chướng ngại vật thiên nhiên ngăn cản dân tộc Thổ Phiên bắc tiến. Hẻm núi duy nhất được xây thành một cửa ải chắc chắn, đó là Thạch Bảo Thành. Đây là một tòa thành cực kỳ nổi danh trong lịch sử Đại Đường. Ý nghĩa chiến lược của nó có liên quan đến việc tranh đoạt địa khu Hà Hoàng giữa dân tộc Thổ Phiên và Đại Đường.

Năm Thiên Bảo thứ tám, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Ca Thư Hàn nhà Đường dẫn mấy vạn quân tấn công mấy trăm quân tộc Thổ Phiên thủ thành. Tử thương vô số rốt cục mới đoạt lại Thạch Bảo Thành. Năm thứ chín, quân Đường công chiếm thành Thụ Đôn của dân tộc Thổ Phiên. Năm thứ mười hai Ca Thư Hàn lại tấn công dân tộc Thổ Phiên hạ được các thành như Kỳ Hồng Tể, Đại Mạc Môn, khống chế hết Cửu Khúc bộ lạc, ra quân một lần cướp lấy căn cơ hậu cần để đông tiến của dân tộc Thổ Phiên. Năm thứ mười ba, đường ranh giới phân chia đã bị đẩy mạnh sang phía tây đến dải phân cách từ hồ Thanh Hải đến phía tây Hà Khúc của Hoàng Hà. Trải qua hơn một trăm năm tranh giành thời Đường, Đại Đường đến lúc này thì rốt cục chiếm được ưu thế chiến lược.

Chỉ tiếc năm sau lại nổ ra loạn An Lộc Sơn, quân Đường ở Hà Hoàng kéo hết về Trung nguyên khai chiến khiến cho Hà Hoàng trống rỗng. Dân tộc Thổ Phiên nhân cơ hội tiến quân quy mô công thành hạ trại, đem đường biên giới lại đẩy về địa khu Hoàng Hà.

Hôm nay sắc trời đã tối, mặt trời hoàng hôn đỏ rực đang dần dần chìm xuống phía sau dãy núi Xích Lĩnh kéo dài ngàn dặm. Ở cách Thạch Bảo Thành ước chừng mười dặm trên một bờ sông có mười mấy người vội vàng dẫn mấy trăm con ngựa đang dọc theo con sông đóng băng phi rất nhanh.

Lúc này, một kỵ sĩ phi lên đỉnh gò nhìn ra thành Định Nhung cách đó không xa. Đây là một người hán khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt hắn nghiêm trang, điệu bộ chăm chú. Một vầng trăng sáng từ nhô lên từ đỉnh đầu hắn, ánh áng như một màn sương mù nhẹ tràn ngập khắp lũng sông. Trong màn trời đêm xanh sẫm này, trăng tròn như gương để lộ ra một tia màu đỏ tựa như một đêm trăng quỷ dị.

Đây là một đội thám báo của quân Tây Lương, ba tháng trước cùng năm đội thám báo khác được phái tới địa khu Hà Hoàng điều tra địa hình cùng với phân bố binh lực của tộc Thổ Phiên. Người Hán tên là Lý Quốc Trân làm Giáo úy đội trưởng đội thám báo này. Bình thường thì họ giả làm nô lệ người Hán , bọn họ ở tại địa khu Hà Hoàng đã ba tháng. Nhờ đuổi ngựa để che dấu hinhg tích, bọn họ di chuyển một mạch đến lân cận Thạch Bảo Thành, tại vùng này đã sinh sống gần một tháng, có được rất nhiều tư liệu trực tiếp về Thạch Bảo Thành.

Dựa theo thời gian ước định, bọn họ trước trung tuần tháng hai phải quay về Lũng Hữu, hiện tại vừa lúc chỉ còn có mấy ngày. Một thớt ngựa phi lên trên gò “ Giáo úy, sắc trời đã tối, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi!” Người gọi đích thị là một người tộc Khương, vóc người cường tráng, tướng mạo hung ác tên gọi là Tiên Chúc. Nguyên quán của hắn ở Hà Hoàng, mười năm trước chuyển đến quận Vũ Uy. Gia nhập quân Tây Lương, hiện tại hắn là này đội phó đội thám báo, trên danh nghĩa hắn chính là chủ nhân đàn ngựa này.

Lý Quốc Trân quay đầu lại nhìn hắn một cái mà nghiêm nghị nói: “ Nơi này đã tới gần khu vực chiến lược của tộc người Thổ Phiên, không nên tùy ý tiết lộ thân phận, coi chừng bị thám tử nghe thấy.”

“ Rõ!” Tiên Chúc thấy vẻ nghiêm túc của hắn thì lập tức giống như nhận lệnh mà đáp ứng một tiếng.



Lý Quốc Trân nhìn lướt qua mọi nơi rồi chỉ vào một chỗ khe núi xa xa mà nói: “ Chúng ta đi đến đó qua đêm!”

Một lúc sau, tại một chỗ trong khe núi đã nhóm lên một đống lửa lớn. Ở vùng hoang dã Hà Hoàng có rất nhiều sói hoang. Muốn phòng ngừa sói hoang tập kích đàn ngựa thì không chỉ có phải nhóm lên đống lửa, mà còn phải cử một người đến chỗ cao canh gác.

Trong đội thám báo quân Đường này có mười hai người. Hai người Hán, mười người Khương. Người Hán ngoài Lý Quốc Trân ra thì còn có một người lính cực kỳ trẻ tuổi. Năm ấy mới mười bảy tuổi là tân binh vừa mới nhập ngũ năm ngoái tên gọi là Lưu Soái, mọi người luôn trêu ghẹo gọi hắn Ngưu soái. Hắn ngồi ở bên cạnh Lý Quốc Trân, thấy hắn lấy ra một cuốn vở nhỏ rồi dùng một cục than củi chăm chú vẽ cái gì đó.

Liền đi tới hỏi: “ Giáo úy đang vẽ lại khe núi này sao? Có cần ta cùng vẽ không!”

Lý Quốc Trân liếc mắt nhìn hắn cười nói: “ Ngươi cho là muốn vẽ thì cứ vẽ đơn giản như vậy sao? Khe này mùa hè tình hình như thế nào, ngươi như thế nào mà phán đoán được?” Người thám báo trẻ tuổi không nói gì để phản bác, chỉ nhếch miệng cười nói: “ Ngươi không nên cố làm ra vẻ huyền bí. Ngươi ban ngày chỉ phải chú ý một chút màu sắc các tảng đá hai bờ sông đối diện nhau là đã biết nước sông sẽ tăng tới chỗ nào.”

A! Người được giải thích dường như bừng tỉnh đại ngộ, một hồi lâu lại nhịn không được tò mò quay sang hỏi Tiên Chúc: “ Phó đầu, nghe nói ngươi trước kia chính người Hà Hoàng. Địa hình ở đây ngươi còn không thành thạo sao? Vì sao còn muốn chúng ta đến đây dò đường?”

“ Cái đó ngươi định làm ta buồn sao?” Tiên Chúc gãi gãi gáy cười mắng: “ Hà Hoàng lớn như vậy, liệu ta nhớ được bao nhiêu?”

“ Ngưu nhi nhớ nhà sao?” Lý Quốc Trân đột nhiên ôn hòa cười hỏi hắn.

Lưu Soái gật đầu.” Hôm qua là tết Nguyên Tiêu, không biết cha mẹ của ta có nhớ đến ta không?”

“ Nhớ cái rắm!” Một tráng sĩ bên cạnh nhịn không được than thở: “ Nếu là lính thì sao còn đa sầu đa cảm giống như đàn bà vậy. Cứ coi mình là trẻ con thì khi nào ngươi mới lớn được?”

Mặt mũi Lưu Soái đỏ bừng, hắn lui ra xa không nói một tiếng. Tiên Chúc lại cốc cho tên kia một cái rồi mắng: “ Không nói lời nào thì ngươi chết nghẹn à, đứng lên đổi gác đi.”

Người nọ không biết làm thế nào đành phải đứng lên. Đúng lúc này, Lý Quốc Trân đột nhiên khoát tay chặn lại bảo: “ Các ngươi nghe, đây là âm thanh gì?”

Mọi người đều không nhúc nhích mà tập trung lắng nghe, chỉ nghe xa xa mơ hồ truyền đến tiếng vang rền mạnh mẽ “ Là tiếng vó của đàn ngựa!” Tiên Chúc lập tức nghe ra, lúc này đàn ngựa thì ngoại trừ quân đội ra không còn người khác. Hắn nhảy dựng lên vội vả muốn dập tắt đống lửa, Lý Quốc Trân lại nhanh tay kéo hắn lại, trầm giọng nói: “ Không còn kịp rồi, đừng quên chúng ta là người du mục.”

“ Đầu lĩnh! Có khoảng một ngàn kỵ binh đang hướng về bên này chạy tới.” Huynh đệ canh gác ở trên vách núi hoang mang rối loạn chạy về bẩm báo.

“ Ta đã biết.” Lý Quốc Trân gật đầu, lấy ra cuốn vở nhỏ đưa cho Lưu Soái rồi nói: “ Ngươi đi trước, mặc kệ chúng ta xảy ra chuyện gì cũng nhất định phải đem cuốn vở này đến Lũng Hữu.”

Lưu Soái tiếp nhận cuốn vở rồi đút vào ngực. Hắn nhìn Lý Quốc Trân mà chào theo nghi thức quân đội, sau đó phi thân nhảy lên một con ngựa thét to nhằm hướng phương đông chạy đi.

Chỉ chốc lát thời gian, đại đội binh lính tộc Thổ Phiên chạy vào hẻm núi, ước chừng có hơn ngàn người. Nhìn ra được bọn họ chỉ là đi ngang qua nơi này. Bọn họ từ xa liền nhìn thấy trong hẻm núi có đống lửa, hiện tại lại thấy đối phương còn có mấy trăm con ngựa liền lập tức dừng lại đến bao vây nhóm người này.

“ Các ngươi đang làm gì?” Một người Thiên Phu trưởng ( chỉ huy 1000 quân) tiến lên hỏi.

Tiên Chúc vội vàng cúi đầu khom lưng tiến lên, dùng tiếng dân tộc Thổ Phiên trả lời: “ Chúng ta là chăn ngựa, ở Tân Thanh bên kia tuyết rơi nhiều nên chúng ta tránh sang đây.”

Lúc này, quân tộc Thổ Phiên mau tránh ra một con đường, mười mấy tên kỵ binh vây quanh một lão tướng quân tiến lên. Dáng vẻ lão uy nghiêm, ánh mắt thâm thúy, đúng là Hà Hoàng đô đốc Mã Trọng Anh.

Lão là từ La Ta đến định tới quận Tây Bình. Vừa lúc đi ngang qua nơi này, nghe đối phương nói là người chăn ngựa thì lão liền hồ nghi đánh giá qua mấy người bọn họ một lượt. Hiện tại là mùa đông, người chăn nuôi rất khó gặp.

“ Lục soát người bọn họ!” Hắn ra lệnh một tiếng, lập tức mấy chục tên binh lính tiến lên cẩn thận lục soát bọn họ một lượt. Ngoại trừ lục soát được một chút đao kiếm tầm thường thì không còn vật nào khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Danh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook